Thơ ơi Thơ
TRAO NHAU
Chiếc ly anh trao em
Chẳng ly Thần ly Thánh
Giọt rượu nồng sóng sánh
Là tình thơ mong manh
Em hãy giữ trong lành
Vui say cùng vạn vật
Hồn thơ dâng chất ngất
Như mây trắng trời xanh
Tình ta tựa bức tranh
Có chớm màu gió bụi
Có nắng mưa buồn tủi
Có hy vọng hên xui
Ðời là biển ngậm ngùi
Vết thương sưng thành núi
Bàn tay như que củi
Ðốt lửa tìm nguồn vui
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 02:56:12 bởi vũkimThanh >
TÌNH XA
Anh biết được trái tim em đang khóc
Và tim anh cũng mệt nhọc vô cùng
Bởi tình đời là vạn kiếp lao lung
Còn tình trường ngập sóng bồi...sóng lở…
Anh đã thấu được hai từ dang dở
Phút ban đầu đã cắm ngập tim gan
Ðã phân chia đường gianh giới rõ ràng
Ðã thấm đẫm máu tươi cùng luân lý
Hai chúng ta không phải người ích kỷ
Cũng chẳng là kẻ hào phóng thênh thang
Chuyện tình yêu như vớt ánh trăng vàng
Cứ cố gắng biết bao giờ đầy túi
Ta khao khát không bao giờ tàn lụi
Bùng cháy thui để lại đống tro tàn
Cứ vô tư tươi xanh giữa đại ngàn
Ðừng để ý một vài làn gió lạnh
Dù một phút trái tim mình mọc cánh
Dù một lần bốn mắt biếc chạm nhau
Dù tình xa chấp nhận những thương đau
Vui chua chát vẫn mỉm cười với nắng
Ta hãy giữ cuộc tình mình trong trắng
Ðẹp như tranh và trải mộng như thơ
Trong cơn mê vòng tay vẫn đợi chờ
Tình xa vắng vẫn điệp trùng thương nhớ.
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 02:56:39 bởi vũkimThanh >
CASINO – VÒNG QUAY LẦM LỖI
Số phận dập vùi đến thế sao
Những đêm tăm tối vốn hư hao
Thân xác rã rời theo năm tháng
Tâm hồn u xám quá lao đao …
Canh bạc về khuya thêm khát nước
Chen chân hối hả biết đổ đâu
Vòng bi cồng cộc như ma đuổi
Tuồn tuột bạc tiền xuống lỗ sâu
Như con thiêu thân đang liều lĩnh
Sa chân cạm bẫy khó đường ra
Vã mồ hôi hột trong tuyệt vọng
Cháy túi trắng tay rát cổ la.
Nghiã trang trần thế chính nơi đây
Cái bả lợi danh đắp cao dầy
Tội ác bất lương phơi đầy rẫy
Oán than, thù hận, có từ đây
Ta phải đi tìm cho chính ta
Con đường chân chính chẳng bê tha
Xa rời cờ bạc yêu cuộc sống
Thanh đạm ,hiền lương, đượm tiếng ca
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 02:57:05 bởi vũkimThanh >
DIANA …SHE WILL NEVER DIE
DIANA…KHÔNG BAO GIỜ MẤT
Luân Ðôn …đêm…không ngủ
Luân Ðôn …ngày…không trôi
Vương quốc Anh rưng rức , ngậm ngùi
Cả thế giới bồi hồi xúc động
Gió thương người…Ngừng thổi
Mây nhớ người…Dừng bay
Tất cả không gian nhường chỗ tỏ bầy
Của hàng triệu con người tới linh hồn cao cả
Của nước mắt…
Của nụ hôn…
Của những gì cao quí nhất trong hồn
Em bé chắp tay…
Người người bật khóc…
Mặt trời mệt nhọc đổ xuống nơi đây
Ngàn tia nắng đượm hồng …
Sưởi ấm cho người … san sẻ niềm đau ...
Diana she will never die..
Diana sẽ không bao giờ mất
Ðúng…Mong ước đó đã trở thành sự thật
Người… muôn kiếp trường sinh trong nhân loại
Là nữ hoàng trong những trái tim đau
Là cánh tay xiết chặt những sắc mầu
Là những bước tự do vào yêu dấu
Luân Ðôn ơi…
Ðường phố ơi…Sao chật chội lạ thường
Hay biển người từ muôn phương đổ lại
Trái tim…Bật mở …
Giáo đường … thênh thang …
Bài tình ca yêu bát ngát ánh vàng
Muôn cánh tay quơ…
Từng hồi chuông đổ…
Ôi…tiếng vỗ tay hào hùng bỡ ngỡ
Những bó hoa tươi còn đẫm lệ con người
Chợt bừng lên rạng rỡ…
Mừng người đã hồi sinh
Người đã hồi sinh trong những tấm lòng
Trong tiếng hát bên nôi
Trong sắc trời mặt sóng
Trong thung lũng đã tràn đầy giọt nắng
Trong lương tâm và khối óc con người
Trong sử sách và khắp khắp nơi nơi
Người vẫn sống … mãi mãi người vẫn sống…
Diana she will never die…
Diana …không bao giờ mất…
Ðúng . Mong ước đó đã trở thành sự thật
Ở trong tôi và triệu triệu con người…
Vũ kim Thanh
London 9-1997
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 02:57:43 bởi vũkimThanh >
ÐỂ MÙA THU ÐI
Mùa Thu ấy đã bỏ rơi chúng ta
Những chiếc lá chẳng hẹn ngày trở lại
Hạt mưa Ðông thì vô tình mê mải
Giày xéo hồn mình như tấm vải xác xơ
Nỗi niềm em cứ ngược bến bơ vơ
Ðêm buốt giá xót xa từng ngọn nến
Con đường yêu chưa dấu chân đi đến
Giấc mộng nào thầm mến vỡ tan hoang ?
Anh chợt thấy có hồn sông mênh mang
Con chữ chết nổi trôi đầy trang giấy
Cơn bão đời vẫn nhẫn tâm xô đẩy
Em ơi em đừng nản chí ly tan
Ta cất giữ trong tim những mùa vàng
Dù khoảnh khắc nơi thiên đàng mộng mị
Dù người đời có chê bai dị nghị
Với chúng ta là chân lý bình an
Ðến với nhau cho tình Thơ cao sang
Cùng vun đắp vườn Thơ yêu lịch lãm
Vết thương đời bồi đắp cao cam đảm
Thả buồn đau ,chẳng giam hãm tội nhân
Ta chẳng xây chuồng trại trên xác thân
Và nhà tù trong tâm hồn hào phóng
Cho dù trái tim ta đang tê cóng
Tay chung tay hâm nóng rượu tình si
Ngẩng cao đầu cứ để mùa Thu đi
Em hãy viết những dòng Thơ kỳ vĩ
Anh nâng niu và phối âm tri kỷ
Ta ngẩng đầu cứ để mùa Thu đi
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 02:58:55 bởi vũkimThanh >
Trích đoạn: vũkimThanh
CASINO – VÒNG QUAY LẦM LỖI
Số phận dập vùi đến thế sao
Những đêm tăm tối vốn hư hao
Thân xác rã rời theo năm tháng
Tâm hồn u xám quá lao đao …
Canh bạc về khuya thêm khát nước
Chen chân hối hả biết đổ đâu
Vòng bi cồng cộc như ma đuổi
Tuồn tuột bạc tiền xuống lỗ sâu
Như con thiêu thân đang liều lĩnh
Sa chân cạm bẫy khó đường ra
Vã mồ hôi hột trong tuyệt vọng
Cháy túi trắng tay rát cổ la.
Nghiã trang trần thế chính nơi đây
Cái bả lợi danh đắp cao dầy
Tội ác bất lương phơi đầy rẫy
Oán than, thù hận, có từ đây
Ta phải đi tìm cho chính ta
Con đường chân chính chẳng bê tha
Xa rời cờ bạc yêu cuộc sống
Thanh đạm ,hiền lương, đượm tiếng ca
Vũ kim Thanh
Buồn Như Canh Bạc Tàn Buồn như canh bạc tàn. . .
Ván bài đang dở dang.
Em còn gì để nói.
Trong khói thuốc mơ màng
Buồn như tàn canh bạc.
Ván bài hãy còn đây.
Em còn gì để nghĩ.
Ly rượu mới châm đầy.
Buồn như tàn canh bạc
Ván bài kết thúc mau !!
Được thua em đã biết.
Vết nhăn hằn rất sâu
Buồn như tàn canh bạc.
Đau thương đến từ đâu
Em còn gì để nhớ
Ta còn có bên nhau
Buồn như canh bạc tàn
Ván bài bỗng bỏ ngang.
Em còn gì để tiếc
Má hồng phấn trôi loang
Buồn như tàn canh bạc.
Ván bài xù từ lâu
Em còn gì để khóc.
Ta còn cả mai sau
Buồn như canh bạc tàn .
Còn ai đêm chờ sáng.
Nuốt nỗi niềm cay đắng
Bước nối bước lang thang
Buồn như canh bạc tàn.
Nuối tiếc mãi dâng tràn
Tiếng nấc dài não nuột.
Còn ai còn ai nữa.
Bóng thất thiểu hoang mang
Buồn như canh bạc tàn .
Còn ai, còn ai nữa ???
Còn ai để thở than.
Còn ai, còn ai nữa ???
Còn gì để than van
Buồn như canh bạc tàn
Còn ai còn ai nữa . . .
. . . . . .
Buồn như canh bạc tàn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2005 08:18:03 bởi Tran Manh hung >
CON VỊT TRONG BIỂN DẦU
(trong chiến tranh Gulf war )
Biển nước trong xanh bết bê dầu
Bước chân chập choạng biết về đâu
Rã cánh oằn oài trong hấp hối
Rướn trông cặp mắt đỏ ngầu ngầu
Cuộc chiến thương tàn lan rộng lớn
Vết thương thù hận đã hằn sâu
Mày đâu có biết đời tan tác
Hàng vạn trái tim đã nhuộm sầu
Trời xanh ,mây thắm đen chim sắt
Biển rộng sông dài chiến hạm bay
Núi non lặng lẽ bom nguyên tử
Thế giới địa cầu chẳng toàn thây
Chát chúa kinh hoàng trong mưa đạn
Xô dạt mây trời khói lửa bay
Nhìn mày hấp hối trong giây lát
Tao viết vài hàng nhắn người hay
Cầu xin Thượng đế ban phép lạ
Non sông gấm vóc khỏi cảnh này
Mong người đoàn kết thương yêu mãi
Thanh bình hạnh phúc đẹp lắm thay.
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:00:09 bởi vũkimThanh >
MƯA ÐÁ
Ào ào ạt ạt
Mưa đá tuôn rơi
Kim cương nhà trời
Xôn xao trên lá
Mặt đường trắng xóa
Lạnh giá đôi chân
Anh đứng tần ngần
Ðưa tay ra đón
Giữa lòng năm ngón
Nhiều món nữ trang
Kết mũ miện vàng
Em làm hoàng hậu
Chúng ta sẽ tậu
Vương quốc giầu sang
Xây giấc mộng vàng
Thanh bình khắp xứ
Không người nghèo khổ
Không đời lầm than
Ngây ngất cung đàn
Bàng hoàng mây gió…
Mặt trời lấp ló
Mưa tạnh trời quang
Kim cương tan chảy
Chợt giấc mơ tan…
Hết mộng ông hoàng
Vẫn chàng thi sĩ.
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:00:35 bởi vũkimThanh >
MONG NGƯỜI ÐỪNG KHÓC
Tình yêu đôi lứa khó lên lời
Có khi ở ngay sát bên thôi
Mà hồn mò mẫm nơi đáy bể
Nhọc sức làm thang lên tận trời …
Tình yêu chăn gối khó lên lời
Chẳng ai hiểu hết được người ơi
May mắn long lanh viên ngọc quí
Rủi ro chỉ sánh hạt bụi rơi …
Mong người đừng khóc bình tâm lại
Biển hồ khoáng đại cũng đầy vơi
Một mai chẳng biết ai khôn dại
Tình lỡ nhiều khi lại tuyệt vời…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:01:00 bởi vũkimThanh >
NẰM RIÊNG
Bỗng dưng… vợ xướng chuyện… nằm riêng
À há…thì ra thấy ưu phiền
Sáng sớm… mê tơi khua bút mực
Ðêm nằm… lẩm nhẩm chuyện thần tiên
Văn –thơ-chữ-nghĩa,quên ăn ngủ
Sấm chớp rung nhà cũng lặng yên
Nói thật hay đùa cho khó xử
Yêu thơ..chẳng lẽ bị nằm riêng.
Và nghĩ thầm :
DẠI GÌ .
Dại gì ta lại nằm riêng
Nằm ngửa cũng rét,nằm nghiêng cũng sầu
Bên nhau cho tới bạc đầu
Chung chăn, chung gối, không giầu cũng vui.
Hì..hì…
Vũ kim Thanh.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:01:24 bởi vũkimThanh >
LỠ BƯỚC
Người về bên ấy quá xa xôi
Ta đứng mình ta một góc trời
Bâng khâng con sóng xô bờ đá
Hiu hắt hồn ta tiếng : em ơi …
Cái tuổi vào yêu bấy nhiêu thôi
Em bước sang ngang dệt mộng đời
Bỏ lại sau lưng con đường vắng
Với từng đêm trắng ánh trăng rơi …
Ta ngẩn ngơ buồn viết lên thơ
Gửi người con gái quá hững hờ
Sao đã lấy chồng chi sớm quá
Ðể mình ta lạc bước trong mơ…
Vũ kimThanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:01:53 bởi vũkimThanh >
NGƯỜI ÐI MỘT THỦA … NGHẸN LỜI
Người đi nhà vắng im lìm
Tim tôi tan vỡ đắm chìm biển sâu
Người say bọt sóng sang giầu
Mặc tình tôi tựa mưa ngâu giữa đời
Dập vùi…giá lạnh …chơi vơi…
Gánh gồng nhung nhớ rã rời xác thân
Người đi lòng có phân vân?
Hồn tôi tâm niệm những vần thơ đau
Xứ người tình chóng phai màu
Luật người lạc lõng …Giết nhau nửa vời …
Người đi giọt lệ nào rơi?
Tôi giang tay đỡ một thời lỡ yêu
Hành tinh này quá cô liêu
Chia tay vội vã muôn điều xót xa
Giận hờn cháy xém tình ca
Giá băng cảm xúc phong ba mịt mù
Tôi đâu phải kiếp duyên tu
Nhà cao…đơn lẻ…Ngục tù …Người ơi
Người đi một thủa nghẹn lời
Tơ tình đứt đoạn …Rối bời tháng năm .
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:02:19 bởi vũkimThanh >
NGƯỜI HÁT DONG
Người hát dong ấy
Mắt đen trĩu buồn
Giọng ca sầu đắng
Nỗi niềm thương thương
Lời ca hè phố
Tình nhỡ đêm sương
Lang thang vô tận
Chuỗi ngày tha phương
Con tim nứt nẻ
Bến trời thê lương
Chiều mờ cát bụi
Tập tễnh tà dương
Người hát dong ấy
Ðàn trên sóng buồn
Ngón tay vàng võ
Ngắt từng vết thương
Lệ từ từ chẩy
Máu từ từ tuôn
Lệ pha vào máu
Ðỏ trời quê hương
Lệ pha vào máu
Xót từng vết thương…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:02:45 bởi vũkimThanh >
NGƯỜI HOẠ SĨ ẤY
Người hoạ sĩ ấy không dùng mầu
Chỉ chấm phá bằng (Mắt nâu) con chữ
Ðã thấm hồn quê hương …viễn xứ…
Ðã trở thành bất tử một màu tranh
Cái mầu nâu sao chất phác trân thành
Từ ngọn bút người hồi sinh thần thánh
Cái mầu nâu như mắt ai lóng lánh
Như hương đồng chắp cánh giọt mồ hôi
Cái mầu nâu đã thao thức lần hồi
Ấp ủ, chở che, cho mầu xanh trần thế
Cái mầu nâu người vẽ lên thế hệ
Chung thủy…Tin yêu … hoà sức sống cuộc đời
Cái mầu nâu sẽ mãi mãi sáng ngời
Trong tâm huyết và đất trời muôn kiếp…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2007 05:01:04 bởi vũkimThanh >
NGƯỜI MANG TÊN DÒNG SÔNG
Có một dòng sông tôi yêu từ thơ ấu
Ðến bây giờ lại gặp lại dòng sông
Vẫn nhẫn nại chở phù sa sự sống
Toả muôn nơi nuôi dưỡng các cánh đồng
Tôi tự hỏi đời thường hay aỏ mộng
Trái tim tôi rung động bởi dòng sông
Con sóng Hồng vỗ vào đời hưu quạnh
Càng tăng thêm sức mạnh trổ hương nồng
Miền đất lạ nhánh thơ gầy mơ mộng
Cám ơn người ... mang đến một dòng sông .
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2007 06:55:13 bởi vũkimThanh >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: