Thơ ơi Thơ
NẮNG
Ðường phố Luân Đôn hôm nay đẹp
Ðẹp lạ lùng ngàn nắng đổ mông lung
Tấp nập người… xe…muôn mầu áo chập chùng
Ngàn cao ốc vươn mình phơi tắm nắng
Tia cực tím thấm hồng làn da trắng
Rực rỡ …chói loà…ấm áp tận buồng tim
Sau mùa Ðông băng giá im lìm
Bỗng lộng lẫy nguy nga trong nắng mới …
Có người Việt mắt đen vời vợi
Lững thững buồn nhớ màu nắng quê hương
Ðồng lúa vàng con sông nhỏ thân thương
Hàng phượng vĩ bên đường đua sắc thắm
Trời Việt Nam vàng tươi trong nắng
Bác thợ già lấm tấm giọt mồ hôi
Các em nhỏ tay cắp sách bồi hồi
Nắng quấn quýt theo chân vào lớp học
Chú bò vàng kéo chiếc xe mệt nhọc
Thở phì phò bước trên nắng bụi bay
Mấy cô gái bên đường dáng loay hoay
Xếp quang gánh rau đay ra chợ bán
Có một nàng nữ sinh nom tươi sáng
Tóc bay bay sợi nắng vắt bờ môi
Hoà dòng người xe đạp nhấp nhô trôi
Nắng loang loáng hắt lên đôi vành sắt
Mẹ cặm cụi suốt cuộc đời góp nhặt
Nuôi đàn con hai màu tóc đung đưa
Ðãi sạn trong rá gạo thổi cơm trưa
Nắng chênh chếch bên bóng hiền lận đận
Tôi lặng lẽ…suy tư…ôi vô tận…
Kỷ niệm đời trong màu nắng cô đơn
Chợt thở dài nhớ tình khúc Trịnh công Sơn…
Chân bơ vơ đắm chìm… trong biển nắng…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:03:17 bởi vũkimThanh >
NGƯỜI YÊU NHẬT KÝ
Tôi đã yêu rồi… tôi đã yêu…
Từng trang nhật ký viết mỗi chiều
Từng đêm ôm ấp bên đèn sáng
Những áng văn chương thật mỹ miều
Như Trăng tô điểm cho dòng nước
Như gió đưa thuyền vượt biển khơi
Như hoa đua nụ cho Xuân tới
Như mắt môi ai thoáng mỉm cười…
Quyển sách nhỏ xinh cuả tôi ơi
Từng trang giấy mới toát hương đời
Từng hàng chữ nhỏ nhưng phong kín
Nhân thế tình riêng suốt cuộc đời
Tôi đã yêu rồi… tôi đã yêu…
Thiết tha ưu ái quá những chiều
Từng hàng chữ mới thêm trên giấy
Nồng nàn hơi ấm…Hết cô liêu…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:03:49 bởi vũkimThanh >
NỖI NIỀM MỎ NEO
Bao nhiêu mỏ neo gầy
Âm thầm nơi đáy nước
Sau những ngày xuôi ngược
Giữ bến thuyền gần nhau …
Chẳng quản gì gió rét
Chẳng ngại gì đêm thâu
Mặc dòng đời trôi nổi
Xôn xao đi về đâu ?
Gò lưng còm kéo giữ
Ghìm mình trong bùn sâu
Suốt cuộc đời vật lộn
Lấm láp chân tới đầu …
Thuyền ơi…Thuyền có hiểu?
Bến hời bến có hay ?
Những đêm trăng muôn vẻ
Có kẻ lạnh buốt tay…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:04:19 bởi vũkimThanh >
NỬA ÐỜI TRĂN TRỞ
Nửa đời nghe gió mưa đi
Lạnh lùng trăn trở ôm ghì lấy thơ
Nưả đời bút họa sông hồ
Thuyền trăng…bến nước …ngẩn ngơ… lạc dòng…
Nửa đời lõm phím tơ trong
Ðục nguồn phiêu bạt long đong xứ người
Nửa đời lệ đẫm nụ cười
Trời Ðông khao khát vành nôi ân tình
Nửa đời giữa xứ văn minh
Cô đơn…sóng cả…quanh mình… đảo chao…
Nửa đời tỉnh giấc chiêm bao
Giữa lòng nhân thế cồn cào buồn thương
Nàng Thơ ơi… tựa khói sương
Cùng ta đi nốt quãng đường còn xa…
V ũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:04:44 bởi vũkimThanh >
ÔM TRỌN TÌNH THU
Dấn bước phong sương ở xứ người
Mùa vàng đây đó lá thu rơi
Nâng cánh thư tình trong cuồng nhớ
Ngỡ nắm tay nhau chẳng muốn rời
Hòa khúc tình Thơ cố nhân ơi
Nghệ sĩ ngàn thu vẫn tuyệt vời
Với những bài Thơ tung cánh rộng
Âu yếm cùng nhau đi muôn nơi
Hạnh phúc người ơi dẫu xa vời
Màu thương sắc nhớ lộng biển trời
Việt Nam ghi khắc tình nguồn cội
Gầm thét trong tim nhuộm mạch đời
Mặc cho bão tố sương tuyết bay
Trăm đắng nghìn cay bể lưu đày
Thăng trầm tê tái buồn thân phận
Duyên vẫn chung tình Thơ vẫn say …
Tiếc nuối bên nhau chẳng được nhiều
Thu nào đã phá nét đăm chiêu
Kiếp nào ta đã quen và biết
Ðã từng tha thiết đã thương yêu
Tôi đứng thẩn thơ với bóng chiều
Ôm làn gió cuốn lá hoa xiêu
Ôm cả muà Thu người thân tặng
Say đắm dâng tràn…Tan cô liêu.
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:05:11 bởi vũkimThanh >
SUY TƯ
Người
Ra đi
Trong một đêm
Mưa buồn hưu hắt
Tình
Chia ly
Cho ngàn thu
Mãi mãi vương sầu
Ðời
Gian lao
Như đại dương
Ðêm ngày u uất
Chợt
Suy tư
Trong vần thơ
Chớp lóe muôn màu
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:05:37 bởi vũkimThanh >
TÌNH XƯA VẪN THẮM
Người ơi…xin chớ có sầu
Tình xưa vẫn thắm vẹn mầu thủy chung
Ðông về gió bụi lạnh lùng
Hồn đau gắng vượt qua vùng đắng cay
Cùng nhau thức trọn đêm nay
Hẹn ngày xum họp đắm say nụ cười
Xa nhau nhớ lắm người ơi
Ngàn trùng cách trở đừng rời tình mơ
Yêu nhau chẳng có bến bờ
Hằng đêm lên Net bơ vơ tìm người
Trong tim ghi nét xinh tươi
khắc từng con chữ của người tôi yêu
Vùi chôn năm tháng cô liêu
Và trăm ngàn vạn những điều xót xa
Người yêu ơi như cành hoa
Rung rinh dưới nắng chan hoà sắc hương
Bình tâm đứng giữa gió sương
Trái ngang thêm nụ đau thương thêm nồng
Ta cùng hòa khúc tơ đồng
Tình thơ bát ngát mênh mông diệu kỳ
Em ơi đừng khóc phân ly
Hợp tan nghịch cảnh có gì lạ đâu
Trong ta tình chẳng phai mầu
Trăm năm hò hẹn bể dâu vẫn ngời
Cho dù cách biệt phương trời
Gác sầu nhân thế trọn đời thương em
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:06:00 bởi vũkimThanh >
TRỜI CAO CÓ THẤY ?
(sóng thần tại Ấn đô dương 26-12-2004 )
Ông Trời là đấng tối cao
Muôn phương khắp chốn trông vào cậy tin
Loài người thờ phụng trong tim
Nhà Thờ…Chùa …Miếu…nguyện tìm an vui
Mong sao no ấm ngọt bùi
Tâm hồn thanh thản đẩy lui đói nghèo
Sao trời nỡ đọa gieo neo
Sóng Thần, động đất , đói nghèo,lầm than ?
Trời có nghe tiếng kêu van
Con dân, hốt hoảng, nhà tan,sóng dồi
Hàng ngàn người chết …than ôi
Tiếng gào tiếng thét sục sôi đất lành
Trời gây hiểm họa tanh bành
Bao người tủi hận cũng đành cắn răng
Ngỡ rằng trời diệt ác tăng
Hay phường thất đức ,kiêu căng ,bạo tàn…
Bảo người trái đất huyênh hoang
Dựa vào khoa học chẳng màng trời cao
Trời nổi giận trời phóng lao
Mưa dông chớp giật đổ vào lương dân
Sóng thần khuấy đảo phong trần
Bao người thống khổ thân nhân chia lìa
Muôn loài nước mắt đầm đìa
Trời ơi…có thấu có chia sớt buồn ?
Vài dòng thơ tựa lệ tuôn
Mong trời thương cảm ngọn nguồn trần gian
Cầu Trời ban phát bình an
Muôn loài thoát khỏi muôn vàn khổ đau.
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:06:26 bởi vũkimThanh >
Trích đoạn: vũkimThanh
NẰM RIÊNG
Bỗng dưng… vợ xướng chuyện… nằm riêng
À há…thì ra thấy ưu phiền
Sáng sớm… mê tơi khua bút mực
Ðêm nằm… lẩm nhẩm chuyện thần tiên
Văn –thơ-chữ-nghĩa,quên ăn ngủ
Sấm chớp rung nhà cũng lặng yên
Nói thật hay đùa cho khó xử
Yêu thơ..chẳng lẽ bị nằm riêng.
Vũ kim Thanh.
Đành chịu vậy
Cũng vì khắng khít một niềm riêng.
Ngẫu hứng văn thơ chẳng muộn phiền
Ngựa chứng dở trò tung vó hậu.
Người hiền khôn dám đả vi tiên.
Cầm bằng ‘một nhịn ‘mua êm ấm. (*)
An phận ‘chín lành’ hưởng phúc yên.
Đành vậy, vậy đành, đành chịu vậy
Bởi ta gắn bó một niềm riêng (*) Một câu nhịn, chín câu lành
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2005 14:40:10 bởi Tran Manh hung >
BUỒN KHÔNG EM ?
Em có buồn không em ?
Khi lấy chồng thi sĩ
Tiền nong đôi lúc bí suốt đời
Suốt đời nghĩ thương em
Chiều vàng buông sợi nắng
Tuyết trắng đường cô liêu
Những đêm trời mưa gió
Vòng tay âu yếm nhiều
Em có buồn không em?
Khi lấy chồng thi sĩ
Ưu tư từng thế kỷ
Ngẫm nghĩ đời thịnh suy
Tối ngày lo cuốc xới
Vun trồng những đoá hoa
Bằng vần thơ lưu lạc
Bằng ngôn ngữ mẹ cha
Trong dòng đời kỳ vọng
Trong biển tình xa hoa
Mình nghèo nhưng thấu nghiã
Tình thường mà thiết tha
Chúng ta cùng chung sống
Trong thiên đường bao la
Nhạc ,Thơ,Tình hoà điệu
Anh đàn… em hát ca
Em sẽ xinh tươi mãi
Trong muôn ngàn đoá hoa
Lung linh trong nắng mới
Hương thơm bay đậm đà
Cuộc đời người thi sĩ
Ðậm muôn ngàn thiết tha
Một giọt sương tan chảy
Cũng vương sầu xót xa
Em có buồn không em?
Khi lấy chồng thi sĩ
Nghèo nàn mang chân lý
Suốt đời nghĩ thơ ca.
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:06:56 bởi vũkimThanh >
CẢM HỨNG
Ngả cây đàn làm con thuyền du ngoạn
Cánh buồm kia căng rộng bản nhạc lòng
Nguồn cảm hứng lồng lộng gió lành trong
Ðưa thuyền vút lao nhanh trên cánh sóng…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:07:28 bởi vũkimThanh >
CHIA TAY
Tiếng bước chân em về
Nặng nề trên phiến đá
Anh nghe lòng não nề
Bóng hình nghiêng trên lá
Ðiếu thuốc cháy lụi tàn
Khói cuốn mộng mơ tan
Phảng phất mùi cay đắng
Hắt hiu dưới đèn vàng
Chia tay nhau lần cuối
Lặng lẽ khúc ly tan
Cơn gió muà Ðông lạnh
Sầu uá bao lá vàng
Người mò kim đáy nước
Tìm dấu vết trong mưa
Ta đau loang chiều tím
Vời gió kiếm hương xưa
Hai chữ Tình yêu ngắn
Vết thương Tình yêu dài
Duyên kiếp thường ngang trái
Chua xót nỗi niềm ai ?
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:07:56 bởi vũkimThanh >
ÐỂ MÙA THU ÐI
Mùa Thu ấy đã bỏ rơi chúng ta
Những chiếc lá chẳng hẹn ngày trở lại
Hạt mưa Ðông thì vô tình mê mải
Giày xéo hồn mình như tấm vải xác xơ
Nỗi niềm em cứ ngược bến bơ vơ
Ðêm buốt giá xót xa từng ngọn nến
Con đường yêu chưa dấu chân đi đến
Giấc mộng nào thầm mến vỡ tan hoang ?
Anh chợt thấy có hồn sông mênh mang
Con chữ chết nổi trôi đầy trang giấy
Cơn bão đời vẫn nhẫn tâm xô đẩy
Em ơi em đừng nản chí ly tan
Ta cất giữ trong tim những mùa vàng
Dù khoảnh khắc nơi thiên đàng mộng mị
Dù người đời có chê bai dị nghị
Với chúng ta là chân lý bình an
Ðến với nhau cho tình Thơ cao sang
Cùng vun đắp vườn Thơ yêu lịch lãm
Vết thương đời bồi đắp cao cam đảm
Thả buồn đau ,chẳng giam hãm tội nhân
Ta chẳng xây chuồng trại trên xác thân
Và nhà tù trong tâm hồn hào phóng
Cho dù trái tim ta đang tê cóng
Tay chung tay hâm nóng rượu tình si
Ngẩng cao đầu cứ để mùa Thu đi
Em hãy viết những dòng Thơ kỳ vĩ
Anh nâng niu và phối âm tri kỷ
Ta ngẩng đầu cứ để mùa Thu đi
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:08:23 bởi vũkimThanh >
EM SẼ ÐỢI ANH
Em sẽ đợi anh kiếp sau
Tròn duyên chồng vợ đượm màu ái ân
Em giờ bất hạnh muôn phần
Tình riêng anh cứ ân cần người ta
Em dấu kín dòng lệ sa
Bến đời em đợi tình ta một ngày
Một ngày mưa gió thôi bay
Một ngày hai đứa mình say rượu hồng
Một ngày thuyền neo bến sông
Anh làm Thơ để em bồng bế con
Trăng vàng ngồi tựa đầu non
Hờn em mà để héo mòn mùa Thu
Tình ta đẹp tựa tiếng ru
Ðừng quên em nhé cho dù nghìn năm
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:08:48 bởi vũkimThanh >
HẮN NHÀ THƠ
Người đời thường nói : hắn… nhà thơ
Suốt ngày ghi chép mấy vần thơ
Ðôi khi mắt hắn như muốn khóc
Nức nở bên đời tiếng u ơ…
Hắn thường thơ thẩn ngắm trăng mơ
Trời đêm băng giá đẫm sương mờ
Mong trăng viễn xứ … dù hiu quạnh
Ðừng có giang hồ lấm trang thơ …
Thơ tình hắn viết như …dòng suối
Nước mắt tran hòa tuôn xót xa…
Bình minh hắn tả… như sông đục
Sầu tím dâng tràn lẫn phong ba …
Hắn thường thui thủi nghĩ bạn xa
Tận đẩu tận đâu ở quê nhà …
Ðêm đêm nằm ngủ thường mơ mộng
Gọi tên bạn hữu rất thiết tha…
Người đời thường nói : Hắn … vẩn vơ…
Sao chẳng làm giầu lại làm thơ
Vần vũ văn chương cho thêm mệt
Không tiền…tốn giấy…lại lơ ngơ…
Buồn buồn hắn bảo : viết linh tinh
Mượn thơ mượn bút để tự tình
Dăm ba chữ nhỏ nhưng thu được
Hàng trăm…hàng vạn…những mảnh tình…
Hắn là nhân chứng của hiện sinh
Cơ trời…Vận nước… nỗi điêu linh
Tiền –Tài –Nhân –Nghiã trong cuộc sống
Thế hệ mai sau …Nói chuyện mình...
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 03:09:13 bởi vũkimThanh >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: