vũkimThanh
-
Số bài
:
10500
- Điểm: 0
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.09.2005
- Nơi: xứ mù sương
|
RE: SẼ VỀ THĂM QUÊ
-
31.10.2005 12:02:10
ÐÔI DÒNG HỒI KÝ Cách đây vài năm,tôi thấy trên chuà Linh sơn tự Anh Quốc có in một cuốn sách nhỏ ,có tiêu đề là ÐẠI BI THẬP CHÚ-BẠCH Y THẦN CHÚ QUAN THẾ ÂM BỒ TÁT Không thấy tên tác giả viết mà chỉ thấy đề (Sài gòn ngày 30-10 -1962) Nội dung cuốn sách có vài đoạn kinh tán Phật,quán tưởng và BẠCH Y QUAN THẾ ÂM ÐẠI SĨ LINH CẢM THẦN CHÚ. Nếu ai đọc kinh này 12.000 lần (mười hai nghìn lần) hay in cúng dường 1.200 quyển thời nhất cần việc gì đều có được hiệu nghiệm cả…Cầu con có con,Cầu bệnh khỏi bệnh,cầu tài có tài, cầu tai qua nạn khỏi.v.v… Ngoài ra còn nêu lên một vài ví dụ về sự linh ứng cuả một số người khác đã thực nghiệm qua… Tôi cầm về nhà gìn giữ cuốn sách này nhưng lòng dạ bán tín bán nghi ,nên cũng chẳng cầu gì cả. Thời gian trôi đi Mẹ tôi ở Việt Nam bị lâm bệnh nặng ,phải vào viện mổ.Bác sĩ cắt bỏ khối u trong người Mẹ tôi nặng hơn 2 kg.Sau khi ra viện ,vì tuổi cao sức yếu ,Mẹ tôi bị liệt luôn toàn thân ,gia đình hết sức chạy chữa nhưng không được …Thế là Mẹ tôi ra đi… trong trạng thái toàn thân bất toại . Khi mẹ tôi mất tôi muốn trở về ngay để lo việc tang lễ cho Mẹ tôi.Nhưng không đi được vì giấy thông hành ( British Passport) cuả tôi bị hết hạn. không thể làm kịp để trở về nhìn Mẹ tôi lần cuối …Quá đau buồn vì không làm tròn hiếu nghiã và rất khổ tâm khi cha già ,mẹ yếu không được ở gần để chăm lo phụng dưỡng. làm con trai lớn trong nhà mà biền biệt tha hương ,các em thơ dại đứa thì nên người đứa thì hư hỏng , chẳng thể nào kể hết được chuyện buồn phiền ,nhiễu nhương cuả kẻ đi người ở … Ở đây tôi cũng lập ban thờ Mẹ , cúng vọng về và tự tay cắt tóc mình đi…Sáng tối tại gia tâm nguyện đọc kinh BẠCH Y THẦN CHÚ 12000 lần với tâm nguyện cầu mong cho Mẹ tôi ở cõi vô thường linh hồn được siêu thoát …Sáng thắp hương đọc 10 lần ,tối thắp hương đọc 10 lần mỗi ngày… Tôi không có thời gian đọc liên tục được vì còn phải đi làm , nên kéo dài vài tháng mới đọc xong kinh …Khi tôi trở về Việt Nam vào ngày giỗ Mẹ.Mấy đứa em tôi có nói là ở trên Dụ Nghiã có một người gọi rí hay lắm ,anh có muốn đi mời họ về xem không? Tôi phần vì tò mò phần vì khao khát gặp những người đã mất nên đồng ý ngay xem ra sao. Ngay hôm sau em tôi đi thật sớm tới nhà cô đó ở cánh xa khoảng gần 30 Cây số đón bằng được về xem .Bà con lối xóm ,có người nhà mất cũng mua hoa, quả ,vàng hương, tới thắp hương. ngồi chờ nhờ xem hộ.mọi người ngồi xúm xít chờ đợi hồn cuả người nhà mình nhập vào cô đồng gọi đến tên ai thì vào ,hỏi han ,trò chuyện ,có người không cầm được xúc động ,nước mắt rưng rưng …Tôi rất ngạc nhiên và cứ hỏi nhỏ người này, người nọ là có đúng không ? Thấy mấy người nói đúng . đúng lắm .còn tôi trong bụng vẫn phân vân.,chưa biết thế nào? thì cô đồng gọi người nhà tôi nói rằng có người nhà tôivề ,cả Mẹ tôi cũng về Tôi hồi hộp tiếp xúc với những linh hồn cuả mọi người đến lúc hồn Mẹ tôi nhập vào cô đồng, cầm tay tôi không nói mà chỉ nghẹn ngào rồi khóc. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh để chặn tiếng khóc oà từ trong lòng muốn trào dâng tức tưởi,như sông nước vỡ bờ… tôi hỏi Mẹ tôi : Mẹ ơi Mẹ có nhận ra con là ai không? Mẹ tôi gật gật đầu và nói trong nghẹn ngào :Anh là anh Thanh rồi chỉ tay sang chỗ vợ tôi đang hồì hôp ngồi gần đó nói :chị Ngoạn con dâu cuả Mẹ .rồi Mẹ tôi lại khóc...Tôi không cầm nổi nước mắt cố gắng hỏi mẹ tôi : Mẹ ơi bây giờ Mẹ ra sao? Có khoẻ không? mẹ có đi lại được không? Mẹ tôi gật gật đầu rồi sụt sịt nói :Con đọc kinh cầu nguyện cho Mẹ ,Mẹ khỏi bệnh rồi .Mẹ đi lại được rồi con ạ… rồi Mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt rất nhân từ qua đôi mắt cuả cô đồng …Cho tới bây giờ tôi cũng không quên được ánh mắt đó…Tôi vô cùng xúc động và ngạc nhiên vì những việc tôi đọc kinh ở nước Anh gia đình tôi và cô đồng kia cũng không một ai biết .Tôi cũng đọc qua nhiều báo chí có nêu vấn đế nhiều người lợi dụng tự do tín ngưỡng để mưu lợi , bói toán ,lên đồng ,lừa đảo . v .v…Còn trường hợp cuả tôi , tôi phân vân quá.. Khi viết đến đây tôi còn đang cầm cuốn ÐẠI BI THẬP CHÚ- BẠCH Y THẦN CHÚ - QUAN THẾ ÂM BỒ TÁT . trên tay… Ðôi mắt tôi nhoà lệ…Lòng băn khoăn nghĩ về bên kia thế giới và vô vàn cám ơn đức Phật từ bi đã che trở và giải thoát cho Mẹ tôi ….Còn tôi sau thời gian đó tóc lại mọc dài trở lại…tôi vẫn sống cuộc sống bình thường, trần tục… Vẫn viết thơ tình buồn và vẫn tiếp tục theo học các khoá vẽ giải phẫu, vẽ khoả thân (Anatomy ,nudes ) để bổ túc thêm nghiệp vụ .vì tâm hồn và thể xác tôi còn phải lay lắt với đời thường , để viết …để vẽ … những buồn , vui cuả thế gian… Con xin cầu mong đức Phập từ bi cứu khổ cứu nạn cho chúng sinh trên toàn cầu đưọc bình an ,vạn hạnh. Và chứng giám cho con viết lên nỗi niềm trân thành này … Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2008 03:48:54 bởi vũkimThanh >
|