TÂM TÌNH
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 13 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 188 bài trong đề mục
Nguyệt Hạ 16.08.2011 02:58:22 (permalink)


VIẾT CHO BẠN


Bạn thương mến,

Không hiểu sao, khi nghe tin bạn chuẩn bị cho một chuyến đi, em thấy bồi hồi..... Buồn cười ghê, bạn đi chứ có phải mình đi đâu mà bồn chồn nôn nóng giùm cho bạn ?

Sao cũng được, em chỉ biết là bạn đang chuẩn bị cho một cuộc hành trình, mà cũng như em, em đã bước vào, chỉ khác với bạn, về thời gian và không gian thôi.

Từ lúc nào đó em đọc những bài viết của bạn, từng giòng tâm tình tự nhiên đưa em đến gần với bạn hơn, bạn đã trải lòng mình ra trên giấy bằng những câu văn, câu thơ rất thật, rất gần. Em hiểu được tâm sự bạn, nỗi lòng của người con, nỗi nhớ thương người Mẹ hiền.... Rồi bỗng dưng em thương bạn. Bạn có biết thế không?


Em muốn kể cho bạn nghe, chuyện của em. Em vẫn còn nhớ lúc còn nhỏ, em đi học bằng xe đạp, con đường từ nhà đến trường qua hai con dốc. Đầu con dốc là nhà em, cuối con dốc thứ nhất là phố chợ. Cuối con dốc thứ hai là trung tâm thành phố. Em đã rất dại dột, ngày nào cũng phóng xe đạp như bay xuống dốc, buông hai tay không giữ tay lái, thả hai chân không đạp bàn đạp, khi đi ngang ngã tư mà người ta gọi là Ngã tư Ông Tướng, may mắn cho em, chưa bao giờ em gặp xe khác ở ngã tư đó, và chưa bao giờ em phải thắng lại.... cứ thế mà đổ dốc, ngày nào cũng vậy. Cái cảm giác lao xuống đồi, tóc bay dạt ra sau, gió thổi rát cả mặt, trái tim ép sát vào lồng ngực, em không còn nghĩ được gì trong đầu lúc đó, em thấy mình được bay bổng và rất tự do, đó là lúc em yêu thích nhất, khi mình không còn bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì chung quanh. Em cho mình một vài giây phút ngắn ngủi để sống cho cái cảm giác bay bổng tuyệt vời đó mỗi ngày.

Rồi em lớn dần lên, cuộc đời đã trôi đi, và em trôi theo cuộc đời. Em không còn được lao xuống dốc bằng chiếc xe đạp nữa nhưng em đã lao xuống dốc cuộc đời mà không có khả năng để thắng lại cũng như không còn có thời giờ để tận hưởng hay suy nghĩ gì.... Cuộc đời em đang đi cũng như con dốc trên đường đi học ngày xưa, chỉ khác nhau cuối con dốc là trường học, bây giờ cuối con dốc cuộc đời là gì, nào em có hay biết trước ?

Em muốn nói vời bạn, em đã cất bước vào cuộc hành trình mà bạn đang chuẩn bị bước vào. Hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không có gì đoán trước được. Sẽ có những hạnh phúc vui vầy nhưng cũng sẽ có những lo sợ và hoang mang.  Mới gần đâỳ em được sống lại cảm giác đó. Vào mùa hè, khi em đang ở hồ bơi, mọi người thúc dục em leo lên cầu để nhảy xuống hồ.... Từ nhỏ tới lớn, dù em có làm gan làm bạo gì thì em cũng chưa bao giờ dám "tự tử" như thế.... Đã có lần em leo lên cầu nhìn xuống.... biết là sẽ không chết nhưng cái cảm giác lao xuống một nơi mà mình không biết dưới đáy ra sao .... (dù chỗ sâu nhất của hồ bơi để nhảy xuống là khoảng 5 thước). Đứng trên cao, cái cầu nhảy chỉ cách mặt nước khoảng 2 hay 3 thước thôi, nhìn xuống sao em thấy sợ.... nửa muốn làm liều coi thử cảm giác ra sao, nửa không muốn vì sợ, không biết mình có chịu được cái cảm giác đó không.....

......  Mọi người cổ vũ, thúc dục, có đến ba người huấn luyện viên bơi lội đang ở sẵn dưới nước để chờ em nhảy xuống.... Em nhắm mắt bước lên cầu... chỉ vài thước thôi mà sao em đi hoài không hết cái cầu gỗ, cuối chiếc cầu, em đứng lại, vẫn còn dùng dằng với chính mình, nên quay lại hay nên làm liều.... Mọi người im lặng không ai nói gì nữa để mặc kệ em suy đi tính lại.... Em hít vào một hơi dài... nhắm mắt lại, tim đập mạnh loạn xà ngầu, toàn thân em bắt đầu thấy bủn rủn...., trong đầu em đang có ý nghĩ, thôi kệ, làm đại một cái, cùng lắm thì uống nước thôi..... Em bước một bước ra khỏi chiếc cầu nhảy. Đây là giây phút kinh khủng nhất sau khi quyết định..... Bây giờ thì tim em gần như ngừng đập... nhưng rồi thật lạ lùng, khi hai chân em đã ra ngoài khoảng không, em lại thấy cái cảm giác rất tuyệt vời. Em đã thoát ra khỏi sự ràng buộc thường lệ của cuộc sống. Chỉ một vài giây phúc ngắn ngủi thôi, em thấy mình được giải thoát, "free", từ tâm hồn đến thể xác. Trước khi em định thần lại thì em đã chạm đến mặt nước giữa tiếng reo hò của mọi người..... Rất là quý, một cô huấn luyện viên đã lặn xuống đáy hồ cùng với em để giúp em đi lên. Cảm giác khi đã xuống nước rồi thì thường, chẳng có gì đáng nóì, nhưng em vẫn còn nhớ mãi cái cảm giác giải thoát nhẹ nhàng không vướng bận khi em đang ở trong không trung. Cũng giống như cái cảm giác lao xuống dốc bằng xe đạp khi xưa. Bây giờ khi nhớ lại, em ước gì được sống lại cái cảm giác ấy lần nữa....


Bạn thương yêu,

Có thể bạn sẽ có những ý nghĩ khác em. Nhưng em tin là không. Em nghĩ là bạn và em giống nhau lắm về ý tưởng và suy nghĩ. Em thấy được bạn qua những giòng chữ tâm tình, em cảm thông được tâm sự của bạn, điều rất khó nói ra và tìm được sự đồng cảm. Em đã đi trước bạn, bỏ lại sau lưng nhiều điều để rồi bây giờ nhìn lại, em vẫn còn tiếc nuối và nhớ nhung. Mình có thể lựa chọn đi hay ở, nhưng hình như mình sẽ không có sự chọn lựa nào cả phải không bạn? Chỉ có một cách là bước tới thôi. Và em hy vọng là bạn cũng sẽ "nếm" được cái cảm giác lạ lùng mà em đã được hưởng. Chỉ một vài giây phút ngắn ngủi nhưng có thể sẽ là hành trang cho nguyên cả một quãng đời còn lại.... với đầy đủ hỉ nộ ái ố mà ai cũng phải trải qua.


Vài hàng gởi đến bạn yêu mến của em. Hẹn thư sau bạn nhé.




********************



Thân tặng NH, người bạn đang chuẩn bị cho một cuộc hành trình mới.
Cầu chúc bạn mọi điều may mắn.
#1
    NgụyXưa 16.08.2011 09:24:01 (permalink)
    "Viết Cho Bạn" đã được mang vào thư viện.
     
    Xin chào đón thi sĩ tới với phòng văn, và cám ơn tác giả.
    #2
      Nhật Hạ 16.08.2011 19:33:42 (permalink)

       
      Cảm ơn NH, đọc thư của bạn...Gởi cho bạn, như một lời nhắn nhủ, chia sẻ, động viên, bạn đã gởi những yêu thương vào từng câu chữ đến bạn mình, khiến cho NH rất xúc động.
      Một lần nữa NH xin cảm ơn thân chúc bạn luôn hạnh phúc với trái tim thơ thật đẹp.
      Thân mến
      NH
       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2011 19:37:24 bởi Nhật Hạ >
      #3
        Nguyệt Hạ 16.08.2011 23:38:52 (permalink)

        Dạ NH xin chào anh Nguỵ Xưa và cám ơn anh nhiều.

        Từ lâu NH đã có dịp đọc bài của anh và đã rất thích tác giả nhưng chưa có dịp làm quen.

        Mới gần đây NH được đọc "Hoàng Hôn Trên Biển Vắng", rất thích khi anh nói về tâm trạng của người xa xứ.
        Nhưng anh đã làm NH rơi nước mắt khi đọc "Cánh Chim Cuối Trời", cũng may là chỉ vài tuần sau anh cho người đọc thở ra với cái kết cuộc "có hậu" của câu chuyện.....

        Rất vui và hân hạnh được anh chiếu cố.

        Xin nói nhỏ với anh, anh bỏ chữ "thi sĩ" đi chỗ khác cho NH được không? nghe sao mà xấu hổ quá anh ạ.

        Xin chúc anh luôn sức khoẻ để sáng tác mãi hoài.

        Nguyệt Hạ


        *******************

        @Nhật Hạ thân mến,

        Cám ơn NH đã ghé vào và có lời khích lệ.
        Chừng nào thì NH được đọc bài của NH đây hở?
        Mến nhiều.
        NH



        #4
          NgụyXưa 17.08.2011 01:33:20 (permalink)

          Rất vui và hân hạnh được anh chiếu cố.
          NX nghĩ là tùy bút rất khó viết, thế nhưng NH đã mô tả nỗi sợ khi đứng trên cầu ván rất thực và rất tinh tế. Mong được đọc thêm các sáng tác mới.
           

          Nhưng anh đã làm NH rơi nước mắt khi đọc "Cánh Chim Cuối Trời", cũng may là chỉ vài tuần sau anh cho người đọc thở ra với cái kết cuộc "có hậu" của câu chuyện.....
          "Cánh Chim Cuối Trời" là một mẩu chuyện có thật, trong một không gian và thời gian khác. Tuy nhiên sau khi post truyện ngắn này trên diễn đàn Đặc Trưng, một người bạn phản hồi là "tức chết được" vì nhân vật chính bị "giết" một cách tức tưởi. NX viết "Giấc Mộng Bình Thường" như một ước mơ, và như một lời tạ lỗi với người bạn của mình.

           

          Xin nói nhỏ với anh, anh bỏ chữ "thi sĩ" đi chỗ khác cho NH được không? nghe sao mà xấu hổ quá anh ạ.

           
          Thân chúc NH những ngày vui, cũng như xin cám ơn NH và các bạn đã mang thêm hương sắc tới phòng Văn.
           
          Tình thân,
           
          NX
          #5
            Nguyệt Hạ 18.08.2011 23:29:51 (permalink)

            Dạ chào anh Nguỵ Xưa,

            NH xin cám ơn những lời khích lệ của anh.
            Và NH cũng rất vui khi được anh tâm tình về câu chuyện "Giấc Mộng Bình Thường".

            NH sẽ ráng dành thì giờ đọc thêm trong "kho tàng chữ nghĩa" của anh, hy vọng sẽ học hỏi được thêm nhiều từ một bậc sư phụ. Anh viết quá nhiều, chẳng biết NH có còn đủ thời giờ để đọc không????

            Cầu chúc anh và gia đình luôn an mạnh.

            Nguyệt Hạ



            #6
              Nguyệt Hạ 15.11.2011 01:01:58 (permalink)



              THƯ GỞI CHỊ


              Chị và các cháu thương nhớ,
              Hôm nọ em nhận được thư chị, như thường lệ nhận tin chị và các cháu em mừng và yên tâm. Trong thư chị kể về một kỷ niệm vào buổi tối khi mẹ vào nhà thương sanh em, chị đi theo mang giỏ áo quần em bé cho mẹ, em đã khóc một mình khi chị nhắc về kỷ niệm xưa ... Cuối thư chị viết một câu làm em suy nghĩ mãi,
              .….”Hãy yêu thương những gì mình đang có và gìn giữ hạnh phúc của gia đình mình.”

              Chị ơi, em vẫn suy nghĩ hoài về hai chữ Hạnh Phúc. Có là thật chăng, khi cái danh từ đó sao mà trừu tượng, mơ hồ.... Biết bao nhiêu người đã bỏ công lao, sức lực, thậm chí tiền bạc nữa để đi tìm cái gọi là Hạnh Phúc... Chính em đây, trong những năm tháng đã qua, và hiện tại, đôi lúc em cũng thắc mắc và tìm kiếm cái sự mơ hồ, mong manh tưởng như không có thật đó.

              Chị còn nhớ không, hồi em còn nhỏ, cả nhà cưng chiều em, cái gì cũng dành phần NHẤT cho em. Từ quà cáp cho đến sách vở, áo quần, món gì em cũng được nhiều nhất. Cái gì đẹp, em cũng muốn món đẹp nhất....Từ đó em quen tật hư, bất cứ điều gì em cũng đòi cho được phần NHẤT về mình. Chị thương em, em cũng đòi chị phải thương em nhất ! Có lẽ đó là niềm hạnh phúc tuổi thơ của em.

              Lớn hơn một chút, em thấy rất Hạnh Phúc (nếu dùng chữ Hạnh phúc ở đây là đúng), khi đi học được điểm cao, được phần thưởng mỗi năm học. Em đã cố gắng rất nhiều để có được những giây phút hài lòng với chính mình trong chuyện học hành ở trường lớp. Bây giờ, ra đời rồi, em hiểu hơn một tí. Em đã biết đến hai chữ “đau khổ” khi không được như ý muốn. Qua những lần khốn đốn đó, em suy luận được rằng, hạnh phúc chỉ là do tâm mình mà ra. Mình bằng lòng thì đó là hạnh phúc.

              Cứ nhìn vào cuộc sống của những người gọi là "nghèo". Họ không có áo quần lụa là, xe nhà sang trọng, ăn bữa nay lo bữa mai, nhưng em nghĩ họ hạnh phúc hơn những người có tiền bạc rủng rỉnh vì họ không phải lo lắng cho những điều vướng bận chung quanh. Không kể đến những người giàu có, chỉ nói đến người có hơi hơi đủ một tí. Cũng phải lo lắng nhiều thứ. Có nhà thì phải lo cho cái nhà, có xe thì phải lo cho cái xe... Ôi thôi là nhức đầu. Có việc làm cao cấp thì nhức đầu với công việc của mình...

              Em có một người bạn, anh và người bạn đời chia tay vì áp lực công việc quá nặng nề. Anh có việc làm và địa vị rất cao, nhưng hình như càng làm lớn chừng nào thì “stress” càng nhiều chừng đó. Anh chị có một cháu trai 10 tuổi, khi thì ở với mẹ khi thì về với bố. Em rất cảm động khi anh viết thư tâm sự, và có một câu như sau,

              …” Nhiều khi lái xe đi làm về, nhìn những cặp vợ chồng dắt con cái chạy lúp xúp dưới mưa để đón xe buýt, anh ước gì mình được như họ, có thể nghèo nhưng vẫn có gia đình đầy đủ, hạnh phúc với nhau....”

              Em tin rằng chị không quên những lúc mình bệnh hoạn, đau yếu. Chị đã trải qua những trận đau, những lần giải phẩu và sự đau đớn tưởng như không thể nào chịu đựng được với sức lực của con người..... Những lúc đó có phải mình chỉ ước ao, giá mà mình đánh đổi tất cả để thoát khỏi những cái đau đớn về thể xác đã làm ảnh hưởng không ít đến tinh thần của mình? Em nghĩ rằng khi ốm đau, không có gì hạnh phúc bằng cơn đau đuợc cất đi và được trở lại sức khỏe bình thường.

              Chị thương nhớ,
              Sau bao nhiêu năm trăn trở cuối cùng em nghĩ ra được rằng, Hạnh Phúc chỉ là những gì do mình định nghĩa theo ý nghĩ riêng của mình. Trong hiện hữu đây, giờ phút này, nếu mình bằng lòng với chính mình và nếu mình có được sự bình an trong tâm hồn thì đó chính là hạnh phúc thật sự. Chẳng thể nào mua bằng tiền bạc, chẳng thể nào đổi chác gì được. Nếu mình không hài lòng với chính mình, với những gì mình hiện có thì mình không khi nào có hạnh phúc được, phải không chị?

              Em rất nhớ chị, người chị đã thương yêu và chăm sóc cho em rất nhiều khi em còn nhỏ. Em nhớ từng món ăn chị nấu cho em, em còn nhớ rõ, chị làm dưa cải rất ngon và em đã tuyên bố, khi em lớn, có tiền em sẽ đưa hết cho chị, để chị làm dưa cải cho em ăn mỗi ngày, chị còn nhớ không? Em cũng nhớ đến những bộ áo quần chị đã may cho em trong từng dịp tết hay nhập trường. Cũng không sao quên được ngày nào chị cũng thắt bím tóc cho em đi học từ lớp nhỏ cho đến lớp lớn.... Chị ơi, cho đến khi chị có gia đình riêng, chị vẫn còn thương và để dành cho em từng món ăn, từng trái cây ngon mỗi ngày em đi học về.....Nhắc đến thì không bao giờ hết được kỷ niệm của chị em mình.

              Vào đời, chị em mình mỗi người đều có cuộc sống riêng, ít có thì giờ để gặp lại nhau. Chỉ còn gặp nhau qua mỗi dịp lễ tết hàng năm hay qua điện thoại, thư từ chữ nghĩa... Bây giờ chị em mình đã xa nhau một khoảng cách quá xa và một khoảng thời gian khá dài. Em luôn gìn giữ những hình ảnh đó trong đầu và nghĩ đến các chị.  Em vẫn thương yêu các chị như xưa, và biết rằng em vẫn còn các chị thương yêu mình cũng đủ để gọi đó là hạnh phúc rồi.


              Chị thương yêu,
              Từ khi em suy niệm ra được thế nào là Hạnh phúc, em đã sống một cuộc sống bình lặng hơn, chấp nhận hơn và có thể nói hy sinh hơn để gìn giữ cuộc sống gia đình em ngày nay. Em nói hy sinh vì con người em không phải là người chịu im lặng ngồi yên một chỗ như bây giờ. Em rất sôi nổi và năng động từ ngày còn nhỏ, chị cũng biết em rồi đó. Nhưng chị ơi, em sẽ cố gắng hết sức để sống cho những người thân chung quanh em. Em đã và sẽ quên cái phá phách, cứng đầu cứng cổ của em, em đã chịu yên lặng một thời gian dài rồi, chị biết chứ.


              Cuộc đời như một giòng sông chia ra nhiều nhánh. Mỗi nhánh trôi theo một hướng riêng. Điều đáng quý là mình vẫn nhớ đến mình đã có chung và từ một nguồn mà ra .....Đời sống đẩy đưa mỗi chị em mình đến một bến bờ xa lạ với những bất ngờ mà mình không bao giờ biết trước được. Nhưng mình còn may mắn và hạnh phúc là chị em mình không thất lạc nhau qua bao nhiêu thăng trầm biến đổi. Chị em mình vẫn còn có nhau dù xa xôi cách trở nhưng còn nghe được tiếng nhau, còn nhìn được hình ảnh nhau là điều quý giá mà em luôn nâng niu gìn giữ, đó cũng là một niềm hạnh phúc to lớn không tiền bạc nào có thể mua được phải không ạ?


              Thư đã dài cho em ngừng ở đây. Bàn về hai chữ Hạnh phúc có lẽ chẳng bao giờ đủ và có lẽ còn nhiều thứ cần nhắc đến nữa, hẹn chị lần tới. Chúc chị luôn vui mạnh và các cháu may mắn với công việc. Nhận thư chị cũng là một niềm hạnh phúc, hãy viết cho em chị nhé.


              Em của chị,
              Nguyệt Hạ




              #7
                NgụyXưa 16.11.2011 10:50:57 (permalink)

                Chị ơi, em vẫn suy nghĩ hoài về hai chữ Hạnh Phúc. Có là thật chăng, khi cái danh từ đó sao mà trừu tượng, mơ hồ....

                Khi còn đi biển NX nghĩ hạnh phúc như đường chân trời, đi mãi nhưng không bao giờ tới nơi. Bây giờ sáng ngủ dạy thấy nắng vàng qua cửa sổ, nghe tiếng chim hót sau vườn là cảm thấy hạnh phúc đâu đây.
                 
                "Thư gửi chị" đã được mang vào thư viện.
                 
                Xin cám ơn tác giả NH.
                #8
                  Nguyệt Hạ 17.11.2011 04:26:00 (permalink)


                  Dạ chào anh Ngụy Xưa,

                  NH xin cám ơn anh rất nhiều.

                  Đúng như anh nói, bây giờ mỗi ngày thức dậy, còn được thấy ánh mặt trời, còn được nghe tiếng chim ríu rít trên cành cây và còn được nhìn thấy hoa lá trong vườn đủ để cho mình gọi đó là hạnh phúc rồi. Ngày còn nhỏ, NH cứ lo chạy loanh quanh đi tìm cái không có thật mà quên mất hạnh phúc là điều có mặt bên cạnh mình nếu mình biết nhận lấy ....


                  Cầu chúc anh và gia đình được an lành và luôn cảm nhận được những niềm hạnh phúc hiện hữu bên cạnh.


                  Nguyệt Hạ


                  #9
                    dang son 21.11.2011 01:09:24 (permalink)


                    ..


                    Chào chị N.H.


                    Vào đọc chủ đề và tôi rất thích bài Viết Cho Bạn của chị.

                    Chúc vui.



                    nđs.
                    #10
                      dang son 22.11.2011 13:19:51 (permalink)
                      ..


                      Xin chúc trang viết của chủ nhà có thêm chữ để đời còn vui.

                      Thân ái .

                      Nđs.

                      #11
                        Nguyệt Hạ 10.01.2012 14:04:07 (permalink)


                        THƯ CHÚC TẾT TỪ VIỆT NAM



                        Di thương,

                        Tết sắp đến rồi, con ngồi viết thư chúc Tết các Dì mà lòng cũng thấy nôn nao nghĩ đến Tết xen lẫn một chút suy tư.

                        Ngoài đường thiên hạ thi nhau mua sắm để biếu xén, lễ nghĩa với nhau. Con người của mình cũng thật lạ, nhiều khi cuộc sống mưu sinh cứ kéo mình theo thật tất bật với các nỗi lo thường nhật nhưng con thấy cuối cùng rồi mình cũng chỉ ăn ngày ba bữa cơm thôi, tối đến cũng một giấc ngủ và khi ra đi cũng không thể đem theo bất cứ điều gì ngoài nỗi tiếc thương của người ở lại .  Dì coi con có suy nghĩ mệt mỏi ghê chưa ? Nghe qua mà tưởng như con là một bà già nào đó chứ không phải là một cô gái trẻ trung phơi phới ( dù có hơi "phúc hậu" một tý, hihi )


                        Nhưng dù gì thì năm mới đang đến thật gần với mỗi người, mỗi gia đình người Việt, cách này hay cách khác minh vẫn đón chờ nó với nhiều mong ước cho một năm tốt đẹp đến với chúng ta, đúng không Dì ? Hihi, con thương chúc gia đình Dì một năm mới nhiều bình an và hạnh phúc, riêng các bà Dì của con thì luôn trẻ trung , xinh đẹp và thật nhiều may mắn. Cho con kính lời chúc Tết Ông ngoại, con kính chúc Ông ngoại nhiều sức khỏe và bình an.

                        Thôi con dừng nha,
                        Bé Uyên


                        -----------------------------------------

                        THƯ TRẢ LỜI CHO CHÁU



                        Bé Uyên thương nhớ,


                        Nhận thư chúc Tết của Uyên Dì ngạc nhiên lắm, tưởng của cô nhà văn nào viết đó chứ....
                        Không ngờ bé Uyên "phúc hậu" cũng văn chương ghê gớm.... hahaha.


                        Bên này nơi Dì ở chả có Tết nhất gì hết. Chỗ Ông Ngoại và Dì L. thì rầm rộ lắm vì đó là trung tâm người Việt. Từ mấy tuần nay, đã có chợ hoa rất nhiều và đẹp. Không khí Tết đã tràn ngập nơi đó. Ngày mai cả nhà mình sẽ tụ tập ở nhà Dì L. để "ăn Tết".... , cũng sẽ có bánh chưng, bánh tét, măng kho, mứt bánh vv và vv, và chắc mấy Dì cũng chơi một chút bầu cua cá cọp cho vui.....


                        Nhà Dì có cây hoa Đào, hàng năm nở đúng ngày Tết đẹp lắm. Năm nay chắc tại trời nóng, đúng ngày rằm tháng chạp thì hoa nở. Đến hôm nay thì cây rất đẹp đầy hoa nhưng không còn cái nụ nào nữa hết. Mùng một Tết thì chắc hoa sẽ rụng !


                        Dì đọc những tâm tình của Uyên mà thấy lạ quá. Còn trẻ mà sao Uyên đã suy nghĩ như vậy? Dì nhớ lúc còn độ tuổi đó Dì chỉ biết rong chơi và phá phách với bạn bè thôi. Có lẽ vì công ăn chuyện làm, việc nhà, việc sở đã làm cho cháu của Dì sớm có những suy tư người lớn như thế. Uyên nghĩ ra được những điều đó, Dì thấy mừng. Vì đúng như Uyên nói, mình sống trên đời này, mọi thứ là tạm bợ. Hàng ngày mình ăn uống cũng chỉ một cái chén, một đôi đũa, mang trên người một bộ áo quần. Lo lắng cho nhiều khi ra đi cũng sẽ bỏ hết lại và đi với hai bàn tay trắng. Lúc nào Dì cũng tự hỏi mình, nếu Chúa gọi mình về ngay giây phút này thì mình có gì để luyến tiếc? Hãy cố gắng sống thật cho mình ngày hôm nay Uyên nhé. Khi đã nhận thức được mọi sự chỉ là phù du thì Dì nghĩ rằng cuộc sống mình sẽ có ý nghĩa hơn và khi đó mình chỉ còn lệ thuộc vào vật chất một cách tối thiểu.


                        Cám ơn lá thư chúc Tết của Uyên. Nhờ những suy nghĩ "người lớn" đó mà Dì viết ra được những câu triết lý cùn này nè.
                        Vài hàng thăm Uyên và cả nhà. Bé Tí Nị được nghỉ Tết chắc thích lắm ha...


                        Cho Dì gởi lời chúc Má được nhiều sức khỏe, và chúc sinh nhật của Má luôn. Chúc Uyên nhiều may mắn hơn năm rồi, và cố gắng vui lên nhé. Còn phải làm cho chồng con vui nữa, đừng làm bà già "phúc hậu" sớm quá không tốt đâu.


                        Thương,
                        Dì nơi xa
                         
                        #12
                          Nguyệt Hạ 27.03.2012 07:52:43 (permalink)


                          DU HÀNH ĐẦU XUÂN



                          Bạn thương mến,

                          Tuần đầu tiên của mùa Xuân đúng vào lúc trường học nghỉ Spring Break. Sở làm cũng bắt phải nghỉ một tuần không lương cho quarter này. Thế là nhà em bàn nhau lái xe đi chơi cho hết ngày... Em kể cho bạn nghe về chuyến đi này nhé.

                          Năm trước tụi em đã đi thăm vùng núi màu đỏ ở Sedona thuộc tiểu bang Arizona. Mọi người thích nơi ấy nên lần này đồng ý đi lại. Chuyến đi khoảng gần tám tiếng lái xe. Ngày đi thời tiết rất đẹp, không mưa và cũng không nóng. Trên đường tụi em chỉ nghỉ và đổ xăng một lần khi vừa vào địa phận của tiểu bang Arizona. Chạy lại đường cũ, thấy một chút quen thuộc và vui vui. Cây cỏ hai bên bắt đầu xanh tươi vì vào mùa xuân. Đường vào Sedona bắt đầu lên cao vì nơi đó độ cao 4500 feet (1372 m) so với mặt biển. Vậy mà không thấy lạnh, chỉ thấy hơi mát.



                          Sedona là một thành phố nhỏ cách thành phố Phoenix 120 miles, dân cư chỉ độ trên 11,000 người với một diện tích khiêm nhường 47.2 km vuông. Nơi đây nổi tiếng nhờ những ngọn núi đá màu đỏ, loại đá đặc biệt này chỉ có ở phạm vi Sedona mà thôi. Thành phố nhỏ xíu, dân cư ít nhưng là một trong 10 điểm du lịch nổi tiếng nhất của nước Mỹ, và hàng năm có đến 4 triệu người đến thăm.


                          Đến khách sạn vào khoảng năm giờ chiều, mặt trời còn sáng rực trên những ngọn núi đỏ. Trước mặt khách sạn là cảnh đẹp của mấy rặng núi nổi tiếng. Người ta nói nơi đây có nhiều Vortex, nơi phát ra energy làm cho mình cảm thấy khỏe khoắn và tinh thần sảng khoái. Buổi sáng khi mặt trời lên và buổi chiều khi mặt trời lặn, là lúc những ngọn núi đỏ thay đổi màu sắc rất lạ và đẹp.


                          Sáng sớm thức dậy, mặt trời lên vào lúc 6:20 sáng. Tụi em lái xe đi gần về phía các ngọn núi để nhìn thấy rõ sự thay đổi màu sắc. Lúc ấy trời lạnh lắm, độ chừng 36 độ F thôi, bên ngoài có tuyết chưa tan. Chỉ dám ngồi trong xe để nhìn không dám bước ra ngoài, vì mình không phải là dân xứ lạnh nên sợ chết cóng. Mặt trời từ từ lên, tia sáng chiếu vào những ngọn núi đỏ đang chìm trong bóng tối, thay đổi màu từ đỏ thẫm sang đỏ nhạt rồi đỏ óng lên ... Phải có mặt tận nơi mới thấy được sự kỳ diệu khi màu sắc thay đổi. Buổi chiều cũng vậy, mặt trời lặn lúc 6:30, ngắm hoàng hôn xuống trên những ngọn núi đỏ, đang từ màu đỏ óng rực rỡ, từ từ đậm màu theo bóng tối đổ dần... Màu sắc thay đổi ngay trước mắt mình, em không đủ từ ngữ để diễn tả sự kỳ diệu do thiên nhiên làm ra. Thời tiết nơi đây hay lắm, sáng và tối lạnh, có tuyết, nhưng khoảng 9-10 giờ sáng là tuyết đã tan hết, nắng ấm, nhiệt độ lên khoảng 65-68 độ F và đến chiều tối thì lạnh trở lại.



                          CHAPEL OF THE HOLY CROSS


                          Ngày đầu, tụi em đi thăm nhà thờ được xây từ trong một ngọn núi đỏ từ năm 1956, tên là Chapel of the Holy Cross, nhô cao 250 feet khỏi ngọn núi cao. Ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào mặt trước của nhà thờ, phản chiếu hình ngọn núi trước mặt trên mặt gương và là ánh sáng tự nhiên soi sáng bên trong nhà thờ. Từ dưới chân núi từng đoàn xe nối đuôi nhau lên tìm chỗ đậu xe, khi có chỗ cho xe rồi thì mình phải đi bộ, theo một con đường vòng cung chung quanh chân núi để lên sân nhà thờ. Leo dốc lên đến nơi nhưng không ai thấy mệt, trái lại còn cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái. Em không muốn đi về chỉ muốn ngồi lại đây thật lâu. Từ quanh sân nhà thờ, mình có thể chụp hình những ngọn núi khác quanh đó, mỗi ngọn một vẻ khác nhau.

                          Trên đường đi ở Sedona, thỉnh thoảng lại có bảng "Scenic view" để mình đậu xe lại ngằm cảnh. Có những khu gần núi, họ làm ra chỗ đậu xe, và có máy để mình mua parking ticket, đậu xe ở đó và đi leo núi, người không muốn leo núi thì ngừng lại chụp hình.

                          Nơi này có những ngọn núi được đặt tên theo hình dáng của nó. Có ngọn hình dáng giống như nhà thờ được gọi là Cathedral rock, ngọn khác có tên Coffee pot, ngọn núi tên là Bell rock thì giống y hệt quả chuông. Còn một ngọn được gọi là Snoopy nữa.



                          CATHEDRAL ROCK



                          COFFEE POT ROCK



                          SNOOPY ROCK



                          BELL ROCK

                          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/95738/5111B96E97D241C7AA55B7A0E7D44305.jpg[/image]



                          Ngày thứ nhì tụi em đi leo núi ở Bell rock. Bắt đầu con đường vào khu vực hiking, có hai hướng khác nhau. Bảng chỉ là "Bell Rock Trail" và "Bell Rock Path". Hôm nay tụi em đi thử Bell Rock Trail. Thiên nhiên bào mòn và tạo ra ngọn núi rất dễ dàng cho người hiking. Em chưa bao giờ đi hiking thật sự lần nào mà cũng leo được hơn ba phần tư ngọn núi, chỉ còn phần ngọn cao chót vót thì không dám thử. Từng chặng đường ngắn lại có một giỏ đá đỏ bên đường như làm mốc cho mình cứ theo dấu đó mà đi. Lên đến từng tầng của ngọn núi, lại chụp hình. Nhưng vì không phải thợ nhà nghề nên không có tấm hình nào chụp cho thấy mình đã leo được đến đâu. Chỉ có những tấm hình mà phía sau là hình những ngọn núi kế bên ! Cuối cùng tụi em đến được nơi có bảng đề "End of Trail", nơi đó cũng gần đến đỉnh cao chót vót của ngọn núi Bell Rock. Đứng từ trên cao nhìn xuống thấy xe cộ còn nhỏ tí xiú... cảm giác thật vui. Thời tiết rất đẹp, nắng ráo nhưng không nóng, thỉnh thoảng trên những tảng đá trong bóng mát còn rải rác những cụm tuyết chưa tan. Leo núi nhưng không ai vã mồ hôi hay mệt mỏi gì. Có lẽ em đã được hưởng energy ở nơi đây?


                          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/95738/AE79329D4A9F455A8D9498C43710E1D4.JPG[/image]


                          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/95738/0BF9F1F93992479D9CA4B171CAAC5484.JPG[/image]



                          Ngày thứ ba tụi em lại đi trở lại Bell Rock và hiking theo hướng "Bell Rock Path". Thì ra đây là con đường đi vòng quanh ngọn núi chứ không phải leo lên chiều cao của núi. Con đường với những cây xương rồng hai bên, cũng có cây thông và các thứ cây khác nữa. Nơi đây cây cỏ xanh tươi quanh năm nên thêm vào phần đặc biệt cho Sedona. Người ta đi xe đạp trên cái path này nhiều. Em gặp nhiều cặp vợ chồng về hưu mang máy hình đi chụp hình, họ nói với em đây là cái thú tiêu khiển lành mạnh hơn là ngồi nhà coi internet. Thỉnh thoảng có nhiều người ngồi trước giá vẽ với cây cọ màu mè, đây đó có người ngồi với ipad hay laptop trước mặt. Làm gì đi nữa, đây là một nơi thật sự cho mình cảm giác bình yên và thoải mái với không khí trong lành không bị ô nhiễm.

                          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/95738/29188E443E594067A19D29B528E58ECF.JPG[/image]
                          BELL ROCK PATH



                          Điều đặc biệt nữa của Sedona là núi đỏ và đất ở quanh núi cũng đỏ. Em đến từ vùng đất đỏ của phố núi nên rất sợ đất đỏ dính vào áo quần giày dép. Nhưng đất đỏ ở Sedona lại không để lại dấu vết gì trên áo quần hay giày dép mình. Thật là ngạc nhiên. Khi leo xuống núi, có những lần em phải ngồi trên những tảng đá và tuột xuống bậc đá ở dưới, tưởng rằng mình sẽ thành khỉ đít đỏ nhưng không, quần short em màu trắng vẫn trắng tinh, không vướng một tí bụi đỏ nào. Thật là thích.


                          Em quên nói về chuyện ăn uống. Buổi sáng tụi em có phần ăn buffet trong khách sạn. Tha hồ ăn bacon vì biết mình sẽ đi leo núi nên không sợ. Buổi chiều khi thì thử dinner trong nhà hàng của khách sạn, khi thì vào tiệm Pizza nổi tiếng của Ý, có một lần thử Sushi của Nhật và một lần vào nhà hàng Mexico ... Hên hay sao mà nơi nào tụi em đến, thức ăn cũng thật ngon, vừa ý. Buổi tối cuối cùng chạy đi tìm tiệm ăn Việt nam, tiếc quá. Nơi đây chỉ có một nhà hàng Tàu và một nhà hàng Thái. Sushi thì hình như có hai chỗ. Nhà hàng Ý, Pháp, và Mexico cũng nhiều ngang như nhà hàng Mỹ. Phải như có người Việt nào đến đây mở nhà hàng chắc là đông khách lắm...


                          Dài dòng kể lể với bạn về chuyến đi nghỉ mùa xuân của em. Một chuyến đi thật thoải mái và vui, hài lòng. Hình như người trong nhà muốn đi lại năm tới nữa ! Ước gì có bạn đi cùng với em, mình tha hồ tỉ tê tâm sự... Hay là mình hẹn nhau sang năm, bạn nhé.

                          Hẹn bạn thư sau, từ đây đến đấy, chúc bạn luôn vui tươi và yêu đời, yêu người.

                          Thương mến,

                          Nguyệt Hạ
                          (LT - TD)
                           
                           
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2013 02:26:46 bởi Nguyệt Hạ >
                          Attached Image(s)
                          #13
                            Ct.Ly 28.03.2012 03:47:30 (permalink)
                            #14
                              Nguyệt Hạ 29.03.2012 00:28:20 (permalink)


                              Hello Chị Ct. Ly,

                              Cám ơn chị đã vào đọc bài và tặng cành hoa đẹp.
                              Chuyến đi vui lắm phải chi có chị cùng đi thì có lẽ còn vui nhiều hơn.

                              NH kể thêm chị nghe chuyện râu ria nhé.


                              Chuyến đi chàng xung phong lái xe nguyên đoạn đường vì thấy nàng lèo nhèo than buồn ngủ.... Chuyến về, để tỏ ra công bằng, nàng nói với chàng,

                              - Cho ngộ lái.
                              - Lái được không mà bày đặt đòi?
                              - Được chứ, đi chơi mấy ngày nay khỏe rồi, cho ngộ lái.

                              Nàng lái xe bạo lắm, chạy nhanh đến 90 miles dù đường chỉ cho 75 thôi. Qua mặt được tất cả các xe nàng lại càng chạy nhanh hơn.... Khi vào exit đổ xăng, nàng trổ tài thắng êm, nên đạp thắng từ từ... (nàng thường chê chàng là thắng gấp, thắng mạnh, người ngồi bên cạnh hay bị giật người khi chàng thắng như thế). Đường xuống dốc, nàng thắng từ từ nhẹ nhàng êm ái nhưng chiếc xe không ngừng mà vẫn cứ lao tới ... Trước mặt có một chiếc xe làm đường thật to với đầy đủ dụng cụ. Còn khoảng độ vài ba mét nữa mà xe vẫn còn lăn bánh, chàng la toáng lên,

                              - Thắng xe lại đi chứ

                              Nàng buộc lòng phải đạp thắng mạnh, chiếc xe đứng lại ngay tại chỗ.....
                              Chàng thở ra....

                              - Thôi được rồi, đổ xăng xong khỏi cần lái nữa....

                              Thế là nàng tiu nghỉu, tưởng rằng chuyến này về có thể kể công ....





                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 13 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 188 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9