TÂM TÌNH
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 13 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 188 bài trong đề mục
Nguyệt Hạ 22.09.2015 03:48:10 (permalink)
Chị Ly ơi,
Cám ơn chị thông cảm nỗi lòng lo xa của bà mẹ mìn này nha...
Em cũng có người chị, thương cháu như chị Ly. Chị em ở gần trường con em học, chưa gì đã hỏi có muốn chị nấu nướng mang thức ăn đến cho cháu không? Chị còn bảo cháu muốn đi mua sắm gì hay đi chơi đâu chị sẽ đưa cháu đi. Cháu có bác có dì (như chị Ly và như chị em) thương vậy thì mẹ khỏe ru
Chúc công tử hào hoa ngày vui nha.
 


 
Nguyệt Hạ 14.10.2015 12:00:38 (permalink)
 
 
 
 
CHANH DÂY - PASSION FRUIT




 
Lần đầu tiên tôi thấy chanh dây cách đây hơn hai mươi năm tại Hawaii. Khi ấy chúng tôi đi hết các đảo và mỗi nơi dừng lại mướn xe chạy vòng quanh.

Đang đi giữa đường rừng núi, thấy người bản xứ bày bán trái cây, ngoài các thứ thông thường như thơm, thu đủ, xoài, chuối vv..., tôi thấy có quả gì màu tím lạ mắt, cầm lên thấy mùi thơm đặc biệt. Hỏi người bán, họ nói tên là Passion Fruit. Tôi hỏi ăn làm sao, người ấy lấy dao cắt ra làm đôi, đưa cho tôi ra dấu cho vào miệng. Tôi thử một vài hạt thấy chua quá sức, chua lè lưỡi luôn. Người bán cứ nói, Very good for you, nhiều lần. Họ mời mua thêm nhưng tôi lắc đầu vì chua quá, thấy không ngon. Hôm ấy tôi trả 50 cent cho quả ấy. Từ đó đến nay, tôi chưa gặp lại quả passion fruit bao giờ, chỉ uống nước chanh dây khi đến một vài khách sạn, nhưng tôi không thích lắm.

Mùa hè năm trước tôi đi chợ trời, nghe lời dụ dỗ của anh chàng bán cây người Phi,
- You trồng hai tháng là có trái, cây này mạnh lắm.

Thích quá tôi mua ngay. Cây cao cỡ đầu người, nhà hết chỗ trồng nhưng tôi cứ mang về. Tìm chỗ nhét xuống, chật chội, chen chúc giữa bụi sả, cây cam, cây thu đủ. Hai tháng sau chờ hoài, chờ mãi, cây có lên lá nhưng chả thấy hoa trái gì. Rồi mùa lạnh đến, mùa xuân qua, muà hè lại, cây có hoa, những bông hoa màu tím trắng dễ thương vô cùng.




Một buổi sáng tình cờ nhìn lên, tôi thấy treo lủng lẳng những quả cầu nhỏ. Vui hết biết. Ngày nào tôi cũng ra nhìn hoa và nói chuyện với cây trái ...
 
 

Khoảng 6 đến 8 tuần quả bắt đầu đổi màu từ xanh sang hồng nhạt.


Tôi xem ở internet thấy passion fruits có quả màu tím, màu vàng, không thấy màu hồng như cây của tôi. Một tuần sau, sáng thức dậy, tôi thấy 4, 5 quả xanh rơi xuống đất. Tôi không hiểu tại sao, nước vẫn tưới đầy đủ, lá vẫn xanh, không có dấu hiệu cây khô trái rụng. Tôi mang mấy quả ấy vào nhà, qua một ngày quả đổi màu và hai ngày sau là ăn được rồi. Lạ là quả chanh dây này màu hồng chứ không phải tím.



 
Ngày thứ nhì hơi ửng hồng:
 

 Ngày thứ ba đậm màu hơn: 


Từ trưa đến chiều tối chín rồi: 


Tôi cắt ra thử thấy chua và ngọt, ngon lắm. Không phải chua le lưỡi như ngày xưa ăn ở Hawaii. Và một ngày tôi nhâm nhi một quả, thưởng thức công trình trồng trọt của mình, kể cả công giúp vui văn nghệ cho cây hàng ngày nữa. 




Trái này kẹt trên giàn chờ người giải thoát:

Nghe nói cây ra quả quanh năm, thế là tôi có quyền cho mình mỗi ngày một quả cho đủ các chất bổ và cần thiết trong cơ thể (*). Cây nhà người ta có hàng ngàn quả, cây của tôi chỉ khoảng vài chục, nhưng tôi chỉ cần như thế thôi. Mất hơn hai mươi năm tôi mới biết chanh dây tốt như vậy. 
 



Nguyệt Hạ

Tháng mười, 2015


(*) Đọc những bài nghiên cứu, hạt chanh dây có nhiều chất bổ và tốt cho sức khỏe, từ antioxidant protection (không biết tiếng Việt là gì), đến tim mạch (cardiovascular), đường ruột (intestinal system), bổ sung chất magnesium và chất xơ, vv và vv.

 http://www.healwithfood.org/health-benefits/passion-fruit-seeds.php


*******************

Trong vườn sau nhà tôi, những cây ăn trái không cần tưới nước nhiều, tôi chỉ tưới hai lần một tuần như city cho phép, mỗi lần vài phút, cộng với nước rửa rau từ nhà bếp mang ra, mùa này cây ổi ra quả khá nhiều tuy không lớn có lẽ vì ít nước nhưng ngon, ngọt, chua và dòn... 
 



Thu đủ có khá nhiều quả lớn có nhỏ có đủ cỡ, và trái na chỉ đếm trên đầu ngón tay cũng thật ngon ngọt. Năm nay hạn hán nên cây chanh và ớt có ít hơn mọi năm. 







 
 
Nguyệt Hạ 07.11.2015 02:26:39 (permalink)
 
 
 

Đời Sống Mong Manh



Hơn hai tháng qua, tôi không ngừng được ý nghĩ, cuộc sống này thoáng có thoáng không. Không gì có thể nói chắc chắn được. Nhiều thiên tai đại nạn bất ngờ xảy ra, làm sao mình có thể có dự tính gì cho tương lai? Tôi đâm ra sợ, sợ tất cả những gì chung quanh vì không biết chuyện gì sẽ xảy đến trong khoảnh khắc. Giờ phút này đang đứng, đang đi, đang ngồi, đang viết, hay là đang ăn, đang ngủ, làm sao mình biết một hai phút sau mình sẽ như thế nào?


Tôi không muốn nói đến của cải vật chất. Nhà cửa có thể bị cháy, bị trôi, xe cộ có thể bị mất, bị hư. Việc làm có thể mất. Nhưng tất cả những thứ đó đều có thể làm lại, dù có thể không có lại đến mức độ như mình muốn. Đối với tôi vật chất chỉ là phương tiện, không là cứu cánh của con người. Ngoài chuyện phải lo về vật chất còn có chuyện tinh thần, còn có chuyện sức khỏe, nhưng đó lại là những vấn đề khác. Tôi đang muốn nói đến mạng sống của con người, thật sự mạng sống con người mong manh quá và hoàn toàn không nằm trong sự điều khiển của mình. Hàng ngày có biết bao chuyện bắn giết, tai nạn xe cộ, máy bay, tàu thủy vv... xảy ra, bao nhiêu mạng sống bị mất đi vì sự dã man của kẻ vô loài, vì sự bất cẩn, vì sự ích kỷ của những cá nhân khác, nhưng những chuyện xảy ra rủi ro, thì tại ai? Người ta có thể nghe tin tức và nhún vai lắc đầu trước những bản tin chết người, nhưng khi đối diện với sự thật, ai còn có thể vô tâm?

Đã từ lâu tôi hiểu rằng mọi sự mình đang có đây , ngay cả mạng sống, chỉ là tạm bợ, có có không không, nhưng hai tháng nay, sự việc tôi chứng kiến làm cho tôi liên tục nhìn lại quanh mình. Cái ý nghĩ chính mình (hay những người thân của mình), có thể mất đi bất cứ giây phút nào làm tôi suy nghĩ. Có phải từng giây phút với người thân bên cạnh đáng nâng niu gìn giữ? Có phải tình người đối với nhau đáng để ý hơn là so đo hơn thiệt? Đời sống có thể kéo dài lâu hơn mình mong đợi nhưng cũng có thể chấm dứt đột ngột bất ngờ.


Nguyệt Hạ
Tháng mười một, 2015


 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2016 03:08:16 bởi Nguyệt Hạ >
Nguyệt Hạ 20.11.2015 03:54:56 (permalink)
 
 



Frank Augstein / AP
A message that reads: "In the name of what?" and a rose is placed through a bullet hole in a window at the restaurant on Rue de Charonne in Paris on Nov. 15, 2015, where attacks took place on Friday.
Source 



 
 
 
Thứ sáu ngày 13 tháng 11 năm 2015
2 giờ chiều, tôi đang sửa soạn cho chuyến đi xa thì có tin Paris bị khủng bố. Nghe và xem thấy hình ảnh thật thương tâm và cảnh rối loạn đang xảy ra tôi thật sự lo lắng. Vài tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ đi ra ga xe lửa và nơi ấy là chỗ tập trung bao nhiêu người, một đám đông không thể bảo đảm sự an ninh. 

Tình trạng khủng bố xảy ra nhiều nơi nhiều ngày qua, nhưng chiều thứ sáu này thật là kinh hoàng. Súng nổ, người chết ngay nơi nghe hoà nhạc, ngay nơi tiệm ăn, chỉ nghe đủ để bàng hoàng, kể chi đến nếu mình là người trong cuộc. Tôi phải suy nghĩ và quyết định thật nhanh, không thể đi chuyến tàu chiều hôm nay. Dù chưa có gì xảy ra ở đây nhưng làm sao biết được. Một khi đã có chuyện khủng bố, sẽ như vết dầu loang, không kể những kẻ xấu lợi dụng thời cơ. Thay vì đi tàu, tôi sẽ lái xe. Nghĩ đến chiều thứ sáu, lái xe trên xa lộ, giờ cao điểm thật ngao ngán. Cách đây vài tuần, tôi đã mất hết ba giờ trên freeway cũng vào chiều thứ sáu cho đoạn đường bình thường đi một tiếng.

Rồi cũng đến nơi sau khi kiên nhẫn theo đuôi đoàn xe dài dằng dặc giờ tan sở chiều cuối tuần. Buổi tối trên freeway không kẹt xe lắm nhưng cũng có chuyện để thắc mắc. Khoảng gần 11 giờ đêm, đang lái xe tôi thấy pháo bông nổ trên trời sáng rực. Thắc mắc chứ, nếu tôi đang đi gần khu Disneyland thì không có gì lạ, vì buổi tối họ thường đốt pháo bông lúc 9 giờ. Có thể cho là còn một chiếc sót lại? Không có lý vì tôi đang đi ngang khoảng phi trường Los Angeles. Hơi sợ. Đầu óc khéo tưởng tượng tôi nghĩ rằng người ta bắn pháo bông làm dấu hiệu gì đây? Hoảng lắm vì đang đi trên freeway, có chuyện gì xảy ra thì kẹt cứng. Một phút sau, thấy bốn năm chiếc xe cảnh sát chớp đèn xanh đỏ chạy ngược chiều như đang rượt đuổi ai. Một phút sau lại thấy thêm một chiếc pháo bông chiếu sáng trên trời đêm. Chẳng biết chuyện gì xảy ra, chẳng biết ai bắn pháo bông, chẳng biết cảnh sát chạy theo ai...  Mở radio nghe tin tức, không thấy nói gì về khoảng đường tôi đang đi ngang. 
 
Những ngày tiếp theo, bao nhiêu tin tức, hình ảnh, đau lòng và sợ hãi. Thật sự mình làm gì được để bảo vệ mạng sống chính mình? ngay cả chính quyền, họ có lực lượng cảnh sát phòng bị đầy đủ để ứng phó, nhưng chỉ hoạt động SAU khi chuyện xảy ra. Nếu hai bên xung đột công khai là chuyện khác, nhưng đây là khủng bố kiểu du kích làm sao nhà nước hay cảnh sát có mặt khắp mọi nơi để ngăn ngừa và phòng bị kịp thời?
 
 
Có thể giải thích được không, lý tưởng gì để cầm súng bắn giết những con người vô tội? 
 
 
Nguyệt Hạ
Nov 15, 2015
 
 
Ct.Ly 30.11.2015 23:42:20 (permalink)
Nguyệt Hạ 03.02.2016 02:33:24 (permalink)
 
 
 
Tạp Ghi Cuối Năm

Nhận được vài thiệp chúc Tết và vài thư chúc Tết, trong đó thư chị nói còn vài ngày nữa Tết tôi giật mình. Nghĩ rằng thứ hai tuần tới mới Tết, còn gần một tuần nữa nên tôi cứ tà tà. Mới hôm qua, ghi xuống lịch trình sẽ làm gì trong tuần này, tôi mừng thầm, khi thấy thứ hai còn thong thả! Bắt đầu thứ ba phải ngâm măng khô, thứ tư ướp thịt, ngâm nếp, ngâm đậu, thứ năm gói bánh, vv và vv...  


Năm nay tôi nhận lời nấu bánh tét cho cả nhà, các chị tôi nói sẽ không mua ngoài vì không tìm được người nấu bánh ngon. Ông già người Huế thường nấu bánh hàng năm, hai năm trước con ông bắt nghỉ, đưa ông đi tiểu bang khác. Chị em tôi mua bánh nhiều nơi khác nhau nhưng chưa tìm được nơi nào vừa ý. Thôi thì tôi gói bánh không đẹp như người bán nhưng dù sao cũng hợp khẩu vị ở nhà và sạch sẽ không độc địa gì là tốt rồi.


Hôm cuối tuần đi chợ, ngày hôm sau đưa ông Táo về trời nên mọi người mua bán tấp nập. Tôi có tật mua nhiều, thứ gì cũng thấy cần và mua để sẵn, phần cũng vì nhà xa chợ, nấu món Việt hàng ngày nên tích trữ. Có lẽ đến tuổi này, bụng dạ muốn về nguồn nên chỉ chịu ăn món mình thôi, món Tây Mỹ gì đó thường khó tiêu, không ngon miệng. Tôi ở gần chợ Mỹ, làm gì có các loại rau cải, rau muống, mướp, cà vv nên xe đi chợ của tôi thường chất đầy các loại rau cỏ của người mình. Lúc sau này chỉ con làm món chuối chiên, nên bây giờ, lần nào đi chợ cũng mang về vài nải chuối, không chuối chín thì xanh lè cũng được. Thấy rau cải tươi mà ganh tị với người ở gần chợ, họ được ăn rau tươi hàng ngày.


Ngày Chúa nhật, mưa bão tơi bời từ 4 giờ sáng nơi tôi. Gió mạnh từng cơn muốn gãy cây và bay nóc nhà. May mắn không bị dột. Nước mưa từ máng xối chảy ra ào ạt. Ở đây không có màn hứng nước mưa, tôi nhớ ngày xưa, mỗi lần sắp mưa, phải ra súc mấy cái thùng phi cho sạch, dưới đáy thùng chứa nước quanh năm nên hay bị sét đỏ lòm. Mưa xuống hứng đầy thùng phi này thì phải chạy ra thay máng xối qua thùng khác. Dạo đó mười tám hai mươi, sao mà khỏe, dầm mưa liên miên chả đau ốm gì. Nói chuyện đau ốm, hôm qua ở đây lạnh quá, dưới 50 độ F, máy sưởi tự động chạy liên miên, tôi phải hạ nhiệt độ xuống nhiều lần vì nhiều heat quá cũng không chịu được. Buổi tối, cơm nước xong, tự nhiên thấy đau cổ họng. Tôi rất ít khi đau như vậy, biết ngay là cảm cúm gì. Càng lúc càng đau, trong cổ như sưng lên. Mấy chị tôi thường súc miệng nước muối khi đau cổ, tôi cũng pha nước ấm với muối và súc ọc ọc trong họng, hy vọng bớt đau. Giờ đi ngủ, cổ họng càng lúc càng đau, cảm giác nghẹt cổ nhiều hơn. Ôi thôi, lúc này phải làm nhiều việc mà đau vầy thì sao, ngủ không yên khi tôi lo lắng đến chuyện bếp núc ngày Tết... Nằm nghĩ thầm, mai thức dậy nặng hơn phải đi bác sỹ cho xong. Mấy chục năm trước, có lần tôi bị viêm họng hạc, đang làm trong sở tự nhiên đau cổ và sốt cao, xin về, lái xe mà ngầy ngật sốt. Nghĩ lại dại quá, lái xe một mình lúc đau sốt thật nguy hiểm. Vậy mà tôi về nhà, không đi bác sỹ, nằm sốt một đêm gần chết, sáng mai bò dậy tự lái xe đến chỗ cấp cứu. Bác sỹ khám xong, tiêm cho một mũi, phán một câu, may mắn you đến đây, chậm chút nữa là nguy hiểm... Một lần bị vậy mấy mươi năm chưa quên. Hy vọng lần này không phải strep throat.


Trở lại chuyện ngày Chuá nhật. Tôi đang cắt tóc cho con thì mất điện. Cái tông đơ wireless, nếu charge đầy đủ có thể cắt tóc không cần dây nhợ gì, nhưng tôi ỷ ỷ quá, không nghĩ đến chuyện đang làm bị mất điện nên không charge trước. Ôi thôi, làm sao bây giờ. Mưa gió và mất điện vậy một phần thành phố, có ra tiệm người ta cũng không làm gì cho mình được... May mắn, tóc cắt gần xong, tôi dùng kéo tỉa lại những chỗ so le ... Đúng ra, con trai hên nên không bị mái tóc lởm chởm. Rồi cũng xong, con có mái tóc gọn gàng để ăn Tết. Phần bố thì phải chờ ngày sau, vì khi có điện trở lại, tôi có việc phải rời nhà.


Sáng nay thức dậy, cổ họng vẫn đau, mà hay thật, súc nước ấm pha muối thấy cổ dịu lại ngay, bớt đau. Lấy đèn pin rọi vào cổ xem thử có mấy cái hạt trắng trắng không, nếu có tôi sẽ phải đi bác sỹ ngay. May quá, chỉ thấy sưng đỏ chứ không có gì khác. Nhưng cũng nghỉ ở nhà vì đầu óc choáng váng, mắt mũi nhức nhối, không khỏe... Bây giờ để giúp mình tỉnh táo, tôi gõ gõ vài hàng kể lể với bạn, xong rồi tôi sẽ đi hái lá ngoài vườn, nấu một nồi nước xông. Hy vọng sẽ khỏe để lo chuyện bếp núc. Mong rằng không ai đau cảm gì như tôi. Chúc mọi người vui khỏe để chuẩn bị Tết nhé.


Nguyệt Hạ

(Lt - TD)
Đầu tháng hai 2016
 
 




Nguyệt Hạ 07.06.2016 03:13:36 (permalink)
 
 
 

 



QUA MỘT NĂM 

Quanh đi quẩn lại, chín tháng trôi qua, và con tôi sắp hoàn thành một năm đại học. Một năm với cuộc sống mới, con sống xa nhà, học, ăn, ngủ ... nơi xa lạ, chung quanh chỉ có vài người bạn thân. Mọi thứ đều khác với cuộc sống con đã biết từ lúc sinh ra. Vậy đó, bước thứ nhất tập làm người lớn, bước chập chững vào cuộc sống tự lập.
 
Dù chưa phải đi làm, chưa phải lo kiếm sống, nhưng năm đầu tiên ở trường đại học cũng dạy cho con nhiều thứ. Con phải tập sống như người lớn thật sự, sống với người lạ chứ không còn sống trong gia đình với người thân. Mọi thứ hoàn toàn khác, từ nói năng đi đứng đến giờ giấc sinh hoạt. Con may mắn ở chung phòng với một người tính tình hiền lành như con, cả hai đều lo học và không làm phiền đến người kia. Những thói quen đúng giờ và tôn trọng người khác được tập luyện từ nhỏ đã giúp con không ít khi vào môi trường mới này.
 
Khi con về thăm và nói rằng, con về nhà để ăn cơm mẹ nấu vì ở trường không có món như ở nhà. Tôi cảm thấy tội lỗi quá, vì đã lỡ nấu những món con thích và không tìm được ở ngoài. Chương trình học nặng nề, con thức khuya học cho xong làm tôi lo lắng không yên. Ngày trước tôi đã từng thức trọn đêm để làm bài, có lẽ khi ấy Thầy tôi cũng lo lắng vậy. Bây giờ có lo cho con mới biết công ơn cha mẹ ngày xưa. Thời này còn có chuyện học trò mang súng vào trường bắn nên thêm phần bất an. Tôi chỉ biết cầu nguyện xin cho các em được yên ổn học hành, đừng có chuyện gì xáo trộn trong trường lớp.
 
Và như thế, những tháng hè, có lẽ tôi sẽ tiếp tục nấu những món con thích để bù lại thời gian con ở trường. Và tiếp tục cảm thấy tội lỗi. Biết làm sao bây giờ, thời gian này phải để con tập làm người lớn, mẹ chỉ có thể làm một việc là nấu ăn cho con thôi.
 
Nguyệt Hạ
Tháng sáu 2016




Nguyệt Hạ 16.07.2016 05:37:13 (permalink)
 
 
 
 
 
CHUYỆN BUỒN 
 
 
 
 
Năm nào cũng có chuyện buồn, chuyện đáng kể trên quê hương mình, cũng như nơi quê hương thứ hai và các nơi khác trên thế giới. Tháng tư, tin cá chết dọc bờ biển miền Trung Việt Nam, nhìn hình ảnh xác cá trắng bãi biển, hình ảnh dân chúng biểu tình, lòng nhói đau mà không làm gì được. Quê hương tôi, dân tộc tôi có tội tình gì, sao phải chịu quá nhiều thương đau thảm họa?
 
Bên này đại dương, khắp thế giới có quá nhiều vụ khủng bố xảy ra. Buồn quá và thương quá cho những người dân vô tội đã thiệt mạng.
 
Tháng ba ngày 22 bom khủng bố làm chết nhiều người nhất lịch sử nước Bỉ, hai vụ tại phi trường và một tại nhà ga. Trước đó, ngày 14 bom nổ tại thủ đô Ankara Thổ Nhĩ Kỳ. Tháng giêng, một làng nhỏ ở miền bắc Nigeria bị nhóm quá khích tấn công, đốt nhà và giết hơn 65 người.
 
Tại Hoa kỳ, tháng sáu bắt đầu bằng tin buồn. Một giáo sư đại học UCLA bị học trò cũ mang súng vào văn phòng bắn chết. Chưa đến hai tuần sau, xảy ra vụ Orlando, 49 người bị bắn trong khoảng 3 giờ đồng hồ đêm thứ bảy rạng sáng Chúa nhật 12 tháng 6. Không kể những vụ bắn giết lẻ tẻ, tuần đầu tháng bảy thêm năm người cảnh sát thiệt mạng trong số 12 người bị bắn lén tại Dallas, khi người ta đang biểu tình vụ cảnh sát bắn hai người Mỹ đen tuần lễ trước đó.
 
Chuyện bắn người ở đây xảy ra như cơm bữa. Tôi đã rơi nước mắt khi thấy cảnh sát bắn những người vô tội. Chuyện ở Orlando, những người đồng tính không hại gì đến ai, tại sao lại giết họ? Ai cũng có quyền sống, sống như thế nào là sự lựa chọn cá nhân miễn sao họ không làm gì hại đến xã hội hay người chung quanh. Mình thích hay không là chuyện của mình. Có lý nào đi bắn giết như vậy? Biết là không có câu trả lời, tôi vẫn thắc mắc không hiểu tại sao người ta có thể tàn sát đồng loại mình? Chưa nguôi chuyện Orlando lại đến chuyện Dallas. Năm người cảnh sát đang làm nhiệm vụ giữ trật tự cho đám người biểu tình thì bị bắn từ sau lưng, kẻ sát nhân này quá hèn hạ. Thù hận không thể giải quyết bằng thanh toán người khác. Điều đáng để ý, kẻ giết người ở Orlando cũng như kẻ bắn cảnh sát ở Dallas, sinh ra, lớn lên, đi học và có bằng cấp, có việc làm ở Mỹ, nhưng đã cầm súng bắn vào dân Mỹ, thật là phản bội.
 
 
Chiều qua nghe tin khủng bố bên Pháp, lại mất mát, lại đau buồn. Lần trước chuyện khủng bố ở Paris chưa quên được, bây giờ ở Nice. Nhìn hình ảnh lúc chiếc xe truck lao vào đám đông thật kinh hoàng. Kẻ sát nhân cũng là người Pháp (Tunisians in France) đi giết người Pháp. Lý tưởng nào chỉ lối cho con người trở thành sát nhân? Tám mươi tư người thiệt mạng, có nhiều trẻ em trong số đó, hàng trăm người bị thương. Không còn lời lẽ nào diễn tả được tâm tư người chứng kiến.
 
 
Đôi khi tôi tự hỏi, có nơi chốn nào cho mình sự bình an tuyệt đối, có đất nước nào bảo đảm cho mình sự sống còn, có chính phủ nào bảo vệ dân chúng khỏi mọi điều bất ổn khi trật tự trong xã hội đang bị đảo lộn đến mức không còn luân lý đạo đức gì nữa? Dù rằng trong gia đình mình vẫn giữ gìn được tôn ti trật tự, luân thường đạo lý nhưng khi bước ra khỏi cửa, có điều gì che chở cho mình tránh được mọi sự bất trắc?
 
My heart and prayers are with all of you, VICTIMS.
 
Nguyệt Hạ
(Lt - TD)
Jul 15, 2016
 
 
Nguyệt Hạ 21.09.2016 02:26:53 (permalink)
 
 
 



Geology Hut @ Glacier Point - Yosemite
 
 
 
 
Năm Thứ Hai

Mùa hè đi qua. Con đã vào trường cho năm học mới. Từ chỗ ngừng xe con đi một mình vào phòng, trong lòng tôi có cảm giác lạ, phần yên tâm, phần lo lắng.

Mấy tháng nay hai mẹ con làm được vài việc trong nhà, ngoài vườn, cũng vui vui. Cho con tập làm những thứ mới lạ, chưa bao giờ biết đến, nhờ mẹ nói nhiều chỉ dẫn kỹ nên con làm được và khá. Những tuần lễ hai mẹ con đi bơi hàng ngày qua thật nhanh. Rồi làm món ăn này khác, con khá hơn trong việc chiên trứng ăn sáng, làm oatmeal, nướng bánh mì... Tôi nấu bếp mấy mươi năm, cứ nghĩ rằng chuyện dễ ợt, nhưng không phải vậy. Đối với con, làm gì cũng từ từ, chậm rãi và nhớ kỹ từng bước, làm gì trước, làm gì sau. Ngay cả rắc muối vào trứng, hay vào oatmeal, con cũng nhớ mấy lần... Nói ra thật buồn cười, khi con hỏi mẹ cho bao nhiêu muối, bao nhiêu tiêu vào trứng, tôi ngớ ra, có bao giờ đong đếm mà nhớ. Chỉ nói chừng chừng, con cầm lọ muối rắc khoảng ba hay bốn lần là được, tiêu xay khoảng hai hay ba vòng là đủ. Con hỏi cần mấy phút cho trứng chín? tôi nói nhắm chừng mặt trứng vừa khô là được, (có bao giờ tôi canh giờ đâu mà biết.) Có lần cho con xắt hành tây nấu sốt cà làm spaghetti, con bị cay mắt, nước mắt ràn rụa, vừa làm vừa "khóc", thật thương. Con bảo, thôi con không nấu món này vì không chịu được cay mắt quá. Tôi chỉ muốn con biết làm thức ăn sáng phòng trường hợp cần, chứ tôi vẫn trả tiền để con đến "tiệm ăn" của trường.

Tuần lễ trước khi vào trường, con bắt đầu buồn vì sẽ không ở nhà hàng ngày với bố mẹ. Con là người thích không khí gia đình. Con thích ngồi ăn chung và nói chuyện với nhau. Hàng ngày, làm gì cũng chung, đi đâu cũng đi chung, ăn uống gì cũng có đủ mọi người. Con đến trường, sống với bạn chung phòng, dù tính tình hiền lành và vui vẻ với nhau nhưng không phải là bạn thân từ trung học. Có bạn thân học trường khác, có bạn thân học cùng trường nhưng môn khác nên chỉ có dịp gặp nhau vài lần một tuần.

Trường đại học ở đây tổ chức chuyện ăn ở cho các em hay lắm. Năm đầu các em sống trong dorm, khoảng 60 đến 80 em một căn nhà lớn, có một căn bếp và tủ lạnh dùng chung. Mỗi phòng hai em, bốn phòng chia một nhà tắm. Các em không phải lo chuyện dọn dẹp ở khu vực chung, chỉ phải giữ sạch sẽ trong phòng riêng và thu dọn khi dùng bếp hay phòng tắm. Trong căn nhà đó luôn có một người lớn trông coi các em, giúp đỡ những khi cần và giữ trật tự. Căn nhà có cửa trước, cửa sau luôn khóa kín, mỗi em có chìa khoá riêng. Có phòng khách với TV, có đàn piano cho các em tập. Có phòng để máy giặt máy sấy. Nói chung mọi thứ đều trong nhà và khóa cửa đàng hoàng. Điều rất hay của năm đầu dù ở trong dorm các em vẫn có không gian riêng của mình nhưng học cách sống và tôn trọng người khác bằng cách giữ luật lệ chung.

Năm thứ hai, trường cho các em ở những căn riêng bên ngoài (không nằm trong căn nhà lớn.) Mỗi căn hai phòng ngủ, mỗi phòng hai em. Trong đó có phòng khách, nhà bếp, phòng ăn và phòng tắm. Mỗi căn như vậy nằm riêng biệt một mình, lối đi thẳng từ ngoài vào. Trong khu này có khoảng trên 200 căn với cây cao bóng mát, bãi cỏ xanh mướt và lối đi sạch sẽ bao quanh. Phòng khách có cửa patio, phòng ngủ có cửa sổ nhìn ra sân cây cỏ dịu mắt và yên lành. Khu nhà này có trung tâm cho các em đến học bài, mở cửa 24 tiếng. Có phòng cho các em đến tập thể thao, có sân chơi bóng rổ, và có một cửa hàng bán đủ các thứ cần thiết. Tôi nghe các em khen cửa hàng đó bán nhiều mặt hàng giá cả rẻ như Costco nhưng số lượng nhỏ. Thật chu đáo. Phần lớn các em nấu ăn đến đó mua những gì thiếu, quên mang theo từ nhà. Phòng giặt có máy giặt máy sấy nằm trong căn nhà khác. Những người điều khiển khu nhà cũng ở trong những căn riêng của họ. Mọi thứ tiện nghi như vậy nhưng năm này các em phải tập sống theo kiểu người lớn hơn một chút. Sống với ba người cùng nhà, hy vọng các em sẽ biết cách chia việc để giữ căn nhà của mình sạch sẽ tươm tất. Bên cạnh đó các em sẽ đụng phải chuyện thực tế là mua những thứ lặt vặt trong bếp, trong phòng tắm và vật liệu chùi dọn nhà cửa, ai sẽ mua và tiền bạc chi phí sẽ chia nhau như thế nào... Tôi hy vọng các em sẽ học được nhiều thứ với cách sống thế này. Đây cũng là bước kế tiếp cho các em thực tập để khi ra trường có thể sống chung với người lạ.

Cuối tuần chúng tôi chở con đến trường, mang các thứ vào xong, chở con đi ăn tối rồi trả con về phòng. Nhìn con đi một mình từ bãi đậu xe vào, gần đến cửa con quay lại vẫy tay, chính lúc này tôi thấy nao nao và không yên tâm. Đèn chung quanh soi sáng lối đi nhưng có quá nhiều cây lớn rậm rạp, bóng tối cũng không thiếu. Tôi bắt đầu nghĩ đến lúc con đi học về tối, nếu có gì vv... và vv.... Ai dà... làm mẹ và lo lắng. Có lúc nào ngưng được...

Nguyệt Hạ
Sept 20, 2016
 
 
 
 

jacaranda 22.09.2016 11:48:57 (permalink)
Chào Nguyệt Hạ
Nguyệt Hạ trồng nhiều cây nhìn thấy thích hén, ổi dòn và ngọt ...ui ...thèm ghê ...chanh dây chua chua ngọt ngọt ...động lòng nè ... và ... lần đầu tiên trong đời nghe có trái “thu đủ” ...Nguyệt Hạ canh vườn cho kỹ nha, hong thôi ja leo tường áh   Đêm an lành nha
 
Nguyệt Hạ 22.09.2016 23:50:43 (permalink)
 
 
 
Chào Ja buổi sáng,
Thì ra cũng có người thích mấy món chua chua ngọt ngọt dòn dòn ... nhắc đến là thèm nè... Mùa này chưa có trái nào để tặng Ja, thôi chờ đi ha. Ja ơi, trái "thu đủ" là trái gì Ja biết rồi đó, chỉ là cách gọi quen nơi NH ở đó thôi.
Hình như Ja ở "gần" đây, cũng mong một lần Ja leo tường vào cho mình gặp gỡ :)
Ngày đầu mùa thu cho Ja nhiều thi hứng nha
 
 
 
jacaranda 23.09.2016 04:51:10 (permalink)
Hi Nguyệt Hạ
Ja cũng có cái cảm giác như tụi mình đang ở đâu đó rất gần nhau, nên mới ...muốn ...leo tường ... hihihi . Ja mê vườn tược vô cùng, nên càng đọc càng thích thú ...trái “thu đủ” của N.H chỗ của ja gọi là trái”thua đủ” hihihi  . Nghe nói ko có hạt hả N.H ? vậy mà ja định leo tường để ăn cắp hạt đó chứ ...tiu rồi ...vỡ mộng ...
Nguyệt Hạ thường đi chợ Việt nào ? hướng Los ?
Hôm nay là ngày đầu tiên của mùa thu, nhưng lá vàng đã rơi ...hổm rày rồi há ...
Ngày an lành N.H nha
 
Nguyệt Hạ 24.09.2016 04:39:13 (permalink)
 
 
 
Hi Ja,
Nghe Ja nói chỗ Ja trái đó gọi là "thua đủ", thôi không dám ăn đâu, sợ "thua" lắm...
Ở đây NH lâu lắm mới đi chợ Việt một lần vì không gần nhà và mỗi lần đi freeway là kẹt xe, Ja biết rồi đó. Thỉnh thoảng NH đi chợ Hawaii ở San Gabriel, chợ của người Tàu nhưng có nhiều món VN và tương đối sạch sẽ hơn mấy chợ ở China town LA (NH đi chợ ở China town gần 30 năm trước chưa bao trở lại). Thôi rồi, Ja hỏi vậy, từ nay mỗi khi vào chợ Việt hướng này, NH sẽ nhìn các cô kỹ hơn, nếu gặp được Ja thì vui lắm :)).
Ngày đầu tiên của mùa thu buổi chiều tối gió muốn sập nhà, cây cối nghiêng ngã có bao nhiêu lá xanh lá vàng gì bay hết rồi Ja ơi.
Ngày vui nhé Ja.
 
 
Nguyệt Hạ 22.10.2016 01:54:50 (permalink)
 
 

 
 
 Bánh Quế Cuộn
 
Sáng cuối tuần ở đây trời lạnh, mưa nhỏ hạt, sương mờ làm cảnh vật hiu hắt. Tự nhiên thấy thèm món bánh quế cuộn - cinnamon rolls. Ra khỏi chăn là một điều không dễ trong tiết thu lành lạnh, nhưng nghĩ đến những miếng bánh thơm ngon và lớp kem trắng chảy tràn trên bánh nóng ... Không ai bảo cũng nhổm dậy xuống bếp.
 
Lần này muốn làm nhanh nên dùng bột làm sẵn, trong tủ lạnh có hộp bột làm croissant 2 ống, mỗi ống 8oz có 4 miếng hình tam giác, mình chỉ cần xé rời. Vì muốn làm bánh cuộn nên mình để 2 miếng dính nhau thành một hình chữ nhật. Những miếng bột này rất nhỏ, 2 miếng nằm gọn trong lòng bàn tay mình. Trải miếng bột trên khay, phết bơ chảy lên mặt, trộn một ít bột quế vào đường nâu và rải đều lên, cuộn lại theo chiều dài, và cắt thành 6 miếng nhỏ. Hai ống bột làm được 24 miếng bánh nhỏ tí, vừa miệng.
 
Cho vào lò nướng nhỏ 400 độ lấy miếng giấy bạc đậy lên mặt, trong thời gian nướng mình làm kem để trải trên mặt bánh. Trộn đều cream cheese cùng ít bơ mềm, vắt nửa trái chanh vào và đường bột. Thế là xong, món kem thơm mùi chanh và ít bơ, ít đường, không sợ lên cân. Tất cả món bánh này chỉ dùng 2 thìa bơ, 2 thìa đường, 1 thìa bột quế, 2 thìa cream cheese, 1/2 thìa đường bột và nửa trái chanh.

 
Khoảng 15 phút sau, ding, mùi thơm bay khắp gian bếp. Mở lò nướng, mặt bánh vàng đều, cho lớp kem lên trên, bánh nóng, kem chảy loang ra chung quanh... Đặt khay bánh trên bàn, mỗi người một cái nĩa, chưa đến năm phút, hết rồi. Đã thì thôi.
 
Món bánh mình tự nghĩ ra, không tốn công bao nhiêu, không tốn đến năm đồng nhưng tiếng cười, tiếng xuýt xoa của chồng con không có giá nào trả được. Thương nhất khi con nói, bite-size cinnamon rolls là highlight của lần này về thăm nhà.
 
Nguyệt Hạ
Tháng mười 2016
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.10.2016 08:45:11 bởi Nguyệt Hạ >
Nguyệt Hạ 01.11.2016 23:48:26 (permalink)
 
 
 
Chuyện Nhỏ Cuối Tuần
 
 
Có khi nào bạn gặp trường hợp, xe hết xăng, đứng trước cây xăng mà không mở nắp bình xăng ra được không? Đó là chuyện chúng tôi gặp phải cuối tuần qua.

Buổi chiều tối khi có chuyến đi xa, bình xăng cạn, ghé vào trạm xăng thì chúng tôi không thể nào mở miếng che nắp bình xăng được. Từ bao lâu nay chúng tôi chỉ cần đẩy nhẹ trên miếng tròn tròn ấy là nó bung ra, rồi vặn nắp mở. Lúc đó hết người này đến người khác thay nhau đụng nhẹ, đụng mạnh, cạy gỡ, đánh đấm vào nắp đậy bên ngoài mà không thấy nhúc nhích gì. Phía sau trong xe có một miếng gì đó tôi cũng thử kéo mấy lần, vẫn không thấy miếng nắp bung ra. Tôi đã dùng chìa khoá xe cạy vào kẽ hở của miếng nắp ấy nhưng không thấy chỗ nào để bẫy lên. Ở nhà còn xe nên chưa đến nỗi hốt hoảng. Đã tính quay về, đổi xe khác cho chuyến đi, tôi nghĩ đến chuyện ngày mai mang xe ra tiệm sửa. Lên xe, tôi lấy cuốn manual ra đọc, tìm trang nói về xăng, và cách mở nắp bình xăng. Thật là đơn giản. Lâu nay chúng tôi chỉ biết một cách, do người bán xe ở dealer chỉ là đẩy nhẹ vào miếng nắp đó, còn hai cách nữa nhưng có đọc sách đâu mà biết. Chỉ cần dùng cái key fob (remote mở khoá xe) bấm mở là miếng đậy bình xăng bung ra, (có một điều lạ, mỗi lần bấm mở cửa xe thì nắp đậy xăng có bật ra đâu? sao bây giờ lại mở?) Một cách nữa là dùng chìa khóa mở cửa xe nhưng xoay theo chiều kim đồng hồ, cách này lạ quá, sẽ thử xem sao. Mở được nắp, đổ xăng đầy bình trời tối lắm rồi nên phải đi ngay.

Tôi có chiếc xe này đúng mười ba năm và rất thương nó nên không muốn thay xe khác, dù mọi người chê tôi đi xe cũ luôn thúc giục tôi đổi xe. Ai nói gì thì nói, tôi giữ xe gần như mới và sẽ giữ thêm một thời gian nữa. Mười ba năm nhưng tôi ít đi xa nên số cây số vẫn còn thấp, xe vẫn chạy tốt và đẹp đẽ, tôi không màng đến những chiếc xe đời mới với những tiện nghi hiện đại. Đối với tôi vô ích. Chiếc xe này đưa tôi đi các nơi, qua bao nhiêu vùng đất mới lạ, qua bao nhiêu chỗ làm khác nhau, qua bao ngày nóng lạnh mưa gió... Đã bao nhiêu giờ tôi ngồi trên xe, khi lái một mình tôi nói chuyện với xe, xe cũng như người bạn thân đồng hành với tôi mọi lúc. Tôi có vài chiếc xe khác trước chiếc này, xe nào tôi cũng thương cũng qúy, xe đã giúp tôi rất nhiều, tôi biết ơn xe của tôi lắm.

Khi mới mua xe về, chẳng bao giờ chúng tôi đọc cuốn manual, không phải một xe mà lần nào mua xe cũng không đọc. Tôi còn nhớ có lần mưa lớn quá, tôi lái xe một mình trên freeway. Nước mưa nhạt nhoà gương sau xe nhưng tôi không biết làm sao mở quạt nước phiá sau. Lúc ấy hoảng lắm nhưng không dám thử vặn lung tung, sợ lỡ làm gì hư hỏng món khác thì tiêu đời. Lại có lần đi trên đường có sương mù nhiều, mờ mịt chẳng thấy gì phía trước. Xe có fog light nhưng chưa bao giờ tôi dùng nên không biết mở thế nào. Nghĩ thầm về nhà sẽ đọc trong manual cho biết, rồi lại quên luôn. Hình như không phải chỉ xe, mà bất cứ món nào cũng vậy. Từ máy tính cho đến máy in, máy chụp hình cho đến điện thoại, radio hay cassette, TV hay tủ lạnh, máy giặt máy sấy hay máy cắt cỏ, vv và vv. chả bao giờ mở mấy cuốn chỉ dẫn ấy ra xem. Chỉ toàn lúc hư hỏng trục trặc gì đó mới mở ra dò đúng trang đọc đúng phần cần tìm rồi thôi. Lúc nào cũng có một ý nghĩ, khi nào rãnh sẽ đọc cho biết. Bao nhiêu món đồ hư hỏng mà mấy cuốn sách còn mới tinh, bao nhiêu cái xe đến rồi đi mà có khi mấy cuốn manual chưa mở ra một lần. Bây giờ còn tệ hơn nhiều, vì có gì thì mở internet ra tìm, nhanh hơn là mở sách. Thời đại thông tin hiện đại làm chúng tôi hư hỏng quá đi mất.

Đó là chuyện trục trặc cuối tuần qua.

Nguyệt Hạ
Cuối tháng mười 2016
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2016 00:23:43 bởi Nguyệt Hạ >
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 13 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 188 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9