TÂM TÌNH
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 13 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 188 bài trong đề mục
Nguyệt Hạ 05.12.2012 02:01:23 (permalink)


Trích đoạn: dang son

...


3. Anh hay hờn dỗi, muốn được dỗ dành ...

by NguyệtHạ _




_____________________________________________




Chào cô em người lớn.


Là độc giả của cô,lâu lâu tôi ghé đọc..Thấy cô có những cái tựa hiền lành ; mộc mạc....

Đọc xong,tôi tủm tỉm cười.Và có khi chẳng biết tại sao mình cười.


Chữ " Dỗ Dành " mà cô em đã dùng - Nghe rất hay !






đăng sơn.fr



Thế anh đăng sơn.fr có hay hờn dỗi vậy không? Anh có muốn được dỗ dành bởi các em gái nhỏ của anh không?


Cám ơn anh làm một độc giả của NH.






Trích đoạn: Ct.Ly


Đàn ông là thế đấy Nguyệt Hạ

Đôi khi họ cũng hờn mác như vậy, nhưng có người hờn âm thầm, chỉ lộ trên nét mặt, có người lộ ra cử chỉ , nhưng ở gần quen nên nhìn họ hay nghe họ nói là biết ngay thôi hihii

Nhưng cũng thấy dễ thương hén NH




Chị Ct.Ly ơi ơi,

Hồi nào giờ NH toàn là được chìu chuộng và hay hờn dỗi, nên không biết đàn ông thường hờn mát... Cứ nhìn thấy đàn ông là hình ảnh macho, không biết khóc, không biết hờn, vân vân và vân vân... Bây giờ thấy trước mắt nên lạ lắm... Vậy là chị kinh nghiệm đầy mình


Để NH xem lại thử hình ảnh một đình ông hờn dỗi thụng mặt (hay gầm gừ, nhăn nhó như khỉ ăn ớt ) xem có dễ thương tí nào không ha.








#61
    dang son 05.12.2012 03:24:44 (permalink)
    ..





    End Of The World




    ______________________________





    " End Of The World " có thể là một cái tựa film thuộc loại kinh dị ( và ta không nên đi xem để có thể bị ám ảnh vu vơ - đời sẽ mất vui )


    " Để Chiều Nay Có chút Dỗi Hờn " là cái tựa của cuốn film tình cảm nhẹ nhàng.

    Trong phim có nhạc viết rất êm dịu vừa pha nét cổ điển vừa có chun chút tempo pop rock.Cảnh trí rất đơn giản : một góc đường phố,một chút mưa nghiêng .Đã là phim tình cảm thì dĩ nhiên là có hai nhân vật : Nàng và Chàng.

    Chàng giàu tình cảm thuộc loại " mít ướt " .Mít thì có nhiều loại mít thế nhưng gã quê mùa như chàng chỉ thích loại ươn ướt rưng rưng vì chàng thích rưng rưng theo kiểu " những buổi chiều rơi mưa ".

    Nàng thì khác,nàng là type mạnh bạo ,ngang tàng,nói thẳng,đụng đâu phang đó. Hình như thượng đế trớ trêu cho hai người đụng nhau.Đụng kinh khủng lắm nếu nói theo kiểu tai nạn ( Tình yêu cũng là một trong những sự cố như khi bạn chạy xe ngoài đường,mắt dáo dác không để ý thì gặp tai nạn,có khi trẹo tay,què chân hoặc ngừng thở... )

    Chuyện tình nào cũng có những đoạn lâm ly gây cấn theo kiểu phim bộ kiếm hiệp.Càng gây cấn thì càng éo le hấp dẫn.

    Một bữa kia,giông to,gió lớn,bởi bản tính hay cầm chừng,nhắc chừng,chàng lẻo nhẻo khuyên nàng này nọ.Nàng phát cáu trừng con mắt thấy là muốn gọi lính bắt và nàng ta phang :

    - Tại sao cứ muốn dạy đời người ta ?


    Gã nhà quê quê lắm , gã giận vô cùng.Và gã dỗi hờn ,sưng mặt.


    ----


    Phim tập đang chiếu từng ấy thì bị đứt phim vì những cái lý do như " bị cúp điện " " chi phí tốn kém " " Diễn viên dở quẻ hờn mát,đập nhau "



    Khán giả bực bội lắm để lèo nhèo,la lối.



    Chẳng biết khi nào thì cuốn phim tình ái ấy lại được trình chiếu tiếp ? ( Chỉ nghe đồn là sẽ chiếu lại sau ngày 21 tháng 12 ,nếu trái đất và loài người còn hiện hữu ) _





    đăng sơn.fr
    ( Trích từ Style - Truyện ngắn - Mientaongo.net )






    ___________________________




    **

    Trả lời cô Nếu :


    "
    Thế anh đăng sơn.fr có hay hờn dỗi vậy không? Anh có muốn được dỗ dành bởi các em gái nhỏ của anh không ? "





    Câu hỏi trên thấy khó trả lời.Lâu lâu hờn dỗi thì thấy vui vì có duyên.Đàn ông mà hay hờn dỗi thì là mít ướt .


    Chúc NguyệtHạ vui.


    nđs.










    ----
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2012 03:27:47 bởi dang son >
    #62
      Nguyệt Hạ 05.12.2012 04:47:37 (permalink)


      Trích đoạn: dang son



      **

      Trả lời cô Nếu :


      "
      Thế anh đăng sơn.fr có hay hờn dỗi vậy không? Anh có muốn được dỗ dành bởi các em gái nhỏ của anh không ? "





      Câu hỏi trên thấy khó trả lời.Lâu lâu hờn dỗi thì thấy vui vì có duyên.Đàn ông mà hay hờn dỗi thì là mít ướt .


      Chúc NguyệtHạ vui.


      nđs.



      ----




      Anh đăng sơn.fr trả lời mới có một nửa, còn câu này nữa nè:

      Anh có muốn được dỗ dành bởi các em gái nhỏ của anh không ?

      hay là anh cố tình lờ đi không trả lời ?




      #63
        dang son 05.12.2012 12:47:20 (permalink)
        ...







        CHỌN & LỰA



        ______________________________






        * Đọc ở một đoạn sách,có cái ông hay bà người viết ra ý như thế này : '' Khi chọn lựa cũng có nghĩa là hy sinh ''


        Ngẩm nghĩ một chút và tìm ra câu trả lời phụ ( bis ) : Khi ta chọn,sau một chốc ngần ngừ và thử chế ngự lòng tham của mình,ta bắt buột phải chọn.Chọn một mà thôi.Có khi chọn xong lại tiếc rẻ cái kia.

        Ở đời sống,lắm lúc ta phải quyết định để chọn một cái kết quả dù xấu hay tốt.Thí dụ : Trong lãnh vực nghề nghiệp,tuỳ theo trình độ và khả năng mà ta chọn nghề ( khi đã chọn thì phải yêu cái nghề của mình )

        Và cũng có điều là ta không thể nào " chọn lựa " được là sự sinh ra đời của mình ( một sự kết hợp của tình yêu ! ) nhưng sau đó,ta chọn cung cách sống riêng cho mình.

        Chọn sự học,chọn nghề ngỗng khi rời ghế nhà trường,có hai cái nghề mà tôi thích lắm đó là nghề ký giả báo chí và nghề cảnh sát thẩm cung :

        - Cái nghề thứ nhất - Ký giả phỏng vấn không có quyền hành.Hỏi để viết,để làm công việc báo chí.

        - Cái nghề thứ hai oai hơn : Là có quyền hạn để khẩu cung.Người bị hỏi bắt buột phải trả lời. Và lắm lúc,có rất nhiều câu hỏi khó lòng trả lời sao cho xuông.Ta đành lấp liểm,chống chế.


        Các người viết văn,làm việc vơí ngôn ngữ hay có cách lòng vòng,đảo ngữ,đảo văn của họ ( đôi khi họ biến thành những kẻ biết nói dối,tự bịa ... )


        Nói sang chuyện " Dỗ Dành " và được dỗ dành thì thuộc về vấn đề tâm lý trận.Trong một con người có 2 phần Thiện,Ác.Có phần người lớn và một phần trẻ con.

        Người lớn thiên về sự lý luận.Trẻ con nghiêng về nỗi mè nheo,đòi hỏi điều dỗ dành.Trong tình yêu thì cũng na ná như thế.Người ta yêu để được yêu - và từ đó có điều lắm sự để những kẻ làm nhạc,làm thơ,viết truyện có điều để viết.

        Và họ đã viết,đang viết và sẽ viết ( Viết giữa cá iThiện Ác,giữa điều người lớn và trẻ con ...... )




        đăng sơn.fr
        ______________________________________

        * ( Tản mạn vơí sự viết và điều chọn lựa - Viết để làm gì - )












        ----------






        & Vài hàng trả lời Cô em gái :


        NguyệtHạ hỏi :


        -

        Anh đăng sơn.fr trả lời mới có một nửa, còn câu này nữa nè:

        Anh có muốn được dỗ dành bởi các em gái nhỏ của anh không ?

        hay là anh cố tình lờ đi không trả lời ?





        - Mắc chi mà được dỗ dành bởi các em gái nhỏ ?

        Ở ngoài đời,tôi có chun chút vài em gái lớn và nhỏ và họ có khi làm tôi chóng mặt mày ( nhất là các cô học viên,tập sự )

        Ở trên các diễn đàn viết,tôi có rất ít các " em gái nhỏ - người viết ".Đôi lúc,họ cũng quá đáng .Còn riêng ở Vntq thì cô N.H cũng là một " em gái bự " hạng chì và lì ( giống nàng CôngTửLỳ ). Nguyệt Hạ có cách thức viết rất nhạy ,có lúc giả vờ hiền hoà...


        Có đôi lúc,tôi xem em là một đối thủ viết của tôi . Tôi cần một chất kích thích tố từ một vài bài viết của em để tự dỗ dành kiểu mình ên khi viết vơí một vài ý tưởng.

        Nếu cô Nếu nhất định muốn có câu trả lời direct thì tôi trả lời là : Là người lớn,tôi có thể dỗ dành kiểu mình ên.



        Chúc Nếu và bạn đọc vui khi chọn điều để đọc và viết.




        - NgụyHúc.




        -----
        #64
          Nguyệt Hạ 06.12.2012 01:51:06 (permalink)


          Trích đoạn: dang son

          ...

          & Vài hàng trả lời Cô em gái :



          Ở trên các diễn đàn viết,tôi có rất ít các " em gái nhỏ - người viết ".Đôi lúc,họ cũng quá đáng .Còn riêng ở Vntq thì cô N.H cũng là một " em gái bự " hạng chì và lì ( giống nàng CôngTửLỳ ). Nguyệt Hạ có cách thức viết rất nhạy ,có lúc giả vờ hiền hoà...




          Oan quá, người ta hiền lành thật mà nói vậy,
          thế thì hôm nay giả vờ hiền hoà một tí xem sao nhé.







          Có đôi lúc,tôi xem em là một đối thủ viết của tôi . Tôi cần một chất kích thích tố từ một vài bài viết của em để tự dỗ dành kiểu mình ên khi viết vơí một vài ý tưởng.





          Cho Nguyệt Hạ xin hai chữ bình an - anh đăng sơn.fr ơi.






          Nếu cô Nếu nhất định muốn có câu trả lời direct thì tôi trả lời là : Là người lớn,tôi có thể dỗ dành kiểu mình ên.


          - NgụyHúc.




          À ha, có người đang hát câu "Chiều nay có một người chơi với một mình ... "
          (hát theo điệu nhạc của bài Nhớ Một Chiều Xuân, tác giả Nguyễn Văn Đông)





          #65
            Nguyệt Hạ 07.12.2012 04:45:50 (permalink)




            I WANT MY CHILDHOOD BACK




            Ngày hôm qua, một người chị hỏi con, "con muốn gì cho Christmas này?", câu trả lời của con, năm nào cũng lập lại là, "I want my childhood back".


            Từ khi con lên bảy, tám tuổi, con đã biết nói như thế. Lúc nào con cũng muốn được trở về ngày còn nhỏ, vô tư thong thả. Mỗi năm qua, con lên một tuổi, lên một lớp, con bị áp lực của bài vở ở trường lớp nhiều hơn. Con phải dành nhiều thời gian để học hơn là chơi và con thấy được nỗi lo âu nhọc nhằn của người lớn quanh mình.


            Năm đầu học trung học, bài vở chỉ hơi nhiều hơn năm trước một chút, con còn có một ít thì giờ rảnh rang. Nhưng đến năm lớp 10, không hiểu sao, cô thầy cho bài vở nhiều hơn gấp ba, bốn lần lớp 9. Nhìn thấy con có những đêm thức đến hai, ba giờ sáng để làm bài, mẹ không tài nào yên giấc được. Khi con còn nhỏ, mẹ dạy con học, chỉ cho con từng câu từng chữ, bây giờ, mẹ để con tự học lấy, chỉ giảng khi nào con không hiểu, nhưng cũng không khác nào mẹ học với con. Nhìn thấy con bù đầu trên bàn học, không còn một giờ phút nào rãnh rang, sao mà thấy nặng mình quá.


            Trong xã hội bây giờ, vật chất và kỹ thuật hiện đại tạo cho con nít lớn lên nhanh và già dặn hơn số tuổi của chúng. Nhưng chúng vẫn là những đứa trẻ con bị già trước tuổi, như những trái cây non bị chín háp vì nắng gió bên ngoài. Các em không thể nào gọi là trưởng thành được khi tuổi đời còn dưới con số hai mươi... Không biết các em khác sao, nhưng khi thấy con mình tiếc nuối tuổi thơ và chỉ mong được trở lại thời thơ ấu, tôi thấy xót xa.


            Ngày xưa còn bé, tuổi thơ Việt Nam thật sự là tuổi thơ. Dù sống trong vùng dầu sôi lửa bỏng, đêm đêm vẫn thấy ánh hỏa châu và nghe tiếng đại bác vọng về, tối ngủ phải chui vào hầm bao cát trong nhà, nhưng chúng tôi vẫn được hưởng trọn vẹn thời gian thơ ấu một cách ngây thơ và an lành trong sự thương yêu bảo bọc của gia đình cha mẹ. Chưa khi nào chúng tôi biết mở miệng nói tiếc nuối tuổi thơ vào lứa tuổi dưới mười lăm... Cũng chưa khi nào chúng tôi phải lo lắng tính toán cho tương lai, cho trường lớp, cho đại học khi còn ngồi ở trung học... Ngày lễ, ngày tết đến, chúng tôi chỉ làm một ít việc giúp gia đình và ăn chơi thong thả đúng nghĩa với chữ tết nhất. Bây giờ, mỗi dịp lễ lượt có ngày nghỉ, việc đầu tiên là phải hỏi con xem có bài vở gì không, rồi mới tính được chuyện khác của gia đình nếu muốn đi đây đi kia. Hay là đưa con đi chơi thăm viếng người thân, lúc nào cũng phải mang theo sách vở để làm bài !


            Thời buổi bây giờ, con nít lớn nhanh quá. Chính chúng cũng nhận ra được là tuổi thơ đã trôi đi thật mau và tiếc nuối khi thấy mình sắp phải đương đầu với tuổi trưởng thành. Chưa gì hết, con nít lớp chín đã "được" trường lớp nhồi nhét tư tưởng phải lựa chọn lớp học gì để vào đại học. Tại sao phải đốc thúc sớm như thế? Tại sao không để các em sống thật với lứa tuổi của chúng? Năm nào theo năm đó. Nôn nóng thúc đẩy sớm để làm gì? Cứ giống như là ướp chất hoá học cho trái cây mau chín. Tại sao không để các em học đúng trình độ lứa tuổi của chúng ở mỗi một lớp, mỗi một năm mà tạo ra những lớp Advance trình độ đại học cho các em học khi còn ngồi ở trung học? Tôi có cháu, học nhảy hai lớp từ khi còn lớp ba tiểu học. Tôi chỉ biết nói với cô em họ là, "tại sao bắt cháu học sớm làm gì? để cháu ra đi làm sớm một hai năm thì có phải rút ngắn tuổi thơ của cháu không?"


            Nói gì thì nói, mình chỉ là người ăn tạm sống nhờ ở đây. Nhập gia tùy tục. Con đi học ở đây thì chỉ biết cắm đầu mà học, mà làm bài cho trọn nghĩa vụ của người học trò. Thôi thì ở nhà cố gắng tạo không khí đầm ấm, bảo bọc yêu thương, để con yên tâm học hành. Đó cũng là một cách giúp con để tránh bớt những áp lực mà con đang chịu từ bên ngoài đưa đến.



            Nguyệt Hạ
            12/06/12



            #66
              Nguyệt Hạ 13.12.2012 00:47:25 (permalink)




              Bông hoa đầu tiên của mùa này





              END OF THE WORLD



              Từ lúc bắt đầu cảm thấy mình "gìa già" một chút, "già già" chứ chưa "già" nhé, tôi thường tự hỏi và tự đặt ra cho mình những thứ cần phải làm, cần phải thanh toán cho xong trước khi đi về bên kia thế giới. Tánh tôi không muốn mang nợ, không muốn vướng bận một điều gì bất cứ mọi nơi, mọi lúc. Càng nghĩ đến thì thấy mình càng có nhiều thứ đang làm dở dang, nhiều thứ chưa làm xong...


              Gần đây tôi tiến bộ hơn, đã thanh toán hết những ân oán giang hồ trong đời sống thường ngày, tạm gọi là thảnh thơi, không còn bận tâm bận trí với những điều lặt vặt nữa. Tôi tập bỏ qua hết không để ý đến những điều phiền toái chung quanh. Tôi cũng tập để không còn tiếc nuối những vật chất làm bận lòng. Bây giờ chỉ còn một điều làm tôi lo nghĩ đó là, sự sợ hãi. Tôi hay sợ khi có chuyện trọng đại xảy ra. Tôi sợ cả những lúc chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ nghĩ đến là thấy sợ rồi. Tôi yếu bóng viá và lo lắng cho những người thân của mình.


              Khi nghe đến mấy chữ End Of The World, tôi không thấy sợ. Nhưng khi nghĩ đến những thiên tai đã và đang xảy ra, cảnh tương tàn trong cùng đồng loại, tôi lại sợ. Có rất nhiều thiên tai đại nạn có thể xảy ra như bão lụt, hạn hán, cháy rừng, bão tuyết, hay động đất, vv và vv.... Trời làm thì mình không tránh khỏi nhưng chuyện con người làm, chém giết lẫn nhau, nghĩ đến là rùng mình.


              Không cần nghĩ ngợi gì cho xa, mỗi lần trái đất rung rinh vì những cơn địa chấn, tôi cũng cảm thấy đó là ngày tận cùng rồi. Mỗi ngày tin tức trong TV hay radio thường nhắc nhở mọi người phải chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp. Nào là nước uống thức ăn cho đủ năm bảy ngày, nào là giày vớ, nào là áo ấm, nào là đèn pin, nào là tiền mặt, vv và vv...


              Khi mới sang Mỹ, chưa nếm mùi động đất lần nào, tôi không biết sợ. Lần động đất đầu tiên, tôi may mắn đang ở trên xe nên không thấy gì sợ hãi lắm. Lần động đất sau đó, thấy cảnh đèn đuốc trong nhà chao qua đảo lại, tranh ảnh trên tường rơi đổ ngổn ngang và đèn đuốc tắt ngúm thì tôi hãi thật sự. Cái cảm tưởng không yên khi mặt đất dưới chân mình chuyển động làm cho tôi không tài nào ngủ được và lúc nào cũng lo sợ không biết khi nào xảy ra nữa ?


              Lần đó, vào ngày hôm sau của trận động đất lớn, tôi đi làm. Vào đến sở chưa làm được bao nhiêu thì có những cơn hậu chấn xảy ra. Tôi làm ở lầu năm trong một cao ốc nhiều tầng, nếu ở tầng trệt chắc không thấy rung chuyển nhiều như ở tầng trên. Bàn ghế nghiêng qua nghiêng lại, nhìn lên tường, những bức tranh đang đong đưa. Cửa kính chung quanh kêu răng rắc, nhiều đường rạn nứt... Văn phòng tôi ngay gần thang máy nên tôi nghe được tiếng kêu cứu của một bà cụ kẹt trong đó. Tôi chạy ra xem sao thì thấy cửa thang máy đang từ từ đóng lại và toà nhà rung chuyển dữ dội. Phần tôi đang sợ điếng hồn nhưng thấy bà cụ khiếp đảm trong thang máy, tôi cũng phải làm gan quên cái sợ của mình đi. Chỉ kịp nói với bà cụ, chờ một tí, tôi chạy trở vào văn phòng gọi boss kêu cứu. Boss tôi chạy ra và bảo tôi vào tìm một vật gì để ông ấy nạy cửa thang máy. Quanh quẩn không có gì khác trong văn phòng, tôi lấy cây đánh goft của boss mang ra. Boss tôi dùng cây đánh goft ấy giữ cho cửa thang máy không đóng hẵn lại. Nhưng bà cụ vẫn kẹt bên trong vì cánh cửa thang máy không mở ra được. Không hiểu tại sao mấy cái nút để mở cửa đóng cửa của thang máy lúc đó không hoạt động? Lúc ấy trong văn phòng điện thoại reng inh ỏi nên tôi phải vào và không biết boss tôi làm thế nào để mở cửa thang máy cho bà cụ. Kết quả là cây đánh goft của boss bị méo mó gần như gãy làm đôi.


              Gần như cả tuần lễ sau đó, ngày nào cũng có vài trận hậu chấn nhỏ. Ở trên lầu cao nên tôi thấy được toà nhà rung chuyển. Tôi rất sợ nhưng vẫn đến sở làm. Lái xe trên freeway thì cứ tưởng tượng không biết đoạn đường trước mặt sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào. (Trận động đất xảy ra vào mờ sáng, đã có một người cảnh sát Mỹ đi xe gắn máy phóng thẳng xuống khoảng không khi cầu freeway bị nứt ra làm hai để một khoảng trống lớn chính giữa.) Không dám đi thang máy nên mỗi ngày leo cầu thang mấy bận. Buổi tối đi ngủ thì phải để sẵn giày dưới chân giường, áo khoác, đèn pin, hộp quẹt, đèn cầy, đủ các thứ để bên cạnh. Không cần phải nói, khi ngủ thì cứ chập chờn vì cứ sợ động đất sẽ xảy ra ... Cái cảm giác sợ hãi không yên theo tôi mãi đến mấy tháng sau mới dần dần bớt.


              Những năm sau, thỉnh thoảng cũng có động đất xảy ra nhưng không có trận nào lớn như lần đó. Dù cường độ rung chuyển mạnh hay nhẹ, lúc nào tôi cũng sợ và thấy bất an khi thấy mặt đất chuyển động. Tôi không biết tôi sẽ như thế nào, nhưng cái tính hay sợ hãi lo lắng của tôi sẽ làm tôi chết dần chết mòn hơn là chuyện thật sự xảy ra...


              Tôi chỉ nghe nói đến ngày 21 tháng 12 năm 2012 một vài lần nhưng tôi không bao giờ nghe tin hay đọc ở internet bất cứ bài vở gì liên quan đến ngày này. Tôi không tin những gì thiên hạ bàn tán, theo tôi toàn là tin nhảm và họ vô tình làm lợi cho những người buôn bán. Cũng có thể đây là mánh khoé của bọn gian thương ? Cũng có thể đây là ý của người tốt, muốn nhắn gởi con người nên ăn năn sám hối sửa mình trước khi ngày tận cùng ?


              Còn nhớ năm 1999, đã có phong trào Y2K thật rầm rộ. Nhà nhà lo đi mua bao nhiêu là thứ nhu yếu phẩm để dành. Khi ấy chắc chắn là con buôn hốt được một mớ đáng kể, mà đặc biệt lợi nhuận nhiều nhất là China (đa số hàng hoá made in china.) Cùng một chủ trương, lâu lâu TV lại tung tin lên sắp có động đất lớn xảy ra ở Cali... nên mua những thứ này này nọ nọ để phòng hờ ... Kinh tế đi xuống quá nên họ dùng mọi cách để moi tiền đồng bào ... Nhưng cũng khổ, ở cái xứ sở có quá nhiều luật sư, chuyện gì cũng kiện tụng, nếu họ không báo trước nhỡ có xảy ra thật, thì dân cũng có cách để kiện nhà nước là không chuẩn bị cho họ phòng hờ...


              Giờ đây nói đến ngày tận cùng của thế giới, nếu đến ngày đó chỉ nổ đùng một tiếng, trái đất nứt ra một lổ hổng to tướng, mọi người rơi vào đó và chết ngay lập tức thì tôi cầu mong cho mau đến và xảy ra thật. Chết để chấm dứt những cảnh tương tàn thì còn gì hơn. Chết mà không phải lo lắng hay đau đớn gì thì còn gì bằng. Nếu sẽ chết thì cần gì phải chuẩn bị vật chất, điều đáng lo là phần tinh thần của mình thì hầu như không ai để ý đến (ngoài trừ những người tu hành.) Chỉ nghe xôn xao bàn tán lo mua bán món này món nọ, hiếm khi nghe được ai nói đến chuyện tu tâm dưỡng tánh, ăn ngay ở lành, làm lành lánh dữ, nếu thật sự đây là thời gian chuẩn bị cho ngày cuối cùng !



              Sáng hôm nay, nhìn lịch thấy ba con số 12 đứng với nhau. Ngày 12 tháng 12 năm 2012. Phải đến 100 năm nữa mới thấy lại ba con số này. Vài hàng tản mạn trong ngày này, chắc chắn sẽ không sống đến lần tới, ngày có ba con số 12 đứng gần nhau.


              Cuối năm rồi, xin chúc tất cả mọi người được bình an để chuẩn bị, chuẩn bị gì thì tự mình biết ...


              PEACE BE WITH ME AND PEACE BE WITH YOU



              Thương mến,
              Nguyệt Hạ
              12/12/12






              Năm này hoa nở sớm, mới đầu tháng 12.
              Mọi năm gần đến Tết ta mới có.





              #67
                Nguyệt Hạ 15.12.2012 09:00:18 (permalink)


                SHOOTING AT SANDY HOOK ELEMENTARY SCHOOL IN NEWTOWN, CONNECTICUT




                Chiều nay thấy cô em họ gởi text:

                -Hồi sáng giờ chị có coi TV không? vụ bắn ở trường tiểu học ở Connecticut đó. Sao mà bắn giết hoài ghê quá hả chị.


                Tôi đi cả ngày mới về đến nhà chẳng biết gì. Lúc sau này thấy tin tức ở TV toàn nói chuyện bắn giết nên tôi không thèm mở TV nữa. Tin tức gì mà tệ quá, kể cả phim ảnh, chỉ toàn nhắc tới nhắc lui chuyện giết người...


                Mở TV ra coi, hỡi ơi, 20 em nhỏ từ khoảng 5 tuổi cho đến 10 tuổi đã bị bắn chết, và 7 người lớn, có cô giáo thầy giáo và hiệu trưởng ... Tên sát nhân chỉ mới 20 tuổi đã cầm súng vào trường tiểu học, bắn ở hai phòng học và tự sát sau đó.


                Thương cho các em nhỏ. Một cô giáo lớp một mang hết 14 em vào trốn trong phòng vệ sinh trong lớp khóa chặt cửa lại. Các em sợ hãi và khóc, nói rằng:

                - Em không muốn chết. Em muốn Giáng sinh...
                ( "I just want Christmas…I don't want to die. I just want to have Christmas.")


                Nghe bản tin và nhìn hình ảnh trên TV tôi không cầm được nước mắt. Tại sao con người ấy chỉ mới 20 tuổi lại có thể nhẫn tâm đến như vậy ? Câu hỏi cứ lập đi lập lại, tại sao lại xảy ra cho các em nhỏ như thế ?


                Không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong gia đình mà người con đã nhẫn tâm cầm súng bắn mẹ mình tại nhà trước khi lái xe đến trường nơi người mẹ dạy lớp mẫu giáo ? Người mẹ là cô giáo cho lứa tuổi ấy, tôi đoán hẵn cũng là một người thương yêu con trẻ và hiền lành... Nhưng bản tin mới nhất tôi vừa nghe được khi ngồi gõ những hàng chữ này là, cả ba khẩu súng mà tên sát nhân có đều đăng ký dưới tên của người mẹ ây...


                Cuộc sống ở đây càng lúc càng bấp bênh, không những chỉ không yên về kinh tế mà còn về sự sống còn của con người nữa. Chỉ trong tích tắc thôi, sự sống có thể mất đi như một cái chớp mắt.



                Xin dâng lời cầu nguyện cho các nạn nhân của cuộc tàn sát ngày hôm nay, những người lớn và các em bé bỏng. Các em đã mất đi mạng sống nhưng gia đình cha mẹ anh chị em của các em cũng mất đi một phần trong cuộc đời của họ...



                Nguyệt Hạ
                14-12-2012













                Hình ảnh từ abcnews website


                Elementary shooting in Connecticut
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.12.2012 13:24:51 bởi Nguyệt Hạ >
                #68
                  NgụyXưa 15.12.2012 09:53:20 (permalink)
                  Bàng hoàng khi nghe tin sáng nay, nhất là thảm cảnh xảy ra vào những ngày gần cuối năm, khi Xmas gần kề.

                  Đời mong manh quá!
                  #69
                    dang son 15.12.2012 12:54:43 (permalink)
                    ..


                    I just want to have





                    ...... " I don't want to die. I just want to have Christmas. "



                    Bản tin được nghe và xem trước giờ ăn tối.Làm tôi không vui và nghĩ đến những trường hợp tôi đã gặp và cố gắng xử lý.


                    Ngày nọ,trong văn phòng của tôi ,tôi đã lặng người nghe một thằng bé cũng vừa 20 tuổi.

                    Nó nói kiểu hằn học :

                    - Tôi đang chán đời,chán tất cả loài người .Chán gia đình,xã hội.

                    - Cậu chán như thế thì cậu làm gì ?

                    - Tôi thèm mua khẩu súng và bắn hàng loạt.....

                    - Sau đó,cậu sẽ làm gì trước cái chết của những người vô tội khác ?


                    Thằng nhóc im lặng một hồi lâu rồi nói :

                    - Ai là kẻ vô tội ? Tôi không muốn sống,họ đẻ ra tôi để làm gì ?


                    Tôi nhìn nó,thấy nhức đầu về nó.Tôi hiểu được chữ " HỌ " mà nó vừa nói là ai ?


                    Khi một đứa trẻ được sinh ra đời,cha mẹ chúng đã nghĩ gì,làm gì để dìu dắt và gìn giữ điều gì cho tinh thần và nếp suy nghĩ của con cái ngoài việc cơm no áo ấm ?

                    Câu trả lời của tôi rất rõ ràng khi tôi lục lọi hồ sơ của bậc cha mẹ có thằng con chán đời và muốn giết người đó : Một người cha bỏ rơi con lúc chưa lọt lòng,một người mẹ bê tha từ thưở nhỏ - và họ đẻ ra những trái bom nổ chậm....


                    Tôi ngậm ngùi suy nghĩ cách thức để ngoi ngóp tránh những trái bom nổ chậm ấy.

                    Trong những ngày làm việc sắp đến,tôi biết mình sẽ còn gặp những mầm mống bom đạn chết chóc ngay trong đầu óc con người.




                    đăng sơn.fr


                    ( Vài hàng tâm tình ... )


                    .
                    #70
                      Nguyệt Hạ 19.12.2012 05:42:59 (permalink)


                      Xin cám ơn anh Nguỵ Xưa và anh Đăng Sơn.fr đã chia xẻ nỗi niềm với Nguyệt Hạ.

                      Trong cuộc đời mong manh này, còn có được tình thân với nhau là điều hiếm quý vô cùng.


                      Thân quý

                      Nguyệt Hạ



                      #71
                        Nguyệt Hạ 19.12.2012 06:22:43 (permalink)


                        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/95738/B5CE130D3FAB4CA996067370559B1995.JPG[/image]



                        Thương chúc tất cả các bạn
                        một mùa lễ Giáng sinh tràn đầy ơn lành,
                        một năm mới sức khoẻ, may mắn và vạn sự như ý.


                        Nguyệt Hạ






                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2012 06:24:14 bởi Nguyệt Hạ >
                        Attached Image(s)
                        #72
                          dang son 31.12.2012 12:57:10 (permalink)
                          ....






                          Chào Cô Nếu.



                          Hết một năm rồi đó -

                          Ở mùa này,người ta hay chúc tụng nhau như sau :

                          - Chúc ông bà cô bác anh chị em một năm mơí hạnh phúc thịnh vượng

                          - Chúc các em,các cháu đầy nghị lực ,niềm tin cho năm mới.

                          - Chúc.......... ( ........................................... ) - ( điền vào chỗ trống ... )



                          Mỗi lần lập đi,lập lại những lời chúc đã viết trên những tấm cartes,những lá điện thư gửi đến nhau như thế thì hơi giống kiểu Robot người máy.

                          Anh Nguỵ Húc không thích bắt chước để chúc cô như thế.Miễn chúc cô khoẻ,cô đẹp ( cô đã khoẻ như con voi,đã xinh đẹp như tài tử điện ảnh rồi ) - Cũng xin miễn chúc cô ngoan hiền như ma sơ ( thừa quá ! )


                          Có một cách khác :

                          Cô hãy thử dùng trí nhớ ,nhớ lại biết bao lời chúc tụng từ xưa đến nay - Nhắm mắt lại,giữ lòng yên ả,thử thêm vào đó một lời nguyện ước cho sự thanh thản trong tâm hồn,thử cầu nguyện cho thế giơí này có thêm sự hoà bình,nhân ái ( và con người biết nắm lấy tay nhau để cố gắng giữ gìn trái đất cũ kỹ..... )


                          Được như thế không ,cô Nếu ?


                          --

                          - anh người viết ở rất xa của cô .








                          đăng sơn.fr
                          ( NgụyHúc )
                          #73
                            Ct.Ly 31.12.2012 16:39:44 (permalink)
                            #74
                              Nguyệt Hạ 01.01.2013 03:00:13 (permalink)



                              Tâm Tình Cuối Năm



                              Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là sang năm mới. Một năm mới với tên gọi nhưng mọi thứ hình như vẫn như cũ. Cũng giống như một món hàng được bọc trong một cái hộp mới, vậy thôi.

                              Năm nào cũng chừng đó hàng chữ, viết đi viết lại, chúc tụng đơn điệu và nhàm chán nhưng vẫn phải lập lại như một thói quen. Đối với riêng mình, Nguyệt Hạ cũng thường ngồi yên lặng và nhắm mắt lại để xem mình có được bao nhiêu phút "bình an" trong tâm hồn. Để có được sự thanh thản với chính mình không phải dễ trong cuộc sống quá nhộn nhạo nơi này. Từ sáng sớm mở mắt ra cho đến tối mịt, lúc nào quanh mình cũng có tiếng động, không từ những người bên cạnh làm ra thì cũng từ những máy móc vật dụng chung quanh. Chỉ trừ khi mình được ngồi một mình nơi thanh vắng đồng không mông quạnh (nơi xa thành phố để không còn tiếng xe hơi, máy móc...), hoặc ở nhà mà tắt hết điện thoại, computer, TV, máy hát, kể cả tủ lạnh thì mới thật sự có được không gian yên tĩnh.

                              Cũng chưa chắc mình có được sự bình an khi mọi thứ chung quanh im ắng nếu mình không thật sự tìm thấy được sự thanh thản trong tâm hồn. Nói ra như thế, NH thấy rằng chỉ khi nào mình bỏ qua được mọi vướng bận trong ý nghĩ thì mình mới có thể tận hưởng cái gọi là "sự tĩnh lặng của tâm hồn".

                              Như anh Nguỵ Húc viết,

                              thử cầu nguyện cho thế giơí này có thêm sự hoà bình,nhân ái ( và con người biết nắm lấy tay nhau để cố gắng giữ gìn trái đất cũ kỹ..... )


                              có lẽ đây là điều nguyện ước chung của đa số người mình, (ngoài trừ những người buôn bán súng đạn ...), và ước mong sao mọi người sẽ nối lại vòng tay thân ái để mình còn có trái đất tròn trịa mà nương thân.


                              Cám ơn anh đã gởi chữ cho Nguyệt Hạ vào ngày cuối năm. Không cần tìm kiếm ở đâu xa xôi, tình thân ái bắt đầu từ những mối liên kết thân tình, từ những tâm hồn đồng cảm và từ những con người có cùng tương quan, phải không anh ?


                              Nguyệt Hạ xin gởi đến anh những giòng chữ tâm tình này như một lời chúc thành thật nhất đưa tiễn một năm cũ đã qua và đón chào năm mới đang đến.


                              Nguyệt Hạ


                              --------------------------------------

                              Chị Ct.Ly và anh Đăng Sơn.fr ơi,

                              Ba tiếng nữa là năm mới bên Tây khi Nguyệt Hạ gõ những con chữ này.
                              Em sẽ count down và chờ đến tối ở đây mới nâng ly chúc bonne année cho quý vị nhé.

                              Thương mến,
                              Nguyệt Hạ





                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.01.2013 03:21:07 bởi Nguyệt Hạ >
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 13 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 188 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9