Xin cám ơn anh Trương Văn Tú đã ghé lại. Chúc anh luôn vui khỏe và sáng tác đều. ------------------------------------------------------
Biết Vậy Hồi Đó ...
Có những điều trong cuộc sống mình chẳng bao giải thích được. Cũng có những điều trong cuộc đời mình chẳng bao giờ cảm nhận được đến khi mất đi rồi mới thấy cần thiết và thương nhớ.
Đầu năm học lớp 11, tôi mất đi hai người bạn một cách rất là vô lý. Thu Thủy là người bạn thời thơ ấu của tôi từ lớp ba và lớp bốn trường MĐ. Hai đứa giống nhau, mặt tròn, mắt to, da trắng, tóc dài, cùng một chiều cao. Trong lớp hai đứa chơi với nhau vì hợp tính tình, ít nói và hiền lành. Mỗi buổi đi học về ba của Thủy thường lái chiếc xe GMC đón hai đứa trước cổng trường MĐ. Nhà Thủy ở trên đường Lý Thái Tổ, thật xa, nhà tôi ở ngay nhà thờ Hiếu Đạo. Ba Thủy thường ngừng xe cho tôi xuống và chờ tôi băng qua đường rồi mới lái xe đi. Hết năm lớp 4, tôi chuyển lên trường Trần Quốc Toản cho gần nhà, không hiểu sao Thủy không chuyển trường cùng với tôi. Từ đó hai đứa mất liên lạc. Vẫn biết rằng ở cùng một thành phố, biết nơi nhau ở, muốn gặp nhau lúc nào chỉ việc đi đến nhà nhau, vậy mà hồi đó, chẳng có ai cần đi tìm nhau cả. Chỉ đến sau này, qua cuộc đổi đời rồi mới thấy ân hận là ngày xưa sao mình vô tình qúa.
Tôi gặp lại Thủy thật tình cờ. Trong một lần đi công tác điều tra dân số ở các vùng xa xôi, không biết Thu Thủy học lớp nào mà cũng đi trong chuyến này. Buổi chiều khi xong việc, mọi người đi ra giếng nước tình cờ hai đứa gặp nhau. Thấy là nhận ra nhau ngay. Mừng thật là mừng. Thủy cho biết vì bệnh nên phải nghỉ học hết một năm và bây giờ Thủy học sau tôi một lớp. Nói chuyện chưa lâu Thu Thủy kể cho tôi nghe là Thủy đã có bạn trai. Anh ấy cũng tên Thủy. Ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt rạng rỡ, tôi mừng cho bạn đang có tình yêu. Có ai ngờ đó là lần đầu gặp lại và cũng là lần cuối tôi nói chuyện với bạn.
Một tuần sau khi đi công tác về, lúc đi học có vài người bạn ở gần nhà Thu Thủy báo cho tôi biết, Thu Thủy đã mất vì bị sốt rét từ kỳ đi công tác vừa rồi và ngày mai sẽ là đám tang Thủy. Thật là hỡi ôi. Sáng hôm sau tôi chạy lên nhà Thủy, đau đớn qưá bạn ơi. Cờ xí giăng đầy, ba mẹ Thủy khóc ròng ôm lấy tôi, “Con ơi, Thủy bỏ hai bác đi rồi, tưởng rằng măng khóc tre ai ngờ tre lại khóc măng!” Không lời nào kể xiết nỗi đau đớn khôn cùng này. Tại sao lại chỉ được gặp bạn một lần thật ngắn ngủi rồi mãi hoài chia xa hở Thủy? Tại sao Thủy lại ra đi khi bạn mới tìm được tình yêu? Thương cho người bạn trai tên Thủy, đau đớn, khóc than bao nhiêu cho nguôi ngoai đi nỗi mất mát này? Thủy ra đi khi vừa mới mười sáu, tuổi trăng tròn, cái tuôỉ đẹp nhất của đời con gái. Tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi để hỏi bạn bù lại khoản thời gian mình mất liên lạc. Sao Thủy nỡ nào ra đi, để lại sự đau khổ tột cùng cho ba mẹ và bạn bẻ? Có những điều mà mình không bao giờ giải thích được và cũng chẳng biết tìm câu trả lời ở đâu.
Cùng đợt ấy, trong lớp tôi có một người bạn cũng nằm xuống. Đó là Nguyễn Xuân Lý, người bạn mới mà tôi gặp trong lớp mười ở trường cấp ba. Lúc đó lớp chúng tôi là lớp 10B, và Lý đã tự nhận mình là con “bê thứ 38”, vì trong lớp chỉ có 38 người. Vừa mới vào năm học 11B được vài tuần thì cả trường đi công tác. Lý trở về cũng với cơn sốt rét như Thu Thủy và ra đi ở tuổi mười tám. Sau đám tang Thủy tôi đến dự đám tang Lý. Cùng một tuần lễ đi hai cái đám tang của hai bạn, nhìn những người thân gục xuống khóc than tâm hồn tôi tê dại đi. Đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì và cũng không nhìn, không nghe thấy được gì. Quanh quẩn cũng chỉ một câu hỏi mà không có câu trả lời. “Tại sao…?” Mấy mươi năm qua rồi, trong tôi lúc nào cũng nhớ đến Thu Thủy, và hễ nhớ Thủy thì tôi lại nhớ đến Xuân Lý. Chẳng bao giờ quên được tình bạn ngày thơ ấu và cũng không quên được niềm đau mất mát này.
Thời gian trôi qua, tôi còn trải qua nhiều sự mất mát bất ngờ và không giải thích được. Tôi chỉ biết rằng mình đã bỏ qua quá nhiều cơ hội để nuôi nấng và gìn giữ những tình thân chung quanh. Chỉ đến khi mất đi rồi mới thấy hối hận. Biết vậy hồi đó… Luôn luôn là muộn màng. Luôn luôn là mất mát. Những gì đã qua chẳng bao giờ tôi tìm lại được và trong tôi luôn là niềm vương vấn và bận lòng.
Nguyệt Hạ
(LT - TD)