RE: Vợ Chồng Lạ
-
10.05.2012 14:43:35
Năm bé Mạnh vừa tròn 2 tuổi thì anh trai của Trí muốn rước má qua nơi mình sống trước là cho biết sau đó thăm con dâu và cháu bên đấy.Má anh cũng nói bà tranh thủ sức khoẻ đang tốt coi như đi chơi cho mở mang tầm mắt .Vài năm nếu không thích thì bà quay trở về.Trước ngày chuẩn bị đi bà nói với Tuyền : -Má đi rồi con với thằng Trí coi bán hết đất đi chừa một ít trong khuôn viên nhà cùng mồ mả ông bà thôi.Đất này xưa má mua nên không lo ngại ai chi hết .Làm vườn ruộng vất vả mà lại có mình con ở đây sao được.Bé Mạnh nó lớn cũng cần cho nó có nơi ăn học tốt .Tiền đó dùng mua cái nhà nhỏ nhỏ trên sài gòn rồi vợ chồng sống coi như má cho cháu nội mình .Mấy anh , chị không thiếu thốn gì không cần e ngại .Nhớ viết thư cho má thường xuyên có gì nói cho má biết nghe . Tuyền cảm động trước tình cảm bao la của bà ngập ngừng giây lát cô nói : -Má con xin lổi má nhưg con không cố ý gạt má ,bé Mạnh nó không phải con anh Trí . Nói tới đó Tuyền bất chợt thấy xấu hổ nên cuối mặt nhìn xuống và im lặng .Má chồng vịn vai cô khẽ cười bà nhỏ nhẹ: -Má biết lâu rồi con biết từ ngày đầu tiên gặp con , má sinh ra thằng Trí sao má không hiểu nó .Nó không bao giờ là đứa tác tệ không biết suy nghĩ nói chi vấn đề nam nữ.Nhưng con ai không quan trọng ,con má nói bé Mạnh là con nó thì má biết nó là cháu nội má vậy thôi.Má cũng biết chắc con chịu nhiều cay đắng trong chuyện có bé Mạnh nên thôi bỏ đi con nhắc hay nói lại làm chi.Sang một trang đời sống mới rồi , má tin con là đứa hiền lành và tốt. Má chồng đi rồi thu xếp xong Tuyền ẳm con theo Trí trở lên Sài Gòn nhờ số tiền bán đất họ mua được căn nhà gọn gàng có khoảng sân trong cái hẻm lớn ở một khu ven trung tâm .Lúc đầu Tuyền tính gởi con và đi kiếm gì làm bởi cô không muốn làm gánh nặng cho anh .Cô sợ anh lo cho mình và con mà ảnh hưỡng chuyện học thêm của anh .Tính tới tính lui cuối cùng cô nghĩ ra một cách vẹn toàn . Ngày trước má chồng cô có kể những kỷ niệm khi bà còn con gái phụ Ngoại của Trí bán hủ tiếu nam vang .Bà nói gia đình có bí quyết nấu rất ngon nên quán đông khách .Nhưng tới đời bà thì anh chị em ai cũng thích theo con đường học vấn nên không ai nối nghiệp.Khi ở quê thỉnh thoảng bà vẩn nấu và dạy lại cô . Tuyền bàn với anh thôi thì mở cái quán hủ tiếu kèm cafe giải khát ngay trước nhà , bán cho bà con lao động trong hẽm .Có đồng ra đồng vào mà cô vừa có thể trông con . Không biết có phải may mắn mĩm cười với gia đình nhỏ của họ không hay là sau bao giông gió trời lại sáng .Quán của Tuyền ngày càng đông khách dù trong hẻm nhưng nhiều người ở tận trung tâm vẩn tìm đến ăn khiến việc buôn bán Tuyền ngày phát đạt theo dòng thời gian dần trôi. Tuyền có đi tìm Hân cô bạn thân ngày nào nhưng sau khi ba mẹ li dị Hân theo mẹ đi ra nước ngoài và có chồng bên đó.Khó khăn lắm Tuyền mới nối lại được liên lạc với bạn .Ba năm trước Hân có về nước và tới thăm Tuyền , gặp nhau hay người ôm chầm lấy mừng mừng tủi tủi .Nhìn bé Mạnh ngoan ngoãn chào mình Hân cười trong ánh mắt long lanh và nói với chị : - Cám ơn bà ngày xưa đã trốn viện về không thì tôi mang tội nghiệt lớn .Xưa còn trẻ chỉ lo nóng giận không nghĩ chi cái hậu bà ạ .Nhìn bà chồng con gia đình yên ấm tôi mừng lắm. Qua Hân cô cũng biết tin về Sơn ,anh ta đã có vợ ngay năm đầu tiên du học .Vợ anh ta là con chủ một cửa tiệm buôn bán lớn ở bên đó. .Hân vốn là bạn cùng sở với em vợ anh ta nên biết rất rõ.Hân nói giọng mĩm mai khi nhắc về Sơn còn Tuyền tiếp nhận cái tin ấy với trái tim lạnh tanh không đau buồn hay hờn giận giống như cái điều tự nhiên hẳn thế. 8 năm sau từ ngày Tuyền trở lại sài gòn bé Mạnh đã 10 tuổi đang học tiểu học. Quán hủ tiếu Trí Mạnh của chị bây giờ khá nổi tiếng được nhiều người biết đến .Quán có người phụ việc nên chị không vất vả bao nhiêu .Buôn bán ngày nào cũng theo một trình tự như nhau. Căn nhà nhỏ ngày trước bây giờ chị đã sửa lại khang trang tầng trên cùng để ở tầng dưới cùng khoảng sân rộng dùng phục vụ khách tới ăn. Trí cũng đã không còn như xưa .Một lần vô tình nhặt được tập hồ sơ để quên trên bàn ăn của một vị khách nước ngoài tới nghĩ tại khách sạn . Trí theo số điện thoại liên lạc thông báo cho ông ấy biết và mang ra sân bay giao trả tận tay ông ấy .Cảm mến trước thái độ có trách nhiệm của một anh bồi nhỏ nhoi .Thêm vào khi nghe anh nói chuyện rất chuẩn và lưu loát anh khiến ông có cảm tình .Sau đó khi trở lại nghĩ ở khách sạn ông đã tìm Trí trò chuyện .Tiếp xúc với Trí tin chắc anh có những tư chất có thể phát triển ông khuyên anh vào làm công ty của mình bởi ông vốn giữ vị trí khá cao trong một tập đoàn quốc tế về bảo hiểm .Vào ngày hôm nay Trí không phải là anh bồi đứng ở cửa khách sạn để mở cửa xách hành lý cho khách .Anh đã là một trưởng phòng có nhiều tương lai thăng tiến đầy triển vọng của một công ty bảo hiểm. Mọi chuyện điều thay đổi nhưng Trí và Tuyền thì không thay đổi ít ra thì chị nghĩ thế từ phía anh. Trí vẩn là người cha tốt và gương mẫu của bé Mạnh vẩn là người chồng đối xữ tốt với chuẩn mực trên danh nghĩa như 10 năm trước.Tình cảm của chị đã từ lâu không còn là đơn thuần như ngày xưa. Bao nhiêu lần chị muốn tỏ cùng anh nhưng va phải phải độ nghiêm túc của anh làm chị e ngại cộng thêm cái suy nghĩ mình thọ ơn anh khiến chị im lặng .Chị suy nghĩ chỉ cần sau này anh có lập gia đình thỉnh thoảng vẩn nhớ tới chị và bé Mạnh là chị đã ăn ủi lắm rồi.Biết thân phận mình chị không dám mơ gì thêm.Cho đến một buổi sáng như những ngày buôn bán thường lệ khác .Khi chị đang bận rộn không ngơi tay phục vụ những người khách đến ăn , bổng chị sững sờ buông cái tô hủ tiếu đang nấu dở trên tay xuống nền nhà khi nhìn vào mặt vị khách trước mặt mình .Người khách lạ đó chính là Sơn. Trời gần về chiều gió nắng vẩn còn gay gắt phía bên ngoài chị và Sơn ngồi đối diện trong một cafe sang trọng trong Sài gòn .Sơn vẩn không khác trước thậm chí nhìn phong độ và thành đạt hơn xưa không còn dáng vẻ cậu ấm ngày cũ. Chỉ có đôi mắt là ráo hoảnh mặc dù giọng nói vẩn dịu dàng như thuở nào: -Anh xin lổi vì tới bây giờ mới tìm em , đúng ra anh không có mặt mũi nào gặp em .Anh không dám bào chữa gì ,ngày xưa anh bị mẹ ép buộc phải đi du học anh không dám cãi ý mẹ là anh nhu nhược anh sai.Mong em hiểu và tha thứ cho anh nhưng bây giờ không như xưa .Từ khi biết được tin tức của em nhất là con vẩn còn anh đã làm thủ tục li dị rồi .Bây giờ chỉ còn vướng chút thời gian là xong hết, anh không dám hy vọng em tha thứ nhưng em cho anh được nhìn con ruột của mình nó là máu mủ của anh .Cho anh được bù đắp lại lổi lầm ngày cũ còn nếu em cho anh cơ hội trở lại thì anh không biết dùng lời nào tạ ơn tình em .Em thích thì mình về bên kia sống không thì anh trở về hẳn bên đây miễn được gia đình mình được bên nhau .Em muốn sao anh cũng nghe em . Không biết lúc đó chị suy nghĩ gì trong đầu hay nhìn gương mặt thiểu nảo khổ sở của Sơn mà chị gật đầu và nói : -Em hứa với anh vụ con nhưng cho em thêm chút thời gian để giải quyết chuyện riêng của em. Những ngày sau đó chị gần như người không có hồn vía .Thường ngày có chuyện gì nghĩ không ra chị còn hỏi ý anh nghĩ giúp mình .Chuyện này thì chẳng ai giúp được chị nên chị đành im lặng .Anh hình như cũng ít nói ,trầm ngâm hơn về nhà anh ở suốt trong phòng làm việc tới khuya .Nghĩ anh bận rộn chị cũng không dám phiền hay hỏi han .Hai tuần sau -từ ngày chị gặp Sơn -vào một đêm khuya điện thoại của chị đổ chuông , người bên kia đầu dây là Hân .Khi chị vừa bật máy nghe thì Hân đã nói ngay một mạch trong hơi thở dồn dập và gấp gáy: -Tuyền hả bà nghe tôi nói nè đừng cắt ngang lời tôi , tôi biết bên bà khuya lắm nhưng tôi không chờ thêm được nữa.Ông Sơn kiếm bà chưa ? Chắc có rồi phải không tôi biết được là ổng về bên đó mấy tuần nay.Tháng trước ổng tới năn nỉ than khóc khiến má tôi tin thiệt nên lén lấy địa chỉ của bà từ cuốn sổ trong phòng ngủ của tôi và đưa cho ổng . Nhưng chuyện đó chưa quan trọng tôi mới nghe một chuyện chính xác và chẳng ai ngờ nổi không phải ổng li dị vợ mà là vợ ổng đưa đơn li dị .Lý do là khoảng hơn một năm trước trong một tai nạn vô tình khiến ổng không còn khả năng có con nữa. Đúng ra là đã hoàn tất xong thủ tục chỉ là ổng còn cố tranh chấp đòi chia hai căn nhà là của hồi môn của cha mẹ chị ấy tặng khi kết hôn .Chính miệng em vợ của ổng là bạn thân làm cùng sở ngày xưa với tôi nói ,nếu ai nói đánh chết tôi cũng không tin .Hôm nay lúc ăn sáng tôi kể má tôi nghe ,bà mới thú nhận thấy ổng tội nên lén tôi cho địa chỉ của bà tôi vội vàng gọi cho bà ngay.... Trong vô thức chị cắt ngang lời Hân: -Hồi đó giờ bà có nói gì tin tức của mẹ con tôi với ảnh không ? Hân trả lời ngay với cái giọng còn dư âm tức giận: -Sao lại không ,đâu chỉ có một lần , đám cưới tôi vì là chổ bà con nên má tôi có mời ổng tới dự .Ngày chờ bà ở cổng bệnh viện không thấy ,sau đó về nhà trọ thấy bà bỏ đi thì tôi đã hiểu ngay .Nên tôi nói với ổng là bà bây giờ và đứa con không biết trôi nổi đói no ra sau ? Ổng trả lời tôi , đường do bà chọn ổng không liên quan .Tôi tức qúa chút nữa thì chữi vô mặt ổng ngay giữa đám đông . Chồng tôi và má tôi can ngăn kéo tôi ra ,nói chuyện của ổng kệ ổng đi .Khi nhận được tin tức liên lạc của bà , tôi cũng nói đứa bé bà sinh là con trai .Bà hiện đang ở Sài Gòn buôn bán kiếm sống .Ổng đáp lời tôi ổng quên hết chuyện xưa rồi , coi có đoản hậu không ?Khi về gặp bà thấy bà sống hạnh phúc tôi cũng mừng .Tin trời còn an ủi phận người không bỏ rơi ai nên thôi tôi không tính toán nữa. Chứ nếu bà sống khổ sở tôi đi kiếm tôi chữi thẳng vào cái mặt điểu giả của ổng .Bởi vậy bây giờ ổng đâu dám hỏi tôi gì về bà .Biết hỏi tôi cũng không nói . Chị buông thỏng tay cái điện thoại rơi xuống bàn bên đầu dây bên kia giọng Hân vẩn liên tục : -A lô, bà đâu rồi Tuyền , bà còn đó không? sao im lặng rồi A lô...A..lô... Sáng ngày hôm sau khi anh chuẩn bị đi làm thấy chị ngồi ngoài ban công với khuôn mặt tái nhợt .Anh lo lắng hỏi chị có cần anh đưa đi bác sĩ không , chị bảo không sao cảm xoàng thôi. Anh kêu chị nghĩ ngơi để anh đưa rước bé Mạnh đi học hôm nay thay chị .Lúc khép cửa bước ra anh nhìn thấy chị nhìn bất động vào khoảng không nào đó .Anh khẻ thở dài nhè nhẹ nét mặt đầy muộn phiền.Tối đêm đó đã rất khuya khi anh bước ra từ phòng làm việc ,vẩn còn lo chị bị bệnh .Sợ làm chị giật mình anh đi thật nhẹ tới phòng chị xem chị đã đở chưa .Anh thấy chị cầm điện thoại lên và nói một cách thật rõ ràng , tươi tỉnh : -A..lô anh Sơn hả , anh chưa ngủ phải không ?Ngày mai anh rảnh không ?Vậy mình gặp nhau chổ quán cũ nhé tính cho xong chuyện của mình .Em giải quyết chuyện cá nhân em xong rồi .Cám ơn anh con nó khoẻ nó ngủ rồi anh à ... dịp khác anh mới nói chuyện với con anh nhé... Chị gập điện thoại lại ôm lấy đầu ,miệng chị thốt từng câu phẩn uất : -Tại sao như vậy chứ ? phải làm sao đây ,tại sao? ..... Phía ngoài cánh cửa anh đứng im như hóa đá.Sáng ngày hôm sau chị vui vẻ chọn một cái áo thật đẹp sau khi đưa bé Mạnh đến trường như thường lệ chị tới thẳng nơi hẹn. Sau những xã giao hỏi thăm thông lệ chị nhìn thẳng vào Sơn nói từng tiếng nhẹ nhàng: -Hôm nay tôi trả lời anh về chuyện bữa trước , đây là lần gặp cuối cùng giữa tôi và anh .Cái sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi là tin anh vào ngày xưa .Hôm nay tôi càng sai lầm hơn khi tin anh lần nữa .Con anh nó chết 10 năm trước rồi ,chết vào cái ngày anh rũ bỏ tôi như một đứa trẻ chán chê món đồ chơi .Tại sao qua bao nhiêu năm mà tôi vẩn ngu dại như thế vẩn cho rằng lời anh nói là thật .Chút nữa tôi giao con mình cho một kẻ xảo trá , bạc bẽo như anh . Anh có dám nói thêm lần nữa anh mới biết sự tồn tại của nó vào gần đây không?Nhân qủa đáo đầu nhanh lắm ngay trước mắt rồi mà anh không thấy sao? Nó học hành ra sao đang học lớp mấy, ở trường nào anh biết không ?Anh có cách tìm ra tôi và nó sao bao năm giữa cái đất Sài gòn đông đúc này thì khó chi để có câu trả lời cho những thứ đó.Nào phải tôi che dấu hay không nói mà là anh chưa một lần hỏi qua đúng không ?Hay nói cách khác trong anh nó chưa bao giờ tồn tại thì cứ thuận theo tự nhiên như thế.Tôi đã nói hết cái cần nói , tôi về đây lời cuối tôi muốn khuyên anh sau này bớt dối gian và nhiều thành thật hơn một chút. Chị thong thả đứng dậy lên ngay lúc đó khuôn mặt của Sơn cũng chuyển sang xanh mét anh ta cũng vội vàng đứng lên gắt gỏng nói: -Nhưng tôi là cha đẻ của nó tôi có quyền , tôi sẽ kiện cô nếu cô cản trở tôi nhận lại nó. Chị bật cười khan nói ngay : -Anh kiện đi tôi đi hầu .Con tôi nó họ Nguyễn tên cha nó là Nguyễn Đức Trí anh có cần coi khai sinh không tôi đưa cho xem . Nhưng có điều này tôi cần nhắc nhở anh .Chắc anh chưa biết tôi không còn là con bé ngây thơ nhút nhát của 10 năm về trước và tin anh như thánh thần.Tôi bây giờ là một con gà mái có đủ móng vuốt , tôi sẽ làm mọi cách để bảo vệ hạnh phúc của mình .Một ngày nào đó khi con tôi khôn lớn tôi sẽ kể nó nghe toàn bộ câu chuyện . Nhưng tôi dám cá với anh bằng mọi giá con tôi nó sẽ không bao giờ cần người như anh làm cha nó .Bởi vì anh không đủ tư cách, anh còn trẻ muốn mấy có đứa con mà không được .Ah ,mà tôi quên là anh không thể .Tôi quên nói với anh thêm một chuyện là sau này đừng tìm tới nhà cũng như đừng quấy rầy cuộc sống yên lành của gia đình tôi .Nếu không tôi sẽ mách chồng tôi đấy và anh ấy chẳng để yên cho anh đâu.Tôi không hù dọa cho vui . Sơn té phịch xuống ghế .Còn chị xóc lại cái xách tay nhẹ nhàng đi xuống từng bậc tam cấp của quán.Trên đường về chị ghé qua chợ mua những món anh thích .Khi chuẩn bị bữa chiều nghĩ tới cảnh anh sẽ thích khi ăn những món này chị cười một mình.Chiều chị chuẩn bị đi rước con như thông lệ và chờ anh về ăn cơm.Kéo cái học tủ bàn trang điểm lấy cái lược gở tóc chị ngạc nhiên khi thấy một tờ giấy gấp làm tư gọn gàng nơi đó.Chị vội mở ra là nét chữ của anh: Tuyền , mong em hiểu cho đây là cái cách tệ hại nhất mà anh nghĩ ra được bởi anh không thể nói bằng lời với em. Cách đây hơn hai tuần trước trong một lần uống cafe cùng một người khách hàng .Lúc ra về ở bãi gỡi xe anh thấy em đi cùng người đàn ông lạ vào quán.Thật ra anh không hề tò mò hay nghi ngờ chi em .Nhưng biết em không quen biết ai nơi đây bạn bè khác phái càng không có .Nên anh đâm ra lo không biết em có đang gặp gút mắc chuyện gì không? Nên thay vì ra về anh quay trở lại và ngồi kế bàn em sau phía tấm bình phong .Anh nghe được tất cả câu chuyện của em biết rõ anh ấy chính là ba bé Mạnh. Bao năm sống với nhau anh đã không ngừng nuôi mơ ước hy vọng một ngày mình trở thành gia đình thực sự.Nhưng anh không muốn em vì nghĩ ơn nghĩa mà nối duyên với anh nên anh im lặng chờ đợi .Bây giờ người em chờ đợi đã trở về gia đình này vốn là của anh ấy tới lúc anh phải rút lui .Anh thật sự nhất thời không nỡ xa em và con được .Nhưng gần đây thấy em luôn u sầu lo nghĩ và sau cuộc điện thoại em gọi vào đêm hôm trước ,thì anh biết anh cần tránh đi cho em đở ái ngại khó xử.Anh sẽ về quê vào sáng hôm nay anh muốn nghĩ ngơi vài hôm .Em không cần lo lắng , em cứ làm chuyện em cần .Khi trở lại thành phố anh sẽ dọn ra ở riêng , về phía con và những chuyện khác em cứ làm theo ý mình muốn .Nhưng mong em sau này khi con còn ở đây thỉnh thoảng cho anh tới thăm .... Chị không đọc tiếp lá thư bởi mắt chị nhạt nhòa đầy nước ,chị lắc đầu liên tục và thốt lên :''Anh ơi , không phải vậy ...''.Chợt như nhớ ra chuyện gì chị đứng bật dậy ,mở tủ nhét vài bộ quần áo vào một cách vội vàng .Chị xuống nhà nói với cô em họ phụ việc thân tín của mình trong khi tay bấm điện thoại gọi tacxi: -Bán hết thì em coi đóng cửa nghỉ sớm ,treo giúp chị cái bản quán tạm nghỉ để sửa chữa.Khách có tới thì lựa lời khéo léo xin lổi người ta thông cảm.Tụi em được nghĩ xã hơi đến khi nào chị về mới làm lại .Giúp chị coi cửa nẻo cẩn thận, chị đi đón cháu và cùng cháu về quê nội ngay .Không chuyện gì quan trọng đừng gọi điện thoại cho chị . Chiếc tacxi chưa kịp dừng hẳn thì chị đã leo lên xe một cách gấp gáp .Đến trường khi xin phép cô giáo cho bé Mạnh nghỉ vài hôm. Trên chuyến xe tốc hành cuối ngày hôm ấy .Chị ôm chặt con đang ngủ gật vào lòng , nhìn ra khoảng không bên đường mắt chị đầy gió.Chị đến căn nhà má chồng ở quê mà chị gái anh đang trông coi giúp khi kim đồng hồ trên tay chị chỉ 3 giờ sáng .Phía bên trong nhà tối om anh ngồi ngay trên chiếc ghế giữa nhà với những tàn thuốc vương vãi chung quanh .Chợt anh nghe tiếng đập cửa và tiếng bé Mạnh gọi : -Ba ơi, có trong nhà không mở cửa cho con với mẹ. Anh đứng dậy bật vội đèn và mở cửa , trước mắt anh chị và bé Mạnh người còn dính đầy bụi đường mái tóc chị xóc xổ rối tung .Bé Mạnh vẩn bận nguyên bộ đồ đồng phục đi học ,mặt mũi hai mẹ con bơ phờ hốc hác.Anh mở rộng cánh cửa hơn và nói : -Chuyện gì phải dẩn con đi trong đêm hôm thế em ?Có chuyện quan trọng em cứ gọi điện thoại là được.Mẹ con ăn gì chưa đi tắm cho khoẻ người trước rồi nghĩ ngơi. Một giờ sau ....Nhìn bé Mạnh thở điều điều anh kéo mền phủ lên ngang ngực con đưa tay sờ coi có nóng sốt gì không ? khi dầm sương .Mệt mõi vì đi một quãng đường dài trong đêm nên khi tắm mát thằng bé chìm vào giấc ngủ rất say. Anh bước ra trước hiên nhà thấy chị đang đứng hong mái tóc mới gội .Nghe tiếng động chị xoay qua nhìn thấy anh .Lúc nghe anh bảo: - Con đã ngủ ,hay em cũng vào nghĩ đi chuyện gì mai nói cũng không sao ? Chị vội nói ngay bằng giọng run run gấp gáp: -Cho em nói bây giờ em không chờ nữa em chờ gần 10 năm nay rồi .Em không có gọi điện thoại bởi em muốn đứng trước anh để nói và em cũng muốn anh trả lời em ngay trong căn nhà này .Em về đây thì anh biết em đã đọc thư anh để lại và hiểu hết cái anh nói .Nhưng cái anh biết chưa đủ anh à, thật ra em không phải cao thượng chờ người xưa gì hết .Càng không thương nhớ như anh nghĩ .Sự thật là ngày xưa em khờ dại, em bị người ta gạt .Khi biết em có mang người ta rũ bỏ em , là do em sĩ diện nên không dám nói ra sự thật đó. Ban đầu em coi anh như người ơn của em nhưng đến khi bồng con theo anh trở lại Sài Gòn .Những tháng ngày khó khăn chen chúc cùng nhau em đã thầm mơ anh đối tưởng thương xót ngó tới em.Nhưng em tự ti em là đứa hư hỏng, ương hèn có một đứa con rơi không cha thì làm sao dám mở miệng mơ tình nơi anh .Dần dần những thay đổi cuộc sống anh có vị trí xã hội không còn là anh bồi như xưa thì anh càng xa tầm với của em hơn .Em hiểu người như anh có biết bao cô gái tốt đẹp học thức xứng đáng để làm vợ ,nói gì người đàn bà bán hủ tiếu sớm chiều với nồi , chảo như em.Em thấy anh vẩn ở chung với mẹ con em , em an ủi em không dám mơ gì hơn cái hạnh phúc nhỏ bé ấy dù em cứ nơm nớp sợ anh sẽ bỏ đi vào khi nào đó. Sơn trở về điều em lo nhất là con , em không biết có nên cho cha con họ nhìn lại nhau ? Em sai là em đã dấu mà không hề bàn với anh bởi em thật sự không muốn cái bóng qúa khứ làm ảnh hưỡng những gì hiện tại của em .Em dại tiếp một lần nữa chút nữa em tin anh ấy vì tình phụ tử mà hy sinh luôn hạnh phúc gia đình .Nên em từng nghĩ có thể cho bé Mạnh đi theo anh ấy để nó có tương lai tốt như anh ấy nói. Bây giờ không bao giờ có chuyện đó nữa .Em không oán , không trách ai, em ngu thì em chịu .Nhưng em khẳng định một điều em chưa bao giờ suy nghĩ chờ đợi Sơn . Nếu ngày xưa em có tình yêu với anh ta thì tình yêu đó chết từ lâu lắm rồi .Trên đường về đây khi xe chạy ngang cây cầu ngày cũ, em sợ hãi lắm .Sợ hãi hơn cái ngày anh gặp em nữa .Không có anh mẹ con em ra sao đây ?Em sợ một mình em không đủ cầu tình nơi anh nên em dẩn luôn cả bé Mạnh theo.Từng tuổi này em chưa xin ai cái gì nhưng em xin anh đừng bỏ rơi mẹ con em .Làm lẽ , làm mọn chi em cũng chịu ,em không cần sĩ diện nữa .Nếu anh còn chưa tin em không có gì với Sơn thì em dọn về quê và ở lại anh à.Sống như ngày xưa cùng Má ,cực khổ vất vả cỡ nào em cũng chịu nổi .Em thề cả đời này em không gặp con người ấy nữa em ...em ... Chắc do không còn dằn được cơn xúc động đang dâng lên nói tới đó thì chị oà khóc . Anh đưa cánh tay ôm nhẹ chị như ngày xưa khi thay chị chịu tội với Cha. Anh gỡ cây lược chị đang cầm nhẹ chảy lên mái tóc dài mượt của vợ mình tiếng anh nhẹ dịu êm : -Thật ra không phải riêng em mà là chúng mình cùng tự ti khiến bao năm qua mình tự ngăn rào hạnh phúc .Trước anh mặc cảm mình là thằng từng đi tù và không có sự nghiệp tiền bạc hay tương lai .Tính em tốt và em là người xinh xắn dể nhìn thì em còn bao cơ hội phía trước .Quan trọng hơn là em đang chờ đợi người xưa.Anh nghĩ nếu em nhận lời gá nghĩa với anh thì cũng bởi do em muốn trả ơn .Mà anh nghĩ anh mang ơn em mới đúng .Không có em với con biết đâu anh vẩn là thằng an phận cơm ngày hai bữa sống bên lề xã hội. Em nói em ngại em là người hư hỏng , ương hèn .Cứ cho là em nói đúng đi thì cái em hư hỏng , ương hèn chỉ một .Còn cái gia đình em tạo dựng bao năm nay nó gấp mười lần điều đó em à. Anh vẩn sống cùng con và em bấy lâu bởi vì anh yêu thương hai người anh cần hai người trong cuộc đời .Tình cờ biết vụ Sơn về thấy thái độ khổ sở giằng xé của em .Thêm vào câu truyện ngày xưa em kể không trọn vẹn nên anh nghĩ khác đi .Thôi thì anh tránh đi cho em khỏi khó xử miễn con và em sống hạnh phúc vui vẻ anh sao cũng được .Mọi chuyện đã rõ và qua hết rồi mình vẩn là gia đình như trước nay .Từ ngày mai mình là một gia đình thực sự em nhé .Đồng ý với anh không ? Chị gật đầu trong tiếng nấc và khóc vùi trong ngực anh .Phía cuối xóm có tiếng gà gáy báo hiệu ngày mới ,gió ban mai nhè nhẹ thổi trên mái tóc đã được chảy thẳng xuông của chị. ***** Dạo gần đây, những người khách quen khi tới ăn hủ tiếu .Nhìn vào tấm ảnh gia đình treo trên tường phía góc nhà họ điều chọc ghẹo chị.Có người nói : -Kỷ niệm 10 năm ngày cưới à, nhìn hạnh phúc qúa, thiệt là ganh tị với chị nhe. Chị bẻn lẻn cười ,má ửng đỏ như thời con gái nói phân bua: -Dạ ,anh nhà em kêu chụp để kỷ niệm chứ chụp hình em ngại lắm bởi không quen ,không biết phải thể hiện làm sao cho đẹp.Nhưng mấy chị quen xem qua nói vậy là được rồi em mới dám treo lên. Miệng nói mắt chị hướng về tấm ảnh treo trên tường .Trong bức ảnh, chị bận trang phục cưới truyền thống. Ngồi trên một chiếc ghế mây .Phía sau lưng chị là anh và bé Mạnh ,cả ba cùng cười tươi rạng rỡ. Song Nhi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2012 15:04:52 bởi songnhi >
- Be yourself . If others don't like it , let them be .Life isn't about pleasing everybody
|