MÀU XANH
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/64D70CDAA7934047BFC04077C1B30A01.jpg[/image]
Khi bắt đầu tập tễnh yêu đương,Mưa bắt đầu hâm mộ màu xanh.
Xanh dương đậm ,xanh lơ bầu trời ,xanh thăm thẳm như nước biển.
Màu xanh của những niềm hy vọng không bao giờ tắt. bạn trai đầu tiên của Mưa tánh tình rất mạnh mẽ ,anh là dân chơi thể thao mà !đa số quần áo anh mặc đều màu xanh ,hoặc đen. Để chìu Mưa thỉnh thoảng anh cũng chọn màu trắng ,nhưng anh ngại màu trắng mau dơ.Anh rất lười giặt giũ ,
áo sơ mi trắng không thể mặc qua ngày thứ hai.Chỉ một vết bẩn nhỏ trên áo anh sẽ làm Mưa khó chịu.Khi yêu người ta thường thay đổi dần dần để thích hợp với đối tượng mình yêu chứ ! hổng thôi mất sao?
Hồi đó Sài Gòn rất thịnh hành mốt tình nhân.Xí xọn như Mưa sao lại bỏ qua cho được.Mỗi khi đi chơi với anh,Mưa cố gắng chọn những thứ hợp với phong cách của anh.Anh mặc Jean ,Mưa cũng jean.Anh mặc trơn,Mưa cũng trơn.Nếu anh mặc sọc ,Mưa cũng sọc-ô là la ! rồi Mưa còn học làm thợ may,tự may lấy những cặp sơ mi tình nhân rất phong cách.Đây chính là điều mà anh H mê Mưa nhất.Mưa xí gái lắm mà ,nhưng anh H lại rất đẹp trai ,galant hết sẩy, hào hoa phong nhã thứ thiệt luôn. Anh đi đến đâu là đàn bà con gái cứ rụng rụng rơi rơi. Vậy mà Mưa chẳng biết ghen đâu nhé ! cứ phớt tỉnh Ăng Lê. Ngược lại anh H ghen như điếu đổ,anh canh chừng Mưa kỹ lắm ,phong tỏa mọi ngã đường.Anh đút lót mẹ và ba đứa em
để tụi nó mách lẻo đường đi lối về của Mưa.Hồi đó Mưa có mộng vô đại học báo chí ,đã nộp đơn vào trường ở Thủ Đức. Chưa đến ngày đi thi thì đã bị trả đơn về ,lý do là hoàn cảnh gia đình không thích hợp.Chắc là vụ lý lịch rồi.Thôi !vỡ mộng văn hóa ta chọn nghệ thuật vậy...Đời ta vẫn xanh một màu xanh tràn trề niềm đam mê ,bay bỗng ,ta nào có biết sợ là chi đâu hà !
Năm Mưa 19 tuổi ,Sài Gòn mở khóa đại học điện ảnh đầu tiên.
Mưa cùng với hai cô bạn chơi thân trong nhóm kịch của nhà văn hóa quận 5 xăng xái đi tuyển sinh.Hai cô bạn của Mưa rất xinh đẹp,đang là sinh viên y khoa năm thứ nhất ,lại là con ông cháu cha.Hai cô bạn đạt tiêu chuẩn ngoại hình nhưng lại rụng ở phần diễn xuất.Còn Mưa đậu diễn xuất nhưng...thiếu thước tấc.Cô giám khảo hôm đó là diễn viên điện ảnh nổi tiếng rất có cảm tình với Mưa.Cô giới thiệu Mưa qua xưởng phim giải
phóng nơi chồng cô là một đạo diễn nổi tiếng đang công tác.Ở đó người ta đang tuyển sinh lớp lồng tiếng cho phim ,Mưa có giấy giới thiệu của cô giám khảo nên được ưu tiên vào thi ngay mà không cần phải chầu chực nộp hồ sơ.Chưa có cuộc thi nào lại dễ đến thế ,người ta cho mình xem kịch bản rồi chuẩn bị trong vòng 15 phút ,sau đó nhìn lên màn ảnh nói lời thoại theo đúng diễn đạt của diễn viên.Chắc như bắp,trúng tủ rồi vậy là đậu.Người ta bảo mình về nhà chuẩn bị tinh thần tham gia lớp đào tạo cấp tốc 3 tháng vô biên chế nhà nước hẳn hoi.Lòng Mưa vui như tết vậy ,thấy sao cuộc đời mình cứ thênh thang rộng mở,một con đường nghệ thuật đang lộng gió xuân ,thứ gió mang màu xanh huyễn hoặc như bầu trời cao xanh trong vắt
Nhưng anh H không đồng ý,mẹ sợ anh buồn hay sợ vuột mất chàng rễ xịn
nên cũng cấm cửa Mưa luôn,sau đó cấm luôn cái vụ Mưa tham gia nhóm kịch nhà văn hóa quận 5 (trước 1975 là sòng bài khét tiếng ) Xong !tàn đời cô Mưa , tắt mầm sân khấu.Hồi đó mới tham gia câu lạc bộ có mấy tháng mà Mưa đã có vinh hạnh diễn trên sân khấu thể nghiệm (không bán vé -free )đó là vở kịch của Nga :Đợi đến mùa xuân.Mưa thủ vai cô công nhân Tanhia 20 tuổi yêu say đắm một anh sinh viên 22 tuổi.Hai người thường hò hẹn dưới gốc gốc cây bạch dương đàn hát cho nhau nghe và mơ những giấc mơ rất đẹp,về tương lai nước Nga thời hậu chiến.
Mấy bữa trước,tình cờ nghe lại tình khúc Kachiusa ,một bài hát yêu thích của cô công nhân Tanhia đã hát với người yêu của mình trên sân khấu ngày nào.Có những khoảnh khoắc bất chợt mà sân khấu và cuộc đời dường như gặp gỡ.Cám ơn Anh ,người anh khả kính !Anh như vừa gióng lên trong lòng Mưa một nhịp trống khác để Mưa có thể bắt nhịp theo anh,một lối rẽ khác của nghệ thuật -Mộng làm thi sĩ.
Chẳng biết anh H nghĩ gì ,lại xem Mưa như là kho báu.Lúc nào đi với bạn bè anh cũng ca ngợi Mưa.Một hôm anh dẫn Mưa lên hồ Kỳ Hòa dự đám cưới một cặp là bạn học cùng trường với anh-đại học Y dược TPHCM.
Đây là lần đầu tiên anh đem Mưa ra mắt các bạn.Trời ơi ! mọi người như bỏ Mưa dưới kính hiển vi vậy ,bạn bè anh đông quá ! phải chào hỏi tất cả mọi người rồi còn bị ép uống rượu.Từ nhỏ tới lớn Mưa có biết uống rượu hồi nào đâu ,mỗi ly rượu mời Mưa chỉ nhấp môi có lệ,vậy mà cũng say bí tỷ.
Bạn anh còn chụp hình con say là Mưa liên tục ,làm Mưa dị bắt chết.
Con gái say rượu có gì đẹp mà chụp ha?
Bữa đó Mưa đã chuẩn bị mặc áo dài xanh thiên thanh bằng lụa tơ tằm rất đẹp.Nhưng anh H không chịu ,cho rằng áo dài quê mùa lắm ,đám cưới ở nhà hàng sang trọng phải mặc đầm mới sang.Mưa đâu có sẵn váy đầm phải mượn đỡ của mẹ.Váy dài lượt thượt phải mượn luôn đôi giày cao gót của mẹ nữa chớ.
Bữa đó mẹ thắt bím tóc cho con gái ,cài lên một cái nơ bự tổ màu xanh,rồi đánh mắt xanh cho Mưa nữa.Giờ nghĩ lại sao giống đào cải lương vậy ta?
Vậy mà mẹ với anh H cứ bảo là đẹp.Từ đó về sau Mưa không bao giờ để cho mẹ với anh H làm đạo diễn nữa.Tự một mình Mưa thôi ,theo phong cách của Mưa ,không bao giờ mượn đồ của mẹ nữa,mắc cỡ chết đi nè trời.
Màu xanh cho Mưa rất nhiều hy vọng ngút ngàn ,màu xanh đưa Mưa vào một tình yêu đam mê cuồng nhiệt.Anh H nói gì Mưa cũng thấy có lý.Hồi đó nếu có ai đe dọa hãm hại anh H ,Mưa chắc chắn sẽ xã thân để cứu anh.
Sống ở Sài Gòn 10 năm ,em đã quen anh hết 5 năm.Đó là 5 năm đẹp nhất của đời em ,anh đã cho em 3 quả thông khô thay cho 3 hạt dẻ ,anh đã biến một con lọ lem phố núi quê mùa nhút nhát thành một nàng công chúa nhỏ kiêu sa.Anh cho em niềm tin để ngẩng cao đầu mà làm người ,thách đố với nhân gian.Em đã hy sinh một giấc mơ rất đẹp của đời mình để làm vui lòng anh.Em chưa bao giờ hối tiếc bất cứ điều gì đã làm vì anh.Định mệnh khắc nghiệt không cho em đi chung đường cùng anh,em không có diễm phúc làm vợ anh ,
5 năm cũng là quá đủ cho những ký ức tốt đẹp của một đời con gái.Mình vẫn mãi có nhau trong đời phải không anh? Bây giờ anh đã rất thành đạt,em rất hãnh diện vì anh ,hãnh diện vì đã từng là một thiên thần trong trái tim anh.
Bóng dáng của mối tình đầu
lãng vãng trong tim em một đời một kiếp
không thể nào quên !
Còn anh?
Anh có quên em không ,
Có từng nghe nức nở ở trong lòng,
có đếm ngàn sao trên lối cũ
Nhớ chăng lời thề thuở xa xăm...
Thuở ấy có em đi nhẹ vào đời
Cuộc tình như gió thoảng mây trôi.
Có nghe nhung nhớ chiều phố vắng,
Nắng nhạt màu rồi ,phố cũ mưa vẫn rơi.
Thềm hoang xưa vẫn tràn đầy nhung nhớ.
Để em tìm hoài tìm mãi bóng anh xưa...
Gió ơi ! vừa đủ nhớ
Nắng ươm ,vừa đủ mơ
Để mỗi chiều về lòng dưng dưng nổi nhớ
Hình bóng của người từng là chúa trong tim em.