NHỊP SỐNG CHUNG QUANH TA
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 37 bài trong đề mục
mưa phố núi 24.03.2012 15:28:01 (permalink)
Thưa chú !

Những đoạn tùy bút ngăn ngắn của mpn chỉ là chút yếu đuối hư ảo của đàn bà , những nhân vật dựng nên bởi hư cấu mà thành chuyện .
Cũng như những truyện ngắn khác mà Mưa đã viết ,với câu chuyện này Mưa muốn viết khác một chút để thử nghiệm thôi ! Cũng không rõ nó là dạng gì , như một món quà nho nhỏ tặng người tri kỷ của mình . Anh ấy rất thông minh , chính anh ấy đề ra ý tưởng này để Mưa viết .

Cám ơn chú đã thưởng thức câu chuyện !

Mpn chưa từng đến Pháp ,và mù tịt về phim ảnh . Mưa thích bộ phim Tourist - do Angelina Joline thủ vai chánh . Thích cốt truyện huyễn hoặc đầy đam mê , và thích cảnh đẹp của nước Pháp .

Hình như chú không hiểu ý Mưa lắm ! Thật đáng tiếc . Mong chú hiểu giùm . 

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2012 15:59:52 bởi mưa phố núi >
Attached Image(s)
#16
    mưa phố núi 25.03.2012 16:14:04 (permalink)
    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/45ADC948B67946F9844BD4C38B2F0CFB.jpg[/image]

    Nhập vai !


    Nói với người trong mộng !

    Thưa ông , sự gặp gỡ của chúng ta dẫu là hi hữu. Em biết , ông sẽ còn đợi em trên biển mỗi chiều. Em đã đến , vẫn không có can đảm gặp ông. Em vẫn nhìn từ xa , đã nhìn thấy cái bóng to lớn của ông lủi thủi trở về quán Gió. Một lần nữa , em lại phải đóng kịch với chính mình.


    Khi còn ở Sài Gòn , Ngọc Lan tham gia nhóm kịch nhà văn hóa quận 5 . Vai diễn đầu tiên mà em đảm nhận là Juliett 16 tuổi . Lúc đó Ngọc Lan đã 19 , bạn diễn Romeo là anh Thành 22 tuổi . Ai cũng bảo chúng em đẹp đôi, chúng em nghịch ngợm ghê lắm và hạp ý tứ của nhau . Ba mẹ anh Thành là giáo chức , anh là con một . Để chìu em anh cố ăn diện bảnh bao như một công tử nhà giàu . Có lần anh còn dám bán sợi dây chuyền vàng , quà tặng quí giá từ bố mẹ để có tiền ăn diện . Em là lính mới , diễn xuất gượng gạo lơ tơ mơ ...Anh Thành đã có kinh nghiệm nên diễn đôi khi rất xuất thần ... Có khi anh ấy nói chuyện gì đó với em , em cứ tin là thiệt . Phút cuối cùng ảnh lại bật cười ha hả " Cưng ngốc quá hà ! Anh chỉ diễn thôi . "

    Từ đó , em không mấy tin vào những điều anh ấy nói . Cứ coi như ảnh pha trò chơi vậy thôi ! Những câu chuyện nổ như bắp rang , vô thưởng vô phạt . Từ ảnh em học được một câu : " Đàn ông mà em tin được thì heo nái cũng biết leo cây ! "
    Thỉnh thoảng ảnh còn rủ tai Ngọc Lan : " Khi nào em gái yêu , phải mời anh làm cố vấn nha . Hổng thôi , chúng lừa em chết . "

    Ba tuần lễ đầu tiên chúng em chỉ tập được màn một . Hồi đó trong lớp kịch có tới 3 thầy giáo :

    1- Đạo diễn X. Cường, ( ông này bây giờ nổi tiếng ) ông ta chỉ thỉnh thoảng xuất hiện xem chừng đám học trò độ 5 -10 phút là biến đâu mất .

    2 - Biên kịch kiêm chỉ đạo chánh C. Thụy , thầy dạy chúng em cả diễn xuất lẫn lý thuyết .

    3 - Đạo diễn Huế ( vì ông ta người Huế vào Sài Gòn học để lấy bằng đạo diễn ) Ông này rất đẹp trai , rất khó chịu và được gắn biệt danh là " Băng Băng công tử " . Ông ta còn độc thân nhưng chẳng hề vui tính . Hai ông thầy kia đều đã vợ con đùm đề nhan sắc cũng tầm tầm . Tên của ông Huế đạo diễn tới 3 chữ , nghe rất hoàng phái . Ngọc Lan không thể nào nhớ nổi , chỉ nhớ gương mặt đẹp trai lạnh lùng .
    Ông ta đã tốt nghiệp trường thanh nhạc , dạy tụi em ca ,vũ và điệu bộ , nhảy nhót ...

    Bất ngờ một hôm cả 3 ông đồng xuất hiện một lúc và đòi tụi em diễn thử cho 3 ông coi . Bữa đó Juliett Ngọc Lan mặc một mini skirt rất ngắn còn Romeo Thành thì quần Jean bạc màu và áo sơ mi trắng, tay thụng rộng giống kiểu " Ba chàng ngự lâm ". Anh ấy còn chải tóc bồng bềnh và xịt keo lượn sóng trông rất lãng tư đa tình .

    Nàng Juliett đứng trên bao lơn ( bằng bục gỗ ) nhìn xuống người yêu của mình dưới đất chỉ thấy một hình ảnh rất nên thơ . Nàng cứ cười chủm chỉm quên bén lời thoại , nên diễn ...cương .

    - Romeo chàng hỡi ! Xin hãy hiểu cho tình em , trái tim em đã thuộc về anh mãi mãi ...Trời đã khuya rồi chàng hãy về đi ! Kẻo trời mưa làm chàng ướt tóc... ướt áo ...

    Chàng Romeo từ dưới nhìn lên chỉ thấy cặp giò trắng nỏn ...nên chàng cao hứng :

    - Juliett yêu dấu ! Anh xin thề dưới ánh trăng đêm nay ! Xin vầng trăng hãy làm chứng cho tình anh trao em , đời này kiếp này và mãi mãi ...Ta chỉ yêu em mà thôi . Sông có thể cạn , núi có thể mòn , xin cặp đùi của em đời đời bền vững ...

    - Cắt !

    Đạo diễn X. Cường hầm hầm bước ra khỏi lớp .

    Biên kịch C.Thụy thì mếu máo :

    - Diễn cái trò khỉ gì vậy ? Lúc nào cô cậu cũng đùa , thật làm mất mặt tôi quá ! Dẹp đi , dẹp !

    Đạo diễn Huế vẫn điềm nhiên ngồi yên tại chỗ , nở một nụ cười rất bí hiểm ...Lần đầu tiên , Ngọc Lan thấy ông ta thật sự đẹp trai như lời đồn , danh bất hư truyền .

    Cuộc đời cũng đâu có khác chi vai diễn , mỗi ngày Ngọc Lan vẫn đóng kịch với cuộc đời mình . Đóng kịck với chính nội tâm luôn luôn bị giằng xé của mình . Bản chất Ngọc Lan rất yếu đuối , không thể đương đầu với thử thách . Những sóng gió cuộc đời đã làm trái tim Ngọc Lan sứt mẻ và tự co rút vào chiếc vỏ của con ốc sên . Những mối dây ràng buộc của gia đình và xã hội rất khắc nghiệt , nó sẽ giam hãm em trong bóng tối ngục tù . Một cánh chim nhỏ nhoi muốn thoát khỏi lồng đề bay về hướng biển ... Nơi mà Peter Nguyen vẫn đợi ...

    Trong các vai diễn của đời mình , em thích nhất vai Eva và bạn diễn Adam.
    Một Eva chỉ ẩn nấp trong bóng tối , cô ta tự biến mình thành một thứ ảo ảnh để ru nhẹ giấc mơ của đời mình. Khát vọng cũng chính là tàn vọng để vá víu những trái tim cô đơn. Cô ta không muốn gây tội lỗi và không muốn làm đau bất cứ ai.

    Adam của cô là một người anh hùng giống như Từ Hải đậm thêm chất phong trần. Một Adam mẫn cảm thông minh , đa tình đầy nhân bản. Một Adam luôn luôn hiểu biết lý lẽ , để không nông nỗi giận người tình của mình. Phút cuối cùng , anh ta không muốn thấy nàng Eva của mình chịu giam cầm trong đau khổ. Adam đã tự hoạn mình và chết.

    Hỡi tình yêu ! Eva sẽ mãi mãi yêu anh , như đã yêu cuộc sống này.

    Ngọc Lan chỉ tỏa hương dìu dịu trong đêm , nó không chịu được ánh mặt trời. Càng không thích hợp với những cánh chim thiên di như ông.

    Hãy vững bước về phía của ông , phía đầy nắng mặt trời . Rồi mỗi hoàng hôn đến, hãy tự thả mình vào những giấc mơ màu tím . Nơi mà ông có thể nhớ về em ...một đóa Ngọc Lan nhỏ nhoi tả tơi theo gió . Ngọc Lan giã biệt.



    ---muaphonui---
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2012 16:59:52 bởi mưa phố núi >
    Attached Image(s)
    #17
      mưa phố núi 27.03.2012 12:27:02 (permalink)
      Cầu vồng



      Would you like to see the rainbow ? How many colors could you count ?
      Would you love to feel my heart , how many shades would you find ?

      If you look up in the sky , and see the blue hope from those clouds .
      How would you feel about that ? Paint that blue shade on my eyelids .

      The warm heat from the sun , blows the pink to my cheekbone . Only love unconditionally , from your pure heart.
      Darken the red on my lips -as sweet .
      Let the night wrap on my hair , with some drop of mild fog . To add more darkness and shine , so my hair will always fall and bounce .

      The Spring gives me some hopes ,
      The Summer fills me with cheerfulness .
      The Autumn brings me some of its romance
      The Winter puts me down to rest .

      Holidays warm my life up , With lot of joy and wishes .
      But only you give me , the true love that I need . To understand ,what I mean to be

      Chiều nay nhạc sĩ X vừa gọi tôi :
      - Cô Mpn có rãnh không ?
      - Vâng ạ , xin anh cứ nói.
      - Không nói mà hát , anh muốn cô nghe thử melody của bài hát , rồi cho anh ý kiến nhá !


      - Sao ? Mpn thấy thế nào ?
      - Hay , hay ghê cơ ! Anh giỏi thật đó. Điệu nhạc nghe vui , đẹp và rất dạt dào.
      - Vậy có giống như " e " của mpn không ?
      - Dạ không , melody của anh hay hơn nhiều.
      - Trời ! Mừng thiệt nghe. Hôm qua hát thử cho mấy người bạn nghe , họ cũng nói được lắm. Hát cho thi sĩ nghe mà hơi run , nhỡ lại bị chê.
      - Chê thế nào ? Em không biết làm nhạc thôi , nhưng rất biết thưởng thức mà...Thôi , em hiểu rồi ! Chắc tại nhạc sĩ thấy em lanh chanh , hay ý kiến ý cọ lung tung.
      - Vậy là OK melody há ! Bây giờ anh sẽ gởi bản nhạc đó qua cho em nghe kỹ lại. Rồi viết lại lời Việt theo melody đó cho anh nhá !
      - Ủa , sao kỳ vậy ? Em đã gởi anh song ngữ mà.
      - Vì anh có cảm hứng làm phần tiếng Anh trước , khi sang tiếng Việt bị trục trặc. Tiếng Việt có dấu không hợp với melody này.
      -Whoa ! Anh bị sập bẫy rồi.
      - Bẫy ? Thơ của Mpn có bẫy nữa sao .
      - Là vậy nè ,thường khi làm những bài song ngữ. Mpn làm tiếng Việt trước , sau đó dịch tiếng Anh. Nhưng riêng với bài này thì tiếng Anh lại phọt ra trong đầu em trước. Sau đó em dịch tiếng Việt , và em phát hiện làm cách này dễ hơn.
      - À...à , nghĩa là anh cũng có cảm hứng với tiếng anh trước , nên bị sập bẫy...hihihi...Mpn nói chuyện ngộ ghê !
      - Em xin lỗi , đừng cười em chứ. Người ta nghĩ sao nói vậy thôi à ! Văn nói đâu cần trau chuốt như văn viết hả anh.


      Cách đây mấy tuần , nhạc sĩ than với tôi , anh đang gặp khó khăn vì chưa tìm ra giọng nữ cho một bài hát mới ra lò. Tôi rất thiệt thà đưa ra ý kiến
      - Nếu anh vẫn tìm không ra thì để em hát phụ với.
      - Thôi đi , giọng em chỉ có hát nhạc thiếu nhi thôi.
      - Gì...tệ vậy !
      - Chứ còn gì nữa , giọng gì...nhí quá hà. Con cò be bé , nó đậu cành tre...

      Ờ , mà nghĩ cũng kỳ thiệt , tại sao với thời gian cái gì cũng đổi mà giọng vẫn không đổi há ? Thỉnh thoảng, mấy người bạn của ông xã gọi lại nhà , Mpn vừa ngấc phone lên : A lô !
      - Có ba ở nhà không con ? Bác B đây.
      - Dạ...thưa , ba đi vắng. Chỉ có mẹ ở nhà. Bác B cần gì không ?
      - Thôi khỏi đâu , bữa nay mẹ ở nhà hả ? Lúc khác bác gọi.


      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/CDF6C2CA53124702A662719D3C327CE9.jpg[/image]
      Hôm nay tôi lại học được chút xíu về music compose . Theo lời nhạc sĩ X thì làm nhạc bằng tiếng Anh dễ hơn tiếng Việt . Vậy là mấy ông nhạc sĩ Việt mình giỏi quá chừng . Tiếng Việt có tới 6 dấu , phải tìm cách nào cho hợp với bảy nốt nhạc . Đó là chưa kể điệp âm , luyến láy , ngân nga .Nghĩ mà thương cho mấy ông . Hèn gì nhạc sĩ Việt làm nhạc ngoại quốc thì nhiều , chẳng thấy ông ngoại quốc nào làm nhạc Việt . Vậy mà mỗi khi nghe nhạc song ngữ , tôi cứ hay chê ỏng chê eo . Chẳng hạn bài " Woman in love "

      " ... I am the woman in love , I can do anything , for you and to my love . What woman can do .
      It' s a right ! I defend , over and over , again . What do I do ... "

      Khi nghe cô ca sĩ Ánh Minh hát bài này lời Việt , tôi thấy nó sao sao á . Giống như ...trật đường ray ...
      Cho nên trước giờ tôi chỉ thích nghe bản này bằng Anh ngữ .


      Hôm trước khi nhạc sĩ N C Chiếu gởi tặng tôi bài " Về đâu nổi nhớ " mà anh đã cảm tác từ bài " Chiếc lá cuối cùng " của tôi. Tôi có hơi thất vọng , vì sao nhạc sĩ lại không phổ thơ tôi mà chỉ cảm tác. Anh đã trả lời :
      - Tôi có tật xấu như vậy nên ít khi dám phổ nhạc từ thơ. Đa số các thi sĩ lấy làm khó chịu. Bữa đó tình cờ đọc được bài Chiếc lá cuối cùng , tôi thật sự rung động bởi hồn thơ mpn nên mới cảm tác.

      Mặc dù anh chỉ giải thích thế , nhưng giờ tôi hiểu , có thể là melody. Mỗi nhạc sĩ có làn hơi và sở thích riêng biệt , và cảm hứng chỉ đến cho những sự riêng biệt đó. Cũng như tôi khi làm thơ , tôi thích thơ mới , ngũ ngôn hay thất ngôn không cần theo niêm luật. Cả tháng nay tôi không có thi hứng , chỉ viết nhiều mà không có thì giờ để post. Gần đây còn có nhã hứng chụp hình và muốn học cả photoshop. Tôi ước chi một ngày có 48 tiếng , tha hồ xài...

      Tôi email cho nhạc sĩ , " những bài thơ của mpn , là chút yếu đuối , ủy mị rất đàn bà. Những nổi niềm xao xuyến chợt đến , chợt đi. Nếu có thể giúp nhạc sĩ bật ra nhã hứng và đưa nó vào đời bằng giòng nhạc điêu luyện của anh. Mpn cảm thấy vui lắm , kể như em cũng có chút đóng góp. Xin nhạc sĩ cứ tự nhiên mà xử dụng bất cứ bài thơ nào..."

      " Cám ơn em đã chia sẻ ! "


      Mấy tuần trước , gởi bài ngũ ngôn cho nhạc sĩ X , tôi chỉ muốn xem thử anh có cảm xúc gì với nó không ? Chỉ qua một đêm , anh đã hát thử cho tôi nghe - Y chang melody mà tôi đã tự xướng lên khi làm bài thơ. Đó là thói quen của tôi với những bài thơ mà tôi tâm đắc. Còn đối với những bài thơ họa thi tôi không thể nào hát được. Với những bài lục bát thì tôi thường ngâm.

      Tôi giải thích nội dung bài thơ cho nhạc sĩ X nghe
      - Đây không phải là mối tình trai gái bình thường , chính là mối tri kỷ tương giao. Chàng và nàng chỉ đến với nhau qua câu thơ con chữ , họ không có ý định bước vào đời nhau. Vì vậy anh phải thổi hồn cho nó thật bay bỗng , nhẹ nhàng mà sâu lắng. Nhạc đệm phải thật mộc, càng đơn giản càng tốt.
      - Trời ơi khó vậy ta , sao càng ngày càng đi anh vậy ?
      - Em đâu có đì...chỉ order thôi mà. Nhạc sĩ hãy thử theo lối phá cách một chút. Hơi cổ một tí đi anh , giống như Ngày xưa Hoàng thị vậy đó.
      - Trời ơi cô nương à. Bài đó của ông Phạm Duy nổi tiếng , còn thơ của ông Phạm Thiên Thư cũng quá xá nổi luôn. Anh với mpn vô danh mà...hahaha...hahaha
      - Em hổng biết đâu , nếu anh hổng có cảm xúc thì thôi bỏ qua. Thi đàn thiếu gì thi sĩ cho anh chọn. Còn nếu anh muốn làm thì phải thiệt hay cho em. Anh nói đi , anh muốn bản nhạc sống bao lâu trong lòng người nghe ? 30-40-hay 50 năm.
      - Trời , anh chết mất tiêu rồi. Anh chỉ cần 5 năm là đủ thấy hạnh phúc rồi.
      - Sao nhạc sĩ không có lòng tin với chính mình vậy ? Lần đầu tiên khi anh hát thử bài vừa phổ thơ mpn , lúc đó dù hổng biết anh là ai mà em đã reo lên " Anh sẽ làm nên tên tuổi cho em "
      - Anh run quá , rủi anh không làm được thì sao ?
      - Đường mình gắng sức đi thì phải tới chứ anh !

      Hehehe...nhạc sĩ cười thật thoải mái qua phone. Hy vọng anh có một ngày vui vẻ. Ngoài anh ra , không biết có nhạc sĩ nào chịu chìu theo bà thi sĩ khùng này hông ?

      ---Muaphonui---
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2012 13:24:25 bởi mưa phố núi >
      Attached Image(s)
      #18
        mưa phố núi 29.03.2012 14:19:03 (permalink)
        Đừng Xa Em Đêm Nay ( Thảo My )

        http://www.youtube.com/watch?v=sLlaysEaq-0


        Tản mạn về Đức Huy
        Đối với sự cảm nhận của riêng tôi , nhạc Đức Huy rất hay . Hay ở sự đơn giản chân tình mộc mạc .Tôi cứ ngỡ nhạc sĩ là người rất biết cách yêu thương . Lần đầu tiên thời con gái tôi biết đến nhạc Đức Huy :

        " Tôi yêu xem một cuốn truyện hay , tiếng chim hót đầu ngày , ly cafe buổi sáng . Tôi yêu quần Jean và áo trắng , con đường ngập nắng vàng ...và tôi cũng yêu em . Yêu em muộn màng , yêu em nồng nàn , yêu em chứa chan ..."

        Một trái tim yêu đơn giản biết mấy , và hạnh phúc thường đến bằng con đường cũng đơn giản như vậy . Hạnh phúc bình thường là thứ dễ tìm và bền lâu .Điều này cũng nói lên qua cách ăn mặc của nhạc sĩ , không màu mè , kệch cỡm . Vóc dáng nhỏ con của nhạc sĩ cùng với thể chất yếu đuối chính là nhược điểm của anh .Anh biết cách sửa đổi yếu điểm này để biến nó thành ưu điểm trong mắt khán giả . Tôi chưa từng gặp anh ở ngoài đời chẳng rõ anh là loại người thế nào . Mỗi khi xuất hiện trên tivi ,video anh luôn tạo cho tôi một cái nhìn thiện cảm . Một Đức Huy rất chân thành , sâu sắc , hài hước và hiểu biết từng trãi .

        Thường khi các nhạc sĩ tự viết ca khúc cứ hay thi vị mọi thứ , chẳng hạn như :

        " Tôi muốn mình tìm đến thiên nhiên
        Tôi muốn sống như loài hoa hiền
        Tôi muốn làm một thứ cỏ cây
        Vui trong gió và không ưu phiền ..."

        Nghe thì hay đấy nhưng nó không thật , nó giống với linh hồn của tu sĩ hơn là nhạc sĩ . Cho nên tôi rất mê cái cách mà Đức Huy bày tỏ nỗi niềm .Mặc dù lời lẻ đơn giản nhưng khi thấy anh trình bày lại toát lên một vẻ đẹp trong sáng tự nhiên .

        Sau đó tôi nghe ca khúc đầu tiên của anh

        " Cơn mưa phùn đi qua thành phố nhỏ , hàng cây lặng lờ ...
        Buồn một sớm mai , người con gái hát một mình . Bài hát
        buồn như lời tỏ tình ..."

        Chỉ hình ảnh một cơn mưa phùn mà nói lên nhiều thứ .

        Khi nghe Hương Lan :

        " Trong đôi mắt em anh là tất cả , là tình yêu là hạnh phúc em khát khao . Nhưng em ước gì mình gặp nhau lúc em chưa ràng buộc , và anh chưa thuộc về ai . Em sẽ cố quên khung trời hoa mộng ..."

        Một thời gian dài tôi mê bản này chết thôi . Vậy mà một lần nghe anh trả lời phỏng vấn bảo rằng anh viết bài này theo kinh tế thị trường tôi thấy buồn cười gì đâu . Tình yêu cũng có thể chạy theo vật chất nên nhạc phải theo trị trường .hihihi...

        Khoảng năm 2005 tôi về Pleiku chơi , rất ngạc nhiên khi thấy tất cả các quán cafe đều chơi nhạc Đức Huy là chính . Và bản Đừng xa em đêm nay thường được khách nam yêu cầu . Tôi hỏi một cậu trai khoảng 25 tuổi , khi cậu yêu cầu chủ quán chọn ca sĩ Thảo My
        - Em có biết Thảo My là ai không ?
        - Thì ...là Thảo My , cô ca sĩ xinh đẹp vừa mới nổi lên .
        - Cô ta chính là nàng trong bài hát , và bài hát viết cho giọng cô ta .
        - Dẩy na ...hèn chi ẻm hát tới quá !

        Thời đó đa số các quán cafe ở SG và HN lại thịnh nhạc Trịnh Công Sơn .

        Mổi khi họp mặt bạn bè tôi đều hát Karaoke bản này , bản tủ vì nó dễ hát , giai điệu Bolero không làm tôi bị đuối giữa chừng , không bị bễ dĩa . Tôi rất ít có cơ hội dợt Karaoke , trong khi các bạn tôi thì hát pro như ca sĩ . Các bạn cập nhật bài mới liền tù tì , chi địa cho giàn máy tân tiến , nhà đứa nào cũng có riêng một phòng Entertainment hẳn hoi .Tôi mà được thế chắc cũng hổng đến nổi tệ ...Bạn tôi còn trêu " Hèn gì mà nó có tới 4 đứa con ..."

        Nghe bản này ở Cali không đã bằng ở các quán cafe Pleiku. Làm như Phố núi của tôi sống nhờ vào các quán cafe . Đêm Pleiku rất lạnh , nếu không mưa thì cũng mù sương giăng đầy . Cho nên nghe Đường xa ướt mưa cũng phê lắm !

        " Đêm nay thời gian đứng yên lắng đọng , cho đôi tình nhân đuối trong giấc mộng ...Mưa rơi làm thêm khó câu giã từ , vì đường xa ướt mưa ..."

        Khôn ghê ha , đổ thừa trời mưa đi rồi yêu nhau mí chỉ cà tha . Vậy cái dù và áo mưa đã không còn hữu dụng . Lái xe hơi chớ phải xe đạp đâu mà lười ...

        Bởi vậy mới nói , Đức Huy người thì nhỏ mà đa tình như quỷ . Đa tình rất có duyên .

        Lần đầu tiên thấy Thảo My trình bày Đừng xa em đêm nay , tôi bị cuốn hút bởi thân thể khoẻ mạnh , khuôn mặt góc cạnh đầy bản lĩnh .Đức Huy có vẻ cũ kỷ yếu đuối so với nàng , một nhan sắc năng động trẻ trung ngời sức sống .Rồi họ cũng chia tay như những cặp tình nhân khác . Nghe nói Chàng bây giờ về VN sống hẳn , còn nàng vẫn ở lại với mấy đứa con . Sự tác động của hấp lực với những cặp tình nhân tính cách trái ngược thường gây tiếng sét ái tình , đam mê nhưng khó bền . Qua thời đam mê nông nổi , họ chỉ nhìn thấy khuyết điểm của nhau . Tôi thấy tội nàng lắm ! Nếu nàng hổng có yêu Đức Huy , chúng ta có thể không hề biết đến một ca sĩ Thảo My nhưng đời nàng có thể hạnh phúc hơn . Các bạn tôi cho rằng Thảo My không xinh xắn , nhưng với riêng tôi vẻ đẹp của nàng rất đặc biệt . Một phụ nữ khoẻ mạnh , tự tin luôn tiến về phía trước . Tình yêu của nhạc sĩ giống như những cơn mưa bóng mây đuổi theo ngọn gió . Nó đến nó đi thoắt chốc là tan biến . Sau khi chia tay Thảo My , tôi không thấy có bản nhạc nào của Đức Huy làm tôi mê như trước . Có phải trái tim anh đã khô cằn ? Hay tại anh lo làm kinh tế mà xao lãng nghệ thuật chăng ?

        Bài hát đâu chỉ là nốt nhạc , khi lửa đam mê đa tắt dòng nhạc như thiếu hụt nhựa sống . Nhạc sĩ có thể yêu nhiều lần trong đời , nhưng tình yêu và đam mê của mỗi người chỉ rung động thật sự với một nữa mà Thượng Đế vẫn giành riêng cho mình .

        Một nữa đàn ông là đàn bà. Một nữa của đàn bà là đam mê .Một nữa của đam mê là nghệ thuật . Một nữa của nghệ thuật là tình yêu .Một nữa của tình yêu là đau khổ . Một nữa của đau khổ là hoài niệm . Và một nữa của hoài niệm chính là hạnh phúc .

        " Và mùa xuân trong đôi mắt em ,là mùa xuân tôi mãi đi tìm ..."

        Mưa phố núi
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2013 14:07:11 bởi mưa phố núi >
        Attached Image(s)
        #19
          mưa phố núi 11.04.2012 15:06:16 (permalink)
                                                    Ngày xuân bắt đầu

                                     " nhìn đi em cầu vồng thắm sắc 
                                       Có bao nhiêu đọng ánh mắt tình 
                                       Nhận đi em tim anh đắm say
                                       Lời thiết tha trao em từng ngày..."

             Buổi sáng vừa thức dậy tôi lảm nhảm hát một mình vừa vươn vai làm những động tác thể dục khởi động.
          Ô kìa ,nắng đã lên rất cao. Tôi chạy ra ban công nhìn xuống khu vườn nhà mình. Ôi chao hoa nở tưng bừng khắp nơi , đây đó bừng loan sắc tím. Sắc tím là gam màu chính trong khu vườn nhà tôi. Một khu vườn nho nhỏ gọn gàng của riêng tôi , khung trời mộng.

              Cây hoa Yesterday - today  - tomorrow đang nở rộ : tím lợt , tím đậm , tím sẫm. Đây là một trong những cây hoa mà tôi cưng nhất. Mỗi năm chỉ nở hoa vào mùa xuân , hoa rộ khoảng hai tháng rồi ngưng. Cây hoa đã 5 tuổi dạng bonsai dễ thương lắm !
                                               
          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/759EC50AB44B4DF588343D51E931E4BA.JPG[/image]


                 Kế bên là bụi hoa leo chuông rũ của Mễ , cứ rũ từng chùm tim tím xuống duyên lắm nhé ! Màu tím thường gợi cho tôi nỗi niềm lãng mạn. Màu tím cho tôi cảm tưởng mình vẫn còn trẻ lắm nên vẫn ôm khát vọng đầy tim.
           
            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/CCD4E4FFE2D2476D97E09FC4C3D8A18D.JPG[/image]      


                                   "... Hãy ngước đôi mắt nhung lên trời thẫm
                                   Dõi theo đám mây lãng đãng màu.
                                   Em thấy gì qua màu xanh ngát ngát
                                   Vẽ lên màu hy vọng bờ mi xanh..."

             Bầu trời đầy nắng trong , mấy cô gái đã đi học hết chỉ còn cậu trai út ở nhà. Nghe mẹ hát cậu đổ quạu
             - Mommy , you wake me up  !
             - Oh ! It 's time to ready for school , honey.
             Tôi nhìn đồng hồ , 9 giờ sáng. Trời ! Lẹ vậy. Tôi chạy vù vào nhà tắm. Đánh răng , tắm gội ,sấy tóc ,  hết 20 phút. Chỉ còn 10 phút để thay quần áo , rồi phải lấy cơm bỏ vào hộp mang đi làm nữa. Tôi có cái tật ham ngủ , sáng nào cũng chạy xất bất xang bang. Xuống dưới nhà thấy ông xã đang ngồi ngoài vườn vừa hút thuốc vừa ngắm hoa.
              - Anh có thấy khu vườn đẹp không , anh ?
          Chồng tôi cười chúm chím.
              - Nhờ ai vậy ta ? Em phải không? Nhổ cỏ, bắt sâu , tưới nước . Ông xã tôi có tánh hay nói ngạo như vậy.
              - Hổng phải em đâu ! Người hùng của em kìa , em à ? chỉ có ý kiến là giỏi thôi. Thằng cu dậy rồi kìa , bye nhé !
          Tôi lái xe đến nơi làm việc đã trễ 15 phút. Hú hồn...sáng nay không có khách hẹn sớm , nếu không lại bị rầy...Phiền !
          Vừa vào mở cửa chưa kịp vặn công tắt đèn phone đã reo hối hả
               - Good morning ! May I help you ?
               - You're so late ! Nobody answered me 10 minutes ago.
               - Oh ! I'm so sorry. I got stuck on freeway.
               - That's ok , honey. I know you always say that , and I must forgive you  all time. I 'll be there in 15 minutes, is it allright to you. Make sure that , I have a meeting  right at 12:00 noon
                - Fore sure , Madam Butterfly  !
                - What ?
                - I mean , you 're a beautiful  woman.
                - How sweet ! see ya...

          Trời ơi , không khéo nịnh sao em được lòng khách hả cưng ? Thời buổi gạo châu củi quế , lạng quạng không đủ tiền trả bill chứ chơi a ? Tôi dặn dò các chị chuẩn bị sẵn sàng để phục vụ bà Harley. Một bà khách là nhân viên cao cấp của bệnh viện kế bên , bà khách sộp chịu chi đồng thời khó tánh.

             Tôi  rất thích buổi sáng thứ hai của mình bắt đầu bằng những bà khách vui vẻ , sẻ đem lại may mắn cho cả tuần.
          Tôi qua tiệm Cofee Bean kế bên order một cái bagel toast với cream chesse , một ly cafe Au Lait. Tôi mang về tiệm từ từ nhâm nhi bữa sáng...
          Cell phone reng , Rồng từ Seattle gọi tới
                 - Hi , Rồng nước. Ông mạnh luôn hả ?
                 - Ừ , phẻ re. Còn you , làm ăn ra sao ?
                 - Tàm tạm qua ngày. Ủa ? Hôm nay ông không đi làm sao gọi tui giờ này ?
                 - Mình đổi sang ca chiều rồi , để có thời giờ đưa rước mấy nhỏ phụ bà xã một tay. Hehehe...
                 -  Chà , nghe được à  ! Sáng sớm đã nghe ông cười rồi. Tươi roi rói vậy ? Bộ để dành sẵn cho tui hả ?
                 - Hehehe...cứ nghe giọng bà là tui cười được liền à. Tối qua có ghé Facebook thấy hình bạn bè họp mặt tháng hai vui ghê đó.
                 - Tui có rủ ông mà , biểu hổng chịu đi chi , giờ tiếc. Đám tang của mẹ Nàng mà ông hông đi thiệt bậy đó !
                 - Bị gấp quá không thu xếp kịp mà. Hình như nghe nhỏ Huế nói , Nàng lại về San Jose cuối tháng tư để làm 100 ngày cho bác gái đó. Tui cố thu xếp , còn bà ?
                 - Úy chu cha , mới đi tháng hai , giờ đi nữa. Chắc ông xã đuổi cổ luôn...
                 - Ổng dám bỏ cục cưng ha ?
                 -  Sao hông ? Ông cũng là đàn ông mà...ông biết rõ quá còn gì. Cái gì cũng vừa vừa...phải phải...
                 -  Ê ! Thấy bà lên cân đó nha  ! Nè , vợ tui hai tuần nay không có ăn cơm , chỉ ăn thịt cá rau , uống cafe không đường...xuống 6 pounds đó nha. Bà làm thử coi , hồi xưa bà nhỏ nhắn dễ thương lắm mờ... 
                 - Trời ? Là ý chê tui giờ già , mập xấu phải hông nè ?
                 -  Hehehe...nói gần nói xa cũng hổng qua nói thiệt...hihihi.

          Dù sao thì cũng cảm ơn Rồng rất nhiều , vì đã thiệt tình góp ý. Ui chao ! Chiếc bánh bagel cream chesse ngon hết cỡ...Ly cafe Au Lait với 2 gói đường...Rồng nước mà biết chắc cười cho vỡ bụng... Lỡ mua rồi ăn cho hết...tuần sau , stop  !

                                               ---Mưa phố núi ---
           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2012 16:09:13 bởi mưa phố núi >
          Attached Image(s)
          #20
            mưa phố núi 12.04.2012 14:52:18 (permalink)
            Thư tình cuối đông


            Ava S. gởi Adam H.

            Em sẽ viết gì cho anh bây giờ ? Sau từng ấy cái buồn mà em đã chịu . Bao nhiêu lần em đã quyết định trong đầu rằng sẽ nói ...sẽ nói ! Sao mà khó ghê gớm thế , cái lời mở đầu . Chưa bao giờ em thấy mình yếu đuối và kém ngôn ngữ như bây giờ . Chỉ một câu thô thiển " em không yêu anh nữa ! " Vậy thôi , stop mọi chuyện . Mặt trời có thể tắt , nắng thôi ấm nồng , không còn tiếng chim hót , không có hoa trên đời . Song em vẫn sống ! Vẫn sống , như con giun vẫn sống sâu trong lòng đất đâu cần ánh mặt trời .

            Trời ! Chỉ có vậy thôi , sao tôi không dám nói ngay trong đêm cuối cùng ở phố khuya ngày ấy , để bây giờ ? Bóng đêm còn vẻ lãng mạn vô tư , không có những vật vả của tôi , cũng không có sự thức trắng của anh . Để làm gì vậy, chẳng có ích cho ai cả . Đêm ! Để mọi người nghỉ ngơi .

            Dẫu gì thì tôi cũng phải nói ...hay hơn là để một ngày nào đó phải nghe từ miệng anh , còn gì kinh khủng hơn đối với tôi .

            Tôi yêu anh hơn tất cả thứ gì mà tôi đang có , sẽ có và từng có . Còn anh ? anh có yêu tôi không , có biết cách để mà yêu tôi không ?
            Có thể có ...và có thể không .Trong mắt anh có đôi lần ánh lên điều đó nhưng không ít lần tôi thấy anh xa lạ . Anh cứ như một tảng đá trầm luân và bí ẩn , ở cạnh tôi nhưng không phải của tôi ...

            Anh còn nhớ rõ lần cuối tôi đi bên anh không ? Đã nắm thật chặt tay anh , đã hôn như mưa làm ấm bờ môi khô lạnh ...đã cảm nhận được nhịp đập trong trái tim hoang dã ...

            Có ai hôn nhau khi chia tay không ? Chỉ mỗi tôi thôi ...vì đó là một thói quen mà tôi dành cho người đàn ông của mình . Đêm đó , tôi đã khóc thật nhiều vì tủi và vì giận bản thân mình . Tôi ghét anh lắm , ghét vô cùng . Tôi ước chi có thể giết được anh .

            Sao tôi có thể để lòng mình vương vấn vì một người đàn ông khiếm nhã đến thế . Anh cũng đã tốt nghiệp đại học đấy ! Tôi quyết định im lặng để cho chính lương tri của một gã Adam tự hành hạ hắn . Tôi thà yêu chiếc bóng của một người quân tử còn hơn là gương mặt xấu xí của hắn .

            Một lần nhìn thấy giỏ đồ của anh không gọn ghẽ lắm , tôi muốn giúp anh sắp xếp lại . Tò mò về con người của anh nên tôi lén mở quyển sổ nhỏ của anh xem anh viết gì trong đó . Quyển sổ gần như mới , ngay trang đầu dòng trên hết là địa chỉ của tôi . Anh không thể hình dung được cảm nhận của tôi lúc đó . Dường như thần Cupid vừa bắn vào tim tôi , nỗi tò mò bị khích thích tôi lục đọc tất cả , những trang nhật ký tràn đầy hình bóng tôi và những lá thư của tôi ép đầy trong đó . Không ! Của một cô bé viết cho một chàng lính nghèo si tình nào đó , họ yêu nhau chỉ có trăng sao là gia sản mà thôi . Vậy mà tình yêu đó lại đẹp lại thơ như tất cả những mối tình đã có trong thơ ...Tôi thấy người boải hoải và nằm vật xuống giường ...Cô bé ấy đến bên tôi và bảo : " Chị có biết vì sao tôi hạnh phúc hay không ? Vì chúng tôi yêu nhau và cố cho nhau nhiều nhất . Người nọ lại cứ muốn người kia nhận được nhiều hơn cả . Còn chị chẳng có biết yêu đâu ! Chị chẳng cho gì cả mà chỉ biết đòi . Chị chỉ là cục nợ đè nặng thêm nỗi gian nan của anh ấy . Chị là đồ ích kỷ và hay tự phụ ..." Khuôn mặt con bé trở nên méo mó , nó trêu tôi đấy ư ? Nó bé như thế mà dám dạy khôn tôi sao . Tôi thấy mình nỗi khùng, tôi muốn đấm vào mặt con bé và xé cho tan tành những bức thư ...mà vì chúng con bé đã vênh váo với tôi .

            Nhưng tôi không dám , bởi tất cả đã thuộc về anh . Tôi ngẫm nghĩ và thấy con bé đúng , chắc vậy. Đêm ấy con bé còn đến bên tôi nhiều lần , bảo ban tôi đủ thứ . Tôi lại thấy mình yêu anh như xưa , như chưa bao giờ yêu đến thế !

            Nhưng anh thì lại khác , càng ngày anh càng cách xa tôi . Anh trở nên u ẩn và khó hiểu hơn . Lần đi xem ca nhạc vừa rồi anh đã loé cho tôi thấy điều đó . Anh rất hay nói dối , anh cứ giả màu mè . Anh có biết tôi nghĩ gì trên suốt đoạn đường về ?
            - Anh có yêu tôi như tôi ao ước .
            - Anh chưa bao giờ biết yêu một cách tử tế .
            - Anh có yêu nhưng bây giờ đã chán .
            Trong ba giả thiết đó có hai sẻ bị loại trừ , giả thiết nào cũng ghê gớm quá . Tôi và con bé lại giằng co nhau . Anh chạy nhanh , đêm lạnh gió làm tôi sắt se tâm hồn . Tôi muốn vòng tay ôm lưng anh , ôm vào mùi da thịt đã ám ảnh tôi suốt bao năm dài . Chắc mọi thứ sẻ lại đâu vào đó ! Nhưng con bé lại xô tôi ra : " Chị không xứng ! Anh ấy là của tôi , chỉ dành cho riêng tôi ." Kết quả là sự im lặng , thắng lợi của con bé .

            Để bây giờ nhận thư anh với một điều chua xót : " Anh đang buồn đừng làm anh buồn thêm ! "
            Cả tôi , cả con bé ấy đều xa lạ nằm ngoài dự định và cuộc đời .

            Tôi tiếc cho con bé , nó lại tiếc cho tôi . Chẳng ai trong chúng tôi có diễm phúc được làm người thương của anh . Một người thương như người ta vẫn nói : " để giảm nữa nổi buồn và niềm vui nhân đôi "

            Cuối cùng xin nhường lời cho con bé . Nó mong anh giữ gìn sức khoẻ , làm việc tốt không gặp thêm một nỗi buồn nào . Cố gắng để có thể đương đầu với tất cả . Chúng tôi hôn anh thật nhiều !

            Eva S. Sài Gòn của tình yêu và nổi nhớ tháng tư năm 19...
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2012 16:47:54 bởi mưa phố núi >
            #21
              mưa phố núi 15.04.2012 13:09:24 (permalink)
              Thư cho nổi nhớ từ Sài Gòn

              Adam H. gởi Eva S.

              Bé thương nhớ !

              Cuộc sống quá tươi đẹp , anh nhìn mọi người thấy ai cũng đáng mến . Điều đó thật kỳ diệu ! Thời gian đen tối vừa qua có lúc anh tưởng mình có thể chết đi được . Nhiều đêm dù rất khuya anh trằn trọc không sao ngủ được , bao kỷ niệm của chúng mình dồn dập trở về bóp nghẹt trái tim anh , tưởng chừng bé vẫn còn quanh đây bé ơi ! Đừng làm anh thất vọng nữa nhé , chỉ còn 4 tháng nữa là anh ôm bé trong vòng tay rồi . Ôi ! Anh yêu bé biết bao ...cuộc sống của anh trước mắt chỉ là bé , cho bé và vì bé . Không lựa chọn , không áy náy ,không trở lực nào ngăn cản được anh . Bé sẻ là cả cuộc đời anh , bây giờ và mãi mãi ...Anh sẻ không ngốc nữa , sẻ làm mọi điều , bất cứ điều gì để chuộc mọi lỗi lầm . Anh yêu bé vô cùng bé có tin không ?

              Sài Gòn đã bắt đầu những cơn mưa đầu mùa , làm anh nhớ quá những ngày ra vô nhà bé . Những lúc hai đứa mê mãi với mưa đêm Sài Gòn . Bé nghịch quá cứ bắt anh đội áo mưa chở bé ra tận cầu Sài Gòn , xa lộ Biên Hoà . Bé xúi anh nhấn hết ga ,núp sau lưng anh ấm cúng thế còn cười ha hả ...Anh phải chịu hứng những cơn mưa rát cả mặt , mờ cả mắt . Thỉnh thoảng bé còn cao hứng vịn vai anh đứng dậy làm mô tô bay . Trời ơi lúc đó anh thiệt mất tiêu hồn phách , cứ lo nhỡ bé rớt xuống đường ...Sao bé nghịch thế ?

              Tối về con hẽm nhà bé phải dắt xe lội bì bõm ...Nước lên ngập nữa bánh xe chết bugi ...Tắt máy .
              Bước vào nhà người bé ướt như con chuột lột , bị mẹ mắng xối xả ... Anh run quá chuồn êm ...Giờ nghĩ lại sao thấy mình hèn thế ? nhỡ bé bị đòn thì tội chưa ?

              Mưa Sài Gòn có thấm thám gì so với Pleiku mình hả bé ? Mưa Pleiku có khi một tuần liền không dứt . Nhớ mùa hè năm nào ...
              Anh đang bận túi bụi với công việc ở vườn ươm trên viện nghiên cứu Đà Lạt bỗng dưng nhận điện tín bất ngờ của bé " Em đang ở Pleiku với ngoại nè , hai tuần nữa . " Thế là cả buổi chiều anh cứ như thằng lên cơn . Cây canhkina vừa mới ra chồi lá , ngắm vườn ươm của riêng mình , trên lô đất mang tên bé đó . Bé lúc nào cũng thích chơi rượt bắt với anh , anh mà không thu xếp dọt về Pleiku để tóm cho được bé . Bé lại theo bạn bè lội xuống Quy Nhơn hay Nha Trang thì anh biết ngõ nào mà tìm . Nhiều lúc giận bé cành xương hông .

              Trời Pleiku đang mưa tầm tả mà bé cứ đòi ra đồi thông . Ông Bà không cho , anh phải nói dối là chở bé xuống phố ăn bún bò Huế . Ra tới đồi thông mưa mịt mờ trời đất chẳng biết hướng nào mà đi , đi lạc lung tung anh cứ lo là xe hết xăng giữa đường . Anh lo muốn chết sao bé cứ cười hihi . Bé còn hỏi anh có dám ở lại qua đêm trong buôn thượng không ? Đặc biệt người dân tộc rất hiếu khách , đêm đến họ sẽ đốt lửa nhà sàn , rồi các cô xinh đẹp nhất sẽ ra tiếp đãi anh và xin được " bắt cái nước chút chút " Với vị khách nam nhi từ miền xuôi ...

              Bữa đó anh cứ tròn mắt ngạc nhiên khi thấy bé nói tiếng dân tộc để hỏi đường . Rồi còn theo bé vào nhà họ xin nước uống , khoai nướng .
              Bé cứ cho anh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác , rồi còn mắng yêu anh " Bị vì em là con gái phố núi chính tông ba đời , hổng phải như anh cái chàng Bắc kỳ di cư ...ở trọ . "

              Em đã xa anh xa cả những cơn mưa ký ức . Mưa rào Pleiku , mưa bay Sài Gòn rồi mưa phùn Đà Lạt ...những cơn mưa cũng bất chợt như em , cũng ẩn hiện như em chợt đến chợt đi vội vả . Còn những cơn mưa Cali của em có chợt quen chợt lạ , có gợi chút gì về anh và phố núi thân yêu . Sài Gòn rất buồn khi không còn em , chỉ có nổi nhớ cứ chờn vờn trong tâm trí . Đã có lúc anh muốn rời thành phố đi đâu đó nhưng không thể , vì chính ở đây , nơi đã vun đắp cho tình yêu của mình . Và cũng chính nơi này đã chứng kiến bao hạnh phúc , bao khổ đau , đắng cay ngọt ngào của anh và bé ...

              Bé thương yêu ơi ! Anh yêu bé hơn hôm qua , như hôm nay và thua cả ngày mai . Đàn bà thiếu gì , nhưng trái tim anh chỉ có bé , duy nhất em thôi , sao vẫn không tin anh nhỉ ? Hôn em ngàn lần , mọi tọa độ . Hôn cả cơn mưa !

              Adam H. - Sài Gòn tháng tư 19...


              Xin mời các bạn nghe bản nhạc mới từ thơ Mưa phố núi - XIN BẤM VÀO LINK DẪN

              THEO MƯA VỀ PHỐ

              http://www.youtube.com/watch?v=dDhwk2AJPwQ&feature=player_embedded


              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/E7ED0540E6884B608D5A2A566E21B1BF.gif[/image]


              <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2012 13:54:16 bởi mưa phố núi >
              Attached Image(s)
              #22
                mưa phố núi 20.04.2012 13:43:25 (permalink)
                Độc thân

                1- Mr Helpful

                Lần đầu tiên gặp anh ở Costco tôi cứ ngỡ anh đã ngoài 50 . Bữa đó tôi mua thật nhiều đồ chất đầy xe . Còn anh thì vừa mới tới đậu xe ,ngó cái tướng tôi dáo dác . Anh nhanh nhẹn chạy lại hỏi giúp .
                - Cô cần sự giúp đỡ phải không ? Tôi sẵn sàng !
                - Tôi không biết rỏ mình đã đậu xe ở đâu nữa .
                - Vậy xe cô màu gì hiệu gì ?
                Trời chiều chạng vạng , anh giúp tôi đẩy xe để tôi rãnh tay đi tìm . Khi tìm xong anh bật cười ...
                - Xe cô màu Gold mà , sao cô bảo màu nâu ?
                - Vì tôi thấy trời đã nhá nhem Gold với nâu cũng giống .
                - Đâu mà giống ,nãy giờ tôi chỉ để ý tới những chiếc xe sẫm màu .
                Anh giúp tôi chất từng món đồ lên xe rất cẩn thận .
                - Sao cô mua lắm thế , cho cả đại đội à ?
                - Thưa không ,chỉ cho gia đình tôi thôi gồm 7 người . Vợ chồng tôi , mẹ tôi và bốn cháu .
                - Đều do cô sanh cả ?
                - Vâng ! Còn ông , được mấy cháu ?
                - Ha ha ha ...vợ còn không , lấy đâu ra trẻ con ? Tôi đi mua đồ cho sân Golf .
                Rồi anh trao tôi tấm thẻ giới thiệu mình : Sideris John , Pro Golf và địa chỉ của một sân Golf tư nhân bề thế ở Mission Viejo .
                - Hèn gì tướng ông đẹp quá , lại nhanh nhẹn .
                - Còn gương mặt của tôi ?
                - Ông để râu ria thế kia tôi làm sao mà biết được .
                - Cô không thích đàn ông râu quai nón à ? Ha ha ha ...chắc tại vậy mà tôi ế chăng ? Cô tên gì , ở gần không ?
                - Chồng tôi họ Giang , bạn bè gọi tôi là Titi , tùy ông đấy nhé ! Tôi làm việc gần đây , nhà ở Little Sai Gon cách đây 40 phút .
                Rồi tôi cũng lấy business card của mình trao cho anh chàng tốt bụng .
                - Beauty Salon à ? Thôi , tôi không quen đến mấy chỗ này đâu .
                Miệng thì nói vậy anh vẫn cất tấm thẻ vào túi .
                - Rồi ! Giờ mời người đẹp ra về bình an . Còn tôi phải vào chợ .
                - Vâng ạ , chào ông Sideris . Ông tốt bụng thật .
                - Cứ gọi tôi là John nếu có gặp lại , tôi chỉ giúp đàn bà con gái thôi .
                Tôi chưa từng được một người đàn ông Việt Nam nào giúp kiểu này , hồi còn con gái thì may ra . Chồng tôi khi ra đường thường giúp đỡ phụ nữ ngoại quốc , đặc biệt là mấy bà bầu . Anh thường không dám đến gần các cô Việt mình , tôi cười vì cho rằng anh ngớ ngẩn . Anh trả lời
                - Không ngớ ngẩn đâu em , đã bị một vài cô mắng rồi đấy . Vì họ nghĩ mình muốn kiếm chác , dễ quê lắm !

                ---mưa phố núi ---
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2012 13:32:36 bởi mưa phố núi >
                #23
                  mưa phố núi 27.04.2012 13:29:22 (permalink)
                  MẶT NẠ

                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/D71519CAED40473199E20342E9BE85CD.jpg[/image]



                  Em biết , ông đang đeo mặt nạ . Mặt nạ với đời và mặt nạ cho tình yêu .
                  Tội nghiệp quá ! Người đàn ông ôm nhiều ước vọng , khát khao đến cháy lòng mà phải vờ dửng dưng . Đeo làm chi cái mặt nạ oan nghiệt ? Yếu đuối thì chấp nhận yếu đuối . Rung cảm ư ? Há chẳng phải là tâm điểm của hồn thi sĩ hay sao ? Ông mà húc ai ? Húc ai mà vẫn bảo vệ cặp sừng của mình không bị tổn thương ? Danh dự là cái quan trọng nhất cho khuôn mẫu đàn ông . Ông có biết quý nó đâu ! Chọc tức hết cô này đến cô khác , rồi khi chính mình bị thương như con chim sợ cành cây cong .

                  Chúng ta đủ trưởng thành cả về tâm và nhận thức . Đúng - sai , chỉ là cảm nhận không thể nào phân tích . Cuộc đời nào phải bài toán mà tìm mẫu số chung .

                  Rất nhiều lần em muốn đến bên ông , để xoa dịu nỗi đau mà cuộc đời đã trao cho ông . Để hun đút trái tim em đi tìm những giấc mộng không bao giờ có thật . Đến , rồi lại đi . Tới , để rồi trở về . Tất cả chỉ tại ông đấy nhé !

                  Lúc nào ông cũng mở miệng giảng giải về tình yêu . Ông chẳng hiểu gì cả ! Tình yêu có màu trong suốt dễ gì nhìn thấy được . Tình yêu trong thi ca còn đẹp hơn tình yêu thật sự ở ngoài đời. Bởi nó lắng đọng , mỹ thuật và thăng hoa . Chỉ những con tim cực kỳ nhạy cảm mới bắt được tần số rung động . Thưa ông !

                  Ông đang bị tẩu hỏa nhập ma đấy , mà ông nào biết .

                  Có lẻ em là người duy nhất hiểu được ông còn rỏ hơn chính bản thân ông đấy . Đố ai tin được nào ?

                  Ông có biết ông đã sai ở đâu không ? Ở chổ lẩn lộn vị trí .

                  * Sứ mệnh của một nhà báo là nói thẳng nói thật , và tôn trọng sự thật .

                  * Sứ mệnh của nhà văn là tạo ra nhân vật rồi xếp nó vào những hoàn cảnh thích hợp .

                  * Còn sứ mệnh của thi sĩ là ca ngợi mọi thứ , là tô vẻ cho cuộc đời bằng những gam màu đặc biệt . Để biến nổi đau thành hạnh phúc dịu dàng , khiến tình yêu tồn tại với nhân gian .

                  Ông có tất cả nhưng xếp sai vị trí .

                  - Ông cho nhà báo đi làm thơ
                  - Đem thi sĩ đi làm báo
                  - Và đem cái chất đàn ông trần tục vào văn .

                  Râu ông nọ cắm cằm bà kia ...Tiếc thay !

                  Đừng xét nét cuộc đời bằng ánh mắt nghề nghiệp , ông nhé ! Sẽ khiến ông lún sâu vào tuyệt vọng

                  Đừng cảm nhận cuộc đời bằng thái độ hờn dỗi . Thứ không phải của mình thì cũng nên vun vén vì người khác .

                  Hãy biết tôn trọng danh dự của những người đàn bà như chín danh dự của vợ ông , con gái ông , mẹ ông .

                  Đừng đùa với lửa , đừng dùng lửa thử vàng . Đừng dùng vàng để thử đàn bà , và càng không nên dùng đàn bà để thử trái tim ông .

                  Những lối mòn của nhân gian sáo rỗng , có đáng cho chúng ta đi không ?

                  --- NgọcLanTâmBút ---
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2012 13:06:01 bởi mưa phố núi >
                  Attached Image(s)
                  #24
                    mưa phố núi 01.05.2012 14:41:26 (permalink)
                    Mưa Paris

                    Tôi rất thích nghe anh nói chuyện , bất cứ đề tài gì . Cái đầu của anh không đông tây kim cổ như bác Bùi Bảo Trúc , cũng không mô phạm như chú Nguyễn Ngọc Ngạn nhưng lại có một nét gì đó riêng rất riêng mà tôi chưa từng gặp ở bất cứ ai .Tôi đoán anh cũng nghỉ về tôi như thế !

                    - Cô chưa từng đến Paris phải không ? Nên đến một lần cho biết nhé . Đã ba tuần nay , Paris ngập trong mưa . Mưa lớn , mưa nhỏ , mưa to mưa bé cứ rủ cả về đây . Giời ơi ! Cả ngày cứ đi ra đi vào , chán lắm .
                    - Vậy sao anh chị không dọn về đây . Cali nắng ấm tình nồng đây nè ...hihihi...
                    - Cô cứ đùa , công việc làm ăn của chúng tôi ở đây , nhà cửa ở đây . Con cái chỉ nói tiếng Tây , dẫu chúng tôi rất muốn có được đâu !
                    Cô nói dễ nghe nhỉ ?
                    - Dễ hay không là do lòng người đấy ạ ! Mà thôi mpn hiểu rồi , vợ anh là đầm thứ thiệt sao chịu xa Paris ?
                    - Đầm hay Việt có khác biệt hay sao ? Nè , nhà tôi nói cả tiếng Anh đấy nhé , thạo hơn cô đấy .
                    - Eo ôi ! Người ta đem vợ ra hù mpn kìa , sợ quá chừng chừng luôn á ! Thế , anh tốn tiền điện thoại gọi sang đây làm gì ?
                    - Để nói tiếng Việt với cô .
                    - Đấy nhé ! Cứ tưởng anh đã vong bản cơ .

                    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/6D4B88E49EF64D12B37172B978FFAAE7.jpg[/image]


                    Anh im lặng , chỉ có tiếng thở dài . Thôi chết ! tôi lại vô tình chạm mạch . Trái tim của người đàn ông còn mong manh hơn pha lê . Anh đã lấy vợ ba lần rồi , cả ba lần đều không do anh lựa chọn . Lắm lúc tôi không làm sao hiểu nổi anh . Anh là đàn ông cơ mà , sao không làm chủ cuộc đời mình . Sao cứ để dòng đời đưa đẩy anh .
                    Rồi anh đằng hắng giọng khô khan .
                    - Thời tiết bên cô hôm nay thế nào ?
                    - Thưa anh nắng đẹp , chiều có thể mưa đấy . Chị ấy đã cai rượu được chưa ? chị có khoẻ không ?
                    - Tôi chẳng biết đâu mà lần , có lúc rất khoẻ , có lúc lại như không . Cô ấy đã bớt uống rượu nhưng tinh thần thì tệ lắm .
                    - Chị ấy có còn ý định tự vẫn không ?
                    - Tôi không biết nữa , đàn bà cứ ôm giữ những điều thầm kín , may ra Chúa biết .
                    - Còn anh , anh có khoẻ không ?
                    - Hay nhỉ ! nói chuyện từ nãy giờ mới hỏi thăm sức khoẻ . Ăn nói thế mà cũng đòi làm nhà văn đấy !
                    - Anh sai rồi , mpn chỉ là thi sĩ chuyên làm thơ con cóc . Mpn chỉ mới tập viết, lãng hông ? Tự dưng anh ở đâu vào đọc bài rồi cảm ...
                    - Vô duyên !
                    - Ơ hơ , Anh mắng người ta .
                    - Nói thế mà mắng à ?
                    - Giời ơi , còn không ? Tát nước vào mặt đàn bà con gái thế kia .
                    - Mà cô cũng táo tợn lắm nhé , lắm lúc tôi tự hỏi cô là ai ? Sao cứ ngây ngây dại dại ...
                    - Thế anh còn vào đọc bài của mpn thường không ?
                    - Thì vẫn ...
                    - Nghĩa là mpn đâu có vô duyên khi viết nhỉ .
                    - Những điều cô viết quá lãng mạn , không thực tế tẹo nào .
                    - Thế à , vậy anh đọc làm chi ?
                    - Để biết cô viết những gì và hoang tưởng đến đâu ...
                    - Mặc xác người ta , vô ...duyên .
                    - Ơ hay , cái cô này ...cô giỏi thù vặt nhỉ .
                    - Thì đã ...
                    - Đố cô biết tôi đang nghĩ gì ?
                    - Thì uýnh người ta , phỏng ?
                    - Giỏi đấy , tôi đang nghĩ xem , phải uýnh cô bằng cách nào . Khõ vào cái đầu vớ vẩn của cô nhé !
                    - Ui da , đau lắm . Mpn thường hay rứt đầu mà . Chạy trước nè , đừng gọi nữa nhé nếu chỉ để mắng và uýnh ... Đây chả !
                    - Tay cô thế nào rồi , còn đau không ?
                    - Việc gì đến anh ?
                    - Nghe cô đau tội nghiệp , lo lắng nên hỏi thăm vậy .
                    - Thưa đỡ nhiều rồi ạ ! Mà anh này , sao anh chỉ gọi mpn vào lúc trời mưa thôi ?
                    - Không mưa ai thèm nghĩ đến cô .
                    - Có phải anh thường bị đàn bà trấn áp nên kiếm cô em người dưng này để hạ hỏa ?
                    - Giời ơi , ai dám ăn hiếp tôi chứ lị . Vớ vẩn .
                    - Đấy ! lại nữa rồi . Vớ vẩn sao anh thích nghe ?
                    - Có người kê vào tai mình nói thì cứ nghe . Còn cô , sao thích nghe người ta mắng ?
                    - Vì anh mắng rất có duyên , biết chửa ? Cả nỗi hằn học của anh nữa , đàn ông lắm , rặc chất Bắc kỳ .
                    - Bắc kỳ chính tôi đấy , thì sao ?
                    - Miệng cứng mà lòng mềm !
                    - Hahaha ...
                    - Hihihi ...

                    Trời mưa Paris hay mưa Cali thì cứ mặc , anh em chúng tôi thỉnh thoảng vẫn nói chuyện với nhau như thế . Anh giúp tôi mở ra cánh cửa bí mật từ đáy lòng đàn ông , còn tôi hy vọng có thể giúp anh hoàn thiện những khiếm khuyết mà anh từng thất bại với đàn bà .
                    Ai dám bảo không có tình bạn trong sáng giữa người đàn ông và đàn bà , tôi bảo có đấy , ít nhất là giữa anh và tôi .

                    Mưa phố núi
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2012 15:05:38 bởi mưa phố núi >
                    Attached Image(s)
                    #25
                      mưa phố núi 16.05.2012 14:42:20 (permalink)
                      ĐỘC THÂN

                      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/7C99F67BF3C34A099215CD35D992C95B.jpg[/image]

                      2- BIỂN ÊM

                      Ngày lễ, vợ chồng tôi đưa các con ra biển Laguna Beach chơi . Nhà tôi chỉ thích ngồi trên bờ ngắm biển , mấy mẹ con tôi xắn quần cao trên gối lội xuống nước đùa sóng . Hai cô nhỏ đã thủ sẵn mấy bọc Ziploc trong túi , lôi ra rủ mẹ đi nhặt vỏ sò . Vùng biển này sạch quá , kiếm vỏ sò cũng không ra . Mấy mẹ con cứ đi dọc theo mé biển , cát mịn êm êm dưới chân . Thỉnh thoảng từng đám rong biển dạt vào bờ quấn lấy chân chúng tôi , các cô lại cười ré lên thích thú .

                      - Mẹ ơi , rong biển tìm chân con đấy !
                      - Không phải ! Nó tìm chỗ để bám víu thôi , em ngốc !

                      Nắng chiều đổ bóng chúng tôi trên cát , chiếc bóng cứ dài ra dần .

                      - Mẹ ơi , sao chiếc bóng lại cao hơn chúng ta vậy ?
                      - Biển ở Việt Nam có đẹp thế này không hở mẹ ?

                      Tôi không biết phải trả lời các con thế nào . Những vùng biển đẹp nhất khi nó đậm màu ký ức . Còn chiếc bóng cao hay thấp tùy vào mốc giờ . Biển của tôi ? Biển của trái tim tôi , hay biển của linh hồn tôi ?

                      Đại Lãnh - nơi tôi lần đầu tiên đặt chân đến tắm khi tôi vừa 18 tuổi , để khám phá ra một vùng biển đẹp mê hồn . Để rồi về kể lại với một anh sinh viên thi sĩ . Ba tháng sau thi sĩ gởi tặng tôi bài thơ qua đường bưu điện .

                      Nơi em đã dừng chân

                      Có phải rằng em đã một lần dừng bước nơi đây ?
                      Cho ngọn gió cũng dừng lại ngập ngừng dưới chân đèo Cổ Mã ,
                      Cho mặt trời nghiêng trên ngàn con sóng biếc ,
                      Vội vã bay lên vương vãi nắng sau đèo ...

                      Bờ cát trắng nơi này đã một lần đỡ gót chân em .
                      Nên bờ cát ngày đêm trăn trở hoài dưới từng cơn sóng ,
                      Biển cũng ngân nga hoài khúc ca nắng gió ,
                      Biển kể anh nghe ngày đó có một lần ...

                      Chắc không phải bờ cát mịn màng đang trăn trở ngày đêm ,
                      Mà ngọn sóng ngày đêm trăn trở hoài bờ cát !
                      Sóng đi tìm dấu chân em ngày đó ,
                      Tìm mãi không ra nên đôi khi sóng vẫn lồng lên ào ạt dưới đèo ...

                      Biển rộng dài vì biển mang trong lòng sâu nổi nhớ .
                      Dù bờ cát mịn màng có thể đã quên ?
                      Sóng Đại Lãnh vẫn ngày đêm trăn trở bờ cát trắng ,
                      Để tìm hoài tìm mãi dấu chân em ...

                      Đại Lãnh 11/1986 - BNN

                      Rồi bài thơ đã theo tôi suốt đời !

                      Vũng Tàu ? Nơi mà anh H. đã điên cuồng hôn tôi trong ánh hoàng hôn tàn khi tôi 22 tuổi . Sau đó anh nói cho tôi nghe anh đã hôn rất nhiều người , nhưng đó là lần đầu tiên anh nếm môi trinh nữ trong khoảnh khắc bình yên của hoàng hôn , khi mà hai thân thể ngập sâu trong lòng nước .

                      Hay Laguna Beach ? Nơi mà chúng tôi đã chụp bộ ảnh cưới , đã tính toán chi li cho khoảng thời gian bận rộn để không bỏ qua cơ hội chớp tấm ảnh cô dâu chú rễ hôn nhau trong hoàng hôn . Người thợ chụp ảnh cứ thắc mắc sao cô dâu cứ nhất định đòi cho được tấm ảnh lúc hoàng hôn . Chụp vừa xong tấm ảnh thì chúng tôi vội vả trở về Little Sài Gòn , vào thẳng nhà hàng đang bày tiệc cưới của chúng tôi . Khách khứa đã tề tựu đông đủ , cô dâu chú rễ lại đến cuối cùng .

                      Mỗi người đàn bà đều cất giữ cho mình một nỗi niềm riêng biệt , như một kỷ niệm mà chỉ tự mình hiểu ...


                      Quả bóng màu xanh lăn tới bước chân tôi , tôi đá về phía hai cô nhóc , hai cô bé lại đá qua , đá về . Thằng bé con từ đâu chạy tới ...

                      - It 's mine ! Please , mine .
                      - That 's OK , we play together !

                      Giọng đàn ông này nghe quen quen . Trước mặt tôi là một Apolon dũng mãnh . Anh chỉ mặc chiếc quần tắm hoa hoè , thân mình cuồn cuộn bắp thịt săn chắc . Đôi mắt sáng reo vui .

                      - Hình như cô là ...Titi ! Chúng ta đã gặp rồi .
                      - Thưa ông đây ... ?
                      - Tôi là John , người đàn ông râu ria đã giúp cô tìm xe trước cửa Costco hôm nào ...
                      - Oh ! Hay nhỉ , trông ông trẻ hơn nhiều lắm . Ông khoẻ chứ ạ ?
                      - Cô thấy đấy ! Như voi . Thằng bé này là cháu tôi , Krist . Hôm nay tôi phải giữ nó cả ngày đấy . Em gái tôi vừa sanh em bé . Hai cô thiên thần này chắc là con của cô ?
                      - Vâng ạ ! Nhà tôi ở đằng kia , mời ông John tới làm quen nhé . Nào các con ngoan , tới đây chào chú John và Krist .
                      Thằng bé chau mặt giận dỗi .
                      - I don't care about girls . No Chineses girls .
                      - Hi , Little boy ! We 're Vietnameses - American . Nice to meet you . Yenni lên tiếng và chìa bàn tay ra .
                      Thằng bé không thèm đưa tay bắt , vùng vằn chộp lấy quả bóng rồi bỏ đi . Mr John cười giả lã ...đuổi theo thằng bé .
                      - Gặp sau , Titi nhé ! Bye sweet girls . Xin lỗi thằng bé hư quá .
                      - Bye chú John , see you .

                      Chúng tôi tiếp tục đùa sóng , chờ khi con sóng mon men ập bờ lại nhẩy cẩng lên . Cả mấy mẹ con ướt nhẹp .
                      Biển chiều êm êm , sóng lặng . Xa xa , bóng ông xã trầm ngâm suy tư . Chẳng rõ anh ngắm biển hay ngắm mấy mẹ con tôi
                      Tánh anh xưa nay rất yên lặng , anh đã quen với mọi giao tiếp của tôi với cuộc đời . Các con tôi cũng giống tôi , hoạt bát niềm nở với mọi người chung quanh . Có lúc anh mắng yêu '' Mẹ con em giỏi nhất là cái miệng . "

                      mưa phố núi
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.05.2012 15:35:46 bởi mưa phố núi >
                      Attached Image(s)
                      #26
                        mưa phố núi 03.06.2012 12:59:42 (permalink)
                        GÃ ĐỂU

                        Tôi rất muốn dọng cho gã một cú , vào ngay giữa cái bản mặt huênh hoang . Chữ ...nghĩa ... ? Quý lắm sao , chỉ là mớ lý thuyết suông . Ba bò không sáo ra một chảo , ai nói mà chẳng được ? Tôi chỉ phục cái mớ lý thuyết khi nó đi với thực hành . Đàn ông nói càng ít càng tốt . Cái ngữ ba hoa như gã ấy , không ế thiu , ế chảy mới là chuyện lạ . Nhà văn ư ? Rỗng tuyếch ! Nhà báo chăng ? Hỡm mình . Tóm lại gã trơ tráo đến không chịu được ...

                        Con bé không biết sao cứ như ăn phải bùa mê thuốc lú , cả thế gian này chắc chỉ có con bé mới dịu dàng với gã . Em ngốc thật đấy bé cưng ơi , mới tin vào cái hạng Mari Sến như gã . Tôi xưa nay chúa ghét cái loại ba lăng nhăng , già không bỏ, nhỏ không tha . Nhan sắc nhạt nhòa , cao lênh đênh lại ốm như con mắm . Nhìn cái mặt xương xương ấy giống mấy cha nghiện phù dung , nhẵn mặt ở phố Khâm Thiên Hà Nội cũ ... Cũ ! Phải rồi , chẳng còn hình ảnh nào cương xứng hơn . Cũ kỷ , mục nát không chừng còn có mùi ẩm mốc .
                        Tôi biết phải nói gì với bé , bé ơi . Hắn không biết viết chữ tín . Là loại không đáng tin cậy , không xứng bậc nam nhi . Chúng ta không thuộc về thế giới của gã , phải tránh gã cho thật xa . Bé có là Bồ Tát cũng không cứu vớt nỗi những sinh linh như hắn . Kệ cha hắn , con đường của bé còn rất dài , hắn sẽ làm hoen ố tà áo trắng ...

                        Bé ơi ! chị cũng đã từng nhìn đời bằng đôi mắt của bé . Từng mong ước đem lòng thành của mình mà đối nhân xử thế . Kết quả còn bi đát hơn . Sự chân thành bị lợi dụng , còn được người ta tặng cho một bài vè - Ếch ngồi đáy giếng

                        Ếch ngồi đáy giếng
                        mà miệng ếch cứ kêu oang oang .
                        Bầu trời cao xanh ,
                        mà ếch cho rằng có chút bẻo .
                        Miệng ếch thì leo lẻo ,
                        mà thật sự có biết gì đâu .
                        Trời mưa đổ nước ngập đầu
                        mà ếch khoe mình đang tắm mát .
                        Buổi trưa nắng rát ...
                        mà cứ ngủ còn ngáy ro ...ro ...
                        Thẽn thập tẹn tò ...
                        Chớ có lo ngày mai hãy tính
                        Thiên hạ đang lo xuýnh quýnh
                        Sao miệng ếch cứ hả thật to ...
                        Ếch không là ếch mò ,
                        Cuộc đời to chỉ bằng miệng giếng .
                        Hay ếch ứ im tiếng
                        xem có ai bảo ếch bị câm ?
                        Tẩm ngẩm tầm ngầm ...
                        Ếch làm sao có gan cóc tía !

                        Nghe lời chị Mưa bé nhé .Chị không lớn hơn bé bao nhiêu , nhưng biết cái gì gọi là lề thói ở đời . Cứ nhìn vào đám bạn xôi thịt của gã
                        Chị rõ đến mười mươi . Bé mà còn đặt lòng tin ở hắn ...sợ một ngày nào đó... không còn lòng tin với cuộc đời
                        Du thủ du thực - Đích danh hắn đấy . Chị yêu bé nhất mà , hãy mở to đôi mắt ...

                        Chị của bé , Ngọc Mưa .
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2012 13:21:52 bởi mưa phố núi >
                        #27
                          mưa phố núi 04.06.2012 18:20:22 (permalink)
                          ĐA ĐOAN

                          Tôi đến khổ vì cái tính đa đoan của mình . Đa sự , xí xọn nên cứ ôm việc của người khác vào lòng .Hôm nay về nhà mang theo một cục giận tổ bố định kiếm ông xã để trút cho hả ...Nào ngờ ổng còn biết trước cả mình . Thế mới biết con bé dại đến cỡ nào ...Bé ơi , cưng thiệt hết thuốc chữa .

                          - Anh nì , anh có muốn nghe chuyện giực gân không ?
                          - Chuyện gì nữa đây , lại ba cái chuyện lẩm cẩm em đọc trên net phải không ?
                          - Bậy nà , chuyện cô nàng bé bỏng của anh í...
                          - Anh quê một cục ...làm gì có nàng nào mà nói . Em lại bóng gió chuyện gì đây ...? E hèm...
                          - Xời , anh ham lắm . Thảy anh ra giữa đường cũng chẳng có ma nào lụm . Tuần trước Hạ ghé nhà có nói gì với anh và mẹ hay không ?
                          - Nói gì ...là gì ? Chồng tôi biết tánh vợ tò mò ...nên cứ khề khà úp mở ...Ah ! Dạo này thấy Hạ xinh lắm đấy nhé , có mời ở lại ăn cơm nhưng cô ấy như có hẹn với ai đó nên cũng không chơi lâu . Hạ đến tiệm thăm em à ?
                          - Được thế còn quý ,thứ bạc tình . Đã bốn tháng nay , nó trốn biệt . Hôm nay bỗng dưng gọi hỏi thăm vấn đề thuế má . Em hỏi chuyện chơi một hồi thì mới khui được ra . Cô nàng lấy chồng bốn tháng nay mà giấu mình , bạn với bè rõ chán !
                          - Ui dào tưởng gì , xưa như trái đất ...hú hồn ...tưởng lại động đất ở đâu .
                          - Anh biết chuyện này rồi sao không nói em nghe ? A , ghê há . Thì ra người ta thân nhau ghê , mà tui có biết ?
                          - Ai biểu em ưa tày lày , quản lý cô ta . Đa sự ! Hạ biểu anh đừng nói , từ từ Hạ lựa lời nói với em sau ...Ủa mà sao cô nàng nói Xếp nghe sớm vậy ta ?
                          - Đã bốn tháng mà sớm nỗi gì ? Bây giờ chịu áp lực từ tứ phía mới biết mình dại . Ở đời chẳng cái dại nào giống nhau ...Hạ khóc nức nở chiều nay . Em thấy thương và đồng thời giận ...Thế mà gọi là bạn thân à . Em chỉ hỏi Hạ một câu .
                          - Nếu Bé đã có ý giấu , sao không giấu luôn đi . Giờ nói với tôi có ích gì . Ván đã đóng thuyền , tôi giúp gì cho Bé đây ? Sao Bé vội vàng thế , chia tay gã " Việt Tân " chưa lâu , ở đâu ra thằng cha này vậy ? Mà dọn về sống chung như vợ chồng . Mà thôi quan trọng là Bé cảm thấy thế nào kìa , chứ ánh mắt người khác ăn thua gì ?
                          - Mưa ơi , nếu gia đình Hạ cũng nghĩ như Mưa thì Hạ đã không khổ như bây giờ . Gia đình mình cấm cửa không cho anh ấy tới lui . Mình tủi thân ghê lắm , đi đâu cũng một mình hà .Vì buồn mà anh ấy ngày càng xuống sắc cứ đau bịnh luôn . Mình sợ anh ấy ra đi sớm ...bỏ mình góa bụa .
                          - Sao nghe khủng khiếp thế ? Hắn bao nhiêu tuổi ? Làm nghề gì ?
                          - Đã ngoài 60 , thợ sửa xe .
                          - Đáng cha Bé rồi , Bé vơ ở đâu vậy ? Lại trên mạng phải không ?
                          - Không phải ! Bé tình cờ gặp ảnh trong chợ ? Ảnh vừa ly dị ,không con . Vợ cũ đoạt hết tài sản , phải sống share phòng . Khổ lắm ! Mình chỉ thương thôi , không yêu . Nhưng giờ sống chung thấy rất hòa hợp ...Mưa ơi , có lẻ số phần mình là thế .
                          Mẹ khiếp ! một ông già bơ vơ , trên trăng dưới ... Vớ phải cô vợ trẻ đẹp con nhà gia giáo , chủ Salon , có nhà riêng hẳn hoi . Tôi không tin hắn hiền như Hạ nói . Sau khi chia tay với người chồng trước sau ba tháng sống chung ngắn ngủi, Hạ rất đau khổ , rất cô đơn . Còn gia đình Hạ thì như bị một cái tát vào mặt . Nếu người chồng này đủ tư cách thì gia đình Hạ có lý nào cấm cửa . Hạ của tôi ngây thơ đơn thuần , con gái Huế lớn lên ở Sài Gòn . Hạ rời VN khi đã 30 tuổi , không mảnh tình rách vắt vai . Vì gia đình Hạ rất khó , giàu có gia giáo . Mười mấy năm sống ở xứ người , Bé vẫn là Bé thôi thật thà như đếm .

                          Bé ! dẫu bé không muốn chị gặp mặt hắn , không muốn chị biết rõ lai lịch của hắn . Chị vẫn có cách riêng của chị . Như chị đã từng làm với người chồng trước của Bé đấy . Bé cưng ơi , dù sao chị cũng rất vui khi biết Bé rời xa Gã đểu một cách êm đềm . Có một sự thật mà chị chưa từng nói với Bé , chị biết rất rõ lai lịch của hắn , hắn thường tham gia trang Web nào và bầu bạn với những ai .Chẳng lẻ Bé tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa ? Tại Bé không nghe chị đấy thôi . Dẫu sao vẫn hy vọng mọi chuyện tốt đẹp đến với Bé , như cổ tích thần thoại ấy mà ! Một ngày nào đó khi thức dậy Bé bỗng bắt gặp bên cạnh mình , một người đàn ông hòa hoa phong nhã , tuy có tuổi mà đầy nhân hậu . Một người bạn sẽ đi trọn cuộc đời cùng Bé .

                          Người chị nóng tánh - khó chịu - sẽ học lại chữ từ bi hỉ xả để không bỏ rơi Bé , không khiến Bé cô đơn tuyệt vọng khi không còn vòng tay gia đình .

                          Ngọc Mưa của Bé .
                          #28
                            mưa phố núi 16.06.2012 14:47:07 (permalink)
                            Chuyện bực mình


                            Hôm nay tôi không khỏe , tôi mệt và đau cổ họng . Nhưng công việc thì vẫn là công việc ,tôi không có cách nào thoát ra . Và tôi đã lỡ làm đau lòng một người . Một người đàn ông rất nhạy cảm , rất thông minh , mỗi cái tội bướng , bướng không chịu nổi . Chúng tôi rất giống nhau , hai đường thẳng song hành cứ sáp vô là có chuyện . Tôi biết anh đã cố hết sức nhường nhịn tôi , anh đã làm tất cả những gì anh cho rằng đúng . Đó là quyền của anh ! Còn cảm nhận của tôi ? Chẳng lẻ nó sai hay sao ? Khi công việc còn chưa có kết quả thì biết ai đúng ai sai ?


                            Đàn ông ! Giỏi nhất là nói . Biết rồi , khổ lắm , nói mãi .
                            Đàn ông giỏi kỷ thuật , rành khoa học . Nhưng nói tới maketing thì họ rất ngây thơ ! Trong đầu họ rất đơn giản , hai cộng với hai là bốn . Thế thôi !
                            Tôi mà cãi lại họ thì họ lập tức nổi đóa . Đàn bà các cô ...thì biết gì ? Vâng ! chúng em chẳng biết gì cả . Thưa quý ông ! Nhưng sự cảm nhận cuả chúng em thì đố bọn anh theo được . Bởi chúng em không chỉ nhìn bằng mắt , mà phải bằng tim cơ .

                            Anh không giống những người đàn ông khác . Anh chưa bao giờ nổi cộc với em . Anh không bao giờ lớn tiếng ,nhưng anh đã lẫy ,và em biết là anh rất buồn . Chúng ta chỉ là parter vì công việc , chúng ta chẳng cần thiết phải có trách nhiệm gì với nhau . Cũng chưa hẳn là đồng nghiệp , em cũng chẳng hiểu vì sao em cứ lấy dây tự buộc mình vào những điều không cần thiết .

                            Anh ! Em hy vọng anh hiểu một điều . MPN không thích sự nữa vời , nếu anh đã chọn lựa làm việc cùng em thì nên tin vào ánh mắt chuyên nghiệp của em . Anh không được làm biếng , không có quyền nản chí , và tuyệt đối không đánh mất sự tự tin vào tác phong làm việc của mình . Professional không có quyền thất bại , không được thất bại và không chấp nhận thất bại . Chúng ta không có nhiều thời gian , nhưng thừa nhiệt huyết . Chỉ cần chúng ta yêu thích project mà chúng ta đang làm , chúng ta chắc chắn sẽ thắng . Và thắng trong vinh quang anh ạ .

                            Vinh quang đối với em không có nghĩa là tiền ,không phải danh vọng , bằng khen ,tiền thưởng ...
                            Đó là niềm hạnh phúc mà chúng ta tạo được từ nhau , bây giờ và mãi mãi . Đừng coi em là parter . Em mong ước được là bạn tốt của anh , một người có nhân cách rất giống em . Đừng cho rằng em cao ngạo tự mãn anh nhé ! Cũng đừng gọi em là người cõi trên , cái đó làm em bực .Lúc nói chuyện với em hãy cố gắng tránh dùng những từ quá phàm tục ,nó làm đầu óc em mất tập trung . Khi cảm xúc bị phân tán em rất dễ nổi nóng .

                            Anh ! Đêm nay em biết anh sẽ rất buồn , rất cô độc vì cảm thấy chẳng có ai hiểu anh . MPN em không chỉ nói suông đâu . Em rất hiểu anh . Rất tôn trọng anh nhưng có quyền nói lên cảm nhận của mình chứ . Nếu em không đủ tư cách để hiểu và cảm thông cho anh , chắc anh phải nhọc công thắp đuốc mà tìm . Chúng ta dẫu giống nhau thì cũng khác phái tính . Anh rất có tài nhưng anh thiếu kinh nghiệm . Anh chỉ quen với lý thuyết mà không đủ thực hành . Anh nhìn đời qua lăng kính phẳng trong khi nó vốn gập ghềnh ...

                            Đừng buồn đừng giận em anh nhé , và chớ trách mình . Em không giận anh lâu đâu , sáng mai khi thức dậy thì mọi thứ sẽ nhạt nhòa . Đừng bướng bỉnh với em vì những chuyện không đâu ! Muốn thắng em chỉ có một cách - thành danh . Cho dù là anh thắng hay bại . Em luôn ỏ bên anh , bây giờ - mãi mãi !

                            Mưa phố núi
                            #29
                              mưa phố núi 17.06.2012 15:37:35 (permalink)
                              Độc thân 3 -
                              Chiếc Bẫy


                              Một tuần sau , John gọi tới xin cái hẹn .

                              - Oh , hình như ông đã bảo là không thích đến những chổ như vầy .
                              - Sao ? Cô không muốn tiếp đãi đàn ông à ?
                              - Còn xem ông ta có đủ tiền để trả không ?
                              - Vậy dịch vụ gì rẻ nhất ở đấy thưa cô chủ ?
                              - Để xem ông khách có đủ thiện chí hay không . Ông đừng lo , 50% off first visit special just for you .

                              John xuất hiện mang theo vẻ khoẻ khoắn rất thể thao . Tôi làm cho anh dịch vụ manicure . Anh sượng trân ngồi tẽn tò cả buổi . Tôi giúp anh bớt ngượng .

                              - Anh John đẹp trai lắm nha ! Người Châu Âu phải không ?
                              - Sao vậy ? Tôi không giống ai à ?
                              - Nét mặt hơi lạ nên tôi hỏi thế !
                              - Tôi sinh trưởng ở đây ,và có lẻ còn ở đây cho tới chết . Tôi yêu California . Bố mẹ tôi là người Greece .
                              - Vậy chắc anh nói tiếng Hy Lạp ?
                              - Cô hỏi làm tôi thấy xấu hổ , tôi nên nói tiếng mẹ đẻ phải không ? Điều này khiến bố mẹ tôi không hài lòng . Hãy giữ các con của cô nhé , đừng theo bước chân của tôi .
                              - Oh , chúng biết đọc và viết tiếng Việt cả đấy . Action của tôi có trở ngại gì cho anh không vậy ?
                              - Được mà , thì ra cũng không khó lắm để hiểu một người đàn bà Á Châu . Khi còn ở highschool , trường tôi có vài cô Nhật đấy . Nhưng các cô ấy kín lắm chẳng thiết chuyện trò với chúng tôi đâu , khiến tôi tưởng đàn bà Á Châu không ưa chúng tôi mấy .
                              - Có lẻ họ thẹn thôi . Tôi đã là đàn bà , và còn vì công việc nữa . Đàn ông Mỹ dễ mến , nhiệt tình và thẳng thắn .
                              - Đáng tiếc tôi không phải . Cô nghĩ sao về đàn ông Hy Lạp ?
                              - Chịu thôi , anh là người Hy Lạp đầu tiên mà tôi quen biết đó .
                              - Còn cô là người Việt Nam đầu tiên tôi hân hạnh chuyện trò .
                              - Vâng , rất vui quen biết anh .

                              Sau đó anh đến tiệm thường xuyên . Một tháng một lần , rãnh rỗi thì hai tuần một lần .

                              - Mang bạn gái đến đây cho em đi , anh John . Cô ấy thường đến salon nào ?
                              - Không có bạn gái !
                              - Vậy thì người tình .
                              - Đã bảo không có mà !
                              - A ha , em biết rồi ! Chắc anh chỉ thích đàn ông thôi há ?
                              - Cô điên ư ? Tôi giống mấy thằng cong sao ?
                              - Anh... lạ chưa ? Người hành tinh chắc . Không vợ , không người tình , không bồ bịch .
                              - Ừ , tôi thế đấy ! Đàn bà chỉ phiền . Anh trai tôi đã ngoài 50 cũng thế thôi. Hai anh em tôi thân nhau lắm . Tôi đã thất tình hai lần rồi , trái tim lủng hai lổ vẫn còn đau . Anh tôi bị bốn lần lận , sợ chai mặt . Bây giờ thì đừng hòng ! Thỉnh thoảng chúng tôi cũng hẹn hò đàn bà cho vui thôi , không mắc bẫy các bà nữa đâu . Cô nào mà đòi hỏi quyền lợi này nọ , thì chúng tôi đánh bài chuồn trước .
                              - Khiếp ! Nghe anh nói chuyện cứ như những gã Playboy trong cinema ấy ! Vô phước cho ai . Tốt nhất là đừng rớ tới đàn bà con gái Việt Nam đấy .
                              - Khakhakha ...tôi định thử đây . Cô hãy tìm hộ tôi một cô thật ngoan nhé !
                              - Còn lâu ! Đi mà tìm mấy bà Hy Lạp quý hóa của anh . Tôi dại gì vẻ đường cho hươu chạy . Đàn bà Mỹ độc thân đến đây nhiều lắm .
                              Anh thường đến đây thế nào cũng có mà !
                              - Tôi không biết cua gái đâu , tôi vụng về lắm ! Xưa nay toàn mấy bả cua tôi .
                              - HAHAHA ... Buồn cười quá đi ! Anh là đàn ông mà, phải chủ động chứ . Trâu không đi tìm cột , mà để cột đi tìm trâu ...hahaha !
                              - Cô đuổi khách à ? Cô bảo tôi là con trâu . Tôi không thèm đến đây nữa đâu . Nè ! Tôi là một trong những vận động viên bảnh nhất của sân Golf đấy . Nhưng ...hổng hiểu sao tôi rất nhát gái .
                              - Anh không nhát đâu , mà thẳng thắn quá . Chúng tôi không thích đàn ông quá trực tiếp như thế. Nhất là giai đoạn đầu , chúng tôi thích sự tế nhị .
                              - Chắc tôi phải nghe cô một lần xem sao . Vậy đàn bà thích loại đàn ông nào nhất hở cô ?
                              - Xong rồi ,vui lòng trả tiền anh John nhé ! Hẹn gặp lần sau , tôi sẽ nói tiếp anh nghe .
                              - Ah , cô nhử cho tôi đến đây mà . Whoa ! Cô chính là chiếc bẫy ngọt ngào
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2012 15:49:39 bởi mưa phố núi >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 37 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9