Một chuyến thăm đảo
Huyền Băng 11.09.2005 20:19:20 (permalink)
Một chuyến thăm đảo.

Mùa thu vùng duyên hải đẹp lắm, trời không có nắng, sương mù lúc nào cũng quyện quanh những ngọn núi, những đỉnh đảo làm cho chúng có bóng dáng mờ ảo khiến ta liên tưởng đến chuyện Từ Thức lạc đường mây.

Chúng tôi trên một con tàu nhỏ hướng về những cụm đảo ngòai khơi của bãi biển Nha Trang, ban đầu là đảo Chủ (bây giờ tôi không biết gọi là gì), kế đến là Bích Đầm. . ., tôi đã được tận mắt chứng kiến những hình ảnh cực kỳ hấp dẫn của thiên nhiên nơi ấy. Bãi đảo thoai thõai chớ không sâu, dưới bãi lại có nhiều san hô, nên tàu dù nhỏ cũng không thể cập sát bãi được. Nó phải đậu ngòai xa gần 200m lúc nước cạn, và nếu có thúng chai, chúng ta có thể ngồi trên đó để người dân đảo lắc thúng, hoặc chèo đưa chúng ta vào, còn nếu như không có thúng chai, mà chỉ có thuyền đánh cá, thì quý vị nữ nhi xin chịu khó xuống biển lội vào . . . vì ngư dân trên đảo dù có quý bạn bao nhiêu cũng đành xin lỗi. Họ có tập tục không chở phụ nữ trên thuyền đánh cá, họ cho rằng chở như vậy thần biển sẽ quở phạt họ, họ có thể gặp chuyện không may trong những ngày kiếm cá trên biển. Hôm chúng tôi đến đảo trên bờ không còn thúng chai nào cả, và bọn con gái phải nhảy ùm xuống biển lội vào thôi. Nước cũng không sâu lắm! Đám con trai thì lại thung dung áo mão chỉnh tề ngồi trên ghe để được đưa vào bờ. Một điều hơi nghịch lý nhưng phải chấp nhận thôi: “Nhập gia tùy tục, nhập giang tùy khúc”. Lội chừng hai mươi sải thì đã đến chỗ nước cạn có thể đứng lên đi được, và đi một tí nửa thì tới bờ thôi. Không thể nào thấy được cái đẹp của lòng biển khi chúng ta chỉ đi dạo ở bờ biển mà không ghé đảo. Ở mặt đảo quay vào đất liền, bờ đảo sóng chỉ gợn lăn tăn, nước rất trong, ta có thể thấy từng đàn cá lội, từng hòn đá cuội nằm im thong thóc dưới đáy biển. Khi đi trong nước ta phải tránh những cây chum giống như những cầu gai, người ta bảo đụng nó là thúi thịt luôn đó ? Thúi hay không không biết, tránh né là tốt hơn. Những tảng san hô bung xòe dưới nước, từng cụm, từng cụm trông đẹp làm sao. Ngước mặt nhìn lên, hít sâu một làn gió trong lành của đảo và ngắm nhìn cảnh vật chung quanh, thật không bút mực nào tả xiết . . Phía bên phải tôi một đám rừng thưa dạng thấp, lá cây mang màu đỏ, một màu đỏ rực rở làm sống động khung cảnh ở đây. Và bên trái tôi lại là một đám cây rừng có lá màu vàng, tôi không có dịp hỏi những người dân ở đây xem những cây này khác hay giống nhau, nhưng tôi biết tôi đang đứng trước một bức tranh sống động của một họa sĩ đại tài. Người dân không ở sát bờ đảo vì sợ khi nước lớn dâng lên. Họ thường xa bờ như có thể để được an tòan. Chúng tôi, với cây đàn ghi ta trong tay một đứa ngồi xuống mỏm đá đàn bài “Tôi muốn” của Lê Hựu Hà, và cả nhóm hình như hòa huyện vào trong cây, trong gió. Sâu vào trong đảo, những người dân chài chất phát, nước da họ sạm đen vì nắng. Những đứa trẻ tóc chúng se xoắn lại gió biển. Họ thiếu điện, thiếu tiện nghi nhưng cuộc sống của họ trông thật thanh bình.
Chúng ta không thể tưởng rằng trên hòn đảo chơ vơ giữa biển mà cây trái lại thật xinh tốt. Tôi vào vườn của một người quen trên đó, tôi thấy những trái lựu bạch to bằng bàn tay xòe ra, trông thật là ngon.
Trên đảo Bích đầm từ chân đảo lên đến đỉnh đảo, người chủ ở đây trồng sapochê, mãn cầu ta, đu đủ, trái nào cũng to hơn bình thường. Đu đủ thì trái đeo từ dưới lên cao, trông rất là ngọan mục. Cũng trên đảo này, họ nuôi hàng trăm con bò, thả vào rừng mà không sợ mất. Tôi đi theo họ đánh cá, họ lưới những con cá dìa bằng bàn tay, lọai cá này rất ngọt thịt. Tôi xuống khoan ném phụ những con cá lên bờ, kỳ cá chém vào cạnh ngón tay tôi, máu tuôn ra. Nhưng đặc điểm ở chỗ là kỳ con cá này rất độc, nếu bạn chạm phải ngạnh con cá trê thì chỉ chảy máu thôi, còn với lọai cá này chất độc làm cho mình đau buốt cả cánh tay và dẫn lên óc. Tôi phải vào nhà một người dân gần đó, xin một miếng vôi ăn trầu sức vào thì mới hết nhức.

Chiều hôm đó, rời đảo mà lòng nhiều luyến tiếc. Tiếc trời, tiếc cây cỏ, tiếc vạn vật chung quanh, không thể thu gom vào một cái túi đem về thỉnh thỏang lấy ra nhìn . .
Huyền Băng
#1
    Huyền Băng 12.09.2005 15:23:17 (permalink)
    Nổi kinh hòang một ngày giông bão,


    Còn mấy ngày nữa là hết tháng 10, người dân ở đây thường dùng câu:”Ông tha mà bà không tha” để chỉ những cơn giông bão phải có trong mùa. Nếu trời thương thì giông bão nhỏ, còn không thương . . Và mọi người lúc nào cũng trông tư thế đón bão. Mái nhà luôn luôn được ghịt chặt xuống đà ngang bằng một cái móc sắt gọi là ti tole chớ không đóng đinh như trong nam. Và những khi được thông báo giông bão sắp đến, họ cẩn thận mang từng bao cát (bao 20kg) lên giằng từng mép tole để tránh gió giật. Thậm chí có người còn mang cả dây thừng gịt tole xuống đất.

    Yến thì có biết giông bão là gì, ở Sài gòn làm gì có bão, mưa giông to lắm thì cũng chỉ đánh gảy một hai cành cây nào đó trên đường. Hay họa hoằng lắm thì mới có nghe gió thổi một miếng tole trên một cái nhà cao bay đi, hay nhổ một cây to bên đường nào đó. Sấm sét thì đùng đùng gầm gừ giống như dử dằn lắm, ấy vậy mà chẳng là gì cả. Yến bắt đầu biết bão từ đêm đó Nhà này xây dựng theo kiểu khu gia binh, chúng liền nhau với 10 căn một dãy. Căn Yến là căn thứ ba. Vì sống có một mình, nên Yến chẳng có đồ đạc gì trong nhà ngòai một chiếc bàn thấp tự đóng dùng làm bàn cơm, bàn tiếp khách. Phía sau tấm bạt ngăn phòng khách với phòng ngủ Yến kê một cái bàn cao dùng để ngồi viết lách gì đó. Trên vách Yến treo một ảnh tưởng Đức Mẹ bồng Chúa Giêsu, nên nơi đây cũng được xem như là cái bàn thờ của yến. Chiếc giường ngủ của Yến được kê ngang dọc theo bức tường bếp. Trong những ngày tháng mưa phùn gió bấc đó, Yến thường lên giường sớm.

    Khỏang 10 giờ đêm, tự nhiên không gian im lặng đến phát sợ, một cảm giác mà Yến chưa bao giờ thấy trước đây. Lúc không khí chuyển động bình thường chúng ta chẳng có cảm giác gì cả vì có lẻ chúng ta quá quen với nó. Nhưng khi tất cả đều lắng động thì cái tỉnh mịch đó làm cho ta phát hỏang lên. Sự im lặng kéo dài trong 5 – 10 phút rồi bắt đầu gió rít lên từng cơn, từng cơn. Chúng như tụ xuống rồi vút đi, tụ xuống rồi vút đi . . Yến nghe tiếng người kêu nhau ơi ới bên ngòai, gió bắt đầu giập trên mái tole rầm rập. Yến bắt đầu hỏang sợ thật sự, Yến vội đi đến cửa cái, định mở cửa ra xem bên ngòai như thế nào? Nhưng khi vừa hé cửa ra, Yến nghe có một luồng gió ập mạnh vào cửa. Yến chợt nghĩ đến người ta dặn khi giông bão không được mở cửa vì gió sẽ luồng vào bốc mái nhà đi. Thế là Yến phải cố hết sức mình mới đóng sập cửa lại được. Yến không biết chuyện gì sẽ xảy ra! Yến lại leo lên giường trùm chăn tiếp. Một thân một mình trong căn nhà tróng trãi, Yến cảm thây cô đơn và bắt đầu biết sợ ! Gió cứ như lượn trên mái tole rập rà rập rờn không ngớt. Và rồi Yến thấy một khỏang trời nhỏ bằng hai sóng tole ở mép bên trái nhà yến. Gió cứ như vật lộn với nhau trên mái nhà, Yến lại sợ, Yến trùm chăn lại. Chẳng bao lâu sau, sọat một cái, mép bên phải nhà Yến cũng mất hai sóng tole. Điều này chứng tỏ hai miếng tole nằm giữa nhà Yến và hai nhà bên cạnh đã được mang đi. Sự lo lắng trong lòng Yến lại tăng lên: chừng nào thì chúng sẽ dọn hết mái nhà? Chúng có làm sập tường không? Không ai có thể trả lời cho Yến câu này cả. Bên ngòai Yến lại nghe tiếng ơi ới gọi nhau? Yến cứ đóng cửa im thin thít. Chúng quanh Yến đa số là những người có gia đình, ai cũng phải có việc để lo và Yến cũng không muốn làm phiền họ. Gió lại giật phần phật với những tiếng hú kinh hồn. Ngay trên đầu Yến cây xà ngang cứ được dở lên dở xuồng dọng vào bờ tường làm gạch đá rớt ngổn ngang. Yến mở mắt nhìn nó và lo sợ nó sẽ bay đi Trong nổi lo sợ Yến chỉ biết dựa vào niềm tin của Yến là Chúa, là Đức Mẹ và Yến cầu nguyện. . ., trong một tít tắt Yến nghĩ có lẻ chui xuống bàn là tốt nhất, ở đó Chúa sẽ che chở, thế là Yến lôi cái mền xuống gầm bàn và đúng ngay lúc đó cây xà ngang đã rớt xuống đúng vào đầu giường của yến. Cây đà này dài hơn 4 m, kích thước khỏang 10 x 15cm. Yến cám ơn Chúa vì Chúa đã cho Yến sáng suốt đi kịp lúc. Yến cảm thấy yên tâm hơn khi chui xuống gầm bàn. Nổi kinh hòang chưa chấm dứt ở đây, gió vẫn giật từng cơn, Yến cứ dở mền ra nhìn lên mái nhà xem nó đã bay hết đi chưa rồi đóng mền lại, và cũng trong lúc đó Yến nghe có tiếng thì thầm, Yến hơi lấy làm lạ: nhà Yến là vách tường, làm sao Yến có thể nghe tiếng thì thầm từ nhà bên kia, nếu có thì chỉ là những tiếng kêu ơi ới thôi! Yến cố lắng tai nghe kỷ xem ai đó nói gì; và Yến lại nghe tiếng thì thầm đó rỏ hơn: “con nhỏ này chiếm chỗ của mình, tao với mày khiêng nó ra ngòai kia.”Đầu Yến lóe lên một suy nghĩ, đây là một chỗ ẩn náu tốt trong cơn giông bão, và hai hồn ma nào đó đã ẩn nấp và bị Yến giành chỗ nên bất bình! Yến lại thêm một phen hỏang vía, và Yến dùng đức tin để trấn tỉnh bằng cách cầu nguyện. Tiếng nói thì thầm im bặt, nhưng gió vẫn giật trên mái nhà yến, Yến lại trùm mền một lúc, rồi lại mở ra xem mái nhà còn không? Vài giọt mưa bắt đầu rơi xuống . .. ,mãi đợi chờ những điều xấu nhất, Yến mệt mỏi Yến đuối sức và Yến quyết định không thèm để ý đến nửa. Yến trùm kín chăn lại và Yến thiếp đi lúc nào không biết?

    Yến nghe có tiếng dọng cửa từ phía sau. Yến chòang tỉnh dậy, lúc đó Yến mới biết mình đang nằm trên vũng nước vì mưa chảy theo khe tole bị mất xuống đầy nền nhà yến, Yến đứng lên nước thấm vào chiếc áo len chảy nhiểu xuống tỏng tỏng, Yến cởi nó ra và đi mở cửa. Trời đã sáng, chú Nghiệp kế bên thấy Yến im thin thít không biết chuyện gì đã xảy ra và họ đã gọi yến. Đến lúc đó Yến mới biết dãy nhà mười căn mà Yến đang ở, ngọai trừ nhà Yến không căn nào còn một miếng tole nào. Bão đã mang đi cả mái lẩn xà ngang và lôi nó vào chân núi cách xa hàng cây số. Thế là mọi người phải tự đi tìm lại mái nhà của mình và đem về đóng lại. Yến có cái may mắn là không bị mất mát gì cả, nhưng nệm gối mền thì coi như ướt sủng, Yến thấm lạnh qua đêm và mệt nhòai vì cơn lo lắng Yến phải vào cơ quan nghỉ nhờ một giường trực của một người bạn. . .

    Mấy hôm sau trời vẫn mưa ầm ỉ, những máy tôn đã bị lõng lẽo qua cơn bão lại khua nhịp rộn ràng hơn. Nổi ám ảnh trước cơn giận của thần gió làm Yến mềm ra, tan lõang ra.

    Huyền Băng
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2005 21:34:41 bởi Huyền Băng >
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9