Vũ Thi Viên: Một Ngày Tình Cũng Trăm Năm
Xin clic vào hình để nghe được nhạc...
Cám ơn anh dòng thơ mượt mà Tôi và anh quen nhau trên phố ảo …Anh đến thăm tôi trong những ngày cuối hạ. Anh thổi vào vườn hoa thơ tình của tôi một làn gió mới thoảng nhẹ ru hương tình với những bài thơ mượt mà nhưng luôn đượm một nét sầu cổ độ, một nỗi buồn miên man… Đã từ lâu có một dòng thơ thu hút và lôi cuốn tôi từ khi tôi còn theo học làm thơ đường luật. Tuy không biết tác giả là ai nhưng ngày qua ngày tôi càng cảm thấy say mê dòng thơ sầu muộn đó, đến độ tôi bỏ dỡ dang việc học làm thơ đường của mình mà tập tễnh trải hồn lên trang giấy, viết nên những dòng thơ tình lãng mạn… Khi anh đến thăm tôi anh đã để lại trong vườn thơ tình của tôi những bài thơ với những bút hiệu khác nhau nhưng thi phong và bút pháp khi đọc rồi đã đưa tôi từ ngạc nhiên thích thú đến ngỡ ngàng vì anh đã trao đến tận tay tôi dòng thơ mà tôi hằng yêu thích… Và càng thấy vui rộn ràng hơn nữa khi biết anh là chủ nhân của những bài thơ đó …Ngày ngày tôi đều nao nức chờ anh ghé thăm để được đọc thơ anh…
Trở về giữa mùa thu cũ
Phố xưa lá đã chớm vàng
Nhớ em lòng dâng thác lũ
Chập chùng cơn gió mùa sang
…
Con đường mãi xanh kỷ niệm
Mai này em có qua đây
Sẽ thấy mùa thu còn đó
Và tình anh mãi vơi đầy
để được thầm chia sẻ với anh những cảm xúc thiêng liêng… Anh làm thơ rất buồn, thơ tình của anh đều hoài niệm về một chuyện tình lỡ làng, và anh như luôn chờ đợi một bóng hình trong nhớ thương và nuối tiếc …Và tôi cũng hông biết tự lúc nào những nỗi niềm của anh, đã đi sâu vào ngôi cổ mộ hồn hoang lạnh của tôi, như một tia nắng ấm áp đang dần dần phá vỡ tấm vỏ ốc mà tôi đã cuộn mình giam kín trong mấy mươi năm… Để rồi tôi cảm thấy như trong mỗi bài thơ của anh đều có một phần tôi trong đó… Anh là một người xa lạ, mà tôi mới quen… Tôi không biết anh là ai, từ đầu đến, tuổi tác bao nhiêu… nhưng tôi chỉ cảm nhận rõ một điều là tôi hiểu anh sâu sắc… Tôi hiểu được nỗi cô đơn thật sự của anh giữa dòng đời trôi nổi đầy nghiệt ngã này …Từ nhỏ tôi đã biết mình có chức năng thiên sứ trong người. Khi tôi đọc thơ anh tôi chỉ muốn dùng đôi cánh thiên sứ bé nhỏ của mình để bảo bọc và xoa dịu những vết thương lòng thầm kín của anh …Thế là tôi bắt đầu họa thơ cho anh. Trước khi quen anh, tôi đã thử họa thơ tình cho vài nghĩa huynh của mình, tôi thấy họa thơ tình còn khó hơn là họa thơ đường luật . Một bài thơ họa mà tôi ưng ý nhiều khi phải mất vài ngày, nhưng hông hiểu tại sao khi tôi họa thơ anh thì lại như sao băng xẹt ngang trời. Những lời thơ tôi họa cho anh như những lời tự tình thủ thỉ thì thầm đồng cảm với thơ anh …Và có một điều thật kỳ diệu là anh và tôi hông những chỉ có cùng một sở thích mà rất nhiều, như anh và tôi đã định sẳn từ muôn kiếp trước là "âme soeur" của nhau… Tôi rất thích sự nhận xét tình tế này của anh : « Thơ là những rung động tuyệt vời của cảm xúc, phát xuất từ niềm hạnh phúc , nỗi đớn đau , sự muộn phiền và xen lẫn đâu đó thấp thoáng những ước mơ , nỗi mong chờ và cả niềm hy vọng.....Những người làm thơ là những người muốn chuyên chở những cảm xúc đó bằng sự kết hợp giữa tâm hồn và vần điệu.......Để rồi những bài thơ được hình thành và từ đó gởi đi mong chia xẻ với những người đồng cảm … » Tôi họa cho anh một bài rồi hai bài, ba bài… đến khi tôi có thì giờ nhìn lại thì cũng có hơn trăm bài …Tôi đem những bài họa của tôi treo trong vườn thơ anh, tôi biết mình đã đem đến cho anh một niềm vui, vì anh thường sau đó đem hoa sang cắm trong vườn thơ tôi …Anh biết tôi yêu hoa hồng cho nên nhiều khi cả vuờn thơ tôi nồng nàn những đóa hồng xinh tươi. Anh đâu ngờ rằng, những cái săn sóc tỉ mỉ galant như đàn ông phương tây của anh đã làm cho tôi rung động cảm thấy mình càng ngày càng quý mến anh hơn …Để rồi hôm nào vắng bóng anh tôi chợt nghe hồn mình trống trải đến lạ thường
Em về...Paris nhớ thương
Tìm anh khắp mọi nẻo đường
Đàn ai sao gieo cung nhớ
Thầm hỏi người...tình còn vương?
Rồi một ngày anh đã để lại những dòng này trong vườn thơ tôi: « Những bài hoạ của TV rất là đồng cảm , nhẹ nhàng nhưng đầy sâu lắng. Anh vào diễn đàn HST gần một năm rồi, vẫn thích một mình trong mốt góc tối lặng lẽ đến buồn hiu , nhưng phải nói đây là thời gian mà anh thấy vui nhất vì....cuối cùng thì cũng gặp được một người cũng có những cảm xúc gần giống như mình....và như vậy cũng thật đủ cho những ngày tháng phù du này phải không .....Một lần nữa.......Xin cảm ơn thành phố có em.....Xin cảm ơn một mái tóc mềm....Và may mà có em nên đời còn dễ thương...... ». Anh nào đâu hay biết khi tôi đọc những dòng tâm tình này, nước mắt tôi đã rơi, tôi cũng thầm cám ơn Chúa đã đặt anh vào quỹ đạo của tôi…và cũng thầm cám ơn anh với những bài thơ buồn man mác đó, đã đem đến cho tôi những niềm vui rộn ràng khôn tả, những đồng cảm huyền diệu, một dòng thơ tri kỷ, một mối « Duyên Thi » đẹp đến ngàn năm… [size=.]MTV
15/11/07
Xin clic vào hình để nghe được nhạc ...
Xin clic vào hình để nghe được nhạc ...
Xin clic vào hình để nghe được nhạc ...
Xin clic vào hình để nghe được nhạc ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2011 06:20:00 bởi Tiểu Vũ Vi >
Xin clic vào hình để nghe được nhạc ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2011 06:26:27 bởi Tiểu Vũ Vi >
Xin clic vào hình để nghe được nhạc...
Xin clic vào hình để nghe được nhạc ...
Xin clic vào hình để nghe được nhạc!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2011 07:25:58 bởi Tiểu Vũ Vi >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: