Anh em tim sư tử
haivuongcd 23.08.2011 11:36:53 (permalink)
0
Ai dịch dùm mình sách "Anh em tim sư tử" (The Brothers Lionheart) với. Mình được một người bạn ở nước ngoài tặng, nghe nói truyện này rất hay và ý nghĩa, nói về tình anh em, sự dũng cảm... Ai có thể giúp mình dịch vì hiện nay trên các trang web không có bản tiếng Việt. Mình muốn dịch sau đó post lên cho mọi người cùng đọc.
Link download: http://www.mediafire.com/?iiju663cchljbj9
#1
    thao thao 26.08.2011 15:44:31 (permalink)
    0
    Mình k biết nhiều về TA, thử dịch chương 1 xem
    #2
      thao thao 29.08.2011 19:17:23 (permalink)
      0
      CHƯƠNG I
      Bây giờ, tôi sẽ kể cho bạn nghe một câu chuyện về anh tôi – Jonathan Lionheart. Câu chuyện này gần giống như một cầu chuyện cổ tích với một số tình tiết hoang đường. Nhưng tôi xin cam đoan rằng, tất cả những điều này đều là sự thật mặc dù ngoài Jonathan thì tôi có lẽ là người duy nhất biết điều đó.
      Jonathan không được gọi là Lionheart từ đầu, Họ của anh là Lion – giống như của mẹ và tôi. Anh được gọi là Jonathan Lion, tôi là Karl Lion và mẹ là Sigrid Lion. Cha tôi tên là Axel Lion, nhưng khi tôi 2 tuổi ông đã ra biển trên một con tàu lớn và từ đó chúng tôi không nhận được tin tức gì về ông.
      Nhưng những gì mà tôi muốn cho bạn biết là làm thế nào mà anh trai tôi lại trở thành Jonathan Lionheart và những điều kỳ lạ xảy ra sau đó
      Jonathan biết rằng tôi sẽ chết sớm. Mọi người đều biết điều đó – trừ tôi. Bởi vì từ bé tôi luôn ốm yếu, phần lớn thời gian của tôi là nằm ở trên giường và ho. Trong sáu tháng gần đây tôi đã không thể đến trường. Tất cả những người phụ nữ đến chỗ mẹ may váy đều biết và tôi đã nghe được khi một trong số họ nói chuyện với mẹ về điều đó. Lúc đó họ cho rằng tôi đang ngủ nên không nghe thấy, nhưng thật ra tôi chỉ đang nhắm mắt. Tôi tiếp tục giả vờ ngủ vì không muốn họ biết rằng tôi đã nghe thấy điều kinh khủng đó – rằng tôi sẽ chết sớm.
      Tôi rất buồn và vô cùng sợ hãi nhưng tôi không muốn mẹ thấy điều đó. Tôi nói điều đó với Jonathan khi anh về nhà.
      “Anh có biết em sẽ chết không?” Tôi vừa hỏi vừa khóc.
      Jonathan suy nghĩ một lúc. Có lẽ anh đang muốn tìm câu trả lời, nhưng cuối cùng anh nói.
      “Có, anh có biết!”
      Tôi bật khóc nức nở:
      “Tại sao lại thế? Tôi hỏi “Điều đó thật khủng khiếp, tại sao cái chết lại có thể đến với một đứa trẻ chưa tới 10 tuổi được?”
      “Em biết không, Rusky, anh không nghĩ rằng đó là điều tệ hại” Jonathan nói “Anh nghĩ rằng em sẽ có một thời gian tuyệt vời”
      “Tuyệt vời”, tôi nói. “Sẽ rất tuyệt vời khi ta chết và bị chôn dưới đất?”
      “Ồ!” – Jonathan nói – “Chỉ có cơ thể của em là nằm lại đó, em biết không” Linh hồn em sẽ bay đến một nơi rất khác ở đây.”
      “Nơi nào?” tôi hỏi, đầy nghi hoặc
      “Tới Nangiyala” Anh ấy trả lời
      “Nangiyala” anh buông ra một từ như thể đó là một điều hiển nhiên mà một người phải biết. Nhưng từ nhỏ đến giờ, tôi chưa bao giờ nghe đến nó.
      “Nangiyala?” Tôi hỏi “Nó ở đâu?”
      Sau đó, Jonathan nói rằng anh không biết chính xác, nhưng nó là một nơi nào đó trong vũ trụ, vượt ra ngoài các ngôi sao. Anh kể với tôi về Nangiyala, hấp dẫn đến mức làm tôi muốn ngay lập tức bay đến đó.
      “Nó là thế giới của các đống lửa, nhân vật huyền thoại và những câu chuyện cổ tích” anh nói “ và em sẽ vô cùng thích nó”
      Những câu truyện cổ tích và nhân vật huyền thoại đều bắt nguồn từ Nagiyala – anh nói – đó là nơi mà mọi chuyện xảy ra. Ở đó, em sẽ có những cuộc phiêu lưu từ sáng đến tối – Jonathan cho biết thêm - và trong tất cả các đêm nữa.
      “Em biết không”, Rusky, “ Sẽ rất khác biệt giữa việc nằm ở đây, không thể đi ra ngoài vì ốm yếu và suốt ngày ho khạc với những cuộc phiêu lưu tại đó”
      Từ khi tôi còn nhỏ Jonathan đã luôn gọi tôi là Rusky. Anh nói rằng đó là vì anh rất thích bánh bít cốt, đặc biệt là bánh bít cốt như tôi. Phải, anh quan tâm đến tôi. Bởi vì tôi không có bất cứ điều gì, tôi như một cái cây xấu xí, ngu ngốc, nhút nhát với đôi chân còng queo và nhiều điều nữa. Khi tôi hỏi Jonathan tại sao anh lại có thể yêu mến một đứa trẻ ngu ngốc, nhút nhát, ốm yếu và nhiều nhược điểm như tôi. Anh đã nói:
      “Nếu em không xấu xí, xanh xao và ốm yếu thì em đã không là Rusky, cậu bé mà anh vô cùng yêu thương”
      Nhưng tôi vẫn rất sợ chết, anh đã nói với tôi rằng chỉ cần tôi vừa đặt chân đến Nangiyala tôi sẽ ngay lập tức trở nên khỏe khoắn, mạnh mẽ và thậm chí rất đẹp trai nữa.
      “Em sẽ đẹp như anh chứ” Tôi hỏi
      “Còn đẹp trai hơn anh nhiều” Jonathan trả lời.
      Nhưng tôi cũng thừa biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ đẹp được như Jonathan, không bao giờ được như thế.
      Một lần, một người phụ nữ đến may váy của mẹ nói:
      “Bà Lion ạ! bà có một đứa con trai giống như hoàng tử bước ra từ trong một câu chuyện cổ tích”
      Và cái người mà cô ấy nói hoàn toàn không phải là tôi, tôi có thể thề về điều đó!
      Jonathan thực sự giống như một hoàng tử trong câu chuyện cổ tích. Mái tóc vàng tỏa sáng, mắt anh màu xanh lấp lánh, thêm nữa anh có hàm răng trắng muốt và đôi chân thẳng.
      Nhưng đó chưa phải là tất cả, ngoài những thứ đó ra, anh là người tốt bụng, mạnh mẽ và thông minh, anh biết và hiểu mọi thứ trên đời. Ở trường học anh luôn ở trong nhóm dẫn đầu. Ở nhà, bọn trẻ trong khu phố đều vây xung quanh anh, anh kể cho chúng những câu chuyện vui vẻ, dẫn dắt chúng vào những cuộc phiêu lưu kỳ thú. Tôi không bao giờ có mặt ở đó để nghe anh kể, bởi vì tôi luôn phải nằm dài trên chiếc trường kỷ cũ kỹ ở nhà bếp ngày này qua ngày khác. Tuy nhiên khi về nhà Jonathan bao giờ cũng kể lại với tôi tất cả mọi thứ, về những gì anh đã làm, đã nghe, đã thấy và đã đọc. Anh ngồi cạnh tôi, thật lâu, và nói rất nhiều chuyện. Cũng như tôi, Jonathan ngủ trong bếp, anh kéo chiếc giường từ tủ quần áo trên tường xuống. Khi nằm trên giường, anh vẫn tiếp tục nói với tôi những câu chuyện cổ tích và các nhân vật truyền thuyết cho đến khi mẹ quát vọng vào bếp:
      “Hai đứa im lặng ngay. Karl cần phải đi ngủ!”
      Nhưng tôi thường không ngủ được trọn đêm vì ho dữ dội. Thỉnh thoảng Jonathan bị thức giấc lúc nửa đêm và đi pha nước mật ong cho tôi để làm dịu cơn ho. Anh luôn quan tâm đến tôi chu đáo và tận tình như vậy!
      Đêm đó, khi tôi vô cùng sợ hãi nghĩ về cái chết đang đến, anh ngồi bên tôi hàng giờ và chúng tôi cùng thì thầm về Nangiyala để mẹ không thể nghe tiếng. Bà đang ngồi may như thường lệ, máy may đặt ở trong phòng khách, nơi bà ngủ - nhà chúng tôi chỉ có một phòng khách và một nhà bếp, như bạn thấy. Cánh cửa khép hờ và chúng tôi có thể nghe được mẹ đang hát bài hát quen thuộc về một thủy thủy xa nhà. Tôi cho rằng mẹ đang nhớ cha. Tôi không nhớ rõ lắm nội dung bài hát, chỉ nhớ một vài dòng như thế này:
      Em yêu, nếu một mai anh chết trên biển
      Thì sẽ có một ngày
      Khi em nhìn thấy một con bồ câu trắng như tuyết
      Trong cơn gió, tiến dần đến khung cửa sổ nhà em
      Nó chính là linh hồn của anh
      Quay trở về trong vòng tay yêu dấu của em.
      Tôi nghĩ rằng đó là một bài hát với những giai điệu đẹp, và buồn. Nhưng Jonathan cười và nói:
      “Em thấy đấy, Rusky. Có lẽ trong một đêm nào đó, em sẽ bay về nhà, từ Nangiyala. Xin hãy nhớ ngồi bên ngoài cửa sổ của tôi như một con chim bồ câu trắng”
      Đúng lúc đó tôi bắt đầu ho, và như thường lệ khi tình trạng tồi tệ đó xảy ra, anh nhấc tôi lên và ôm tôi trong cánh tay mình, sau đó anh bắt đầu hát:
      Hỡi Rusky bé nhỏ thân yêu
      Tôi biết đây chính là linh hồn của em
      Hãy thoải mái nghỉ ngơi ở đây
      Trong vòng tay yêu thương của tôi
      Không phải tôi chưa suy nghĩ về việc làm thế nào đi đến Nangiyala mà không có Jonathan. nếu không có anh, một kẻ đơn độc như tôi sẽ thế nào, tôi có thể làm gì ở thế giới của các nhân vật huyền thoại và các cuộc phiêu lưu. Nếu không có anh, tôi sẽ chỉ cảm thấy sợ hãi và hoang mang.
      “Em không muốn đi” Tôi bật khóc “Em muốn được ở cùng anh, Jonathan!”
      “Ừ, được! nhưng anh cũng sẽ đi đến Nangiyala, em không biết sao” Jonathan nói “Sẽ đến”
      “Sẽ đến ư?” tôi nói “nhưng anh có thể sống cho đến khi chín mươi tuổi và trong thời gian đó thì em sẽ phải ở đó một mình ”
      Jonathan giải thích rằng khái niệm “thời gian” trong Nangiyala không như trên trái đất. Ngay cả khi anh đã sống đến chín mươi tuổi, với Nangiyala sẽ như chỉ một vài ngày. Thời gian chỉ là một trong những sự khác biệt giữa Nangiyala và thế giới ta đang sống.
      “Em sẽ ổn trong vòng ngày” anh nói “ em có thể trèo cây, đốt lửa trại hoặc đi câu cá ở suối, làm tất cả những điều em luôn muốn làm. Và khi em đang ngồi câu được một con cá rô bên suối, nhìn thấy anh bay đến, em sẽ nói: “Jonathan, mọi thứ ở đây như thiên đường vậy!”
      Tôi cố gắng nín khóc, bởi vì tôi sẽ tự chăm sóc được bản thân mình trong vài ngày, chắc chắn vậy.
      “Nhưng nếu anh có thể đến ngay trong ngày đầu tiên là tốt nhất” tôi nói “ vì anh có thể bắt nhiều cá”
      Jonathan đồng ý với tôi về điều đó. Anh nhìn tôi thật lâu, trìu mến như thường lệ, tôi cảm thấy anh rất buồn, vì anh nói, rất nhẹ nhàng:
      “Đúng vậy! nhưng thay vào đó anh có thể sẽ phải sống trên trái đất này mà không có Rusky, những chín mươi năm”
      Đó là những điều mà chúng tôi suy nghĩ!
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2011 09:44:19 bởi thao thao >
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9