4. CHUYỆN KỂ THÊM.
______________________________
Có những người thích nghe chuyện.Có những người thích kể chuyện.Giữa hai người là những câu chuyện.
Em thích nghe chuyện gì ? Chuyện Ma kinh dị,chuyện ăn uống ẩm thực,chuyện đời,chuyện tình hay là chuyện ...linh tinh.... ?
Anh không biết kể chuyện ma loại liêu trai kinh dị,huyền bí.Cũng không biết nói về cái nghệ thuật ăn uống.Kể về những chuyện tình thì anh lại thấy ngại và sợ.Ngại vì những câu chuyện tình thì đâu có gì là vui : Người ta quen nhau,thân với nhau rồi yêu nhau,yêu đã đời rồi bỏ nhau < Thấy tội lắm ! <
Hay là để anh kể chuyện đời,chuyện lẩm cẩm linh tinh cho em nghe về hai ngày nghỉ hè của anh ?
Cái linh tinh của anh đã bắt đầu từ một buổi sáng có mưa.
Chờ mưa tạnh.Cả nhà anh bắt đầu dạo phố. Phố thung lũng hiền hoà và thơ mộng này có cái tên là Villeneuve sur Lot.Phố nằm ở phía trung nam của đất tây.Phố có núi thấp,có dòng sông lững lờ uốn khúc. Gần sát bờ sông là những con đường thương mại san sát nhau.Đứng ở một phía có cái tường thành của cái chuông và cái đồng hồ khổng lồ,em sẽ thấy mình ngơ ngẩn và nhỏ bé lắm.Nhỏ bé trước cảnh đẹp của những cấu trúc từ thế kỷ thứ 13, 14.
Muà hạ có nhiều mưa như thế này đã làm vơi khách du lịch.Những cư khách người Mỹ,người Anh đã đáp xe trở về phía bắc.
Khi nắng lên cao đến đỉnh chuông nhà thờ thì cái máy ảnh của anh cũng vừa hết điện.Nó cà giật theo cái nhăn nhó của anh.Càng nhăn nhiều thì anh càng khát nước và rủ cả nhà rời bờ sông ,ghé vào cái quán nước có đầy khách ngồi nhàn nhã nhìn sang phía hí viện chính của thành phố.
Khi anh tỏ ý trầm trồ về cái yên lành và quang cảnh cổ kính của nơi con mình vừa xây tổ ấm thì thằng bé nói :
- Ba mẹ biết không ? Thành phố này có hai bộ mặt.Ban ngày và ban đêm.Ban ngày thì đa số thấy người lớn tuổi,yên lành.Ban đêm thì toàn là dám trẻ kéo nhau tụ tập ầm ĩ ăn chơi náo loạn.Có khi kéo nhau về thanh toán nhau.
Lời nói của cậu con trai làm anh nghĩ đến một đồng tiền có hai mặt.Con người làm chủ hoặc làm nô lệ cho đồng tiền cũng có hai mặt.Mặt trái,mặt phải.Anh đã rất chịu khó nhìn và ngắm nghía cái mặt phải của con người dù cho cái nghề của anh đã bắt buột anh nhìn và nhận diện cái mặt thật rất trái và oái oăm của lòng người.
Mà thôi.Anh đang đi chơi vui,anh tránh nói về những điều không tốt.Lúc đi chơi,anh thích mình được biến thành một đứa trẻ để trầm trồ thích thú với những điều đang thấy.
Đang uống nước,tâm tình với gia đình thì nghe một tiếng động cơ rú lên kèm theo tiếng la hét chửi rủa.Thì ra ông bộ hành vừa nhảy kịp lên lề đường để tránh một chiếc xe hơi chạy như điên phóng vụt đến.Trên xe là một thằng nhóc đội cái nón lưỡi trai nghêng ngang coi trời bằng vung.
Thằng con của anh lắc đầu,chép miệng ngó vào tờ báo và nó đưa cho anh đọc.Bản tin chết chóc án mạng làm anh sửng sốt : Báo đăng tên bà thẩm phán vừa bị đánh chết trong xe hơi vào lúc 7.30 sáng ngày hôm trước.Bà này là một người quen biết của anh trong những vụ kiện cáo lo về vấn đề trẻ con....
Vài hình ảnh vui buồn lại chạy về trong đầu anh.Hình ảnh của một người đàn bà trẻ,dáng gầy cao,có hai đứa con gái nhỏ , bà vừa rời bỏ người bạn tình mới hơn một năm nay,và ông ấy hiện đang bị câu lưu vì bị nghi là giết bà.
Anh lẳng lặng ,chẳng nói gì với cả nhà về sự quen biết này.Vì anh nghĩ nên để cuộc đi chơi trọn vẹn.Và anh biết anh sẽ phải làm gì với người thân của bà ấy. Lại thêm một câu chuyện Tình và Đời....
& & &
Agen là một thành phố lớn cách cái phố núi của con anh.Anh có cái hẹn với vợ chồng cậu bạn.
30 cây số để xe chạy vòng vèo theo những con đưòng quanh triền đồi núi.Mưa lại rơi.Cây quạt kính chạy vùn vụt cho anh thấy những chú bò vàng,những chú cừu vẫn thong thả nhơi cỏ trên cánh đồng nghiêng nghiêng.
Khi xe đến Agen với những tấm bích chương đủ màu sắc quảng cáo lễ hội Pruneaux Show thì mưa đã ngơi. Đường phố lại có đầy người đi qua những hàng quán đã sửa soạn bàn ghế,rượu chè ăn uống cho 3 ngày lễ.Cả một cái quảng trường rộng lớn đã thấy dựng sân khấu khán đài vì sẽ có các buổi hoà nhạc.
Cậu bạn anh và vợ hắn mở một cái nhà hàng nhỏ ở trung tâm phố từ hơn 10 năm nay.Với sự cạnh tranh của các nhà hàng tàu kiểu ăn bao bụng - Buffet à volonté - thì cái nhà hàng của cậu càng ngày càng ế. Ế sưng,ế sỉa.May mà cậu ta là người có tài đục đẻo để làm nhà cửa rất khéo tay và chịu khó. Cậu ta dựng lên mấy căn hộ cho mướn nên hai vợ chồng chẳng có gì lo ngại chuyện xập tiệm.
Phố ở ngoài vui đông,nên hai bà nội tướng rủ nhau ra phố.Phố vui thêm khi có các nàng để shoping. Cậu bạn anh thì mải mê chúi mũi vào cái màn ảnh ở trong cái phòng bê bối bừa bộn nằm dưới tầng hầm của nhà hàng ăn.
- Nè anh.Lại xem mấy cái này hay lắm.
Anh biết là cậu ta chỉ mê ba cái diễn đàn Forum đánh đấm của chính trị nên nói :
- Cậu cứ viết bình luận cho xong đi rồi lên đây chơi.Anh có thể chờ cậu .
- Không mà. Em đập nhau ,chửi bới với tụi nó xong rồi.Bây giờ là chuyện chit chat .Có con nhỏ này ở ngoài Bắc .Dân Hà Nội.Lém lắm ! Con nhỏ đang rủa xả em thê văn thảm.Coi nè.
Cậu bạn hứng chí kéo anh ngồi xuống trước màn ảnh.Sau mấy cái mục tranh luận về chính trị là mục tán phét .Cậu bạn chỉ tay vào hàng chữ và đọc :
- Sao anh không gửi cho em cái hình nào để xem mặt mũi anh ra sao ? Bí mật quá ha ? Anh đã thấy ảnh của em rồi ..
Bạn anh trả lời :
- Anh sẽ gửi em mấy tấm ảnh lúc 3,4 tuổi.Cởi chuồng như nhộng.
- Hihihi Hơ hơ hơ....Không sao.Sẽ không thấy gì .Đừng mắc cỡ.Gửi cả hình bây giờ nữa nha.Để em tưởng tượng
- Để xem sao.Không hứa.
- Anh thật là bí mật và đáng ghét.
- Hơhơhơ hơ.....hahaha ...
Cậu bạn ngừng gõ chữ.Thẩy cho cô bên ấy một bản nhạc của John Lonnon..Imagine....Rồi quay sang anh,nói :
- Em không bao giờ cho con bé biết em làm gì,ở đâu... Con bé đoán em đang ở ngoài Việt Nam...Vậy mới vui.
Và em biết rằng cô ấy rất khoái em...
Anh nhăn.Lại nhăn :
- Nếu là bạn tốt.Có gì hại cho em ? Sao lại cứ trêu ghẹo người ta ?
- Cô này lém và chanh chua lắm.Có mấy thằng gửi vào những bài thơ kiểu ý tục lời thanh bị cô ta chửi cho một mách..Thế là dọt luôn.
- Còn em thì sao ?
Cậu bạn cười cười. Cậu loay hoay click vào các bản nhạc.Anh đâm chán nói chuyện với bạn :
- Eh Nhỏ . Cho anh mượn cái màn hình.
Thằng nhỏ xê ra nhường chỗ.Anh ckick vào Diễn Đàn.Chủ đề m@anh.
Thấy có dòng chữ em viết :
" Nè anh người dưng !
Mấy hôm nay ,em bận rộn quá. Cứ viết tiếp đi.Em sẽ vào viết bài mới.
Hẹn gặp lại ở đây.
m@anh. "
......
Cũng được. Vậy cũng được.
Vậy mà mấy phút sau.Lạng vài vòng đọc bài.Trở lại thì dòng chữ của em biến mất.
Ngày hôm sau,em phone lại nói vì bị trục trặc nên đọc lại thấy chữ chạy lung tung,phải xin Ban biên tập xoá !
....
Không sao . Không sao.Miễn là những câu chuyện nhỏ mà anh đã kể không có chỗ nào chạy mất.
...
Mỏi tay rồi.Anh ngừng gõ máy.Mai ngày nghỉ,anh sẽ kể tiếp .Anh biết anh có cái tính " cù nhây ".
đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2012 02:23:59 bởi dang son >