-----------------
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 4 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 54 bài trong đề mục
dang son 12.09.2011 15:46:43 (permalink)







KỶ NIỆM Ở QUÁN MƠ MANG TÊN BIỂN

(Marie La Mer )






Marie La Mer
( Salvatore Adamo )



Marie la Mer,
Au creux d'une vague
Je t'ai trouvée étrange et belle
Comme un oiseau de mer

Marie la Mer,
Le ciel était rouge et les algues étaient d'or
Comme de longs cheveux ondoyant sur la mer
Tu m'as souri, Marie la Mer
Il faisait beau dans tes yeux verts
Et on s'est regardé, longtemps, longtemps

Marie la Mer,
Au creux d'une vague
Je t'ai perdue effarouchée,
Comme un oiseau de mer.

Le temps s'était perdu en mer
Il faisait beau dans tes yeux verts.
J'ai tendu la main doucement, doucement

Marie la Mer,
Me pardonneras-tu, je t'attendrai longtemps

Marie la Mer,
Il pleut sur la plage
Il pleut pour toujours
Dans le ciel passent quelques oiseaux de mer.




.......




M biết không ? Anh có nhiều kỷ niệm với bài hát Marie La Mer ở thời ấy của một thành phố cũ.

Tiếng hát của Adamo vẳng ra từ một buổi tối mưa tầm tã.Anh dựng xe,chạy vội vào quán và lắng nghe anh chàng hát.Nồng nàn :


... Marie la Mer,
Au creux d'une vague
Je t'ai trouvée étrange et belle
Comme un oiseau de mer



Marie – la mer
Giữa con sóng,anh nhìn thấy em rực rỡ
Như cánh chim biển.
Bầu trời rực đỏ và những nhánh cây như tóc chạy dài trên biển
Em đã cười với anh ở bầu trời đẹp trong mắt với tia nhìn dài đến tận cùng,tận cùng….

Marie –La mer
Rồi giữa con sóng,anh đã làm mất em,theo cánh chim biển

Mưa chợt rơi xuống biển
Và thời gian lặng chết trên biển
Marie - La mer
Trời biển ảm đạm
Cho anh chờ em
Anh vẫn chờ em
Giữa bầu trời mưa
Vĩnh viễn chỉ còn mưa……



Bài hát ấy đã theo anh sang bên này.
Rồi một hôm ở một cái quán nhạc ở thành phố biển - Trời mưa,mưa ....anh lại được nghe bài hát cũ ấy và anh có thể viết :


" BIỂN MƯA "



Con sóng cuốn vào bờ
Ướt ghềnh đá chơ vơ
Biển vắng như ngày đó
Biển nhớ tình trong mơ

Ta xa nhau giữa cơn mưa
Biển xa dần trong
tầm mắt
Như kỷ niệm đã nhạt nhòa
Trên từng bước chân heo hắt

Tìm nghe tình khúc cũ
Ta đã hát ngày nào
Hỏi em có còn nhớ ?
Giữa ngày tháng qua mau


……Marie – la mer
La mer est trop grise
Et je t’attends,
je t’attendais longtemps
Il pleut sur la plage
Il pleut pour toujours…… "


-----





Nhỏ @M !


Sáng nay ,anh bận quá.Anh có một ngàn tấn việc đang chờ anh...Anh sẽ trở lại vơí tiếng mưa trên bãi biển.

Vài hàng viết cám ơn lời bài hát kỷ niệm ấy.

Và anh cũng không quên cám ơn em.Vì tên của M cũng là cái tên có đôi khi mang màu sóng và màu của cát.....





đăng sơn.fr


<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2012 02:37:11 bởi dang son >
#16
    m@anh 17.09.2011 02:08:10 (permalink)
    .


     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2016 08:59:47 bởi m@anh >
    #17
      dang son 17.09.2011 12:54:49 (permalink)







      NHỮNG CHUYỆN PHIM.....




      ____________________________





      Có nhiều cách để xem một cuốn phim buồn.Và sau đó,ngẩm nghĩ lại để thấm và... buồn.

      Thật ra,những chuyện tình đều hơi giống nhau.Người ta gặp nhau,quen nhau để nhung nhớ,để yêu nhau,giận hờn,đấm đá nhau và..xa nhau.

      Nhớ nhiều hay nhớ ít,thương nhiều hay thương ít thì cũng là yêu. Yêu cho đến khi rã rời chân tay thì rời nhau.Khi lìa nhau thì chẳng ai vui.

      Trong những đoạn phim tình yêu ướt át như thế thì hay có những bản nhạc tình để đã ướt thì càng thêm ướt.Càng ướt càng ăn khách.


      ------


      Buổi sáng và ở một góc ngắn ngủi như thế này,tôi đang xem một đoạn phim bộ loại kiếm hiệp tình cảm của cô bạn m@anh.Cái đoạn chia tay dưới mưa như thế làm tôi nhớ chuyện của tôi ngày xưa. ( Hình như phim của tôi cũng có cùng một người đạo diễn.Ông ta bắt hai tài tử sụt sùi tím ngắt và lạnh vì mưa... )


      Ôi - Tôi nhớ lại và đang thù ghét cái ông đạo diễn của cuốn phim buồn.




      đăng sơn.fr
      ( ..ngày mưa ... )


      <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2012 02:38:02 bởi dang son >
      #18
        m@anh 23.09.2011 01:44:21 (permalink)
        .






        <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2016 09:00:30 bởi m@anh >
        #19
          dang son 23.09.2011 02:15:29 (permalink)



          BUỔI SÁNG MƯA
          và quán nhạc.



          ________________________________





          Mưa đổ lớn khi xe tấp vào bãi parking.Có được cái chỗ đậu sát cửa thương xá là mừng rồi.Buổi sáng còn sớm nên các cửa hàng thưa thớt người.Đi ngang hàng bán đĩa nhạc,nghe một bài hát cũ của France Gall , cô nàng ca sĩ tóc vàng có một chất giọng khá non nớt và thiếu kỷ thuật hát ..Vậy mà không hiểu tại sao mình lại thích.

          Hay tại có chữ " Bébé " dễ thương ở đầu tự cái bài hát ?


          Giọng cô nàng nhỏ nhẹ :





          Y a des couleurs qu'on oublie pas
          Le cœur, quel drôle de caméra
          Y a des souvenirs qui nous tiennent chaud là

          Y a des détails qu'on oublie pas
          Dans la tête ,quel drôle de cinéma
          Y a des petites phrases qui nous tiennent chaud là


          Comme comme bébé comme la vie
          Passe vite avec ses amis
          c'est l'heure de dire bonjour
          Comment ça va
          Et c'est fini déjà
          Comme comme bébé comme la vie
          Passe vite avant qu'on est compris
          C'est l'heure de dire où suis-je
          Quel est ce monde là
          Et adieu déjà
          Adieu déjà

          Calme calme calme-toi
          Toi tu as plus de temps que moi
          C'est beau la neige tu verras
          Et comme c'est beau le Sahara
          Mais qui a inventé tout ça ?

          Y a des moments où on s'abîme
          Où le hasard nous assassine
          Y a des moments où ça fait mal là
          Et toi qui es un peu de moi
          Mon histoire, tu la continueras
          Ce s'ra plus facile de tout laisser là


          * Bébé comme la vie.

          ___________________



          Tiếng hát nhẹ.Buổi sáng đi qua - Nhẹ.

          Cảm thấy thoải mái và mua cái đĩa đem về nhà.Nghe xong cái cd,mình biết sẽ có vài điều để viết..






          đăng sơn.fr


          <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2012 02:39:40 bởi dang son >
          #20
            dang son 25.09.2011 00:34:59 (permalink)







            @ - CÁI GÌ CŨNG VỪA VỪA ,PHẢI PHẢI.





            ___________________________________________________



            ... Tôi có người bạn thân
            người ấy tên là Buồn
            Hai đứa quen nhau từ ngày mới lớn
            Ngày đó buồn còn xa lạ,không hay đến thăm tôi

            Ngày đó, còn nhiều mơ mộng nên tôi cũng không thân

            Cho đến ngày tôi biết,ngày biết yêu lần đầu
            Ôi ! Những đam mê của thời mơí lớn
            Tình yêu là trò chơi lạ,ai biết dến thương đau về sau
            Từ đó,Buồn thường hay lại,hay đến thăm tôi luôn

            Buồn ở lại lâu nhất lúc mất người yêu
            Buồn rủ thêm cô đơn đến đây chơi mỗi chiều
            Buồn luôn có măt mỗi lần ta nghĩ đến em
            Sợ rằng lần này,Buồn sẽ ở lại đây mãi...


            ( Người Bạn Thân Tên Buồn ) - Đức Huy - 1983,1990.



            ......



            Em nhỏ !


            Đó là bài hát mà anh đã nghe đi ,nghe lại lúc sáng nay lúc rảnh rổi nhìn mưa và chờ cái hẹn vơí khách.Phần hoà âm theo điệu cha cha khá nhanh vơí tiếng hát của một nam ca si mà chẳng bao giờ anh thích dù hắn ta có chất giọng rất mạnh và hay ( nhưng hễ nhìn cung cách trình diễn màu mè và cái bản mặt nghêu ngao cùng tiếng gào ầm ĩ của hắn là anh thấy oải rồi ! ) - Vậy mà may ! Bản nhạc này của Đức Huy do hắn hát rất tuyệt.

            Đức Huy là một trong những nhạc sĩ sáng tác mà anh hằng ưa thích.Nhớ lại những thập niên 80,anh vác được cuốn băng cassette của anh chàng về,cứ nghe đi nghe lại những bản như Mùa Đông Sắp Đến, Khóc Một Dòng Sông,Làm Sao Tôi Quên Được hay là bài Đỗ Quỳnh Hương...

            Em cứ hãy tưỏng tượng mà xem : Giữa những buổi sáng,buổi chiều mùa đông lạnh,lái xe chạy ngang những góc phố một mình,trong xe nghe rỉ rả những bản nhạc như thế thì chỉ có nước buồn muốn...chết ! Cách hoà âm rất giản dị của Đức Huy cho những bản nhạc như thế cũng rất tuyệt.

            Có vài người bạn khi nghe chung nhạc ĐH vơí anh thì chê chất giọng của anh chàng ấy.Anh cười ,im lặng khi nghĩ đến câu 9 người 10 ý.Vả lại vơí anh,anh xem ĐHuy đúng ra là một nhạc sĩ sáng tác có tài hơn là nói về chỗ đứng ca sĩ của anh ta.



            Em nhỏ !


            Sáng nay,mưa nhỏ,rất nhẹ,rất êm.Tiếng hát vẫn làm anh say say khi đĩa nhạc quay dến câu :

            "Cho đến ngày tôi biết,ngày biết yêu lần đầu
            Ôi ! Những đam mê của thời mơí lớn
            Tình yêu là trò chơi lạ,ai biết dến thương đau về sau
            Từ đó,Buồn thường hay lại,hay đến thăm tôi luôn "

            Thấm và thấy thấm.Thấm ở chỗ cậu bạn tên Buồn ấy đã rủ thêm một người bạn khác tên là cô đơn dến thăm.Thể nào cái gã thất tình,tình phụ ấy cũng phải ngả nghiêng buồn thấu xương.Kể cũng đáng đời cho gã.


            Ở đời,thấy cũng khó nói quá ! Không yêu cũng chết, mà yêu cho lắm rồi thì cái buồn nó vật cũng chết ngắc.


            Bài hát vừa ngừng thì lại đến giờ làm việc.
            Anh phải ngừng những dòng lẩm cẩm,lẩn thẩn vừa kể trên.

            Việc gì ra việc đó.Cái gì vừa vừa phải phải cũng tốt hơn.Anh đang nhủ lòng mình chiều nay đi làm về sẽ nghe nhạc pop hoặc rock cho thay đổi không khí.Trời đang xìu mà nhai mấy bản nhạc buồn bã hoài thì chỉ có nước..... (... )




            đăng sơn.fr



            <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2012 02:40:40 bởi dang son >
            #21
              m@anh 29.09.2011 03:55:54 (permalink)
              .

              <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2016 09:01:22 bởi m@anh >
              #22
                dang son 03.10.2011 15:52:10 (permalink)





                @ - GA CŨ - GA MỚI.



                _______________________________





                Nói thật ra,anh chẳng thích cái gare xe lửa chút nào.Gare xe lửa hay để lại cho anh những ngậm ngùi vì hình ảnh ly biệt.

                Khi có việc ra gare đưa đón ai,anh đã thấy những người bùi ngùi chia tay nhau.Nhất là những cặp tình nhân vơí nụ hôn trong vòng tay ôm.Thảm quá ! Buồn !

                Vây mà sáng sớm hôm nay - Đúng 6.10 sáng ,anh lại có mặt ngoài gare xe lửa.Anh đưa người đồng nghiệp ra chuyến tàu sớm nhất để đi Lyon.Người này đã ở trọ nhà anh một đêm sau khi họp hành cho buổi làm việc.

                Đây là một mẫu người khá đặc biệt,nếu không muốn nói là kỳ lạ.

                Hắn và anh quen nhau ở lần họp Festival tu nghiệp ở Lyon.Trời xui đất khiến cho hắn và anh ngồi cạnh nhau.Anh để ý đến mùi nước hoa rất " đàn bà " của hắn.Ai đời thắt cà vạt,chemise trắng muốt mà lại sức nước hoa của Charnel !

                Hắn đã im lìm ghi chép khi nghe buổi thuyết trình rất khô khan.Bàn tay ẻo lã của hắn gõ rất nhanh trên phím netbook.Những ngón tay cho anh cái cảm tưởng một người pianist đang đánh đàn.

                Hắn quay sang anh.Giọng nhỏ nhẹ như con gái :

                - Ông ở xa đến ?

                Anh ngó cái Pc màu hồng rất ngộ của hắn và chỉ gật đầu để có thể ghi chép vài mớ tin tức liên quan đến công việc đang làm.Mùi nước hoa phảng phất của hắn làm anh khó chịu.Khi khó chịu,cái mặt anh lạnh lùng,hắc ám.

                Đến giờ ngừng họp để giải lao,thấy anh cầm ly cà phê đứng ngắm nghía cái bản đồ của thành phố treo trên tường,hắn lại gần,giọng nói như reo lên.Cái giọng hắn trong trẻo :

                - Ông có đến đây bao giờ chưa ? Thành phố này có nhiều cảnh đẹp.

                Anh ầm ừ.

                Hắn tỏ thái độ vồn vã :

                - Tôi tên là Jean. Phòng mạch cách đây chỉ 2 cây số.Cạnh là những cái restaurant rất nổi tiếng.Ta có thể đi ăn chung vơí nhau và bàn chuyện về tình hình nghề nghiệp.

                Chưa kịp trả lời thì điện thoại của hắn rinh rinh.Hắn trò chuyện vài câu rồi đưa máy cho anh.Giọng tự nhiên :

                - Nè ông bạn ! Ở đầu dây là Alain.Bạn thân của ông .Ông ấy muốn nói vài câu vơí ông.


                Giọng Alain reo vui ở đầu dây.Hắn hỏi về tình hình buổi dự thảo.Trước khi cúp máy,Alain nói :

                - Bạn nè.Jean quen với tôi đã 10 năm nay.Tử tế lắm.Chỉ tội cái hơi bong bóng mà thôi.


                Sau buổi họp,anh lừng khừng định từ chối lời mời ăn nhà hàng của Jean.Có điều gì đó ở hắn làm anh ngại ngần.Hắn là người lịch sự vơí khuôn mặt bảnh trai,đôi mắt to,sâu, người cao ráo..Chỉ có điều cái mùi nước hoa và cái giọng nhè nhẹ đong đưa ấy làm anh khó cảm,khó gần.Tính anh thích người đàn ông cho ra dáng đàn ông.

                Cái tật háu đói,tham ăn của anh đã bắt anh chui vào chiếc xe loại thể thao thấp tủn của hắn. Xe lao vào các dãy phố đầy ấp người và xe...


                Nhà hàng ăn trông rất lịch sự.Khi uống rượu khai vị,cụng ly,anh nhìn rõ vào mắt hắn :

                - Này Jean ! Tại sao ông dùng nước hoa của đàn bà ?

                - Tôi sức đâu có nhiều.Ông ngửi thấy ?

                - Bộ ông là đàn bà hay sao ?


                Jean cười tươi,thản nhiên - Khi cười,hắn rất đẹp ! :

                - Bộ bạn Alain không nói cho ông biết tôi là đàn bà đã giải phẩu làm đàn ông hay sao ?

                - Hơ ..hơ.... !

                - Lúc được sinh ra,tôi có cái đầu của một thằng con trai,từ bé đến lớn,trong nhà có 3 anh trai,tôi chuyên mặc quần áo như con trai.Tôi chơi món con trai và sau khi ra trường,tôi đã qua một vài cuộc giải phẩu để trở thành đàn ông.


                Anh thử tìm cái yết hầu của Jean khi nhìn vào cổ áo hắn.Jean hiểu ngay để nói :

                - Ông bạn đừng tìm kiếm vô ích. Ông khác,tôi khác.


                Cái nghề của hắn,của anh là phải chứng kiến và xem nhẹ đi bao điều kỳ lạ từ đời sống và các biến chuyển tâm lý của con người.Vậy mà trong suốt bữa ăn,anh đã không thấy mình được tự nhiên cho lắm ( Anh nghĩ trong đầu : thà ta ngồi ăn uống vơí một người phụ nữ,ta thấy tự nhiên hơn ! )


                ...


                Vài tháng trôi đi.Ở văn phòng,anh nhận được giọng nói của Jean ở phone :

                - Nè ông bạn ! Tôi có dịp ghé thành phố của ông để làm việc trong vòng 4 ngày.Ông có thể đến đón tôi ( ngày mai , lúc tám giờ tối ) ở phi trường không ?


                Anh đồng ý vì lần trước anh đã nợ hắn bữa ăn ngon và một vòng xe ngao du thành phố ấy. Công việc của hắn và anh dính nhau trong suốt 4 ngày.Phải công nhận là hán tháo vát và giỏi hơn anh trong cách định bệnh và tâm trạng. ( Người ta nói hắn là một trong những Psy giỏi nhất hiện tại ! )



                ...


                Hắn ngủ lại một tối ở nhà anh.Hắn có tài cắm hoa và trồng hoa .Hắn có tài chơi piano và guitar làm anh đỏ cả mặt.Hắn uống rượu rất cừ.

                Giữa khuya,hơi ngà ngà,hắn đùa :

                - Nè ông.Nếu mà tôi không được giải phẩu để thành đàn ông,chắc tôi đã ngủ vơí ông.


                Anh giật nẩy mình.Hình như bao nhiêu cọng tóc trên đầu anh dựng lên.Anh nổi cạu một cách bất thường :

                - Jean ! Đừng mượn hơi rượu nói bậy ha ! Tao ghét cái lối nửa nạc,nửa mỡ.


                Jean cười xin lỗi rồi đi ngủ.


                ...........



                5 giờ sáng.Hắn đã bò dậy,tự động pha cà phê.Gặp anh ở cửa bếp.Hắn cười,cười :

                - Ê ông - Đừng giận câu nói của tớ đêm qua nhé. 6.15 xe lửa chạy.Cậu đưa tôi đi kịp không ?


                Anh gật đầu,thảy hai chiếc xách tay đựng quần áo của hắn vào cốp xe.Trên đoạn đường đầy bóng tối đến nhà gare,anh để loại nhạc funky,R&B để không nói gì nhiều vơí hắn.Mùi nước hoa thoang thoảng nơi Jean làm anh hơi nhăn mặt.

                Xuống xe,đi nhanh vào chỗ tiếp tân đã đầy người chờ những chuyến tàu sớm.Jean bắt tay anh.Bàn tay con gái mềm,ấm.

                Chẳng lẽ lại im lặng,anh trêu hắn :

                - Nè ! Chừng nào lấy vợ,nhớ gửi thiệp cho tụi tớ.


                Jean cười buồn :

                - Có lẽ là không.



                Bóng hắn khuất sau đoàn người trên bến.Anh lững thững ghé quầy mua tờ báo,gọi ly cà phê.Hình như mùi nước hoa của Jean còn thoang thoảng đâu đây.







                đăng sơn.fr



                <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2012 02:41:36 bởi dang son >
                #23
                  m@anh 05.10.2011 00:55:15 (permalink)
                    .
                   

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2016 09:17:25 bởi m@anh >
                  #24
                    dang son 06.10.2011 13:14:50 (permalink)



                    ..



                    @ - CHỌN VÀ LỰA ĐIỀU GÌ ?



                    ______________________________________





                    Có những điều ta dự định để có thể chọn lựa .Và hẳn nhiên,có những lúc ta bị đứng trước một tình huống không thể nào chọn hay lựa !

                    Tôi nghĩ như thế khi nhận được khá nhiều tin tức không vui.Tôi muốn tránh né chữ " Buồn ",chữ " Thảm " !

                    Khi đứng trước điều không thể né tránh, tôi thử lách,lạng và tìm ngõ ngách khác để thoát hiểm.Và đã bao lần ,tôi đã thoát thân theo kiểu " Vác của chạy lấy người " - Thường thì khi sợ quá,người ta hay dùng câu : " Bỏ của chạy lấy người " !

                    Lần này khác,tôi chạy và mang theo của.Của cải của tôi không có nhiều : Một cái bloc note agenda đầy ngập chữ và PW,một cái phone di động,một cái Pc kiểu bỏ túi chứa hồ sơ và cái chìa khoá xe hơi.Vậy thôi.

                    Trong lúc lái xe,tôi hí hoáy mở bộ nhớ nằm trong trí óc để điều hành công việc của mình.Tôi biết tôi phải làm gì và trả lời ra sao cho công việc của mình.

                    Thằng bạn Psy của tôi có vẻ lo nghĩ.Nó nói nó mất ăn ,mất ngủ vì trách nhiệm.Tôi dấu nó cái chuyện khó ngủ của mình để hoàn thành công việc.Vậy thôi..Và chúng tôi sẽ phải đối diện trước bao nhiêu cái sự thật khá trần truồng ở chỗ làm việc.

                    ..


                    Lúc kẹt xe,tôi nghĩ đến cú phone của cô bạn thân cùng viết trên một Forum.Cô nói :

                    - Mở mail đi - Em gửi cho anh một bài viết.Lạ lắm.Họ đã nhắc tên của anh và cậu học trò tên Trường An của anh.



                    Mở mail.Mail cho tôi thấy một chủ đề nguệch ngoạc với những câu viết kiểu Chat không giống ai.Kiểu viết chóp nhoáng tối mù,tối om om đã nhắc đến tên tôi bằng chữ viết tắt và nhắc đến sự tàn tật của cậu học trò của tôi.Và họ kháo nhau theo kiểu tò mò ,gỡ gạc.....


                    Tôi không lạ gì vơí những ý kiến bàng quang chẳng ra đầu ra đuôi của thiên hạ.

                    Viết và có tư cách để viết là một sự chọn lựa.
                    Ta chọn điều gì để đọc,để suy nghĩ và để có thể Viết ?


                    Với tôi.Viết là một cách chọn lựa.

                    Thời gian còn quá ít cho góc sáng hôm nay.Tôi chọn cách tạm ngừng gõ chữ để đối diện vơí một ngày mơí đầy ấp việc.







                    đăng sơn.fr



                    ______________________


                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2012 02:42:52 bởi dang son >
                    #25
                      white black 06.10.2011 16:19:44 (permalink)
                      Tôi đang nghĩ viết sao để có thể gọi là những chia sẽ mà không gây hiểu lầm
                      hoặc tổn thương cho những người  sẽ đọc và đã đọc qua nhửng lối
                      suy nghĩ và sắp viết ra đây của tôi trong chủ đề " Điều gì trong những sự chọn lựa"

                      Mỗi một cuộc đời là mổi một màn kịch khác nhau nhưng nhân vật diễn tuồng thì có nhửng điểm
                      giống nhau là nỗi buồn. Cái buồn giống nhau chung ở đây là nỗi buồn mất mát người thân , vì con
                      người khi cất lên tiếng khóc chào đời là đã có tình thân ,cho nên không thể nào tránh né được chử buồn
                      và chữ thảm ,và  khi nghĩ về cái chết thì theo tôi con người  không có sự chọn lựa ngày nào mình sẽ
                      chết , chết như thế nào vì con người không thể biết trước được tương lai , một ví dụ chung mà tôi
                      nghĩ rằng ai trên thế giới cũng đều  biết , như cái chết vì thiên tai của người dân Nhật , cái chết của 10
                      năm về trước xãy ra từ những toà nhà cao ốc của người Mỹ. Đó là cái chết chung , nhưng nếu nói về
                      cái chết riêng lẽ của từng cá nhân con người thì nhiều và rất nhiều những trường hợp mà theo quan điểm
                      của tôi cũng không có sự chọn lựa trong cái chết , như trường hợp của  NTA mà tôi cũng mới vừa
                      đọc được một góc đời thơ cách đây vài ngày mà bạn hưũ đăng lên , nhửng câu thơ thật buồn và đi vào lòng người đọc , Sorry khi khơi lại niềm đau của cậu học trò bạn hửu nhưng nếu như bạn hiểu được lời nhạc  " Có một lần mất mát
                      Mới thương người đơn độc ..... "  thì có lẽ sẽ thông cảm cho tôi khi viết lên những dòng chia sẽ này.

                      Mỗi một cái miệng cuả con người là mỗi lời nói khác nhau khi buông tiếng nói , mổi một lời nói buông ra
                      phát sinh từ nhân cách của mổi con người , mà nhân cách được bắt nguồn từ suy nghĩ.
                      Mổi một suy nghĩ là mỗi sự tương đồng kết hợp giửa giống nhau và khác nhau,  vì vậy theo cảm nghĩ riêng
                       tôi không có sự chọn lựa ,phải  nói như thế nào , chỉ ra sao để bắt họ phải theo suy nghĩ của mính , cho nên với bạn viết là một cách chọn lựa ,
                      với tôi viết là một cách để xoa dịu niềm đau , bớt chút nổi buồn hay nói cách khác hơn "viết để quên đời".

                      #26
                        dang son 07.10.2011 13:20:43 (permalink)


                        ..





                        < ... " cho nên với bạn viết là một cách chọn lựa ,
                        với tôi viết là một cách để xoa dịu niềm đau , bớt chút nổi buồn hay nói cách khác hơn " viết để quên đời ".


                        by W&B


                        ---------------------------------------------------------------------------------------------------


                        #27
                          dang son 07.10.2011 16:26:37 (permalink)




                          ..




                          @ - TRỔI DẬY .



                          ________________________________________







                          Người nhà hay cười nhạo tôi là kẻ " Không biết phân định rõ màu sắc " . Nghĩ thật buồn cười,từ bé đến lớn,tôi chỉ biết có những màu căn bản như Trắng ,Đen,Đỏ ,Hồng,Cam... Còn những màu khác nếu lỡ na ná có nuance pha màu thì tôi chịu thua.Vì thế khi theo học khoá hội hoạ,tôi đã chọn môn vẽ chân dung bằng viết chì đen trắng.Sau đó vì ít tài,thiếu tài tôi theo môn chụp ảnh.Với cái máy ảnh,tôi được tha hồ sáng tác và phóng tác...


                          Ra đời,tôi thử nhìn cuộc đời theo một cách không trắng hẳn,không đen hẳn,cũng không hẳn là màu hồng của sự mơ mộng.Và sau đó,cái nghề của tôi cũng không cho phép tôi khẳng định hẳn những bóng tối và màu sắc trong lòng người.

                          Điều này thật khó hiểu và cũng rất dễ hiểu theo thuật tương đối.Ý nghĩ của con người không phải lúc nào cũng tối đen và cũng không phải lúc nào cũng trắng ngần thánh thiện.Mặc cái áo đen đậm mà tâm tư sáng sủa thiện lành thì nụ cười và hành động cũng sẽ sáng và ngược lại thì....


                          Hai gã cảnh sát chia bạn tôi và tôi ra hai phòng để bắt đầu cuộc nói chuyện.Nói cho đúng hơn là một cuộc khẩu cung ,điều tra sau cái chết của gã tội đồ có liên quan đến cách điều trị của chúng tôi.

                          Căn phòng đầy giấy tờ và những cái tủ sắt màu xám.Tường màu trắng nhưng đã ngả màu ngà ngà vì cũ kỹ.Khuôn mặt xương và ánh mắt xanh màu biển nhìn trừng trừng của gã cảnh sát làm tôi có cái cảm tưởng mình đang lạnh.

                          Hắn.Kẻ có quyền lực ,có cái nhìn lạnh kiểu chết chóc đang ăn thịt tôi bằng tia mắt.Hung - Dữ ! - Cặp môi dầy và kẽ răng hắn nghiến lại.Bàn tay nhám,thô và to lớn hơn cái báng súng đeo lủng lẳng ngang bụng.

                          Thấy tôi hà tiện lời nói,hắn càng đâm ghét.Hắn nói thẳng vơí tôi :

                          - Tôi ghét những tên làm nghề Psy.Thằng nào có tội thì bắt nhốt.Khỏi cần điều tra ,nghiên cứu về tâm trạng,tâm lý cái đếch gì cho mất thì giờ.


                          Tôi đón lời nói và nhìn rất sâu vào đôi mắt có thần của hắn :

                          - Xin ông hãy cẩn thận lời nói để hợp tác làm việc.Tôi không phải là tội phạm trong sự điều tra của ông.


                          Hắn nói một tràng dài chẳng ăn nhập gì đến câu chuyện tại sao gã tù được đẩy vào bệnh viện và tìm cái chết trước khi phải ra toà lần thứ hai.Theo hắn,hễ bị bắt,hễ có tì tích là lần sau hẳn nhiên có tội.Có tội thì phải trừng trị đích đáng.

                          Tôi thấy mình không cần tranh luận đôi co.Việc ai nấy làm.Phận ai nấy nghĩ.

                          Buổi khẩu cung nặng nề trôi qua.Tôi đứng dậy,chìa cho hắn cái danh thiếp và bảo :

                          - Tôi thấy ông có nhiều vấn đề tinh thần cần được giải quyết. Hãy đến gặp tôi sau này.


                          Hắn kên tôi bằng nụ cười không thiện cảm.Tiện tay,hắn vất cái danh thiếp của tôi vào cái xọt rác màu tím.


                          Tôi mở máy xe ,rời bãi đậu.Trong lòng có cái cảm giác muốn Trỗi Dậy.
                          Tôi tự biết mình phải làm gì.Và tôi có cách thức chọn lựa cho riêng mình.




                          đăng sơn.fr


                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2012 02:43:59 bởi dang son >
                          #28
                            m@anh 14.10.2011 00:17:49 (permalink)
                            .



                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2016 09:02:59 bởi m@anh >
                            #29
                              m@anh 27.10.2011 01:10:20 (permalink)
                              .
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2016 09:03:31 bởi m@anh >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 4 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 54 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9