@ - GA CŨ - GA MỚI.
_______________________________
Nói thật ra,anh chẳng thích cái gare xe lửa chút nào.Gare xe lửa hay để lại cho anh những ngậm ngùi vì hình ảnh ly biệt.
Khi có việc ra gare đưa đón ai,anh đã thấy những người bùi ngùi chia tay nhau.Nhất là những cặp tình nhân vơí nụ hôn trong vòng tay ôm.Thảm quá ! Buồn !
Vây mà sáng sớm hôm nay - Đúng 6.10 sáng ,anh lại có mặt ngoài gare xe lửa.Anh đưa người đồng nghiệp ra chuyến tàu sớm nhất để đi Lyon.Người này đã ở trọ nhà anh một đêm sau khi họp hành cho buổi làm việc.
Đây là một mẫu người khá đặc biệt,nếu không muốn nói là kỳ lạ.
Hắn và anh quen nhau ở lần họp Festival tu nghiệp ở Lyon.Trời xui đất khiến cho hắn và anh ngồi cạnh nhau.Anh để ý đến mùi nước hoa rất " đàn bà " của hắn.Ai đời thắt cà vạt,chemise trắng muốt mà lại sức nước hoa của Charnel !
Hắn đã im lìm ghi chép khi nghe buổi thuyết trình rất khô khan.Bàn tay ẻo lã của hắn gõ rất nhanh trên phím netbook.Những ngón tay cho anh cái cảm tưởng một người pianist đang đánh đàn.
Hắn quay sang anh.Giọng nhỏ nhẹ như con gái :
- Ông ở xa đến ?
Anh ngó cái Pc màu hồng rất ngộ của hắn và chỉ gật đầu để có thể ghi chép vài mớ tin tức liên quan đến công việc đang làm.Mùi nước hoa phảng phất của hắn làm anh khó chịu.Khi khó chịu,cái mặt anh lạnh lùng,hắc ám.
Đến giờ ngừng họp để giải lao,thấy anh cầm ly cà phê đứng ngắm nghía cái bản đồ của thành phố treo trên tường,hắn lại gần,giọng nói như reo lên.Cái giọng hắn trong trẻo :
- Ông có đến đây bao giờ chưa ? Thành phố này có nhiều cảnh đẹp.
Anh ầm ừ.
Hắn tỏ thái độ vồn vã :
- Tôi tên là Jean. Phòng mạch cách đây chỉ 2 cây số.Cạnh là những cái restaurant rất nổi tiếng.Ta có thể đi ăn chung vơí nhau và bàn chuyện về tình hình nghề nghiệp.
Chưa kịp trả lời thì điện thoại của hắn rinh rinh.Hắn trò chuyện vài câu rồi đưa máy cho anh.Giọng tự nhiên :
- Nè ông bạn ! Ở đầu dây là Alain.Bạn thân của ông .Ông ấy muốn nói vài câu vơí ông.
Giọng Alain reo vui ở đầu dây.Hắn hỏi về tình hình buổi dự thảo.Trước khi cúp máy,Alain nói :
- Bạn nè.Jean quen với tôi đã 10 năm nay.Tử tế lắm.Chỉ tội cái hơi bong bóng mà thôi.
Sau buổi họp,anh lừng khừng định từ chối lời mời ăn nhà hàng của Jean.Có điều gì đó ở hắn làm anh ngại ngần.Hắn là người lịch sự vơí khuôn mặt bảnh trai,đôi mắt to,sâu, người cao ráo..Chỉ có điều cái mùi nước hoa và cái giọng nhè nhẹ đong đưa ấy làm anh khó cảm,khó gần.Tính anh thích người đàn ông cho ra dáng đàn ông.
Cái tật háu đói,tham ăn của anh đã bắt anh chui vào chiếc xe loại thể thao thấp tủn của hắn. Xe lao vào các dãy phố đầy ấp người và xe...
Nhà hàng ăn trông rất lịch sự.Khi uống rượu khai vị,cụng ly,anh nhìn rõ vào mắt hắn :
- Này Jean ! Tại sao ông dùng nước hoa của đàn bà ?
- Tôi sức đâu có nhiều.Ông ngửi thấy ?
- Bộ ông là đàn bà hay sao ?
Jean cười tươi,thản nhiên - Khi cười,hắn rất đẹp ! :
- Bộ bạn Alain không nói cho ông biết tôi là đàn bà đã giải phẩu làm đàn ông hay sao ?
- Hơ ..hơ.... !
- Lúc được sinh ra,tôi có cái đầu của một thằng con trai,từ bé đến lớn,trong nhà có 3 anh trai,tôi chuyên mặc quần áo như con trai.Tôi chơi món con trai và sau khi ra trường,tôi đã qua một vài cuộc giải phẩu để trở thành đàn ông.
Anh thử tìm cái yết hầu của Jean khi nhìn vào cổ áo hắn.Jean hiểu ngay để nói :
- Ông bạn đừng tìm kiếm vô ích. Ông khác,tôi khác.
Cái nghề của hắn,của anh là phải chứng kiến và xem nhẹ đi bao điều kỳ lạ từ đời sống và các biến chuyển tâm lý của con người.Vậy mà trong suốt bữa ăn,anh đã không thấy mình được tự nhiên cho lắm ( Anh nghĩ trong đầu : thà ta ngồi ăn uống vơí một người phụ nữ,ta thấy tự nhiên hơn ! )
...
Vài tháng trôi đi.Ở văn phòng,anh nhận được giọng nói của Jean ở phone :
- Nè ông bạn ! Tôi có dịp ghé thành phố của ông để làm việc trong vòng 4 ngày.Ông có thể đến đón tôi ( ngày mai , lúc tám giờ tối ) ở phi trường không ?
Anh đồng ý vì lần trước anh đã nợ hắn bữa ăn ngon và một vòng xe ngao du thành phố ấy. Công việc của hắn và anh dính nhau trong suốt 4 ngày.Phải công nhận là hán tháo vát và giỏi hơn anh trong cách định bệnh và tâm trạng. ( Người ta nói hắn là một trong những Psy giỏi nhất hiện tại ! )
...
Hắn ngủ lại một tối ở nhà anh.Hắn có tài cắm hoa và trồng hoa .Hắn có tài chơi piano và guitar làm anh đỏ cả mặt.Hắn uống rượu rất cừ.
Giữa khuya,hơi ngà ngà,hắn đùa :
- Nè ông.Nếu mà tôi không được giải phẩu để thành đàn ông,chắc tôi đã ngủ vơí ông.
Anh giật nẩy mình.Hình như bao nhiêu cọng tóc trên đầu anh dựng lên.Anh nổi cạu một cách bất thường :
- Jean ! Đừng mượn hơi rượu nói bậy ha ! Tao ghét cái lối nửa nạc,nửa mỡ.
Jean cười xin lỗi rồi đi ngủ.
...........
5 giờ sáng.Hắn đã bò dậy,tự động pha cà phê.Gặp anh ở cửa bếp.Hắn cười,cười :
- Ê ông - Đừng giận câu nói của tớ đêm qua nhé. 6.15 xe lửa chạy.Cậu đưa tôi đi kịp không ?
Anh gật đầu,thảy hai chiếc xách tay đựng quần áo của hắn vào cốp xe.Trên đoạn đường đầy bóng tối đến nhà gare,anh để loại nhạc funky,R&B để không nói gì nhiều vơí hắn.Mùi nước hoa thoang thoảng nơi Jean làm anh hơi nhăn mặt.
Xuống xe,đi nhanh vào chỗ tiếp tân đã đầy người chờ những chuyến tàu sớm.Jean bắt tay anh.Bàn tay con gái mềm,ấm.
Chẳng lẽ lại im lặng,anh trêu hắn :
- Nè ! Chừng nào lấy vợ,nhớ gửi thiệp cho tụi tớ.
Jean cười buồn :
- Có lẽ là không.
Bóng hắn khuất sau đoàn người trên bến.Anh lững thững ghé quầy mua tờ báo,gọi ly cà phê.Hình như mùi nước hoa của Jean còn thoang thoảng đâu đây.
đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2012 02:41:36 bởi dang son >