-----------------
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 54 bài trong đề mục
dang son 27.10.2011 13:05:54 (permalink)





* TÔI THÍCH ĐƯỢC CÁM ƠN EM


________________________



Thườ ng thì tôi có một ít thì giờ vào những buổi chiều để đọc và viết.Buổi sáng thì tôi bận rộn lắm cho dù tôi đã thức dậy thật sớm.Sớm để một ngày của tôi được dài ra ,vì giống tất cả mọi người : Một ngày của tôi chỉ có 24 tiếng.Chỉ vừa đủ để sống,ăn ,ngủ và làm việc.
Những buổi sáng của tôi không giống nhau,chỉ trừ những vòng bánh xe lái đến chỗ làm.Có những buổi sáng tôi thấy vui và những buổi sáng khác tôi thấy buồn rầu.

Vui khi nghĩ đến những niềm vui nào đó trong những ngày qua,khi gặp gỡ một vài người bạn để nghe,để nói những câu đùa giỡn cho nhẹ nhàng cuộc đời.

Buồn khi nghĩ đến những điều có thể làm mình buồn.Khi đọc những bản tin trò đánh thầy,cha mẹ đến trường hành hung thầy cô ,khi nghe thấy ông to,bà lớn nói láo trong những bài diễn văn chính trị,khi thấy những tay tài tử ,ca sĩ,siêu sao giỡn mặt với cuộc đời và ái tình như là thật...

Không buồn sao được khi thấy càng ngày lũ trẻ ở học đường đánh nhau,đâm chém nhau y hệt trên phim ảnh ? Vừa rồi ở Face book có một con bé nứt mắt mới 16 tuổi hẹn hò tình ái với một cậu nhỏ 17 tuổi,con nhóc câu thằng bé đến một điểm hẹn để hai thằng nhóc khác phóng ra lột quần áo và hà hiếp hạ nhục thằng " tình nhân ảo ".Chúng hỉ hả quay đoạn phim hà hiếp đó để bắn lên face book và You tube như một thành tích đạt chiến công...

Viết đến đoạn này sao tự dưng tôi thấy tôi buồn hơn.Tại sao thế ? Tôi làm được gì để mình có thể vui hơn ?

Để có thể vui với mình,tôi có thể kể về em,về tôi ,về chúng mình được không ? Kể về tôi để làm cái gì ? Tôi thì lúc nào cũng thế : Buồn vui tưng tửng,lang thang giữa chợ đời.

Kể về em,có lẽ tôi thấy vui hơn.Mà sẽ kể cái gì về em ? Kể về một mùi hương tóc,một nụ cười mà em biết trao bằng môi và cả bằng mắt ? Ánh mắt em thấy vui và lãng mạn lắm,tôi đã biết rằng đôi mắt em đã có thể làm ngất ngưỡng và đánh đuối biết bao gã con trai ,đàn ông ngây thơ cụ rồi.( Ôi ! Đàn bà và cái thế giới đầy bí mật và quyến rũ của họ ! )


Dù sao đi nữa thì tôi cũng cảm ơn em.Để tôi có thể viết vài hàng cho em.Một người dưng rất dưng mà đã có lúc làm tôi chao đảo vì em.

Vài hàng,thế thôi ở một cuối chiều nhạt nắng của tôi.






đăng sơn.fr


<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2012 02:47:01 bởi dang son >
#31
    m@anh 29.10.2011 23:44:09 (permalink)
    .


    <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2016 09:04:40 bởi m@anh >
    #32
      dang son 05.11.2011 12:22:24 (permalink)





      * Thế Giới Của Chữ
      và những hẹn hò -

      ________________



      Anh có cái thú nhỏ ở nhà bạn mình khi mọi người đang tụ tập nghe nhạc,đấu hót và hát hò là dấu anh vào một chỗ riêng.
      Bạn anh có một cái góc nhỏ làm bàn giấy sát khung cửa sổ,ấm cúng và dịu.Ở đó - anh có một chỗ ngồi,vừa nghe bạn hát những bài nhạc tình vừa nhâm nhi ly rượu ấm,ngón tay anh biết tìm cái phím và con chuột của máy vi tính.Anh hay mở lại nhũng trang viết,thoải mái đọc lại những điều mình đã viết.

      Vừa mở trang chữ của phố chữ,anh thấy có cái tin nhắn ở ô
      cửa - Ngắn - Gọn :

      " Bạn có một thư - Có muốn đọc bây giờ không ? "



      Dĩ nhiên là muốn.

      Em viết :

      " Nè anh.Chào anh.Em thấy tên anh.Chúc anh vui "

      Có lúc nào mà anh không vui - em ? Anh thấy vui khi đến nhà bè bạn.Thấy vui với những cung cách ấm cúng khi tán chuyện rù rì với bạn bè.Những tiếng cười,nói,những tiếng động của chén bát ly tách.Từ những bản nhạc rộn rã phát ra từ dàn máy,anh luôn thích những bản nhạc có âm điệu pop rock và hình như anh hay sợ những bản nhạc lê thê buồn bã.

      Em biết không ? Bây giờ cô ca sĩ có một bộ ngực được tân trang kiểu vĩ đại và kiểu đại hạ giá đang rên rỉ bản nhạc có tên : " Anh còn nợ em "

      Cô ngân nga,cô híp mắt ,chìa môi đòi nợ tình.Chuyện kể tình yêu nằm dài trên băng đá công viên vào một buổi chiều ẩm ướt và tình yêu than vãn đòi cho bằng được một món nợ tình.

      Chao ơi !

      Chao ơi ! Rồi làm như chưa hài lòng với bản nhạc ướt quá cỡ ấy,bà bạn của anh lại phang thêm một bài khác mang tên : Trả nợ tình xa.

      Có một điều anh không hiểu là tại sao lại phải trả nợ tình xa ? Một khi tình đã vỗ cánh bay đi,những nụ hôn,những quấn quýt hò hẹn đã rời xa thì sự lãng quên đau nhức uà đến rồi tan,tan theo mây khói của năm tháng...Người ta còn gì để trả nợ và đòi nợ nhau ?

      Câu hỏi lẩm cẩm như thế vẫn còn nguyên ở trong đầu anh.Liếc mắt nhìn ra ngoài khung cửa,anh thấy một màu trắng của băng giá đông lạnh.Muà đông nơi chúng mình còn đang dài,cái lạnh có thể làm người ta ray rức khi nhớ nhau.

      Riêng anh.Anh vẫn còn đủ trí nhớ để biết mình nhớ gì,nghĩ gì ?

      Nhớ một con đường đã nghiêng nắng,nhớ một góc phố có hàng chè đậu đỏ ngày ấy tan học và hẹn hò nhau.Nhớ một ý nghĩ rất mơ hồ về tương lai trên thành phố cũ có tuổi trẻ của mình.

      Nhớ để mà nhớ.

      Cũng may,những con chữ đã giúp anh ghi lại những điều cần giữ khi mà thời gian giống như một lớp bụi làm nhạt nhoà kỷ niệm...

      Cũng may là từ hàng chữ ngắn ngủi của em để cho anh biết mình vẫn còn một tình thân.Biết mình còn những điều vui,rất nhỏ,rất nhẹ nhàng để giữ gìn và trân quý.

      Em !

      Buổi tối trên góc bàn viết của anh đang trôi qua.Đêm ở ngoài đường lạnh cóng đang xuống sâu và nhanh như vòng đồ hồ có những cây kim quay đều.


      Em !


      Khuya rồi đó.Trong anh,vẫn thao thức trên dòng chữ viết.Giờ này,có lẽ em đã lên giường với chăn ấm.


      Ngủ ngon - em !





      đăng sơn.fr



      <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2012 02:59:05 bởi dang son >
      #33
        m@anh 09.11.2011 23:44:55 (permalink)
        .

        <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2016 09:05:26 bởi m@anh >
        #34
          dang son 19.12.2011 00:13:44 (permalink)




          VIẾT SAU CƠN BÃO CUỐI NĂM


          _________________________________________






          Em nhỏ.


          Sáng nay,muà đông lạnh cóng đã thực sự trở về sau vài ngày giông bão.Lần này cơn bão đã không được đặt cho một cái tên của đàn bà như bao lần ( Người ta hay ví đàn bà giống như một cơn bão,cho dù là có những cái tên rất đẹp như Delphine,Lydie ,M@anh.... ) Cơn bão kỳ này mang một cái tên rất là đàn ông,con trai : Joachim ! ( Chữ Chim như thế thì hẳn nhiên là giống đực rồi - ta khỏi cần phải bàn cãi )

          Joachim đã quất một chiếc tàu chở dầu tạt vào bãi và gây ra nạn ô nhiễm.Joachim đã làm ngã rạp cây cối và làm cúp điện cho khoảng hơn 200.000 gia đình và nó hung hăng càn quét một dọc chợ bày hàng noel trước khi phụ tay vơí cơn bão đồng minh kéo đến phía nam Phi Líp Pin để gây thiệt hại nặng nề.Nghe đâu nó đang kéo bạn bè sang bên Đức để ăn mừng những ngày cuối năm.Chẳng biết sau cơn thịnh nộ ấy,nó có hiền lành và biến mất không ?


          Em nhỏ.

          Nói về sự giận dữ và ưu phiền thì anh có đôi điều để kể,để nói.

          Hẳn là em biết rằng anh là một kẻ rất yêu chữ nghĩa như yêu một người tình,nên anh thích dùng chử KỂ thay vì chữ NÓI .

          Để kể một câu chuyện,người ta hay khơi lại một phần nào đó trong ký ức và điềm đạm khi trầm giọng kể chuyện.Để nói và diễn đạt ,đôi khi ta khó lòng mà tự chủ khi nói về những điều làm mình phiền lòng.Tốc độ nói có khi sẽ rất nhanh và có thể gây sự hiểu lầm giữa sự nghe và nhận.Vì thế,anh chọn cách viết để kể chuyện.Khi viết,những dòng chữ được dùng thì giờ để thong thả trôi theo ý nghĩ.

          Vậy thì anh kể chuyện :

          - Chuyện hôm nọ,em hỏi anh về tình hình của các diễn đàn Net và về những người quen biết.Đại khái là chuyện đọc và viết.

          Chúng ta đọc được gì ?

          Anh đã mầy mò đọc được một chủ đề đăng lại một bức thư của một cô gái được sinh trưởng tại Việt Nam và cô ta tỏ bày sự chống đối các ông chồng Việt Nam vì họ không đủ lịch sự và galant cũng như sự tử tế như những ông chồng da trắng ở nước ngoài.Trong thư,cái cô ấy viện ra những điều khá đau lòng của cảnh chồng chúa vợ tôi và để kết thúc lá thư,cô hô hào cổ vũ cho việc cô sẽ không bao giờ lấy chồng người Việt !

          Đọc xong,anh ngẫm nghĩ và viết một đoạn góp ý ở chủ đề ấy như sau :

          ... " Cô nào đó viết :

          Gửi các anh đàn ông!

          Lâu lâu lại đọc được đề nghị nên có ngày tôn vinh đấng mày râu trên trang báo mạng, tôi thấy thú vị quá. Thú vị hơn nữa là lại thấy một số đàn ông so sánh rằng, đàn ông Tây còn có ngày của bố, còn đàn ông Ta thì chẳng có ngày gì để được tôn vinh. Uh, cũng đúng thôi, vì đàn ông Tây họ đàn ông ra đàn ông, còn đàn ông ta thì ông chả ra ông, mà bà chẳng ra bà thì tôn vinh cái gì? Giá như các anh đề nghị chúng tôi tôn vinh cái cỡ “xăng pha nhớt” thì Ok ngay, còn tôn vinh đàn ông thì hơi khó, vì các anh có phải đàn ông đâu mà tôn vinh. Các anh cũng làm sao mà so bì với đàn ông Tây được ?



          và :


          ... "Chẳng nói ra chả sao. Nói ra đâm thêm coi thường đàn ông Việt Nam, chưa làm được gì đã muốn được tôn vinh. Mà tôn vinh cái gì, tôi rất thích comment của một độc giả nào đó nói, chẳng lẽ tôn vinh cái sự: Hôm nay 8.3, tôi giặt cho bà cái áo của tôi à? Không nên có ngày tôn vinh cho đàn ông Việt Nam vì các anh không xứng đáng được tôn vinh. "


          ----------

          < Thưa cô.


          Đáng lẽ tôi giữ im lặng.

          Đã đọc lại lần nữa lá thư kiểu " sỉ vả " nặng nề của cô,tôi ức lắm.

          Tôi biết có những thằng đàn ông rất khốn nạn . Nhưng thưa cô,không phải thằng nào cũng khốn nạn giống thằng nào.

          Tôi cực lực phản đối chuyện vơ đũa cả nắm. Không phải ai cũng giống nhau.

          ký tên :

          Một gã đàn ông


          -----------------------------------


          Vậy đó. Anh thấy ta không nên vơ đũa cả nắm.Ai ở đâu cũng có cái này,người này người kia.Mọi sự lý luận kiểu nguỵ biện không thể nào đứng vững nếu chịu khó mở mắt,mở trí mà suy xét.

          Ở Net,còn có những điều lạ lùng và quái dị để khi đọc,ta không khỏi nhăn mặt và chóng mặt.Có những bài viết,những chủ đề chẳng ăn nhập đâu vào đâu như những câu chuyện tán gẫu cho qua ngày đoạn tháng.


          Mà thôi. Cơn bão đã qua đi. Chẳng lẽ anh lại gây bão tố thêm trên những dòng viết như thế này.

          Cả một ngày dài vừa qua đi trong cơn lạnh lẽo.Bây giờ thì anh thấy oải lắm rồi.Đôi mắt bắt đầu ríu lại.Nếu lì lợm ngồi viết thêm vài hàng nữa,anh e rằng anh sẽ hứng thêm một " trận bão chữ " do người đọc khác mang lại sau khi đọc được những đoạn viết rất thẳng thừng của anh.

          Người xưa nói : Lời nói không mất tiền mua.Liệu lời mà nói cho vừa lòng nhau.


          Em nhỏ !

          Anh thích tử tế để làm vừa lòng người khác.Để chứng tỏ sự tử tế này,anh ngừng viết ở dòng này để chúc em ngoan hiền và đừng bao giờ giống như một cơn bão ( dù vơí một cái tên rất đẹp )







          đăng sơn.fr






          <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2012 03:00:53 bởi dang son >
          #35
            m@anh 20.12.2011 07:01:44 (permalink)
            .



            <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2016 09:06:04 bởi m@anh >
            #36
              dang son 15.01.2012 05:09:49 (permalink)




              @ - Viết
              Ở MỘT BUỔI TỐI ĐẶC SƯƠNG LẠNH.



              ___________________________________



              Em biết đó.Anh thích đọc và mê say với những điều mình đã đọc.Đọc vì cần thâu thập và biết mình sẽ có điều để viết. Và đôi khi,anh cũng chẳng có điều gì để viết sau một ngày dài rời chỗ làm việc, khi trở về nhà,loay hoay ngó cái vườn lơ thơ cây lá giữa trời đông.

              Ăn uống để nhét vào bụng một chút gì đó,anh mở máy đọc vài hàng chữ ở đây đó.Có khi nhận được một vài cái điện thư của bạn bè của chỗ này,chỗ kia .Đọc xong thì trả lời.Khi cần trả lời một lá thư thì anh luôn chọn một cách viết rất nhẹ và dịu vì tình thân. Và anh luôn trả lời thư một cách nhanh chóng cho dù bận bịu cách mấy.Đặt mình vào chỗ đứng của người khác thì mình có thể hiểu được niềm vui hoặc nỗi thất vọng khi chờ thư trả lời.

              Chữ nghĩa luôn được mang một trọng trách là diễn đạt và chữ nghĩa tạo tình thân để kéo con người lại gần với nhau.
              Và lắm khi,anh cũng thấy người dùng chữ nghĩa để viết lên những điều không hơp tình,hợp cảnh qua phong cách diễn đạt rất ấm ớ hội tề.Dĩ nhiên là ta hiểu rằng : không phải ai cũng biết cách ăn nói và viết lách theo kiểu cách khéo léo để không chạm lòng và làm mích lòng người khác.

              Khi viết và đọc,lúc nào ta cũng cần sự nhẹ nhàng,tỉnh táo để phân định được điều mình đọc và viết.Vậy mà,mấy ngày nay,anh nhận được một vài bức thư mail của một người viết.Người này xem anh ( hoặc có thể ) là một người thân trong lãnh vực viết- và lắm lúc cách viết thư của đương sự có lắm sự mơ hồ lủng củng trong cách thức trình bày tư tưởng.Có vài lần ,người bạn viết này cũng vào viết góp ý trong các chủ đề thơ văn của anh,lời lẽ của cô ta làm anh phải nhăn mặt và phiền lòng.

              Ở ngoài đời thì anh ít khi dịu dàng khi gặp chuyện không vừa ý,anh suy nghĩ rất nhanh để lên đạn và " húc ".Nói về nghệ thuật nổi doá để Húc thì mình có nhiều phương pháp.Còn ở trên mặt chữ viết thì anh chọn giải pháp hiền lành hơn.Anh tỏ ý không hài lòng bằng câu viết.Đủ nhẹ nhàng.Đủ thấm.
              Sự phản ứng thì người chủ nhân của lá thư ấy là không bằng lòng và thông báo sẽ chấm dứt " mối tình thân của chữ nghĩa " sau khi gửi lời chào goodbye.

              - Vậy đó - Cũng đủ cho một vài điều vui buồn khi viết và sinh hoạt ở diễn đàn.Khi viết,ta có thể có bạn hoặc không có bạn.Và danh từ " bạn viết " là một điều cần đặt ra như một sụ kết nạp, hoà đồng hoặc tách rời để giữ mình nguyên vẹn.


              Thế giới của chữ viết là một đầy ấp tiếng động âm thầm và rạo rực đến từ tim óc.
              Người đi vào thế giới chữ cần gì để không làm kinh động sự hài hoà của nếp suy nghĩ cần chuẩn mực ? Đó chỉ là một trong những điều cần thiết trước khi đặt mình ngồi trước trang giấy hoặc màn hình để có thể viết.Viết trong sự tự chủ và tự trọng. Đó là điều anh mong mỏi khi may mắn tìm được một người viết để cùng chia sẻ và diễn đạt.


              Em nhỏ !

              Anh nghĩ là em có thể nhức đầu,nhức mình nhức mẩy vơí những hàng tâm tình như trên của anh.Và cũng có thể em nghĩ là anh bị hơi " méo mó nghề nghiệp " ( ! ) - . . . - Anh để một khoảng trống cách hàng như thế để em có thể bắt kịp cái ý nghĩ của em < Ngừng lại - Khi đọc.


              Vừa rồi thì em nhắc anh như một lời đòi nợ.Những câu hỏi của em từ phone,từ thư mail làm anh phì cười và có thể không muốn trả lời.Nghe và thấy dễ mà không phải dễ :

              - Sao lâu quá ,không thấy anh trở lại viết ở chủ đề này,chủ đề kia ?

              - Sao anh không trả lời cái thiệp chúc tết từ Paris của em ?

              - Sao ? Sao ?....


              Anh có cảm tưởng mình đang bị hỏi cung và phải trả nợ về những điều đã viết và chưa tiện viết.Lẩm cẩm mà nghĩ ngợi thì cái gì có nhiều quá ở đời này cũng sẽ trở thành thừa thãi.Từ sự văn minh vật chất đến sự dễ dãi chấp nhận không thể gạn lọc được điều cần giữ lại trong tâm trí cũng là điều thừa.Những viên sỏi đầy trên đường không thể nào hiếm quý bằng những hạt kim cương .

              Anh cũng vừa nói như thế về sự hiếm và quý với một người bạn.Anh ta than phiền là không tìm được người hợp tính để yêu sau khi đã có vài mối tình tan vỡ.Ở anh ấy,anh bắt gặp những mùa đông rất băng đá đang ngự trị.Cái tảng băng ở trong tâm hồn ấy chỉ chờ một hơi ấm của mùa xuân để chảy tan đi.Hơi ấm mùa xuân ấy sẽ đến từ một người mà anh mong đợi.Anh hy vọng cho anh bạn ấy như thế khi ngồi nghe anh rủ rỉ thở than.

              Những câu chuyện tình yêu thì lúc nào cũng đẹp.Đẹp vì có những cái vấn vương và gút mắt.Khi người ta không gỡ được những cái gút mắt thì tình rời gót và vẫy tay ra đi.Đó cũng là một đề tài cho các người viết văn.

              Anh không phải là một nhà văn để viết về tình yêu và những điều không đơn giản của nó.Anh cảm thấy thừa thãi và lúng túng khi viết về một câu chuyện tình.
              Đã có một lúc,anh nổi điên,nổi hứng viết thử một truyện ngắn mang tên : " Trong vòng tay người dưng ".Truyện kể về một cuộc tình khá ngang trái của người đàn ông và người đàn bà.Cô ấy đã có gia đình và gặp chàng để yêu chàng,chàng cảm thấy ray rức trước tình cảnh bỏ thì thương mà vương thì tội.

              Thế nào là vương và thế nào là tội ? Anh thấy viết đến một chương đoạn có thể rất gây cấn thì lòi ra cái " bí " của mình.Bí không có nghĩa là bí tắt vì khi đã dùng thì giờ để viết và dựng truyện thì người viết phải có một cách thức giải phương trình ( ? ) .

              Em cũng là một độc giả " thử nghiệm " của anh và nhớ có lần em nói như một sự yêu cầu,mặc cả :

              - Anh nè.Anh đừng ác độc để cho hai người trong vai chính chết hoặc biến mất nha anh ?


              Anh lấy làm lạ.Chẳng lẽ anh phải viết theo cái đơn " đặt hàng " của em ? Anh thấy buồn cười vì cái tính có vẻ " nhân hậu " của em. ( Chúng nó đã có gan góc để yêu nhau thì có dính dáng gì đến mình khi đọc ? Chuyện tình nào rồi cũng phải có cái kết cuộc của nó.Nụ cười hay nước mắt là những điều cần thiết khi người ta có tâm hồn tình cảm )

              Chẳng biết cái bà Quỳnh Giao hay La Lan của Trung Quốc có bị ai đặt hàng và chuyển hoá câu chuyện tình khi họ dựng truyện để viết hay không ? Và họ làm thế nào để có thể kiên trì mà viết ?

              Hỏi để mà hỏi vậy mà thôi.Anh không phải là họ,là nhà văn.Và vì thế,anh biết mình sẽ chẳng bao giờ thành công trong việc viết cho xong một truyện dài về tình yêu.Một đề tài muôn thưở của loài người.

              Anh tìm cách an ủi mình.Viết đôi điều lẩm cẩm như thế này,chắc cũng đủ làm mình vui.Vui một thoáng,một chốc.

              Cũng mong em cũng có chút gì đó vui vui khi đọc những hàng này.Và ở đây,đến đoạn sắp hết của chương trình tạp lục linh tinh này,em hãy đừng tìm một lời chúc xuân nào đến từ anh.Anh không biết chúc và không có cái thói quen chúc tụng .

              Để thay thế những lời chúc đã cũ mòn,anh gửi đến em một tiếng nhạc nhẹ,những tiếng gõ phím như mưa từ bàn viết và một ánh đèn ấm từ góc viết muộn để chấm dứt một buổi tối rất lạnh nơi anh.


              Hãy thấy mình ấm và vui.Em !







              đăng sơn.fr

              ( Chợt Nhiên - Thư Từ Nơi Xa )


              <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2012 03:02:10 bởi dang son >
              #37
                dang son 17.01.2012 12:41:20 (permalink)



                ... Xanh ở muà XUÂN ĐẾN SỚM




                ___________________________________



                Muà đông chưa hạ màn.Lạnh vẫn cong cóng.Vậy mà trong vườn đã bắt đầu nở rộ vài thứ hoa.Thế là lũ ong lại bị nhầm mùa vì thời tiết và phải bắt đầu làm việc.

                Em và anh - Chúng ta cũng bù tắt mặt mày.Những ngày của anh không giống nhau ở đầu này đầu kia.Những giấy tờ,sổ sách,những cái hẹn phải đúng giờ..nhưng anh cố gắng để mình không bị biến thành người máy.Làm người máy thì khổ sở lắm ! Người máy không cảm nhận được nỗi vui,sự buồn rầu...Người máy không bao giờ biết cười đùa...

                Anh nhớ có dạo đại công ty Sony đã tung ra một chú chó người máy màu đen thui.Con chó này biết lúc lắc ngoắc đuôi khi chủ về nhà ( miễn là mình phải progamme nó cho đúng giờ ) .Khi vui mừng thì đôi mắt nó có đèn màu xanh,khi giận thì mắt đổi sang màu đỏ.Nhưng hỡi ôi ,chú chó Sony này lại bị ế sau một thời gian ngắn được quảng cáo rầm rộ.

                Anh đang ở tình trạng có đôi mắt bật đèn màu XANH vì anh đang vui. Vui khi sáng ngủ dậy nhận được vài chữ nhỏ nhắn của em và tấm ảnh có nụ hoa mai rực rỡ trong vườn nhà .Có phải ý em muốn nói là mùa xuân đang đến ?

                Em nhỏ !

                Anh ít khi để muà màng thời tiết ảnh hưởng đến mình.Lạnh thì mặc áo ấm.Nóng thì ăn mặc phong phanh và sexy....
                Cái đầu của anh luôn biết điều khiển thân nhiệt ấm áp.Lạnh quá thì anh tìm người có nhiều nét khôi hài,vui vẻ để trững giỡn...Và anh thì lại khoái trời lành lạnh.Trời lạnh làm anh lãng mạn hơn một chút xíu.


                Anh viết khi đang nghe một bản nhạc kiểu Blue.Blue là màu xanh không buồn bã.Blue là màu xanh rất tình tứ như hôm nào chúng mình đã dự một buổi tiệc có khiêu vũ.Bước chân quay chậm trên piste,nhạc dập dìu và em đã cười rất vui,rất êm....


                Cám ơn nụ hoa mai em gửi qua dòng chữ

                Cám ơn luôn sự vui vẻ của anh đến nơi em.

                Hãy có một ngày vui - em nhé.Cứ như thế mà vui.





                đăng sơn.fr






                <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2012 03:03:51 bởi dang son >
                #38
                  m@anh 19.01.2012 01:41:14 (permalink)
                    .
                   
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2016 09:06:49 bởi m@anh >
                  #39
                    dang son 19.01.2012 02:25:37 (permalink)




                    @ - CHUYỆN CỔ TÍCH LOẠI TÂN THỜI.


                    __________________________________________________ ______




                    Chào em nhỏ !


                    Dĩ nhiên là vui khi đọc những gì đến từ một tình thân.Theo anh biết thì tình thân không phải là điều trả nợ.Em chẳng nợ nần gì với anh.

                    Em chỉ phải tốn tí thì giờ với tấm carte chúc giáng sinh đã được sáng chế từ bên Anh Quốc từ thời một ngàn tám trăm lâu lắm mà thôi.


                    Anh kể cho em nghe một câu chuyện cổ tích :

                    " Ngày ấy,khi gặp anh,em đã kên anh vì anh đụng phải em với đôi mắt nhắm mở khi ra khỏi nhà thờ.Chúa ơi ! Anh chưa thấy ai dữ hơn em.

                    Em trợn mắt ngó anh và hỏi :

                    - Nè ông ! Sao không nghe ông xin lỗi tôi ?

                    - Tôi..Tôi chưa kịp xin lỗi cô mà...

                    - Bây giờ thì xin lỗi đi .


                    Anh bỗng nổi chứng cà giật ,ba trợn.Tính anh rất cạu khi bị đàn bà con gái bắt nạt,nếu họ bắt nạt anh,anh đổ lì .

                    Và anh nói :

                    - Rồi.Coi như tôi đã xin lỗi cô.Mới đi lễ ra mà đã dữ rồi ?! Người gì mà...

                    - Mà sao,ông ?

                    - Tôi còn trẻ.Xin hãy gọi tôi bằng anh


                    Anh thấy hai con mắt em tròn vo,buồn cười lắm :

                    - Mắc gì mà gọi bằng anh ?

                    - Cô đi lễ với ai ? Gia đình há ?

                    - Mắc chứng gì mà ông hỏi ?


                    Và như thế - em đã làm anh nổi giận.Mặt anh biết sưng trù ụ.Và như thế,em và anh quen nhau.

                    Em làm anh kinh hãi lắm khi anh biết em đã có một thời viết văn ở cái Web site của trường cũ.Tính anh ghét có đối thủ và có sự cạnh tranh vì một lẽ : Em viết văn rất khá ( Có thể cho 15/20 ) - Và em còn biết làm thơ kiểu đường luật cổ lổ sỉ - ( anh hay ghét những người làm thơ ! )


                    Chúng ta đã có rất nhiều điều khác nhau.Giả dụ như : Anh tu hành và có vẻ hiền lành hơn em dù không có đủ bằng chứng trong việc ngoan đạo và năng đi lễ.

                    Em đọc nhanh hơn anh và viết chữ đẹp hơn anh ( điều này có bằng chứng )
                    và em ngổ ngáo hơn anh theo kiểu garçon manqué .Lắm lúc em lại hay cãi cọ trêu tức anh ( điều này thì anh rất kỵ ! )

                    Vậy mà.......... "


                    Khỏi cần phải công bố các tội trạng của em ở giữa đường,anh biết rõ các phong cách " lì " của em để có thể chịu đựng em ( Vì trời đã sinh em như thế )


                    Nói về chuyện đọc sách và cách đọc,anh chẳng bao giờ đọc ngấu nghiến như cái kiểu của em.Khi vác về một quyển sách,anh luôn đọc ở phần Index - Mục Lục.Kể cả khi mua một tờ tạp chí.Với một quyển sách,anh có cái háo hức khám phá như tìm tòi cho mình một thế giới riêng của chữ nghĩa.Và anh đọc rất chậm như khi anh ăn uống.Vì ăn nhanh quá sẽ có hại cho bao tử và không ăn được nhiều.


                    Viết vài hàng để giả vờ lịch sự với em theo cung cách có qua có lại.


                    Lần này ,anh muốn phá lệ để cố gắng lòi ra một lời chúc :

                    - Chúc em có nhiều thứ để vui.Chúc em luôn tử tế với anh trong năm mới.


                    Nếu lời chúc ấy ứng nghiệm thì khi nào lên trời chầu trời,anh sẽ tử tế hơn vơí em,anh sẽ dạy em khiêu vũ theo vũ điệu Bossa nova.Với bossa nova,anh có thể đệm đàn cho em hát bài Belle tình tứ của chàng Christophe ngày xưa.

                    Từ lời lẽ của bài hát Belle này,em sẽ hiểu câu chuyện cổ tích kiểu tân thời.Em nhé.



                    .... Tu es bien trop belle
                    Pour entre vraie trop belle
                    Bien trop belle pour moi
                    Et pourtant tu dors près de moi
                    Tu es bien trop belle
                    Pour être vraie - trop belle
                    Bien trop belle pour moi... " *

                    (Belle - Christophe )






                    đăng sơn.fr
                    ( to m@anh - Paris )




                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2012 03:05:47 bởi dang son >
                    #40
                      m@anh 11.03.2012 11:20:51 (permalink)
                        .



                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2016 09:07:52 bởi m@anh >
                      #41
                        dang son 11.03.2012 12:26:57 (permalink)





                        ĐIỀU KHÁC LẠ GIỮA đàn bà và đàn ông

                        _________________________________________






                        Đọc phần chuyện của m@anh viết ở trên,anh cảm thấy có điều lạ và cùng lúc chẳng lạ lùng lắm.

                        Văn hoá Á đông và tây phương luôn có điều đối chọi nhau.Cách suy nghĩ và cái nhìn của người á đông có sự dè dặt,kín đáo.Người tây phương thích nói thẳng những điều họ cảm nhận theo cái nhìn có lắm khi rất nhanh của họ.

                        Đã sống lâu ở nước ngoài,lắm lúc ta có cảm tưởng là mình đứng giữa hai luồng nước.Sông nào cũng chạy ra biển lớn,thế nhưng mình thì như một con cá bơi lội giữa hai luồng nước ngọt và nước mặn.


                        Anh có câu chuyện nhỏ của con cá á đông để kể cho em nghe :


                        " Con cá bé tí rất thoải mái tung tăng ở dòng nước của nó.Mẹ nó nói :

                        - Con hãy cẩn thận,đừng lạng xa mẹ ,con nhé

                        Cá con tò mò,háo hức rời đít mẹ để tha hồ thám hiểm các luồng nước khác và nó cảm thấy là ở nhà vơí mẹ thì biết ngày nào khôn.

                        Ngày kia,nó thấy có miếng mồi ngon lành móc ở một sợi dây,nó bơi lại và định đớp mồi.Mẹ nó hãi hùng kêu to :

                        - Bébé này.Chớ,chớ.Đừng con .Bơi xa đi con !

                        Thế là cá con thoát.Đã nói là trí nhớ của cá con rất kém cõi khi thích phiêu lưu cho đến ngày nó nghe lời cô bạn bơi ra biển và nó chết vì nước mặn. "





                        Câu chuyện ấy xem ra chả có gì hấp dẫn và bình thường theo câu : Cá không ăn muối cá ươn.Con cãi cha mẹ trăm đường con hư.

                        Cái ý ngầm của câu chuyện con cá bébé chết vì biển mặn nằm ở đâu ?


                        Em nhỏ chỉ việc lấy hình ảnh của người boss đàn ông để thế vào danh từ cá nhỏ.Và lấy bờ ngực áo hở cổ của cô thư ký để thay thế vào hình ảnh và chất muối mặn đã làm con cá đực chết banh xác.

                        Trái táo đã là tượng hình của một trái cấm.Ở bờ áo của cô thư ký có hai trái táo.Táo càng ngon ,càng hấp dẫn thì tội càng nhiều.

                        Ôi ! Lắm khi những trái cấm làm lũ đàn ông vẫn là những Adam ngu ngốc.

                        Đề tài của Eve và Adam cũng có thể là cái tựa mới cho bài truyện ngắn của anh và @nguyênhạ nay mai.


                        Anh ngừng viết để đi làm.

                        Chúc em nhỏ nhiều điều vui.Cẩn thận khi bơi lội giữa những dòng chữ của mình ,em nhé.Hãy nhớ lời mẹ dặn : Biển nào cũng đầy sóng.






                        đăng sơn.fr

                        #42
                          dang son 14.03.2012 13:12:04 (permalink)
                          -



                          CÓ NHỮNG NGÀY.........




                          _______________________________________





                          Có những ngày không giống mọi ngày.Từ sáng sớm đến chiều tối là cái vòng quay theo từng tốc độ.

                          Anh kể chuyện cho em nghe để bắt đầu từ buổi sớm tinh mơ.Cái thói quen tập thể dục đẩy anh ra khu vườn còn mù mịt bóng tối đẫm sương.Trời dịu dưới bóng trăng ẩn hiện trên hồ nước.Đẩy cổng nhìn ra đường,chỗ đậu xe thì thấy chuyện là lạ : Hai cánh cửa bên hông của xe thằng con trai mở hé.Ở kính sau có dấu kính bị đập vỡ.Nhìn ra đầu xe thì ôi thôi !
                          - Cái cảng parachoc của xe nằm lơ lửng dưới mặt đường,hai cái đèn pha của xe bị đánh cắp.

                          Vừa cáu vừa thấy lạ.Tại sao lại làm như thế ? Muốn lấy cắp xe thì chỉ việc cõng xe đi,làm gì mà phải mất thì giờ để cong lưng gỡ tháo từng bộ phận trong đêm khuya ?


                          Chuyện gì xong,đã xong.Để yên cho cả nhà ngủ ngon,anh ghi note vào mẫu giấy vài điều cần thiết phải làm và dán lên cửa phòng ngủ của con trai.Anh nghĩ điều này có thể làm thằng con hạ hoả sau khi đã ngủ một giấc dài với mộng đẹp.

                          Sự thật trần truồng nào cũng nằm phơi mình dưới ánh sáng mặt trời.Buổi sáng luôn giúp người ta tỉnh táo để biết mình phải làm gì ...

                          Sắp xếp mớ giấy tờ,anh mở cửa văn phòng làm đại một bài thơ ướt chèm nhẹp để hạ hoả.Trong bài thơ để chơi với chữ của mình,anh đã không có một dòng chữ nào nói về sự bực tức của anh.Thế thôi.



                          Một buổi làm việc đã qua rất nhanh ở bao điều cần làm.Đi làm về,cắt tỉa mấy thứ cây,hoa trái,săn sóc xong bãi cỏ đã bắt đầu khô nước,anh thấy cần tản bộ để cưng chiều cặp giò của mình.Ghé ngang công viên gần nhà và ngồi xuống,lơ mơ ngắm trời xanh lơ,ngửi mùi cây cỏ vào xuân.Chợt nhiên anh nghĩ đến em.


                          Những con số được bấm vào máy để gọi :

                          - Allo.Đây là anh

                          - Ông đó hả ? Tui nè.Ông đang ở đâu ?

                          - Cô đang ở đâu ? Làm gì ?


                          Em nói em đang ở trong nhà bếp và nhìn qua cửa sổ để ngắm cái vườn sau.Anh cũng thấy tia nắng đẹp của em qua trí tưởng của mình.Tiếng cười hihi hê hê thoải mái của em làm anh tạm quên bao điều đang nghĩ ngợi.

                          Có lúc em lại đổ chứng để trêu chọc anh.Làm sao em thấy được anh qua giọng nói ở điện thoại và thấy những cái nhăn nhó của anh ?

                          Bầu trời dịu ,nhẹ,êm như câu chuyện.Cánh gió vẫn đẩy mùi thơm của công viên ngập cây lá xuân xanh.Bỗng chốc,anh thèm một ly cà phê và một cốc bia lạnh sủi bọt khi ngồi trước mặt em ở ngôi quán có cái nhìn ra biển từ lưng chừng một góc phố núi.

                          Anh nói với em như thế.Nghe giọng em cười như trẻ nít.Tiếng cười của em làm anh nhớ lại một bài viết vừa rồi của mình : " Cách thức để vẽ một nụ cười " .

                          Vậy đi.Tặng em câu viết giữa nụ cười.Để em vui và anh cũng được vui.Khi vui,người ta quên là mình đã có nhiều diều cần phải quên sau những muộn phiền ở đời.






                          đăng sơn.fr
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2012 13:16:08 bởi dang son >
                          #43
                            m@anh 15.03.2012 01:59:50 (permalink)
                            .



                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2016 09:08:33 bởi m@anh >
                            #44
                              m@anh 17.03.2012 01:03:17 (permalink)
                                .
                               
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2016 09:09:34 bởi m@anh >
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 54 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9