Cô độc trước cuộc đời
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 11 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 154 bài trong đề mục
wind.stt 12.01.2012 23:15:09 (permalink)
0
Giấc Mộng

Ta ngồi giữa hư vô
Viết vài dòng về thực tại
Cằn cỗi mãi nên cây rừng độc thoại
Chốn không người nên rơi vãi tiếng chim
Ta ngồi đây thời cuộc cũng lặng im
Chỉ có gió thoáng tràn qua suy nghĩ
Có nắng vỗ về và những mùi hương dần dần... vô vị
Cỏ ngập qua đầu ta chăn dắt... màn đêm
Ta vẫn ngồi đây cơn mưa cứ dài thêm
Nhướng đôi mi, hai mươi năm phập phồng tỉnh giấc
Vẫn là em tay ngà và dáng ngọc
Ta nghe tiếng côn trùng rả rích nỗi niềm riêng
Ta vẫn ngồi đây và mưa cứ dài thêm
Con thuyền giấy giữa vũng sâu ngã mình trôi nổi
Biết bao năm ta có làm gì nên tội
Em cứ mãi xa dần và mưa cứ dài thêm
Cốc cà phê cạn dần thời gian cuốn ngoài hiên
Mãi yêu em quên mất mình thêm vài tuổi
Không nhận gì mà vươn mình đánh đổi
Ta chìm mình giữa giấc mộng triền miên...

--- wind ---


r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.10.2012 01:20:48 bởi diên vỹ >
#31
    wind.stt 13.01.2012 00:04:24 (permalink)
    0
    Dạo Phố

    Vắt tay áo
    Thẩn thờ ta dạo
    Phố sài gòn...
    Bao năm rồi chẳng thấy quen hơn
    Ta cười lạ giữa cuộc đời xa lạ
    Nắng chiều lùa qua dòng người đang tất tả
    Bụi tung mù thêm vất vả, cô đơn...
    Bên lề đường
    những cái chạm ly cũng không thấy vui hơn
    Bởi ta thấy những lo lắng bộn bề trong ánh mắt
    Ghé công viên,
    ta ngại nhìn... họ hôn nhau và che mặt
    ta nhủ thầm,
    trẻ con giờ cũng chẳng có chổ để gần hơn...
    Thôi quay về...
    quay quắt nỗi cô đơn!

    --- wind ---
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2012 23:52:29 bởi wind.stt >
    #32
      wind.stt 15.01.2012 23:44:03 (permalink)
      0
      Và hạnh phúc như trái cây chín ép
      Tự đánh lừa mình để có một làn hương

      Em nhớ không
      Cà phê chưa đặt tên
      Anh đã cùng em cười người ta như thế
      Giờ chúng mình mỗi người ngã rẽ
      Ta có tự cười mình!?
      Trong bao năm hạnh phúc!!??
      Sao anh vẫn thức cùng cà phê mỗi đêm!?
      Và hình bóng em cứ chập chờn trong tiềm thức?
      Nghĩ về em và cầu chúc cho em hạnh phúc?
      Rồi bỗng giật mình,
      Ký ức trả lời anh bằng sự lặng thinh,
      Vì nhận ra những ngày bên nhau
      Ta đã vô cùng... hạnh phúc
      Vậy mà ta để em phải khóc,
      Để em sống yên vui bằng thứ hạnh phúc như mình?
      Giờ anh nên làm gì!!??
      khi muộn màng và giữa... màn đêm!?

      --- wind ---
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2012 10:00:36 bởi wind.stt >
      #33
        wind.stt 30.01.2012 00:22:01 (permalink)
        0
        Tâm Còn Chốn Vô Minh

        Ta đi thôi cuộc đời đâu đợi nữa
        Những ngày qua đã đủ nỗi buồn và những niềm vui
        Hạnh phúc còn xa, những điều ta có là nữa vời
        Trước cuộc đời ta đủ lạnh lùng, nhưng ta không bước tới,
        Khi nhận ra ta bắt đầu lạc lối,
        Ta đã cười mình
        Bằng sự rẻ khinh,
        Lặng thinh đâu có nghĩa là vô tội!
        Ta khinh miệt những thứ trăng hoa và giả dối,
        Còn ta đang tự lừa mình,
        Tự cho mình là thông minh,
        Khảy cười trước những kẻ già đầu và sốc nỗi,
        Tha thứ cho thói trẻ con và ngu muội,
        Nhưng chưa từng ngẫm lại chính mình,
        Lê la dạy đời ta có nghĩ đến hư vinh!?
        Trước tình yêu quay đầu
        ta... có là người chân thực!?
        Người yêu khóc,
        ta dấu đi nước mắt,
        Hạnh phúc đâu phải do ta đặt tên!?
        Ta có quyền gì gán ghép!?
        Ta ngừng thôi, những dòng thơ vô hồn và rẻ mạt,
        Gỡ mặt nạ che, đang cố biến ta thành con người khác,
        Đang cố cho ta... thêm tẻ nhạt của đời mình!
        Thiền làm gì, tâm còn chốn vô minh!?

        --- wind ---
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2012 22:13:24 bởi wind.stt >
        #34
          honghac 30.01.2012 12:41:24 (permalink)
          0


          Giấc Mộng

          Ta ngồi giữa hư vô
          Viết vài dòng về thực tại
          Cằn cỗi mãi nên cây rừng độc thoại
          Chốn không người nên rơi vãi tiếng chim
          Ta ngồi đây thời cuộc cũng lặng im
          Chỉ có gió thoáng tràn qua suy nghĩ
          Có nắng vỗ về và những mùi hương dần dần... vô vị
          Cỏ ngập qua đầu ta chăn dắt... màn đêm
          Ta vẫn ngồi đây cơn mưa cứ dài thêm
          Nhướng đôi mi, hai mươi năm phập phồng tỉnh giấc
          Vẫn là em tay ngà và dáng ngọc
          Ta nghe tiếng côn trùng rả rích nỗi niềm riêng
          Ta vẫn ngồi đây và mưa cứ dài thêm
          Con thuyền giấy giữa vũng sâu ngã mình trôi nổi
          Biết bao năm ta có làm gì nên tội
          Em cứ mãi xa dần và mưa cứ dài thêm
          Cốc cà phê cạn dần thời gian cuốn ngoài hiên
          Mãi yêu em quên mất mình thêm vài tuổi
          Không nhận gì mà vươn mình đánh đổi
          Ta chìm mình giữa giấc mộng triền miên...

          --- wind ---



          RỪNG THU...

          Ta về thăm lại rừng Thu
          Giơ tay hứng giọt sương mù lơi rơi
          Lơ thơ bước lên sườn đồi
          Bụi bay vướng mắt lệ tơi tả...tràn

          Ta về nhặt ánh Trăng tan
          Đáy hồ sâu lắng hồn hoang bóng tà
          Đưa tay pha phả nước là
          Gương trông ảo ảnh la đà mây trôi

          Suối reo vọng tiếng xa xôi
          Đàn thương gãy nhịp cung lơi phím chùng
          Còn không ngày về tao phùng
          Dương gian khuất bóng não nùng khói hương

          Mưa rừng ào ạt bi thương

          honghac

          @ Hic... thơ của ca ca
          wind.stt sao mà buồn thê thiết vậy ! Hic... hu hu hu
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2012 00:48:53 bởi honghac >
          #35
            Kiều Giang 25.08.2012 09:38:39 (permalink)
            0
            TRĂNG LÃNG QUÊN
            Em ra đi rồi...dòng sông trôi
            Anh ngồi bên cầu...thương cuộc đời
            Ly rượu cạn hề...môi vẫn nhắp
            Em có về không...em của tôi?...

            Đường trần gian hề...mây lênh đênh
            Đêm nay không em...chân gập ghềnh
            Trăng treo đầu non...ta với bóng
            Sông vẫn trôi hề...trăng lãng quên...

            Thăm bạn WIND.STT ơi!
            #36
              wind.stt 27.08.2012 01:29:21 (permalink)
              0
              Em đi đâu rồi,
              Ngọn gió vút qua khung cửa sổ?
              Lúa trổ bông, lòng người chín rộ... những môi cười
              Ta mơ hồ chẳng hiểu buồn vui?
              Dẫu vẫn biết đã vời vợi xa... một nữa!?
              Thẩn thờ ngồi với nỗi ám ảnh riêng tư mang hình khung cửa,
              Ta phì cười...
              Giữa phố chợ dọc ngang, vồi vội dòng người trôi
              Nói cười... tất cả diễn ra bên ngoài khung cửa
              Chợt tự hỏi lòng quên hay là đang nhớ?
              Khoảng mắt hư vô,
              Phía bên ngoài và bên trong lạnh lùng chia hai nữa
              Em - mảnh ghép đã tháo rời,
              để ta - chơ chỏng tự mình rơi...

              @Kiều Giang: Thêm bạn thêm vui :) cảm ơn bạn thơ ghé thăm
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.09.2012 23:47:11 bởi wind.stt >
              #37
                wind.stt 30.08.2012 23:58:01 (permalink)
                0
                Biển thủ chút nụ cười
                Ta chuồn mất...
                Lệnh truy nã đăng hình,
                Ta vẫn thoát,
                Họ không nhận ra ta - khuôn mặt có... nụ cười,
                20 năm lãng du, đánh chén với cuộc đời,
                Chợt em đến, hớp hồn ta bằng vị ngọt môi mời gọi.
                Ta ngây thơ chơi trò chơi Chờ Đợi
                ...với một người.
                Em đẩy ta ngã giữa cuộc chơi!
                Gom hết nụ cười em lặn mất!
                Nụ cười dùng với mục đích khác nhau,
                tiếng cười em lạnh lùng biến chất,
                ... còn ta ngọt nhạt giữa đời!
                Những đêm gió nổi, mưa dầm, chơi vơi...
                Ta đăm chiêu nhặt tiếng cười rơi rớt...
                Nỗi Cô Đơn là tên chó săn đùa cợt...
                Chúng nhận ra ta... gương mặt thiếu vắng nụ cười!
                Bốn góc tường vây tất cả đường lui,
                Bọn chúng dồn ta vào góc đời vây bắt,
                Ta điên cuồng ngăn từng dòng nước mắt,
                Thuốc súng loang theo tiếng thở của mây trời,
                Rệu rã người, rưng rức làn môi
                Ta siết chặt ngăn những lời rỉ máu...
                Từng người qua và nụ cười che dấu,
                Trên khóe môi của tên cướp qua đời...
                Trước lúc chết hắn đã nhoẻn miệng cười...
                hắn đã nhận được món hời... khi biến mất !?

                --- wind ---
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.09.2012 23:47:35 bởi wind.stt >
                #38
                  wind.stt 01.09.2012 23:39:47 (permalink)
                  0
                  Thơ ta chào đời ê a câu lục bát
                  Chập chững bước đầu ngơ ngác thất ngôn
                  Nhuốm u hoài trong câu tứ vô hồn
                  Hay trôi thả đoạn Trường Thiên bước dồn trong câu ngũ
                  Thơ nhẹ nhàng nên lòng ta buồn không đủ
                  Ta buông mình theo vần vũ hành thi
                  Hạnh Phúc - Niềm Đau thành cặp đối so bì
                  Trộn những dại si ủ làn mi vô thức
                  Rồi ta ném thơ giữa biển đời cơ cực
                  Giữa nghìn câu thơ... ta ngờ vực chính mình!?
                  Nhưng những nỗi buồn vẫn thiếu một cái tên
                  Và những nỗi nhớ vẫn bồng bềnh trên lối cũ,
                  Ta buông thơ vỡ tan từng câu chữ...

                  --- wind ---
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.09.2012 23:47:56 bởi wind.stt >
                  #39
                    wind.stt 02.09.2012 21:04:38 (permalink)
                    0
                    Xưa đến giờ, cứ viết về cha mẹ là chẳng thể viết dài, chẳng thể viết cho hay, chỉ viết được những đoạn lạc vần, lủng củng...

                    Con muốn kể những điều rất thật
                    Về những gì được mất của đời con
                    Điều con được thì chẳng có gì hơn
                    Ngoài mẹ cha đã cho con bước theo đường mà con sống
                    Đã bao giờ con kể về công ơn mẹ cha như biển rộng?
                    Chẳng bao giờ!
                    Chẳng phải con là đứa trẻ thờ ơ,
                    Mà vì công ơn mẹ cha không phải là những gì có thể kể bằng thơ,
                    Hay những thứ mập mờ và sáo rỗng...
                    Kể thế nào khi mẹ cha hy sinh bản thân mình và cuộc sống,
                    Quanh quẩn buồn vui, rất thật, rất đời thường...
                    Kể thế nào về suốt cuộc đời chật vật, đau thương?
                    Vẫn nở nụ cười dạy con bài học về yêu thương và cuộc sống.
                    Con muốn viết về tình cha như bầu trời, nghĩa mẹ như biển rộng...
                    Nhưng trào chực trong con là nước mắt, không lời...
                    Con xin viết bằng nụ cười lên ngày tháng đang trôi,
                    Và cả cuộc đời con đang sống!
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2012 16:51:45 bởi wind.stt >
                    #40
                      wind.stt 05.09.2012 11:14:23 (permalink)
                      0
                      Chuyến tàu leng keng buông rèm,
                      Mùi lãng quên khô khốc,
                      Kỷ niệm lên men bỗng hóa thành rượu độc,
                      Mùi dối trá sộc vào anh nôn thốc trước khi say...
                      Gục đầu trong gầy guộc đôi tay,
                      Dẫu có ngước lên cũng chẳng còn sớm mai hay nắng tỏa,
                      Khói thuốc lênh loang trên đầu lửa đỏ...
                      Anh thắp lên thêm những lần xa xôi nữa...
                      nhớ em...
                      Cơn mưa cuối mùa phơ phất bình yên,
                      Câu hứa lênh đênh trên triền đê lạnh ngắt,
                      Em không lấy nên cuốn về phủ màn sương mờ đặc,
                      Anh chẳng buồn cúi nhặt, để mây bay...

                      --- wind ---
                      #41
                        wind.stt 09.09.2012 23:46:01 (permalink)
                        0
                        Ngẫn người một khoảng tương lai,
                        Nhìn về quá khứ chợp vài giấc say,
                        Nghiêng đầu chân gác lên mây,
                        Nỗi buồn len giữa chân mày ngủ quên!

                        --- wind ---
                        #42
                          wind.stt 09.09.2012 23:49:18 (permalink)
                          0
                          Mỏi đôi vai, chùng đôi tay
                          Biết tựa vào đâu để hao gầy đỡ tủi?
                          Để suy tư không chạy lòng vòng quanh gối?
                          Nấp vào đâu? nắng xối tuổi xuân thì!

                          Thôi,
                          Tung cánh bay đi,
                          Làm cuộc thiên di... cái lạnh đời gay gắt!
                          Thôi lau đi,
                          Vệt nước dài loang trên mặt...
                          Tìm chốn tựa nương,
                          cho đôi cánh nhu mì...

                          --- wind --- em
                          #43
                            wind.stt 10.09.2012 23:53:58 (permalink)
                            0
                            Đôi vai cong vòm cành khô mục nát
                            Đôi giếng mắt cạn khô...
                            đang lãng quên ngoài kia xơ xác cánh đồng
                            Hay ta buông để tất cả thành không!?
                            Hay ta hất tung để cuồng điên chảy vào lòng chua chát?
                            Gom những thối rữa cuộc đời, thổi bùng lên, nhảy quanh, và ca hát...
                            Trải nữa cuộc đời trên khúc nhạc truy hoan,
                            Mặt kệ tiếng đời, ta không nhà và đi hoang,
                            Để chiếc áo sờn luyến thương mùi bùn nhão...
                            Mặt kệ tính toan, oán hờn và đả đảo,
                            Mặt kệ thứ trò đời thảm não, ta đình công!

                            --- wind --- đình công với trò đời
                            #44
                              wind.stt 15.09.2012 01:45:15 (permalink)
                              0
                              Hỡi tha nhân, ngươi cứ dối trá đi
                              Cho đến khi chính ngươi chẳng thể phân đâu là hư, thực?
                              Lượm nhặt u mê để làm hạnh phúc,
                              Sụp lạy trên vinh, nhục - ngươi cười?
                              Thứ dối trá chỉ làm tròn trách nhiệm một cuộc vui,
                              Ngươi bước đi, rồi lún mình vào cuộc chơi u ám...
                              Bước trên con đường là tầng mây trải thảm,
                              Ta thấy ngươi đang bước đi trên cực cùng bi thảm của trò đời!
                              Đớn hèn chưa đã bao năm làm nô lệ miệng đời?
                              Nhục nhã chưa khi niềm tin đến hồi tan nát?
                              Gục đầu chưa trước cái nhếch môi cười nhạt?
                              Dối trá đi cho thỏa kiếp tôi đòi!

                              --- wind --- miệng đời
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 11 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 154 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9