Anh là người sống vốn đã vô tâm
Nên đâu trách dăm ba lời phản trắc
Màn sương lạnh đã phủ dầy trên mặt
Đã lắm phai phôi nên se sắt nụ cười
Bạn bè anh họ cứ bảo do trời
Anh chỉ bảo: trời cao chẳng quan tâm loài người trên mặt đất
Anh vẫn tin một thời em dành cho anh chân thật
Tiếc cái hiền ngoan em đánh mất giữa đời
Anh thương em đôi cánh đơn côi,
Cứ nghĩ trên cao là mặt trời ấm áp...
Mà bầu trời đâu thể đo bằng ánh mắt,
Đứng giữa thinh không ngắm vạn vật không lời,
Ngày qua ngày em có vui?
Như một thời nụ cười em lung linh trên đôi mắt...
vòng tay ôm còn bao phần chân thật?
còn bao đêm em say giấc với nụ cười?
anh đâu đã trách gì...
mà chỉ buồn, vì lạc mất em thôi...
Nhớ chiều nắng nhạt, mây trôi
Em về huyễn hoặc còn tôi với sầu!
--- wind ---