Nếu cùng cực lắm em hãy cười, khi quê hương không đủ áo choàng cho vai em ấm
Nếu em cảm thấy mình hơn những người cơ cực khác, em hãy vui
Vì chỉ số đo hạnh phúc giới hạn trong phạm vi cảm nhận của một lớp người bất chấp sang hèn hay thân phận!
Nếu em cảm thấy bế tắc cứ khóc trên một đôi vai
Vì con người sinh ra đã được một đặc quyền có thể rữa nỗi đau trong lòng bằng cách rơi nước mắt
Nếu em cảm thấy thế giới này được sinh ra vô cùng ngu ngốc
Em cô đơn và không có nơi để tựa vào, em có thể hình dung ra một bản sao, tựa vào đó mặc kệ mọi tù ao được đào bởi những hình dung meo mốc!
Và một lúc nào đó em cần thậm chí là một khát khao, trong cuộc đời rỗng tuếch như bầu trời mênh mông ngàn sao khép mắt
Xin em cũng đừng lao mình trên con dốc vì chẳng có tận cùng con dốc nào mang về cho chính em hạnh phúc
Khi con đường từ trên cao không xứng đáng cho những tồn sinh sắp đặt sẵn huyệt đào
Em cứ chọn con mình một con đường thật, thật với từng giác quan em thường vẫn chạm vào là yêu thương hay vật chất?
Họ xì xào, lên mặt, dối trá, và đạo đức, thì đã làm sao!? không có hàng rào nào cho con người lên mặt, khoe khoang, hạ nhục, thiển cận, cạn nghĩ suy, và giả danh trí thức!
Và cũng không luật lệ nào can ngăn con người chẳng biết gìn giữ niềm tin và để cho những kẻ giả danh dư luận già mồm cướp mất!
Nhưng em hãy cảm thông vì họ sẽ sống với cuộc đời chẳng vẹn toàn cả nụ cười và nước mắt, vì dẫu sao trước bản thân họ là kẻ yếu hèn! Hoặc ít ra họ không hiểu sự tồn sinh nào cũng đôi phần gay gắt! Em có quyền thương hại cho những người sống cách ly sự thật!
Nếu cùng cực lắm em hãy cười, nhất là khi đối diện với những trò đời không đáng cho em rơi nước mắt!
--- Quốc Phong --- Thư gửi em