Sáng thức dậy uể oải đánh răng
Chén cơm muối vừng xong cắp đôi dép chạy lòng vòng chơi trong xóm
Chiếc ná thun, bắt dế, bắn chim, đầu không nón...
Trời mưa dầm chạy xoắn xuýt không nấp tán cây xanh
Sau cơn mưa gió lay nhẹ an lành
Muộn giờ cơm chạy về vài đòn roi đưa đón
Mông chưa hết sưng nợ đòn còn trì hoãn
Chiều trốn cha theo lũ trẻ gần nhà lõm bõm tắm sông
Mắt trong veo chưa khái niệm xám hay hồng
Chỉ có bọt nước bắn tung trên triền sông sóng lượn
Vút cánh diều chập choạng trên cánh đồng xanh mơn mởn
Những đêm trăng vàng không đèn đóm,
Khúc đồng dao lọt thỏm giữa mênh mông...
Năm tháng vô tình bồi lấp cả con sông
Và bồi lấp cả những tâm hồn đang lớn,
Lũ trẻ năm xưa giờ mỗi thằng mỗi hướng
Đôi lúc gặp nhau nghe gắng gượng tiếng reo cười
Và khái niệm màu hồng được đặt cho những thứ đã xa xôi
Và màu xám dành cho những phần còn nữa vời trong cuộc sống...
Khung cửa vẫn mở toang
Bầu trời ngoài kia vẫn rộng...
Đủ nuôi dưỡng cho mỗi người riêng ước vọng
Về một thời ta đã sống... xa xôi
--- Quốc Phong ---