FORREST GUMP - Nguyên Tác - WINSTON GROOM
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 33 bài trong đề mục
dohop 04.10.2011 06:31:48 (permalink)
0
12.



Cái chổ này đúng là một cái chổ điên khùng thứ thiệc. Ngừi ta cho tui ở chung phòng dới một thằng tên là Triết, và thằng này đả ở đây gầng một năm. Nó bắc đầu nói cho tui nghe liền dìa nhửng thứ khùng điên mà tui sẻ phải chịu đựng. Ở trong đây có một tên bỏ thuốc độc hại 6 nghười, một tên khác dùng dao phay chặc thịt để bằm má của nó. Có những tên làm đủ thứ khỉ tầm bậy tầm bạ – từ diết ngừi, hiếp dâm cho tới tự sưng mình là Hồng Thất Công, hay tự xưng mình là Cha dà dăm tặc hay Cha già dăn tộc dì đó, có nhửng thằng tự sưng mình là bộ trưởng của đỉnh cao trí tuệ và từng đọt danh hiệu cháu ngoan gái gian hồ như là bộ trưởng văn hóa Tôn thất Học, bộ trưởng canh nông Nông Thất Mùa, bộ Tưởng Tài Chánh Nguyễn Thất Thoát, bộ Trưởng bộ thông tin Tôn Thất Thiệt, bộ trưởng quốc phòng Tôn thất Trận, bộ trưởng công an kiêm nghề đánh giày cho khách du lịch Trung Quốc và kiêm luôn việc bán bánh chưn, đồng chí Phạm Bắc Kinh và đủ thứ khỉ đó kể hổng hết nổi. Cúi cùng thì tui hỏi thằng Triết tại sao nó ở chổ này thì nó nói là bởi dì nó là kẻ diết người ta bằng rựa, nhưng mà ngừi ta sẻ thả nó ra trong dòng 1 hay 2 từng nửa.


Ngày thứ hai tui ở đó, ngừi ta kiêu tui báo cáo dới văng phòng của bác sỉ tâm thần của tui, Bác Sỉ Văn Tân. Thì ra Bác Sỉ Văn Tân là một nữ bác sỉ. Đầu tiên, cổ nói, là cổ sẻ cho tui làm một cái tét nhỏ thui, rồi sẻ được khám sức khỏe tổng quác. Cổ kiêu tui ngồi xuống tại bàn của cổ rồi bắc đầu cho tui coi mấy cái thẻ có in hình mấy cái giọt mựt ở trỏng, rồi cổ hỏi tui thử nghỉ coi nó là mấy cái dì. Tui cứ trả lời “đó là dọt mực” goài cho tới khi cổ nổi khùng lên rồi cổ kiêu tui nói cái gì khác đi, bởi dậy, tui bắc đầu bịa ra đủ thứ để trả lời. Rồi Bác Sỉ Văn đưa tui một bài tét dài để làm. Khi tui làm song, cổ nói, “Cởi đồ ra.”


Aaaaa, chỉ có một hai ngoại lệ, cứ mổi lần tui cởi đồ ra là có cái dì đó hổng tốt sảy ra cho tui, bởi dậy, tui nói là tui hổng muốn cởi, rồi Bác Sĩ Văn ghi điều này suống rồi mới nói là có hai cắch – hoặc là tui tự cởi guần áo ra, hoặc là cổ sẻ kiêu mấy tên khủng bố tới làm diệc này cho tui. Và tui muốn cách nào?


Tui tự cởi đồ ra, và khi tui đả trần truồn chiên chính vô sảng như chủ tịt đảng mở lòng dới quần chúng, Bác Sỉ Văn bướt dô phòng rồi nhìn tui từ đầu tới đuôi rồi nói, “Ôi trời! Anh bạng đúng là một ngừi mẩu đàn ông thiệc là đẹp!”


Dù xao đi nửa, cổ bắc đầu gỏ đùi gối tui bằng cây búa mủ dống như cái tên bác sỉ Cối Chày dì đó đả làm ở Đại học, rồi chọt tui ở đủ chổ. Nhưng cổ hổng bao dờ kiêu tui “cúi ngừi xuốn,” nên tui rất biết ơn cổ. Sao đó, cổ kiêu tui có thể bận đồ lại rồi trở dìa phòng của tui. Trên đường dìa phòng, tui đi goa một cái phòng có cửa kiến bên trỏng có một đám mấy thằng nhỏ con, đứa thì ngồi, đứa thì đứng, đứa thì nằm đủ nơi, nước miến nhỉu nhảo, chưng tay dực dực và dọng tay xuống đấc nghe rầm rầm. Tui đứng đó nhìn dô trỏng một hồi và cảm thấy thiệc thương hại cái đám này – họ thiệc sự đả làm tui nhớ những ngày tui còn học ở trường ngố.


Khoản 2 ngày sau, tui được kiêu phải báo cáo dới văn phòng Bác Sĩ Văn Tân nửa. Khi tui tới đó, bác sĩ Văn đang ngồi dới hai tên khác củng mặc đồ bác sỉ, rồi cổ dới thiệu tui họ là Bác Sỉ Tôn Thất Đức và Bác Sỉ Tôn Thất Vọng – cả hai điều tới từ Học Viện Tâm Thần Y Tế Quấc Da. Và Bác Sỉ Văn Tân nói là hai bác sỉ họ Tôn này đang rất hứng thú dìa trường hợp của tui.


Bác sỉ Vọng và Bác Sỉ Đức kiêu tui ngồi xuống rồi bắc đầu hỏi tui tùm lum hết – và cả hai tên này thay phiên nhau lấy búa gỏ dô đầu gối của tui. Rồi Bác Sỉ Vọng nói, “Anh Lâm coi nè, chúng tui có kết quả bài tét của anh, và quả là anh đả làm tốt phần toán học một cách hổng ngờ. Bởi dậy, chúng tui muốn cho anh làm thử thêm mấy cái tét nửa.” Họ cho tui mấy bài tét rồi bắc tui làm, mấy bài này phứt tạp hơn cái bài tét đầu tiên, nhưng tui nghỉ là tui đả làm hổng có tệ. Giá mà tui biếc chiện khỉ gì sẻ sảy ra, tui đả địc cho nát bét mấy bài tét đó cho rồi.


“Anh Lâm,” Bác sỉ Đức nói, “Đây là một hiện tượng lớn. Anh có bộ óc dống như máy vi tính. Tui hổng biết anh lý lựng dỏi cở nào dới một bộ óc như dậy – có lẻ đây chính là cái lý do tại sao anh đả bị dô cái chổ này – nhưng tui chưa bao dờ thấy trường hợp nào dống như dầy hết.”


“Ông Đức biết hông,” Bác sỉ Vọng nói, “cái anh này thiệt là đặt biệt. Tui có làm một ít diệc cho NASA cắch đây một thời gian, tui nghỉ là bọn mình nên gửi anh chàng này tới Trung Tâm Hàng Không và Không Gian ở Hội Tân để họ coi. Họ đang tìm một ngừi thuộc loại dống cái anh này.”


Tất cả các bác sỉ nhìn trừng trừng dô tui, rồi họ gậc gậc cái đầu, rồi họ gỏ đầu gối tui dới cây búa một lần nửa dà có dẻ như, thiêm một lần nửa, tui đả biến thành một con cá mắc câu.


Ngừi ta áp tải tui xuống Hội Tân, Tét Xát, trong một cái máy bay bự và củ và hổng có ai trong đó ngòi tui dới Bác Sỉ Vọng, nhưng chiến bay này củng tương đối dể chịu và thượng lộ bằm an, ngọi trừ diệc tui bị khóa chưng khóa tay dô cái ghế máy bay.


“Này nhé, anh Lâm,” Bác sỉ Vọng nói, “Tụi mình đồng ý như thế này nha. Bây giờ anh đang thiệc sự ở trong cái nồi phân bởi dì anh đả quăng cái Huân chương đó dô đầu ông Thư Ký Thượng Viện Hoa Kỳ. Anh có thể phải dô tù học tập cải tạo 10 năm chỉ dì cái diệc đó thôi. Nhưng nếu anh hợp tác dới những ngừi ở NASA, bản thân tui sẻ tìm cách cho anh được rả ra – anh đồng ý điều này phải hông?”


Tui gậc đầu. Tui biếc là tui phải ra khỏi tù để đi kiếm Duyên nửa. Tui đang nhớ cô ta kinh khủng luôn.


Tui ở chổ NASA ở Hội Tân khoản 1 tháng. Ngừi ta khám tui rồi cho tui làm tét rồi phỏng dấn tui thiệc nhiều đến nổi tui tưởng là tui sắp được dô cái sô chương trình văn ngệ tạp lụt Tầm Lung trên vô tuyến.


Nhưng mà hổng phải.


Một hôm, ngừi ta lôi tui dô một cái phòng bự rồi nói cho tui biết dự tính trong đầu của họ.


“Lâm,” họ nói, “chúng tui muốn dùng anh trong một chiến bay ra ngoài không dan. Như là Bác Sĩ Vọng đã chỉ ra cho anh thấy, đầu óc của anh dống như cái mái vi tính – chỉ tốt hơn cái máy chứ hổng có dỏm hơn. Niếu tụi tui có thể cài đặc dô đầu của anh với nhửng phần miềm đúng, thì anh sẻ vô cùng hủ dụng cho chương trình thám hỉm không giang của Hoa Kỳ. Anh có nói dì hông?”


Tui si nghỉ một phúc, rồi tui nói tui phải hỏi má tui trước, nhưng rồi ngừi ta đưa ra nhửng lập lựng cứng hơn nửa niếu tui hổng chịu hợp tác – như là họ có thể cho tui “học” 10 năm hay múc mùa lệ thủy trong trại cải tạo dống như là Hàm Tâng hay Yên Báy gì đó!


Và bởi dậy, tui nói ừa, và câu trả lời này lần nào củng đưa tới nhìu chiện rắt rối. Ngừi ta đả nghỉ ra cái ý tưởng nhét tui dô một con tàu dủ trụ rồi phóng tui lên để tui bay lòng dòng trái đất một ngàn dặm. Ngừi ta đả đưa con ngừi tới cung trăng, nhưng ngừi ta hổng tìm được cái dì đáng giá một cục kức ở đó, bởi dậy, cái kế hoặch kế tiếp là cho ngừi tới Hỏa Tinh. May mắng cho tui, ngừi ta hổng nghỉ tới Sao Hỏa trong lút này – thay dì dậy, ngừi ta nghỉ dìa một phi dụ tập dợt để mà ngừi ta coi thử coi lọi ngừi nào thích hộp nhức cho chuyến bay tới Hỏa Tinh.


Ngoài tui ra, ngừi ta còn lựa ra một phụ nử và một con khỉ để cùng đi dới tui nửa.


Ngừi phụ nử này là một cô gái có vẻ rất kỳ dị tên là Thiếu Tá Trịnh Băng Thu, đúng ra cổ là ngừi nử phi hành da đầu tiên của Mỷ nhưng mà hổng có ai biết dìa cổ hết bởi dì toàn bộ đây là chiện tối mật. Cổ là một cô gái thấp và có mái tóc cắt theo cái kỉu cắt mà ngừi ta làm sau khi úp một cái tô lên đầu, và cổ hổng có vẻ hửu dụng gì cho tui hay cho con khỉ.


Thiệc ra con khỉ hổng có tệ lắm. Nàng khỉ này là một con tinh tinh gái dới cái tên là Thu Sương, đả bị bắc trong rừng rậm vùng Su-má-trà hay chổ nào đó. Thiệc ra, ngừi ta còn có một đống khỉ ở đây, và người ta đả từng gửi đám khỉ lên dủ trụ từ lâu rồi, nhưng mà ngừi ta nói là Thu Sương sẻ thích hợp nhức cho sứ mạng này bởi dì nàng khỉ này là con gái nên sẻ thân thiện hơn cái đám khỉ đực, hơn nửa, đây sẻ là chuyến đi thứ ba của cô nàng. Khi mà tui khám phá ra điều này, tui cứ thắc mắc goài, tại sao ngừi ta tống tui lên vủ trụ dới duy nhức một phi hành viên có kinh nghiệm, mà thành viên này lại là một con khỉ. Nếu bạn trong hoàng cảnh của tui, chắc là bạn củng có chút ít suy nghỉ dìa cái điều khỉ này, phải hông?


Dù xao, tụi tui trải goa đủ thứ phải học hỏi trước khi chiến bay xảy ra. Người ta bỏ tụi tui dô máy gia tốc, hay là xai-cờ-lơ-tron và goăy tụi tui dòng vòng, rồi bỏ tụi tui trong cái phòng hổng có trọng lượng hay giống như dậy. Xuốt ngày, ngừi ta nhét dô đầu tui đủ thứ khỉ ngừi ta muốn tui phải nhớ, như là mấy cái phương trình để tính khoảng cách giửa chổ tụi tui đang ở, dù ở chỗ khỉ nào, tới cái chổ mà ngừi ta muốn tụi tui tới, và làm sao để trở dìa lại; và đủ thứ khỉ rác rửi như tọa độ đồng trục, phép tính cô sin, lượng giác cầu, đại số Bú Lìn, ăng-ti lô-ga-rít, giải tích Phiêu-ri-dê, toán bình phương và toán ma trận. Ngừi ta nói tui sẻ là cái máy điện toán phụ, hay là bắc cặp của cái máy điện toán phụ, để mà lở cái máy vi tính phụ có bị kết nạp dô đảng thì ngừi ta dẩn còn có tui để xài được.


Tui đả viết một mớ thơ cho Mỹ Duyên nhưng mà cả đám đả bị trả dìa tui với dấu mộc “Không biết người nhận.”  Tui củng viết thơ cho Má, rồi má viết lại cho tui một thơ thiệc dài đại ý là “Sao con nở lòng nào đối xử dới má như dậy, khi má nghèo và phải ở nhà tế bầng, và má chỉ còn có mình con trên cái đời này?”


Tui hổng dám nói cho Má nghe là tui đang có thể lảnh án tù nếu tui hổng làm như dậy, bởi dậy, tui chỉ diếc thơ cho má tui nói Má đừng có lo bởi vì phi hành đoàn của tụi tui có nhiều kinh nghịm lắm.


Rồi thì cái ngày vỉ đại cuối cùn củng đả tới, cho phép tui nói: Tui hổng phải chỉ hơi hồi hộp – tui sợ như dịt sắp bị quay! Cho dù đây là chiện tối mật, câu chiện củng bị nhiểu ra báo chí, nên bây giờ ai củng sẻ thấy tụi tui trên dô tuyến, và đủ thứ như dậy.


Sáng hôm đó, ai đó đưa tụi tui mấy tờ báo để tụi tui biết tụi tui nổi tiến như thế nào. Đây là một vài cái Tít lớn nhức:


“Khả Ái, Khỉ Ố, và Khờ trong Chiến Dịch Không Gian Sắp Tới của Hoa Kỳ.”


“Hoa Kỳ gửi Sứ Giả Dị Nhân Dị Dạng Tới Thăm Người Hành Tinh.”


“Thiếu Nữ, Thú Nữ và Thiếu Não Phóng Lên Vũ Trụ Hôm Nay.”


Còn có một bản bình lựng từ tờ Nủ Ướt Post nói là, “Bộ Tam Đa lên Vũ Trụ – Nhưng AI SẼ LÀ TRƯỞNG ĐOÀN?”


Chỉ có một cái tít coi như hơi tử tế dới tụi tui từ tờ báo Nủ Ướt Times, đó là, “Con Tàu Vũ Trụ Mới với Phi Hành Đoàn từ Mọi Thành Phần.”


Rồi thì, như mọi lần, tấc cả mọi thứ điều lộn sộn ngay từ phút đầu tiên tụi tui thức dậy. Tụi tui đi ăn điểm tâm thì có ngừi nào đó nói, “Họ hổng nên ăn sáng trong ngày phóng phi thiền.” Nhưng ngừi nào khác nói, “Họ ăng được mà,” rồi ngừi khác nửa nói, “Hổng được,” và cái khỉ này kéo dài cho tới lúc hổng ai còn muốn ăng cái gì nửa.


Ngừi ta mặc đồ phi hành gia cho tụi tui rồi đưa tụi tui ra bãi phóng phi thiền trên một chiếc xe buyết nhỏ, dới Thu Sương ở phía sau, trong một cái chuồng. Cái phi thuyền này cao khoản một trăm từng, đang xì khói, xì hơi, xì bọt như là sắp sửa ăn thịt tụi tui! Một cái thang máy đưa tui tới một cái kép-xù hay là một cái phòng nhỏ chúc xíu và kín mích nhốt tụi tui trong đó, ngừi ta ràng tụi tui lại, và Thu Sương thì ở một chổ riêng ở phía sau. Rồi tụi tui chờ.


Rồi tụi tui chờ thêm chúc xíu nửa.

Rồi tụi tui chờ thêm chúc xíu nửa.

Rồi tụi tui chờ thêm chúc xíu nửa.


Rồi cuối cùng, cái con tàu dủ trụ bắc đầu sôi sùng xục, xì xèo huýt sáo, gầm gừ và xì hơi trắng. Ngừi ta nói là có một trăm triẹu ngừi đang theo dỏi tụi tui trên TV ở ngoài đó. Tui nghỉ là họ củng đang chờ luôn.


Dù xao đi nửa, khoảng giửa trưa, ai đó lên tới rồi gỏ dô cửa phi thiền ròi nói, họ tạm thời căng xeo hay đình chỉ cái phi vụ này cho tới khi ngừi ta có thể xửa xong cái phi thuyền.


Bởi thế cho nên tui, Thiếu Tá Thu và Sương phải đi xuống, dô trong cái thang máy lần nửa. Thiếu Tá Thu là ngừi duy nhức rên la dà than phiền và chửi bới, bởi dì Sương và Tui cảm thấy rất thoải mái vì phi vụ bị căng xèo.


Nhưng mà tụi tui củng hổng thoải mái được bao lâu. Bởi dì khoản 1 tiếng sau, có một tên chạy dô phòng nơi mà tụi tui chỉ mới chửng bị ngồi xuống để ăn trưa, tên này la lên, “Mặc đồ phi hành dô liền bây giờ đi! Ngừi ta đang xửa phi thiền và chuản bị phóng mấy anh chị lên không dan!”


Ai củng la hét om xòm và chửi bới nửa, và chạy lòng dòng tùm lum hết. Tui đón là có lẻ mấy cái đám người coi tụi tui trên TV đả gọi điện thôại tới than phiền hay đại lọi như dậy, bởi dậy, ngừi ta quyết định châm lửa đốt đíc tụi tui cho dù chiện dì có xảy ra củng thây kệ. Mà vì cái lý do gì củng được, bây giờ thì hổng có cái gì thành vấn đề nửa.


Dù xao, tụi tui bị nhét dô chiếc xe buyết nửa, rồi chở tới phi thuyền, và khi tụi tui được cẩu lên nửa chừng trong thang máy thì tên nào đó bấc thình lình rống lên, “Đếu mẹ. Giê Su Ki Tô. Tụi tao quên cái con khỉ đó rồi!” và tên này bắc đầu hò hét tùm lum cho cái đám ngừi ở dưới đất để họ đi dìa lại để bắc cái con khỉ Thu Sương tới.


Tụi tui bị trói bị cột một lần nửa, dà ai đó điếm ngược lại từ 100 khi họ đi dô cửa với Thu Sương. Tụi tui cùng dựa dô ghế khi họ đả điếm ngược tới số mười, lúc đó tui nghe mấy tiếng gầm gừ kỳ dị từ phía sau tụi tui, nơi mà họ để Thu Sương. Tui mới liếc nhìn phía sau thì, ối trời đất quỷ thần ơi, đó hổng phải là Thu Sương rồi, mà đó là một con khỉ đực bự tổ bố, nó đang nhe răng và nó đang nắm và dực cái dây nịch an toàn dống như là nó có thể xổng ra bấc cứ lúc nào!


Tui nói dới Thiếu Tá Thu, rồi cổ quay lại nhìn rồi nói, “Lạy Chúa Tôi!” rồi cổ nhấn ra-dô kiêu ai đó ở dưới tháp điều khiển dưới đất. “Nghe đây,” cổ nói, “mấy ông làm một cái sai thiệt là bự. Mấy ông đả đưa một trong mấy con khỉ đực tới tụi tui. Mấy ông có khôn hồn thì xì tóp cái khỉ này ngay lập tức cho tới khi mọi thứ được giải quyết xong!” Nhưng bất thình lình, con tàu vủ trụ bắc đầu lung lay và gào thét và tay nào đó từ tháp điều khiển ở dưới đất nói qua ra-dô, “Cái đó bi giờ là chiện riêng của quý vị, cô em à, tụi tui còn có nhiều thứ khác phải làm cho đúng giờ đúng giấc nửa.”


Và như thế, tụi tui lên đường dô dủ trụ.

Chú Thích:


bắc cặp = backup
Bú Lìn = Đại Số Bú Lìn, Boolean Algebra
Hội Tân = Houston, một thành phố ở Hoa Kỳ
Phiêu-ri-dê = Fourier, Fourier Analysis
Sương = Thu Sương, Sue. Tên (Nữ Tính) của một con khỉ đi chung với Ngô Lâm trên con tàu vũ trụ.
Tầm Lung = chương trình văn nghệ tạp lục Tầm Lung, Johnny Carson show trên truyền hình Mỹ 1955-1956
Tôn Thất Đức và Tôn Thất Vọng = Bác Sĩ Duke và Bác Sĩ Earl (Bá Tước và Công Tước)
Triết = Fred, một “bệnh nhân” ở chung phòng với Ngô Lâm ở bệnh viện tâm thần.
Trịnh Băng Thu = Nữ Thiếu Tá Trịnh Băng Thu, Major Janet Fritch
Văn Tân = Bác Sĩ Văn Tân, Doctor Walton, Bác Sĩ chuyên khoa của Lâm tại bệnh viện tâm thần

<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2011 05:10:21 bởi dohop >
#16
    dohop 11.10.2011 08:52:43 (permalink)
    0
    13 .

    Ấn tượng đầu tiên của tui là tui đang bị cái khỉ dì đó đè tui, dống như tía của tui, khi ổng bị một đống chuối đổ dô ngừi ổng. Tui hổng nhúc nhít được, tui hổng la được, tui hổng nói được và củng hổng làm được cái khỉ gì hết – tụi tui bị nhét dô cái khỉ này chỉ để bay dô dủ trụ mà thui. Tui nhìn qua cửa sổ, tất cả tui thấy được ở bên ngoài chỉ là bầu trời màu sanh. Con tàu vủ trụ đang ra khỏi trái đất.


    Sau một hồi, tụi tui có vẻ như bay chậm lại chúc síu, và tui cảm thấy dể chiệu hơn. Thiếu tá Thu nói là bây giờ tụi tui có thể gở dây an toàn ra được rồi, và rồi tụi tui bắc đầu công việt của tụi tui, công diệc gì củng được. Cổ nói là tụi tui đang bay dới tốc độ 15 ngàn dặm một giờ. Tui nhìn lại và, đúng như dậy, trái đất bây dờ chỉ là một trái banh nhỏ phía sau tụi tui, dống i như ở trong mấy tấm hình chụp từ không gian mà bạn thấy. Tui nhìn chung goanh, bên kia là con khỉ bự dới khuôn mặc chua chát và ủ dột, nó nhìn dô thiếu tá và tui. Thiếu tá Thu nói là có lẻ nó muốn ăn trưa, đại loại là như dậy, và tui có bổn phận đi tới nó và cho nó một trái chuối trước khi nó nổi nóng lên rồi làm chiện tầm bậy.


    Ngừi ta có chửng bị một gói nhỏ đồ ăn cho con khỉ và ở trỏng có chuối, một ít ngủ cốc và trái cây khô, lá cây, và mấy thứ khỉ như dậy. Tui mở gói đồ ăn của con khỉ ra và bắc đầu lục lọi ở bên trỏng coi thử coi có gì làm cho con khỉ dui hông, trong lúc đó Thiếu Tá Thu nói chiện qua máy ra-dô với đài điều khiển ở mặt đất ở Hội Tân.


    “Mấy ông nghe đây,” cổ nói, “chúng ta phải làm dì đó dới con khỉ này. Nó hổng phải là Thu Sương – nó là một con khỉ đực, và nó hổng có vui chúc xíu nào hết khi bị ở đây. Nó còn có thể trở thành khủng bố nửa, mấy ông có ‘đảm bảo’ nó sẻ hổng cho tụi tui ăn bánh chưn bánh giày hông?”


    Phải mất một hồi thông điệp của tụi tui mới tới trái đất và lời phúc đáp trở lại tụi tui ở đây, nhưng cái tên khỉ nào ở dưới đó nói, “Tội nghiệp tui góa bà ơi! Con khỉ nào củng dống nhau hết.”


    “Dống nhau cái con Kẹt!” Thiếu Tá Thu nói. “Niếu mà ông ở trong cái thùng nhỏ xíu chung dới cái cục nợ bự và lông lá như vầy, cái dọng nói của ông sẻ khác đó.”


    Và sau một hay hai phúc dì đó, một dọng nói nổ lốp bốp từ cái ra-dô, nói là, “Nghe đây, quý vị được lịnh là hổng được nói dới ai dìa cái dụ này, hổng thôi cả đám chúng ta sẻ trở thành trò hề cho thiên hạ cười. Và đối dới quý dị hay đối dới mọi người khác, con khỉ đó chính là Thu Sương – cho dù chính dửa hai cái chưng của nó là cái dì củng vậy.”


    Thiếu Tá Thu nhình dô tui rồi lắt đầu. “Ái da, ái da, dạ thưa ông cố nội,” cổ nói, “nhưng mà tui sẻ hổng có mở trói cho cái con Kẹc lông lá bự tổ bố này trong khi mà tui ở gần nó – ông cố nội hiểu chứ?”


    Và từ trái đất, chỉ có một chử gửi tới tụi tui:


    “HIỂU!”


    Thiệt ra, sau khi bạn quen rồi thì ở ngoài không dan củng dui lắm. Tụi tui hổng có trọng lượng, và bởi vậy, tụi tui nổi và bơi tùm lum trong phi thuyền, và khung cảnh ở đây rất hùng dỉ - mặc trăng và mặc trời, địa cầu và các ngôi sao. Tui hổng biếc Mỹ Duyên đang ở đâu ở dưới đó, và cổ đang làm dì.


    Tụi tui bay lòng dòng vòng goanh trái đất. Ngày và điêm thay đổi theo từng giờ và cái điều này như là cho tui có một cái góc độ nhìn khác đi đối dới mọi sự diệc. Ý của tui là, bây dờ tui đang ở đây và đang làm cái chiện khỉ này, và khi tui trở lại trái đất – hay có lẻ tui nên nói là nếu tui có trở lại– thì chiện khỉ gì sẻ sảy ra? Tui bắc đầu cái thương nghiệp đánh tôm? Tui đi tìm Duyên nửa? Chơi nhạc ở Bang nhạc Trứng Nức? Làm gì đó cho Má ở nhà tế bần? Mọi thứ điều rất lạ lùng.


    Thiếu tá Thu tìm cách có một vài giấc ngủ ngắn bấc cứ lúc nào, nhưng khi mà cổ hổng có ngủ, cổ nhằng nhì tùm lum hết. Hết than phiền vớ vẩng dìa cái con khỉ, rồi than phiền dìa mấy thằng xặc cục Bắc Tân Bắc Cựu mất dạy gì đó ở đài điều khiển ở trái đất, rồi than phiền là cổ hổng có chổ nào để tự trang điểm, thoa xon đánh phấn, than phiền dìa diệc tui ăn trong lúc hổng phải là giờ ăn. Mẹ bà, dù thế nào, tụi tui hổng có cái khỉ dì để nhét dô miệng ngoại trừ mấy cái thanh ngủ cốc cứng ngắt dống như “cao lương” của cái đám bộ đội VC. Tui thiệc sự hổng có muốn thang phiền chiện dì nhiều, nhưng mà niếu phải thang phiền thì, có lẻ ngừi ta nên kiếm một cô gái đẹp chúc xíu hay ít ra là hổng có cái tật hay nhằng nhì xuốt ngày xuốt điêm.


    Và hơn nửa, cho phép tui nói điều này: cái con khỉ mắc toi đó củng hổng có hiền lành hơn chúc xíu nào.


    Đầu tiên hết, tui cho nó một trái chuối – chắc như dậy là xong? Nó chụp trái chúi rồi bắc đầu lột dỏ, nhưng rồi nó để trái chuối xuốn. Trái chúi bắc đầu nổi lơ lửng và đi lòng dòng ở trong phi thiền, tui phải đi kiếm nó. Kiếm thấy nó rồi tui đưa lại cho con khỉ và nó bắc đầu bóp nác trái chuối rồi liệng tùm lum đủ chổ hết, và tui phải đi dọn dẹp cái khỉ đó. Nó lúc nào củng muốn tụi tui để ý nhìn nó. Mổi khi bạn để nó một mình, nó bắc đầu la hét khỉ khọt um xùm, rồi nó gỏ hai hàm răng lại dới nhau nghe lụp cụp lạc cạc y như là mấy bánh xe răng cưa trong nhà máy. Nghe một hồi là bạn muốn điên luôn.


    Cuối cùng tui mới móc cái ác-mô-ni-ca của tui ra rồi chơi cái dì đó ngắn thui – “Mái nhà nơi khỉ ho cò gáy,” tui nghỉ là tui đả chơi bài đó. Và con khỉ bắc đầu dịu xuống một chút. Bởi dậy, tui chơi thiêm nửa – mấy thứ như là “Bông Hồng Vàng của Tét Xát” và “Dư Âm” của Nguyễn Văn Tý. Con khỉ nằm xuống rồi nhìn tui, iêm điềm như là một em bé. Tui quên là có máy quay phim đặc trên phi thuyền thu hết mấy cái cảnh vừa rồi, rồi gửi xuống đài điều khiển ở dưới đất. Sáng hôm sau, khi tui mới mở mắc thức dậy, ngừi nào đó ở Hội Tân giơ một tờ báo trước ống kính máy quay phim ở dưới đó cho tụi tui coi. Tờ báo có cái tít ghi là, “Khờ dỗ Khỉ bằng Khẩu cầm.” Một trong mấy thứ rác rưởi mà tui phải chịu đựng là như dậy đó.


    Dù sao, mọi thứ trôi goa khá tốt, nhưng rồi tui để ý thấy Thu Sương đang nhìn Thiếu Tá Thu một cách hơi kỳ cục. Cứ mổi lần thiếu tá ở gần nó, Thu Sương giống như dểnh mặc lên rồi đưa ngừi tới dống như là nó muốn ôm hay níu cổ, hay đại loại như dậy, và Thiếu tá Thu bắc đầu chửi rủa con khỉ – “Tránh ra, cái đồ lông lá. Lấy cái tay dô, đồ khỉ!” Nhưng mà Thu Sương của tui đang có cái ý khỉ dì đó trong đầu. Tui chỉ biết có dậy thui.


    Hổng bao lâu sau thì tui khám phá ra được cái ý khỉ đó. Tui dừa mới đi ra phía sau cái vách ngăng nhỏ để tè dô một cái hủ ở chổ riêng tư thì bấc thìn lìn tui nge tiếng Thiếu Tá và Thu Sương la ó khỉ khọt. Tui lú đầu ra để coi chiện gì sảy ra thì thấy Thu Sương đả tìm được cách để ôm Thiếu Tá Thu và nó đả đút cái bàn tay nó dô sâu trong bộ đồ phi hành của thiếu tá. Thiếu tá Thu tru lên và la hét lớn muốn bể cái phi thiyền và cổ đang đập dô đầu Thu Sương dới cái ra-dô mi-cờ-rô.


    Rồi tui đả nghỉ ra được cái dấn đề đó từ đâu mà ra. Trong khi tụi tui đả ở không giang gần 2 ngày, Thu Sương vẩn phải bị cột trong cái ghế và hổng có cơ hội đi đái hay làm cái khỉ dì hết! Và chắt chắn là tui nhớ rỏ cái cảm dác đó nó như thế nào. Thu Sương chắc sắp muốn bể bong bóng rùi! Dù xao, tui đi tới con khỉ rồi đưa nó ra xa khỏi thiếu tá trong lúc cổ vẩn còn la hét chưởi bới, cổ gọi Thu sương là “thú dật bẩn thỉu tục tằng,” và mấy thứ khỉ như dậy. Sau khi được Thu Sương thả ra, thiếu tá Thu mới đi lên phía trước của phòng lái, rồi gục đầu xuống và bắc đầu khóc hu hu. Tui mở dây an toàn cho Thu Sương rồi đưa hắn ra sau cái vách ngăn dới tui.


    Tui kiếm ra được một cái bình trống cho Thu Sương tè dô trỏng, nhưng mà sau khi nó tè xong, nó lấy cái bình đó rồi hấc nước đái lên một cái dàn đèn màu làm cho cái cục nước này bể ra làm nhiều mảnh và nổi lưng chừng lòng dòng trong phi thiền. Tui mới nói, kệ mẹ nó, rồi dẩn con khỉ dìa lại chổ ngồi của nó, lúc này tui mới thấy dống như một cái bong bóng nước tè bự thiệt bự đang hướng thẳng dìa phía thiếu tá Thu. Cái cục nước đái này có dẻ như sắp đụng dô phía sau đầu của thiếu tá, bởi dậy, tui thả Thu Sương ra rồi rán rượt theo cái bọc nước tè để bắc nó dới một cái lưới ngừi ta cho tụi tui để chụp bắt mấy cái khỉ nổi lình bình trong phi thiền. Nhưng ngay lúc tui sắp bắc được cái trái banh nước tiểu này dô lưới thì thiếu tá Thu đứng dậy và quay mặc lại, và bởi dậy, nguyên trái banh vàng khè méo mó này bay ngay chóc dô mặc cổ.


    Thiếu tá Thu bắc đầu tru lên và chửi rủa tùm lum hết, và trong khi đó, con khỉ Sương đả đi khỏi chổ ngồi và bắc đầu bức dây điện từ cái dàn điều khiển. Thiếu Tá Thu rống lên, “Bắt nó lại! Hổng cho nó phá nửa!” nhưng trước khi mà bạn biết chiện khỉ dì, tia lửa điện và đủ thứ khỉ bay tùm lum lòng vòng bên trong con tàu dủ trụ và Thu Sương nhảy tưng tưng giửa sàn và trần của phi thuyền, xé hết thứ khỉ này tới thứ khỉ khác. Từ ra-dô có tiếng ai đó từ đài điều khiển ở dưới đất muốn biết xem “Chiện khỉ dì đang xảy ra ở trên đó?” Nhưng tới lúc này mới hỏi thì đả góa trể rùi.


    Cái phi thiền bây giờ đi len lỏi lòng vòng tùm lum hết từ đầu này tới đầu kia, Thu Sương và Thiếu Tá Thu bị hấc tung lên lòng dòng như là nút chai. Hỏng có nắm được cái khỉ gì hết, hổng có tắt hay mở được cái khỉ khô dì luôn, ngồi củng hổng được, và đứng củng hổng được. Từ ra-dô phát ra cái dọng nói của đài điều khiển dưới mặt đất nửa, “Chúng tôi để ý thấy được phi thuyền của bạn như đang có vấn đề nhỏ với sự quân bình. Lâm, bạn có thể vui lòng cài đặt bằng tay chương trình D-6 vào cái máy vi tính ở mạn phải của con tàu được hông?”


    Cái con mẹ nó – cái tên khỉ này coi bộ khoái nói chơi! Tui đang quay vòng dòng như cái bông dụ và tui lại còn có một đồng chí cán bộ cao cấp Phạm Khỉ đang độc lập tự do hạnh phúc ở đây để bồi dưởng nửa! Thiếu tá Thu đang gầm thét thiệc là lớn tui hổng còn nghe hay ngay tới cái diệc xuy nghỉ cái khỉ gì nửa, nhưng mà cái đại ý mà cổ đang gầm thét có vẻ như là tụi tui sắp xửa rớt xuống đất và bị cháy. Tui ráng tìm cách liếc dô cửa sổ, và đúng như dậy, tình hình có dẻ hổng có xáng xủa chúc nào. Trái địa cầu đang tiến tới tụi tui nhanh như dủ bảo.


    Dù xao đi nửa, tui đả tìm được tới chổ cái máy điện toán ở mạn phải của tàu, một tay tui giử cái pa-nen, còn tay kia tui ráng gắn cái D-6 dô trong máy. Cái chương trình này đả được thiếc kế để đáp con tàu dủ trụ xuống Ấn Độ Dương lở khi tụi tui có dấn đề, chắc chắng là như bi giờ đây nè.


    Thiếu Tá Thu và Thu Sương còn đang láp ngáp, nửa sống nửa chết, nhưng Thiếu tá rống lên, “Anh làm cái dì ở đó dậy?” Khi tui nói cho cổ nghe dìa cái D-6, cổ nói, “Dẹp cái khỉ đó đi, anh ngu như kức – chúng ta đả đi qua khỏi Ấn Độ Dương rồi. Chờ cho tới khi chúng ta quay hết một dòng rồi quay lại nửa, rồi anh coi thử coi anh có thể chỉnh cho chúng ta rơi xuốn Nam Thái Bình Dương được hông.”


    Tin hay hổng tin, đi hết một dòng trái đất hổng có tốn bao nhiêu thời dan khi mà bạn ở trong con tàu vủ trụ, và Thiếu tá Thu đả chụp được cái ra-dô mi-cờ-rô và đang la hét dô cái đám ngừi ở trạm điều khiển ở mặc đất để cho ngừi ta biếc là tụi tui sẻ rớt cái tỏm xuống hay đâm xầm xuống Nam Thái Bình Dương, để mà người ta tới vớt tụi tui thiệc sớm. Tui đang gỏ như khùng điên dô mấy cái nút của máy điện toán và cái trái banh bự khổng lồ tên là địa cầu đang càng lút càn gần tụi tui. Tụi tui bay qua cái dì đó mà Thiếu tá Thu nghỉ có thể là Nam Mỷ rồi sau đó thì toàn là nước nửa, dới Nam Cực đả chạy qua bên trái tụi tui và phía trước tụi tui là Úc Thòi Lòi.


    Rồi thì mọi thứ bắc đầu nóng như bị cháy thiêu, có nhửng âm thănh ngộ ngỉn tới từ bên ngoài của phi thuyền và rồi chiếc tàu bắc đầu rung và kiêu xì sèo và trái đấc như đang chết trước mặt tụi tui. Thiếu tá Thu hét dô tui, “Kéo cái cầng bậc dù!” nhưng mà tui đang bị dính chặc dô chổ ngồi, còn thiếu tá thì bị ép dính chặc dô cái trần của ca-bin, bởi dậy, tụi tui coi như hết nhúc nhíc, bởi dì tụi tui đang bay dới tốc độ khoản 10 ngàn dặm một giờ dô thẳng cái mớ đấc bự và xanh lè ở dửa đại dương. Tụi tui lao đầu xuốn dới cái tốc độ như dầy thì khi đụng đất rồi, tụi tui hổng chắc sẻ còn được biến thành một đống cục mở bò hay dầu nhớt hông nửa, hay là tụi tui sẻ biến thành cái khỉ dì đó còn gúy hơn là độc lặp và tự ro nửa.


    Nhưng rồi bấc thình lìn, có cái gì đó làm cái “bụp” và rồi chiếc tàu chậm lại. Tui nhìn quanh, và trời sập niếu Thu Sương hổng có tự ý kéo cái cần để bậc cái dù để cứu mạng mấy cái đíc của tụi tui. Tui tự nhắc nhở tui lúc đó là tui sẻ cho Thu Sương một trái chuối khi tấc cả mấy cái khỉ này chấm dức.


    Dù xao, con tàu dủ trụ đang đong đưa goa lại dưới cái dù, và có vẻ như là tụi tui sẻ đụng dô cái đám đất bự màu xanh lá cây – và điều này củng hổng có tốt lắm, bởi dì đúng ra tụi tui chỉ được rớt dô nước để mà có tàu thuyền tới vớt tụi tui. Nhưng mà đả hổng có cái khỉ dì xảy ra theo đúng kế hoặch ngay từ cái lúc tụi tui đặt chưng dô cái máy khỉ kì dị này, và như dậy thì có thằng khùng nào dám thề là tụi tui sẻ rớt xuống nước theo đúng sắch vở lúc này?


    Thiếu tá Thu nói dới đài điều khiển dưới đất qua ra-dô, “Chúng tui chửng bị đáp xuống ở một chổ phía bắc Úc Đại Lợi và hổng có dô biển, nhưng tui hổng biết chắc tụi tui đang ở đâu.”


    Hai phúc sau, có tiếng trả lời, “Nếu cô em hổng biết mình ở đâu, sao hổng chịu nhìn ra cửa sổ, sao bà nào củng ngu góa dậy?”


    Bởi dậy, thiếu tá Thu để cái ra-dô xuống rồi đi tới cửa sổ nhìn ra, rồi cổ nói, “Giê-Su – chổ này dống như Bót-nê-ô hay sao đó,” nhưng khi cổ ráng nói điều đó cho đài điều khiển ở mặc đất, cái ra-dô đả chết ngắc rồi.


    Lúc này, tụi tui đả xuống thiệc gần trái đất, và cái phi thuyền dẫn tiếp tục đong đưa dưới cái dù. Hổng có cái dì ở dưới tụi tui ngòi rừng rậm và núi, và có một cái hồ chúc xíu có màu nâu. Tụi tui hổng đoán được cái gì đang xảy ra ở dưới đó, kế bên cái hồ này. Ba đứa tui – tui, Sương và Thiếu Tá Thu – tấc cả điều ép cái mủi dô cửa sổ dà nhìn xuốn, và bất thìn lình, Thiếu tá la lớn lên, “Thấy mồ rồi! Chổ này đếu phải là Bót-Nê-Ô – Đếu mẹ, chổ này là Tân Ghi-nê, mấy cái khỉ ở bên bờ hồ chắc chắng là một đám mọi rợ đang làm lể Cạc Gỗ để tiếp nhận đồ ăn từ mấy ông thần, hoặc là cái khỉ dì đó dống như dậy!”


    Thu Sương dới tui mở mắt thiệt bự nhìn xuống, ở dưới đất, kế bên cái hồ, có khoản một ngàn cái đám mọi rợ thổ dân đang nhìn tụi tui, toàn bộ đang giơ cánh tay dìa phía tụi tui. Cái đám này mặc váy cỏ cũn cởn, tóc tai bị bức hết, một số còn cầm dáo mác và lá chắng nửa.


    “Thấy bà rồi,” tui nói, “Thiếu tá nói họ là ai?”


    “Cái đám mọi theo đạo Cạc-Gổ,” Thiếu tá Thu nói. “Trong Đệ Nhị Thế Chiến, chúng ta thường thả nhửng Ca-gô hay mấy cái thùng trong đó là kẹo hay mấy thứ khỉ dống dậy xuống cái đám mọi rợ rừng rậm này để giử họ dìa phe của chúng ta, và cái đám mọi này hổng bao dờ quên được chiện đó. Cái đám này nghỉ là Thượng Đế hay thần nào đó làm như dậy, và từ đó, cái đám mọi luôn chờ chúng ta trở lại. Họ còn làm một cái sân bay mọi rợ và toàn bộ mấy thứ khỉ nửa – nhìn xuống coi kìa? Cái đám mọi còn làm chổ cho máy bay đáp, đánh dấu bằng mấy cái hình tròn bự đen thui đó.”


    “Mấy cái đen đen tròn tròn đó tui thấy dống mấy cái nồi để nấu đồ ăn nhiều hơn,” tui nói.


    “Ừ, giống thiệt chứ, hình như là cái nồi,” Thiếu tá Thu nói một cách hiếu kỳ.


    “Có phải cái chổ này là xứ sở của đám mọi ăn thịt người hông?” Tui hỏi.


    “Tui nghỉ là hổng bao lâu chúng ta sẻ biết được cái điều này,” cổ nói.


    Chiếc tàu dủ trụ đong đưa nhẹ nhàng dìa phía cái hồ, và khi tụi tui sắp xửa chạm đất, cái đám mọi bắc đầu gỏ trống và đưa cái miệng của họ đi lên đi xuống. Tụi tui hổng nghe được cái dì hết bởi vì tụi tui ở trong cái kép-xù, nhưng mà trí tưởng tượng của tụi tui chắc chắng là hổng có sai.



    Chú thích:


    Cạc-Gổ = Cargo Cult, một hoạt động tôn giáo của các bộ lạc thí dụ như ở New Guinea, khi các bộ lạc này mới va chạm với thế giới văn minh. Các bộ lạc này tin là tất cả những thứ tới họ điều là tài sản hay của cải của họ, do các thần thánh hoặc tổ tiên của họ gửi tới cho họ.
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2011 15:41:15 bởi dohop >
    #17
      dohop 19.10.2011 15:30:07 (permalink)
      0
      14 .



      Cái diệc mà tụi tui đáp xuống cái hồ nho nhỏ đó thực ra hổng có tệ lắm. Nó rớt xuống nghe một cái “tỏm” rồi tưng lên rồi nước dăng lên, và một lần nửa tụi tui được ở trên trái đất. Mọi thứ điều thiệc sự im lìm, còn tui, Sương và thiếu tá Thu thì lỏ con mắc nhìn ra ngoài cửa sổ.


      Nguyên hết một bộ lạc thổ dân đứng cách bờ hồ khoảng 3 mét nhìn tụi tui, và họ là những ngừi có vẻ mặc cực kỳ hung dử nhức mà tui có thể tưởng tượn ra – họ dận dử và đưa ngừi tới trước để coi tụi tui là cái thứ khỉ dì. Thiếu tá Thu nói là cái đám khỉ đột này bực mình bởi dì tụi tui lúc còn ở trên cao đả hổng thảy xuống cho họ cái dì hết. Dù xao đi nửa, cổ nói cổ sẻ ngồi xuốn rồi ráng nghỉ ra tụi tui phải làm cái dì bi giờ, bởi dì tụi tui đả đạt tới tới cái mốc quan trọng này rồi, cổ hổng có muốn tụi tui tính sai một bước khi đương đầu dới cái hiện tình quái dị hiện nay. Bảy hay 8 tên mọi bự nhức trong đám đả nhảy dô nước và bắc đầu đẩy tụi tui dô bờ.


      Thiếu Tá Thu dẩn còn ngồi đó suy nghỉ thì có một tiếng gỏ cửa thiệt lớn. Tụi tui cùng nhìn nhau, rồi Thiếu tá Thu nói, “Hổng ai được làm cái dì nghe chưa!”


      Và tui nói, “Có thể họ sẻ dận nếu tụi mình hổng cho họ dô đó nghen.”


      “Im lặng được hông,” cổ nói, “biết đâu họ nghỉ là hổng có ai ở trong đây rồi họ sẻ đi chổ khác.”


      Bởi dậy tụi tui chờ, nhưng mà đúng như tui nghỉ, sau một hồi, có tiếng gỏ dô con tàu của tụi tui nửa.


      Tui nói, “hổng trả lời dì hết khi có người gỏ cửa là bấc lịnh xự,” và Thiếu tá Thu rít lên, “Anh ngậm cái đít ngu của anh lại được hông – bộ anh hổng thấy là cái đám ngừi này nguy hiểm sao?”


      Rồi bấc thình lìn, Thu Sương tự đi tới mở cửa. Đứng ở bên ngoài cửa là một tên mọi đen thui và bự nhức mà tui từng thấy kể từ lúc tui chơi banh dới mấy thằng quỷ da đen lột bắp ở Ne bơ rát ca trong trận túc cầu Cam Cuối Mùa.


      Tên này có một khúc xương xỏ dô lổ mủi và mặc cái váy đầm bằng cỏ, hắng củng cầm một cây mác và có thiệc là nhiều chuổi hạc đeo ở cổ, còn cái bộ tóc của thằng này thì dống y như cái bộ tóc dả Bít Thồ mà Thông Điên thành Bích Lâm đả đội trong đoạn kịch của Séc-pia mà tụi tui đả diển.


      Cái tên này có dẻ dực mình khi thấy Thu Sương nhìn trừng trừng dô hắn từ bên trong phi thiền. Thiệt ra, hắn ngạc nhiên góa đổi, hắn té bậc ngửa rồi xỉu luôn. Thiếu tá Thu dới tui liếc nhìn ra cửa sổ lần nửa, và khi cái đám mọi đó thấy cái tên mọi bự này té bậc ngửa, tụi nó chạy hết dô bụi để trốn – tui ngỉ là tụi nó muốn chờ coi chiện dì sẻ xảy ra tiếp.


      Thiếu tá Thu nói, “Toàn bộ đứng iên ngay – hổng được nhút nhích,” nhưng mà Thu Sương, hắn cầm cái bình ở gần đó rồi nhảy xuống đất rồi xối dô mặc cái thằng mọi khổng lồ này để cho hắn tỉnh dậy. Bấc thình lìn, cái tên mọi bự này ngồi dạy, thở phù phù rồi bắc đầu ho rồi nhổ nước miếng rồi lắc đầu qua lắt đầu lại. Hắn đả tỉnh lại rồi, nhưng mà cái bình mà Thu Sương đổ dô mặc hắn là cái bình mà tui đả đái dô. Rồi tên mọi bự nhận ra Thu Sương lần nửa, và hắn đưa hai tay lên rồi sụp cái mặc của hắn xuống đấc rồi bắc đầu duổi chưng ra lạy y như một tên Á Rập.


      Rồi từ các bụi rặm, cả đám mọi còn lại từ từ bò ra một cách sợ xệt, mắc tụi mọi mở bự như cái dỉa, trong tư thế sẳng sàng phóng lao phóng mác tới tụi tui. Cái tên mọi bự ngưng lạy một chúc rồi nhìn lên, và khi hắn thấy mấy tên mọi khác, hắn tru lên tiếng dì đó mà mấy tên mọi khác bỏ hết lao mác xuống rồi tới tập trung chung quanh cái phi thiền.


      “Bây giờ họ có vẻ thân mậc rồi,” Thiếu tá Thu nói. “Tui nghỉ là chúng ta nên ra ngoài và cho họ biết chúng ta là ai. Ngừi của NASA sẻ tới đây trong dòng vài phúc để rước chúng ta thui.” Mải sau này tui mới thấy được cái câu nói dừa rồi là cái cục kức thúi goắc nhức mà tui đả từng nghe trong suốt cuộc đời tui – từ trước tới dờ.


      Dù sao đi nửa, Thiếu tá Thu và Tui, tụi tui bước ra khỏi cái phi thuền và hết cái đám thổ dân hú lên “Ôôôôô…” rồi “Aaaaaa…” Cái tên mọi bự ở dưới đất, hắn nhìn tụi tui giống như hơi bối rối, nhưng rồi hắn đứng lên rồi nói, “Chào – tui – người tốt.” “Bạn – là – gì?” rồi hắng đưa bàn tay ra.


      Tui bắc tay hắn, nhưng rồi Thiếu tá Thu bắc đầu cố gắng tìm cách nói dới hắn tụi tui là ai, và cổ nói là tụi tui chính là, “những thành diên tham dự dô cái sứ mạng phi vụ tập huấn đa quỷ đạo tiền hành tinh tiềm trọng lực liên cầu không gian của NASA.”


      Cái tên mọi bự này chỉ đứng trợn mắc xửn xờ như là tụi tui là ngừi hành tinh dậy, và bởi dậy tui mới nói, “Tụi tui là dân Mỷ,” rồi thì mắc của tên này bắc đầu xáng lên như đèn pha rồi hắn nói, “Nhìn là biết liền! Đúng là Mẽo! Tui phải nói là cái “sô” mới dừa rùi dui thiệc!”


      “Ông nói tiếng Anh?” Thiếu Tá Thu hỏi.


      “Ú ù, tại sao hông,” hắn nói. “Tui đả từng ở Hoa Kỳ mà. Trong thời chiến. Tui được tuyển bởi Sở Chiến Lược Hoa Kỳ để học tiếng Anh, và tui được gửi trở dìa đây để giúp dân của tui gầy dựng chiến tranh du kích như là Tề Thiên Đại Thánh cùng với đám khỉ đánh lại tụi Nhựt.” Hắn nói tới đây tui thấy Thu Sương dểnh tai và mở mắc thiệc bự coi bộ khoái chí lắm.


      Tui thấy coi bộ dui à – một tên mọi bự và đen thui ở giửa cái chốn khỉ khô dô danh này lại có thể nói tiếng Mẻo y chang như ngừi Mỹ, bởi dậy tui mới hỏi, “Ông đi học ở trường nào dậy?”


      “Ú ù, tui học ở Dêu, anh bạn à,” hắn nói. “Bu-la Bu-la, và toàn bộ mấy cái khỉ đó.” Khi tên mọi này nói “bu-la bu-la,” toàn bộ cái đám đen thùi lùi đó cũng bắc đầu hát bu-la bu-la, và tiếng trống khởi lên nửa, cho tới khi tên mọi bự đưa tay lên và cả đám im lặng như củ.


      “Tui tên là Sâm, hay là Sâm Đại Ca” tên mọi bự nói. “Ít nhức đây là cái tên mà ngừi ta kiêu tui ở Đại Học Dêu. Cái tên thiệt của tui quý dị đọc hổng có nổi đâu. Ngọn gió nào đưa quý vị tới đây dậy? Rất hân hạnh hân hạnh. Quý khách dùng trà nheng?”


      Tui và thiếu tá nhìn nhau. Cổ gần như cứng họng luôn, bởi dậy tui mới nói, “Ừ, nghe hấp dẫn à nghen,” rồi thì thiếu tá Thu lấy giọng nói trở lại rồi nói bằng cái giọng thiệt là cao, “Ông hổng có cái điện thoại nào tụi tui có thể dùng được sao?” Cổ nói.


      Tên Sâm bự này có dẻ như là quắc mắc lên rồi hắn vảy tay và tiếng trống lại nổi lên nửa, rồi tụi tui được hộ tống dô rừng dới đám mọi cùng hát “bu-la bu-la.”


      Cái đám này ở trong một cái làn nhỏ trong rừng dới mấy cái chòi rơm và mấy cái khỉ dống i chan như ở trong xi-nê, và cái nhà rơm của Sâm Bự là bự nhức trong đám. Phía trước, hắn có một cái ghế nhìn dống như ngai vàng, và có 4 hay 5 cô gái ở trần hổng mặc áo dì hết và làm bấc cứ cái dì hắn biểu. Một trong nhửn thứ mà hắn nói là kiêu họ pha trà, rồi hắn chỉ dô mấy cục đá bự cho tui và Thiếu tá Thu ngồi lên. Thu Sương đi theo đằn sau tụi tui suốt đoạn đường và lúc nào củng nắm tay tui, và Sâm Bự ra dấu kiêu con khỉ ngồi xuống đất.


      “Con khỉ của quý dị coi bộ hay à nghen,” Ông Sâm nói. “Quý vị tìm nó ở đâu ra dậy?”


      “Nó làm việc cho NASA,” Thiếu tá Thu nói. Cổ có vẻ hổng có hài lòng lắm dìa cái hoàn cảnh của tụi tui lúc này.


      “Có thiệt như dậy sao?” Sâm Đại Ca nói. “Nó có lảnh lương hông?”


      “Tui nghỉ là nó muốn ăn chuối,” tui nói. Sâm đại ca nói dì đó rồi một cô gái thổ dân mang một trái chuối tới cho Thu Sương.


      “Ồ, tui xin lổi thiệt là nhiều,” Sâm đại ca nói, “Tui nghỉ là tui chưa hỏi quý danh của quý vị.”


      “Thiếu Tá Trịnh Băng Thu, Không Quân Hoa Kỳ. Số quân 04534573. Tui chỉ cho ông biết được bấy nhiêu thui.”


      “Ôi, tiểu thư của tui ơi,” Sâm Đại ca nói. “Cô đâu có phải là tù nhân ở đây đâu. Chúng tui chỉ là cái đám bộ lạc nghèo nàng và lạc hậu mà thôi. Có ngừi còn nói tụi tui chưa có phát triển thiêm bao nhiêu kể từ cái Thời Kỳ Đồ Đá tới bi giờ. Chúng tui hổng có làm hại quý dị đâu.”


      “Tui hổng còn có dì để nói hết, cho tới khi tụi tui có thể dùng điện thoại,” Thiếu tá Thu nói.


      “Ừ vậy thôi củng được,” Sâm Đại Ca nói. “Còn chú em đây tên gì dậy?”


      “Tui tên là Ngô Lâm,” tui nói dới ổng.


      “Thiệt dậy sao,” Sâm đại ca nói. “Có phải cái tên đó có gốc gác từ ông Đại Tướng lừng danh Lâm Nã Thần Bách Phổ của Chiến Tranh Dân Sự đó hông?”


      “Đúng ngay chóc,” tui nói.


      “Coi bộ hay à. Cho tui hỏi nè, Lâm, chú em đi học ở trường nào dậy?”


      Tui tính nói là tui đi học ở tận Đại học A La Ba Má một thời giang, nhưng rồi tui guyết định là tui phải thậng trọng, bởi dậy tui nói là tui đả học ở Đại Học Há-Vợt, và tui thiệc sự đả hổng hẳn nói dóc trắng trợn dìa cái điều đó.


      “Á, thì ra là Há-Vợt – cái đám áo đỏ hổng ra đỏ tím hổng ra tím và nâu hổng ra nâu, y như là một đám Lạt Ma Tây Tạng chơi thể thao, Ha ha!” Sâm Đại Ca nói. “Đúng như dậy – tui biết cái đám này rành lắm. Cái đám Há-Vợt này dể thương thì thôi – cho dù họ hổng đủ sức để đậu dô Dêu,” rồi tên mọi bự này bắc đầu cười thiệc là lớn. “Ờ mà đúng là chú em dống cái loại ngừi học trong Há-Vợt thiệt,” hắn nói. Dù sao đi nửa, tui có cái lin tính là có chiện hổng lằnh sắp sửa sảy ra.


      Tới xế chiều, Sam Đại Ca kiêu vài phụ nử thổ dân chỉ tụi tui chổ ở. Đó là một cái chòi rơm dới sàng bằng đất và một cái cửa dô nhà thiệt là hẹp, và cái chòi này hơi làm tui nhớ dìa cái “Hồ Vẹo” nơi Vua Lia đả dô. Hai tên mọi bự cầm cây lao củng đi tới rồi đứng ở ngoài cái cửa canh gác tụi tui.


      Suốt điêm dài, cái đám mọi này dọng trống ùm ùm và hát “bu-la bu-la,” và tụi tui có thể thấy qua cái khun cửa hẹp là cái tụi mọi đả bày biện một cái nồi thiệt bự và đả đốt lửa ở dưới cái nồi. Tui và thiếu tá hổng đoán được cái đám mọi đang làm cái dì, nhưng tui nghỉ là Thu Sương biết được, bởi dì Thu Sương chỉ ngồi một mình trong góc kẹt dới khuôn mặc hết sức rầu rỉ.


      Khoản 9 hay 10 dờ điêm, tụi tui vẩn hông có cái gì ăn, và thiếu tá Thu nghỉ là có lẻ tui nên ra ngoài hỏi Sâm Đại ca dìa bửa ăn tối. Tui bắc đầu đi ra cái cửa Hồ Vẹo này nhưng hai cái tên mọi bự gác cửa đả thò hai cái mác để chéo trước mặt tui, hổng cho tui ra, và bởi dậy tui đi dô trong lại. Bấc thình lìn, tui ngỉ ra được cái lí do tại sao tụi tui hổng được mời ăn tối – bởi dì chính tụi tui là cái món ăn tối. Tình hình có dẻ hổng sáng xủa chúc nào hết trơn hết trọi.


      Rồi tiếng trống im bặc và tụi mọi hổng hát “bu-la bu-la” nửa. Tụi tui nghe ai đó kiêu quác quác ở bên ngoài, rồi ai đó củng trả lời dới cái âm thanh quác quác như dậy, có vẻ như là tiếng của Sâm Đại Ca. Hai bên quác goa quác lại một hồi, rồi trở thành tiếng cải lộn càng lúc nghe càng dử dội. Tới lúc mà tui nghỉ là tiếng cải lộn hổng thể lớn hơn được nửa thì tụi tui nghe một tiếng “coong” thiệt là bự, nghe như là ai đó bị nện dô đầu bằng một cái mâm cứng hay đại lọi như dậy. Mọi thứ trở nên im lặng một hồi, rồi tiếng trống lại nổi lên và bọn mọi lại hát “bu-la bu-la” một lần nửa.


      Sáng hôm sau, tụi tui còn đang ngồi đó thì tên mọi bự Sâm Đại Ca đả bước dô rồi hỏi, “Hé-lô – quý khách có dấc ngủ ngon hông dậy?”


      “Ngon cái cục kức,” Thiếu tá Thu nói. “Ông lấy danh nghỉa ông trời nào mà nghỉ là chúng tui ngủ được dới mấy tiếng động la hét rầm rầm ở ngoải?”


      Sâm Đại Ca làm cái mặc nhăn nhó đau đớn rồi nói, “Aaaa, tui xin lổi dìa chiện đó. Nhưng mà quý dị phải hiểu, dân của tui, ưmmm, dống như đang mong đợi một món gòa khi mà họ thấy cái tàu máy của quý dị rớt từ trên trời xuốn. Tụi tui chờ đợi từ năm 1945, chờ sự trở lại của loài người quý dị cùng nhửng món quà tặng từ trên trời. Khi mà nhân dân hổng thấy quà cáp dì hết từ quý vị, họ theo lẻ tự nhiên, cho là chính quý dị là quà cáp gửi tới tụi tui, và họ đang chửng bị nấu quý dị để ăn cho tới khi tui dụ được bọn họ đừng có làm như dậy.”


      “Ông bạn đang gạt tụi tui hả,” thiếu tá Thu nói.


      “Hoàng toàn ngược lại, cô em à.” Sâm Đại ca nói. “Cô hiểu mà, chính xác là dân tui hổng hẳng là văn minh – ít ra là theo tiêu chửng của quý dị – và họ rất mết thịt người. Đặt biệt là thịt người da trắng.”


      “Ý ông muốn nói dới tụi tui là dân của ông ăng thịt ngừi? Là Ken-nì-bồ?” thiếu tá Thu nói.


      Tên mọi mập nhúng vai và nói. “Lời của cô em nói chắc là hổng có sai chúc nào đâu.”


      “Thiệc là kinh tởm,” Thiếu tá Thu nói. “Ông nghe đây, ông phải làm sao để tụi tui hổng bị hại, và làm sao cho tụi tui có thể ra khỏi chổ này để dìa với văn minh loài người. Có lẻ là một đội ngủ chiên viên của NASA đang lùng kiếm tụi tui và có thể tới đây bấc cứ giờ phúc nào. Tui iêu cầu ông đối sử dới tụi tui dới lòng tự trọng như là một nước đối sử với một quốc da đồng minh.”


      “Đúng dậy,” Sâm Đại Ca nói, “đó củng là nhửng suy nghỉ của dân của tui hồi tối dừa rồi.”


      “Bây giờ ông hảy nghe đây!” thiếu tá Thu nói. “Tui yêu cầu ông phải trả tự do cho tụi tui ngay tức khắc, và cho tụi tui đi tới một thành phố hay thị trấn gần nhức, nơi có máy điện thoại.”


      “Tôi rấc tiếc,” Ông Sâm nói, “chiện đó không thể nào đạt được. Ngay cả khi tụi tui thả lỏng quý dị ra, cái đám lùn Bích Mi sẻ làm thịt quý dị trước khi quý dị đi được 100 mét trong rừng.”


      “Người lùn Bích My à?” Thiếu Tá Thu nói.


      “Tụi tui và cái đám Bích My có chiến tranh dới nhau qua nhiều thế hệ rồi. Ai đó, từ đời cố hỉ nào đó, ăn cắp một con heo, hình như là như dậy – hổng còn ai nhớ là ai ăn cắp hay ăn cắp chổ nào – chi tiết đả hổng còn theo truyền thuyết nửa. Nhưng mà có thể xem là tụi tui bị bao quanh bởi cái đám Bích My, hổng còn ai nhớ nổi là tụi tui bắc đầu bị bao vây như dậy từ lúc nào nửa.”


      “Nhưng mà, tụi tui thà là mạo hiểm dới cái đám Bích My hơn là với một bày mọi ăn thịch người Ken-ni-bồ – Cái đám Bích My đó hổng có ăng thịch người, phải hông?” Thiếu tá Thu nói.


      “Dạ thưa bà, hông,” Sâm Đại Ca nói, “cái đám đó chỉ săn và sưu tầm đầu lâu người ta thui.”


      “Hay thiệc,” Thiếu tá nói một cách chua chát.


      “Quý dị nge đây,” Sâm đại ca nói, “tối hôm goa, tui đả thành công trong diệc cứu quý dị ra khỏi cái nồi luộc thịt, nhưng mà tui hổng chắc tui có thể ngăn chận được dân tui làm cái điều đó trong bao lâu nửa. Họ guyết chí chuyển hóa sự suất hiện của quý dị thành cái dì đó có lợi cho họ."


      "Thiệc như dậy sao?" Thiếu tá Thu nói. "Ông nói rỏ thiêm được hông?"

      "Ừmmmm, thí dụ như, con khỉ của quý dị. Tui nghỉ là ít ra dân của tui phải được ăn cái con khỉ đó."


      "Con khỉ đó là tài sản riêng của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ," Thiếu tá Thu nói.


      "Dù sao," Sâm Đại Ca nói, "tui nghỉ là diệc đó có thể coi như là một nghỉa cử cao đẹp của quý dị trong phương diện ngoại giao."


      Tội nghiệp Thu Sương, nó đang chau mày rồi gật gù chậm rải, và nó nhìn ra cửa với khuôn mặc hết sức là bi thảm.


      "Và rồi sau đó," Ông Sâm nói típ, "tui nghỉ là trong lúc quý dị ở đây, có lẻ quý dị có thể làm một ít diệc cho tụi tui."


      "Việc gì dậy?" Thiếu tá Thu hỏi một dọng ngờ vựt.


      "Hừmmmmm, việc đồng án. Canh Nông." Sâm Đại Ca nói. "Cô thấy hông, trong nhiều năm tui đả ráng sức tìm cách để mà cải thiện cái tình trạng kém cỏi nghèo nàn hết sức nhục nhả ê chề của đám dân của tui. Cách đây hổng có lâu, tui nghỉ ra được một cắch. Nếu tui chỉ cần biến đất đai màu mở ở đây thành điều lợi cho tụi tui, rồi đem tới đây nhửng kỷ thuậc nông nghịp hiện đại, tụi tui có thể nhờ dậy mà bắc đầu tự cứu dớt tụi tui ra khỏi tình trạng khó khăn liên quan tới cuộc sống bộ lạc và hy vọng là có thể có được một dị trí trong thị trường quốc tế. Nói tóm lại, tụi tụi muốn được ra khỏi cái nền kinh tế đả bị thiu và đả xưa như thời kỳ đồ đá và tụi tui muốn trở thành một dâng tộc, một chủng tộc có thế đứng, có văn hóa.”


      “Ông định canh nông cái dì?” Thiếu tá Thu hỏi.


      “Bông vải – cô-tông, thưa công nương! Cô-tông là vua của vụ mùa! Cái cây này đả gây dựng nên một đế chế trên đất nước của công nương cắch đây hổng có lâu lắm.”


      “Ông bắt tụi tui làm rẩy bông vải cho ông?” Thiếu tá Thu quác lên.


      Và Sâm Đại Ca trả lời, “Cô em có thể cá cái mông đẹp và dể thương của cô em dô chiện đó đó nhen!”


      Chú thích:

      Bích Mi = Pigmy
      Bu-la Bu-la = Boola Boola, bài hát chính của đội thể thao của Đại Học Yale, được viết vào năm 1900.
      Dêu = Đại Học Yale, Yale University, có lẽ là đại học xếp hạng nhất (về Luật Khoa) và khó vào nhất ở Hoa Kỳ, và là đại học có thư viện lớn thứ nhì trên toàn thế giới. Thành lập năm 1701. Đại học này có một đối thủ rất mạnh về thể thao là Đại Học Harvard.

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2011 09:16:40 bởi dohop >
      #18
        dohop 16.11.2011 07:20:32 (permalink)
        0
        15.


        Và tụi tui đây, tại rẫy trồng Cô-tông. Bao nhiêu mẩu rồi thiêm bao nhiêu mẩu bông vải được mở thiêm, giống y như là một chổ “học tập” cải tạo trong cái xứ mọi này – tui đả nghỉ là chỉ “học” ít từng mà bi dờ thì hổng biếc ngày nào mới dìa . Niếu có cái dì đó gọi là chắc chắng trong đời tui, thì đó là, tui sẻ hổng bao dờ muốn trở thành một nông dân trồng bông vải, niếu tụi tui có thể mang cái đít của tụi tui ra khỏi cái chổ khỉ gió này.


        Một số sự diệc đả sảy ra sau cái ngày đầu tiên ở trong rừng rậm dới Sâm Đại Ca và cái đám mọi ăn thịt ngừi. Đầu tiên, Thiếu tá Thu dới tui đả thiết phục được Sâm Đại Ca, ổng hổng có ép tụi tui trao Thu Sương cho bộ lạc của ông ta ăn nửa. Tụi tui phải năn nỉ tên mọi bự này, nói là dùng Thu Sương như là người dúp việc cho tụi tui trồng bông vải thì có lợi hơn là biến Thu Sương thành một món ăn. Và bởi dậy, mổi ngày tụi tui có Thu Sương dới tụi tui ở rẩy, nó củng đội cái nón rơm và xắch một cái bao bố để trồng bông.


        Một chiện nửa sảy ra, khoản 3 hay 4 từng sau, tên mọi bự Sâm Đại ca tới cái chòi của tụi tui rồi nói, “Lâm nè, chú mày có biếc chơi cờ tướng quấc tế hông?”


        Và tui nói, “Hông.”


        Và rồi hắn nói, “Vậy sao, chú là dân đại học Há-Vợt, chú phải thích chơi cờ tướng chứ?”


        Và tui gật đầu, và nhờ đó mà tui đả được học cách chơi cờ.


        Mổi bủi chiều sau khi tụi tui xong công diệc ở rẩy cô tông, Sâm Đại Ca lấy bộ cờ tướng ra rồi tụi tui ngồi chung quanh đống lửa, và tụi tui chơi cờ cho tới điêm khuyêa. Ổng chỉ tui tất cả các bước đi của quân cờ, và trong mấy ngài đầu, ổng chỉ tui dìa chiến lược luôn. Nhưng sau đó, ổng hổng chỉ tui thêm nửa bởi dì tui đả thắng ổng một hai ván.


        Sau một thời dan, mấy dán cờ càng lút càng kéo dài lâu hơn. Có khi nó kéo dài mấy ngày bởi dì Sâm Bự hổng quyết định được phải đi con cờ nào và đi ra làm sao. Ổng ngồi ngiên cú mấy con cờ lâu lắm để mà chỉ nhíc một guân cờ, thế nhưng tui lúc nào củng có cách thắng ổng. Thỉnh thoản ổng thua, ổng tức ổng dử lắm, đến nổi ổng lấy cây thụi dô chưng ổng hay tự ổng dọng đầu dô mấy tảng đá hay mấy thứ như dậy.


        “Chú mày là dân Há-Vợt mà sao chơi cờ khá góa,” ổng sẻ nói như dậy, hay là ổng sẻ nói, “Lâm, chú mày coi kỷ coi, tại sao chú mày đi con cờ đó dậy?” Tui sẻ hổng có nói dì hết, hay tui chỉ nhún vai, và cái điều này làm cho Sâm Bự nổi khùng luôn.


        Một hôm tên mọi bự Sâm nói, “Chú mày biết hông, Lâm, tao rất mừng dì có chú mày tới đây, nhờ dậy mà tao mới có người chơi cờ dới tao, và tao củng hết xức mừng dì tao đả cứu chú mày ra khỏi cái nồi nấu thịt. Chỉ có một điều là, tao thiệc là rất muốn thắng chú mày một ván cờ!”


        Khi mà tên mọi bự này nói chiện dới tui như dậy, hắn lè lưỡi liếm miếng thịt hắn đang ăn, dà một tên ngu ngốc như tui củng có thể nghỉ ra được là niếu tui chỉ cần để cho tên mọi này thắng tui một ván cờ, hắn xẻ thỏa mản, xong rồi hắn sẻ biến tui thành bửa ăn tối của hắn luôn. Và bởi dì dậy, lúc nào tui củng rấc thận trọng, chắc là bạn hiểu ý tui muốn nói cái dì rồi?


        Củng trong lúc này, có một chiện rất là lạ lùng xảy ra dới Thiếu tá Thu.


        Một hôm, khi cổ đang đi từ rẩy cô-tông dìa nhà cùng dới Thu Sương dà tui, một cánh tay đen thui từ một bụi rậm bù xù thò ra ngoắc ngoắt kiêu cổ lại gần. Tui và Thu Sương ngừng coi chiện dì, thì thấy thiếu tá đi tới cái bụi đó rồi nói “Ai ở trỏng dậy?” Và bấc thình lìn, cánh tay đen thùi đó lú ra nửa rồi nắm kéo thiếu tá Thu dô bụi. Sương và tui nhìn nhau rồi chạy tới cái bụi đó. Thu Sương tới đó trước, còn tui thì chửng bị nhảy dô bụi thì đúng lúc đó Thu Sương cản tui. Nó bắc đầu lắc đầu và đưa tay ra dấu kiêu tui tránh ra chổ khác, và tụi tui đi xa cái bụi rậm này một chúc xíu rồi chờ. Có đủ thứ âm thanh phác ra từ bụi rậm, và cái bụi đó đang lắt dử dội. Cuối cùng tui đoán được chiện dì đang sảy ra, nhưng qua cái âm thanh phát ra từ thiếu tá thì cổ có vẻ hổng bị nghuy hiểm hay bị cái gì hết, và bởi dậy, Thu Sương và tui đi trở dìa làng trước.


        Khoản một tiếng sau, thiếu tá Thu đi tới cùng dới một tên mọi bự đen thui, tên này đang nở một nụ cười bự và dài đụng hai cái tai hắn luôn. Cổ đang nắm tay hắn và dẩn hắn đi cùng. Thiếu tá Thu đưa tên mọi này dô cái chòi hồ-vẹo rồi nói dới tui, “Lâm, tui muốn dới thiệu dới anh, đây là anh Gộc,” rồi cổ dẩn hắn tới tui.


        “Chào anh,” tui nói. Tui đả thấy cái anh chàng này lòng dòng trong làng trước đây. Gộc cười và gậc đầu, và tui gậc đầu chào lại. Còn Thu Sương, nó thòng tay xuống gải hai trái banh của nó.


        “Gộc muốn mời tui goa ở chung dới ảnh,” cổ nói, “và tui nghỉ là tui sẻ chấp nhận lời mời đó, bởi dì cái chòi này có lẻ là hơi chật cho 3 đứa chúng ta, anh Lâm có ý kiến dì hông?”


        Và tui gậc đầu tán thành.


        “Anh Lâm. Anh đừng có nói cho ai biếc dìa chiện này nghe?” Thiếu tá Thu nói.


        Bây giờ thì tui thắc mắc, tui thiệc muốn biếc cổ nghỉ là tui có thể nói cái chiện khỉ này cho ai nghe? Nhưng mà tui chỉ lắt đầu, và Thiếu Tá Thu gom mấy thứ khỉ của cổ rồi dời goa ở với tên Gộc. Chiện xảy ra là như dậy đó.


        Ngày, tháng và cuối cùng là nhiều năm tới rồi đi thiệc là lẹ, và mổi ngày, tui, Sương và Thiếu Tá Thu làm diệc ở cánh đồng bông vải cò bay thẳng cắnh, và tui bắc đầu cảm thấy tui dống như là một bát nông phu hay là Bác Ba Phi gì đó. Mổi tối, său khi đập nát cái tên mọi bự Sâm Đại Ca trong một màn cờ tướng, tui đi dô cái hồ-vẹo rồi ngồi trong đó một hồi dới Thu Sương. Tới một lúc nào đó tui hổng nhớ nửa, Thu Sương dới tui coi như có thể nói chiện được dới nhau, cùng gầm gừ hay nhăng mặc khỉ khọt và guơ tay quơ chưng. Sau một thời gian dài, tui đạt được khả năng để tổng hợp lại được chiện đời của Thu Sương, và thiệc ra chiện đời của Thu Sương củng đáng thương hại y chang như cái chiện đời của tui.


        Khi mà Thu Sương còn là một con khỉ nhỏ, một hôm ma ma và pa pa của nó đang đi trong rừng thì có một đám người tới tung một cái lưới dô hai con khỉ rồi bỏ thuốc mê rồi bắc đem đi mấc tiêu. Thu Sương phải ở dới cô chú của nó cho tới khi nó bị đuổi đi chổ khác bởi vì nó ăn nhiều quá, và rồi từ đó, Thu Sương phải ở một mình.


        Ở một mình củng hổng có sao, Thu Sương chỉ đu từ cái cây này qua tới cái cây khác và ăn chuối cho tới một ngày nó tò mò, muốn biếc chiện dì đang xảy ra trong phần còn lại của thế dới, và nó đu từ từ, chiền từ cây này tới cây kia cho tới khi nói tới được một cái làng ở ngoài bìa rừng. Nó khác nước nên nó đi xuống ngồi bên một dòng suối để uốn chúc nước thì có một anh chàng đang chèo một cái ca nô đi ngang. Thu Sương chưa thấy cái ca nô bao dờ, nên nó cứ ngồi đó nhìn chiếc ca nô tiến tới gần nó. Nó nghỉ là cái anh chàng trên ca nô sẻ cho nó đi thử, nhưng hổng ngờ, tên này lấy cái mái chèo đập mạnh dô đầu nó rồi cột nó lại như cột một con heo, và sự diệc kế mà nó biết là tên này bán nó cho một tên khác, và cái tên sau này để Thu Sương vô một cái triển lảm thú vật ở Ba Lê.


        Có một con khỉ tinh tinh khác trong đợt triển lảm này, một con khỉ cái tên là Đan Nhi, là một nàng khỉ đẹp và duyên dáng nhức mà Thu Sương từng thấy, và sau một thời gian, Thu Sương và Đan Nhi yêu nhau. Cái tên tổ chức triển lảm đưa hai con khỉ đi dòng quanh thế dới, và tại bấc cứ triển lảm nào, cái hấp dẩn chính của hai con khỉ này là nhửng màn ái ân độc đáo, nên cái tên này để hai con khỉ này dô chung một cái lồng cho mọi người coi – và đó chính là cái loại “triển lảm” mà Thu Sương đả phải trải goa. Dù sao đi nửa, đó là một điều hết sức sấu hổ cho Thu Sương, nhưng mà đó là cái cơ hội di nhức để mà nàng dới chàng được gặp nhau.


        Và rồi trong một cuộc triển lảm ở Nhựt Bảng, một tên đi tới gặp cái tên tổ chức triển lảm rồi ra giá cả mua Đan Nhi. Và bởi dậy, Đan Nhi bị đưa đi mất tiêu, Thu Sương hổng biết là ở chổ nào nửa, và nó bị cô đơn một mình một lần nửa.


        Cái biến cố đó đả làm thay đổi hoàng toàn tính tình của Thu Sương. Nó trở nên cạu quọ, và khi ngừi ta trưng bầy nó, nó chỉ cào nhàu và gầm gừ và cuối cùng thì nó bắc đầu bốc kức rồi ném cức qua song chuồng khỉ, dô cái đám khách đả trả nhiều tiền để coi mấy con khỉ thường làm chiện gì.


        Cái màn ném kít kéo dài một thời dan thì cái tên tổ chức triển lảm chịu hết nổi nên đả bán Thu Sương cho NASA và đó là nguyên do tại sao Thu Sương cuối cùng phải ở đây dới tui. Tui có thể hiểu tâm trạng của Thu Sương chúc ít, bởi dì nó cô đơn và vẩn nhớ Đan Nhi, và tui thì vẩn cô đơn và vẩn nhớ Mỹ Duyên, và hổng có ngày nào trôi goa mà tui hổng tưởng tượng chiện dì đả và đang sảy ra dới nàng. Nhưng mà như bạn thấy đó, tui và Thu Sương, cả hai đứa tụi tui đang bị kẹt cứng ở cái dùng kinh tế mới khỉ này để lao động là dinh quang và còn sở hữu đầy dẩy cái thứ quý hơn là đọc lặp tự ro nửa – tức là tụi tui hổng có cái khỉ dì hết.


        Cái kế goặch canh nông cô tông của Sâm Đại Ca đả phát triển hết cở, ngay cả một tên điên củng hổng thể mơ tưởng là nó có thể phát triển dử như dậy. Tụi tui trồng dà thu goạch từng kiện từng kiện bông vải thiệc bự dà cái đám mọi chất bông dải dô nhửng cái cái nhà thiệc là bự, củng mái rơm vách rơm nhưng được dựng hỏng khỏi mặc đấc. Cuối cùng thì tới cái ngày Sâm Đại Ca nói là ổng sắp xửa đóng một cái thuyền bự – một cái xà lang – để mà chở cái đám cô-tông và mạo hiểm tiềm đường vượt qua cái xứ sở của người Bích My rồi đi xuống tới cái chổ mà tụi tui có thể bán bông vải để làm dàu cho bọn mọi.


        “Tui đả tính toán hết tấc cả rùi,” tên mọi bự Sâm nói. “Đầu tiên, tụi mình đấu dá cái đám cô tông để có tiền. Song rồi tụi mình đi mua nhửng thứ mà nhân dân cần.”


        Tui mới hỏi ổng nhân dâng cần cái gì, thì ổng nói, “Ồ, ông bạn biết hông, chuổi hạt và đồ nử trang rẻ tiền, có lẻ một hay hai cái gương soi – một cái ra-dô xách tay, có lẻ thiêm một hộp xì gà Cu Ba Cu Bác dì đó – một vài két rượu.”


        Và đó là cái loại giao kèo mà tụi tui đồng ý dới Sâm Bự.


        Dù xao đi nửa, nhiều tháng trôi goa, và tụi tui thu hoạch cái mớ bông cuối cùng của vụ mùa. Sâm Bự đả làm gần song cái xà lang để đi sông và để đưa tụi tui đi xiên goa xứ sở Bích My để tới một thị trấn, và vào một bủi tối, trước khi tụi tui xuất hành, bọn mọi tổ chức một đám “múa tập thể” để ăn mừng và để đuổi đi cái đám cô hồn các đảng thành ủy đi.


        Tòn bộ bộ lạc tập trung chung goanh ngọn lửa và cùng hát “bu-la bu-la” và đánh trống ùm ùm. Bọn mọi củng lôi một cái nồi bự nấu thịt ngừi ra và để nó trên ngọn lửa, cái nồi đang sôi bốc hơi nước, nhưng Sâm đại ca nói là dân của ổng làm như dậy cho có “hình thức” mà thui.


        Tụi tui ngồi đó chơi cờ, và cho phép tui nói cho bạn nghe đìu này – tui hết xức “phấn khởi hồ hởi” đến mức muốn nổ tung luông! Chỉ cần cho tụi tui tới gần một thị trấng hay một thành phố thui, và tụi tui sẻ chẩu mất tiêu luôn. Thu Sương củng biết cái điều đó nửa, bởi dì hắn đang ngồi đó tự thọt cù léc hắn và nở một nụ cười thiệc là bự trên khuông mặc khỉ của hắn.


        Tụi tui chơi được một hai ván cờ và sắp sửa chấm dức một ván nửa, khi tui bấc thìn lình nhìn xuống, và trời sập niếu Sâm Đại Ca đả hổng chiếu tướng tui, và tui đả bị rơi dô thế kẹt. Tên mọi Sâm này đang nở một nụ cười thiệt là bự, và vì trời tối thui tui hổng thấy dì hết ngoài mấy cái răng của Sâm Đại Ca, và tui đón là tui nên tìm cách thoát ra khỏi cái tình trạng này càng sớm càng tốt.


        Cái dấn đề di nhứt là, tui hổng thể nghỉ ra được cách nào hết. Trong lúc tui đả góa mừng dìa thành gỏa của tui, “tui đả điếm gà con khi trứng còn chưa nở”, và chính tui đả đặc tui dô thế kẹt trên bàn cờ. Hổng còn lối nào để thoát.


        Tui ngiên cứu thế cờ một hồi, cái niếp nhăn chổ trán và chưng mày nhăn nhó của tui củng tỏa sáng nhờ ánh lửa phảng chiếu từ hàm răng đang cười của tên mọi bự, và rồi tui nói, “Ai da, ai da, tui phải đi đái.” Sâm Đại Ca gậc đầu, hắn vẩn còn cười, và tui sẻ nói cho bạn nghe, đây là lần đầu tiên mà tui có thể nhớ ra là cứ mổi lần tui nói câu đó, tui thường được ra khỏi thế kẹt hơn là bị rơi dô thế kẹt.


        Tui ra phía sau cái Hồ Vẹo và tè, nhưng rồi thay dì đi trở dô bàn cờ, tui đi gặp Thu Sương và dải thích cho hắn rỏ tình cảnh của tụi tui. Rồi tui lén chui dô cái chòi của thằng Gộc và nói nhỏ dới Thiếu Tá Thu. Cổ đi ra ngoài, và tui kể cho cổ nghe hiện tình bây giờ, và cổ củng nghỉ tụi tui nên đem mấy cái đít của tụi tui ra khỏi cái chốn này trước khi tụi tui bị dô nồi, hay đại lọi như dậy.


        Rồi thì, tụi tui điều quiyết định đào tẩu. Thằng Gộc, nó nói là nó sẻ đi trốn cùng dới tụi tui bởi dì nó đang yêu Thiếu Tá Thu – hay đại lọi như dậy đó, theo ngôn ngử của hắn. Dù xao đi nửa, bốn đứa tụi tui bắc đầu lủi ra khỏi làng, tụi tui đi xuống veng sông và chỉ mới sắp xửa bước dô một trong mấy cái ca nô của người thổ dân, bấc thình lìn, tui nhìn lên thì đứng trước mặc tui là Sâm Đại Ca dới khoản một ngàn tên mọi, bọn chúng có khuông mặc nham hiểm và đầy thấc vọng.


        “Coi nè, ông bạn,” tên Sâm bự nói, “bộ chú mày nghỉ là chú mày goa mặc được cái tên quỷ dà này hay sao?” Và tui nói dới hắn, “Ồ, đâu có, tụi tui chỉ muốn đi ghe tí xíu dưới ánh trăng – ông hiểu chiện này mà?”


        “Hiểu chứ,” tên mọi bự nói, hắn biếc tui muốn nói dì, và rồi cái đám mọi đen túm tụi tui rồi đưa tụi tui dìa làng, tụi tui bị lôi dìa cùng dới cái đám mọi có vủ trang này. Cái nồi nấu thịt đang sôi xùng xục và khói bốc lên nghi ngúc như đang đón chào tụi tui, và đám mọi cột tụi tui dô mấy cây cột cắm sẳn dưới đất, tình cảnh của tụi tui coi bộ hổng có đẹp đẻ lắm.


        “Nè, ông bạn,” tên Sâm bự nói, “Đây quả thực là một sự diệc đáng tiếc. Nhưng mà chú nên có một cái nhìn khác, bởi dì ít ra chú sẻ cảm thấy được an ủi khi biết chú có thể đáp ứng nhu cầu cho một hay hai cái bao tử đang đói. Và hơn nửa, tui phải nói cho chú biết – hổng ai có thể nghi ngờ được, chú là tay chơi cờ giỏi nhức mà tui đả gặp, mà tui từng là dô địch cờ tướng ở Đại Học Dêu trong ba năm, trong suốc 4 năm tui học ở đó.


        “Và dìa phần công nương,” Sâm Đại Ca nói với Thiếu Tá, “Tui xin lổi tui đả bỏ dấu chấm hết dô chiện tình của công nương dới cái tên Gộc, nhưng mà chắt là công nương hiểu tui mà.”


        “Hông, tui hổng hiểu cái trò mọi rợ đáng khinh tởm của ông,” Thiếu Tá Thu nói. “Rồi ông sẻ đi dìa đâu, tui củng nên hỏi? Chắc là ông phải tự cảm thấy sấu hổ, và tự cảm thấy ghê tởm đối dới chính bảng thân của mình!”


        “Có lẻ tụi tui có thể để công nương và cái tên Gộc dô cùng một mâm,” Sâm Bự chắc lưởi, “một chúc thịt trắng và một chúc thịt đen – và riêng tui, tui sẻ đớp cái đùi, hay có lẻ, một cái nhủ hoa – như dậy thì dừa đẹp lại vừa ngon và kiểu cắch.”


        “Ông là cái đồ hèn hạ hổng thể diển tả nổi, ông đúng là một cái… lìn!” Thiếu tá Thu nói.


        “Công nương muốn nói tui là cái gì củng được,” Tên Sâm Bự nói. “Và bây giờ, chúng ta hảy bắc đầu bửa tiệc!”


        Đám mọi bắc đầu cởi trói tụi tui và một đám mọi rợ đen đủi này cẩu tụi tui tới cái nồi nước sôi. Bọn này nhấc Thu Sương lên trước, bởi dì cái tên Sâm Bự nói là Thu Sương nấu rục sẻ làm cho nước ngọt hơn, và ngừi ta đang dử Thu Sương trên cái miệng nồi, chửng bị bỏ dô nồi thì, ông bà nội ơi, một mủi tên từ đâu bắng tới dô ngay một trong mấy thằng đang dử Thu Sương. Tên này rơi xuống và Thu Sương rớt đè lên ngừi hắn. Và rồi có nhiều mủi tên nửa bắng từ bìa rừng, và ai củng cuống cuồn lên hết.


        “Tụi Bích Mi!” Sâm Đại Ca thét lên. “Lấy dủ khí lẹ lên!” và mọi ngừi cùng chạy đi lấy giáo mác và dao.


        Bởi dì tụi tui hổng có dáo mác hay con dao nào hết, Thiếu tá, tui, Thu Sương và Gộc bắc đầu chạy tới bờ sông lần nửa, nhưng tụi tui chạy chưa được 3 thước thì bấc thình lìn, tụi tui bị chụp dô chưn bởi một loại bẩy gì đó gài ở mấy cái cây.


        Tụi tui bị treo tòn teng, đầu chỏng ngượt xuốn đất y như là mấy con dơi, và khi toàn bộ máu tụi tui chảy dồn dô cái đầu thì một tên nhỏ chúc xíu đi ra từ trong bụi và hắn cười và cười khút khít khi thấy tụi tui bị như dậy. Đủ thứ âm thanh man rợ phát ra từ trong làng, nhưng sau một hồi, tất cả điều iêm lặn. Rồi một đám Bích My khác đi tới rồi cắt dây cho tụi tui rớt xuốn, rồi họ cột tay cột chưng tụi tui rồi kéo tụi tui trở dô làng.


        Thiệc là một cảnh ngoạn mụt! Họ đả bắc được Sâm Đại Ca dà toàn bộ cái đám mọi của ổng và đả cột tay và cột luôn chưng cái đám này. Có dẻ như là cái đám này sắp sửa bị quăng dô nồi nước sôi.


        “À, ông bạn của tui,” Sâm Đại Ca nói, “có vẻ như là ông bạn đả được cứu thoát trong một tít tắc, phải hông à?”


        Tui gậc đầu, nhưng tui hổng có sua là tui có phải là thoát khỏi cái chảo dầu chiên để được dô trực tiếp dô cái ngọn lửa nướng hông nửa.


        “Tui phải nói cho chú em biết,” Sâm đại ca nói, “coi bộ là tui và cái đám ngừi của tui xem như là vản tuồng rồi, nhưng mà có thể chú em còn có cơ hội. Niếu chú em lấy cái ác-mô-ni-ca ra được và chơi một hai bài, có thể chú em được cứu đó. Vua Bích My là một tên mê nhạc Mỷ tới điên luôn.”


        “Cám ơn,” Tui nói.


        “Hổng có chi, ông bạn,” Sâm Bự nói. Đám Bích My đưa Sâm đại ca lên cao rồi dử ổng phía trên cái nồi nước đang sôi, rồi bấc thình lìn, Sâm Đại Ca nói lớn cho tui nghe, “Hiệp Sỉ tới Giám Mục 3 – rùi con Chốt 10 tới Vua 7 – tui đả thắng chú em như dậy đó!”

        Sâm Bự rớt một cái tỏm thiệc lớn dô nồi nước, và rồi toàn bộ cái đám mọi bị cột chỏng ngược của ổng bắc đầu hát “bu-la bu-la” lần nửa. Tình hình của tụi tui coi bộ củng mờ mịt lắm.


        Chú thích:

        Gộc = Grurck, một thổ dân trong bộ lạc ăn thịt người của ông Sâm (Sam)
        Đan Nhi = Doris, một tên phái nữ. Trong truyện là tên của một con khỉ.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2011 07:43:02 bởi dohop >
        #19
          dohop 16.11.2011 09:14:22 (permalink)
          0
          16.


          Sau khi nấu xong cái đám bộ lạc Sâm Mập và làm teo mấy cái đầu của đám này, bọn Bích My cột tụi tui dô mấy cái đòn rồi khiên tụi tui đi dô rừng như là họ khiêng mấy con heo vậy.

          “Anh có nghỉ ra được bọn họ tính làm dì tụi mình hông?” Thiếu Tá Thu kiêu tới tui.


          “Tui hổng biếc, và tui củng cóc cần biết,” tui trả lời, và tui hổng nói sai sự thực bao nhiêu. Tui đả quá mệt mỏi dới toàn bộ cái chủ ngỉa rác rưởi Xuống Hàng Chó Ngựa, Xấu Hổ Cả Nhà Xạo Hết Chổ Nói này rồi. Xức chịu đựng của một ngừi ngu hay khờ cách mấy như tui củng có dới hạn mà.


          Dù xao đi nửa, sau khoản 1 ngày hay đại lọi như dậy, tụi tui tới cái làng Bích My, và có lẻ bạn củng đoán được, cái làn này có một đám nhà chòi nhỏ xíu trong một khoảng trống dửa cái đám rừng rậm. Ngừi ta khiên tụi tui dô một cái chòi ở chính dửa đám đất trống, nơi đó có một đám Bích My đang đứng chung quanh một ông già nhỏ xíu dới bộ râu dài lòng thòng và bạc phết, ổng đang ngồi trên một cái ghế cao dống như cái ghế cho em bé ăn. Tui nghỉ ổng chắc là vua của cái đám Bích My này đây.


          Họ quăng tụi tui xuống đất rồi cởi trói cho tụi tui, rồi tụi tui tự đứng dậy và phủi bụi và đất cát, rồi vua bích my bắc đầu nói chiện bặp bặp lặp bặp cái dì đó, rồi thằng chả đi xuống ghế rồi đi thẳng tới Thu Sương rồi đá dô ngay hai trái banh của con khỉ.


          “Ổng làm dậy để làm chi dậy?” Tui hỏi thằng Gộc, thằng Gộc đả học được một mớ tiếng Anh trong thời gian sống dới thiếu tá Thu rồi.


          “Nó muốn biết con khỉ là trai hay gái,” thằng Gộc nói.


          Tui nghỉ là có cách đàng hoàn hơn để biết được điều đó, nhưn mà tui hổng có nói cái dì hết.


          Rồi tên vua này, ổng đi tới tui và bắc đầu nói cái thứ tiếng lặp bặp đó nửa – chắc là tiếng Bích Miên, hoặc là cái ngôn ngử khỉ dì củng được – và tui đang chửng bị tư thế để bị đá dô dế, nhưng thằng Gộc nói, “nó muốn biết tại sao anh lại sống chung dới cái đám mọi ăn thịch người thấy ớn này.”


          “Nói dới ổng cái dụ đó hoàng toàn ngoài ý muốn của tụi mình,” thiếu tá Thu rít lên.


          “Tui có cách này,” tui nói. “Nói dới thằng chả mình là cái đám Nghệ Sỉ Nhạc Sỉ Hoa Kỳ, nói tui là văn công Eo Vít Phươn củng được.”


          Thằng Gộc nói dới tên vua, rồi tên này nhìn trừng trừng dô tụi tui thiệt là lâu, rồi hắn hỏi thằng Gộc cái gì đó.


          “Ổng nói cái dì dậy?” Thiếu Tá Thu muốn biết.


          “Nó hỏi con khỉ chơi nhạc cụ gì,” thằng Gộc nói.


          “Nói dới thằng chả con khỉ chơi lao,” tui nói, và rồi thằng Gộc nói cho tên vua nghe, rồi tên vua Bích My tiên bố là hắn muốn tụi tui trình diển văn nghệ.


          Tui móc cái ác-mô-ni-ca ra rồi bắc đầu chơi một ít điệu nhạc – “Những cuộc đua ngựa ở Phố Lều”. Vua Bích My nghe ít phúc, rồi ổng bắc đầu vổ tay và nhảy cà tưng y chang như Michael Jackson.


          Sau khi tui chơi bài nhạc xong, vua Bích Mi nói ổng muốn biết Thiếu tá Thu và Gộc chơi món gì, nên tui nói dới thằng Gộc nói dới ổng là Thiếu tá thì chơi dao còn thằng Gộc thì hổng có chơi cái gì hết – vì nó là ông bầu gánh.


          Vua Bích My nhìn có dẻ ngạc nhiên rồi ổng nói ổng chưa hề nge nói ai chơi dao hay dáo bao dờ, nhưng mà ổng biểu ngừi của ổng đưa mấy cây lao cho Thu Sương và một mớ dao cho thiếu tá Thu, để rồi coi coi tụi tui chơi lọi nhạc nào dới ba thứ quỷ quái này.


          Ngay sau khi tụi tui cầm lao và dao, tui nói, “OK, bắt đầu đi!” và Thu Sương lấy cây lao gỏ dô đầu vua Bích My còn thiếu tá Thu thì dùng dao hăm dọa mấy tên Bích My, và rồi tụi tui chạy dô rừng dới cả đám Bích Mi rượt theo tụi tui xát đích.


          Tụi Bích My liệng đủ thứ đá và đủ thử khỉ tới tụi tui từ phía xau, rồi tụi nó bắng cung tên và phi tiêu từ cung, từ ống thổi và đủ thứ hết. Bấc thình lìn, tụi tui ra tới bờ sông và hổng còn lối chạy nửa, và cái đám Bích Mi đang bắc kịp tụi tui. Tụi tui chửng bị nhảy xuống nước để bơi, thì bấc thình lình ở bên kia bờ xông, một tiếng súng nổ thiệc lớn.


          Đám Bích My đang tóm tụi tui, nhưng mà một tiếng súng nửa được bắng ra làm cho cái đám này cụp đuôi chạy ngược dô rừng. Tụi tui nhìn goa bên kia sông thì, trời đất quỷ thần thiên địa ơi, ở bển có mấy anh chàng mặc đồ đi rừng dới mấy cái nón cối trắng phao y như bạn thường thấy trong phim Ra Ma của Rừng. Mấy người này bước dô ca nô rồi chèo tới chổ tụi tui, khi họ tới gần, tui thấy dấu mộc NASA trên nón cối của họ. Cuối cùng đả có ngừi cứu tụi tui.


          Khi mà chiết ca nô đi tới bờ phía bên tui, một anh chàng dới con mộc NASA trên nón cối đi lên gặp tụi tui. Tên này đi thẳng tới Thu Sương rồi đưa tay ra và nói, “Chào ông Lâm, tui nghỉ ông chính là ông Lâm phải hông?”


          “Mấy ông đả trốn ở trong mấy cái lổ đích nào trong suốc thời gian qua?” Thiếu tá Thu rống lên. “Chúng tui đả bị kẹt trong cái rừng chết tiệt này gần 4 năm rồi!”


          “Tụi tui xin lổi dìa chiện đó, thưa bà,” tên này nói, “nhưng mà tụi tui củng có lịch trình của tụi tui nửa, tụi tui phải làm theo thứ tự, bà biếc rỏ mà.”


          Dù sao đi nửa, tụi tui cuối cùng đả được thoát khỏi cái số phận còn ẹ hơn là cái chết nửa, và người ta cho tụi tui dô ca nô và bắc đầu chèo đi. Một tên trong đám nói, “Quý vị biết hông, văn minh loài ngừi chỉ quanh quẩn ngay cái khúc quẹo kia thui. Tui nghỉ là quý dị có thể bán cái câu chiện của quý dị cho một tạp chí và quý dị sẻ kiếm được một số tiền kết xù.”


          “Khoan đả. Các ông ngừng ở chổ này cho tui!” Bất thìn lình thiếu tá Thu la lên.


          Mấy tên NASA nhìn nhau, nhưng rồi họ chèo ca nô dô bờ.


          “Tui đả quyết định rồi,” Thiếu tá Thu nói. “Lần đầu tiên trong đời tui, tui đả tìm được một người đàng ông thiệc sự hiểu tui, và tui sẻ hổng để anh ta đi mất. Gần bốn năm qua, anh Gộc và tui đã sống hạnh phúc trong vùng đất này, và tui quyết định ở lại đây dới anh ta. Chúng tui sẻ đi dô rừng và tạo dựng cuộc sống mới, chúng tui sẻ gây dựng da đình và sống hạnh phúc bên nhau mải mải.”


          “Nhưng mà cái ông này là mọi ăn thịt người mà,” một tên trong bọn la lên.


          “Mở rộng trái tim ra đi, ông bạn à,” thiếu tá Thu nói, rồi cổ dới lại thằng Gộc nhảy ra khỏi ca nô rồi cùng nắm tay nhau đi tới phía bìa rừng. Ngay trước khi họ biến mất dô rừng rậm, Thiếu Tá Thu quay người lại vẩy tay dới Thu Sương và tui, rồi họ đi khuất thẳng dô rừng.


          Tui nhìn lại dô cái đuôi thuyền, Thu Sương đang ngồi ở đó và đang vặn vẹo mấy ngón tay của hắn.


          “Mấy ông chờ chúc xíu nheng,” tui nói dới cái đám NASA. Tui đi tới phía sau rồi ngồi xuống kế bên Thu Sương rồi nói, “Chú mày đang si nghỉ dìa chiện dì dậy?”


          Thu Sương hổng nói dì hết, nhưng có một giọt nước mắt ứa ra từ mắc của hắn, và lúc này tui biết được chiện dì sẻ sảy ra. Thu Sương nắm vai tui rồi ôm tui thiệc chặc, rồi hắn nhảy ra khỏi cái ca nô, rồi phóng lên một cái cây bự ở gần bờ sông. Và hình ảnh cuối cùng của Thu Sương là một con khỉ tự do, đang đu từ cây này goa cây khác trong rừng rậm nhờ những sợi dây leo mọc trong rừng.


          Một tên NASA đang lắc đầu. “Còn anh bạn khờ, anh tính sao? Anh có định đi theo mấy bạn của anh dô cái sứ mọi rợ đó luôn hông?”


          Tui dò xem nét mặt của cái đám này một hồi, rồi tui nói, “hông đâu,” rồi tui ngồi xuống ca nô. Trong lúc họ chèo thuyền ra xa, bạn đừng cho là tui đả hổng có suy nghỉ dì dìa cái lời gợi ý hấp dẩn đó. Nhưng có điều là tui hổng làm điều đó được. Tui nghỉ là tui còn có nhửng giấc mơ khác để mà mơ mộng.


          Ngừi ta cho tui lên máy bay để dìa Mỹ và nói dới tui nào là tui sẻ được chào đón long trọng ở quê nhà, nào là có bửa tiệc dành cho diệc đón rước tui, nhưng mà hình như tui đả nghe mấy cái khỉ dống dậy từ lúc nào đó lâu lắm rồi.


          Dù sao, chiện xảy ra đúng như dậy, ngay sau khi tụi tui đáp máy bay xuốn Hoa Thịnh Đốn, có khoản 1 triệu ngừi đứng sẳn ở đó vui mừng, hoan hô dà dổ tay dống như là ngừi ta mừng dì gặp được tui. Người ta đưa tui dô phố, và tui ngồi băng ghế sau của một chiếc xe hơi đen thiệc bự và quen thuộc, và ngừi ta nói là sẻ đưa tui tới Tòa Bạch Ốc để gặp Tổng Thống. Đúng dậy, tui củng đả ở cái chổ đó rồi.


          Và rồi thì khi chúng tui tới Tòa Bạch Ốc, tui nghỉ là tui sẻ gặp lại cái ông Tổng Thống củ, cái ông đả cho tui ăn điểm tâm và coi TV chương trình “Dân Nẩu Bí và Lỳ Hiu,” nhưng mà bi giờ đả có một Tổng Thống mới – ông này có mái tóc bóng lưởng chải ngược ra phía sau, dới hai cái má phính, và cái mủi thì dài dống như thằng bé người gổ Pi Nóc Ki Ô dậy.


          “Anh bạn nói tui nghe đi, chiến du lịch vừa rồi của anh bạn vui nhộn chứ?” ông Tổng Thống này nói.


          Một ông mặc đồ câm lê đứng kế bên Tổng Thống đưa ngừi tới rồi nói nhỏ dô tai ổng cái dì đó, và bất thình lìn, Tổng Thống nói, “Ồ, a…, thiệc ra ý tui muốn nói là, a…, thiệc là vĩ đại, chú đả vượt qua được những thử thách lớn trong rừng rậm.”


          Cái ông mặc câm lê tiếp tục nói nhỏ dô tai Tổng thống nửa, và tổng Thống hỏi tui, “Ơ, còn người bạn đồng hành của chú thì sao?”


          “Thu Sương?” Tui nói


          “Cô ta tên gì nhỉ?” Bây giờ Tổng Thống nhìn dô một cái thẻ nhỏ trên tay ổng. “Ơ, trong này nói là Thiếu Tá Trịnh Thu, và nói là ngay cả khi chú được cứu thoác, cổ đả bị một tên mọi ăn thịt người lôi dô rừng.”


          “Chổ nào nói như dậy vậy?” tui hỏi.


          “Ngay chổ này nè,” Tổng Thống nói.


          “Hổng đúng như dậy đâu,” Tui nói.


          “Chú có ý ám chỉ tui là một tên xạo hả?” tổng thống nói.


          “Tui chỉ nói là hổng đúng như dậy thui,” tui nói.


          “Chú nghe đây,” Tổng Thống nói dới tui, “Tui là lảnh tụ tối cao của chú. Tui hổng phải là một tên lường gạc. Tui hổng có nói dóc!”


          “Tui thiệc xin lổi,” tui nói, “tui biết ông dừa coi trong thẻ, nhưng mà cái điều ghi dìa Thiếu Tá Trịnh Băng Thu là hổng có đúng, bởi vì…”


          “Thu Băng!” Tổng Thống quác lên.


          “Hả?” tui nói.


          “Hổng có, hổng có,” cái ông mặc đồ côm lê nói. “Cái chú này nói là ‘Trịnh Băng Thu’ – hổng phải ‘Thu Băng’ – Thưa Ngài Tổng Thống.”


          “BĂNG! Tổng Thống hét lên. “Tui đả nói dới ông là đừng bao giờ nhắc tới cái chử đó nửa khi mà có mặt tui! Bọn mấy ông thiệc đúng là một bầy Heo Nọc phản bội, y như là Cộng Sản.” Tổng Thống tự thụi dô đùi ổng bằng mấy cú đấm nghe kiêu bịch bịch.


          “Hổng có người nào hiểu cái dì hết. Tui hoàn toàn hổng biết bất cứ chiện gì dìa bất cứ cái thứ dì! Tui chưa bao dờ nghe cái gì hết! Nhưng mà nếu tui đả nghe, thì tui hoặc là đả quên hết, hoặc là điều đó là điều tối mật!”


          “Nhưng mà thưa Tổng Thống,” cái ông mặc côm lê nói, “Anh chàng này hổng có nói điều đó. Ảnh chỉ nói…”


          “Bây giờ thì chính ông kiêu tui là tên sạo phải hông?” Tổng thống nói. “Ông đả bị đuổi việc rồi!”


          “Nhưng mà Tổng Thống hổng thể đuổi tui được,” ông này nói. “Tui là Phó Tổng Thống mà.”


          “Như vậy thì, thiệc xin lổi vì tui đả lở lời,” Tổng Thống nói, “nhưng mà ông sẻ hổng bao giờ trở thành Tổng Thống được nếu ông cứ đi lòng dòng rồi nói lảnh tụ tối cao của ông là một tên ba xạo.”


          “Không, thưa Tổng Thống, tui nghỉ là ngài nói đúng,” Phó Tổng Thống nói. “Tui thành thậc xin lổi.”


          “Không, tui phải xin lổi ông,” Tổng Thống nói.


          “Sao củng được mà,” Phó Tổng Thống nói, cùng lúc vặn vẹo dới chử nghỉa của ổng. “Nếu ngài Tổng thống thứ lổi cho tui, tui phải đi đái.”


          “Lần đầu tiên tui mới nghe được một câu nói có lý trong suốt ngày hôm nay,” Tổng Thống nói. Rồi ổng quay dìa phía tui rồi hỏi, “Chú nói đi, có phải chú chính là cái anh chàng chơi ping pong đả cứu mạng cái Lão Mao Chủ Tịch hông?”


          Tui nói, “Đúng dậy,” rồi Tổng Thống nói, “Ơ, chú muốn làm cái chiện dống vậy để làm chi vậy?”


          Và rồi tui nói, “Bởi dì ổng đang bị chìm,” rồi Tổng thống nói, “Đúng ra chú phải nhận cái lảo đó xuống dưới nước thay vì cứu hắn. Nhưng mà thôi, chiện đó bây giờ là lịch sử rồi, bởi dì cái tên chó đẻ đó đả chết trong thời gian chú còn ở trong rừng dới cái đám mọi.”


          “Ông có cái TV nào hông?” tui hỏi.


          Tổng thống nhìn tui ngộ ngỉnh. “Ờ, tui có một cái, nhưng mà mấy bửa nay tui hổng có coi nhiều. Có nhiều tin sấu quá.”


          “Ông có từng coi ‘Dân nẩu Bí và Lỳ Hiu’ hông?” tui nói.


          “Chương trình đó chưa tới,” ổng nói.


          “Hiện đang có chương trình gì dậy?” tui hỏi.


          ‘Nói thiệc’ dới chú – tui hổng muốn nhìn dô nó chúc nào hết – nó là một đống kức.” Rồi ổng nói, “Chú nge đây, tui phải tới một buổi họp bây giờ, hay là để tui tiển chú ra cửa nghen?” Khi tụi tui ra tới ngoài hành lan, Tổng Thống mới nói nhỏ cho tui nghe, “Suỵt…., chú muốn mua một cái đồng hồ đeo tay hông?”


          Tui nói, “Hả?” rồi Tổng Thống tới sát bên tui rồi kéo tay áo côm lê của ổng lên cho tui thấy, ối trời ơi, ổng phải có 20 tới 30 cái đồng hồ đeo dòng quănh cánh tay của ổng.


          “Tui hổng có tiền,” tui nói.


          Tổng Thống, ổng kéo tay áo của ổng xuốn lại, rồi ổng vuốt lưng tui. “Thôi thì, chú goay lại đây khi mà chú có tiền, rồi tụi mình có thể thương lượng dới nhau, giá đặc biệt, OK?”


          Ổng bắc tay tui và một đám phó nhòm chạy tới và bắt đầu chụp hình, xong rùi tui đi. Nhưng mà tui phải nói điều này, tui thấy là cái ông Tổng Thống này có dẻ là một anh chàng tử tế thiệt.


          Dù xao, tui đang thắc mắc là cái đám ngừi này tính làm cái dì dới tui, nhưng mà tui đả hổng cần thắc mắc lâu làm chi.


          Khoảng một ngày sau thì mọi chiện dịu xuống, và ngừi ta cho tui ở khách sạn, nhưng rồi một, hai tên tới gặp tui vào một buổi chiều rồi nói, “Anh Lâm nghe đây, hổng còn cái gì miển phí nửa. Nhà nước đả hổng còn trả tiền khỉ dì cho anh nửa – Và kể từ bây dờ anh đả độc lập, tự do rồi.”


          “Ờ, củng được,” tui nói, “nhưng mà phải cho tui chúc ít tiền để đón xe dìa nhà chứ. Sao tui có tiền để đi đâu bây giờ.”


          “Đừng nghỉ tới cái chiện đó, Lâm,” họ nói. “Anh đả may mắn hổng bị ở tù dìa cái tội dùng huân chương làm lổ đầu Thư Ký Thượng Nghị Viện. Tụi tui đả làm cho anh một công diệc vỉ đại là cứu anh ra khỏi cái tội đó – nhưng mà bây dờ tụi tui đả rửa tay sạch rồi, hổng còn muốn đụng dô cái đít của anh nửa.”


          Và vì dậy, tui phải rời khách sạng. Bởi dì tui hổng có hành lý dì hết, chuyện đó hổng khó, tui chỉ cần đi ra ngoài đường là xong. Tui đi bộ một hồi, đi ngang qua Tòa Bạch Ốc nơi Tổng Thống ở, và tui thiệc là ngạc nhiên vì có một đám ngừi đứng ở đó, họ đang đeo mặt nạ Tổng Thống và mang bảng quảng cáo biểu ngử gì đó. Tui nghỉ là Tổng Thống chắc là khoái lắm bởi vì ai củng thích ổng hết.


          Chú thích:



          Những cuộc đua ngựa ở Phố Lều = De Camptown Races, written in 1850 by Stephen Foster (1826–1864)

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2011 08:55:06 bởi dohop >
          #20
            dohop 18.11.2011 08:47:43 (permalink)
            0
            17.

            Mặc dù họ nói hỏ hổng cho tui tiền, một tên trong đám có cho tui mượn một đồng trước khi tui rời khách sạng. Việc đầu tiên tui muốn làm là gọi điện thọi tới nhà tế bần nơi mà má tui ở để nói cho Má biếc là tui bình an. Nhưng một trong mấy bà sơ nói, “Chúng tui hổng có bà Ngô bà Bắp nào ở đây nửa.”


            Khi tui hỏi má tui đang ở đâu, bà sơ đó nói, “Hổng biết – bả đả trốn theo một tên đạo Tin Lành rồi.” Tui cám ơn bà sơ đó rồi gác máy. Dìa phương diện nào đó, tui cảm thấy bớt lo. Ít ra là má đã chạy trốn dới một người nào đó, và hổng còn ở nhà tế bần nửa. Tui nghỉ là tui phải đi tìm Má nhưng, nói thiệc, tui hổng gấp gáp lắm trong chiện này lắm, bởi dì tui chắc chắng như trời mưa là Má tui sẻ tru lên, và than phiền than thở dìa tui bởi dì tui đả bỏ gia đình mà đi.


            Và trời đả mưa thiệc. Mưa lớn như ết dới nhái, như chó dới mèo, mưa như người mẹ cầm súng đái qua cỏ, và tui kiếm được một cái mái hiên để đứng trốn mưa cho tới khi có một tên tới đuổi tui đi chổ khác. Tui đả ước nhẹp và lạnh khi tui đi ngan goa mấy cái bin đinh của chính phủ ở Hoa Thịnh Đốn, và tui thấy một cái bịch đựng rác bằng mủ thiệc bự ở ngay dửa lối đi. Khi mà tui tới gần thì cái bịt bắc đầu nhích dô chúc xíu, như là có cái dì ở trỏng!


            Tui đứng lại rồi đi tới cái bịch rồi lấy ngón chân cái của tui khiều nó. Bấc thình lìn, cái bịt đó nhảy ngược lại ra phía sau chừng 1 thước, rồi có một tiếng nói phác ra từ phía dưới, “Đ.M., tránh ra chổ khác được hông!”


            “Ai ở bên trong đó dậy?” tui hỏi, và bên trong bịch rác có tiếng trả lời, “Đây là cái vỉ của tao – mày tự đi kiếm cái vỉ của mày đi.”


            “Ông nói dìa cái gì dậy?” tui hỏi.


            “Cái vỉ sắc của tao,” giọng nói phát ra. “Tránh xa cái vỉ sắc của tao!”


            “Cái vỉ gì?” tui hỏi.


            Bấc thìn lình, cái bọc rác dở lên một chúc, và một cái đầu lú ra, nhìn soi mói dô tui dống như tui là một tên khùng.


            “Chú mày mới tới cái xó này lần đầu hả?” cái ông trong bọc rác nói.


            “Dống dậy,” tui trả lời. “Tui chỉ ráng trốn mưa thui.”


            Cái ông dưới cái bịch rác có một khuôn mặc hết sức là thảm hại, cái đầu thì trụi lủi hết phân nửa, và thằng chả chắc là hổng cạo râu cả năm rồi, con mắc thì đỏ lòm kiểu bị nhiểm trùng, dà răng cỏ thì mất tiêu hết rồi.


            “Như vậy thì,” ổng nói, “tao nghỉ là trong hoàng cảnh này, chú mày có thể ở tạm ở đây một chúc – đây nè.” Ổng dới tới đưa tui một cái bịch rác khác được xiếp rấc gọn gàng.


            “Ông đưa tui cái này để làm chi dậy?” tui hỏi.


            “Mở nó ra rồi chui xuống dưới, chú mày ngu thiệc – hổng phải chú mày nói chú mày muốn trốn mưa xao?” Rồi ổng kéo cái bịch của ổng xuống để che cho ổng.


            Rồi thì tui làm như ổng nói, dà nói thiệc cho bạn nge, núp dưới cái bịch này thiệc là hổng có tệ. Có chúc hơi nóng thổi lên từ cái vỉ sắt trên lối đi và nó làm cho cái bịch thiệt ấm cúng và ấm áp và che mưa cho tui nửa. Tụi tui ngồi chồm hổm kế bên nhau trên cái vỉ sắc, dới cái bịch plastic che bên trên, và sau một hồi, cái ông già này quay goa tui hỏi, “Ờ mà, chú mày tên dì dậy?”


            “Lâm,” tui nói.


            “Dậy hả? Tao có biết một chú tên là Lâm. Chiện lâu lắm rồi.”


            “Ông tên dì dậy?” tui hỏi.


            “Dân,” ổng nói.


            “Dân? Ông Dân? – nè, chờ chúc coi,” tui nói. Tui quăng cái bịch rác của tui rồi đi tới dở cái bịch đang che cái ông này lên, và đúng là ổng! Hổng có cẳng, và ổng ngồi trên một cái thùng cây có bánh xe ở dưới đít. Ổng đả dà đi tới hơn 20 năm, tui gần như hổng nhận diện ra ổng nổi. Nhưng đúng là ổng. Trung Úy Dân đây mà!


            Sau khi ổng ra khỏi bệnh diện quân y, ông Dân trở lại Con-nít-tí-cút để ráng xin lại nhiệm sở củ là dạy học môn lịch xử. Nhưng đả hổng còn chổ trống cho cái môn này nửa, và ngừi ta bắc ổng dạy toán. Ổng ghét môn toán, và hơn nửa, cái lớp toán thì ở tầng hai, và vì ổng hổng có chưn cẳng dì hết, đi lên lầu hai mổi ngày thì củng dống như là đi xuống địa ngục. Thiêm dào đó, bà vợ ổng bỏ ổng để theo một tên là nhà sản suất chương trình TV ở Nủ Ướt, bả nộp đơn ly dị ông Dân trên cơ sở là hai người “hổng hạp nhau.”


            Ổng bắc đầu mượn rượu giải xầu, rồi ổng bị mất việc làm, ổng hổng có làm cái gì hết trong một thời dan. Ăn trộm dô nhà ổng lấy hết mọi thứ mà ổng có, rồi cái chưng giả mà bịnh diện cựu chiến binh cho ổng thì hổng đúng kít thước. Ổng nói là vài năm sau, ổng đơn giản là “đầu hàng”, rồi bắc đầu sống như một hằnh khất. Ổng có chúc tiền mổi tháng từ quỷ hưu trí cho người tàng tật nhưng gần như hết số tiền này ông Dân điều cho mấy cái tay hành khất khác.


            “Tui hổng còn biết dì hết, chú Lâm à,” ổng nói, “Tui nghỉ là tui chỉ đang chờ chết hay đại loại như vậy.”


            Ông Dân đưa tui ít tiền rồi kiêu tui tới gần góc đường mua vài chai rượu “Dao Găm Đỏ”. Dù dậy, tui chỉ mua có một chai, rồi dùng tiền của tui để mua một trong mấy ổ bén mì đả làm sẳn, bởi dì nguyên ngày hôm đó tui chưa ăn dì hết.


            “Nè anh bạn,” Ông Dân nói sau khi ổng nốc cạn nửa chai rựu của ổng, “kể cho tui nghe đi, chú đả làm cái gì kể từ khi tui gặp chú lần chót.”


            Và bởi dậy, tui kể cho ổng nghe. Tui kể cho ổng dìa chiến đi Trung Cộng chơi ping pong, rồi gặp Mỹ Duyên lần nửa, rồi chơi nhạc trong ban nhạc Trứng Nứt, rồi dìa cuộc biểu tình cho hòa bình, nơi mà tui quăng cái huân chương của tui, rồi bị bắt dô tù.


            “Ờ, tui nhớ cái vụ đó rồi. Tui nghỉ là lúc đó tui vẩn còn ở trong bịnh diện. Tui củng định xuống chổ biểu tình, nhưng tui nghỉ là tui sẻ hông có dục mấy cái huân chương của tui. Chú coi nè,” ổng nói. Ổng mở nút áo khoát của ổng, và bên trong, trên áo sơ mi của ổng, là toàn bộ huân chương – Trái Tim Tím, Ngôi Sao Bạc – có lẻ có từ 10 tới 20 cái huân chương tấc cả.


            “Mấy cái đó nhắc nhở tui ít chiện.” ổng nói. “Tui hổng biết chắc chắn là chiện dì – chiến tranh, đương nhiên rồi, nhưng chiến tranh chỉ là một phần thôi. Chú Lâm à, tui đả chịu đựng một sự mất mát lớn hơn là mấy cái chưng của tui. Đó là nhiệt huyết của tui, linh hồn của tui, chú có thể nói như dậy. Bây giờ thì tất cả là khoản trống – huân chương là nơi linh hồn của tui đả từng trú ngụ.”


            “Nhưng mà mấy cái ‘luật tự nhiên’ điều khiển mọi sự diệc thì sao?” tui hỏi ổng. “Cái luật chi phối mọi thứ mà chúng ta đả áp dụng cho hoàn cảnh của chúng ta trước đây đó?”


            “Điệt mẹ mấy cái luật đó,” ổng nói. “Mấy cái đó chỉ là một đống triết lý rác rưởi thúi goắc.”


            “Nhưng mà kể từ lúc ông nói cho tui nghe về cái lực tự nhiên đó, tui đả bám dô nó để sống. Tui đả để cho ‘thủy triều’ đưa tui đi và đả ráng làm hết sức mình. Tui đả ráng làm theo lẻ phải.”


            “Hừmmm, có lẻ cái triết lý đó hiệu nghiệm cho chú, chú Lâm à. Tui củng đả nghỉ tui áp dụng nó được cho tui – nhưng mà chú nhìn tui coi. Chú nhìn thử tui coi,” ổng nói. “Tui làm được cái khỉ gì? Tui là một quái dật khốn nạn và hổng có chưng. Một tên dô da cư. Một tên say rượu. Một tên hành khất 35 tuổi.”


            “Như dậy có thể chưa phải là tệ nhức đâu,” tui nói.


            “Ồ, thiệt dậy sao? Chú nói đi, thế nào mới là tệ hơn?” ổng nói, và tui nghỉ là tui đả bị bí ở đây, dì dậy mà cuối cùng tui kể cho ổng nge dìa tui – tui đả bị quăng dô cái thùng rác điên điên khùng khùng rồi bị bắn lên dủ trụ trong cái hỏa tiển, rồi đáp xuống chổ tụi mọi ăn thịt người, rồi tui kể dìa Thu Sương, dìa Thiếu Tá Thu và cái đám Bích Mi.


            “Trời đất quỷ thần ơi, Lâm, chú đúng là có mấy cuộc phiêu lưu kinh khủng thiệc,” ông Dân nói. “Nhưng mà tại sao bây dờ chú ngồi ở đây dới tui, dưới là cái vỉ sắt và ở trên là cái bịch rác?”


            “Tui hổng biết,” tui nói, “nhưng mà tui hổng có tính ở đây lâu đâu.”


            “Chú có ý định dì trong đầu dậy?”


            “Ngay sau khi cơn mưa này chấm dứt,” tui nói, “tui sẻ hổng có dán cái đít mập của tui ở đây nửa mà sẻ đi kiếm Mỹ Duyên.”


            “Cô ta đang ở đâu dậy?”


            “Tui củng hổng biếc luôn,” tui nói, “nhưng mà tui sẻ kiếm ra mà.”


            “Có vẻ như chú đang cần giúp đở đó,” ổng nói.


            Tui nhìn qua ông Dân, và mắt ổng đang tỏa xáng trên khuôn mặc râu tóc bù xù. Điều dì đó cho tui thấy là ổng đang cần được dúp đở, nhưng mà tui hổng có ngại chiện này đâu.


            Điêm đó, ông Dân dới tui, tụi tui dô một cái quán trọ rẻ tiền của một hội từ thiện bởi dì trời vẩn mưa hổng dức, rồi ông Dân, ổng trả cho người ta một đồng cắc 50 xu cho bửa ăn tối, và 25 xu cho giường ngủ. Tụi tui có thể ăn miển phí niếu tụi tui chịu khó ngồi nghe ngừi ta dảng đạo hay đại lọi như dậy, nhưng mà ông Dân nói là ổng thà ngủ ngoài mưa chứ hổng thèm mất thì giờ gúy báu để nghe cái bọn tục tằng cầm kinh thánh kể dìa quan điểm của họ dìa cái thế giới này.


            Sáng hôm sau, ông Dân cho tui mượn một đồng rồi tui kiếm được một cái điện thoại công cộng, và tui gọi tới Bót Tân gặp thằng Mưu, cái thằng từng chơi trống cho bang nhạc Trứng Nức. Quả thiệc như dậy, thằng khỉ đó dẩn ở chổ củ, và ngạc nhiên hết sức khi được điện thọi của tui.


            “Lâm – tao hổng thể tin nổi!” Thằng Mưu nói. “Tụi tao đả chấp nhận là cái đích của chú mày đả xuống âm phủ từ lâu rồi!”


            Thằng Mưu nói bang nhạc Trứng Nứt đả rả bầy. Toàn bộ số tiền mà ông Phi Bình Tiên đả hứa cho bang nhạc đả bị xực bởi những phí tổn, chi phí hay cái khỉ dì đó, và sau khi ra được hai băng nhạc, họ hổng kiếm thiêm được giao kèo nào nửa. Thằng Mưu nói bây dờ người ta đả nghe loại nhạc mới rồi, nhạc lăng đá hay Rô-lìn xì-ton hay đại lọi như dậy – và hầu hết thành diên của bang nhạc Trứng Nứt đả đi chổ khác và đả kiếm được việc làm đàng hoàn.


            Thằng Mưu nói là lâu rồi hổng ai biết dì dìa Duyên nửa. Sau khi cổ xuống Hoa Thịnh Đốn để biểu tình cho Hòa Bình, nơi mà tui bị bắt, cổ trở dìa ban nhạc Trứng Nức vài tháng, nhưng mà thằng Mưu nói là Duyên hổng có vẻ bình thường như trước nửa. Nó nói là có lần, cổ bậc khóc trên sân khấu và bang nhạc phải hòa tấu đủ thứ để cho goa cái màng đó. Rồi cổ bắc đầu uống rượu, Vốt Cà, rồi bắc đầu tới chổ trình diển trể, và ban nhạc mới chửng bị nói chiện dới cổ dìa cái dụ này thì cổ cuốn gói và bỏ ban nhạc.


            Thằng Mưu nói, theo nó, tính tình kỳ cục của Duyên có thể là liên quang đến tui, nhưng mà Duyên hổng bao giờ nói dìa chiện đó. Cổ rời Bót Tân khoản một hai tuần sau, và nói là cổ sẻ đi Chi Ca Gô, và đó là lần chót mà thằng Mưu thấy Duyên cách đây gần 5 năm.


            Tui hỏi nó có biếc cách nào kiếm ra Duyên hông, thì thằng Mưu nói là có thể hắn còn một số điện thoại mà Duyên cho nó trước khi bỏ đi. Nó kiêu tui chờ, rồi mấy phúc sau nó mới tới điện thoại rồi cho tui một con số. Ngoài ra, thằng Mưu nói là nó “hổng còn biết cách nào khác.”


            Tui nói lời tạm biệt thằng Mưu và nói là niếu tui có lên Bót Tân, tui sẻ đi kiếm nó.


            “Mày vẩn còn chơi ác-mô-ni-ca chớ?” thằng Mưu hỏi.


            “Ờ, thỉnh thoản thui,” tui nói.


            Tui đi tới ông Dân rồi mượn thiêm một đồng nửa, rồi tui điện thoại cho cái số ở Chi-ca-gô.


            “Duyên – Mỷ Duyên?” một dọng nói đàn ông nói ở đầu giây. “Ờ, đúng rùi – tui nhớ con nhỏ đó rùi. Một cái lìn be bé xinh xinh. Nhưng mà đả lâu lắm rồi.”


            “Ông có biết cổ đang ở đâu hông?”


            “Lúc cổ chửng bị rời chổ này, cổ nói cổ sẻ tới Ấn Thành. Hổng ai biết cổ ở đâu. Cổ tìm được được diệc làm ở Nhồi Trộn.”


            “Ở cái gì?”


            “Nhồi Trộn – cái xưởng chế vỏ xe đó. Ông hổng biết sao, chổ đó chế dỏ xe cho xe hơi.”


            Tui cám ơn tay đó rồi tới ông Dân và kể cho ổng nghe sự tình.


            “Thôi thì, tui chưa bao giờ tới Ấn Thành,” ông Dân nói. “Tui nghe nói mùa thu chổ đó đẹp lắm.”


            Tụi tui bắc đầu ngoắc mấy chiếc xe để xin quá dang ra khỏi Hoa Thịnh Đốn, nhưng mà tụi tui hổng được may mắng lắm. Một tài xế chịu cho tụi tui quá giang tới đường ranh của thành phố trên một chiếc xe tải chở gạch, nhưng mà sau đó thì hổng có ai muốn rước tụi tui dô hết. Tui đoán là tụi tui nhìn thiệc quái đảng hay đại lọi như dậy – ông Dân thì ngồi trên cái thùng có bánh xe kế bên cái đích mập địch của tui. Dù xao đi nửa, ông Dân nói tại sao tụi tui hổng đón xe đò, bởi dì ổng có đủ tiền đi xe đò mà. Thiệc tình mà nói, tui hổng thấy dui khi phải sài tiền của ông Dân, nhưng mà, dù sao, tui đoán ra được là ổng củng muốn đi tới Ấn Thành, nên có tui đưa ổng ra khỏi Hoa Thịnh Đốn củng là điều tốt.


            Và dì dậy, tụi tui đón se đò đi Ấn Thành, tui để ông Dân ngồi kế bên tui, còn chiếc xe cây của ổng thì tui nhét dô cái học trên cao. Suốc chiến đi, ổng đả nốc xạch chai Dăo Găm Đỏ và nói là cái cỏi Ta Bà này toàn là kức dới kức. Có lẻ ổng nói đúng. Tui hổng biếc. Dù sao đi nửa, tui chỉ là một tên ngố mà thôi.


            Chiếc xe đò thả tụi tui xuống giửa Ấn Thành, ông Dân và tui đứng trên đường đang si nghỉ xem phải làm cái gì thì một cảnh xát viên đi tới rồi nói, “Hổng được đứng lửng quẩn ngoài đường ở chổ này,” và vì dậy, tụi tui phải dời đi. Ông Dân hỏi một ông bộ hằnh công ty vỏ xe Nhồi Trộn ở đâu, và ông này nói là nó ở tận ngoại ô, dà tụi tui cuốc bộ theo hướng ổng chỉ. Đi bộ một hồi thì hổng còn lối đi bộ đàng hoàn để đẩy cái xe cây của ông Dân nửa nên tui khiêng ổng lên kẹp ở một tay, còn tay kia thì tui kẹp cái xe cây, và tụi tui tiếp tục đi.


            Khoản giửa trưa, tụi tui thấy một cái bản bự ghi chử “Vỏ Xe Nhồi Trộn,” và tụi tui nghỉ là đây là chổ tụi tui đang kiếm. Ông Dân nói là ổng sẻ chờ ở bên ngoài, còn tui thì dô văng phòng để hỏi, có một bà đang ngồi trong văng phòng, và tui nói tui muốn gặp Mỹ Duyên. Bà này nhìn dô một cái danh sách rồi nói Duyên làm trong bộ phận “đắp vỏ,” nhưng mà hổng có ai được phép dô đó hết nếu hổng có làm trong cái bộ phận này. Bởi dậy, tui chỉ đứng đó, ráng suy nghỉ phải làm cái gì, lúc đó bà này nói, “thôi nè, cục kưng, cái đám đắp vỏ đó sắp xửa được nghỉ để ăn trưa, chỉ một dài phúc nửa thui, tại sao cục cưng hổng chịu đi dòng ra bên hông của nhà máy. Biết đâu Mỹ Duyên sẻ đi ra ngoài đó đó,” và bởi dậy, tui làm theo lời bà này.


            Có rất đông công nhân đi ra ngoài, dà rồi tui thấy Duyên đi ra một mình, tui thấy Duyên đi bộ qua một cái cửa rùi đi tới một chổ dưới một gốc cây rồi cô nàng móc ra một ổ bén mì từ trong một cái bịch dấy. Tui đi tới đó rồi len lén bò từ phía sau lưng của Duyên, cổ đang ngồi dưới đất, và tui nói, “Cái ổ bén mì đó nhìn thấy ngon quá hén.” Cổ dẩn hổng nhìn lên. Cổ vẩn nhìn thẳng dìa phía trước, rồi cổ nói, “Lâm, anh chứ hổng ai khác hết.”


            Chú Thích:

            Ấn Thành = Indianapolis, thành phố ở Hoa Kỳ, thủ đô của bang Indiana “Ấn Bang”.




            <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2011 07:54:54 bởi dohop >
            #21
              dohop 21.11.2011 07:13:05 (permalink)
              0
              18.


              Thôi thì các bạn cho phép tui nói – đó là lần đoàn tụ hạnh phúc nhứt trong đời tui. Duyên khóc và ôm tui, và tui củng làm y như dậy, và mọi người khác trong khu đắp vỏ xe đứng nhìn thắc mắc hổng biết chiện gì đả sảy ra. Duyên nói là cổ sẻ làm xong diệc trong ngày trong vòng 3 tiếng đồng hồ, và biểu tui và ông Dân đi tới cái quáng rượu bên kia đường để uống bia hay đại loại như dậy, và chờ Duyên ở đó. Xong rồi, cổ sẻ đưa tụi tui đến chổ cô ở.


              Tụi tui dô quán rựu và ông Dân kiêu một chai Ríp Bồ tức là “sóng lăn tăn” để nốc bởi dì họ hổng có Dao Găm Đỏ, nhưng mà ổng nói chai Sóng Lăn Tăn ngon hơn, bởi dì nó có “bú kê” hay là “hương vị”, “hương xị” gì đó hấp dẩn hơn. Tui nhớ tới một thủ tướng nào đó có nói “ngồi buồn gải Bát Giái lăn tăn” hay đại lọi như dậy, tui quên rùi.


              Có một đám đàn ông khác đang ở đó, họ chơi phóng phi tiêu và uống bia, uống rượu, cùng lúc có mấy ngừi chơi trò kéo tay ở một cái bàn. Có một tên bự có dẻ như là dô địch kéo tay trong cái quán rựu này, và lâu lâu có ngừi tới xin đấu với hắn nhưng hổng ai thắng nổi hắn. Ngừi ta củng cá độ nửa, hoặc là 5 đô, hoặc là 10 đô một ván.


              Nhâm nhi Sóng Lăn tăn một hồi, ông Dân nói nhỏ dới tui, “Lâm, chú có nghỉ là chú thắng được cái tên bự đó được hông? Trong cái trò kéo tay đó?” Tui nói tui hổng biết, rồi ông Dân nói, “Thôi thì 5 đồng đây nè, tui cá là chú sẻ thắng tên này.”


              Bởi dậy, tui đi tới và nói dới tên này, “Ông bạn có cho tui ngồi đây kéo tay dới ông bạn hông?” Tay này nhìn lên rồi cười rồi nói, “miển là ông bạn có tiền là tui sẵn sàng mời ông bạn chơi thử.”


              Vì vậy, tui ngồi suống, đặt cùi chỏ lên bàn, rồi tụi tui nắm tay lẩn nhau, rồi ai đó la lên, “một, hai, BA!” và trận đấu vật bằng tay bắc đầu. Cái tên đó bắc đầu gầm gừ và rặn y như là một con chó ráng ị ra một hột thị, nhưng khoản 10 dây sau, cánh tay tui đả đè nhẹp cái tay thằng đó trên bàn và tui dứt đẹp hắn trong cái trò kéo tay này. Mấy tên khác đi tới reo hò “hú” dới “há” và tui củng nghe được ông Dân đang la hét và cười lớn.


              Cái tên bị thua hổng có khoái lắm, nhưng hắn đưa tui 5 đồng rồi đứng dậy.


              “Cùi chỏ của tui bị trược,” hắn nói, “nhưng mà lần sau ông trở lại đây, tui muốn độ dới ông nửa, ông chịu hông?” tui gật đầu rồi đi dìa lại bàn chổ ông Dân rồi đưa tiền cho ổng.


              “Chú Lâm,” ổng nói, “chúng ta đả kiếm được một cách kiếm tiền dể dàng để mua ít đồ ăn sống goa ngày.” Tui mới hỏi ông Dân tui có thể mua một hột dịt muối giá 25 xu trong một cái hủ ở quầy được hông, và ổng đưa tui một đồng rồi nói, “Chú mua bất cứ cái gì chú muốn, chú Lâm. Bây giờ tụi mình đả có cách để sống rồi.”


              Sau khi tan diệc, Duyên đi tới quán rựu và ngồi chung dới tụi tui. Duyên sống trong một căn chung cư nhỏ hổng có sa Công Ty Vỏ Xe Nhồi Trộn lắm, và cổ trang trí nhà dới đủ thứ nhỏ nhỏ xinh xinh như là mấy con thú nhồi bông, mấy dây chuổi hạc treo lưng lửng ở cửa phòng ngủ. Tụi tui tới một cái tiệm chạp pô để mua thịt gà, và Duyên nấu bửa ăn tối cho ông Dân và tui, rồi tui kể cho cổ nghe chiện dì đả xảy ra sau cái lần chót tui gặp cổ.


              Duyên chỉ tò mò nhức dìa thiếu tá Thu, nhưng sau khi tui nói là cổ đả đi theo một tên mọi ăn thịt người thì Duyên có dẻ thoải mái. Cổ nói là cuộc sống của cổ củng hổng có hoàn toàng phẻ re lắm trong mấy năm goa.


              Sau khi cổ bỏ cái đám Trứng Nứt, Duyên dời qua Chi-ca-gô dới một cô gái cổ quen được trong lúc cùng biểu tình cho hòa bình. Bọn họ cùng biểu tình trên đường phố rồi cùng bị tống dô tù mấy lần, và Duyên nói là cuối cùng thì cổ bắc đầu mỏi mệt dới cái diệc phải đưa cái mặt mình lên trong tòa án, và cổ củng lo là cái hồ sơ cảnh xát dìa cổ đả bắt đầu thêm màu sắc hay mập ra thiêm.


              Dù sao đi nửa, cổ ở trong cái nhà dới khoản 15 người nửa, và cổ nói là họ hổng hoàng toàn là lọi ngừi dống cổ. Cái đám này hổng mặc quần lót, hổng mặc áo lót hay chuối chiên gì hết, và họ hổng bao dờ dội cầu tiêu. Rồi cổ và một tên trong nhóm quyết định mướn riêng một căn chung cư, bởi dì tên đó củng hổng thích sống cái kiểu như dậy dới cái đám đó, nhưng rồi hai ngừi họ củng hổng sống chung được lâu.


              “Anh biết hông, anh Lâm,” cổ nói, “em còn ráng thử yêu ảnh, nhưng em hổng thể làm được bởi dì em vẫn cứ nghĩ dìa anh.”


              Cổ đả diết thơ cho má của cổ và nhờ má của cổ liên lạc dới má tui để hỏi thăm tui đang bị nhốt ở đâu, nhưng rồi má của cổ viết lại nói là nhà của tụi tui đả bị cháy và Má thì đang sống trong nhà tế bần, nhưng tới lúc cái thơ đó tới tay Duyên thì Má đả bỏ trốn dới một tên đạo Tin Lành rồi.


              Dù xao, Duyên nói là lúc đó cổ hổng còn tiền nửa, và cổ nghe người ta nói công ty vỏ xe đang cần công nhân nên cổ đi xuống Ấn Thành để xin diệc làm. Trong thời dan đó, cổ có coi trên TV là tui sắp xửa bị phóng dô vủ trụ, nhưng cổ đả hổng có thời giang để đi xuống Hội Tân. Duyên nói là lúc đó cổ đang coi TV “trong sự kinh hoàng,” và bởi dì phi thuyền bị rớt, cổ nghỉ là tui đả chết. Kể từ lúc đó, cổ dành hết thời gian để đắp vỏ xe hơi.


              Tui nắm tay Duyên rồi ôm cổ vào lòng và cổ ở trong dòng tay tui một hồi lâu. Ông Dân trườn xuống rồi lăn dô phòng tắm, nói là ổng phải đi đái. Khi ổng đi rồi, Duyên mới hỏi tui làm sao mà ổng làm chiện đó được, và ổng có cần mình giúp hông? Tui nói là “Hông, anh đả thấy ổng đi tè rồi. Ổng tự làm chiện đó một mình được mà.”


              Duyên lắc đầu rồi nói, “Chiến tranh Việt Nam đả cho mình mấy thứ như vầy đây.” Thiệc sự tui củng hổng có gì để cải lại cái câu nói này của Duyên. Đó là một cái cảnh đáng buồn và đáng tiếc, khi mà một người hổng có chưng cẳng phải đái dô cái nón của mình rồi mới đổ nước tiểu dô bồn cầu.


              Ba đứa tui sống trong căn chung cư nho nhỏ của Duyên từ lúc đó. Duyên xắp xếp cho ông Dân một chổ ở góc phòng khách, dới một cái niệm nhỏ, và cổ củng để một cái hủ trong phòng tắm, để mà ông Dân khỏi phải xài tới cái nón của ổng nửa. Mổi buổi sáng, cổ đi làm ở hảng vỏ xe, còn tui và ông Dân thì ngồi ở nhà nói chiện rồi đi xuống cái quáng rựu nhỏ gần chổ làm của Duyên, và tụi tui chờ cho tới lúc cô nàng làm xong công diệc trong ngày.


              Từng lể đầu tiên tụi tui làm như dậy mổi ngày, cái tay bị thua tui trong cái trò kéo tay muốn kiếm cơ hội để lấy lại 5 đồng nên tui sẳn sàng cho hắn cơ hội. Tên này thử mấy lần nửa nhưng cuối cùng thì bị thua khoảng 25 đồng, và sau đó hắn hổng tới nửa. Nhưng mà lúc nào củng có nguiời muốn thử đấu dới tui, và sau một tháng, 2 tháng dì đó, nhiều tên khác ở xa củng tới thử, có nhửng tên ở nhửng vùng khác củng tới kéo tay dới tui. Ông Dân và tui kiếm được khoảng một trăm rưởi hay hai trăm đô mổi tuần, và tui phải nói cho bạn nghe, số tiền này hổng có tệ lắm. Và ông chủ quán rựu, ổng nói là ổng sẻ tổ chức một cuộc thi đấu toàn quốc, và sắm sửa TV và nhiều thứ khác nửa. Nhưng mà trước khi chiện đó xảy ra thì có một chiện khác tới, và chiện này chắc chắng đả thay đổi đời tui.


              Một hôm có một ông tới quán rựu, ông này mặc bộ đồ vét trắng với áo sơ mi kiểu Hạ Uy Di, và ổng đeo thiệt nhiều dây chiền vàng chung quanh cổ của ổng. Ổng đứng lên khi tui vừa kéo tay với một tên trong quán rựu xong, rồi ổng tới ngồi chung bàn dới tụi tui.


              “Tui tên là Mạnh,” ổng nói, “tui có nghe kể dìa anh.”


              Ông Dân mới hỏi ổng nghe được chiện gì, thì ông Mạnh nói, “Tui nghe nói là anh này là người mạnh nhức trên thế giới.”


              “Ông nghe dậy sao?” ông Dân nói, và rồi ông Mạnh nói, “Tui nghỉ là tui có cách làm cho mấy ông kiếm nhiều tiền cở mấy cái thằng hay mấy con mụ chủ tịt trong câu lạc bộ “NÓKÌA” và cách kiếm tiền còn sạch xẻ hơn cái đám đó nửa, thay dì mấy ông cứ ngồi ở đây để kiếm mấy đồng bạc cắc khỉ này.”


              “Cắch nào dậy?” Ông Dân nói.


              “Vật lộn,” ông Mạnh nói, “nhưng hổng phải dật lộn cái kiểu đá dế như mấy tay trong quán rượu này – tui muốn nói là vật lộn thiệc. Trên một vỏ đài, có hàng trăm ngàng ngừi trả tiền để coi.”


              “Mà vật lộn dới ai?” Ông Dân hỏi.


              “Dới ai củng được,” ông Mạnh nói. “Có một đội ngủ nhửng tay đô vật nhà nghề như là Mạc Viên Thám Tử Mặt Nạ, Chí Phèo, Tên khổng lồ xanh lè Lục Cự Nhân, Đại Úy Công An Chưng Vô Mặc, Luật Sư Heo Tiến Vũng – mấy tay đó quý dị biết hết. Mấy tay đô dật giỏi có thể kiếm vài trăm ngàn đô một năm. Chúng tui sẻ bắc đầu từ từ dới người của ông. Chúng tui sẻ dậy cái chú này mấy thế vật, chỉ chú cách goánh, cách kiếm khán giả. Tại sao tui hổng thể cá là cái chú này xẻ trở thành ngôi sao đô dật sáng rực, và chú ta có thể biến khán giả thành nhửng đống tiền bự?”


              Ông Dân nhìn dô tui, rồi nói, “Chú Lâm nghỉ thế nào?”


              “Tui hổng biếc,” tui nói. “Có lẻ tui đang nghỉ dìa diệc trở dìa quê và bắc đầu cái thương nghiệp tôm.”


              “Tôm với Tép!” ông Mạnh nói. “Tại sao dậy chú em? chú có thể kiếm tiền gấp 50 lần bằng cái nghề đô vật hơn là đi bắc tôm! Chú hổng phải làm việc này suốt đời – chỉ trong vài năm lẻ, chú sẻ có vốn liếng đủ để nghỉ xả hơn, có dư tiền gửi trong nhà băng như là có con gà đẻ trứng vàng cho chú.”


              “Có lẻ tui phải hỏi Duyên xem xao,” tui nói.


              “Chú nge nè,” ông Mạnh nói, “tui tới đây để cống hiến cho chú một cơ hội cả đời kiếm củng hổng ra. Nếu chú hổng thích thì chú cứ nói là hổng thích, và tui sẻ hổng quấy rầy chú nửa.”


              “Hông, hổng phải dậy,” ông Dân nói. Rồi ổng quay qua tui. “Chú Lâm nghe đây, một số điều cái ông này nói rất có lý. Ý tui muốn nói là, làm cách nào khác mà chú có thể kiếm đủ tiền để bắc đầu cái thương nghiệp tôm của chú?”


              “Tui phải nói cho chú biết nửa,” ông Mạnh nói, “Chú Lâm, cái ông bạn này của chú có thể làm diệc dới chú, ổng có thể làm người quản lý cho chú. Bất cứ lúc nào chú muốn từ bỏ đô vật, chú được tự do để bỏ nghề. Còn dì để nói nửa?”


              Tui nghỉ dìa chiện đó trong khoản một phút hay đại lọi như dậy. Ổng Mạnh nói nghe củng đả tai, nhưng thường thường cái dì củng có cái bẩy của nó. Dù xao đi nửa, tui mở cái miệng bự của tui và nói hai chử định mện: “Chấp nhận!”


              Đó, tui đả trở thành một thay đô dật nhà nghề như dậy đó. Ông Mạnh có một dăng phòng trong một cái khu thể dục thể thao dưới phố Ấn Thành và mổi ngày, tui và ông Dân đón xe buyết tới đó để mà tui có thể học vật lộn cho đàng hoàn.


              Tui có thể túm gọn lại là: hổng ai được làm cho ai bị đau hết, nhưng mà phải làm sao cho dống như bị đau đớn dử lắm.


              Ngừi ta chỉ tui đủ thứ trò: ôm nửa néo – tức là dùng một tay vòng dưới nách của đối thủ từ đàn sau rồi rồi khóa dô cổ của đối thủ, quay máy bay – tức là khiêng đối thủ để trên lưng rồi quay dòng dòng cho tới khi đối thủ chóng mặc té xuống sàn, rồi cua kẹp Bót Tân, xuống gối giả chày, và đủ thứ như dậy. Ngoài ra, người ta củng dạy ông Dân la hét và chửi bới trọng tài để làm mọi thứ như lộn xộn lên càng nhiều càng tốt.


              Duyên hổng có khoái cái thương nghiệp đô dật của tụi tui lắm bởi dì cổ nói là tui có thể bị đau, bởi dậy tui mới nói là hổng có ai bị đau bết bởi dì tấc cả điều chỉ là đóng kịch thui, thì Duyên nói, “Như vậy thì thi đấu để làm chi dậy?” Đây là một câu hỏi thiệc là hay mà tui hổng thể nào trả lời được cho đúng, nhưng mà dù sao đi nửa, tui đang mong đợi tới ngày tụi tui kiếm được tiền.


              Một hôm ngừi ta chỉ tui một trò gọi là “rớt dô bụng, ” tui phải làm giống như bay trên không rồi đáp xuống trên người đối thủ nhưng tới phúc chót thì đối thủ lăn ra chổ khác. Nhưng mà do cái khỉ dì đó, tui làm sai goài, hai ba lần, tui rớt ngay chóc dô một tên trước khi hắn kịp lăn ra chổ khác. Cuối cùng, ông Mạnh đi lên vỏ đài rồi nói, “Ông nội ơi, Lâm – chú mày chắc là một tên ngốc hay sao đó! Chú có thể làm đau ngừi ta cái kiểu đó, một con khỉ đột vỉ đại như chú!”


              Rồi tui nói, “Đúng rùi – tui là một tên ngốc,” rồi ông Mạnh nói, “Chú mày nói cái dì dậy?” rồi ông Dân, ổng kiêu ông Mạnh tới ổng một chúc rồi ổng giải thích cho ông Mạnh nghe cái dì đó, rồi ông Mạnh nói, “Ối trời! Anh bạn hổng có nói chơi chớ?” và ông Dân lắc đầu. Ông Mạnh nhìn tui rồi nhúng vai, rồi ổng nói, “Thôi thì, sẻ có đủ mọi thành phần trong đô dật.”


              Dù sao đi nửa, khoảng một tiến sau, ông Mạnh chạy ra khỏi văng phòng của ổng rồi tới vỏ đài gặp tui và ông Dân.


              “Tui có rồi!” ổng la lên.


              “Có cái dì?” ông Dân hỏi.


              “Có tên rồi! Tên của nhà đô vật của chúng ta. Tụi mình phải cho Lâm một cái tên để thi đấu. Và tui mới nghỉ ra được cái tên thích hợp.”


              “Cái tên dì dậy?” ông Dân hỏi.


              “Cán Ngố!” ông Mạnh nói. “Tụi tui sẻ mặc tả lót cho Lâm rồi cho nó đội cái nón tai lừa hay là cái nón bộ đội củng được. Cái đám đông sẻ khoái lắm!”


              Ông Dân si nghĩ một hồi. “Tui hổng biếc,” ổng nói, “Tui hổng thích cái tên này lắm. Có dẻ như ông đang hạ thấp Lâm và biến chú ta thành cái trò hề.”


              “Cái đó chỉ là theo thị hiếu của đám đông thui,” ông Mạnh nói. “Anh ta phải biếc đóng kịch chúc chúc. Mấy minh tinh lớn đều làm như dậy mà. Còn cái tên nào hay hơn là cái tên Cán Ngố nửa!”


              “Chúng ta có thể gọi Lâm là “Đỉnh cao trí tuệ” hay là “Phi Hành Da”, Phạm Tưng hay người hành tinh dì đó?” ông Dân nói. “Mấy cái tên đó sẻ hợp hơn. Chú Lâm có thể đội cái nón cối bằng mủ trên đó có mấy cái ăng ten.”


              “Hổng được. Mấy tên đó có người lấy rồi,” ông Mạnh nói.


              “Tui dẩn hổng thích cái tên Cán Ngố,” ông Dân nói. Ổng nhìn tui rồi hỏi, “Chú Lâm nghỉ thế nào?”


              “Tui thiệc sự cóc cần biếc, cái tên khỉ dì củng được,” tui nói.


              Và tình hình là như dậy đó. Sau nhiều tháng tập liện, cuối cùng củng tới cái ngày đầu tiên tui trở thành tay đô dật nhà nghề. Ông Mạnh tới phòng tập thể dục trước cái ngày trọng đại và chửng bị nguyên một cái thùng tả lót dới lại một cái nón tai lừa màu đen. Ổng nói là ổng sẻ trở lại chổ này đúng buổi trưa ngày mai để lái xe đưa tui tới trận đấu đầu tiên ở Mương Sậy.


              Tối hôm đó, khi Duyên dìa nhà, tui dô phòng tắm và mặc tả, rồi đội cái nón cán ngố lên đầu rồi đi ra phòng khách. Lúc đó, ông Dân đang ngồi trên cái xe cây nhỏ của ổng coi TV, còn Duyên thì đang đọc xách. Cả hai ngướt lên nhìn tui khi tui bước ra.


              “Anh Lâm, anh làm cái trò dì dậy?” Duyên hỏi.


              “Đó là bộ đồ đô vật của Lâm,” ông Dân nói.


              “Anh ăng mặc giống một tên khờ quá!” Duyên nói.


              “Mình cứ xem như Lâm đang đóng kịch vậy đó.” Ông Dân nói.


              “Nhưng mà ảnh vẩn giống một tên khờ,” Duyên nói. “Tui hổng thể tin nổi! Ông có thể để cho ảnh ăng mặc dống dậy rồi đi ra chổ công cộng sao?”


              “Cái đó chỉ để kiếm tiền thôi mà,” ông Dân nói. “Ngừi ta còn có một tay có tên là ‘Rau Muống’ và tên này mặc cái khố làm bằng rau muống cột lại, rồi người ta còn lấy một trái dưa hấu móc hết ruột, đục hai cái lổ làm hai con mắt cho cái tên này thấy đường rồi đội dô đầu cái tên Rau Muống này. Một tên nửa tự gọi mình là ‘Tiên Nga’ có đeo hai cái cánh xau lưng và cầm một cây đủa tiên. Cái tên chó này phải nặng cở một tạ rưởi, cô phải nhìn cái tên này thử thì hiểu liền.”


              “Tui hổng cần biết mấy người khác mặc cái gì hay làm cái dì,” Duyên nói, “Tui hổng thích cái trò này chúc xíu nào hết. Anh Lâm, anh làm ơn thay cái bộ đồ khác dùm em.”


              Tui trở dô phòng tắm để cởi cái bộ đồ cán ngố ra. Có lẻ Duyên nói đúng, tui đang si nghỉ - nhưng mà đàn ông con trai phải biết kiếm sống chớ. Dù xao, tui hổng cảm thấy tệ hại lắm nếu tui so xánh tui dới cái tên mà tui phải vật lộn vào tối mai ở Mương Sậy. Cái tên này tự gọi hắn là “Cục Kức Vĩ Đại,” và hắn mặc một cái bộ đồ phủ nguyên người và cái bộ này được sơn và vẻ để hắn nhìn dống một cục kức. Có trời mới biết hắn sống mải trong sự nghiệp quần chúng ra làm xao và sẻ có cái mùi dống cái gì.


              Chú thích:


              Chí Phèo = Gorgeous George , George Raymond Wagner (March 24, 1915 – December 26, 1963) một tay đô vật nhà nghề của Mỹ.


              cua kẹp Bót Tân =
              Boston crab, một thế đô vật, thường là để dứt điểm một đối thủ và chấm dứt cuộc đấu.
              http://en.wikipedia.org/wiki/File:Wallsofjericho@Commons.jpg

              Heo Tiến Vũng = Filthy McSwine – một tên tiếng Anh ám chỉ “Con trai dơ bẩn của một người tên Heo”


              Lục Cự Nhân = The Incredible Hulk


              Mạc Viên Thám Tử mặt nạ =Nhân vật chính trong bộ phim 12 tập The Masked Marvel (
              1943)

              Mạnh = ông Mạnh, Mike, ông bầu đô vật (Wrestling) kiểu Mỹ.


              Mương Sậy = Muncie, một địa danh ở Indiana (“Ấn Bang”)


              Ôm nửa néo = Half nelson, một thế vật.
              http://en.wikipedia....Half-nelson.jpg

              Xuống Gối Giả Chày
              Piledriver, một thế vật có vẻ rất nguy hiểm.
              http://en.wikipedia.org/wiki/File:Kazarian_vs_Shannon_Moore_vs_Chris_Sabin.jpg


              <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2011 11:40:31 bởi dohop >
              #22
                dohop 22.11.2011 11:20:00 (permalink)
                0
                19.


                Cái dao kèo ở Mương Sậy là tui phải bị thằng Kức Vỉ Đại quật đẹp.


                Ông Mạnh nói dới tui trên đường đi tới Mương Sậy. Có dẻ như là Cục Kức Vỉ Đại đả là vai “bác” trong cái trò này, và bởi dậy, đến lược ổng phải thắng, và bởi dì đây là lần suất hiện đầu tiên của tui, tui cần phải thuộc dìa cái phần thua. Ông Mạnh nói là ổng chỉ muốn cho tui biếc trước ngay từ đầu để tui hổng phải buồn hay tủi.


                “Thiệc là hổng thể tin nổi,” Duyên nói, “có người tự coi mình là ‘Cục Kức Vĩ Đại.’ ”


                “Có thể hắn là cục kức vỉ đại thiệc đó,” ông Dân nói, và ổng đang ráng làm cho Duyên vui.


                “Chú Lâm ráng nhớ cái điều này nghe,” ông Mạnh nói, “tấc cả chỉ là đóng kịch. Chú hổng được nổi nóng. Hổng có ai phải bị đau nghe chưa. Phải để Cục Kức Vỉ Đại thắng nghen.”


                Rồi khi tụi tui cuối cùng tới được Mương Sậy, có một cái thính phòng thiệt là lớn nơi mà ngừi ta tổ chức đô dật. Một trận đấu đang sảy ra – Rau Muống đang dật lộn dới một tên tự xưng là “Thú Vật.”


                Cái tên Thú Vật thì lông lá như là con khỉ, và hắn đeo một cái mặc nạ đen che hai con mắc hắn, cái diệc đầu tiên mà tên này làm là dực trái dưa hấu rổng mà tên Rau Muống đang đội trên đầu rồi đá trái dưa hấu dăng dô đám khán dả ở tầng trên cao. Kế tới, hắn túm cái đầu của tên Rau Muống rồi dọng đầu tên này dô cái cột trên vỏ đài. Tên Thú Vật cắng dô tay thằng Rau Muống. Tui cảm thấy có dẻ tội nghịp cho cái tên Rau Muống, nhưng cái tên Rau Muống củng có những mánh khóe thâm độc của hắn – tỉ dụ như là hắn thọt tay dô cái khố rau muốn của hắn rồi lôi ra cái khỉ dì đó như là thuốc làm cho rau muống được tươi của Trung Cộng, và hắn chà cái thuốc này dô mắt cái tên Thú Vật.


                Cái tên Thú Vật rống lên rồi lảo đảo và đi tùm lum hết trên vỏ đài, hắn đang chà mắc của hắn để ráng lấy mấy thứ khỉ đó ra, và tên Rau Muốn đi tới phía xau tên Thú Vật rồi đá dô đích tên này. Xong rồi, tên Rau Muống liệng tên Thú Vật dô sợi dây rào vỏ đài rồi móc chéo sợi dây để cho tên Thú Vật bị kẹt cứng ở đó, và tên Rau Muốn bắc đầu goánh cái tên Thú Vật nhừ tử. Đám đông chửi bới om xòm và bắc đầu liện ly giấy và đủ thứ khỉ dô cái tên Rau Muống, và hắn đưa mấy ngón tay lên chửi lại đám đông. Tui bắc đầu hơi tò mò, hổng biếc cuối cùng ai sẻ thắng, nhưng đúng lúc đó ông Mạnh kiêu tui và ông Dân lên và trở lại phòng thay đồ cho tui mặc bộ “y phục” của tui bởi vì trận kế tiếp là tui dới cái tên Cục Kức Vỉ Đại.


                Sau khi tui đả mặc tả và đội cái nón cán ngố xong, ai đó gỏ cửa và hỏi, “Có Cán Ngố ở trỏng hông?” và ông Dân nói, “Có,” và rồi cái tên đó nói, “Tới phiên mấy ‘du’ rồi, ra liền đi,” và tụi tui đi ra.


                Cục Kức Vỉ Đại đả ở sẳn trên vỏ đài khi tui đi xuống với ông Dân đang đẩy xe bên cạnh tui. Cục Kức chạy lòng vòng vỏ đài làm trò hề dới đám đông, và trời xập niếu tên này nhìn hổng dống một cục kức trong cái khỉ dì đó hắn đang mặc. Dù xao đi nửa, tui leo dô vỏ đài rồi ông trọng tài kiêu tụi tui lại gần rồi nói, “OK, mấy boy, tui muốn một trận đấu đàng goàng và xạch sẻ – tui cấm cái trò móc mắc hay đá dưới thắc lưng, cấm cắn lộn, cấm cào cấu hoặc mấy thứ khỉ như dậy, OK. Tui gậc đầu rồi nói, “Ừa,” và tên Cục Kức bắc đầu nhìn tui dới ánh mắc thiệc là mang rợ.


                Khi tiếng chuông được reo, tui và Cục Kức Vỉ Đại đi đuổi rượt nhau qua lại lòng dòng trên dỏ đài, bất thình lình tên này chọt chưng ra để cho tui dấp té nhưng tui tránh được, và tui chụp vai cái tên này rồi ném hắn dô mấy sợi dây rào vỏ đài. Ngay lúc này thì tui mới khám phá ra cái tên Kức này đả bôi cái khỉ dì đó lên ngừi hắn nhớp nhúa và trơn như mở bò làm cho rất khó để bắc được hắn. Tui ôm dô bụng hắn nhưng hắng trượt ra khỏi tay tui như là một con lương. Tui chụp cánh tay hắn, nhưng hắng củng thót ra được một cách dể dàng, rồi hắn còn nhăng mặc cừi chọc guê tui nửa.


                Rồi cái Kục Kức Vĩ Đại này chạy thẳng dô tui và lủi cái đầu của hắn dô bụng tui, nhưng mà tui bước goa một bên làm hắn bay xuyên qua mấy sợi dây rào, rớt dô khán dả ở hàng ghế đầu. Mọi ngừi hụ lên phản đối và chọc guê cái tên Kức này, nhưng rồi tên này leo lên lại vỏ đài và hắn còn xách theo một cái ghế xiếp. Thằng này bắc đầu dí tui chạy dòng dòng dới cái ghế, và bởi dì tui hổng có cái gì để bảo vệ tui hết nên tui bắc đầu chạy. Nhưng mà cái tên Kức Vỉ Đại, hắn lấy cái ghế goánh dô lưng tui, và cho phép tui nói dới bạn là nó rất là đau. Tui ráng dựt cái gế đó để dục đi, nhưng tên Kức này đả lấy cái ghế đập dô đầu tui, và tui bị dính cứng trong góc kẹt và hổng còn cách nào để trốn nửa. Rồi thằng này đá dô nhượng chưng của tui, rồi khi tui cúi ngừi xuốn để ôm chưn, tên này đá dô cái nhượn kia luôn.


                Ông Dân đang đứng trên thiềm của võ đài la hét dô trọng tài để bắc thằng Kức này phải bỏ cái ghế xuốn, nhưng mà hổng ăng thua dì hết. Thằng Kức Vỉ Đại dọng tui thêm bốn năm lần nửa dới cái ghế đó rồi làm mọt cú nửa cho tui té xuống, rồi thằng này ngồi lên ngừi tui, nó túm tóc tui rồi bắc đầu dọng đầu tui xuống cái sàn vỏ đài. Rồi hắn khóa tay tui rồi bắc đầu vặng ngón tay của tui. Tui nhìn dìa phía ông Dân rồi nói, “Mấy cái khỉ này là cái dì dậy?” và ông Dân ráng chui qua mấy sợi dây để lọt dô nhưng ông Mạnh, ổng đứng dậy túm cổ áo ông Dân rồi kéo ngược lại. Và rồi bấc thình lìn, chuông reo lên, và tui và lết tới cái góc của tui.


                “Ông nghe nè,” tui nói, “cái tên chó này đang diết tui, nó lấy ghế đập dô đầu tui và đủ thứ hết. Tui phải làm cái chiện dì đó dìa mấy cái trò này.”


                “Cái mà chú em cần làm là thua, có dậy thôi,” ông Mạnh nói. “Tên đó hổng có cố ý làm chú đau – hắn chỉ ráng làm cho người ta thấy đả con mắc thui.”


                “Chắc chắn là tui hổng thấy đả,” tui nói.


                “Chú ở trong đó thiêm một dài phúc rồi để cho thằng đó đè chú xuốn,” ông Mạnh nói. “Nhớ là chú sẻ kiếm được năm trăm đô bằng cắch tới đây để bị thua – hổng phải để thắng.”


                “Nếu thằng đó goánh tui bằng cái ghế đó nửa, tui hổng biếc là tui sẻ làm cái gì nửa,” tui nói. Tui nhìn ra ngoài tới đám khán giả, và Duyên đang ngồi đó dới vẻ mặc buồn và sấu hổ. Tui bắc đầu nghỉ là tui đả làm sai dới lẻ phải.


                Dù xao đi nửa, chuông đả reo dà tui phải ra ngoài. Cục Kức Vỉ Đại ráng túm tóc tui nhưng tui đả ném hắn qua một bên làm cho hắn quay dòng dòng dô dợi dây rào giống như một cái bông dụ rồi té xuốn sàn. Tui túm eo tên này kéo hắn đứng dậy nhưng hắn trược khỏi tay tui, đít của hắn rớt lại xuống xàn, rồi hắn rên rỉ, than đau và lấy tay chà đít hắn, và cái điều kế mà tui biết là cái tên quản lý của Cục Kức đả chuyền cho hắn “cái đồ sửa cầu tiêu” là một cái cây gậy với một cái gì bằng mủ gắn dô một đầu và hắn bắc đầu dùng cái đó để đập dô đầu tui. Rồi thì, tui giực cái cây rồi bẻ gảy nó ra làm hai trên đầu gối tui, và tui bắc đầu dí cái tên này, nhưng lúc nó tui thấy ông Mạnh nhìn tui lắt đầu, và bởi dậy, tui để cho cái thằng kức này tới chụp tay tui rồi vặng tay tui rồi khóa tay tui ở phía sau lưng tui, cái kiểu này gọi là khóa cái búa.


                Cái tên chó đẻ này muốn bẻ gảy cánh tay tui. Hắn ấn cái đầu tui xuống thảm rồi bắc đầu dùng cùi chỏ dọng dô đàng său đầu của tui. Tui có thể thấy ông Mạnh gật đầu và cười khoái chí. Thằng kức này đứng dậy rồi bắc đầu đá dô bụng và dô be xường của tui, rồi một lần nửa hắn đi lấy cái ghế rồi dùng cái ghế đập dô đầu tui tám, chín lần nửa và cuối cùng thì hắn dùng đầu gối đè mạnh lên lưng tui và tui hổng còn nhúc nhích cục kựa được cái gì nửa.


                Tui chỉ nằm đó, còn cái thằng đó ngồi lên đầu tui cho đến khi trọng tài điếm tới số ba và trận đấu coi như xong. Cái tên Kức này đứng dậy nhìn xuống tui khinh bỉ, rồi hắn nhổ nước miến dô mặc tui. Đó là một điều kinh khủng mà tui hổng biếc phải làm gì nửa, tui không thể không nín khóc nổi, và tui bắc đầu khóc.


                Cục Kức Vỉ Đại chạy dòng dòng trên dỏ đài để khoe chiến thắng của hắn, và ông Dân đi lên rồi đẩy xe tới tui và bắc đầu lău mặc tui với một cái khăn, và điều kế tui biết, Duyên củng đi lên vỏ đài ôm tui và khóc, còn đám đông thì rống lên, la hét om xòm và thảy đủ thứ khỉ lên vỏ đài.


                “Đi, tụi mình ra khỏi chổ này,” ông Dân nói, tui đứng dậy và cái thằng Kức đó còn lè lửi nhăn cái mặc kức của nó để chọc guê tui.


                “Ông có cái tên thiệc là đúng với ông,” Duyên nói dới Cục Kức Vỉ Đại khi hắn đi ra khỏi vỏ đài. “Cái màn dừa rồi thiệc là nhục nhả và dơ dáy.”


                Có thể là Duyên nói như dậy cho cả hai đứa tui. Tui chưa bao dờ cảm thấy nhục nhả như dậy trong suốt cuộc đời của tui.


                Tụi tui điều rất ngượng ngịu trên chiến xe chở tụi tui ngược dìa Ấn Thành. Ông Dân và Duyên gần như hổng nói cái dì hết, còn tui thì ngồi băng ghế sau, sót xa và đau đớn lụy tàn.


                “Chú Lâm, tối hôm nay chú đóng kịch góa hay,” ông Mạnh nói, “nhức là cái phần khóc mùi mẩn dào cuối trận đấu – cái đám quần chúng khoái hết sức!”


                “Cái đó hổng phải đóng kịch,” ông Dân nói.


                “Ôi, có cái con mẹ dì đâu,” ông Mạnh nói. “Coi nè – lúc nào củng phải có một người thua cuộc chớ. Nghe tui nói nè – lần sau, tui sẻ bảo đảm làm cho chú Lâm thắng. Quý vị cảm thấy thế nào?”


                “Còn lâu mới có cái ‘lần sau,’” Duyên nói.


                “Tối nay chú ta kiếm tiền nhiều, phải hông nè?” ông Mạnh nói.


                “Năm trăm đồng bạc để bị bằm dập bởi một cục kức thiệt là bự, số tiền đó hổng có nhiều,” Duyên nói.


                “Nhưng mà đây là trận đấu đầu tiên của chú mà. Thui để tui nói quý dị nghe – lần tới, tui trả sáu trăm đô.”


                “Tụi tui muốn một ngàn hai!” ông Dân nói.


                “OK, chín trăm đô,” ông Mạnh nói.


                “Nhưng tụi mình để cho ảnh mặc đồ tắm, thay dì mặc tả lót và đội cái nón cán ngố đó?” Duyên nói.


                “Nhưng mà khán giả khoái chú Lâm mặc tả và đội nón ngố,” ông Mạnh nói. “Chú ta rất có duyên.”


                “Nếu ông củng mặc dống y như dậy luôn, ông thấy thế nào?” ông Dân nói.


                “Tui hổng có ngố,” ông Mạnh nói.


                “Đ.M.. ông câm cái họng dìa cái chiện đó được hông!” ông Dân nói.


                Dù sao, ông Mạnh là ngừi biết dữ lời. Lần tới tui đi vật lộn, tui vật một tên tên là “Ruồi Bự.” Tên này ăn mặt theo cái kiểu dì đó làm cho hắn có cái mỏ bự chỉa ra y như con ruồi, hắn có cái mặc nạ dới hai con mắc bự lòi ra ngoài. Tui phải liệng hắn đủ mọi nơi trên vỏ đài và cúi cùng tui ngồi lên đầu của hắn và rồi bỏ túi chín trăm đô. Hơn vậy nửa, mọi người trong đám đông reo hò hoang hô um xùm và la lên, “Chúng tui muốn Cán Ngố! Chúng tui muốn Cán Ngố!” Cái giao kèo này coi bộ hổng có tệ chúc nào.


                Kế tới, tui phải dật lộn dới cái tên Tiên Nga, và ngừi ta còn để tui dựt cái đủa thần của hắn để dọng dô cái đầu hắn. Sau đó, tui phải dật lộn dới cả đống nhửng tay đô vật nhà nghề, và ông Dân dới tui đả để dành được khoản năm ngàn đô cho cái thương nghiệp tôm. Nhưng bạn hảy cho phép tui nói cái điều này: tui được cái đám khán dả khoái dử dội luôn. Các cô, các bà diết thơ cho tui, rồi ngừi ta bắc đầu bán nón cán ngố để khán giả mua làm kỷ niệm. Nhiều lúc tui bước dô vỏ đài và đám khán giả đả có năm chục tới hơn trăm người đội nón cán ngố và đám đông cùng dổ tay hoan hô và kiêu tên tui. Cái dụ này làm tui cảm thấy củng khoái khoái, bạn biết hông?


                Củng trong thời giang này, tui và Duyên sống chung dới nhau khá đầm ấm và hạp nhau mọi thứ ngoại trừ cái nghề đấu vật của tui. Mổi tối, tụi tui trở dìa căn chung cư, tụi tui nấu bửa ăn tối rồi tụi tui tụ lại trong phòng khách để bàn dìa kế hoặch mở cái thương nghiệp tôm. Tụi tui tính như dầy, tụi tui sẻ dời xuống Bải Dàu Lá Ba Tre, quê hương của thằng Bửu, để kiếm một vùng đầm lầy gần vịnh Mể Tây Cơ hay goanh guẩn chổ đó. Tụi tui phải mua lưới đánh tôm và lưới mắc cáo, lưới chuồng gà dì đó, và một cái thuyền chèo nhỏ để đi cho tôm ăn cho đám tôm bự thiêm, và có nhiều thứ nửa cần sắm xửa. Ông Dân nói là tụi tui phải kiếm được một chổ để ở, để mua đồ ăn, đồ dùng, đại loại như dậy, trong thời giang chờ để có lời, và tụi tui củng phải có cách để đưa hàng ra thị trường. Tính chung lại, ông Dân nói là tụi tui sẻ tốn khoản năm ngàn đô để bắc đầu mọi thứ trong năm đầu tiên – sau đó, thương nghiệp có thể tự kiếm tiền được rồi.


                Lúc này thì tui có một trở ngại dới Duyên. Cổ nói là tụi tui đả có năm ngàn đồng rồi, tại sao hổng chịu bắc đầu cuốn gói đi xuống dưới Bải Dầu Lá Ba Tre? Ừa, tui biết quang điểm của Duyên, nhưng thiệt tình mà nói, tui chưa sẳng sàng từ bỏ cái chổ này.


                Bạn biết hông, lâu lắm rùi, kể từ trước lúc tụi tui chơi đá banh bầu dục dới cái đám lột bắp mất dạy Ne Bơ Rát Ca ở cái trận Cam Cuối Mùa, mải cho tới giờ này tui mới cảm thấy là tui đạt được một thành quả gì đó. Có lẻ, tui có một chút thành quả dìa cái trò ping-pong lúc tui ở Trung Cộng, nhưng mà cái đó chỉ kéo dài ít tuần. Nhưng mà bây giờ, bạn biết hông, mổi tối thứ bảy và mổi từng, tui điều ra ngoài đó để thấy và nghe đám đông chào đón. Và ngừi ta chào đón tui – cán ngố hay hổng ngố củng dậy.


                Để hiểu tui hơn, bạn phải nghe cái đám đông đó reo hò khi tui dức đẹp tên Công Tử câu lạc bộ NÓKÌA, cái tên này tới võ đài dới nhửng tờ giấy bạc một trăm đô dán dính dô người của hắn. Rồi có một tên tên là “Ô Nhục Nam Ải,” tên này bị tui hạ đẹp bằng một cú cua kẹp Bót Tân và tui thắng giải Dô Địch Miền Đông, và được đeo cái đai vô địch. Sau đó, tui phải dật lộn dới một thằng có tên là Đại Gian Đồ Cổ, tên này nặng gần 2 tạ và mặc một bộ đồ da thú và thường mang mấy món đồ cổ tới như trống đồng, chuông đồng, gậy gộc cổ xưa mang đậm màu sắc dân tộc.


                Nhưng một hôm Duyên dìa nhà từ xưởng dỏ xe rồi nói, “Anh Lâm, tụi mình phải nói chiện dới nhau một chúc.”


                Tụi tui đi ra ngoài và đi dạo bộ gần một con suối, rồi Duyên tìm chổ để tụi tui ngồi xuống, rồi cổ nói, “Anh Lâm, em nghỉ là cái thương nghiệp vật lộn của anh đả đi quá xa rồi.”


                “Em nói sao?” Tui hỏi, mặc dù tui ngỉ là tui biết ý Duyên muốn nói cái gì.


                “Em nói là bây giờ tụi mình đả có gần mười ngàn đô rồi, số tiền này lớn hơn gấp đôi số tiền mà ông Dân nói là tụi mình cần để bắc đầu cái thương nghiệp tôm. Và em bắc đầu thắc mắc tại sao anh vẩn chỉ tiếp tục lên tới chổ đó mổi tuần để biến mình thành trò cười cho thiên hạ.”


                “Anh đâu có làm chò hề gì đâu,” tui nói, “anh có nhiều khán giả hâm mộ để mà anh nghỉ tới họ. Anh rất nổi tiếng. Anh hổng thể tự nhiên bỏ họ rồi đi như dậy được.”


                “Hổng thể cái con khỉ!” Duyên nói. “Anh cho là họ ‘hâm mộ’ anh à? Rồi anh nghỉ như dậy là ‘nổi tiếng’ hả? Cái đám người đó là cái đám khùng điên ba trợn chiên bỏ tiền ra để nhìn mấy thứ tầm bậy tầm bạ. Mấy cái đám ngừi lớn trưởng thành rồi mà còn mặc tả dới khố rồi dả bộ goánh nhau, cấu xé nhau. Và cái đám ngừi tự kiêu mình là ‘Rau Muống’, hay ‘Cục Kứt Vỉ Đại,’ hay ‘Bác Gái Gian Hồ,’ và mấy thứ tục tỉu như dậy – và còn anh, anh tự gọi anh là ‘Cán Ngố’!


                “Như dậy có dì sai đâu?” tui hỏi.


                “Như dậy thì anh có nghỉ là cái điều đó làm em cảm thấy thế nào hông? Cái anh chàng mà em đang yêu cho tới bây giờ được mọi người biết rỏ biết rành là một tên ‘Cán Ngố,’ là cái ngừi tự đưa mình ra làm trò hề cho thiên hạ mổi tuần – và làm trò hề trên dô tuyiến nửa!”


                “Tụi mình có thiêm tiền để mua cái ti vi đó,” tui nói.


                “Điệt mẹ cái số tiền dư đó,” Duyên nói. “Tụi mình đếc cần có dư tiền!”


                “Có ai nghe nói có ngừi hổng cần có thiêm tiền hông?” tui nói.


                “Tụi mình hổng có cần dử như dậy,” Duyên nói. “Em muốn nói là, cái em muốn là một nơi iên tỉnh để tụi mình ở, em muốn anh có một nghề đàng hoàng, như là cái thương nghiệp tôm – em muốn tụi mình có một cái nhà nhỏ, có lẻ có một cái vườn, hay một con chó hay cái gì đó – có lẻ, tụi mình nên có con cái. Em đả chán được nổi tiếng rồi, chán từ lúc ở băng Trứng Nức lận, nổi tiếng hổng cho mình được cái dì hết. Em đả hổng tìm được hạnh phúc. Em đả gần 35 tuổi rồi. Em chỉ muốn an cư lạc nghiệp…”


                “Em coi nè,” tui nói, “có lẻ anh sẻ là ngừi để lên tiếng là có bỏ đô dật hông. Ảnh hổng có làm cái nghề này goài đâu – nhưng mà bây giờ chưa đúng lúc để anh bỏ nghề.”


                “Nhưng mà em củng sẻ hổng chờ mải được,” Duyên nói, nhưng tui đả hổng tin là cô ta đả nói thiệc như dậy.


                <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2011 05:09:44 bởi dohop >
                #23
                  dohop 23.11.2011 04:48:20 (permalink)
                  0
                  20.


                  Tui đấu thiêm khoản hai trận nửa sau lần đó, và đương nhiên, tui thắng hết hai trận này, rồi ông Mạnh kiêu ông Dân dới tui tới văn phòng của ổng rồi nói, “Chú Lâm nè, tuần này chú sẻ vật lộn dới Ông Giáo Sư.”


                  “Ổng là ai dậy?” ông Dân hỏi.


                  “Tay này từ Cali tới,” ông Mạnh nói, “cái môn thể thao này đang rất được ưa chuộng ở Cali. Ông Giáo Sư này là tay hạng nhì trong Vô Địch Đấu Vật Miền Tây.”


                  “OK. Tui đấu với hắn liền,” tui nói.


                  “Nhưng mà còn một điều nửa,” ông Mạnh nói. “Lần này, chú Lâm, chú phải thua.”


                  “Phải thua sao?” tui nói.


                  “Ừa, phải thua,” ông Mạnh nói. “Chú Lâm nè, chú đả thắng mổi tuần và điều này sảy ra nhiều tháng rồi. Chú hổng thấy là thỉnh thoản chú phải thua ngừi ta mới thương chú hay sao?”


                  “Sao lại có chiện đó được?”


                  “Đơn dản thui. Con ngừi ta thường thương nhửng ngừi bị thua thiệt. Chú bị thua, lần sau thiên hạ thương chú hơn.”


                  “Tui hổng thích bị thua,” tui nói.


                  “Ông trả bao nhiêu tiền?” ông Dân hỏi.


                  “Hai ngàn.”


                  “Tui hổng thích,” tui nói lần nửa.


                  “Hai ngàn là số tiền rất lớn,” ông Dân nói.


                  “Tui vẩn hổng thích,” tui nói.


                  Nhưng mà tui đả chấp nhận cái dao kèo này.


                  Gần đây, tính tình của Duyên hơi kỳ cục, nhưng tui cứ cho là cô nàng bị căng thẳn hay đại loại như dậy. Nhưng rồi một hôm, Duyên dìa nhà rồi nói, “Anh Lâm, em đả chịu hết nổi rồi. Anh đừng đi tới vỏ đài để vật lộn nửa nha.”


                  “Anh phải tới đó, em à,” tui nói. “Dù sao, lần này anh phải thua.”


                  “Thua?” Duyên hỏi. Tui dải thích cho Duyên nghe y như là ông Mạnh đả dải thích cho tui, và cổ la lên, “Thiệt là quá cở thợ mộc, anh Lâm, em hổng thể nói dì thiêm được nửa!”


                  “Đời là dậy đó,” tui nói – câu này có ngỉa gì củng được.


                  Dù xao, khoản một ngày hôm sau hay trể hơn, ông Dân trở dìa nhà sau khi ổng đi tới một chổ nào đó, rồi ổng nói là ổng có chiện cần bàn dới tui. “Chú Lâm, tui nghỉ là tui đả kiếm được dải pháp cho vấn đề rùi.”


                  Tui mới hỏi cái giải pháp đó là dì dậy. Và ông Dân nói, “Tui nghỉ là tốt nhức tụi mình nên thoát ra khỏi cái bít dì nượt vật lộn này thiệt là sớm. Tui biết là Duyên hổng thích nó, và niếu tụi mình muốn bắc đầu dô cái thương nghiệp tôm thì tụi mình nên tập trung dô nó. Nhưng,” ông Dân nói, “Tui đả nghỉ ra một cách để ra khỏi cái nghề dật lộn một cách nhanh lẹ, gọn gàng và sạch sẻ.”


                  “Cắch nào dậy?” tui hỏi.


                  “Tui mới nói chiện dới một tay này dưới phố. Hắn có cái thương nghiệp cá độ và hắn cho biết là ai củng hùa dới nhau cá là chú sẻ thua tay Giáo Sư trong thứ bảy tới.”


                  “Vậy thì xao?” tui nói.


                  “Nếu chú thắng thì sao?”


                  “Tui thắng hả?”


                  “Chú cứ goánh cho dăng cái tên Giáo Sư đó.”


                  “Tui sẻ có dấn đề lớn dới ông Mạnh,” tui nói.


                  “Kệ mẹ cái tên Mạnh,” ông Dân nói. “Chú coi nè, mình cứ thỏa thuận như dầy. Giả xử tụi mình lấy mười nghàn đồng đả để dành đem đi cá độ là chú sẻ thắng? Cá một ăn hai. Rồi chú goánh dăng cái tên Giáo Sư đó là tụi mình sẻ có hai chục ‘kí’.”


                  “Nhưng rồi sẻ có đủ thứ dấn đề xảy ra dới tui,” tui nói.


                  “Tụi mình ôm hai chục ngàn đô rồi bỏ mẹ luôn cái phố này,” ông Dân nói. “Chú có biết là tụi mình có thể làm được cái gì dới hai chục ‘cây’ hông? Tụi mình có thể mở cái thương nghiệp tôm bự vỉ đại mà vẩng còn một đống tiền để xài. Tui cũng đang nghỉ là, dù xao, chúng ta đả đến lúc phải bỏ cái khỉ vật lộn này rồi.”


                  Thôi thì, tui nghỉ ông Dân là quản lý của tui, và tui củng thấy là Duyên củng muốn tui ra khỏi cái khỉ vật lộn này, và hơn nửa, có hai chục ngàn thì thiệt là hổng có tệ chúc nào.


                  “Chú nghỉ thế nào?” ông Dân hỏi.


                  “OK,” tui nói. “Đồng ý!”


                  Cái ngày mà tui phải vật lộn Ông Giáo Sư đả tới. Trận đấu sẻ được diển ra ở thành phố Phước Quyên, ông Mạnh đả ghé tới để chở tụi tui đi, và ổng đang nhấn kèn xe ở bên ngoài, tui hỏi Duyên đả chửng bị xong chưa.


                  “Em hổng đi,” Duyên nói. “Em xẻ coi trên TV được rồi.”


                  “Nhưng em phải đi mới được,” tui nói, rồi tui nhờ ông Dân dải thích cho Duyên hiểu tại sao cổ phải đi theo.


                  Ông Dân nói cho Duyên nghe cái kế goạch của tụi tui, theo đó, Duyên phải đi cùng, bởi dì hai đứa tui hổng lái xe được, tụi tui phải trở dìa Ấn Thành sau khi goánh gục cái tên Giáo Sư.


                  “Hai đứa tui hổng có đứa nào lái xe được hết,” ông Dân nói, “và tụi tui cần có một chiếc xe thiệc mạnh và nhanh chờ ở bên ngoài khi trận đấu xong xuôi để đưa tụi tui trở lại đây để lảnh hai chục ngàn ở chổ cá độ và rồi tụi mình cuốn gói ra khỏi cái vùng này.”


                  “Hừ, tui hổng có ăn nhậu dì hết với cái kiểu làm ăn như vậy,” Duyên nói.


                  “Nhưng mà mình xẻ kiếm được hai chục ngàn đô lận,” tui nói.


                  “Đúng rồi, và kiếm bằng cách dan lận nửa!” Duyên nói.


                  “Ừa, nhưng mà gian lận là cái trò mà Lâm đang làm từ trước tới dờ,” ông Dân nói, “với cái kiểu thắng thua đả được tính trước ngay từ đầu như dậy.”


                  “Tui sẻ hổng bao dờ làm mấy chiện dống dậy,” Duyên nói, và ông Mạnh nhấn kèn xe nửa, rồi ông Dân nói, “Thôi, tụi tui phải đi. Tụi tui sẻ gặp lại thím ở đây lát nửa, sau khi trận đấu kết thúc – bằng cách này hay cách khác.”


                  “Đàn ông mấy ông phải tự biết xấu hổ dới chính mình,” Duyên nói.


                  “Thím sẻ hổng nói chiện đạo đức như dậy khi tụi tui trở dìa dới hai chục ngàn đô la xanh rờn trong túi đâu,” ông Dân nói.


                  Dù xao đi nửa, tụi tui phải đi thôi.


                  Tui hổng có nói nhiều trên chiến xe đi tới Phước Quyên bởi vì tui, như là xấu hổ, bởi dì tui có ý tưởng gạt ông Mạnh. Ổng đối sử dới tui hổng đến nổi tệ lắm, nhưng mặc khác, như ông Dân đả dải thích cho tui nge, tui củng đả làm ra rất nhiều tiền cho ông Mạnh, như vậy thì củng công bằng thui.


                  Khi tụi tui tới vỏ đài thì trận đấu đầu tiên đả xảy ra rồi – Đại Gian Đồ Cổ đang bị đập và bị đá tơi bời bởi Tiên Nga. Và trận kế là trận đấu vật đồng đội của mấy nữ đô vật lùn. Tụi tui dô phòng thay đồ và tui mặc tả và đội nón ngố. Ông Dân nhờ ai đó kiêu điện thoại tới một hảng tắc xi để xắp xiếp một chiếc tắc xi chờ tụi tui ở bên ngoài và bảo đảm xe nóng máy khi trận đấu kết thúc.


                  Ngừi ta gỏ cửa phòng tui khi tới giờ tui phải đấu. Tui và Ông Giáo Sư là cái màn chính của tối nay.


                  Ông Giáo Xư đả đứng sẳn ở trong vỏ đài khi tui đi ra. Cái tên Ông Giáo Sư là một tên nhỏ con nhưng thân người chắc chắn như kẻm gai, tên này để râu cằm và đeo cái kiếng dày, mặc bộ áo dài đen và đội mảo giáo sư tiến sỉ đại học. Trời sập niếu tên này nhìn hổng dống giáo sư với cách ăn mặc và tướng mạo như dậy. Tui quyết định ngay lúc đó là sẻ bắt tên Giáo Sư này ăn cái mão của hắn.


                  Rồi thì tui leo dô dỏ đài và tên Em Xi ở đó nói, “Thưa quý bà và quý ông.” Lúc này thì đủ tiếng la hét chọc guê nổi lên, rồi hắn nói tiếp, “Chúng tui rất hảnh diện được tổ chức màn đấu hấp dẫn nhứt của Hội Đô Vật Bắc Mỹ với hai vỏ sỉ sừng xỏ nổi tiếng nhức của Hoa Kỳ – Ông Giáo Sư và Cán Ngố!”


                  Tên đó nói tới đó thì có góa nhiều tiếng hoang hô và tiếng hú chọc guê lẩn lộn cùng nhau nổi lên, hổng có cách nào để biết được cái đám đông đó đang dui hay đang tức giận nửa. Dù xao, điều đó hổng thành vấn đề nửa, bởi dì tiếng chuông đả reo và trận đấu bắc đầu.


                  Ông Giáo Sư cởi cái áo dài của ổng, cùng dới cặp mắc kiếng dày và cái mão tiến sỉ và bắc đầu đi lòng dòng quanh tui, hắn chỉ ngón tay dô mặt tui, ngón tay hắn run lên như là hắn đang rày la hay dậy dỗ tui cái gì đó. Cái khỉ này kéo dài một hai phút rồi rồi Ông Giáo Sư đả phạm một lổi. Hắn chạy dòng ra phía sau lưng tui và tính đá dô đít tui, nhưng tui đả chụp cánh tay của hắn rồi quay hắn dô mấy sợi dây rào vỏ đài. Tên Giáo Sư trúng mấy sợi dây rồi tưng ra như trái banh, và khi hắn tưng ra tui gạt cho hắn té xuống, tui chuẩn bị bằm tên này bằng chiến thuật Rớt Dô Bụng, nhưng khi tui rơi xuống, tên Giáo Sư đã lăn ra tới cái góc của hắn trên vỏ đài, và khi tui nhìn lên, tên Giáo Sư đả cầm trong tay hắn một cái thước cây củ kỷ.


                  Tên Giáo Sư guơ cây thước trong tay như là hắn sắp xửa quất dô mông tui, nhưng khi tui chụp tay hắn, hắn lại dùng cây thước này chọt dô mắc tui, như là muốn móc mắt tui dậy. Tui phải nói là cái cú này thiệc là đau, tui choán ván mặc mày, tui lảo đảo và hổng thấy được cái gì hết, tui còn đang lảo đảo thì tên này chạy ra phía sau tui rồi bỏ cái khỉ gì đó dô trong tả lót của tui. Và hổng bao lâu, tui biết được đó là cái gì – cái đó là kiến! Có trời mới biết cái tên này kiếm bầy kiến này từ đâu ra, nhưng đám kiến này bắc đầu cắn tui và tui thiệc là đau đớn khổ sở.


                  Ông Dân ở đó và ổng la lên kiêu tui dức đẹp cái tên Giáo Sư đi, nhưng mà chiện đó hổng dể làm chúc nào bởi dì tui còn phải đấu với đám kiến trong quần tui nửa. Dù xao, chuông đả reo và cái vòng đấu này chấm dứt, tui trở dìa góc của tui và ông Dân đang cố gắng dẹp đám kiến trong quần tui.


                  “Cái trò này dơ bẩn quá,” tui nói.


                  “Chú dứt điểm hắn đi,” ông Dân nói, “tụi mình hổng thể làm hư việc được.”


                  Vòng hai bắc đầu và Ông Giáo Sư đi tới nhăng mặc chọc guê tui. Rồi khi ổng tới gần tui tui chụp ổng rồi nâng ổng lên khỏi đầu tui và tui bắc đầu chơi trò Quay Máy Bay.


                  Tui quay tên này tới bốn chục hay năm chục vòng cho tới khi tui chắc chắng là hắn đả chóng mặc, rồi tui liệng hắn thiệt mạnh qua khỏi hàng rào của vỏ đài tới đám khán dả. Hắn rớt xuống chổ hàng thứ năm ở khán đài và rớt dô đùi một bà già đang móc áo len, và bà này bắc đầu lấy cây giù của bả quất Ông Giáo Sư mấy cái.


                  Vấn đề là cái trò Quay Máy Bay củng làm tui choáng ván. Mọi thứ quanh tui quay mòng mong nhưng tui nghỉ là điều đó hổng sao bởi dì tui sẻ hết chóng mặc, và dù sao, tên Giáo Sư, chắc chắn là đả tiêu tùng rồi. Nhưng mà tui đả lầm.


                  Tui đả gần hết chóng mặc thì bắc thình lìn, tui thấy cái dì đó đụng mắc cá chưng tui. Tui nhìn xuốn, và trời sập niếu Ông Giáo Sư đả hổng có leo lên vỏ đài trở lại. Lần này hắn đem theo cuộn len hắn lấy của bà già đan áo, và bây giờ hắn lấy giây len quấn quanh hai bàn chưng của tui.


                  Tui ráng vặng vẹo để thoát ra, nhưng tên Giáo Sư chạy lòng dòng quanh tui dới cuộn chỉ đan trên tay hắn, hắn quấn tui như là quấn một xác ướp Ai Cập. Hổng bao lâu, tay tui bị cột, bàn chưng tui hổng nhúc nhích, tui hổng làm được cái khỉ dì hết. Ông Giáo Sư cột dây len thành một cái nơ ở ngay ngực tui rồi đứng trước tui cúi đầu chào – y như ổng là một nhà ảo thuật mới làm song một màn hô biến hay đại lọi như dậy.


                  Rồi tên Giáo Sư này đi tà tà tới góc của hắn, lấy một cuốn xách bự - chắc là một cuống tự điển – rồi hắn trở lại chổ tui, cúi đầu chào nửa. Xong rồi hắn lấy cuốn tự điển bự này dọng dô đầu tui. Tui hổng làm được cái dì hết. Tên này có lẻ đả đập tui mười tới mười hai lần trước khi tui té xuống. Tui nằm một đống hổng nhúc nhích được và tui nghe mọi ngừi hoang hô trong lúc Ông Giáo Sư ngồi lên vai tui để đè tui xuốn – và Ông Giáo Sư đả thắng trận đấu.


                  Hai ông Mạnh và Dân chui dô vỏ đài để cởi trói cho tui và dúp tui đứng dậy.


                  “Thiệt là hết xảy!” ông Mạnh nói, “hổng thể nói gì hơn là hết xảy! Ngay cả tui, tui củng hổng thể nào xắp xếp trận đấu hay như dậy nổi!”


                  “Ông im cái miệng được hông?” ông Dân nói. Rồi ổng quay qua tui. “Hoàn cảnh của chú hay thiệt! Thua trí Ông Giáo Sư,” ông Dân nói.


                  Tui hổng nói dì hết. Tui cảm thấy tệ hại lắm. Tui đả mất tất cả và một điều tui biết chắc chắng là tui sẻ hổng bao giờ vật lộn nửa.


                  Tụi tui hổng cần cái xe tắc xi để tẩu thoát sau chiện đó, bởi dậy ông Dân và tui đi cùng với ông Mạnh trở dìa Ấn Thành. Trong suốt chiến đi, ông Mạnh nói tui đả thua ông Giáo Sư một cách tiệt vời bằng cái kiểu đó, và lần tới tui sẻ thắng như thế nào và sẻ tui sẻ biến mổi người khán giả thành một đống bạc trị giá hàng ngàn đô la.


                  Khi xe ông Mạnh dừng dô lề ở căn chung cư của tụi tui, ổng quay người ra xau đưa ông Dân một bao thơ trong đó có hai ngàn đô mà ông đả hứa trả tui cho trận đấu dới Ông Giáo Sư.


                  “Đừng lấy,” Tui nói.


                  “Cái gì?” ông Mạnh nói.


                  “Ông nghe đây,” Tui nói, “tui phải nói dới ông điều này.”


                  Ông Dân xen dô. “Chú Lâm muốn nói là, chú sẻ hổng vật lộn nửa.”


                  “Ông đang nói chơi phải hông?” ông Mạnh hỏi.


                  “Hổng có nói chơi,” ông Dân nói.


                  “Tại sao dậy?” ông Mạnh hỏi. “Chiện dì xảy ra dậy, chú Lâm?”


                  Trước khi mà tui có thể mở miệng, ông Dân nói, “Chú Lâm hổng muốn nói chiện đó bây giờ.”


                  “Thôi thì,” ông Mạnh nói, “Tui nghỉ là tui hiểu chú Lâm. Chú ngủ ngon tối nay nhe. Việc đầu tiên tui làm vào ngày mai là tới đây lúc sáng, rồi tụi mình cùng nói chiện, OK?”


                  “Ô Kê,” ông Dân nói, và tụi tui ra khỏi se. Khi ông Mạnh đi rồi, tui mới nói, “Đúng ra ông đừng nhận xố tiền đó.”


                  “Nhưng mà, Lâm, nó là tòn bộ xố tiền mà chúng ta còn lại bây giờ đó!” ổng nói. Tất cả đả biến mất hết rồi. Sau một dài phút tui mới hiểu được điều ông Dân nói thiệc là chính xác.


                  Tụi tui dô nhà và, ôi trời ơi, Duyên củng đả biếng mất luôn. Toàn bộ đồ đạc của Mỷ Duyên đả mất tiêu, ngoại trừ mấy tấm trải dường sạch và mấy tấm khăn đả giặt sạch sẻ và nồi niêu xoong chảo cổ để lại cho tụi tui. Trên bàn, trong phòng khách là một tờ giấy có chử viết của Duyên. Ông Dân thấy cái thơ này trước, rồi ổng đọc lớn cho tui nghe. Cái thơ nói như dầy:



                  Anh Lâm yêu,

                  Em chỉ không còn chịu đựng nổi nữa. Em đã cố gắng thổ lộ với anh những cảm xúc của em, nhưng anh đã có vẻ không màng tới. Có một cái gì đó xấu xa một cách đặc biệt trong cái việc mà anh đã làm tối nay, bởi vì nó không lương thiện, và xin anh hãy tha thứ cho em bởi vì em không thể với anh được nữa.



                  Có lẽ là lỗi tại em, một phần, bởi vì em đã đến cái tuổi mà em cần dịu xuống. Em nghĩ về việc có một căn nhà và một mái ấm gia đình và bắt đầu đi lễ nhà thờ, đi chùa hay làm những chuyện như vậy. Lâm, em đã biết anh từ hồi mình còn học lớp một – gần ba mươi năm – và em đã được nhìn anh lớn lên, cao lớn, khỏe mạnh và hiền lành. Và cuối cùng khi em hiểu rằng em đã yêu anh và cần anh bao nhiêu – khi anh lên tới tận Bót Tân để gặp em – em đã là một cô gái hạnh phúc nhất trên quả địa cầu này.



                  Và rồi anh hút quá nhiều cần sa, rồi anh đã lăng nhăng với mấy cô gái ở Tỉnh Phố, và ngay cả sau chuyện đó, em đã nhớ anh nhiều lắm, nên em đã thật mừng khi anh đi tới Hoa Thịnh Đốn để gặp em trong lúc tụi em đang biểu tình cho hòa bình.



                  Nhưng khi anh được phóng lên vũ trụ rồi bị mất tích trong rừng gần bốn năm trời, em nghĩ có lẽ em đã thay đổi. Em không còn hy vọng hão huyền như ngày xưa, và em nghĩ là em sẽ thật hài lòng với một cuộc sống giản dị ở một nơi nào đó. Cho nên bây giờ em phải đi kiếm cái nơi này.



                  Có cái gì đó cũng thay đổi trong anh, anh Lâm yêu của em. Em không nghĩ chính xác là tại anh hay tại ai cả, bởi vì anh lúc nào cũng là một con người “đặc biệt”, nhưng mà đôi ta đã không còn có vẻ cùng hướng về một hướng nữa.



                  Em viết cho anh trong nước mắt, nhưng mà bây giờ chúng mình phải chia tay. Mong anh đừng cố gắng đi tìm em. Em chúc anh khỏe mạnh, anh yêu – tạm biệt anh.



                  Em yêu


                  Duyên



                  Ông Dân đưa tôi tờ dấy nhưng tui đả để nó rơi xuốn sàn và tui chỉ đứng đó, và lần đầu tiên trong đời tui niếm được cái mùi vị thiệc sự của cái xự việc tui là một thằng ngố.




                  Chú thích:



                  Phước Quyên = Fort Wayne, một thành phố ở Indiana (“Ấn Bang”)



                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2011 04:34:53 bởi dohop >
                  #24
                    dohop 24.11.2011 04:30:14 (permalink)
                    0
                    21.


                    Rồi thì, sau cái việc đó, tui trở thành một tên khốn nạn đáng tội nghiệp.


                    Ông Dân và tui ở căn nhà chung cư tối hôm đó, nhưng sáng hôm xau, tụi tui bắc đầu thu xếp mấy thứ khỉ của tụi tui và mọi thứ, bởi dì hổng còn cái lý do gì để mà tụi tui nán lại Ấn Thành nửa. Ông Dân lết tới tui rồi nói, “Đây nè chú Lâm, chú dử số tiền này đi,” rồi ổng đưa tui hai ngàn đô la mà ông Mạnh đả trả cho tui để tui vật lộn với Ông Giáo Sư.


                    “Tui hổng muốn nó,” tui nói.


                    “Chú Lâm nên giữ số tiền này,” ông Dân nói, “bởi vì đó là tất cả nhửng gì mà chúng ta có.”


                    “Ông giử nó đi,” Tui nói.


                    “Ít nhức, chú nên lấy phân nửa,” ông Dân nói. “Chú nghe nè, chú phải cần có tiền để làm lộ phí. Chú cần nó để đi tới chổ mà chú mún tới, chổ nào củng được.”


                    “Ông hổng đi dới tui sao?” tui hỏi.


                    “Tui xin lỗi chú, chú Lâm, tui hổng thể đi chung với chú được nửa,” ổng nói. “Tui nghỉ là tui đả đem đủ tai họa tới cho chú rồi. Tối hôm goa tui hổng thể chợp mắc được. Tui nghỉ dìa cái diệc mà tui đả thuiết phục chú cá độ toàn bộ số tiền có được, và tui đả làm cho chú dính dới cái nghề vật lộn này khi mà sự thực quá rỏ là Duyên đả bắt đầu ngán ngẩm và chịu đựng hết nổi rồi. Và chú đả hổng có lổi dì hết khi bị cái tên Ông Giáo Sư hạ gục. Chú đả làm hết xức của chú. Tui là ngừi nên biết nhận phần lổi. Tui thiệt là góa tệ.”


                    “Thôi mà ông, đó củng hổng phải lổi tại ông đâu,” tui nói. “Dá mà tui hổng có ham mê làm thằng Cán Ngố, hổng có tin mù goáng vào mấy lời tân bốc của cái đám khán giả ‘hâm mộ’, tui đả hổng có bị vướn dô cái nạn này ngay từ lút đầu rùi.”


                    “Vì lí do nào củng dậy,” ông Lâm nói, “Tui cảm thấy mình hổng phải khi mà cứ tiếp tục bám vô chú nửa. Bây giờ chú còn nhiều chiện phải làm nửa. Hảy làm nhửng chiện cần làm. Chú đừng để ý tới tui nửa. Tui hổng còn giúp ích được gì cho chú nửa.”


                    Và chiện là như dậy đó, tui dới ông Dân nói chiện dới nhau rất lâu, nhưng mà tui hổng còn cách nào để thiết phục ổng được nửa, và sau một hồi lâu, ổng gom hết mấy thứ khỉ của ổng và tui dúp ổng đem đồ xuống bậc thang, và lần chót tui thấy ổng, ổng tự đẩy ổng đi trên chiếc xe cây nhỏ đó, dới tất cả quần áo và mấy thứ khỉ của ổng chất đống trên đùi.


                    Tui đi xuốn bến xe đò và mua một vé xe đi Mỏ Bài. Bình thường, đó là một chiến đi kéo dài hai ngày hai điêm, đi qua Lữ Duy Viên, xuống Nữ Sỉ Viên, tới Bờ Minh Hẩm rồi mới tới Mỏ Bài, và tui là một tên ngốc khốn khổ khốn nạn, chỉ biết ngồi một chổ khi xe đò lăng bánh.


                    Chiếc xe đò đi xiên goa Lữ Duy Viên trong đêm tối, và ngày hôm sau, tụi tui cập bến Nử Sỉ Viên để đổi qua chiếc xe khác. Hành khắch phải chờ cở ba tiếng, bởi dậy, tui quyết định đi bộ goanh phố chúc xíu. Tui tự mua một ổ bén mì để ăn trưa, cùng dới một ly trà đá rồi tui đi bộ xuống đường khi tui thấy một cái bảng thiệc bự ở trước một khách sạng, cái bảng đó ghi “Chào mừng các Kiện Tướng đã được mời – Giải Cờ Tướng Đặc Biệt.”


                    Cái bản đó làm tui nổi hứng tò mò, bởi dì tui đả chơi bao nhiêu dán cờ trong rừng rậm dới Sâm Mập, và bởi dậy, tui đi dô khách sạng. Người ta đang chơi cờ tướng trong một cái phòng khiêu vủ và có một đám đông đang coi, nhưng mà có một tấm bản ghi, “Ghi danh tham dự - 5 đô la,” nhưng tui hổng muốn xài đồng nào hết, tui chỉ nhìn goa cửa một hồi, rồi tui đi tới hành lang rồi ngồi xuốn một mình ên.


                    Có một cái ghế đối diện dới tui và có một ông già nhỏ con đang ngồi. Ông dà có vẻ nhăn nhó và gắt gỏng, ổng mặc một bộ côm lê đen, đi dày da, và đeo một cái cà vạt nơ và có một bàn cờ bày trên bàn trước mặt ổng.


                    Trong lúc tui ngồi đó, lâu lâu, ông già di chiển một con cờ, và sau một hồi thì tui thấy là hình như ổng tự chơi cờ một mình. Tui tính là còn một tiếng đồng hồ nửa xe đò mới đề pa, bởi dậy, tui mới hỏi ổng có muốn ai đó chơi cờ dới ổng hông. Ổng chỉ nhìn tui rồi nhìn xuống bàng cờ của ổng và hổng có nói cái dì hết.


                    Một lác sau, sau gần nửa tiếng nhìn và nghiên cứu thế cờ, ổng mới đẩy con giám mục trắng lên cái ô vuông số 7, và ngay lúc ông này định lấy cái tay của ổng lên thì tui nói, “Ơ nè bác.”


                    Ông già nhảy tửng lên như là ổng ngồi trúng cái kim, rồi nhìn trừng trừng tới tui.


                    “Bác mà đi như dậy,” tui nói, “là bác để chổ hở thiệt bự cho người ta đớp con hiệp sỉ, rồi mất luôn con hoàng hậu, rồi cái đít của bác bị kẹt cứng luôn.”


                    Ông già nhìn xuốn bàn cờ, tay ổng vẩn hổng thả con giám mục ra, nhưng rồi ổng kéo con cờ ngược lại rồi nói dới tui, “Có lẻ là cậu em đúng đó.”


                    Rồi thì ổng bắt đầu lại cái diệc nghiên cứu thế cờ, và tui củng nghỉ là đả tới lúc tui phải trở lại bến xe, nhưng ngay lúc tui bắc đầu dở cái đích để đi, ông già nói, “Tui xin lổi cậu, quả là cậu có một quan sác hết sức nhạy bén.”


                    Tui chỉ gật đầu, nhưng rồi ổng nói, “Thôi nè, rỏ ràng là cậu đả có chơi cờ, sao cậu hổng lại đây ngồi chơi tiếp ván cờ này dới tui? Cậu nhận cái đám quân cờ trắng với cái vị trí hiện tại nghe.”


                    “Hổng được,” tui nói, bởi dì tui phải trở dìa bến xe đò và đại lọi như dậy. Bởi dậy, ông già chỉ gật gù rồi đưa tay chào tui, và rồi tui đi trở lại bến se.


                    Tới lúc tui tới bến se thì cái chiếc xe khỉ đó đả chiển bánh và bỏ tui ở lại, và tui đứng chưng hửng ở đây, hổng có chiếc nào nửa cho tới ngày mai. Tui hổng thể đứng đực ở đó luôn. Rồi thì tui phải tìm cách diết thời gian – cả ngày trời, bởi dậy, tui đi bộ dìa lại cái khách sạng chổ ông già, và ổng vẩn còn ngồi đó, chơi cờ một mình, ổng có dẻ đang thắng. Tui đi tới ổng, ổng nhìn lên rồi ra dấu cho tui ngồi xuốn. Thế cờ của tui bây dờ thiệt là tệ hại – phân nửa đám chốt trắng đả bị làm thịt, tui hổng còn gì hết ngoại trừ một giám mục và tui củng hổng còn cái tháp nào hết, bạch hoàng hậu của tui củng sắp được dô học tập cải tạo luôn.


                    Hết gần một tiếng đồng hồ trôi goa tui mới lấy lại được thế cân bằng dới cái ông già này, và ổng bắt đầu càu nhàu và lắc đầu mổi lần tình huống của đám quân của tui khá hơn tí xíu. Cúi cùng, tui bắc đầu âm mưu của tui bằng cách thí một con cờ. Ông già này nhậu con cờ này liền, và chỉ ba nước cờ sau, tui chiếu tướng ổng.


                    “Tui tiêu tùng rồi!” ông già nói. “Nhưng mà, cậu là ai dậy?”


                    Tui nói tên tui, và ông già này nói, “Không, ý tui muốn nói là cậu đả chơi cờ ở giải nào rồi? Ngay cái việc nhận diện ra cậu, tui thiệc sự đả hổng làm nổi nửa.”


                    Khi tui nói cho ổng nghe là tui học chơi cờ ở Tân Ghi Nê, ông già mới nói, “Úi trời! Cậu nói thiệc đi, cậu chưa bao giờ thi đấu cờ tướng ở giải địa phương nữa sao?”


                    Tui lắc đầu, và ông già nói, “Thôi thì, hổng biết cậu có biết hay hông, tui chính là cựu vô địch quốc tế, từng là một kiện tướng thứ dữ, và cậu mới bước dô một thế cờ cậu hổng thể thắng nổi, dậy mà cuối cùng cậu đả làm tui tiêu tán thòn luôn!”


                    Tui mới hỏi tại sao ổng hổng chơi cờ trong phòng như mấy người kia, thì ổng nói, “À, cậu hổng biết, tui đả chơi ở trỏng rùi. Tui đả gần tám mươi tủi rồi, và người ta củng có giải cho mấy ông già. Nhưng mà cái vinh quang chính là cho mấy kiện tướng trẻ hơn – đầu óc của họ thiệt đúng là bén nhạy hơn.”


                    Tui gật gù rồi cám ơn ổng đả cho tui goánh cờ dới ổng và tui đứng dậy để đi, nhưng ông già nói, “Cậu em, cậu đả ăn tối chưa?”


                    Tui nói cho ổng nghe là tui đả ăn một ổ bánh mì cách đây dài tiếng, rồi ổng nói, “Hay là cậu cho phép tui bao cậu bửa ăn tối nha? Dù sao đi nửa, cậu đả cho tui thấy một trận đấu thiệc là tuyệt dời.”


                    Và tui nhận lời mời của ông già, tụi tui dô phòng ăn của Khách sạng. Ông già thiệt là tử tế. Tên của ổng là Lê Trí.


                    “Cậu nge nè,” Ông Lê Trí nói khi tụi tui ăn tối, “Có lẻ tui nên chơi dới cậu mấy bàn nửa để biết chắt chắn, nhưng mà trừ khi cậu hoàng toàn quá may mắn hồi chiều, có lẻ cậu là một trong nhửng tài năng sáng giá nhức mà hổng ai biết tới trong cái bộ môn cờ tướng này. Tui muốn bảo lảnh cậu dô dự một hay hai giải cờ tướng, rồi tui coi cậu chơi ra làm sao.”


                    Tui mới nói cho ổng nghe là tui đang hướng dìa quê, và tui đang tìm cách tạo nên cái thương nghiệp tôm và đại loại như dậy, nhưng rồi ổng nói, “Lâm, cậu nên nghỉ lại, đây là cơ hội cả đời mới có. Cậu có thể kiếm ra rất nhiều tiền trong bộ môn này, cậu biết hông.” Ổng kiêu tui suy nghỉ kỷ trong điêm nay, rồi cho ổng biết quiết định của tui vào sáng mai. Và rồi tui bắc tay ông Lê Trí, rồi tui bước ra ngoài đường.


                    Tui lang thang một hồi ở ngoài đường phố, nhưng mà hổng có nhiều thứ để ngắm ngía ở Nữ Sỉ Viên, cuối cùng tui ngồi suống một băng ghế trong công viên. Tui đang ráng si nghỉ tui sẻ phải làm dì, và điều này thiệc hổng có dể dàng đối dới tui. Đầu óc của tui vẩn còn lẩn quẩn dìa Mỹ Duyên và thắc mắc hổng biết cổ ở đâu. Duyên đả nói đừng có ráng tìm cổ hay đại loại như dậy, nhưng mà tui có cái cảm giác, ở chổ nào đó sâu trong tui, là Duyên chưa có quên tui. Tui đả quá ngu lúc tui ở Ấn Thành, và tui biết là tui nghu. Tui nghỉ là tui đả hổng có cố gắn làm theo lẻ phải khi tui ở Ấn Thành. Còn bây dờ, tui hổng chắc tui phải làm gì cho đúng lẻ phải. Ý tui muốn nói là bây giờ ngay cả tiền bạc tui củng hổng có, làm sao tui có thể bắc đầu cái thương nghiệp tôm, mà ông Lê Trí nói là tui có thể thắng một số tiền kha khá trong cái màn thi đấu cờ tướng. Nhưng mà có dẻ như cứ mổi lần tui làm cái gì đó ngoài cái diệc đi dìa quê và bắc đầu cái thương nghiệp tôm tép thì cái đích mập địch của tui có dịp rớt dô cái chảo dầu sôi – và bây giờ, một lẩn nửa, tui hổng biết phải làm cái khỉ dì.


                    Tui hổng có suy nghỉ luẩn quẩn được bao lâu thiêm thì có một ông cảnh xát đi tới hỏi tui đang làm cái dì dậy.


                    Tui nói là tui chỉ ngồi ở đây si nghỉ, rồi ổng nói hổng có ai được phép ngồi ở công diên si ngỉ gì ráo trọi trong đêm tối như dầy và kiêu đi chổ khác đi. Tui mới đi xuốn đường, và tay cảnh xát đi theo tui. Tui hổng biếc đi đâu nửa, bởi dậy, một hồi sau, tui thấy một con hẻm nên tui đi dô trong đó, rồi tui kiếm một chổ để ngồi xuốn nghỉ chưn. Tui ngồi đó chưa tới hơn một phút bao nhiêu thì củng cái tay cảnh sát đó đi tới gặp tui.


                    “Được rồi,” ổng nói, “anh đi ra ngoài này cho tui.” Khi tui tới đường, tay cảnh sát nói, “Anh làm dì ở trỏng dậy?”


                    Tui mới nói, “Hổng có làm cái dì hết,” và tay cảnh xát nói, “Đúng ngay chóc như tui đả nghỉ – anh đả bị bắt vì cái tội lảng vảng.”


                    Rồi thì cái tay cảnh sác này đưa tui dô tù rồi nhốt tui ở trỏng, cho tới sáng, ngừi ta nói tui muốn gọi điện thoại thì gọi. Dỉ nhiên là tui hổng biết ai khác để gọi tới ngọi trừ ông Lê Trí, bởi dậy, tui gọi cho ổng. Khoản nửa tiếng sau, ổng xức hiện ở Trạm cảnh sát và đưa tui ra khỏi tù.


                    Rồi ổng kiêu thiệt nhiều đồ ăn cho tui ăn điểm tâm tại cái khách sạn hôm trước rồi ổng nói, “Cậu nghe tui đi, cậu cứ để tui ghi tên cậu dô giải vô địch cờ tướng liên khu vào từng tới tại Tiên Thành. Giải nhứt là mười ngàn đô. Tui sẻ lo mọi chi phí, và nếu cậu thắng, cậu chia phân nửa số tiền thắng đó cho tui. Tui thấy là có lẻ là cậu nên có một số tiền để mà làm vốn, và, nói thiệc cho cậu nge, chính bản thân tui, tui tui sẻ rất khoái làm cái diệc này. Tui sẻ là huấn liện viên cho cậu, là cố vấn của cậu. Cậu thấy thế nào?”


                    Tui dẩn còn chút ít nghi nghờ, nhưng mà tui nghỉ là tui cứ thử cái dụ này, chắc là hổng có hại gì. Bởi dậy, tui trả lời là tui làm theo nhửng gì ổng nói trong một thời giang thôi. Cho tới khi tui có đủ tiền để bắc đầu cái thương nghiệp tôm của tui. Và bởi dậy, tui và ông Lê Trí bắc tay, chúng tui trở thành đối tác trong cái thương nghiệp chơi cờ.


                    Tiên Thành thiệt là đẹp và bắc mắt. Tụi tui tới đó sớm một tuần và ông Lê Trí giành hầu hết thời giang hôm đó để luyện cho tui thêm trong cái trò chơi này, nhưng mà hổng bao lâu, ổng lắc đầu rồi nói cái diệc luyện cho tui hổng còn có ý nghỉa dì nửa, bởi gì tui đả “có hết các chiến lược chiến thực trong bách khoa cờ tướng” rồi. Bởi dậy, tụi tui quyết định đi phố.’’


                    Ông Lê Trí đưa tui tới Disneyland và cho tui chơi một số trò chơi ở đó, rồi ổng xắp xiếp cho tui đi du ngoạn ở Hồ Ly Vọng, nơi người ta làm phim. Có đủ thứ phim đang quay, dà ngừi ta chạy lòng dòng la hét “tếch oăn,” và “cắt,” rồi “ắc sân,” và mấy thứ khỉ như dậy. Một trong nhửng phim ngừi ta đang làm là phim Miền Tây, và tụi tui thấy có một anh chàng phải bị ném qua cái cửa xổ bằng kiếng tới cả chục lần – cho tới khi nào làm đúng mới thôi.


                    Dù xao đi nủa, tụi tui chỉ đứng đó coi thui, nhưng một tay đi tới tui rồi nói, “Xin lổi ông, nhưng mà ông là diển diên phải hông?”


                    Tui nói, “Hả?” Rồi ông Lê Trí, ổng nói, “Hông, tụi tui là dân chơi cờ tướng.”


                    Rồi cái anh chàng đó nói, “Thiệc là uổng quá, bởi dì cái anh chàng đô con này, ảnh có dẻ rất lý tưởng cho một vai trong cái phim mà tui đang làm.” Rồi tay này quay qua tui, rồi sờ nắn cánh tay cuả tui, rồi hắn nói, “Tuyệt, tuyệt thiệc, anh rất bự con và khỏe nửa – anh có chắt là anh hổng có đóng kịch hông?”


                    “Tui có đóng một lần,” tui nói.


                    “Thiệt vậy à! Anh chàng đó nói. “Mà kịch gì dậy?”


                    “Vua Lia.”


                    “Thiệc là tuyệt, cưng ơi là cưng,” tay này nói, “hổng còn chử gì để nói ngoài chử “tuyệt!” – anh có Xẹc kẹc hông?”


                    “Tui… xẹc… cái gì?”



                    “Thẻ hội diên hội Diễn Viên đó – nhưng mà, kệ mẹ,” tay này nói. “thôi nè, cưng nghe đây, tụi tui sẻ lấy cái thẻ đó cho cưng, hổng thành dấn đề gì hết. Cái mà tui muốn biết là, hổng biết là ngừi ta đả dấu cục cưng ở chổ nào trong thời giang goa? Ý tui nói là, nhìn cục cưng kìa! Một thân thể cao lớn, cường tráng, và thuộc cái típ ngừi ít nói – đúng là một John Wayne thứ hai.”



                    “Ảnh hổng có dống John Wayne,” ông Lê Trí nói một cách chua chát, “ảnh là tay chơi cờ tướng hạng quốc tế.”


                    “Tuyệt, tuyệt, lại càng tốt hơn nửa,” tay đó nói, “Một người cao lớn, tráng kiện, ít nói, và uyên bác. Hết sức là hiếm có.”


                    “Tui hổng có thông minh như ông tưởng đâu,” Tui nói, và tui ráng thành thậc, nhưng mà cái tay này nói là cái điều đó, dù sao, hổng có quang trọng, bởi dì diển diên hổng cần thông minh hay thiệt thà, và thường thường họ củng hổng có thông minh hay thiệc thà hay đại loại như dậy – họ chỉ cần có khả năng bước lên sàn kịch và nói mấy câu viết sẳng là được rồi.


                    “Tên tui là Phan Đệ,” hắn nói, “và tui làm phim. Tui muốn anh dự dô cái tét để thủ một vai trong phim của tui.”


                    “Ảnh phải thi đấu cờ tướng vào ngày mai,” ông Lê Trí nói. “Ảnh hổng có thời giang để đóng phim hay tét cho phim.”


                    “Thôi mà, thời giờ là giây thung, co dản được mà, cứ nhét thiêm một chiện nửa đâu có chết chóc dì? Dù sao, biết đâu đây là cơ hội ngàn năm một thuở mà ảnh đang cần. Ông Lê Trí, ông củng nên tới dự cái tét luôn, tụi tui sẻ sắp xiếp cho ông một vai luôn.”


                    “Tụi tui sẻ cố gắng,” ông Lê Trí nói. “Chúng ta phải đi thôi, Lâm, chúng ta còn một chúc ít diệc phải làm.”


                    “Lát nửa mình gặp lại nghe cưng,” Phan Đệ nói, “nhớ đừng có quên nha.”


                    Và rồi tụi tui bước đi ra khỏi phim trường.




                    Chú thích:


                    ắc sân = action, một trong những mệnh lệnh của đạo diễn khi quay phim

                    cắt = cut, một trong những mệnh lệnh của đạo diễn khi quay phim
                    John Wayne = Tài tử, đạo diễn, nhà sản xuất phim nổi tiếng và được nhiều người ngưỡng mộ của Hoa Kỳ. Người cao lớn, im lặng và được xem là rất nam tính.
                    Lê Trí = Mister Tribble
                    Lữ Duy Viên = Louisville, một địa danh ở Hoa Kỳ.
                    Nữ Sỉ Viên = Nashville, một địa danh ở Hoa Kỳ.
                    Phan Đệ = Mr Felder, nhà làm phim ở Hồ Ly Vọng (Hollywood)
                    tếch oăn = take one, một trong những mệnh lệnh của đạo diễn khi quay phim
                    Tiên Thành = Los Angeles, một thành phố nổi tiếng ở Hoa Kỳ, ở bang California, là thành phố đông dân cư vào thứ nhì, chỉ đứng sau Nữu Ước.
                    Xẹc kẹc = SAG card, Screen Actors Guild. Thẻ hội viên Hội Diễn Viên Điện Ảnh


                    --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
                    dohop sẽ đọc bài lại rồi gửi lên đây.

                    Quý độc giả nào nóng lòng muốn xem sớm hơn, có thể vào kiếm Lâm Ngố trong Câu Lc B Tri Âm http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=693281&mpage=1

                    Thân ái


                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2011 04:34:18 bởi dohop >
                    #25
                      dohop 25.11.2011 07:34:32 (permalink)
                      0
                      22.


                      Sáng hôm sau, giải vô địch cờ tướng được tổ chứt tại Khắch sạn Bí và Lỳ Hiu. Tui và bác Lê Trí tới đó sớm bởi dì ổng phải ghi danh cho tui dô hết các ván cờ trong ngày.


                      Căn bản là hổng có trở ngại gì hết. Tui bỏ ra bảy phúc để dức đẹp đối thủ đầu tiên, ông này là dô địch của một dùng và củng là một giáo xư của một đại học, đìu này làm tui khoái trong lòng. Cuối cùng thì tui củng thắng được một ông dáo sư.


                      Ván kế tui phải đấu dới một tên nhóc khoản 17 tủi, và tui hạ gục tên này trong vòng hổng tới nửa tiếng đồng hồ. Tên này nổi cơn ăng vạ, la hét rồi khóc hu hu, má của nó phải tới lôi đầu nó ra chỗ khát.


                      Có đủ lọi người chơi cờ dới tui trong ngày đầu và ngày kế, nhưn mà tui hạ họ khá nhanh và điều này làm tui thỏi mái bởi dì khi tui goánh cờ dới cái tên Sâm mập tui phải ngồi một chổ luôn nên hổng thể đi đái hay đại loại như dậy, bởi dì niếu tui đi cái tên mập sẻ dời một con cờ để ăn giang.


                      Dù sao, tui đả tìm cách dô được nhửng ván cờ tứ kết, bán kết, chung kết, và giửa nhửng trận đấu tui có một ngày được ngỉ. Tui trở dìa khách sạng dới bác Trí, rồi tụi tui thấy một tờ nhắn tin từ cái tên Phan Đệ. Hắn nhắn là, “Xin vui lòng liên lạt dới văn phòng của tui để được sắp xiếp dô một cái tét cho phim vào sáng mai,” và trong tờ dấy có khi số điện thọi cho tụi tui gọi tới.


                      “Cậu Lâm nè,” Bác Trí nói, “Tui hổng biếc dì hết dìa chiện này. Cậu nghỉ thế nào?”


                      “Tui củng hổng biết,” tui nói, nhưng mà nói thiệt cho bạn nghe, cái đề nghị này coi bộ củng hấp dẩn, tự nhiên mình được thành diễn viên trong phim, và đại lọi như dậy, nghe củng hay. Biết đâu tui được đóng chung dới nữ tài tử Raquel Welch, Kìu Chinh, Đỉnh Cao Kỳ Dị hay mấy minh tinh điện ảnh dống dậy.


                      “Cậu Lâm, tui nghỉ là hổng sao, hổng có chết chóc dì hết,” Bác Trí nói. “Tui nghỉ là tui sẻ điện thọi cho họ để lấy cái hẹn.” Rồi bác Trí gọi cho văn phòng Phan Đệ để biết tụi tui phải tới lúc nào và tới chổ nào, và bấc thìn lình, bác Trí bịt cái ống nói điện thọi rồi hỏi tui, “Lâm, cậu bơi được hông?” Rồi tui trả lời, “Được,” rồi ổng trả lời dô điện thoại, “Được, ảnh bơi được.”


                      Bác Trí gác điện thoại rồi tui mới hỏi tại xao ngừi ta muốn biết tui biết bơi hông, ổng nói là ổng hổng biết nhưng mà ổng nghỉ là tụi tui sẻ biết khi tụi tui tới đó.


                      Cái chổ đóng phim tụi tui tới lần này là chổ khác dới chổ hôm trước, một nhân diên bảo vệ gặp tụi tui ở cổng rồi đưa tụi tui tới chổ đóng phim. Phan Đệ đang bận cải lộn dới một cô gái nhìn dống Rẹc-Cao Goeo-sờ thiệc, nhưng mà khi hắn thấy tui, hắn nở một nụ cười thiệt bự.


                      “A, anh Lâm,” Phan Đệ nói, “Anh tới rồi, thiệt là tuyệt. Bây giờ tui muốn anh đi dô cái cửa đó để tới phòng góa trang và trang điểm, rồi ngừi ta sẻ đưa anh ra ngoài khi làm xong.”


                      Bởi dậy, tui đi dô cái cửa đó, trong phòng có hai cô gái đang đứng, và một trong hai cô nói, “OK, anh cởi đồ ra đi.” Ủa, lại cái chiện khỉ này nửa sao, nhưng mà tui đả làm theo lịnh của cổ. Khi tui đả cởi đồ ra hết, cô gái kia đưa cho tui một bộ đồ dống như một đống cao su, có vẩy cá và mấy thứ khỉ như dậy trên bộ đồ, và bàn tay bàn chưng thì có cái màng như mấy chưng con dịt. Cổ kiêu tui mặc dô. Hai cô này phải phụ tui mặc cái khỉ này dô người, nhưng sau khoản một tiếng thì tụi tui làm xong. Rồi hai cổ chỉ tui đi dô cái hướng đi tới chổ Trang Điểm, rồi người ta kiêu tui ngồi xuốn ghế trong lúc một cô gái và một anh chàng bắc đầu bịt cái đầu của tui dới một cái mặc nạ bằng mủ che kín bộ đồ rồi ngừi ta sơn vẻ lên mặt nạ và bộ đồ nơi mấy cái mép bị lộ ra. Khi làm song cái dụ này, người ta kiêu tui đi ra ngoài tới chổ đóng phim.


                      Tui đi hổng muốn nổi bởi dì cái chưng dịt và với cái tay vịt tui mở cửa củng rất khó, nhưng cuối cùng khi mà tui mở được cái cửa thì tui thấy tui dống như đang đứng ở dửa thiên nhiên, với một cái hồ thiệc bự và đủ thứ mấy cây chuối, và mấy cái khỉ của vùng nhiệc đới. Phan Đệ đang ở đó và khi hắn thấy tui, hắn nhảy tưng lên rồi nói, “Hết xảy, cưng ơi là cưng! Cưng thiệt là vẹn toàn cho cái vai này!”


                      “Cái vai dì dậy?” tui hỏi, và rồi hắn nói, “Ủa, tui chưa nói cho anh biết hả? Tui đang làm lại cái phim Quái Vật từ Phá Đen.” Ngay cả một thằng ngu củng biết là cái tên khỉ này dự tính cho tui đóng cái vai dì.


                      Phan Đệ ra dấu cho một cô gái bước tới, củng là cái cô cải lộn với hắn lúc nảy.


                      “Anh Lâm,” hắn nói, “Tui muốn anh gặp người mà anh sẻ đóng chung, cô Raquel Welch.”


                      Ối trời, mới nghe dậy thui là tui đả muốn rụng rời tay chưng liền! Đúng là Rẹc-Cao Goeo, và cổ đang mặc một cái áo đầm củn cởn hở ngực hớ hên, đại loại như dậy. “Rất hân hạnh được gặp cô, cô có khỏe hông vậy?” tui nói chiện goa cái mặc nạ, nhưng mà Raquel Welch quay qua Phan Đệ dới cái mặc tức tối, nhìn cổ giống như một con ong dử dằn sắp sửa chích tui.


                      “Ảnh nói cái dì dậy? Liên quang tới cái háng hay cái vú của tui phải hông?”


                      “Hổng phải, cưng, hổng phải đâu,” Phan Đệ nói. “Ảnh chỉ nói là ảnh rất vui khi thấy cô. Cô hổng thể nghe ảnh rỏ được bởi dì ảnh đang đeo cái cái mặt nạ cao su đó.”


                      Tui đưa cái tay vịt của tui ra để bắc tay dới cổ, nhưng cô nhảy ngược ra sau cả thước, rồi cô nói, “Thấy ớn! Đóng, diển gì đó, lẹ lẹ cho qua cái khỉ này đi.”


                      Dù xao, Phan Đệ nói tui phải làm như dầy: Raquel Welch sẻ như đang ngụp lặn trong nước, rồi cô xỉu, rồi tui phải xức hiện từ bên dưới của cổ và nâng cổ lên rồi đưa cổ ra khỏi cái hồ nước. Nhưng mà khi cổ tỉnh dậy, cổ nhìn lên sẻ thấy tui, cổ sẻ hoảng sợ rồi bắc đầu la lên, “Thả tui xuống! Bớ người ta cứu tui! Tui bị hiếp dâm!” và đủ thứ khỉ như dậy.


                      Nhưng mà, như Phan Đệ nói, tui hổng được thả cổ ra, bởi dì có mấy tên mấc dạy sẻ dí tụi tui; bởi dậy, tui phải đem cổ đi dô rừng.


                      Rồi thì, tụi tui thử cái màn này, lần đầu tui nghỉ là tụi tui đóng thiệt hay, và tui thiệt khoái bởi dì tui được ôm Raquel Weo trong tay, mặc dù cổ la om xòm, “Thả tui ra, thả tui ra! Cứu tui dới! Bớ Cảnh sác!” và đủ thứ.


                      Nhưng mà cái tay Phan Đệ nói là tụi tui vẩn đóng chưa có tốt lắm, và kiêu tụi tui đóng lại. Và lần sao củng chưa tốt, bởi dậy, tụi tui phải làm đi làm lại cái màn này tới mười hay mười lăm lần. Mổi khi bắt đầu diển lại, Raquel Weo chưởi bới chửi thề và chửi dô mặc Phan Đệ nhưng hắn cứ tiếp tục nói, “Tuyệt vời, cưng ơi, tuyệt vời!” và đại lọi như dậy.


                      Dù dậy, bảng thân tui, tui bắt đầu có vấn đề. Bởi dì tui mặc cái đồ goái vật đó đả gần 5 tiếng đồng hồ rồi, và nó hổng có cái phẹc ma xi hay cái khỉ dì hết cho tui tè, và tui bắc đầu muốn bể bong bóng. Nhưng mà tui hổng muốn nói cái khỉ dì hết dìa cái dụ này, bởi vì tui đang đóng phim thiệc, và nhiều thứ khác nửa, và tui củng hổng muốn mọi ngừi nổi khùng lên.


                      Nhưng mà tui phải làm cái dì đó, bởi dậy, tui quiyết định là lần xau được xuốn nước, tui sẻ chỉ cần tè trong cái bộ đồ khỉ này. Rẹc Cao Goeo đang lặng ngụp lòng dòng trên mặc nước rồi cổ bất tỉnh, tui lặn xuống dưới cổ, đở lấy cổ rồi đưa cổ dô bờ.


                      Cô tỉnh dậy rồi bắc đầu goánh dô tui và rống lên, “Cứu tui! Có ngừi diết tui! Bỏ tui xuốn!” đại loại như dậy, nhưng bấc thình lình cổ hổng có la nửa mà cổ nói, “Cái mùi gì dậy?”


                      Phan Đệ la lên, “Cắt!” rồi hắn đứng lên rồi nói, “Cưng nói cái dì dậy cưng? Cái đó hổng có trong bản viết.” Và Rẹc Cao nói, “Bản viết cái cục kức! Có cái gì đó thúi goắc ở lòng dòng chổ này!” Rồi bấc thình lình cổ nhìn tui rồi nói, “Ê, anh – anh là ai củng được – có phải anh đái hông?”


                      Tui góa là mắc cở, tui hổng biếc phải làm dì. Tui chỉ đứng yên một giây, ôm cổ ở trong lòng tui, rồi tui mới lắc đầu rồi nói, “Đâu có.”


                      Đó là câu nói dóc đầu tiên trong đời tui.


                      “Như dậy thì ai đái,” cổ nói, “bởi dì tui biết chắc chắng đó là nước đái, bởi dì tui đả hửi rồi! Và tui hổng có đái! Và như dậy, chỉ có anh đái thui chứ hổng còn ai khác! Sao dám đái dô ngừi tui, cái đồ quỷ khổng lồ!” rồi cổ bắc đầu goánh tui, đấm tui và la làng lên “Bỏ tui xuống!” và “Hổng được lại gần tui!” và đủ thứ như dậy, nhưng tui chỉ nghỉ là tui phải tiếp tục đóng phim nên tui bắc đầu rinh cổ đi ngược dô rừng.


                      Phan Đệ la lên, “Ắc sần!” Mấy cái máy quay phim bắt đầu lăn bánh xe một lần nửa, và Raquel Weo đang goánh tui và cào cấu tui và bắc đầu la hét như là cổ chưa từng la hét bao dờ. Phan Đệ vẩn đứng ở ngoài đó rống lên, “Đúng rồi, cưng, như dậy đó – tuyệt quá! Ráng làm như dậy nửa đi!” Tui liếc thấy bác Trí đang ở đó luôn, bác đang ngồi ghế, hình như là bác đang lắc đầu và ráng nhìn qua chổ khác.


                      Rồi thì khi mà tui đi dô rừng một hồi, tui ngừng lại rồi tui quay lại coi có phải là cái chổ mà Phan Đệ sẻ nói “cắt,” như là mấy lần trước hông, nhưng mà tui thấy hắn nhảy tưng tưng như một thằng điên, và ra dấu cho tui tiếp tục, và hắn rống lên, “Tuyệt quá, cưng ơi! Quá hoàn hảo! Tui muốn như dậy đó! Tiếp tục đưa cổ dô rừng đi!”


                      Raquel Weo vẩn tiếp tục cào cấu tui, hổng ngừng goánh tui và la hét, “Thả tui ra, tránh ra chổ khác, cái đồ thú vật tục tiểu!” đại loại như dậy, nhưng mà tui vẩn tiếp tục ôm cổ và chạy bởi vì ngừi ta ra lệnh như dậy.


                      Bấc thình lình, cổ ré lên, “Ối trời ơi! Cái áo đầm của tui!”


                      Hồi nảy giờ tui hổng có để ý, nhưng bây dờ tui nhìn xuốn, và trời sập niếu cái áo đầm củn cởn của cổ hổng có vướn dô mấy cái bụi cây rừng, và bởi dậy, quần áo của cổ đả bị tuộc ra hết từ hồi nào rồi, Raquel Welch đang trần truồng như em bé trong tay tui! Tui ngừng lại rồi nói, “Thấy mẹ,” và rồi tui bắc đầu quay đầu lại để đưa cổ trở lại nhưng mà cổ rít lên nửa, “Hổng được! Đừng quay lại! Anh ngốc góa! Tui hổng thể trở lại dô trong đó được, dới cái kiểu để hở Bác và… Tô Chén tầy hầy ra như dầy!


                      Tui mới hỏi cổ muốn tui làm cái dì bi giờ, rồi cổ nói là tụi tui phải kiếm chổ nào để trốn cho tới khi cổ nghỉ ra cách. Bởi dậy tui tiếp tục ẳm cổ đi dô rừng, và khi đó, bất thình lìn, hổng biết từ đâu hiện ra một cái gì đó thiệc bự bay xuyên goa mấy lùm cây, lượn qua lượn lại tới tụi tui trên một sợi dây rừng. Cái khỉ này bay rẹt goa tụi tui, và tui có thể đoán là nó là một loại khỉ hay đại loại như dậy, và rồi cái khỉ này bay ngược lại tới tụi tui rồi rớt xuống đất gần chưng tụi tui. Tui gần như té xỉu. Cái khỉ đó chính là Thu Sương, đúng là hắn!


                      Rẹc Cao Queo bắc đầu rống lên và la hét om xòm và Thu Sương thì ôm chưng tui rồi ôm ngừi tui. Tui hổng biết làm cách nào mà cái tên khỉ này có thể nhận diện ra tui khi mà tui mặc cái bộ đồ khỉ quái vậc này, trừ khi hắn ngửi được mùi gì hay sao đó. Dù xao đi nửa, Rẹc Cao Queo, cuối cùng cổ nói, “Đéu, bộ anh biết cái con khỉ chó này hả?”


                      “Nó hổng phải là con khỉ chó, nó là tinh tinh có tên là Thu Sương.”


                      Cổ nhìn tui ngộ nghỉnh rồi nói, “Mà anh nè, nó là khỉ đực mà, sao mà nó lại tên là Thu Sương?”


                      “Cái chiện đó dài lắm,” tui nói.


                      Dù xao đi nửa, Rẹc Cong Weo đang ráng lấy tay che Tô Chén hay bác, đủa, muổn gì đó của cổ, nhưng mà Thu Sương, nó biết cách phải làm cái gì. Nó lấy cho Rẹc Râu Ria Cong Queo gì đó mấy cái lá thiệc bự từ mấy cây chuối và nhờ dậy cổ có thể che cho cổ được phần nào.


                      Một hồi sau tui mới biếc là tui đả đi qua tới cái khu rừng nơi mà người ta đang quay một phim khác, phim Tặc Răng, và Thu Sương đang đóng trong phim đó. Hổng bao lâu sau khi tụi tui được cứu ra khỏi cái đám Bích My ở Tân Ghi Nê, mấy thợ săn da trắng củng tới và bắc được Thu Sương rồi đưa cái đít hắn tới Tiên Thành để được huấn luyện. Và từ đó nó thành diển diên chiên nghiệp luôn.


                      Dù xao đi nửa, tui hổng còn thời dan để mà tán dóc hay ngắm cảnh nửa, và bởi dì cái cô nàng Ria Cong Queo bắc đầu nhằng nhì nửa, cổ nói, “Anh phải đưa tui tới một chổ để tui có thể có quần áo để mặc dô!” Thiệt tình mà nói, tui hổng biết bạn có thể kiếm quần áo ở chổ nào trong rừng nửa, cho dù rừng của Hồ Ly Vọng củng vậy, bởi dậy, tụi tui phải tiếp tục đi bộ nửa, cùng lúc hy vọng là cái khỉ gì đó sẻ sảy ra.


                      Và cái khỉ đó đả xảy ra. Bất thình lìn, tụi tui tới một chổ có cái bức tường rào thiệt là bự, và tui nghỉ là ở bên kia bức tường có thể có chổ có quần áo cho Râu Ria Queo. Thu Sương tìm ra được một chổ trên tường, nơi một mảnh ván bị hở ở hàng rào và hắn dở lên cho tụi tui chui goa, nhưng mà khi tui chui ra thì bên đó hổng có chổ để mà đặc cái bàn chưng lên, bởi dậy tui và cô nàng Ria Cao Queo lộn cù mèo và tụi tui té lăn xuốn triền đồi. Và cuối cùng tụi tuôn lăn tới chưn đồi, lúc đó tui nhìn chung goanh tui, trời sập niếu tụi tui hổng có ở ngay bên lề đường bên tay mặc của một con lộ thiệt là bự.


                      “Lạy chúa!” Raquel Weo la lên. “Tụi mình đang ở xa lộ cao tốc Sẳn Ta Mò Nị Cà!”


                      Tui nhìn lên, Thu Sương đang trượt xuống con dốc. Cuối cùng thì hắn củng tới chổ tụi tui, và ba đứa tụi tui đứng ở đây. Râu Cong Weo dời mấy lá chuối lên xuốn để ráng che Chén Bác gì đó của cổ nửa.


                      “Tụi mình phải làm cái dì bi dờ?” Tui hỏi. Xe chạy qua dèo vèo, và mặc dù ba đứa tui có cái bộ dạng rất kỳ dị, hổng có ai để ý nhìn tới tụi tui một chúc nửa.


                      “Anh phải đưa tui tới một chổ nào khác!” Cổ la lên. “Tui phải kiếm quấn áo để mặc dô!”


                      “Chổ nào?” Tui hỏi.


                      “Chổ nào củng được!” Cổ tru lên, và bởi dậy, tụi tui bắc đầu đi xuống dọc theo xa lộ Sẳn Ta Mò Nị Cà.


                      Sau một hồi tụi tui đi bộ được một khoản đường, tụi tui thấy một cái bảng trắng thiệt là bự dựng ở trên một con đồi với chử “HOLLYWOOD” hay là “HỒ LY VỌNG,” lúc này cô nàng Ria Cao Queo mới nói, “Tụi mình phải ra khỏi cái xa lộ mất nết này rồi đi tới đường Rõ Đẽo, ở chổ đó tui có thể mua ít quần áo để mặc.” Cô nàng khá bận rộn dới cái việc che tô kiểu bát kiểu hay muổn nỉa gì đó của cổ – cứ mổi lần có một chiếc xe đi tới, cổ phải kéo lá chuối che phía trướt, rồi khi mà có chiếc xe chạy tới xau tụi tui, cổ kéo lá chuối che đít. Tới cái chổ mà có xe phía trước lẩn phía sau thì cổ làm rất ngoạn mụt – y như là vủ nử múa quạt dậy đó.


                      Bởi dậy, tụi tui đi ra khỏi xa lộ rồi băng goa một cắnh đồng thiệt bự. “Cái con khỉ dâm tặc đó còn theo tui hông?” Rẹc Cao Goeo nói. “Hổng có cái con khỉ chó đó, tụi mình củng đủ thấy quá kỳ khôi rồi!” Tui hổng nói gì hết, nhưng khi tui quay lại nhìn, tội ngiệp Thu Sương, nó có một khuôn mặc khá đau khổ. Nó củng chưa từng thấy Raquel Weo, tui nghỉ là nó hơi tự ái.


                      Dù sao, tụi tui vẩn tiếp tục đi chung, và củng hổng có con ma nào để ý tới ba đứa tụi tui. Cuối cùng tụi tui tới một con đường củ kỷ nhưng khá đông, và Ria Cong Goeo nói là, “Cám ơn Trời Phật – tới Đại Lộ Hoàng Hôn rồi! Làm cách nào tui có thể giải thích được cái diệc tui trần truồng băng qua con đường này dửa bang ngày bang mặc bây dờ!” Dìa cái diệc này tui có phần hiểu cái quan điểm của cổ, tui có lẻ mừng thầm là tui có cái bộ đồ quái dật cho nên hổng ai có thể nhận ra tui – cho dù tui đang đi dới cô đào nổi tiếng Ria Mép Thưa Leo Weo này.


                      Tụi tui tới một cái đèn giao thông xanh đỏ vàng, và khi nó nổi đèn xanh, ba đứa tụi tui băng goa đường, Raquel Welch vẩn tiếp tục cái màn múa quạt và tụi tui trông dống y như là cái đám Sơn Đông Mải Vỏ, cổ cười dới mấy người trong se hơi và làm đủ thứ khỉ y như cổ đang đóng phim dậy. “Tui bị bẻ mặc hoàng toàn!” Cô xù xì dới tui trong hơi thở. “Tui cảm thấy quá bị xúc phạm! Anh cứ chờ cho tới khi tui thoát khỏi cái khỉ này. Tui sẻ nướng cái đít của anh, cái đồ dăm tặc ngu xửng trời đánh!”


                      Có mấy ngừi trong xe hơi đang chờ đèn xanh, họ bắc đầu nhấng kèn inh ỏi và đưa tay vảy vẩy, bởi dì chắc chắn là họ đả nhận ra được cô đào điện ảnh Rạc Cao Goeo, và khi tụi tui băng qua đường, một vài chiếc se đả quẹo lại để đi dìa phía tụi tui và bắc đầu bám theo tụi tui. Tới lút tụi tui tới Đại Lộ Quíu Sờ, tụi tui đả thu húc được một đám đông có hạng; người ta ra khỏi nhà và bước ra ngoài cửa tiệm và tất cả đang chim ngưởng tụi tui y như là trong chiện cổ tích một bày con nít đi theo anh chàng thổi sáo, hay đại lọi như dậy – và cái mặc của cô nàng Ria Leo Queo bây dờ đả đỏ như củ cải đỏ.


                      “Anh sẻ hổng bao dờ được làm diệc ở cái phố này nửa!” cổ nói dới tui, cùng lúc nhe răng cười dới đám đông, nhưng mà hàm răng của cổ hình như đang nghiến chặc.


                      Tụi tui đi bộ một chúc nửa, và rồi cổ nói, “Ha – cuối cùng củng tới được chổ này – đường Rỏ Đếo đây nè.” Tui nhìn tới một góc đường, thiệc đúng như dậy, có một cửa hàng thời trang phụ nử. Tui dổ vai Raquel và chỉ chổ đó, nhưng cổ nói, “Ối trời – cái tiệm bán đồ thời trang Bỏ Bà Gà Lôi. Thời nay, hổng có ai muốn chết trong cái áo đầm hiệu Gà Lôi hết.”


                      Bởi dậy, tụi tui đi thiêm nửa, rồi cổ nói, “Kìa – Gia Ni kìa – chổ này có nhiều quần áo đẹp,” và bởi dậy tụi tui bước dô trong.


                      Có một nhân diên báng hàng đang đứng ở cửa, tay này có một bộ ria mép nhỏ nhỏ và mặc côm lê trắng có một cái khăn tay chìa ra ở túi áo khoát, tay này nhìn tụi tui thiệc kỷ khi tụi tui bước dô cửa.


                      “Tui có thể xin được giúp cô, được hông?” hắn hỏi.


                      “Tui muốn mua một áo đầm,” Rẹc Cào nói.


                      “Cô định mua cái áo đầm kiểu như thế nào?” tên bán hàng hỏi.


                      “Anh ngu góa dậy, kiểu dì củng được hết, bộ anh hổng thấy cái khỉ dì đang xảy ra sao!”


                      Rồi thì tay này chỉ dô một vài cái xào đồ áo đầm rồi nói là mấy cái này sẻ vừa vặng dới cổ, bởi dậy Raquel tới đó coi mấy cái áo đầm.


                      “Còn quý ông, tui có thể giúp được dì hông?” tên này nói dới tui và Thu Sương.


                      “Tụi tui chỉ đi chung dới cổ thôi,” tui nói. Tui nhìn ra đàng sau tui, cái đám đông đang tập chung ở bên ngoài, mấy cái mủi của họ đang ịnh dô cửa kiếng.


                      Raquel Queo lấy ra khoảng tám, chín bộ áo đầm rồi bước ra phía sau để mặc thử. Sau một hồi cổ đi ra rồi nói, “Ông thấy cái này tui mặc coi được hông?” Đó là một cái áo đầm màu nâu nâu dới một nùi dây thắc lưng và mấy vòng dây đủ chổ và cái cổ để hở thiệt thấp.


                      “Ồ, tui hổng có sua lắm, thưa tiểu thơ,” cái tay bán hàng nói, “vì sao đó mà – cái áo này, nó chỉ hổng có hợp dới cô.” Bởi dậy, Raquel đi ngược dô và thử cái khác và tay đó nói, “Ồ, đẹp lắm! Cô nhìn hết sức quý phái trong bộ này.”


                      “Tui lấy bộ này,” Raquel Weo nói, và tay bán hàng nói, “Tốt lắm – cô tính trả tiền bằng cắch nào?”


                      “Ông nói cái gì?” cổ hỏi.


                      “Hmmm, tiền mặc, ngân phiếu, hay thẻ tín dụng?” hắn nói.


                      “Coi nè Anh Hề – bộ ông hổng thể thấy là tui hổng có mấy thứ đó trên người tui sao? Ông đả nghỉ là tui có thể nhét mấy thứ đó dô chổ nào, hả? Cái đồ dâm tặc!”


                      “Xin lổi cô – xin cô đừng để tụi tui phải dùng nhửng lời lẻ thô tục,” cái tay bán hàng đó nói.


                      “Tui là Rec Cao Weo,” cô nói cho hắn biết. “Tui sẻ cho người lòng dòng ở đây thôi đi tới tiệm của ông để trả tiền sau.”


                      “Tui thiệt là xin lổi, thưa cô chủ,” hắn nói, “nhưng mà tụi tui hổng có làm ăn kiểu này.”


                      “Nhưng mà tui là Rec Cao Weo Sờ mà!” Cổ la lên. “Bộ ông hổng nhận ra tui sao?”


                      “Cô nghe nè, cô nương,” tên này nói, “hết phân nửa mấy cô tới đây điều nói họ là nữ tài tử Râu Ria Cong Queo, Ria Mép Quăn Tít gì đó, hổng thôi thì củng là Phà Ra Phô Xét hay Sô Phia Lò Rèn, hay ít ra củng là cháu ngoan Heo chủ tịm dì đó. Cô có thẻ căn cước, thẻ ID gì hông?"


                      “ID!” Cổ rống lên. “Đéu mẹ, tụi bay nghỉ bà nhét nó dô chổ nào hả?”


                      “Hổng có ID, hổng có thẻ tín dụng, hổng có tiền thì – hổng có áo đầm,” cái tên bán hàng nói.


                      “Hừ, bà sẻ chứng minh bà là ai,” Raquel Welch vừa nói xong, bất thình lìn, cổ kéo cái phần trên của áo đầm của cổ xuốn. “Còn ai khác có cái cặp vú như vầy ở trong nguyên cái làng chỉ có một cặp vú này, hả?” cổ rít lên. Ở bên ngòi, cái đám đông đang la hò hoang hô khoái chí và gỏ rầm rầm lên cửa kiếng của tiệm. Nhưng mà cái tên bán hàng, hắn nhấn một cái nút nhỏ trên bàn và một tên bự khổng lồ, tên này là cái tên bảo dệ chìm đi tới tụi tui, rồi hắn nói, “OK, toàn bộ mấy cái khỉ tụi bay bị bắc hết. Khôn hồn thì ngoan ngoảng im lặng đi theo tao thì mọi chiện sẻ iêm suôi.”




                      Chú Thích:

                      Bỏ Bà Gà Lôi = Popagallo
                      Hoàng Hôn = Sunset Boulevard, tên một con đường ở Hollywood.
                      Phà Ra Phô Xét = Farrah Fawcett
                      Quíu Sờ = Wilshire Boulevard, tên một con đường ở Hollywood.
                      Rẹc-Cao Goeo-Sờ, Ria Cong Goeo, Rẹc Cao Queo, v.v. = Raquel Welch, nữ minh tinh điện ảnh nổi tiếng đẹp, quyến rũ, một biểu tượng tình dục của Hoa Kỳ.
                      Rõ Đẽo = Rodeo Drive, tên một con đường ở Hollywood.
                      Sẳn Ta Mò Nị Cà = Santa Monica Freeway, tên một xa lộ cao tốc ở Hollywood.
                      Sô Phia Lò Rèn = Sophia Loren
                      Tặc Răng = Tarzan


                      --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
                      dohop sẽ đọc bài lại rồi gửi lên đây.

                      Quý độc giả nào nóng lòng muốn xem sớm hơn, có thể vào kiếm Lâm Ngố trong Câu Lc B Tri Âm http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=693281&mpage=1

                      Thân ái

                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2011 07:43:30 bởi dohop >
                      #26
                        dohop 28.11.2011 04:58:07 (permalink)
                        0
                        23.


                        Và một lần nửa tui bị liệng dô tù.


                        Sau khi cái tên bảo dệ chìm tóm gọn tụi tui ở tiệm Gia Ni, hai se đầy nhốc cảnh xát rụ còi tấp dô, một tên cảnh sát chạy tới hỏi nhân viên bán hàng, “Sao, chiện gì xảy ra ở đây dậy?”


                        “Cái con nhỏ này nói nó là Rẹc Cao Queo,” tên bán hàng nói. “Nó dô tiệm hổng mặc dì hết ngoài mấy miếng lá chuối rồi còn muốn mua áo đầm để mặc mà hổng chịu trả tiền. Tui hổng rỏ dìa hai tên kia – nhưng mà theo tui, bọn chúng có bộ dạng rất đáng ngi ngờ.”


                        “Tui là Rẹc Cao Goeo Sờ!” cổ rống lên.


                        “Đúng dậy, cô nương,” tên cảnh sát nói. “Còn tui, tui là Clint Eastwood. Hay là cô đi theo hai anh cái chàng đẹp chai lịch xự kia nghe.” Hắn chỉ dô hai cảnh sát khác.


                        “Còn hai anh,” tên cảnh sát chóp bu này nói, cùng lúc hắn nhìn tui và Thu Sương. “Hai anh có dì để nói hông?”


                        “Tụi tui đang đóng phim,” tui nói.


                        “Tại dậy mà anh đang mặc cái bộ đồ thú vật đó phải hông?” Hắn hỏi.


                        “Ừa,” tui nói.”


                        “Còn cái anh kia thì xao?” hắn chỉ dô Thu Sương và nói, “Anh hóa trang dống y như thiệc, tui phải khen anh, thiệt đúng là hổng chê chổ nào được.”


                        “Hổng phải hóa trang đâu,” tui nói. “Hắn là một con khỉ thiệt đó.”


                        “Dậy sao?” tên cảnh sác này nói. “Để tui nói cho anh nghe. Tụi tui có một anh bạn ở sở cảnh sác củng chiên làm phim ảnh, và ảnh chắc chắn sẻ khoái chụp hình làm phim của hai anh, thiệt đúng là cái trò hề. Hai anh đi theo tui – và hổng được làm tụi tui dực mình hay làm cái trò gì ngu xuẩn nge chưa.”


                        Dù xao đi nửa, một lần nửa bác Lê Trí phải tới bảo lảnh tui ra ngoài. Cái tay Phan Đệ củng tới cùng dới một trung đội luật xư để đưa Raquel Weo ra khỏi khám, lúc này cổ đang lên cơn kích động la hét tùm lum hết.


                        “Anh chờ coi!” cổ hét dô tui khi mà ngừi ta mới thả cô ra. “Khi mà tui làm xong xui mọi diệc thì ngay cả cái công việc vác cuốc xẻng trong ác mộng anh củng hổng thể kiếm được ở Hồ Ly Vọng nửa!”


                        Dìa cái dụ này thì chắc là Rẹc Cong Queo nói đúng. Cái sự nghiệp đóng phim của tui có vẻ coi như là hổng còn nửa.


                        “Đời là thế đó, cưng – nhưng mà sẻ có lúc tui sẻ điện thọi cho cưng và mời cưng đi ăn trưa,” Phan Đệ nói dới tui khi hắn chuẩn bị lên xe của hắn. “Tụi tui sẻ cho ngừi tới gặp cưng để xin lại cái bộ đồ quái dật đó.”


                        “Mình đi đi, Lâm,” Bác Trí nói, “Cậu Lâm còn có việc khác phải làm đó.”


                        Trở dìa khách sạn, bác Trí, tui và Thu Sương ngồi ở phòng để bàn luận.


                        “Sẻ có vấn đề với Thu Sương,” Bác Trí nói. “Ý tui muốn nói là, mình phải tìm cách dấu Thu Sương chổ khác, ở trên lầu, hay giống như dậy. Mình đi lại rất khó khi có con khỉ đi chung, phải giải quyết cái chiện này.”


                        Tui kể cho bác Trí nghe dìa mối thâm tình của tui với Thu Sương, và cho ổng biết là hắn đả cứu cái mạng ngố của tui hơn một lần trong rừng rậm, và nhiều chiện khác nửa.


                        “Tui nghỉ là tui hiểu được tâm trạng của cậu,” bác Trí nói. “Nên tui mới sẳn sàng để cho Thu Sương đi chung thử coi sao. Nhưng mà hắn phải ngoan ngoản mới được, niếu không thì tụi mình chắc chắng sẻ bị nhiều thứ phiền toái lắm.”


                        “Thu Sương sẻ rất ngoan,” tui nói, và Thu Sương củng gật đầu nhe răng cười như một con khỉ.


                        Dù sao, ngày hôm sau là trận đấu vỉ đại giửa tui và đương kim vô địch quốc tế Đại Sư Phụ Y Vân Bê Thui Kỳ Vịt, tay này còn có cái tên là Y Vân Thiệt Thà. Bác Trí đưa tui dô một tiệm âu phục và mướn cho tui một bộ đồ côm lê thiệc bảnh bao, bởi dì đây là một sự diệc khá trọng đại và sẻ có rất nhiều nhân dật quang trọng tham dự. Hơn nửa, ngừi thắng cuộc sẻ được thưởng mười ngàn đô la, và phân nửa số tiền đó củng đủ cho tui bắc đầu cái thương nghiệp tôm, bởi dậy, tui hổng thể mắc một lổi nhỏ nào hết.


                        Rồi thì tụi tui vô một cái hội trường thiệt bự, nơi cuộc đấu sẻ xảy ra, và có khoản một ngàn người còn đang chen lấn dô coi, còn Y Vân Thiệt Thà đả ngồi tại bàn rồi, hắn nhìn trừng trừng dô tui y như là hắn là tay đô vật Muhammad Ali hay đại loại như dậy.


                        Y Vân Thiệc Thà là một tay người Nga bự con dới cái trán thiệt là cao, giống như cái tên quái vật Phan Kinh Tài, hắn có mái tóc quăng đen mà bạn hay thấy ở nhửng tay chơi đờn vỉ cầm. Khi tui tới chổ của hắn và ngồi xuống, tay này gầm gừ cái dì đó dới tui, rồi một tay khác nói, “Chúng ta hảy bắc đầu trận thi đấu,” và tụi tui bắc đầu.


                        Y Vân Thịt Thà được lảnh đám cờ trắng và hắn phải đi cờ trước, bắc đầu bằng cái điệu cờ mở đầu gì đó kiêu là “Bon Dà Ni”.


                        Tới tui, tui dùng đòn mở đầu “Rờ Ti”, và mọi thứ trôi qua thiệc im ả. Hai đứa tui đi thêm vài nước nửa, lúc này Y Vân Thiệc Thà thử dùng cách “Phèo Bia” Thí Tép, hắn đẩy con hiệp sỉ lòng dòng coi thử coi hắn có nhậu được cái tháp của tui hông.


                        Nhưng mà tui thấy âm mưu của hắn, tui bày mu gọi là “Bắt Tàu vượt Biển Nô A”, và tui túm gọn con hiệp sĩ của Y Vân. Y Vân Thiệc Thà hổng có dui chúc nào, nhưng mà hắn có dẻ như muốn tính đường dài, và dùng chiến lượt hù “Te Rẹt” để hăm dọa con giám mục của tui. Nhưng mà tui cóc có sợ, tui dùng chiến thực Phòng Ngự “Hoàng Phi Chà Và” để ép hắn dùng chiêu pháp gỏa mù “Sờ Vén Nị Gần”, và vì dậy, tui áp dụng chiến lược phản công “Bẹn Nỏn Nà”.


                        Y Vân Thiệt Thà có dẻ như đang bực bội, và hắn vặn vẹo mấy ngón tay, cùng lúc hắn cắng cái môi dưới của hắn, rồi hắn thử một nước cờ liều lỉnh gọi là tấn công “Chết Điếng Tim Gan” – và tui phản công bằng "À Le Khai Thủ" làm tê cứng cái đít của Y Vân.


                        Trong một hồi lâu tưởng chừng là hắn đã bị kẹt cứng, vậy mà cái tên Liên Xô này, hắn đả dùng Thủ Đoạn “Hổ Mang” để thoát thân! Tui liếc tới bác Lê Trí, bác có dẻ như mỉm cười, và bác nhép miệng, tui có thể đoán được bác nói chử “Dức đẹp hắn!” và tui biếc ngay bác Trí muốn tui làm gì.


                        Bạn biếc hông, có một vài cái mánh mà tên Sâm Mập đả dạy tui lúc còn trong bưng mà hổng có sách vở nào có hết, và bây giờ là cái lúc tui cần xử dụng nó – đó là chiêu “Chiển Hóa Nồi Thịt” từ chiêu “Dừa Khô” thí tép, bằng cái chiêu này, tui đưa hoàng phi của tui ra để làm mồi nhử cái tên hiệp sỉ dâm tặc của Y Vân.


                        Xui cho tui, cái chiêu này hổng thành công. Cái tên Liên Xô này chắc là ngửi được cái dì đó và hắn hạ đẹp hoàng phi của tui, và đẩy cái đít của tui vô lò luôn! Kế tới, tui chơi cái màn gọi là “mánh khóe xóm nhà lá”, tui dú dí cái tháp cúi cùng của tui ra để đánh lừa hắng, nhưng mà tên này củng cáo lắm, hổng dể gì mà dụ hắn được. Hắn xơi tái cái tháp của tui, và ăn luôn con giám mục kia của tui luôn, và hắn đang sẳng sàng ủi sập hàng rào tiến dô dinh độc lập để dức điểm tui bằng “Gọng Kìm Be Tróp” khi mà tui rút lui và bắc đầu chiến thực “Bích My”.


                        Tấn công kiểu Bích My là cái chiêu đặc biệt của Sâm Đại Ca, và hắn đả dạy tui cái chiêu này kỷ lắm. Nó dùng chiến thực làm đối phương ngạt nhiên, và dùng nhiều quân cờ để làm mồi nhử, như là dùng mỷ nhân kế nhưng giống như là dùng một đám mỷ nhân để dụ một bù đốp từ cái xứ tủ lạnh chạy đầy đường mới dô nam, nhưng mà khi đối phương đả bị mắc bẩy Bích My rồi thì chỉ có nước ở truồng trở dìa miền bắt trở lại, hổng còn cơ hội mặc xà lỏn dô nửa. Tui đang vái trời vái ông địa để cái chiến thực này thành công, bởi dì niếu cái tên bù đốp này hổng mắc dô cái bẩy này, tui hổng còn cái sáng kiến nào nửa để thử và niếu như dậy thì tui sắp sửa được tổ quốc Liên Xô ghi công rồi.


                        Rồi thì, cái tên khỉ Liên Xô này, nó gầm gừ hai ba lần rồi cầm con hiệp sỉ của hắn lên rồi đưa dô ô số 8, và như dậy thì hắn sẻ lọt dô cái bẩy Bích My sau hai nước cờ, và tui sẻ chiếu tướng hắn và hắn sẻ hổng làm dì được nửa!


                        Nhưng mà cái tên Bù Đốp Thiệc Thà này hình như ngửi được mùi dì đó, hắn cứ đưa con cờ đó lên xuống từ ô số 5 tới ô số 8 tới chín, mười lần luôn mà hổng thèm thả tay ra cho xong nước cờ.


                        Đám đông đang im lặng hoàng toàn, tui có thể nghe được một sợi lông bị rụng, tui dô cùng hồi hộp và nóng lòng, tui muốn nổ tung luôn. Tui liếc tới bác Trí, ổng đang trợn mắt lên trên dống như ổng đang vái Trời vái Phật cái gì đó trong lúc tên Liên Xô này cau có như đang bị thiến bởi mỹ nhân. Hắn đưa con cờ đó dô ô số 8 hai ba lần nửa, nhưng rồi hắn vẩn kéo nó dìa ô số 5. Cuối cùng, có vẻ như là hắn tính làm cái chiện gì khác, nhưng rồi hắn nhấc cái con hiệp sỉ đó lên một lần nửa và để lảng vảng ở ô số 8 trong lúc tui nín thở và cái phòng thì im lặng như một nấm mồ. Cái con cờ của tên Bù Đốp này tiếp tục phập phồng ở ô số 8, còn trái tim của tui thì goánh ịch ịch như cái trống, rồi bất thình lìn, hắn nhìn thẳng dô mặc tui – tui hổng biếc chiện dì đả xảy ra, tui nghỉ là tui quá kích động hay đại loại như dậy – nhưng mà bất thìn lình, tui địch một cú thiệt là bự như sấm hột mít nghe giống như một đám quần chúng cùng một lúc xé lá cờ máu đỏ lòm của tên Bù Đốp này ra làm hai vậy!


                        Khuôn mặc tên Bù Đốp này bổng dưng đầy dẻ ngạt nhiên, rồi bấc thình lình, hắn thả con cờ của hắn ra rồi đưa hai tay lên rồi la lên “Ối Tổ Quấc ơi!” rồi bắc đầu quạt không khí, rồi ho, rồi bịt mủi. Cái đám người chung goanh tụi tui củng dời ra xa và hậm hực gì đó và bắc đầu lấy khăn mù xoa ra, hay đại lọi như dậy, và cái mặc của tui bây dờ đỏ như trái cà chua.


                        Nhưng khi mà mọi chiện im xuôi trở lại, tui nhìn xuống bàng cờ, và trời xập niếu cái tên Bù Đốp Liên Xô này hổng có để con cờ của hắn ngay trong ô số 8. Bởi dậy, tui để cho con hiệp sỉ của tui dứt đẹp nó, rồi tui hạ sát hai con chốt của hắn, rồi ẳm luôn hoàng hậu quốc doanh của hắn, và cuối cùng là tới luôn tên vua bù nhìn – và chiếu tướng! Tui đả thắng trận đấu và thắng năm ngàn đô la! Cuộc tổng tấn công Bích My đả thành công vỉ đại một lần nửa.


                        Trong lúc này, Y Vân Thiệc Thà đang guơ tay quơ chưng lắc đầu phản đối, và đủ thứ, rồi cái tên đi chung dới hắn ngay tức khắc chính thức đấu tố tui với ban tổ chức.


                        Cái ông giám đốc chịu trách nhịm dìa cuộc thi đấu đang dò dô nhửng hàng chử trong cuốn sách luật thi đấu cờ tướng tới cái chổ “Hổng được cố ý làm đối phương dực mình khi trận đấu đang diển ra.”


                        Bác Trí đứng lên nói, “Theo tui, tui hổng nghỉ quý vị chứng minh được là cậu Ngô Lâm đả cố ý làm chiện đó. Tui dám chắc là chính cậu ta củng hổng có muốn chiện đó xảy ra nửa.”


                        Rồi ông giám đốc lướt tiếp dô cuốn sách đó nửa để kiếm thiêm, rồi tới chổ “Hổng được cư xử bấc lịch sự hay xúc phạm với đối phương.”


                        “Ông giám đốc nghe đây,” Bác Trí nói, “Có ai mà không bao giờ đánh rắm hông? Cậu Lâm hổng cố ý xúc phạm ai khi làm như dậy. Chắc ai củng hiểu là cẩu đả ngồi một chổ khá lâu rồi.”


                        “Tui hổng biết,” ông giám đốc nói, “nhưng mà nếu cứ xét theo bìa ngoài thì tui sẻ phải loại cậu ta.”


                        “Thôi thì, sao ông hổng cho cậu ấy ít nhức là một cơ hội nửa?” Bác Trí yêu cầu. Ông giám đốc gải cằm ổng một hồi. “Có lẻ là được,” ổng nói, “nhưng mà cậu ta phải ráng giử mình bởi dì tụi tui hổng thể khoan dung cho mấy cái cử chỉ như vậy ở đây, ông hiểu chớ?”


                        Và rồi tui coi như sắp xửa được tiếp tục trận đấu, nhưng mà bất thình lìn, có đủ thứ tiếng lộn xộn xảy ra ở cuối phòng, có đủ thứ tiếng la hét và tiếng khóc của đàn bà con gái, và khi tui nhìn qua chổ đó thì thấy Thu Sương đang đu tới chổ tui, hắn đang đu tòn ten trên cái đèn chúc đài.


                        Và rồi khi tới tui, hắn thả tay ra và rớt dô ngay chóc bàn cờ làm mấy quân cờ dăng tùm lum tám phương mười hướng hết. Cái tên Nga Sô này bậc ngửa qua cái ghế, và khi hắn té xuốn, hắn níu cái váy của một phụ nử phốp pháp đeo vàng bạc kim cương thiếu điều còn nhiều hơn lông tóc của bả làm cho cái váy của bả bị xé rách ra phân nửa. Bà này rống lên và guơ tay túi bụi trúng dô cái mủi của ông giám đốc, Thu Sương thì nhảy cà tưng la hét khỉ khọt, người ta hốt hoảng chạy té rầm rầm có tiếng ai đó thét lên “Kiêu cảnh sát! Kiêu cảnh xát!”


                        Bác Trí chụp tay tui rồi nói, “Mình đi ra khỏi chổ này đi Lâm – cậu đã thấy quá đủ cảnh sát trong cái phố này rồi.”


                        Bác Trí nói quá đúng, tui hổng thể phủ nhận cái điều này được.


                        Rồi thì tụi tui trở dìa khách sạng, và bác Trí nói là tụi tui cần bàn luận một chuyện nửa.


                        “Lâm,” ổng nói, “tui hổng thể tin là cái dụ goánh cờ này có thể tiếp tục được nửa. Cậu có thể chơi cờ như hàng triệu ngừi mơ mộng, nhưng ngoài cái chiện đó ra, mọi thứ đả trở nên góa phức tạp rồi. Tất cả mấy chiện xảy ra chiều nay thiệt là, quái dị, nếu mà dùng lời lẻ hết sức nhẹ nhàng đó.”


                        Tui gậc đầu, và Thu Sương thì củng đang buồn ủ rủ.


                        “Bởi dậy, cậu nghe tui nói tui sẻ làm chiện gì. Cậu là ngừi hiền lành, Cậu Lâm, tui hổng thể để cậu bị bỏ rơi hay mắc kẹt ở cái bang Gia Châu này. Bởi dậy, tui sẻ sắp xiếp cho cậu và Thu Sương trở dìa A La Ba Má hay chổ nào đó là quê của cậu một cách an toàn. Tui biết là cậu cần được giúp đở dìa tài chánh để mà mở cái thương nghiệp tôm của cậu, cái phần hùn của cậu, sau khi trừ hết các phí tổn thì còn lại ít hơn năm ngàn đô một chút.”


                        Bác Trí đưa tui một phong thơ, tui nhìn trong đó thấy có một xấp tiền 100 đô la. Tui chúc cậu mọi điều tốt lành trong công diệc làm ăn của cậu,” ổng nói. Bác Trí điện thọi cho một công ty xe Tắc Xi rồi đưa tụi tui tới ga xe lửa. Ổng củng xắp xiếp cho Thu Sương được dô một cái toa hành lý, trong một cái chuồng, và ổng nói là tui có thể đi xuống cái toa này bấc cứ lúc nào để đem đồ ăn thức uống tới cho Thu Sương. Ngừi ta đem cái chuồng tới, Thu Sương mở cửa đi dô trỏng, rồi người ta đưa hắn tới một toa xe phía sau.


                        “Thôi thì tui chúc cậu may mắn, cậu Lâm,” Bác Trí nói, và ổng bắc tay tui. “Đây là danh thiếp của tui – cậu giử liêng lạt nghe, và nhớ cho tui biết công diệc làm ăn của cậu ra sao, nhớ nhe Lâm?”


                        Tui cầm cái cạc của ổng và bắc tay ổng lần nửa, tui rất tiếc vì phải xa bác Trí bởi dì ổng là ngừi rất tốt bụng, mà tui đã làm ổng thất dọng. Tui dô xe lửa ngồi nhìn ra cửa sổ, bác Trí vẩn còn đứng ở ga. Xe lửa lăn bánh, bác đưa tay vẩy tay chào.


                        Và một lần nửa, tui lại tiếp tục cuộc hành trình, từ lâu rồi, đầu óc của tui có đầy nhốc nhửng giấc mơ – giấc mơ hồi hương, gặp Má, gặp thằng Bửu với cái tàu đánh Tôm và, dĩ nhiên, tui mơ dìa Mỹ Duyên nửa. Một điều ước lớn nhức của tui, lớn hơn mọi thứ trên đời này là, ước dì tui hổng phải là một tên ngố như bây giờ.


                        Chú thích:

                        À Le Khai = Alekhine’s Defense,
                        Alekhine's Defense, chiến thuật đánh cờ được dùng bởi Alexander Alekhine
                        Be Tróp = Gọng Kìm Be Tróp. Một chiến thuật cờ tướng dùng bởi Alexander Petrov
                        Bẹn Nỏn Nà = The Benoni Counter. Một chiến thuật cờ tướng.
                        Bon Dà Nị = Ponziani Opening, một bước đi đầu cổ điển trong cờ tướng bằng những bước như sau: 1. e4 e5 2. Nf3 Nc6 3. c3
                        Chết Điếng Tim Gan - The Fried Liver Attack. Một chiến thuật cờ tướng.
                        Clint Eastwood = tài tử điện ảnh Hoa Kỳ, thường hay đóng vai cảnh sát.
                        Hổ Mang = Thủ Đoạn Hổ Mang. The Hoffman Maneuver. Một chiến thuật cờ tướng.
                        Hoàng Phi Chà Và = Phòng Ngự Hoàng Phi Chà Và. The Queen's Indian Defense, lối đi cờ bắt đầu bằng những bước như sau : 1. d4 Nf6 2. c4 e6 3. Nf3 b6
                        Nô A = Bắc Tàu vượt Biển Nô A. Noah’s Ark Trap
                        Phèo Bia = The Falkbeer Countergambit, một lối chơi cờ bắt đầu bằng những bước như sau: 1. e4 e5 2. f4 d5
                        Rờ Ti = the Réti Opening, một lối chơi cờ xuất hiện sau Thế Chiến I, thường bắt đầu bằng những bước như sau : 1. Nf3 d5 2. c4
                        Sờ Vén Nị Gần = Scheveningen Variation. Chiến thuật chơi cờ nổi tiếng từ sau trận thi đấu ở làng Scheveningen, năm 1923.
                        Te Rẹt = Siegbert Tarrasch (1862 –1934), một tay chơi cờ tướng và một bậc thầy cờ tướng nổi tiếng vào cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20.
                        Y Vân Bê Thui Kỳ Vịt = Ivan Petrokivitch, một tên tiếng Nga. Tay đánh cờ với Ngô Lâm trong trận chung kết.


                        --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
                        dohop sẽ đọc bài lại rồi gửi lên đây.

                        Quý độc giả nào nóng lòng muốn xem sớm hơn, có thể vào kiếm Lâm Ngố trong Câu Lc B Tri Âm http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=693281&mpage=1

                        Thân ái
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.11.2011 05:32:29 bởi dohop >
                        #27
                          dohop 29.11.2011 13:07:45 (permalink)
                          0
                          24.

                          Cuối cùng tui đả về quê lần nửa.

                          Xe lửa tới ga Mỏ Bài lúc ba giờ sáng, nhân diên hỏa xa khiên cái chuồng khỉ ra rồi để xuốn, và rồi xe lửa dọt mất để lại tụi tui chơ vơ. Hổng có ai chung quanh ngoài một phu quét nền ga và một gả đàn ông đang ngủ gục trên một băng ghế, bởi dậy, tui dới Thu Sương đi bộ xuốn phố và tụi tui cuối cùng củng kiếm được một chổ ngủ ở một cái nhà bỏ hoan.


                          Sáng hôm sau, tui mua ít trái chuối cho Thu Sương ở bến tàu, tui củng kiếm được một quán cóc có bán đồ ăn trưa, tui mua một phần điểm tâm thiệt bự dới trứng, thịt heo ba con, bánh xèo, và đủ thứ, và tui củng tìm cách làm cái gì đó cho có thứ tự đàng hoàn, bởi dậy, tụi tui đi bộ đến chổ các bà sơ, cái chổ Nhà Tế Bần của các Sơ Nhỏ. Trên đường đi, tụi tui đi ngang goa cái chổ mà trước đây có cái nhà của tụi tui, bây giờ thì hổng còn dì nửa ngoài một cánh đồng cỏ và một số cột và cây đả cháy đen đủi. Tui có một cảm dác thiệc là lạ khi thấy cảnh vật như dậy, bởi dậy, tui tiếp tục bước đi.


                          Khi tui tới nhà tế bần, tui kiêu Thu Sương chờ tui ở ngoài sân hổng thôi thì, tui hổng muốn mấy bà sơ bị dực mình, tui đi dô nhà tế bần và hỏi dìa Má.


                          Bà sơ trưởng ở đó, bả rất là tốt, bà nói là bả hổng biết má tui đang ở đâu, ngoại trừ Má trốn đi dới một người đạo Tin Lành, nhưng mà tui có thể thử hỏi mấy người ở ngoài công viên bởi dì Má thường tới đó vào buổi chiều với mấy phụ nử khác. Bởi dậy, tui và Thu Sương đi tới đó.


                          Có mấy bà đang ngồi ở băng ghế nên tui nói dới một bà trong đám tui là ai, bà này nhìn dô Thu Sương rồi nói, “Đúng ra là tui nên đoán ra được cậu là ai.”


                          Nhưng rồi bả nói bả có nghe má tui làm nghề ủi quần trong một cái tiệm giặc ủi ở mé bên kia của cái làng này, và bởi dậy, tui và Thu Sương đi tới đó và đúng ngay chóc, Má đang mồ hôi nhể nhại và đang ủi một cái quần trong tiệm giặc ủi.


                          Khi Má thấy tui, Má bỏ hết mọi thứ xuống rồi chạy thẳng dô vòng tay của tui. Má khóc thút thít, rồi vặn vẹo tay chùi mắc y chang như ngày nào. Tội nghiệp Má quá.


                          “Lâm ơi, con của Má.” Má nói. “Cuối cùng con đả dìa nhà! Hổng có ngày nào mà Má hổng nghỉ tới con, từ lúc con đi lính, tối nào mà củng khóc cho tới khi ngủ mới thôi.” Dù dậy, cái điều Má nói hổng làm tui ngạc nhiên chúc nào hết, và tui hỏi dìa cái ngừi đạo Tin Lành.


                          “Hắn là một tên chồn cáo hèn hạ,” Má nói. “Má nên đoán được điều đó ngay từ đầu để đừng có chạy theo tên Tin Lành nào hết. Hổng đầy một tháng dới Má, tên đó đá đít Má ra để cặp dới một con nhỏ mười sáu tủi – mà lúc đó hắn đả gần sáu mươi rồi. Má phải nói cho con biết, cái đám Tin Lành đó hổng biết đạo đức là dì hết.”


                          Đúng ngay lúc đó, có một dọng nói từ tiệm giặc ủi, “Ê cái bà già, có phải bà để cái bàn ủi ở trên cái quần của ai đó hông?”


                          “Thôi, chết rồi!” Má la lên, rồi chạy ngược dô trỏng. Bất thình lìn, một cuộn khói đen bốc ra từ cửa sổ và ngừi ta la hét chửi thề om xòm ở trong đó, và sau đó, Má bị một tên phì lủ xói đầu lôi ra ngoài, cái tên này la hét và mạnh tay dới Má.


                          “Đi đi! Đi luôn đi!” hắn rống lên. “Tao chịu hết nổi rồi! Đó là cái quần cúi cùng mà bà đốt đó!”


                          Má khóc hu hu, còn tui thì bước tới cái tên này rồi nói, “Tui nghỉ là tốt hơn hết ông hổng được đụng tới Má tui.”


                          “Mày từ đâu tới và mày là cái con khỉ gì hả?” hắn hỏi.


                          “Ngô Lâm,” tui trả lời hắn, rồi hắn nói, “Như dậy thì mày củng cút ra khỏi chổ này luôn và đem cái con gái mẹ mày theo luôn bởi dì bả hổng được làm diệc ở đây nửa!”


                          “Tốt nhức ông hổng nên nói chiện dới má tui cái kiểu như dậy,” tui nói, rồi hắn trả lời, “Rồi sao? Rồi mày sẻ làm cái dì hả?”


                          Và bởi dậy tui phải cho hắn một bài học.


                          Đầu tiên, tui túm lấy hắn, rồi tui nâng hắn lên thiệt cao. Rồi tui đưa hắn dô cái chổ ngừi ta dặt đồ trong một cái máy giặc bự thiệt bự, cái loại để giặc mấy cái mền và thảm, tui mở cửa máy giặt và tống hắn dô trỏng, xong rồi tui đóng cửa lại, rồi tui vặn và nhấn nút cho nó “quay.” Lần cúi cùng tui thấy hắn, hắn sắp được dô cái vòng “Xả Nước”.


                          Má vẫn còn khóc và quẹt nước mắc dới cái khăn tay, “Lâm ơi, bây giờ má mất việc làm thiệc rồi!”


                          “Đừng lo, Má,” tui nói dới Má, “mọi chiện rồi sẽ iêm xuôi, bởi dì con đả có kế goặch rồi.”


                          “Lâm, làm xao mà con có kế hoặch được?” Má nói. “Con là một tên khờ. Làm sao mà một tên ngốc làm ra được cái kế hoặch gì được?”


                          “Thì Má cứ chờ coi,” tui nói. Dù sao, tui đả mừng bởi dì tui đả có kế hoặch đúng là trở dìa nhà gặp má, ngay cái ngày đầu tiên.


                          Tụi tui đi bộ tới nhà trọ nơi Má ở. Tui giới thiệu Má dới Thu Sương và má nói Má rất mừng vì ít nhức tui có một ngừi bạn – cho dù bạn của tui là một con khỉ củng được.


                          Dù sao, Má và tui ăn bửa tối ở nhà trọ, má cho Thu Sương một trái cam từ nhà biếp, và sau đó, tui với Thu Sương đi tới bến xe đò để đi tới Bải Dầu Lá Ba Tre, nơi mà gia đình của thằng Bửu sinh sống. Và chắc chắng như mưa, hình ảnh cuối của Má, má đứng ở hành lang ở nhà trọ lau nước mắc khóc khi tụi tui bước đi. Nhưng mà tui có cho má phân nửa của số tiền năm ngàn đô tui đả có để giúp đở má trả tiền mướn nhà và chi tiêu nhiều chiện khác cho tới khi tui có thể ổn định được, bởi dậy, tui hổng có cảm thấy tệ lắm.


                          Dù sao, khi xe đò tới Bải Dầu Lá Ba Tre, tụi tui hổng bị gặp trở ngại dì hết trong diệc tìm ra nhà của thằng Bửu. Lúc đó khoản 8 giờ tối, tui gỏ cửa, có một ông già ra mở cửa hỏi tui muốn gì. Tui nói dới ổng tui là ai, và tui đả biết thằng Bửu từ lúc chơi banh cà na, rồi lúc trong quân đội, ông già có dẻ hồi hộp nhưng ổng mời tui dô nhà. Trước đó tui đả nói dới Thu Sương để cho hắn đứng ở ngoài và đừng để ai thấy bởi dì có lẻ là ngừi ở đây chưa từng thấy cái gì giống như hắn từ trước tới giờ.


                          Dù xao đi nửa, ông này là ba của thằng Bửu, ổng mời tui một ly trà đá và bắc đầu hỏi tui thiệc là nhiều thứ. Ổng muốn biết thiêm dìa chiện thằng Bửu, nó chết như thế nào, và tui đả dùng hết khả năng của tui để
                          kể lại cho ổng nghe.


                          Cuối cùng, ổng nói, “Có một điều mà bác cứ thắc mắc hoài, trong bao nhiêu năm qua, Lâm – theo cháu nghỉ thì, vì sao mà thằng Bửu phải chết dậy?”


                          “Bởi dì nó bị bắn trúng,” tui nói, nhưng mà ổng nói, “Hông, hổng phải bác hỏi như dậy. Ý bác muốn hỏi là, tại sao? Tại sao chúng ta phải qua tới Việt Nam?”


                          Tui nghỉ một phút rồi nói, “Cháu nghỉ là tụi cháu chỉ ráng làm theo lẻ phải, cháu đoán như dậy. Tụi cháu chỉ làm theo lệnh trên mà thôi.”


                          Rồi ổng nói, “Rồi, cháu nghỉ điều đó có đáng hông? Nhửng thứ mà chúng ta đả làm? Mấy thằng con trai bị giết theo kiểu thằng Bửu?”


                          Rồi tui mới nói, “Bác thấy đó, cháu chỉ là một thằng khờ thôi. Nhưng mà niếu bác muốn biết ý kiến thiệc sự của cháu thì, cháu nghỉ là, đó là một đống kức.”


                          Ba thằng Bửu gật gù. “Bác cũng nghỉ y chang như cháu,” ổng nói.



                          Dù sao, tui nói cho ổng nghe lý do tui tới gặp ổng. Tui kể cho ba thằng Bửu nghe dìa cái kế hoặch của tui và thằng Bửu, dìa diệc mở cái thương nghiệp tôm nho nhỏ, và tui kể dìa ông Chí, cái ông ngừi Việt nhỏ con tui gặp khi tui còn ở bệnh viện và ông Chí đả chỉ tui chăn nuôi Tôm như thế nào, và ba thằng Bửu khoái lắm, ổng hỏi tui nhiều thứ nửa, khi đó bất thình lìn có tiếng quác quác thiệt là lớn ở ngoài sân.


                          “Có cái khỉ gì đó muốn bắc gà nhà bác!” ba thằng Bửu la lên, rồi ổng tới sau cửa lấy la một khẩu súng rồi đi ra sân.


                          “Có một điều cháu phải nói cho bác biết,” tui nói, rồi tui nói cho bác ấy nghe là Thu Sương đang ở ngoài sân nhưng mà tụi tui kiếm hổng ra Thu Sương, và củng hổng nghe cái tiếng gì của hắn hết.


                          Ba thằng Bửu đi dô nhà lấy cái đèn pin rồi ổng rọi đèn lòng dòng ở ngoài sân. Ổng rọi dô một cái cây bự, và dưới gốc cây là một con dê – một con dê xồm bự và già đang đứng ở đó và đang cào đất. Ổng chiếu cái đèn lên trên cao thì thấy Thu Sương đang ngồi trên đó và Thu Sương đang sợ gần chết.


                          “Lần nào củng là cái con dê đó,” ba thằng Bửu nói. “Đi chỗ khác chơi, đò dê xòm!” ổng la lên, rồi ổng liệng một khúc cây dô con dê. Sau khi con dê đi rồi, Thu Sương mới đi xuống, và tụi tui cho hắn dô nhà.


                          “Nó là lọi khỉ gì vậy?” ba thằng Bửu hỏi.


                          “Nó là con tinh tinh,” tui nói.


                          “Nhìn nó giống dã nhân quá!”


                          “Nó có giống dã nhân một chút xíu,” tui nói, “nhưng mà nó hổng phải là dả nhân.”


                          Dù sao đi nữa, ba của Bửu nói là tụi tui có thể ngủ lại tối hôm đó, và sáng hôm sau, ổng sẻ đi dới tụi tui để kiếm chổ cho cái thương nghiệp tôm. Có một ngọn dó nhẹ thổi qua nhánh sông và bạn có thể nghe tiếng ếch nhái và dế và ngay cả tiếng của một con cá thỉnh thoản nhảy lên khỏi mặc nước. Chổ này thiệc là đẹp và iêm đềm, và tui đả quyết định chọn nó và tui nghỉ là tui sẻ hông gặp trở ngại dì ở chổ này.



                          Sáng tinh sương ngày hôm sau, tụi tui dậy sớm cùng dới ba thằng Bửu và cùng ăn một bửa điểm tâm thiệt bự, với xúc xích do ổng làm, cùng với trứng gà chạy rông còn tươi mát, và dới bánh quy và đường mật, rồi ổng đưa tui và Thu Sương đi trên chiếc ghe nhỏ, với cây xào, và đẩy tụi tui đi xuống tới Bải Dầu. Mặt nước thiệt iêm, và có một lớp sương mờ phủ nhẹ. Thỉnh thoảng, một con chim bay ra khỏi đầm lầy.


                          “Chổ này đây,” ba thằng Bửu nói, “Chổ này là chổ nước mặn thủy triều trào dô,” và ổng chỉ dô một chổ đất bùn chạy dài dô trong đầm lầy. “Có khá nhiều ao bự ở đây, niếu bác là cháu, bác sẻ sẻ chọn chổ này, theo như kế hoặch của cháu.”


                          Bằng cây sào, ổng đẩy chiếc ghe dô chổ đất bùn. “Cháu nhìn chổ đó kìa,” ba thằng Bửu nói, “đó là một khoảnh đất cao, cháu chỉ có thể thấy cái mái nhà của một túp liều nhỏ ở đó.”


                          “Hồi trước, có một ông già tên là Lê Phát Thông sống ở đó, nhưng mà ổng chết bốn năm năm nay rồi. Chổ đó bỏ hoan. Nếu cháu thích, cháu có thể nộp đơn xin làm chủ chổ đó và sống ở đó. Lần chót bác tới đây, ông Thông còn để hai chiếc ghe chèo ở trên bờ. Chắc là hổng có đáng dá một xu teng, nhưng mà niếu cháu trám mấy chổ hở thì nó có thể nổi được và xài được.”


                          Ba thằng Bửu đẩy tụi tui đi xa hơn, rồi ổng nói, “Ông Thông ổng thả mấy tấm ván chạy từ đầm lầy cho tới mấy cái ao. Bác từng câu cá và săn vịt ở đó. Cháu có thể sửa lại cái lối đi này. Và mình sẻ có cách đi lại trong cái vùng này.”


                          Ái chà, tui phải nói cho bạn nge, cái chổ này có vẻ thiệt là lý tưởng. Ba thằng Bửu nói là lúc nào củng có trứng tôm trào dô vủng lầy và những con rạch nhỏ, và tui có thể quơ một mớ để bắt đầu cái thương nghiệp tôm, thiệc sự là hổng khó. Một điều nửa ổng nói là kinh nghiệm của ổng là tôm sẻ ăn bã hạt bông vải, thải ra khi người ta ép dầu cô tông, mà cái thứ này thì thiệc là rẻ.


                          Cái việc chánh mà tụi tui phải làm là phải chận mấy cái ao bằng lưới, và làm một cái chòi nhỏ để ở, và mua mấy thứ đồ ăn khô dự trử như là bơ đậu phộng, mức, khô cá, bánh mì và đại lọi mấy thứ khỉ dống dậy. Và tụi tui có thể sẳn sàng cái diệc chăn nuôi tôm.


                          Bởi vậy, tụi tui bắc đầu ngay ngày hôm đó. Ba thằng Bửu đưa tụi tui trở dìa nhà ổng, rồi tụi tui đi dô phố và bắc đầu mua đồ. Ổng nói là tụi tui có thể dùng cái xuồng của ổng cho tới khi tụi tui xửa xong mấy cái xuồng của tụi tui, và tối hôm đó, tui và Thu Sương sống trong cái chòi câu cá nho nhỏ đó lần đầu. Trời đổ mưa nên cái chòi dột như điên nhưng mà tụi tui hổng màng tới. Sáng hôm sau, tụi tui mới xửa cái mái chòi cho hết bị dột.


                          Tốn gần một tháng mọi thứ mới goạt động tốt – tụi tui sửa cái chòi cho đẹp, sửa mấy cái xuồng và mấy tấm ván vịt làm đường đi ở đầm lầy, và đặc mấy cái lưới chung goanh mấy cái ao. Cuối cùng củng tới cái ngày mà tụi tui sẵng sàng thả tôm dô ao. Tui mua một cái lưới bắt tôm rồi tui và Thu Sương ở trên cái ghe chèo kéo cái lưới này qua lại lòng dòng suốt ngày. Tới tối, tụi tui có lẻ kiếm được khoản 20 kí tôm, rồi tụi tui chèo tiếp để bỏ tôm dô ao. Mấy con tôm bơi lội, búng, nhảy nhót trên mặc ao. Ối trời ơi, đó là một cảnh hết sức dễ thương và đẹp mắc.


                          Sáng hôm sau, tụi tui gom hơn hai trăm kí lô bã dầu cô tông và thả chừng 40 ký lô dô ao cho tôm ăn, rồi tới trưa, tụi tui đi săn tôm trong một cái ao khác. Hết cả bốn mùa hè, thu đông, tụi tui làm diệc như dậy, nhưng tới mùa xưng, tụi tui đả có bốn cái ao tôm đang hoạt động và mọi thứ coi bộ sáng sủa tươi rói như hoa hồng. Tối tối, tui ngồi ở mái hiên của cái chòi chơi ác-mô-ni-ca, và mổi thứ bảy, tui đi bộ xuống phố thỉnh bộ sáu chai bia về để tui và Thu Sương cùng say dới nhau. Cuối cùng tui cảm thấy tui tìm được cái không gian của chính tui, và mổi ngày trôi qua là mổi ngày tui làm ăn lương thiện, và tui nghỉ là sau khi tui thu hoạch cái mùa tôm đầu tiên và bán hết, có thể tui cảm thấy mình có đủ tư cách để cố gắng tìm kím Duyên lần nữa, và coi thử coi cổ có còn giận tui hông.



                          Chú thích:
                          ba con = thịt heo ba con, thịt bacon, thịt heo miếng hong khói.
                          Lê Phát Thông = Tom LeFarge.


                          --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
                          dohop sẽ đọc bài lại rồi gửi lên đây.

                          Quý độc giả nào nóng lòng muốn xem sớm hơn, có thể vào kiếm Lâm Ngố trong Câu Lc B Tri Âm http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=693281&mpage=1

                          Thân ái
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2011 13:11:22 bởi dohop >
                          #28
                            dohop 30.11.2011 13:47:45 (permalink)
                            0
                            25.

                            Vào một ngày trời thiệc đẹp trong tháng sáu, tụi tui quyết định đả tới lúc tụi tui thu goặch vụ mùa tôm đầu tiên. Tui và Thu Sương thức dậy sớm cùng lúc dới mặt trời, và tụi tui đi xuống ao đẻ kéo lưới qua ao cho tới khi cái lưới bị kẹt bởi cái khỉ dì đó. Thu Sương thử kéo nhẹ nhẹ trước, tới tui, tui kéo mạnh hơn cũng bị kẹt, và cúi cùng thì cả hai tụi tui cùng kéo, và lúc này tụi tui hiểu được là cái lưới hổng có bị kẹt gì hết mà tụi tui kéo hổng được bởi dì nó có đầy tôm trong đó!


                            Tới chiều hôm đó, tụi tui đả kéo lên khoản một trăm rửi ký tôm, và tụi tui dành nguyên tối hôm đó để phân loại tôm theo kích thướt. Sáng hôm sau tụi tui bỏ tôm dô mấy cái thúng rồi đưa nó dô cái xuồng của tụi tui. Cái xuồng chở nặng quá, tụi tui mém chúc nửa bị lật dù trên đường lên Bải Dầu Lá Ba Tre.


                            Có một công ty đóng gói đóng thùng hải sản ở đây, Thu Sương dới tui cẩu đám tôm từ bến tàu tới chổ cân đong. Sau khi tổng cộng mọi thứ lại, người ta trả cho tụi tui một một cái séc tám trăm sáo mưi lăm đô la! Đây là số tiền làm ăn lương thiện đầu tiên của tui kể tử lúc tui chơi ác mô ni ca cho Băng Nhạc Trứng Nức.


                            Trong hai tuần lể kế, gần như ngày nàu Thu Sương dới tui củng thu hoặch tôm rồi đem tới chổ đóng gói. Khi tụi tui thu hoặch song hết đám tôm, tụi tui kiếm được tổng cộng là chính ngàn bảy trăm đô dới hai mưi sáu xu lẻ. Cái thương nghiẹp tôm đả thành công!


                            Các bạn cho phép tui nói nhe – đó là một sự việc hết xức dui. Tụi tui mang một thúng chừng một giạ tôm tới cho ba thằng Bửu, ổng rất mừng, ổng nói ổng rất tự hào dìa tụi tui, mà giá mà có thẳng Bửu ở đây thì hay góa. Xong rồi tui dới Thu Sương đi se đò lên Mỏ Bài để ăn mừng chiến thắng. Diệc đầu tiên mà tui làm là thăm Má ở nhà trọ, và khi tui nói cho Má biết dìa số tiền kiếm được và nhiều thứ khác nửa, đúng ngay chóc, Má dui và mừng dử lắm. “Ôi, Lâm của Má,” Má nói, “Má thiệc là hảnh diện dìa con – con làm thiệc là giỏi, và làm được đủ thứ, một thằng khờ mà làm được như dậy!”


                            Dù sao đi nửa, tui nói cho má biết dìa kế goặch của tui, như là năm sau tụi tui sẻ tăng số ao tôm lên gấp ba lần, và tui sẻ cần ngừi để coi chừng tiền bạc và để ý những chi phí, và đại loại như dậy, rồi tui hỏi Má coi Má có chịu làm diệc này hông.


                            “Bộ con muốn Má dọn xuống tận Bải Dầu Lá Ba Tre hả?” Má nói. “Hổng có cái dống dì ở dưới đó hết. Rồi suống dưới đó Má làm cái dì?”


                            “Điếm tiền,” tui nói.


                            Sau đó, tui và Thu Sương đi xuốn phố và tụi tui ăn một bửa thiệt no. Tui đi xuốn bến tàu mua cho Thu Sương một nải chuối thiệc bự, tui củng mua cho tui một miếng thịt bò bít tết bự nhức mà tui thấy, dới khoai tây nghiền nát và đậu pi và đủ thứ hết. Rồi tui quyết định đi kiếm chổ mua bia, và tui mới đi ngang qua một cái khách sạng đèn mờ củ kỷ gần ven sông thì tui nghe đủ thứ tiếng la héc và chưởi thề thiệt là lớn và dù đả bao nhiêu năm qua tui vẩn nhớ được cái giọng nói đó. Tui đút đầu tui dô cửa sổ, và đúng như vậy, chính là thằng Cường bạn củ của tui ở Đại Học!


                            Thằng Cường rất mừng vì gặp lại tui, hắn kiêu tui đủ thứ tên như là cái thằng lổ đích, cái thằng Tư Lù, Bắc Cựu, Bù Đốp ăn Bô Xít, cái thằng đá mụ gì đó, và đủ thứ danh từ động từ hoa mỷ mà hắn có thể nghỉ ra được. Thì ra, thằng Cường đả thành cầu thủ đá banh nhà nghề cho đội Da Đỏ Hoa Thạnh Đốn sau khi hắn rời đại học, cho tới một hôm, trong một bửa tiệc của đội banh, hổng biết dì sao hắn nhe răng cắn dô đích bà vợ của ông chủ đội bóng, và người ta từ chối hổng cho nó đá banh nửa. Nó chơi banh cho một dài đội banh khác được vài năm, nhưng sau đó, nó kiếm được việc làm phu khiêng vác cho bến tàu mà hắn nói là rất thích hộp cho trình độ học vấn của hắn với kiến thức hắn học được từ đại học.


                            Dù sao đi nửa, thằng Cường mua cho tui vài lon bia tụi tui cùng nốc bia và kể lại kỷ niệm xưa. Thằng Cường nói thằng Mảng Xà, thằng Tỵ, trở thành tiền vệ cho đội Công Nhân Đóng Gói Cảng Xanh cho tới lúc nó bị bắt gặp nốc cạn một lít rựu Vốt Kà của Ba Lan trong một hiệp đá banh của giải Vái Kinh ở Min Nẹt Xổ Tà. Sau đó nó chơi cho đội Khổng Lồ Nủ Ướt cho tới khi nó chơi cái trò “Tượng Nữ thần Tự Do” trong hiệp thứ ba giải túc cầu Rams. Huấn liện diên của đội Khổng Lồ nói là hổng có cầu thủ nhà nghề nào chơi cái trò này kể từ năm 1931, và nói nó hổng có lý do gì để mà làm cái trò này nửa. Nhưng mà thằng Cường nói thiệt sự là thằng Tỵ hổng có chơi cái mánh Tượng Nữ thần Tự do đâu. Theo thằng Cường, sự thực là thằng Tỵ bị phê cần sa, đúng ra nó đang chửng bị liệng trái cà na đi mà nó quên liệng, rồi cái thằng bên mép bên trái chỉ chạy tới coi chiện khỉ gì xảy ra, và tên này chạy ra phía sau của hắn rồi lấy banh luôn. Dù xao đi nửa, thằng Cường nói thằng Tỵ bây dờ là huấn liện diên phụ cho một đội banh nhỏ nào đó ở Gió Già.


                            Sau khi nốc hết vài lon bia, tui có một ý trong đầu, rồi tui nói cho thằng Cường nghe.


                            “Mày có muốn xuống làm diệc cho tao hông?” tui hỏi.


                            Thằng Cường chửi thề om xòm rồi la hét cái dì đó mà sau một hai phút, tui hiểu là nó muốn hỏi tui muốn nó làm cái gì, bởi dậy, tui nói cho nó nghe dìa cái thương ngiệp tôm, và cái kế hoặch mở rộng quạt động. Nó chửi thề tùm lum tà la nửa và rống lên cái gì đó một hồi luôn, nhưng mà, chung quy là nó “chịu” làm cho tui.


                            Vì dậy, xuốt mùa hè đó, xuốt mùa thu cho tới mùa Xuân, tụi tui làm diệc hết cở, tui dới Thu Sương, dới Má và thằng Cường – và tui phải mướn luôn ba thằng Bửu. Năm đó, tụi tui kiếm gần được ba chục ngàn đô la và thương nghiệp càng lúc càng bự ra. Thiệt là mọi thứ hổng thể nào tốt hơn được nửa – Má hổng còn than trời trắch đất nửa, và có một hôm tụi tui còn thấy thằng Cường cười – mặc dù dậy, khi biết tụi tui thấy nó cười, nó ngưng liền và bắc đầu chửi thề nửa. Tuy dậy, đối dới tui, tui hổng có vui hoàng toàn, bởi dì, tui nghỉ dìa Duyên thiệt là nhiều, hổng biết cổ bây dờ ra sao rồi.


                            Một hôm, tui quyết định phải làm chiện dì đó.Hôm đó là Chủ nhựt, tui mặc đồ đàng hoàn rồi đón xe đò lên Mỏ Bài, rồi tui đi tới nhà của má của Duyên. Má của Duyên đang ngồi bên trong coi TV khi tui gỏ cửa.


                            Khi tui nói tui là ai, bác nói, “Ngô Lâm? Thiệt là hổng thể tin nổi. Dô nhà đi con!”


                            Rồi thì tụi tui ngồi ở phòng khách một hồi, bác hỏi thăm Má và hỏi tui đang làm gì, và đủ thứ hết, rồi cuối cùng, tui hỏi dìa Duyên.


                            “Ồ, sau này bác hổng có có nghe hay biết gì nhiều dìa nó,” Má của Duyên nói. “Bác nghỉ là nó đang sống ở chổ nào đó ở Bắc Cà Rô Li Na.”


                            “Duyên có ở chung dới ai hông, Bác?” tui hỏi.


                            “Ủa, con hổng biết sao Lâm?” bác nói. “Con Duyên nó lập gia đình rồi.”


                            “Lập gia đình rồi hả?” tui nói.


                            “Cách đây hai năm. Lúc đó nó ở Ấn Bang. Rồi bác biết nó tới Hoa Thịnh Đốn rồi kế tới, bác được một cái cạc pót tan báo cho biết là nó có chồng, rồi tụi nó dọn tới Bắc Cà Rô Li Na hay sao đó. Con có muốn nhắn dì hông nếu bác được tin của Duyên?


                            “Dạ hông, bác,” tui nói, “hổng cần đâu bác. Chắc là bác chỉ cần nói là con gửi lời chúc mừng và chúc may mắn là được rồi.”


                            “Bác sẻ nói dới tụi nó như dậy,” Má của Duyên nói, “bác thiệt sự rất mừng dì có con ghé thăm bác.”


                            Tui hổng biết, tui đả nghỉ là tui đả sẳng sàng để nghe tin Duyên có chồng, nhưng mà bây dờ tui biết là tui đả chưa sẳng sàng.


                            Tui có thể nghe tiếng đập của trái tim của tui, hai bàn tay của tui bổng dưng lạnh và ẩm thấp, tui chỉ có thể nghỉ tới cái diệc đi tìm một chổ nào đó để cuộn tròn lại giống như cái lúc thằng Bửu bị diết chết, bởi dậy tui đả làm cái diệc này. Tui kiếm được một bụi cây trong sân sau nhà của ai đó, rồi tui ngồi xuốn, ôm chưng tui rồi rúc đầu dô đùi gối như một con sâu cô đơn đang làm tổ. Tui nghỉ là tui còn bắc đầu ngậm và nút ngón tay cái bự của tui nửa, tui đả hổng có làm cái trò này từ lâu lắm rồi, từ lúc mà Má lúc nào củng nói đó là cái dấu hiệu cho biết một người nào đó là một thằng ngố, trừ khi ngừi đó là đứa nhỏ chưa biết đi. Dù xao, tui hổng biết tui đả cuộn tròn như dậy trong bao lâu. Tui đoán là hơn một ngày rưởi.


                            Tui cảm thấy là tui hổng thể đổ lổi cho Duyên được, cổ chỉ làm cái diệc phải làm thui. Dù sao hết, tui là một thằng ngố, mặc dù có nhiều người nói là họ đả lấy một thằng ngố làm chồng, họ hổng thể tưởng tượn ra nổi cái hoàn cảnh có thể xảy ra niếu chồng của họ thiệc sự là một tên ngố. Tui nghỉ, có lẻ, phần chánh là tui chỉ cảm thấy xót sa cho bản thân tui, khi mà tui đả thiệc sự đạt được cái vị trí mà tui tin là Duyên dới tui có thể chung đôi dới nhau. Và bởi dậy, khi tui nghe má của Duyên nói là cổ đả có chồng, tui có cảm dác như là phân nửa của tui đả chết và không còn tồn tại nửa, bởi dì, lập gia đình hổng có giống như là bỏ nhà ra đi. Lập gia đình là một cái giao kèo hết sức ngiêm chỉn. Trong điêm đó, hổng biết tui đả khóc được lúc nào, nhưng tui hổng cảm thấy thoải mái hơn dù nước mắc đả trào ra.




                            Và mải tới chiều hôm đó, tui mới bò ra khỏi bụi rậm rồi trở dìa Bải Dầu Lá Ba Tre. Tui hổng có nói cho ai nghe hết dìa chiện đả xảy ra, bởi dì tui nghỉ là nó hổng có giúp ít được gì hết. Có một số diệc tui cần làm chung quanh mấy cái ao tôm, sửa mấy cái lưới, đại loại như vậy, và tự tui làm mấy diệc này. Khi mà tui làm xong thì trời đả tối, và tui đả quyiết định một chiện – tui sẻ bỏ hết thời gian của tui dô cái thương nghiệp tôm, và tui sẻ làm tới khi nào cái đít xức ra tui mới ngưng. Đó là tất cả nhửng gì mà tui có thể làm được trong hoàn cảnh này.


                            Và tui đả làm như vậy.


                            Năm đó tụi tui kiếm được bảy mươi lăm ngàn đô trước khi trừ đi các phí tổn, và cái bí dì nượt của tui đả trở nên bự quá, tui phải mướn thiêm người để phụ tui điều hành nó. Một người tui mướn được là thằng Tỵ Mảng Xà, tiền vệ củ của tui ở Đại Học. Nó hổng có hài lòng dìa cái việc làm của nó hiện tại trong cái đội banh nhỏ xíu íu xìu, bởi dậy tui sắp xiếp cho thằng Tỵ làm chung dới thằng Cường và lo việc quản lý ao và đê. Rồi tui biết được ông Té, huấn liện diên của tui ở trung học đả dìa hươu nên tui mời ổng làm diệc cho tui, cùng dới hai tên khủng bố của ổng, họ củng đả dìa hưu, bây giờ họ lo dìa tàu thuyền và bến cảng.


                            Hổng bao lâu sau, báo chí địa phương bắc được chiện của tui và họ gửi một phóng diên tới để phỏng vấn tui cho một bài viết thuộc loại câu chuyện “một cậu bé địa phương thành công.”


                            Và bài viết được đăng trong số báo tới, số báo chủ nhựt, cùng với tấm hình của tui, Má và Thu Sương, với cái tít thiệt bự nói là, “Khờ Chính Tông Tìm Tương Lai trong Một Thí Nghiệm Hải Sản Mới.”


                            Dù xao đi nửa, hổng bao lâu sau, Má nói dới tui là tụi tui cần ngừi để phụ giúp má trong vấn đề xổ sách và cố vấn dìa tài chánh, bởi dì tụi tui kiếm được nhiều tiền quá. Tui nghỉ dìa vấn đề này một hồi, rồi tui quyết định liên lạc dới ông Lê Trí, bởi dì ổng đả kiếm được một mớ tiền trong công diệc làm ăn của ổng trước khi về hưu. Ổng rất dui khi tui điện thoại tới ổng, và ổng nói là ổng sẻ đáp chiến bay kế để gặp tui.


                            Một tuần sau khi ổng tới gặp tui, bác Trí nói là tụi tui cần ngồi lại bàn chiện dới nhau.


                            “Cậu Lâm,” ổng nói, “nhửng gì mà cậu đả làm ở đây thiệt là quá phi thường, nhưng mà cậu đả đạt tới cái mốc mà cậu cần phải có cái kế hoặch tài chánh cho thiệc là chắc chắn.”


                            Tui hỏi ổng đó là cái dì vậy, thì ổng nói điều này: “Đầu tư! Đa dạng hóa kinh doanh! Cậu coi nè, tui thấy là trong cái năm tài chánh kế, cậu sẻ có tiền lời khoản một trăm chín chục ngàn đô la. Năm kế tới nửa con số này sẻ tới xấp sỉ một phần tư của một triệu. Dới mấy con số tiền lời như vậy, cậu phải tái đầu tư nó, hổng thôi là Sở Ngân Khố Quốc Gia sẻ goánh thuế cho cậu tan nát luôn. Tái đầu tư là cái cốt lỏi chánh của Thương Nghiệp Hoa Kỳ!”


                            Và bởi dậy, tụi tui đả làm theo sự cố vấn của bác Trí.


                            Bác Lê Trí trực tiếp điều hành mấy công diệc này, và tụi tui tạo ra vài cái tập đoàn. Một cái tên là “Công Ty Ngô Ốc.” Một cái nửa tên là “Tập Đoàn Cua Nhồi Thu Sương,” và một cái nửa có tên là “Công Ty Trách Nhiệm Hữu Hạn Ma Ma Tôm Đồng.”


                            Rồi thì một phần tư của một triệu đó đả thành nửa triệu sau cái năm đó, rồi thành một triệu đô la, và cứ tiếp tục như dậy, cho tới bốn năm sau, việc kinh doanh của tụi tui đả trở thành năm triệu đô la một năm. Lúc này, tụi tui có gần ba trăm nhân diên, trong đó có cả Cục Kức Vỉ Đại, Rau Muốn, khi mà họ hổng còn làm cái nghề đô vật được nửa, và họ giúp tụi tui khiên kiện hàng tại nhà kho.


                            Tụi tui cố gắng muốn điên khùng trong diệc tìm kiếm ông Dân, nhưng mà ổng đả mất tích, hổng tìm ra được một dấu vết. Tụi tui kiếm được ông Mạnh, ông bầu đô vật, và giao cho ổng phụ trách văn phòng quan hệ dới khách hàng và quảng cáo. Và nhờ bác Lê Trí gợi ý, ông Mạnh còn mướn Raquel Welch để quảng cáo cho thương nghiệp của tụi tui trên vô tuyến – người ta cho Rẹc Cao Weo ăn mặc giống như con cua, và cổ vừa nhảy múa vừa hát, “Nếu bạn chưa nếm cua của Thu Sương thì coi như bạn chưa từng ăn cua!”


                            Dù sao, mọi thứ trở nên thành công tiệt đỉnh. Tụi tui có một đoàn xe tải lạnh để chở tôm, nghiu sò ốc hến, và một đoàn tàu đánh cá. Tụi tui có nhà kho, đóng gói, đóng thùng riêng, và một trụ sở văn phòng lớn, tụi tui đầu tư hết cở dô địa ốc như là các tòa cao ốc, các chung cư lớn và các trung tâm, các làng thương mại, và tụi tui cũng đầu tư dô các hợp đồng khoáng chất, dầu hỏa và khí đốt. Tụi tui mướn luôn giáo sư Bùi Việt Quát, ông giảng sư môn Anh Văn tại Đại Học Há Vợt, ổng bị đuổi cổ khỏi trường đại học bởi vì đả lở sờ hến của một nữ sinh viên, và bây giờ ổng trở thành đầu bếp của chi nhánh Ma Ma Tôm Đồng. Tụi tui cũng mướn Trung Tá Giao, ổng bị ép ra khỏi quân đội sau cái chiến đi tua liên quan tới Huân Chương Danh Dự của tui. Bác Trí xắp xiếp cho ổng phụ trách những “hoạt động ngầm” của công ty.


                            Má đả bắc tụi tui xây một cái nhà thiệt bự bởi dì theo má một cớm điều hành một tập đoàn như tui hổng thể sống trong một cái chòi rơm được. Má nói là Thu Sương có thể ở lại cái chòi đó để canh chừng mọi thứ.


                            Bây giờ thì mổi ngày tui phải mặc đồ côm lê và xách cặp táp dống như tui là luật xư. Tui phải tham dự mít tinh liên miêng, và phải nghe một đống ngôn ngữ tầm bậy tầm bạ như là tiếng Bích My vậy, rồi ngừi ta kiêu tui là “Ông Lâm,” “Tổng Giám Đốc Ngô,” và mấy thứ khỉ như dậy. Tại Mỏ Bài, ngừi ta còn trao cho tui những chiếc chìa khóa danh dự của thành phố và mời tui vào ban điều hành của bệnh diện, và đại bang nhạc dao hưởng.


                            Rồi một hôm một vài người tới văn phòng của tui và nói họ muốn tui ra tranh cử Thượng Viện Hoa Kỳ.


                            “Ông có tài tự nhiên, tuyệt đối là như dậy,” một ông nói. Tay này mặc bộ côm lê sọc rằng và ngậm một điếu xì gà thiệc bự. “Một cựu cầu thủ nổi tiếng của Huấn liện diên nổi tiếng Trần Bá Gáo, một anh hùng chiến tranh, một cựu phi hành gia dủ trụ có tiếng tăm, và củng là bạn tâm tình của các Tổng Thống Hoa Kỳ – còn gì để nói nửa? Còn hơn là Cớm hay Cọp nửa!” ổng nói. Tên của ổng là ông Tôn Đắc Cực.


                            “Ông coi nè,” tui nói cho ổng nghe, “tui chỉ là một thằng khờ. Tui hổng biết khỉ dì hết dìa chính chị.”


                            “Như vậy là ông thích hợp nhứt!” Ông Đắc Cực nói. “Ông nghe tui nói nè, tụi tui chỉ cần những ngừi tốt như ông. Muối khoáng của địa cầu, tui phải nói, ông là Muối Khoáng của Địa Cầu!”


                            Tui hổng thích cái ý kiến này củng như mấy cái ý kiến khác người ta đưa ra dìa tui, bởi dì, ý kiến của người ta thường chỉ đưa tui tới nhửng chiện lộn xộn mà thôi. Nhưng mà đúng ngay chóc, khi tui kể cho Má nghe, má thiệt tự hào và nước mắt rưng rưng rồi Má nói là coi như mọi giấc mơ của Má đả thành hiện thực khi con trai của Má trở thành một Thượng Nghị Sĩ của Hiệp Chủng Quấc Hoa Kỳ.


                            Rồi thì tới cái ngày mà tụi tui phải tiên bố ra ứng cử. Tôn Đắc Cực và mấy tay khác mướn một cái giảng đường ở Mỏ Bài và đưa tui lên khán đài trước mặt một đám đông, mổi ngừi đả bỏ ra năm mươi xu để tới nghe tui nói mấy thứ khỉ bậy bạ. Người ta bắt đầu bằng một diễn văng thiệt dài và vặn vẹo, rồi tới phiên tui phải nói.


                            “Này các bạn Hoa Kỳ của tui,” tui bắc đầu. Tôn Đắc Cực và cái đám đó đả viết một bài cho tui đọc, và sau đó sẻ có phần trả lời câu hỏi của thính giả. Máy quay phim TV quay rào rào, máy chụp hình củng chớp liên tục, và mấy phóng diên cầm viết quẹt quẹt tùm lum trong mấy cuốn sổ của họ. Tui đọc toàn bộ bài viết, củng hổng có dài lắm và tui củng hổng thấy có cái khỉ dì trong đó hết – nhưng mà tui có biết cái dì đâu? Tui chỉ là một thằng ngốc.


                            Khi tui nói xong, một nữ phóng diên làm diệc cho một tờ báo đứng dậy và nhìn dô cuốn tập của cổ.


                            “Chúng ta đang ở bên bờ vực thẳm của một thảm họa hạt nhưn,” cổ nói, “kinh tế thì bị hư hại, đất nước chúng ta đang bị cả thế giới chửi rủa, các thành phố và các tỉnh thì đầy dẩy tội phạm, loài người thì chết đói mổi ngày, gia đình thì bỏ xa tôn giáo, ở mọi nơi trong nước người ta chỉ tham lam, và nghỉ tới lợi lộc cá nhân, nông dân thì chết đói và bị phá sản nhưng mà người ngoại quấc thì tràn dô nước ta lấy đất, lấy tài nguyên, lấy công ăn diệc làm của nhân dân, công đoàn công đảng thì thối nát và chỉ biết ăn hối lộ, trẻ sơ sinh thì chết dần chết mòn trong các khu dân nghèo ổ chuột, thuế vụ thì hổng công bằng và như ăn cướp, học đường thì lộn xộn như mắm, giáo dục thì mắc mỏ, bịnh dịch và chiến tranh lúc nào củng lửng quẩng dới cuộc sống như là một đám mây u ám – với cái nhìn dìa mọi thứ là như dậy, thưa ông Lâm,” cổ hỏi, “trong ý nghỉ của ông, cái dấn đề gì ông thấy cấp bách nhức, ở ngay tại cái thời điểm này?” Cái dảng đường thiệc là im lặng, bạn có thể nghe được một sợi lông rụng xuống.


                            “Tui phải đi đái,” tui nói.


                            Ngay lúc này, cái đám đông la hét muốn điên khùng luôn. Người ta bắc đầu la hò, hoan hô, và hét tùm lum hết và đưa tay lên, quơ tay qua quơ tay lại. Từ phía sau, ai đó bắc đầu hát lên một cách hùng hồn, và hổng bao lâu, mọi người điều làm y như dậy.


                            “CHÚNG TA PHẢI ĐÁI! CHÚNG TA PHẢI ĐÁI! CHÚNG TA PHẢI ĐÁI! ĐÁI! ĐÁI! ĐÁI!” Người ta hô lớn lên.


                            Má tui ở ngồi phía sau lưng tui trên sân khấu, má đứng dậy rồi kéo tui ra khỏi cái bục giảng.


                            “Con hổng biếc xấu hổ sao,” má tui nói, “nói chiện như dậy ở công cộng.”


                            “Hông!” Lão Tôn Đắc Cực nói. “Pạc Phê! Bơ Phết! Khán giả khoái lắm. Nó sẻ là khẩu hiệu của chiến dịch tranh cử của chúng ta!”


                            “Cái gì là khẩu hiệu?” Má hỏi. Đôi mắc của Má nheo lại như hai hột đậu phộng.


                            “Chúng Ta Phải Đái!” Tôn Đắc Cực nói, “Bác nghe người ta đang hô lên kìa! Từ trước tới dờ chưa có ứng cử diên nào có được cái quan hệ thân thiết như dậy dới cái đám dân nghu ku đen như là ông Lâm đây!”


                            Nhưng mà Má hổng có khoái cái khẩu hịu đó chúc nào hết. “Có ai nghe người nào dùng cái khẩu hiệu tranh cử như dậy bao giờ chưa?" Má nói. “Cái khẩu hịu gì mà thiệt là tục và gớm thấy ớn – hơn nửa, nó hổng có nghỉa dì hết!”


                            “Nó là một biểu tượng, thưa bác,” Tôn Đắc Cực nói. “Chúng ta hảy si nghỉ thử coi, chúng ta sẽ cho làm những bích chương, nhửng bảng quản cáo thiệt lớn, mấy miếng dán cửa sổ, se ô tô, xe đạp, xe gắn máy, túi xách in chữ CHÚNG TA PHẢI ĐÁI. Chúng ta sẻ đưa khẩu hiệu lên đài truyền hình và phát trên đài phát thanh. Đây là một đòn hết sức độc đáo. Cái giá trị của câu đó là như dậy. Chúng Ta Phải Đái là một cái biểu hiệu của cái châm ngôn Tức Nước Vỡ Bờ, để lật đổ ắch thống trị đàn áp của nhà nước – là dẹp bỏ hết tấc cả những cái sai cái trái và ngu xửn của đất nước này…Quần chúng đã quá tức dận, đả chịu hết nổi rồi, cách di nhức để xì bớt quấc ức là phải đập bể bờ đê!”


                            “Cái gì?” Má hỏi và trợn mắc ngi ngờ. “Ông có điên hông?”


                            “Ông Lâm,” Tôn Đắc Cực nói, “ông đang trên con đường tới Hoa Thịnh Đốn đó.” Và có dẻ như là tay Đắc Cục này hổng có nói sai.


                            Chiến dịch dận động tranh cử của tụi tui diển ra hết sức là tốt và “Chúng Ta Phải Đái” đả trở thành câu nói trên vành môi của mổi người trong một ngày bình thường. Người ta la “Chúng Ta Phải Đái” trên đường phố, trên xe hơi và xe đò, xe buýet. Các nhà bình luận trên TV và các cột bình luận trên báo chí lúc nào củng phân tích giải thích cho khán thính giả và độc giả biết cái ý nghỉa thâm sâu của nó. Các mục sư, linh mục và các nhà truyền đạo hô khẩu hiệu này cùng dới dáo giân, và trẻ em khắp nơi, trong các trường học củng hát “Chúng Ta Phải Đái.” Và mọi thứ coi như chắc ăn như bắp, tui sẳng sàng như để bước lên bục ứng viên, và thiệc sự như dậy, một ứng diên đối thủ của tui trong cuộc bầu cử này, hắn bị thua tui và quá kẹt đến nổi hắn phải ra cái khẩu hiệu “Tui Cũng Phải Đái!” và dán nó tùm lum trong toàn bang.


                            Nhưng rồi cuộc vận động của tui bị dăng ra từng mảnh, y như là tui đả lo sợ.


                            Chiến dịch “Tui Phải Đái” đả làm cho báo chí trong nước chú ý, và hổng bao lâu, tờ báo Post ở Hoa Thịnh Đốn và tờ Nủ Ướt Times gửi phóng diên điều tra tới chiến dịch của tụi tui. Cái đám này hỏi tui nhiều câu hỏi, họ có dẻ hết sức là dể thương và thân thiện, dậy mà họ đi đâu đó moi móc mấy quá khứ của tui ra. Một hôm, có đủ thứ chiện đăng trên trang đầu tiên của hết mấy tờ báo ở Hoa Kỳ. “Ứng Cử Viên Thượng Viện Từng Có Một Sự Nghiệp Rằn Ri,” đó là một cái tít trên báo.


                            Đầu tiên, người ta diết là tui bị thi rớt ở đại học năm thứ nhứt. Rồi người ta đào ở đâu ra cái chiện thúi goắc dìa tui dới Duyên khi mấy tên cảnh sát tới cẩu tui đi từ một cái rạp chiếu phim. Ngày hôm sau, họ lôi ra cái hình tui khoe nguyên cái đít của tui cho Tổng Thống Doãn Sơn coi ở tại Vườn Hồng của Tòa Bạch Ốc. Đám phóng viên hỏi lòng dòng nhửng người biết tui lúc tui ở Bót Tân trong Ban Nhạc Trứng Nứt, và trích ra những câu mà ngừi ta nói dìa tui, và nói là tui có hút cần xa và nói là “có thể tui là đả cố ý nổi lửa đốt cháy” một lớp học ở Đại Học Há Vợt.


                            Cái điều tệ hại nhứt – người ta moi ra cái tội hình sự dìa tui liệng Huân Chương tại tòa nhà Cạp Thồ Hoa Kỳ và ghi là một thẩm phán đã ra lệnh nhốt tui trong một nhà thương điên. Ngòi ra, ngừi ta củng biết tui từng làm nghề vật lộn, và tui đả tự xưng mình là Cán Ngố. Báo chí còn đăng hình tui bị Ông Giáo Sư trói cứng ngắc nửa. Cuối cùng, báo chí ghi là có “một số nguồn” còn cho biết tui có bị dính trong một dụ xì-căng-đan tình dục lăng nhăng dới một “cô đào minh tinh điện ảnh nổi tiếng của Hồ Ly Vọng.”


                            Và điều này đánh gục hết mọi thứ. Tôn Đắc Cực chạy dô bộ chỉ huy chiến dịch vận động tranh cử và la lên, “Chúng ta tiêu tùng rồi! Chúng ta bị đâm dô xau lưng!” và đủ thứ khỉ thúi goắc như dậy. Như dậy, mọi thứ coi như song. Tui hổng còn chọn lựa nào khát ngoài việc rúc ra khỏi cuộc tranh cử, và ngày hôm sau, Má, tui và bác Lê Trí cùng ngồi xuống nói chiện với nhau.


                            “Cậu Lâm,” bác Trí nói, “Tui nghỉ có lẻ sẻ tốt cho cậu niếu cậu chịu im hơi lặng tiếng một thời gian.” Tui biết là Bác Trí nói phải. Hơn nửa, có nhiều thứ khác làm tui bận tâm lâu lắm rồi, mặc dù tui chưa bao giờ nói dìa mấy thứ này.


                            Khi mà cái thương nghiệp tôm mới bắc đầu, tui coi như khoái công diệc lắm, tui thức dậy từ lúc bình minh và đi xuống mấy cái ao coi mấy cái lưới rồi thu hoạch tôm, đại lọi như dậy, và tui dới Thu Sương thường ngồi ban điêm dưới cái chòi câu cá để chơi ác mô ni ca, rồi thỉnh bộ sáu chai bia vào thứ bảy và uống tới say với Thu Sương. Bây giờ thì mọi thứ hổng còn dống như dậy nửa.


                            Tui phải đi dự đủ thứ tiệc tùng dào buổi tối, nơi mà ngừi ta cho tui ăn đủ thứ món nhìn rất là kỳ bí, nơi đó có nhiều đàn bà con gái đeo bông tai thiệc bự, và đủ thứ khỉ như dậy. Xuốt ngày, cái điện thoại reo hổng dứt và người ta muốn hỏi tui đủ thứ chiện dưới ánh mặt trời này. Trong thượng viện, mấy thứ này chỉ ẹ thiêm nửa mà thôi. Bây giờ, tui hổng còn thời gian dành cho tui, và mọi thứ như là bay rẹc rẹc qua tui.


                            Hơn nửa, tui nhìn dô kiếng và tui đả thấy những dết nhăn hằn trên mặc của tui, tóc tui đả đổi màu xám ở đường viền, và tui hổng còn nhiều năng lượng như tui đả từng sở hủ. Tui biết là mọi thứ tiến triển hết sức trôi chảy, nói dìa cái thương nghiệp của tui, nhưng mà riêng bản thân tui, tui có cảm dác như là tui chỉ quay dòng vòng ở một chổ. Tui thắc mắc tại sao tui làm nhửng thứ mà tui đả làm, và làm để làm gì? Lâu lắm rồi, tui dới thằng Bửu có một kế hoặch, bây giờ cái kế hoặch đó đả vượt qua khỏi nhửng gì tụi tui đả từng mơ mộng cho dù là tụi tui điên cách mấy, nhưng rồi sao? Cuột sống hổng còn vui bằng phân nửa những ngày tui chơi banh cà na, goánh dới cái đám lột bắp quậy phá Ne Bơ Rát Ca ở Giải Cam Cuối Mùa, hay là như nhửng lút tui như đang cởi cái ác mô ni ca ở Bót Tân dới ban nhạc Trứng Nứt, và chắc chắn hổng có dui bằng cái lúc tui ngồi coi TV chương trình “Dân Nẩu Bí và Lỳ Hiu” dới Tổng Thống Doản Sơn kính yêu.


                            Và tui đoán là nổi buồn của tui có liên quang gì đó dới Mỷ Duyên nửa, nhưng bởi dì hổng có ai có thể làm cái gì hết dìa chuyện đó, tui củng hổng muốn nhắc tới nó làm gì.


                            Dù xao, tui nghỉ là tui phải trốn xa cái hoàn cảnh hiện tại. Má khóc và than trời trắch đất rồi chậm nước mắt bằng khăn mù soa như tui có thể tưởng tượng ra, nhưng bác Trí thì hiểu hết sự việc.


                            “Tại sao chúng ta hổng tuyên bố là cậu Lâm đang nghỉ mát dài hạng, Cậu Lâm, chúng ta chỉ cần làm như dậy,” bác Trí nói. “Và đương nhiên là phần hùn của cậu Lâm lúc nào củng còn ở đây, cậu muốn nó lúc nào củng được.”


                            Và bởi dậy, tui làm theo lời bác Trí. Chỉ dài bửa sau thôi, vào buổi sáng, tui lấy một chút ít tiền và quẳng một vài thứ dô một cái bị rồi tui đi xuống xưởng tôm. Tui chào tạm biệt Má và bác Lê Trí rồi tui tới bắc tay dới từng ngừi – ông Mạnh và Giáo Sư Bùi Việt Quát, Cục Kức Vỉ Đại, Rau Muốn, Thằng Tỵ Mảng Xà, Huấn liện diên Té và hai tên khủng bố của ổng, ba thằng Bửu, thằng Cường, và dới hết mấy người khác.


                            Xong rồi tui đi tới cái chòi câu cá và tìm Thu Sương.


                            “Chú mày tính làm cái dì?” tui hỏi.


                            Thu Sương nắm tay tui rồi hắn sách cái bị của tui đem ra cửa. Tụi tui leo dô một cái xuồng và chèo lên Bải Dầu Lá Ba Tre, rồi tụi tui đón xe đò đi Mỏ Bài. Cô gái bán vé ở phòng vé hỏi tui, “Chú muốn đi đâu?” Tui nhúng dai, lắc đầu, bởi dậy cổ nói, “Hay là chú đi Sà Van Na đi, cháu tới đó một lần, đó là một phố đẹp và dể thương lắm.”


                            Và bởi dậy, tụi tui mua vé đi Sà Van Na.



                            Chú Thích:

                            Bắc Cà Rô Li Na = North Carolina

                            Min Nẹt Xổ Tà = Minnesota
                            Sà Van Na = thành phố Savannah
                            Tôn Đắc Cực = Mister Claxton
                            Vái Kinh = giải túc cầu banh bầu dục Vái Kinh ở Min Nẹt Xổ Tà, the Minnesota Vikings game.
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2011 06:17:35 bởi dohop >
                            #29
                              dohop 30.11.2011 13:51:30 (permalink)
                              0
                              26.



                              Tụi tui xuốn xe đò ở Sà Van Na, trời mưa đổ xuống như múa lân. Thu Sương dới tui đi dô bến xe, tui mua một tắch cà phê rồi uống ở mái hiên gần máng xối, tụi tui đang tính coi kế tới tụi tui phải làm cái dì.


                              Tui hổng có kế hoặch dì ráo trọi, thiệt tình là như dậy, bởi dậy, sau khi tui uống xong ly cà phê, tui móc ác mô ni ca rồi bắc đầu chơi nhạc. Tui thổi vài bài hát, chèn đéc ơi, có một anh chàng đi ngang qua rồi thảy hai mươi lăm xu dô cái ly cà phê của tui. Tui chơi thiêm mấy bản nửa, và hổng bao lâu, phân nửa của cái ly cà phê của tui đả đầy tiền cắc.


                              Trời đả tạnh mưa nên Thu Sương dới tui đi bộ tiếp và rồi từ từ tụi tui ra tới một công viên ở giửa phố. Tui ngồi xuống một băng ghế và tiếp tục chơi ác mô ni ca, và chắc ăn như bắp, ngừi ta bắc đầu bỏ tiền 25 xu, 10 xu và 5 xu dô cái ly cà phê. Và rồi ngừi ta củng khoái Thu Sương, khi mà có người đi ngang, hắn thường lấy tách cà phê đưa ra cho người ta bỏ tiền dô. Đến cuối ngày hôm đó, tui kiếm được gần năm đô la.


                              Tối hôm đó, tụi tui ngủ trong công diên trên băng ghế, hôm đó trời thiệt đẹp và trong, với nhửng vì tinh tú tỏa xáng cùng dới chị Hằng. Tụi tui ăn điểm tâm vào buổi sáng và tui chơi ác mô ni ca nửa khi dân làng bắc đầu đi tới sở làm. Tụi tui kiếm được tám đồng bạc hôm đó, và hôm sau là chín đô la, và tới cuối tuần đó, tụi tui coi như làm ăn khấm khá. Sau cuối từng đó, tui tìm được một cái tiệm bán nhạc cụ nhỏ, nên tui dô đó coi tui có thể mua thiêm một cái ác mô ni ca khác hông, tông Son chẳng hạn, bởi dì tui chơi tông Đô nhiều quá rồi và tui thấy là âm thanh đả hơi nhàm. Tui thấy trong một góc kẹt ở trong tiệm có một cây đờn ki bô củ củng được bán. Nhìn nó khá giống cái cây ki bô mà thằng Dũng chơi trong ban nhạc Trứng Nức, thằng Dủng có dạy tui chơi một vài hợp âm trên cây đờn ki bô của hắn.


                              Tui mới hỏi cây đàn đó bao nhiêu tiền, anh chàng này nói là hai trăm đô, nhưng mà y sẻ giảm giá cho tui. Bởi dậy, tui mua cây đàn củ này, cái anh chàng báng hàn còn gắn thiêm một cái giá trên cái ki bô để tui có thể cùng một lúc chơi ác mô ni ca luôn. Và chắc chắng nhờ dậy mà nhiều người biết tui hơn. Tới cuối tuần kế, tụi tui kiếm được gần mười đô mổi ngày, bởi dậy, tui tới cái tiệm nhạc cụ đó và mua thiêm một bộ trống củ. Sau vài ngày dợt trống, tui đả đạt được cái trình độ chơi trống củng khá. Tui bỏ cái ly cà phê bằng mốp đả củ và thay nó bằng cái ly bằng thiếc cho Thu Sương chiền tới các khán thính giả của tụi tui, và hai đứa tụi tui làm ăn coi bộ được. Tui chơi đủ thứ bài hết, từ bài “Cái Đêm Người Ta Đuổi Dân Miền Nam Đi” tới bài “Sông Lô,” và tui kiếm được một cái nhà trọ mà người ta chịu cho Thu Sương ở đó, và người ta còn có làm bửa ăn điểm tâm cho tụi tui nửa.


                              Một buổi sáng, Thu Sương dới tui đi dô công viên thì trời đổ mưa nửa. Một điều dìa Sà Van Na – cách một bửa hổng mưa thì có một bửa mưa như mấy xô nước xối dô đầu, hay đại loại như dậy. Tụi tui đi xuống đường lộ ngang qua một văn phòng thì bất thình lìn tui nhìn thấy cái dì đó vẻ hơi quen quen.


                              Có một người đàn ông đang mặc côm lê đứng trên lối đi bộ và đang cầm một cây dù và người này đứng ngay trước một cái bịch rác bự bằng mủ. Có ai đó đang núp ở dưới cái bịch rác này để trú mưa, tui chỉ có thể thấy một đôi bàn tay ló ra từ phía dưới bịt rác, đang đánh bóng đôi dài của người đàn ông mặc côm lê. Tui băng qua đường và tới gần để thấy rỏ hơn, trời đất quỷ thần ơi, tui có thể đóan được là dứi cái bịt rác đó còn có mấy cái bánh xe gắn dô một cái thùng bằng cây. Tui mừng guá tui muốn nổ banh luôn, tui đi tới rồi giựt phăng cái bịt rác dục qua một bên, và đúng ngay chóc, chính là ổng, ông Dân, ổng đang đánh giày để kiếm sống!


                              “Trả lại cái bịch đó lại cho tui, cái đồ mập địch,” ông Dân nói, “tui đang bị ước nhẹp ở đây nè.” Rồi ổng nhìn thấy Thu Sương. “Như dậy là cuối cùng chú mày củng lấy dợ rồi phải hông à?” ông Dân nói.


                              “Nó là con khỉ đực!” tui nói cho ổng nghe. “Ông nhớ hông – con khỉ đi dô dủ trụ dới tui đó.”


                              “Ông có đánh dày cho tui hông, hay tính làm cái khỉ gì hả?” cái tên mặc côm lê la lên.


                              “Cái Đ.M. mày, ra chổ khác chơi,” ông Dân la lên, “hổng thôi là tao cắn dô chưng mày cho đứt ra làm hai luôn.” Cái tên này sợ góa bỏ đi liền.


                              “Ông làm dì ở đây dậy, ông Dân?” tui hỏi.


                              “Chú mày nghỉ là tao đang làm cái dì, hả?” ổng nói. “Chú mày hổng thấy là tao đả trở thành một tên Cộng Xản rồi hay sao?”


                              “Ông nói là ông đang dống như cái đám dịt con tụi mình bắn lộn dới tụi nó trong chiến tranh phải hông?” tui hỏi.


                              “Còn khuya,” ổng nói, “cái đám đó là Cộng sản tầm phào bá láp. Tao mới là Cộng Sản thứ thiệt – Cộng Sản Mác, Lê Nin, Trót Xì Ki – toàn bộ mấy thứ khỉ bullshịt như dậy.”


                              “Nhưng mà ông đánh dày để làm chi dậy?” tui hỏi.


                              “Để cho cái bọn đế quốc tay sai phải xấu hổ,” ổng trả lời. “Tao đả rút tỉa ra được là, bấc cứ cái tên nào mà đi đôi dày bóng lưởn thì cái tên đó hổng đáng dá một cục kức, bởi dậy, tao đánh cho bóng càng nhiều giày càng tốt, để tao gửi cái đám người đó xuống địa ngục cho tụi nó gặp Xít Ta Lin càng sớm càng tốt.”


                              “Thôi thì, nếu ông nói như dậy,” tui nói, rồi ông Dân liệng đám đồ của ổng rồi tự đẩy ổng dô một mái hiên để trốn mưa.


                              “Ối ma quỷ ơi, chú Lâm tin thiệt hả, tui đết là một tên Cộng Sản thúi,” ổng nói. “Dù xao, cái đám đảng đó củng hổng có muốn có một đảng viên như tui, với cái tình trạng của tui bây dờ.”


                              “Chắc chắn họ sẻ chịu kết nạp ông dô Đảng mà, ông Dân,” tui nói. “Ông đả từng lúc nào củng khuyên tui là tui có thể trở thành bất cứ cái dì mà tui muốn, và tui có thể làm bấc cứ cái gì mà tui muốn – và như vậy, ông củng làm được mà.”


                              “Bộ chú Lâm vẩn còn tin cái điều bullshịt rác rưởi đó hả?” ổng hỏi.


                              “Tui còn gặp được Raquel Weo đang ở trần ở truồng đó,” tui nói.


                              “Thiệc dậy sao?” ông Dân nói, “nó dống cái gì dậy?”


                              Rồi thì từ đó, ông Dân dới tui xem như trở thành một đội. Ông Dân hổng muốn ngủ ở nhà trọ, bởi dậy, ổng ngủ ở bên ngoài vào ban đêm, dưới cái bịt rác của ổng, để mà “xây dựng cá tánh,” ổng dải thích cho tui nghe như dậy đó. Ổng kể cho tui nghe ổng đả làm nhửng dì kể từ khi ổng rời khỏi Ấn Thành. Đầu tiên, ổng cá độ toàn bộ số tiền kiếm được từ cái thương nghiệp vật lộn ở một trường đua chó và thua hết, còn bao nhiêu tiền còn lại của ổng, ổng mua rượu uống hết luôn. Xong rồi ổng kiếm được một diệc làm ở một ga ra xửa xe ô tô, bởi dì ổng có thể chui dưới gầm xe một cách dể dàng trên chiếc xe cây của ổng, nhưng rồi ổng nói ổng quá chán cái diệc đó bởi dì dầu nhớt và mở bò lúc nào củng chảy và rớt dô ổng. “Tui có thể là một thằng hổng có chưng, một tên ăn hại, một tên say hổng nhà cửa,” ổng nói, “nhưng tui sẻ hổng bao dờ trở thành một tên Cu Ba, cu má gì đó sống trong dầu nhớt được.”


                              Kế tới, ổng trở dìa Hoa Thịnh Đốn khi mà người ta xây một tượng đài lớn để tỏ lòng biết ơn mấy người đả tham chiến dô Chiến Tranh Việt Nam như tụi tui, rồi khi người ta thấy ổng và biết ra được ổng là ai, người ta mời ổng đọc diển văn. Nhưng mà tại bửa tiệc, ổng uống say mèm nhẹp luôn, ổng hổng còn nhớ ổng sẻ phải nói cái dì nửa. Bởi dậy, ổng chôm chỉa một cuốn kinh thánh tại khách sạn mà người ta cho ổng ở, rồi tới lược ổng phải đọc diển văng, ổng đọc nguyên cái phần Sáng Thế Ký của Kinh Cựu Ước, và ổng đang đọc phần truyện kể trong Dân Số Ký của kinh thánh ở phần thứ tư thì người ta tắc mi cờ rô rồi kéo cái đích của ổng ra chổ khác. Sau đó, ổng thử đi xin ăn một thời giang rồi bỏ nghề ăn xin bởi dì nó “hổng có phẩm cách.”


                              Tui kể cho ổng nghe dìa chiện tui chơi cờ dới bác Lê Trí, rồi dìa cái thương nghiệp tôm đả thành công như thế nào, và đủ thứ đại lọi như dậy, rồi dìa chiện tui tham da tranh cử Thượng Viện Hoa Kỳ, nhưng mà ổng có vẻ chỉ quang tâm tới Raquel Goeo nhiều hơn.


                              “Chú có nghỉ là cái cặp trái đào, hay bưởi gì đó, của con nhỏ đó là thiệt hông? Có bơm hông?” ổng hỏi.


                              Tụi tui đả ở Sà Van Na được khoản một tháng, tui nghỉ là tụi tui khá thành công. Tui làm cho cái ban nhạc một người của tui, Thu Sương là thu ngân diên của tui, còn ông Dân thì đánh giày cho đám đông.


                              Một hôm, có một tay từ tòa soạn báo tới chụp hình tụi tui rồi cho đăng lên ở trang đầu.


                              “Nhửng Kẻ Bị Bỏ Rơi đang Lảng Vảng ở Công Viên,” đó là cái tựa đề của bài báo.


                              Một buổi chiều, tui đang ngồi chơi nhạc mà đang nghỉ là có lẻ tụi tui phải dời đi chổ khác, có lẻ đi lên tới Chúc Lệ Tân thì tui thấy một thằng nhỏ đang đứng trước dàn trống, và chú bé này chỉ nhìn tui. Tui đang chơi bài “Phi Ngựa trong Thành Tân Ô Lan,” nhưng mà chú bé này cứ nhìn dô tui, hổng cười, hổng nói dì hết, nhưng có cái dì đó trong ánh mắc của thằng nhỏ, nó sáng rực và lóe ra tia sáng một cách kỳ dị làm tui phải nhớ đến một cái dì đó. Rồi tui nhìn lên, đứng ở rìa của đám đông là một phụ nử, và tui thấy cổ, tui thiệc sự muốn xỉu.


                              Chèn đéc ơi, người phụ nử này chính là Mỹ Duyên.


                              Mái tóc của cổ được giử gọn trên đầu bởi mấy cây cuộn tóc, cổ củng nhìn lớn tuổi hơn, và có nét mệt mỏi, nhưng đúng là Duyên, hổng sai. Tui quá là ngạc nhiên, tui thổi hư mấy nốt nhưng tui củng thổi xong bài nhạc, và Duyên bước tới nắm tay thằng bé.


                              Mắt của Duyên sáng rực và cổ nói, “Ồ, Anh Lâm, em biết hổng phải ai khác hết ngoài anh ra khi em nghe tiếng nhạc ác mô ni ca. Hổng có ai có thể chơi ác mô ni ca giống như anh được.”


                              “Em làm gì ở đây?” tui hỏi.


                              “Tụi em ở đây,” Duyên nói. “Anh Đông là phụ tá trưởng phòng cho một chổ làm gạch ngói. Tụi em sống ở đây ba năm rồi.”


                              Bởi dì tui hổng chơi nửa, đám đông đả dạt đi chổ khác, Duyên ngồi xuống băng ghế kế bên tui. Thằng bé con đang nghịch cái gì đó với Thu Sương, còn Thu Sương, hắn đang làm trò trồng cây chuối cho thằng bé cười.


                              “Sao mà anh chơi trong ban nhạc có một người dậy?” Duyên hỏi tui. “Má có viết thơ cho em nói là anh đả lập nên một thương nghiệp Tôm lớn dưới Bải Dầu Lá Ba Tre, và đả là một triệu phú.”


                              “Câu chiện đó dài lắm,” tui nói.


                              “Anh hổng có bị dính dô trở ngại nào nửa chứ, anh Lâm?” Duyên hỏi.


                              “Hông, lần này thì hông,” tui nói. “Còn em thì sao? Cuộc sống của em ổn chứ?”


                              “Ồ, em nghỉ là ổn, anh à,” Duyên nói. “Em nghỉ là em đả đạt được nhửng gì em đả muốn.”


                              “Con trai của em phải hông?” tui hỏi.


                              “Ừa,” Duyên nói, “anh thấy nó dễ thương ghê hông?”


                              “Hổng chê dô đâu được hết – em đặc tên cháu là gì?”


                              “Lâm.”


                              “Lâm?” tui nói, “Em lấy tên anh đặc cho cháu hả?”


                              “Phải như dậy chứ,” Duyên nói thiệt nhỏ. “Dù sao, phân nửa của cháu là của anh đó.”


                              “Phân nửa cái gì?”


                              “Cháu là con trai của anh đó, Lâm.”


                              “Cái gì của anh?”


                              “Con trai của anh. Là Lâm Con đó.”


                              Tui nhìn về phía thằng bé, nó đang cười và dổ tay bởi vì Thu Sương đang làm trò đi bằng hai tay.


                              “Em nghỉ là đúng ra em phải cho anh biết,” Duyên nói, “khi mà em rời Ấn Thành, anh biết hông, em đả có bầu. Em đả hổng muốn nói cái gì hết, em củng hổng biết tại sao em hổng nói nữa. Lúc đó em lo lắng, có lẻ là dậy, em lo hông biết con của tụi mình ngày mai sẻ ra sao.”


                              “Có phải em nói là, hổng biết là nó có trở thành… ngố hông?”


                              “Ừa, dống như dậy đó,” Duyên nói. “Nhưng mà anh coi thử coi, anh Lâm, anh hổng thấy sao! Nó hổng có khờ chúc nào hết! Cháu nó thông minh và sắc bén như con dao – Lâm sẻ học lớp hai năm nay. Năm rồi, cháu lấy A hết trong mọi môn. Anh tin nổi hông!”


                              “Em có chắc chắn Lâm là con của anh hông?” tui hỏi.


                              “Chắc như đinh đóng cột,” Duyên nói. “Cháu nó muốn trở thành cầu thủ túc cầu khi lớn lên – hoặc là một phi hành gia vủ trụ.”


                              Tui nhìn dô thằng nhóc lần nữa, nó là một chú bé khỏe mạnh, mặt mủi sáng xủa. Mắc của nó thiệt trong sáng và nó có vẻ hổng có sợ cái gì hết. Nó đang chơi ca rô trên nền đất dới Thu Sương.


                              “Còn….” Tui nói, “còn… anh Đông của em thì sao?”


                              “Anh Đông?” Duyên nói. “À, ảnh hổng biết gì dìa anh hết. Anh biết hông, em gặp ảnh sau khi em rời Ấn Thành. Bụng em đả bắt đầu lú ra và nhiều thứ khác nữa, và em hổng biết phải làm gì lúc đó. Ảnh là người đàng hoàn, tử tế. Ảnh chăm sóc em và chăm sóc bé Lâm tốt lắm. Tụi em có một cái nhà và hai chiếc xe, và mổi thứ bảy, ảnh đưa tụi em đi chơi nhửng chổ như là bải biển hay là nơi thôn quê. Tụi em đi lễ ngày chúa nhựt, anh Đông đang để dành tiền để cho bé Lâm học ở Đại Học và cho nhửng chiện như dậy.”


                              “Anh gặp con được hông – ý anh nói là, chỉ một vài phút thôi củng được?” tui hỏi Duyên.


                              “Được chứ,” Duyên nói, rồi Duyên kiêu thằng bé lại. “Lâm,” Duyên nói, “Má muốn con gặp một người cũng tên Lâm. Chú Lâm là bạn cũ của Má – và Má đã lấy tên của chú đặt cho con đó.”


                              Chú bé chạy lại kế bên tui rồi nói, “Chú có con khỉ vui quá.”


                              “Nó là một con tinh tinh,” tui nói. “Tên của nó là Thu Sương.”


                              “Tại sao chú đặt tên nó là Thu Sương dậy, nó hổng phải là con trai sao?”


                              Tui biếc ngay lúc đó là con trai tui hổng phải là một tên ngốc. “Má cháu nói là khi lớn lên, cháu muốn trở thành cầu thủ túc cầu, hay là phi hành gia,” tui nói.


                              “Chắc chắn như dậy, thưa chú.” Chú bé nói, “Chú có biết gì về túc cầu hay phi hành gia vũ trụ hông?”


                              “Có,” tui nói, “chú biết chúc chúc, nhưng chắc là cháu phải hỏi ba của cháu nha. Chú biết chắc chắn ba của cháu biết nhiều hơn chú nhiều lắm.”


                              Rồi tôi ôm chú bé vào lòng. Tui hổng ôm chặt lắm, nhưng củng vừa đủ cho tui. “Cháu muốn chơi dới Thu Sương nửa,” thằng bé nói, rồi nó nhảy xuống, còn Thu Sương, nó đang xắp xiếp trò chơi gì đó để cho bé Lâm thảy một đồng cắc dô cái ly bằng thiếc, còn Thu Sương thì hứng đồng tiền đó trên không.


                              Duyên tới gần rồi ngồi kế bên tui, cổ đưa tay vuốt nhẹ chưng tui, rồi cổ thở dài.


                              “Thỉnh thoảng em không thể tin nổi,” Duyên nói. “Tụi mình đã quen nhau đả gần ba mươi lăm năm rồi – ngay từ lớp đầu tiên của tiểu học.”


                              Ánh nắng đi xuyên qua lá cây và rọi vào khuôn mặt của Duyên, có lẽ có một giọt nước mắt đang long lanh trong mắt nàng, nhưng nó không bao giờ chịu lộ diện, chắc chắn có gì đó trong Duyên, tui cảm nhận được, có thể là một nhịp tim, tui không thể biết rõ hơn nữa, mặc dù tui biết nó đang hiện diện ở đó.


                              “Em chỉ thật sự không thể tin được, chỉ như vậy thôi,” Duyên nói, rồi nàng nghiêng người tới tôi và hôn vào trán tôi.


                              “Cái gì vậy em?” tui hỏi.


                              “Mấy tên khờ,” Duyên nói, và môi nàng đang run run. “Có ai mà không khờ?” Và rồi Duyên xa tui. Cổ đứng dậy rồi nắm tay bé Lâm, rồi hai má con cùng bước đi.


                              Thu Sương đi tới tui rồi ngồi xuống, rồi nó vẽ mấy cái ô ở trên nền đất dưới chưn tui để chơi ca rô kiểu Mỹ dới tui. Tui đánh dấu X trên ô trên cùng, góc bên phải, rồi Thu Sương để dấu O ở chính giửa, rồi tui biết ngay tức khắc là trong hai tụi tui, hổng có ai có thể thắng được hết.


                              Rồi thì sau đó, tui làm một vài chuyện. Đầu tiên, tôi gọi điện thoại cho bác Trí để nhờ bác làm chuyện này: từ nay toàn bộ lợi tức từ phần hùn của tui trong hảng tôm, tui cho Má mười phần trăm, ba thằng Bửu mười phần trăm, và phần còn lại gửi hết cho Duyên để lo cho bé Lâm.


                              Sau bửa ăn tối, tui đả ngồi suốt đêm để si nghỉ, mặc dù suy nghỉ là một thứ tui hổng có giỏi một cách đặc biệt lắm. Nhưng mà những gì tui nghỉ là như vầy: Ở đây, tui đả gặp lại Duyên sau bao nhiêu năm xa vắng. Và Duyên cũng có con chung dới tui, và có lẽ, bằng cách này hay cách khác, tụi tui có thể biến đổi lại hoàn cảnh của tụi tui.


                              Nhưng mà tui càng nghỉ nhiều dìa chiện này thì tui càng thấy là hổng thể được, và cuối cùng tui chấp nhận là không thể làm như vậy được. Và hơn nửa, tui cũng không thể chỉ đổ thừa cho cái sự ngu ngốc của tui – mặc dù, tui ước gì tui có thể đổi thừa là tại tui khờ, tại tui ngố. Không đâu, đó chỉ là một nhịp điệu trong bản nhạc đời. Thỉnh thoảng, đời là như vậy đó, hơn nửa, sau khi suy tính hết mọi thứ, tui nhận thức ra là sẻ tốt hơn cho bé Lâm nếu nó sống với Duyên và chồng của Duyên, để mà bé Lâm có được một mái ấm gia đình êm đẹp và được giáo dục đàng hoàng, và để mà bé Lâm sẻ không phải có một người cha có một bộ óc chỉ to bằng hạt đậu.


                              Rồi thì vài ngày sau, tui dọn đi dới Thu Sương và ông Dân. Tụi tui đi tới Chúc Lệ Tân, rồi tới Rít Mồng rồi tới Át Lan Ta, rồi Chát Ta Nữ Ga, rồi tới Mem Phi, rồi Nữ Sĩ Viên, và cuối cùng, tụi tui đi xuống Tân Ô Lan.


                              Ở Tân Ô Lan, bạn làm cái khỉ dì củng được, hổng ai để ý tới bạn, và ba đứa tụi tui tha hồ hưởng thụ cuộc sống, chơi nhạc mổi ngày ở quảng trường Giác Sơn và coi mấy tay khùng điên khác làm công chiện của họ. Tui mua một chiếc xe đạp có gắn hai cái xe nhỏ ở hai bên để cho Thu Sương và ông Dân cùng đi dới tui, mổi chủ nhựt, tụi tui đạp xe xuống bờ sông và đi câu cá. Cở mổi tháng, Duyên viết cho tui một lá thơ, và gửi hình bé Lâm cho tui coi. Lần chót, tui có được tấm hình bé Lâm mặc bộ đồ cầu thủ đá banh. Có một cô gái làm bồi bàn mà tụi tui đả gặp trên một đoạn đường nối tiếp trong bước đường của tụi tui, và từ đó thỉnh thoản tụi tui gặp nhau để trò chuyện. Tên của cô gái là Đỗ Uyên. Nhiều lúc, tui, Thu Sương và ông Dân chỉ đi phà vòng quanh khu phố Pháp và ngắm cảnh, và bạn tin tui đi, ngoài tụi tui ra còn có nhiều ngừi nhìn củng rất kỳ dị – họ nhìn giống như mấy người còn sót lại từ Cách Mạng Nga hay đại loại như dậy.


                              Một hôm, có một tay từ báo chí địa phương tới gặp tui và nói là hắn muốn viết một câu chiện dìa tui bởi dì tui là cái “ban nhạc độc nhân bang hay nhức” mà hắn từng nghe. Tay này bắc đầu hỏi tui đủ thứ câu hỏi dìa đời tui, bởi dậy, tui bắc đầu tính kể cho hắn nghe hết mọi thứ. Nhưng mà tui kể chưa tới phân nửa nửa thì hắn đả bỏ đi; hắn nói là hắn hổng đăng cái chiện như dậy được bởi dì sẻ hổng có ai tin nổi.


                              Nhưng mà cho phép tui nói dới bạn điều này: thỉnh thoảng vào đêm, khi tui nhìn lên bầu trời dới muôn vàn vì tinh tú, tui thấy nguyên một bầu trời phơi bày trước mắt, bạn đừng có nghỉ là tui hổng nhớ tất cả. Tui vẩn có những giấc mơ như mọi người, và thỉnh thoảng tui củng nghĩ vìa viễn ảnh của sự việc, niếu đả xảy ra một cách khác. Và rồi bất thình lình, tui bốn chục tuổi, năm chục tuổi, sáu chục tuổi, bạn biết hông?


                              Rồi như vậy thì sao? Tui có thể là một tên ngố, nhưng mà dù sao đi nửa, gần như lúc nào tui củng đả ráng làm theo lẻ phải – và những giấc mơ vẩn chỉ là giấc mơ, phải hông? Bởi dậy, cho dù chiện dì có sảy ra đi nửa, tui rút tỉa ra điều này: Tui luôn luôn có thể nhìn ngược dìa quá khứ và nói rằng, ít ra tui đả hổng có sống một cuộc đời buồn chán.


                              Chắc là bạn hiểu tui nói gì?


                              (Hết)


                              Dịch xong lúc 4 giờ chiều ngày 15 tháng 11 năm 2011 từ tiểu thuyết Forrest Gump của Văn Hào Winston Groom.

                              dohop, Macquarie Viên , Úc Đại Lợi




                              Chú thích:


                              Át Lan Ta = Atlanta

                              Cái Đêm Người Ta Đuổi Dân Miền Nam Đi = “The Night They Drove Ole Dixie Down”, bài nhạc của nhạc sĩ Gia Nã Đại Robbie Robertson, viết về chiến tranh dân sự của hai miền trước đây của Hoa Kỳ.
                              Chát Ta Nữ Ga = Chattanooga
                              Chúc Lệ Tân = Charleston
                              Đỗ Uyên = Wanda, tên một cô gái quen với Lâm, ông Dân và Thu Sương
                              Đông = Donald, tên chồng của Duyên.
                              Giác Sơn = Quảng trường Giác Sơn, Jackson Square
                              Mem Phi = Memphis
                              Phi Ngựa trong Thành Tân Ô Lan = bài hát “Ridin on the City of New Orleans”, bài nhạc dân gian bởi nhạc sĩ Steve Goodman mô tả chuyến xe lửa từ Chicago tới New Orleans.
                              Rít Mồng = Richmond
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2011 19:36:34 bởi dohop >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 33 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9