dòng sông khát
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 27 bài trong đề mục
Cát Tường 03.09.2011 19:27:17 (permalink)
Nguồn : thegioivohinh.com
Tác giả : DaiHongCat

Nơi tận cùng cuộc sống

Phần 2 : Dòng sông khát…
 

01
 
Có tiếng tiêu véo von trong gió…
 
Cuồng kiếm ca
Cuồng kiếm ca
Trần gian bể khổ
oan gia!
Lãng du kiếm khách
Không nhà
Nợ trần
chưa trả
mãi còn vấn vương?
Nâng ly rượu
Thâm tình lãng tử.
Ngộ giai nhân,
                   một kiếp

                             Không về…

Cuồng kiếm ca

Cuồng kiếm ca
Chốn sơn lâm
náu mình ẩn dật.
Nơi giang hà

Đối ẩm
thần tiên.

Cuồng kiếm ca
Cuồng kiếm ca
Kiếm bay bão cát
tràn sa mạc
Giọt giọt mưa
dậy sóng
 biển khơi.
Ngàn năm vẫn mãi chơi vơi…

 
Cái quán nhỏ trơ vơ trên thảo nguyên này như bừng tỉnh trong tiếng tiêu vang vọng, sau tiếng tiêu là một kỵ sĩ dừng ngay trước cửa.
Kỵ sĩ cưỡi con ngựa đốm? hoặc là con ngựa dính quá nhiều bụi nên giống như lốm đốm? hẳn là để đến được đây y phải vượt một quãng đường rất xa… Kỵ sĩ khoác áo đen, trên vai là một thanh kiếm cũng đen, cái nón rộng vành che hết nửa khuôn mặt chỉ còn lộ ra bộ ria đen…
Y thong thả bước vào…
Trong quán đã có ba bốn người thương buôn ngồi rải rác, một người áo đỏ ngồi trong góc, kỵ sĩ áo đen đến ngồi bên cái bàn gần ngay cửa sổ, y thích nhìn ra thảo nguyên mênh mông.
Từ đây nhìn ra xa tít tận chân trời là một màu xanh thẳm xen kẽ với mảng màu trắng của những bông hoa Dã Quỳ đang rung rinh trong gió. Những bông hoa Dã Quỳ trắng muốt nở rộ như thổi một nguồn sống trẻ trung trên thảo nguyên già cỗi…
Thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời,
Cỏ cây hoa lá hương thơm tỏa ngát đồng,
Tìm em năm tháng thấy đâu hình bóng nàng,
Em thân yêu ơi, biết em giờ đây nơi đâu ?…
Thảo nguyên là tình yêu bao la, thảo nguyên là cơn khát vọng tìm kiếm - trên cái thảo nguyên tinh thần cằn cỗi đó luôn chảy tràn một dòng sông khát…
Có tiếng hú vang vọng trong không gian, tiếng hú của bầy sói trong phút chốc trở nên tràn ngập… Bầy sói thảo nguyên đang phóng như bay, đó là nỗi khiếp sợ, đó là sự tàn bạo, đó là sức mạnh hoang dã không thể gì ngăn cản…
Bầy sói cũng đã dừng trước cửa.
Con sói đầu đàn lừng lững tiến vào.
Gã khoác một cái áo màu nâu đỏ, mái tóc xù cũng đỏ rực, thanh đao trên vai dường như cũng tóe lên ánh đỏ.
Gã ngồi vào cái bàn ngay giữa quán, theo sau gã là bầy sói cũng lục tục kéo vào, trong phút chốc cái quán nhỏ trở nên ồn ào, đông đảo.
Gã nói với chủ quán như ra lệnh : rượu ngon nhất, đùi trừu to nhất… mang ra gấp.
Tay chủ quán chân run lẩy bẩy, miệng vâng vâng dạ dạ hết lời.
Chủ quán đã sống nhiều năm, kinh nghiệm cho lão biết là sắp có máu chảy đầu rơi…
Lại có ngựa dừng ngay trước quán, lần này là một đôi nam nữ. Nam thanh niên
tỏ ra là một công tử giàu sang, còn người phụ nữ đúng là một tuyệt sắc giai nhân... Có lẽ những người như họ nên ở kinh thành sang trọng, êm ấm chứ không nên lang thang trên thảo nguyên hoang vu đầy dẫy hiểm nguy để làm gì?
May là vẫn còn một cái bàn duy nhất trong góc kẹt…
Khi họ ngồi vào bàn, chủ quán chưa kịp tới thì có một thương nhân bàn bên cạnh bỗng nhiên tiến đến, khom mình nói với nam thanh niên :
-         Công tử phải chăng họ Triệu…?
-         Phải… sao ông biết..
-         Không ngờ ở nơi xa xôi hôm nay tiểu nhân lại được gặp Triệu công tử… thật là may mắn quá, xin công tử để tiểu nhân mời vài chung rượu nhạt…
Trên đời này chỉ có một Triệu Trọng Thủy con trai của Triệu Vương danh tiếng lẫy lừng – Nếu nói về sự giàu có thì Phúc Vương chỉ vào hàng… em út.
Hôm nay Triệu Trọng Thủy quá bộ đến đây quả đúng là chuyện lạ.
Triệu Trọng Thủy đến đây chắc là vì người nữ… xem ra người phụ nữ này ngoài sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì lai lịch cũng không phải tầm thường.
Con sói đầu đàn sau khi uống hết ba chén rượu, nhai hết một cái đùi trừu to tướng thì rút thanh đại đao trên vai ra cắm phập lên bàn.
-         Â…ầm…
Tiếng đao cắm vào bàn vang như sấm, cả quán giật mình chìm trong im lặng.
Thanh đao trên bàn tỏa ra cái ánh đỏ lập lòe sắc máu.
Liệt Hỏa Đao.
Liệt Hỏa Trường Xương.
Con sói của thảo nguyên mênh mông.
Gã cười ha hả : con trai của Triệu Vương thảo nào đâu thèm xem ai ra gì…
Cả bầy sói cũng đã tuốt đao tuốt kiếm, trong phút chốc cả cái quán nhỏ rợp trong ánh ngời ngời của binh khí. Cái cách ra oai này quả nhiên vô cùng hữu dụng, Triệu Trọng Thủy chắc cũng có chút đỉnh võ công nhưng chưa bao giờ gặp cái cảnh đao kiếm rợp trời như thế này, gã sợ đến mức tay chân run bần bật, mặt cắt không còn hột máu. Không hiểu gã đã làm điều gì mà để bầy sói thảo nguyên truy sát đến tận đây?
Triệu Trọng Thủy lắp bắp : …ta… ta xin trả lại người… các ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng cha ta sẽ đền đáp…
Trường Xương cười ha hả : tình thế này mà ngươi dám không trả phu nhân hay sao?
Ở trong tình thế này Triệu Trọng Thủy quả là hết đường trốn chạy.
Chỉ mới vài ngày trước y còn là khách quý của Phúc Vương - khi ra về cuỗm luôn cô vợ trẻ đẹp bậc nhất của lão là Trịnh My Châu.
Phúc Vương muốn ém nhẹm chuyện này để bảo toàn danh dự, bọn Trường Xương lại không muốn thế, đây là cơ hội có thể kiếm bộn tiền - Bắt Triệu Trọng Thủy để đòi tiền chuộc từ Triệu Vương, mang Trịnh My Châu về trả cho Phúc Vương lấy tiền thưởng… đúng là lợi cả đôi bề, chỉ có điều là không hiểu bọn y có thể ung dung hưởng lợi một mình được hay không mà thôi?
Liệt Hỏa Trường Xương biết được thì giang hồ cũng lắm kẻ biết… và đám Liệt Hỏa Phường khó có thể một mình hưởng lợi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2011 09:35:35 bởi Cát Tường >
#1
    mưa phố núi 03.09.2011 23:04:19 (permalink)
    cực kỳ dã phẩm-tôi đang chờ xem tiêp tập 2-người viết nhanh lên được không? cám ơn người-chúc khỏe -thân ái
    #2
      Cát Tường 04.09.2011 13:12:26 (permalink)
      02
       
      Thảo nguyên ngày càng trở nên tím sẫm, gió đã bắt đầu thổi lên cuồn cuộn… cỏ cây nghiêng ngả và những bông hoa Dã Quỳ trắng xóa bay lên phơ phất…
      Ba người thương buôn ngồi phía xa đột nhiên đứng dậy, tuy là thương buôn nhưng họ có mang vũ khí.
      Thương nhân mang vũ khí là chuyện bình thường, thậm chí trong số họ còn có những cao thủ… đơn giản vì công việc làm ăn buôn bán có khi cũng cần đến những thanh toán sòng phẳng. Nếu nói về chữ “Tín” thì không ai bằng những thương nhân, nói về chữ “Ác” thì cũng không ai bằng họ.
      Con người sống vì tiền và chết cũng vì tiền.
      Nhìn vẻ bề ngoài của ba người này có thể đoán họ đến từ phương Bắc… Họ thô ráp và cao lớn, vũ khí của họ dùng cũng có vẻ cổ xưa : Lang Nha Bổng, Lưu Tinh Chùy và Thiết Tử Quải.
      Triệu Trọng Thủy thấy vậy thì tay bớt run, chân bớt rún và mặt mày có vẻ tươi hơn.
      Liệt Hỏa Trường Xương lại sa sầm nét mặt.
      Một trong thương nhân cất tiếng : kẻ nào muốn động đến Triệu Công Tử thì phải bước qua bọn ta.
      Thảo nguyên có bầy sói dữ… nhưng cũng còn có hổ, báo.v.v…
      Trường Xương gầm gừ hỏi : ngươi là…?
      Người cao lớn, râu rậm gằn giọng : Ta là Bắc phương Lưu Tinh Báo.
      Thảo nguyên có “Nhất Hùng, Nhị Hổ, Tam Báo” danh vang lừng lẫy.
      Lưu Tinh Báo tất sử Lưu Tinh Chùy.
      Trong tình thế này Trường Xương muốn tiến tới thì tất phải đổ nhiều máu, còn rút lui thì lại không thể được, làm thế thì đâu còn chỗ đứng trên giang hồ nữa…
      May sao kỵ sĩ áo đen đột nhiên lên tiếng : Những kẻ ở phương Bắc thì nên ở phương Bắc… về phương Nam mà làm gì?
      Câu nói dường như đượm mùi khiêu chiến của một kẻ… phân biệt chủng tộc.
      Mọi cặp mắt đều dồn về nơi ấy… kỵ sĩ áo đen bây giờ mới từ từ giở nón ra, y có cặp mắt sáng ngời, còn gương mặt thì toát lên vẻ giang hồ lãng tử.
      Y nói tiếp : đến để giúp đỡ, để chia xẻ, để bè bạn thì nên đến… còn đến để kiếm chác, để xâm chiếm thì không nên…
      Lưu Tinh Báo nhìn kỵ sĩ áo đen chằm chằm, gã phảng phất nhớ đến một người.
      Kẻ có gan lên tiếng trong lúc này tất phải là kẻ không sợ chết… nếu không thì phải là một kẻ điên, kỵ sĩ áo đen nhìn không giống một kẻ điên chút nào, hẳn phải là kẻ không sợ chết.
      Lưu Tinh Báo đã nhớ ra kỵ sĩ, gã bất giác thốt lên : Các hạ cũng là người phương Bắc sao lại nói thế?
      Dạng người như Lưu Tinh Báo nếu không đến thì thôi, còn đến tất phải vì mưu lợi. Kẻ đến vì mưu lợi nếu thấy điều khó đạt sẽ suy tính đường khác, Lưu Tinh Báo tất nhiên cũng thế.
      Mối lợi trước mắt càng to thì càng khó nuốt.
      Bọn Liệt Hỏa Phường đã thu binh khí về, Tam Báo cũng đã ngồi xuống, kỵ sĩ áo đen cũng đã đội nón trở lại.
      Trong quán trở nên im ắng, khác hẳn cái không khí ồn ào vài phút trước.
      Gió bên ngoài ngày càng thổi mạnh, hơi gió như luồn qua bao lá cỏ tạo ra những tiếng vi vu… em là gió hay là nơi dừng chân của gió…?
      Trịnh My Châu đột nhiên đứng lên, cô ta bước qua bàn của kỵ sĩ áo đen, ngồi đối diện với y nhưng không nói gì mà lại lơ đãng nhìn ra cửa… nàng có nước da trắng ngần, môi mọng ướt , cặp mắt mơ màng, người thanh mảnh nhưng lại có bộ ngực vươn cao kỳ lạ. Gió bên ngoài làm mái tóc nàng tung bay lất phất lộ ra cái cổ thật dài, vẻ đẹp càng thêm diễm lệ.
      Triệu Trọng Thủy ngồi trơ ra đó… người đẹp đã ra đi rồi, gã cảm thấy mình như không còn giá trị… Có điều bây giờ ai lãnh Trịnh My Châu thì cũng như lãnh cái án tử hình, không biết là sẽ chết lúc nào.
      Sắc đẹp của người đàn bà đúng là thuốc độc.
      Cuồng Kiếm Vô Song có dám uống viên thuốc ấy?
      #3
        Cát Tường 04.09.2011 13:15:56 (permalink)
        03
         
        Triệu Trọng Thủy là người ra đi đầu tiên… gã chỉ mong giữ được cái quan trọng nhất, đó là mạng sống.
        Tam Báo cũng đi theo, họ lựa chọn phần ăn chắc nhất.
        Liệt Hỏa Trường Xương cũng đã đứng lên, gã nhìn thanh kiếm đen trên vai kỵ sĩ như thầm cân nhắc.
        Bầy sói lục tục kéo đi trong im lặng… sói thảo nguyên không còn tru nữa.
        Cuồng Kiếm Vô Song hồi lâu cất tiếng : nếu cô muốn thì có thể theo ta về kinh thành.
        Trịnh My Châu im lặng, nàng đã quyết từ bỏ nơi đó, không lẽ bây giờ lại trở về?
        Kinh Thành cho nàng tất cả, chỉ trừ một thứ đó là tình cảm chân thành của một con người. Nàng hiến dâng tất cả cho Triệu Trọng Thủy, dám liều mình theo gã ra đi, nhưng sự lựa chọn đó đã tỏ ra sai lầm.
        Nàng trở về kinh thành để làm gì nữa? 
        Nàng nói : điều ta cần là một tình cảm chân thành… nơi đó không bao giờ có…
        Không gian chìm vào im lặng… Cuồng Kiếm Vô Song là người ra đi cuối cùng – y đi cũng thong thả như lúc vào.
        Quán trở nên vắng tanh… chỉ còn nghe tiếng gió bên ngoài thổi ầm ào.
        Tay chủ quán lo sợ nhìn Trịnh My Châu … không lẽ cái án tử hình này là dành cho lão?
        Trịnh My Châu vẫn nhìn ra trước cửa, nàng nhìn ra rất xa, rất xa… nơi tận cùng của chân trời, nơi tận cùng của cuộc sống, dường như hy vọng hạnh phúc mong manh sẽ đến từ nơi ấy…
        Cuộc đời chỉ đẹp mà buồn sao em mưa đêm gió oán than.
        Còn gì đâu em khi thu lại về với lá rơi ly tan.
        Còn gì đâu em lời thề trăm năm chỉ là dĩ vãng thôi.
        Nay tình đã vắng như vở kịch đời giữa bóng đêm muộn màng.

        Nàng cảm thấy lạnh lẽo, cô đơn... cảm thấy cơn gió nghiệt ngã lướt qua miền cảm xúc…
        Một cái bóng đỏ bước đến bên bàn – thì ra trong quán vẫn còn một người chưa ra đi, một người cuối cùng với một niềm hy vọng cuối cùng.
        Nhưng người đó lại là một nhà sư, một nhà sư áo đỏ.
        Nhà sư hẳn đến từ Tây Tạng.
        Tây Tạng… Mật Tông… Ác tăng… Huyết đao…
        Câu này đã lan truyền khắp chốn giang hồ, đồn rằng những nhà sư Tây Tạng chuyên bắt con gái nhà lành về để luyện một thứ công phu gì đó. Họ có võ công rất cao siêu, lại sử dụng thanh bảo đao màu đỏ như máu, chém sắt như chém bùn gọi là “Huyết Đao”.
        Trịnh My Châu bây giờ cũng mong muốn có ai đó bắt cóc nàng, cho dù đó là một nhà sư. Tay chủ quán bất giác thở phào… ít ra cũng có kẻ dám lãnh cái án tử hình thay cho lão.
        Nhà sư áo đỏ nói : bần tăng là một Hành giả Mật Tông. Du già hành cước khắp nơi, không nơi ngừng nghỉ, chẳng dời chân tâm…
        Trịnh My Châu bất giác mỉm cười, nàng đâu có ngờ ở cái quán xa xôi hẻo lánh này lại có một sự đổi thay kỳ lạ - mới đây bên nàng - một công tử đẹp trai giàu có được thay bằng một nhà sư.
        Nếu biết trước như thế nàng có từ bỏ Kinh Thành?
        Nhà sư nói : chúng ta cần phải đi ngay, ở lại nơi đây rất nguy hiểm.
        Nhà sư chưa nói dứt thì đã nghe những tiếng vun vút, hàng trăm mũi tên bay vào quán vèo vèo. Sau đuôi mũi tên đều có châm lửa nên trong phút chốc cả quán bốc cháy rừng rực. Tay chủ quán la hoảng bỏ chạy, không kịp mang theo món đồ nào cả.
        Khi Trịnh My Châu và nhà sư ra đến bên ngoài thì đã thấy đám Liệt Hỏa Phường bao vây tứ phía, hẳn bọn này chỉ chờ Cuồng Kiếm Vô Song ra đi là xuất hiện ngay.
        Liệt Hỏa Trường Xương cười ha hả : đúng là tuyệt sắc giai nhân, đến một nhà sư mà cũng quyến rũ được.
        Thanh Liệt Hỏa Đao cũng đã bay đến không để nhà sư nói tiếng nào.
        -         Cảng.
        Trường Xương cảm thấy ê ẩm cả tay, gã không ngờ công lực của nhà sư lại cao như thế. Đến lúc này gã mới thấy trong tay nhà sư có một cái chày nhỏ.
        Gã quát lớn : chày Kim Cương, ngươi là…
        Nhà sư đáp : bần tăng là Kim Cương Tôn Giả.
        Trường Xương rống lên : hay lắm, hay lắm… hôm nay ta muốn xem Mật Tông Đại Thủ Ấn uy lực như thế nào.
        Liệt Hỏa Phường chuyên lấy đông đánh ít, bên cạnh Trường Xương là Trường Hải cũng vung thanh Cửu Khúc Thương đánh tới, Kim Cương Tôn Giả phất chiếc áo cà sa bạt Cửu Khúc Thương sang một bên, bàn tay trái đánh nhẹ một chưởng, Trường Hải ngã lăn ra đất.
        Mật Tông Đại Thủ Ấn quả nhiên vô cùng uy lực – bọn Liệt Hỏa Phường vội dạt ra xa.
        Chỉ một chiêu đã đánh ngã Trường Hải, hôm nay Trường Xương khó mà đắc lợi. Gã múa tít thanh đại đao - tả, hữu, tiền, hậu, hư, thực - đao thế lớp lớp, trùng trùng điệp điệp làm chóa mắt kẻ thù, đến phút quyết định ra một chiêu “Hoành Tảo Thiên Quân”mạnh như thác đổ nhưng lại đi vào quãng không, Kim Cương Tôn Giả dùng phép Di Hình Hoán Ảnh tiến sát đến bên cạnh, điểm nhẹ một cái là gã cũng ngã lăn ra chẳng khác gì Trường Hải.
        Đấu trường ngừng hẳn, chỉ còn nghe tiếng lửa cháy phừng phừng.
        Nhà sư nói với bọn Liệt Hỏa Phường : sáng mai hai gã này sẽ tỉnh lại, các ngươi nên mang chúng đi cho mau.
        Trịnh My Châu bây giờ mới hoàn hồn, lên tiếng nói : tiểu nữ không ngờ võ công của đại sư cao thâm như thế.
        Nhà sư : tại chưa gặp cao thủ đấy thôi,… nơi đây còn nguy hiểm lắm, chúng ta hãy chạy ra thảo nguyên, hy vọng những dãy cỏ cao sẽ che khuất…
        Trịnh My Châu nói : tiểu nữ hoặc là chết chứ nhất định không trở về “nơi tận cùng cuộc sống” nữa.
        Nhà sư : nơi tận cùng cuộc sống là nơi nào?
        Trịnh My Châu : đó chính là Kinh Thành.
        Nhà sư : Ở đó cô sống sung sướng lắm mà?
        Trịnh My Châu : nhưng không có cái quan trọng nhất.
        Nhà sư : đó là cái gì?
        Trịnh My Châu : một tình cảm chân thành.
        Thảo nguyên trở nên tối đen, Trịnh My Châu nắm chặt lấy tay nhà sư, nàng cảm thấy bàn tay ấy thô ráp và có phần ấm áp. Ngay cả trong những giấc mơ nàng cũng không bao giở tưởng nổi có ngày cùng đi với một nhà sư trên thảo nguyên mênh mông, trong bóng đêm hãi hùng như thế.
        #4
          Cát Tường 04.09.2011 13:18:54 (permalink)
          04
           
          Bóng đêm luôn đồng lõa với kẻ thù, đi trong bóng đêm là đi trong cái chết không biết sẽ đến từ đâu. Nhà sư nói khẽ : có nhiều kẻ đi theo chúng ta, cô hãy cố đi nhanh hơn nữa.
          Trịnh My Châu cảm thấy hai chân gần như muốm sụm, tuy không có võ công nhưng nàng cũng cảm thấy có bóng dáng hàng trăm kẻ thù luẩn quẩn xung quanh.
          Lửa bỗng cháy tứ bề, mấy chiếc xe được đốt lửa lao thẳng về phía Kim Cương Tôn Giả, hẳn là bọn Liệt Hỏa Phường vẫn bám theo quyết liệt. Tuy Trường Xương đã ngã xuống nhưng đám thủ hạ vẫn còn rất đông và còn có nhiều cao thủ, họ chỉ cần tách Trịnh My Châu ra khỏi nhà sư là có thể bắt được nàng.
          Những tiếng hú của bầy sói vang lên tứ bề, thảo nguyên đang lạnh lẽo bỗng nóng lên như lò lửa, ồn ào như đá đổ bởi tiếng bước chân của những kẻ săn mồi.
          Quả nhiên mãnh hổ nan địch quần hồ, nhất là trong đêm đen, Kim Cương Tôn Giả vừa lo đánh bạt những chiếc xe lửa, vừa lo né tên nên không thể bảo bọc nổi Trịnh My Châu, sơ hở một cái là mấy bóng đen lao đến trùm cái túi lên người bắt nàng mang đi nhanh như tên bắn.   
          Trịnh My Châu giãy giụa dữ dội, nhớ đến cái cảnh phải về hầu hạ Phúc Vương nàng càng hét lớn : cứu tôi với… đại sư ơi cứu tôi với…
          Trong thâm tâm nàng chỉ nghĩ còn nhà sư là có thể cứu giúp mình mà thôi.
          Lửa cháy rừng rực trên thảo nguyên, tên bắn tua tủa như sao sa, Kim Cương Tôn Giả dù có tài thánh đi nữa cũng không thể đoán được Trịnh My Châu bị mang về hướng nào…
          Bóng đêm càng ngày càng đen kịt, thời gian trôi qua không biết là bao lâu, Trịnh My Châu không còn la nữa, nàng đã hết hơi sức, bỗng nghe có tiếng quát :
          -         Bọn sói muốn bắt người trong đêm hay sao?
          Trịnh My Châu cảm thấy kinh ngạc khi nghe tiếng quát đó : rõ ràng đó là giọng của phụ nữ.
          Nàng nghe bên ngoài tiếng vũ khí va chạm chan chát, chợt có tiếng la hoảng, Trịnh My Châu rơi bịch xuống đất ê ẩm cả người, hẳn là kẻ đang vác nàng đã bị trúng thương.
          Tiếng va chạm của vũ khí càng dữ dội, rồi Trịnh My Châu thấy mình bị nhấc bổng lên không trung bay đi vun vút, nghe tiếng vó ngựa dồn dập, hẳn người cứu nàng đang phóng đi bằng ngựa.
          Nàng thiếp đi không còn biết gì nữa.
          ………………
          Khi tỉnh dậy Trịnh My Châu thấy những tia nắng dịu dàng chiếu vào trong lều lung linh, chập chờn như đang nhảy múa. Nàng ngồi dậy nhìn ra thảo nguyên, những ngọn cỏ cao đang vờn trong gió, bên tai nghe tiếng nước chảy rì rào.
          Ta đang ở bên dòng sông.
          Dòng sông khát…
          Còn gì đâu em người tình ra đi bay theo những bóng chim.
          Cho ta nhứt nhối đau hơn một lần khi tan rã trái tìm.
          Hạnh phúc đã héo khô giữa đôi tay như nụ hoa thời gian.
          Có nghe đêm ngày tượng đá khóc hơn mưa ngàn.

          Nàng thấy một ánh mắt đang nhìn mình lạnh như băng.
          Nàng nói : cám ơn cô đã cứu ta.
          Thiếu nữ trong tà áo trắng, thanh kiếm đeo bên hông cũng màu trắng, cô ta không trả lời vào câu của Trịnh My Châu mà lại nói :
          -         Trước giờ ta vẫn nghĩ mình là đẹp nhất… bây giờ khi nhìn cô, ta mới hiểu thế nào là “đẹp như tiên giáng thế”… còn ta đúng là một… con cóc xấu xí…
          Trịnh My Châu nghĩ rằng thiếu nữ hoang dã này chắc chưa bao giờ tới Kinh Thành, cô ta hẳn suốt đời sống trên thảo nguyên mênh mông.
          Nàng nói : cô hẳn là nữ chúa của thảo nguyên ?
          Thiếu nữ : không phải, ta từ phía bên kia núi đến.
          Trịnh My Châu : vậy là cô đến từ biển xa.
          Thiếu nữ gật đầu.
          Trịnh My Châu : tôi cũng muốn đi về nơi ấy.
          Thiếu nữ : còn ta lại muốn đến Kinh Thành, muốn xem nơi đó là như thế nào.
          Trịnh My Châu hơi mỉm cười, nàng nghĩ nơi xa hoa đó quả là ước vọng của nhiều con người.
          Thiếu nữ lại nói : cô ở đâu mà để bọn sói đó bắt mang đi như vậy?
          Trịnh My Châu không dám nói thật, nàng bảo : tôi đang ở nhà thì bọn chúng đến bắt đi.
          Thiếu nữ áo trắng : cũng may là đêm qua ta đang đi dạo trên thảo nguyên.
          Trịnh My Châu : ban đêm cô không ngủ sao?
          Thiếu nữ : nhiều khi ta lại thích đi trong đêm, màn đêm đen cho ta cảm giác phiêu linh…
          Tà áo trắng tinh khôi đôi khi lại thử nhuốm màu của đêm đen – cuộc đời vốn là như thế.
          Trịnh My Châu lại hỏi : cô là ân nhân cứu mạng ta, cô có thể cho ta biết quý danh?
          Thiếu nữ áo trắng : tên ta là Thường Như.
          #5
            Cát Tường 04.09.2011 13:22:52 (permalink)
             05
             
            Thường Như Nhất Kiếm.
            Trịnh My Châu nói : tên của cô rất nổi tiếng.
            Nàng đã hiểu vì sao một cô gái lại có đủ bản lĩnh để cứu nàng thoát khỏi tay những con sói dữ.
            Thường Như : ta đâu có muốn như thế.
            Trịnh My Châu : ta ước gì có võ công cao như cô…
            Thường Như : còn ta lại ước gì đẹp được như cô…
            Nàng lắng nghe tiếng gió rồi nói : Ngựa theo dấu, nhện theo tơ… bọn sói thảo nguyên đang tìm đến, chúng còn đông hơn hôm qua nữa.
            Thường Như nói tiếp : hướng đông có một cao thủ đang tới, không biết là ai mà đi nhanh thế…
            Quả nhiên Kim Cương Tôn Giả xuất hiện, ông ta nhìn hai người rồi nói : mỹ nhân hình như tụ tập về thảo nguyên cả rồi hay sao.
            Thường Như : cô ta mới là mỹ nhân, còn tiểu nữ thì không phải.
            Kim Cương Tôn Giả nhìn thanh kiếm màu trắng bên hông Thường Như rồi nói : cô chắc là Thường Như Nhất Kiếm mà thiên hạ vẫn đồn đại, mới chỉ xuất hiện trên thảo nguyên chưa đầy năm mà danh tiếng đã vang lừng lẫy.
            Ông ta quay qua Trịnh My Châu nói : tối hôm qua gấp quá nên bần tăng chưa kịp chỉ cho cô một câu chú để hóa giải tai kiếp…
            Bọn Liệt Hỏa Phường đã đến nhưng chưa dám vọng động, còn bao vây ở phía xa.
            Thường Như nói : Đại sư hãy đưa cô ta đi, để tiểu nữ chặn bọn sói lại…
            Nàng thậm chí còn chưa kịp hỏi tên Trịnh My Châu… vung thanh “Thất Tinh Bạch Bảo Kiếm” thành một vòng trắng xóa hướng về phía bọn Liệt Hỏa Phường.
            Liệt Hỏa Trường Xương đã tỉnh lại, cười khà khà nói : để ta thử xem yêu nữ có võ công thế nào.
            Họ tất nhiên vẫn giữ truyền thống lấy đông đánh ít.
            Trường Xương, Trường Hải, Trường Minh, Trường Hà, bốn người ngay lập tức vây Thường Như vào giữa…
            Trong lúc đó Kim Cương Tôn Giả lấy một thanh gỗ to đầy ra sông, đỡ Trịnh My Châu phóng lên, ông nói : chúng ta phải vượt qua sông mới cắt dấu với bọn sói được.
            Dòng sông này là dòng sông khát - Dòng sông ấy có lúc không một giọt nước, rực cháy và hanh khô, có lúc lại ngập tràn sóng vỗ, ầm ào như thác đổ.
            Dòng sông đó gọi là sông Ngân.
            Em như dòng sông khát…
            Em là dòng sông Ngân…
            Trịnh My Châu lo sợ cho Thường Như, nàng nói : bọn sói đông quá, không biết Thường Như có chống nổi không ?
            Kim Cương Tôn Giả : theo ta suy đoán thì bọn chúng không làm gì nổi cô ta đâu.
            Ra đến giữa sông thì tự nhiên sóng cồn dữ dội, thanh gỗ dưới chân Kim Cương Tôn Giả chòng chành, hất Trịnh My Châu ngã nhào xuống nước. Kim Cương Tôn Giả chưa kịp kéo nàng lên thì một quả chùy từ dưới nước phóng lên…
            -         Lưu Tinh Chùy - Một thứ vũ khí tầm xa rất nguy hiểm.
            Kim Cương Tôn Giả dùng chày Kim Cương đánh bật Lưu Tinh Chùy ra thì một thanh quải thừa cơ móc vào chân ông ta kéo mạnh… không có cách nào khác Kim Cương Tôn Giả đành phải phóng người lên trên cao, lướt về phía bờ bên kia để thoát khỏi vòng nguy hiểm.
            Hai lần để mất Trịnh My Châu ngay trước mắt, xem ra Kim Cương Tôn Giả tuy võ công cao thâm nhưng kinh nghiệm chiến trận có phần hơi kém.
            Phía bờ bên kia cuộc chiến đã bắt đầu.
            Trường Hải luôn là kẻ ra tay trước, gã vung Cửu Khúc Thương đánh chếch về phía hông trái của Thường Như, mục đích là để Trường Xương ở phía bên kia sẽ dùng Liệt Hỏa Đao chém thật mạnh, đối phương khó mà đón đỡ. Thường Như không nao núng, vung kiếm đánh bật Cửu Khúc Thương, đồng thời tiện đà tấn công luôn Trường Minh và Trường Hà.  
            Trường Minh sử Lê Hoa Thương còn Trường Hà sử một thứ vũ khí dùng để đánh tầm xa rất lợi hại là Mã Giá. Bốn người này mà liên thủ thì trên dưới, cao thấp, xa gần đều có cả, kẻ bị vây chỉ còn đường chết.
            Tuy nhiên Thường Như có vẻ khó bị chết hơn, đánh được hơn chục chiêu thì
            Thất Tinh Bạch Bảo Kiếm chém bay Lê Hoa Thương, tiện thể đâm thủng ngực Trường Minh khiến gã ngã lăn ra chết tốt.
            Trường Xương rống to : con yêu nữ ra tay độc ác thật – gã liều mạng vung Liệt Hỏa Đao ra một đòn quyết định.
            Bốn người vây đánh một người thì gã xem là lẽ đương nhiên, khi bị thua thì sẵn sàng ngậm máu phun người.
            Đúng là giang hồ hiểm ác.
            Đòn quyết định của Trường Xương chính là chiêu “Phá Quan Đao”, mang chiêu này ra để đấu với một thiếu nữ thì có phần quá ác.
            Thường Như tung bổng người lên không, khi chiêu “Phá Quan Đao” lướt qua áo thì cũng là lúc thanh kiếm của nàng cắm phập vào giữa trán của Trường Xương khiến gã về chầu Diêm Vương ngay lập tức. 
            Bọn Liệt Hỏa Phường thấy chủ tướng bỏ mạng thì rút lui ngay, chắc là trở về nhanh để chia của.
            Không gian thoáng chốc chìm vào im ắng như chưa có gì xảy ra, dòng sông Ngân trở về tĩnh lặng.
            #6
              Cát Tường 04.09.2011 13:25:45 (permalink)
              06
               
              Trịnh My Châu quá sợ hãi nhưng cũng kịp uống một bụng nước sông Ngân trước khi ngất xỉu. Khi nàng tỉnh lại thì thấy một gương mặt quen thuộc đang nhìn mình say đắm.
              Chính là Triệu Trọng Thủy, gã nói : huynh không thể xa muội được.
              Gã quì xuống bên nàng, hai tay nắm lấy tay Trịnh My Châu thật chặt : xin muội hãy tha thứ cho ta…
              Những giọt nước mắt rơi dài trên má Trịnh My Châu, nàng vẫn chưa thể quên Triệu Trọng Thủy, vẫn còn thương gã lắm. Trái tim nàng lại rung động, một lần nữa rung động, xót xa… Triệu Trọng Thủy ôm chặt lấy nàng vào lòng, Trịnh My Châu ngây ngất… nàng không tin điều này lại là sự thật.
              Triệu Trọng Thủy thì thào : muội là kho báu mà huynh không thể đánh mất, là nơi dừng chân, là bến bờ hạnh phúc…
              Trịnh My Châu : không phải là huynh đã bỏ muội mà đi hay sao?
              Triệu Trọng Thủy : chỉ là mưu kế nhất thời mà thôi, trong lúc kẻ thù đông đảo như vậy huynh phải tìm kế sách vẹn toàn chứ.
              Trịnh My Châu như nghe dòng sông Ngân ngân nga lên như những tiếng đàn, ngân nga những tiếng vọng của một tình yêu tha thiết.
              Khi đỉnh núi kia chẳng còn những góc cạnh..Khi nước sông thôi ngừng chảy..
              Khi thời gian dừng lại..chẳng còn ranh giới giữa ngày và đêm...
              Khi đất trời vạn vật trở thành hư vô..thì em cũng không thể nào phân ly với anh...Không thể nào phân ly với anh…

              ………………
              Có một kẻ rất khó chịu khi nghe và thấy điều này, không phải một mà là ba tên mới đúng.
              Đó là Tam Báo – Lưu Tinh Báo, Thiết Tử Báo, Lang Nha Báo.
              Họ đang ngồi khá xa ở bên ngoài nhưng vẫn nghe rất rõ.
              Lang Nha Báo nhăn nhó nói : nghe những lời của tên tiểu tử này ta muốn ói…
              Gã cao to nhưng mày râu lại cạo nhẵn nhụi, mũi khoằm, môi mỏng.
              Thiết Tử Báo nâng bình rượu uống cạn, gã làm bộ như bị điếc.
              Lưu Tinh Báo cười châm biếm : nếu muốn ói thì ta chắc ngươi sẽ còn ói dài dài…
              Lang Nha Báo hầm hầm : ta muốn vào lấy Lang Nha Bổng đập tên oắt con này chết cho rồi…
              Lưu Tinh Báo : tên oắt con đó là cây tiền của chúng ta đó.
              Lang Nha Báo xem chừng không chịu được, gã bỏ đi ra rất xa, còn Thiết Tử Báo thì dường như say quá, nằm gục xuống bàn.
              Lưu Tinh Báo ngồi im lặng, bên trong lại nghe Triệu Trọng Thủy nói : đây là căn nhà nhỏ bên bờ suối, một túp lều tranh hai trái tim vàng…
              Trịnh My Châu : được sống với huynh thì dù khó khăn thế nào muội cũng cam chịu.
              Triệu Trọng Thủy : nơi đây nằm sâu trong hẻm núi, không kẻ thù nào tìm ra chúng ta được.
              Trịnh My Châu thuộc dạng phụ nữ yếu đuối, nhẹ dạ cả tin, bản tính luôn phải nương tựa vào một người đàn ông nào đó, vì thế khi Triệu Trọng Thủy quay trở lại nàng không hề tỏ chút nghi ngờ gì.
              …………..
              Được khoảng mươi ngày, trong lúc Trịnh My Châu ra suối tắm thì Triệu Trọng Thủy nói với bọn Tam Báo : ta muốn trở về, ở nơi đây chán quá…
              Không ngoài tiên liệu trước, Lưu Tinh Báo nói : việc đưa công tử trở về là trong tầm tay của bọn ta, nhưng còn Trịnh My Châu thì hơi khó…
              Triệu Trọng Thủy nói luôn : cứ để cô ta ở lại đây.
              Lưu Tinh Báo : cô ta không chịu ở lại một mình đâu, nhất định sẽ đòi theo… khi đó chúng ta sẽ phải đối phó với vô số các cao thủ truy đuổi, người của Phúc Vương và bọn Liệt Hỏa Phường nữa.
              Triệu Trọng Thủy : vậy cách tốt nhất là… giết cô ta đi.
              Gã đã chán Trịnh My Châu, không còn muốn đi chung với nàng nữa, tại Triệu Gia gã có cả trăm thê thiếp, mang thêm Trịnh My Châu về cũng chẳng ích gì.
              Bọn Tam Báo là những thương nhân, tuy có lúc ra tay độc ác nhưng chưa hề nghĩ đến chuyện Triệu Trọng Thủy có thể nhẫn tâm giết người vừa đầu ấp tay gối với mình ngay được, vì thế ba tên nhất thời đều im lặng không nói gì.
              Triệu Trọng Thủy chờ lâu không thấy bọn Tam Báo trả lời bèn nói tiếp : nhìn mặt ba ngươi là biết không đủ bản lĩnh để ra tay với con đàn bà quá đẹp… vậy thì ta sẽ làm luôn cho tiện…
              Vừa dứt lời là gã đã đứng dậy, xăm xăm đi thẳng ra ngoài bờ suối…
              #7
                Cát Tường 04.09.2011 13:31:07 (permalink)
                07
                 
                Triệu Trọng Thủy là một đại thiếu gia nên luôn hành sự theo ý mình. Việc bỏ đi của Trịnh My Châu làm gã cảm thấy bị mất danh dự nên quyết nhờ Tam Báo bằng mọi cách bắt nàng trở về, tuy nhiên trong thâm tâm gã vẫn cho là bị phản bội nên gặp dịp muốn loại bỏ Trịnh My Châu ngay.
                Đàn ông vốn thù dai, Triệu Trọng Thủy muốn tự tay giết nàng cho hả cái nhục ngày nào…
                Gần tới bờ suối thì gã gặp Trịnh My Châu đang đi lên, Triệu Trọng Thủy nói : bọn ta phải về Triệu gia gấp.
                Nghe gã nói thế Trịnh My Châu mới hỏi : còn thiếp thì sao?
                Triệu Trọng Thủy thay đổi cách xưng hô : ta không thể mang ngươi theo được.
                Trịnh My Châu : chàng đã hứa mà…
                Triệu Trọng Thủy : ngươi chỉ là vợ bé của Phúc Vương, không thể về làm vợ ta được… chắc chắn cha ta sẽ không đồng ý.
                Gã đưa cho Trịnh My Châu một dải lụa và nói : hãy tự xử đi.
                Cặp mắt của gã long lên dữ dội, rõ ràng là không nói giỡn…
                Trịnh My Châu hoảng sợ, nàng quì thụp xuống nói trong nước mắt :  thiếp tuy là vợ của Phúc Vương nhưng thân phận không có gì, từ lúc theo chàng mới có được cảm giác hạnh phúc dù cuộc sống có phải gian khổ như thế nào… mong chàng hãy vì tình yêu với thiếp mà suy nghĩ lại…
                Triệu Trọng Thủy không thèm nghe, gã vòng dải lụa quanh cổ Trịnh My Châu rồi siết thật mạnh. Trịnh My Châu cố gắng giãy dụa một lúc, đến khi gần chết thì nghe bụp một cái, Triệu Trọng Thủy bỗng bật văng ra xa nằm một đống… còn Trịnh My Châu lúc đó cũng bất tỉnh luôn.
                Lang Nha Báo mặt hầm hầm, tay cầm Lang Nha Bổng, hẳn là chính gã đã ra tay.
                Gã biết làm chuyện này thì bao nhiêu công lao đầu tư xem như mất hết, nhưng chút lương tâm còn đọng lại không cho phép gã trở thành đồng lõa với Triệu Trọng Thủy.
                Lưu Tinh Báo cũng xuất hiện, đến bên Triệu Trọng Thủy, sờ lên cổ gã rồi thốt lên : ngươi ra tay nặng quá, gã chết rồi còn đâu…
                Thiết Tử Báo đến bên cạnh, co chân đá đá vào cái xác Triệu Trọng Thủy nói : tên tiểu tử gian ác này trời đánh còn chưa chết huống hồ một Lang Nha Bổng. Ta bảo đảm nửa canh giờ nữa là gã tỉnh dậy ngay.
                Lang Nha Báo bồng Trịnh My Châu lên vai, gã nói : tôi sẽ đưa cô ta đi.
                Thân thể gã rất đồ sộ, một tay bồng Trịnh My Châu lên vai nom nhẹ tênh, tay còn lại cầm Lang Nha Bổng, gã đi một mạch ra khỏi hẻm núi, trong thoáng chốc ra tới thảo nguyên.    
                Dù cho năm tháng phôi pha hình bóng nàng
                Dù thời gian có xóa tan bao ước vọng
                Hàng mi đen láy như nhung vì nắng chiều
                Trên vai em tôi, nỗi buồn dài theo mái tóc...
                Mặt trời đã lên lưng chừng, chiếu cái ánh sáng rực rỡ trên thảo nguyên một màu xanh bát ngát, con đường phía trước dường như dài thêm hun hút.
                Tam Báo hùng mạnh là nhờ ở cái thế liên kết vững như kiềng ba chân, bây giờ Lang Nha Báo chỉ có một mình, hơn nữa gã thuộc vào loại… đầu đất… trong tình thế này đúng là tự đưa mình vào con đường chết. Tuy nhiên có những con người thà chấp nhận cái chết còn hơn là làm những việc trái với lương tâm.
                Gã đi hơn nửa ngày thì thấy trước mặt có khá nhiều lều trại, một đoàn người đang nghỉ chân ở đây, một bộ tộc du mục trên thảo nguyên. Là một thương buôn từ nam chí bắc nên Lang Nha Báo quen biết những người này.
                Tù trưởng là một ông già quắc thước, vai rộng ngực nở, có chòm râu bạc, tên Trương Thiên Thạch.
                Ông ta nói với Lang Nha Báo : ngươi có thể ở đây một ngày cho cô ta khỏe lại rồi phải đi.
                Lang Nha Báo : không thể ở lâu hơn hay sao?
                Trương Thiên Thạch còn được xưng tụng là “đá cứng”, ông ta hành xử rất trượng nghĩa, tuy nhiên trong trường hợp này phải tính đến an nguy của cả bộ tộc.
                Lang Nha Báo móc trong người ra hơn ba mươi lạng bạc đặt lên bàn, Trương Thiên Thạch không chịu nhận, lão nói : chuyện của Trịnh My Châu đã đồn đại khắp chốn giang hồ… Phúc Vương đã cử người đi tìm để mang cô ta về, sắp tới mạng ngươi e còn khó giữ chứ đừng nói đến việc lo chuyện thiên hạ…
                Lang Nha Báo : giữa đường thấy chuyện bất bình không thể bỏ qua.
                Trương Thiên Thạch : ngươi là một thương nhân... có phải là một hiệp khách đâu?
                Lang Nha Báo kể lại chuyện Triệu Trọng Thủy ra tay giết Trịnh My Châu, Trương Thiên Thạch thở dài : không dè lại có chuyện như vậy… tuy nhiên vẫn không thể giữ cô ta ở đây được.
                Hơn nửa ngày thì Trịnh My Châu cũng tỉnh lại, nhưng sự việc vừa qua làm nàng bị chấn động tinh thần đến mức vẫn không nói được lời nào.
                Phía xa bỗng thấy bụi bay mù, một đoàn ngựa hùng hổ lao tới như để khẳng định lời nói của Trương Thiên Thạch không hề sai.
                Một lá cờ thêu hình một con cọp trắng có cánh đang tung bay.
                Phi Hổ Bang.
                Bang chủ là một người đàn bà tóc xõa, mình khoác áo da hổ.
                Tiếng nói của bà ta nghe như tiếng cọp gầm : nếu các ngươi muốn sống thì mau mang người ra nộp cho ta…
                Trương Thiên Thạch tỏ ra rất bình tĩnh : bà muốn bọn ta giao nộp ai?
                Người đàn bà gầm lên : lão khọm bộ chưa nghe đến danh Tuyết Hoa Phi Hổ hay sao… mau mang nộp con vợ bé của thằng già Phúc Vương ra đây…
                Lang Nha Báo cứng rắn : mụ là Tuyết Hoa Phi Hổ thì ta cũng mặc kệ…
                Tuyết Hoa Phi Hổ xòe bàn tay như vuốt cọp chụp thẳng về phía Lang Nha Báo, gã vung Lang Nha Bổng lên đón đỡ, bà ta chụp luôn lấy quả chùy lởp chởm quăng mạnh khiến Lang Nha Báo cả người lẫn bổng văng tuốt ra xa.
                Trương Thiên Thạch chưa kịp phản ứng thì Tuyết Hoa Phi Hổ đã sớt lấy Trịnh My Châu lên mình ngựa phóng đi liền, đúng là hành sự nhanh như chớp giật, thoáng chốc cả bọn đã mất dạng.
                Phi Hổ Bang đang chạy rầm rập thì tất cả bỗng đứng sựng lại, phía trước có kẻ chặn đường. Tuyết Hoa Phi Hổ nói lớn : kẻ nào dám vuốt oai hùm?
                Nghe tiếng của Thường Như : giữa ban ngày mà dám bắt người sao?
                Tuyết Hoa Phi Hổ cười ha hả :  đúng là số ta may mắn… có mỹ nhân đến dâng tận miệng…
                Bà ta là người đồng tính, nhìn thấy Thường Như thì vô cùng thích thú.
                Thường Như vung bạch kiếm lên đâm thẳng tới, Tuyết Hoa Phi Hổ hai tay còn bận ôm Trịnh My Châu, nhưng bà ta không thèm né tránh, hả miệng ra cắn luôn vào mũi kiếm của Thường Như…  
                #8
                  Cát Tường 04.09.2011 13:33:08 (permalink)
                  08
                   
                  Hàm răng của Tuyết Hoa Phi Hổ giống như cái kềm thép siết chặt lấy mũi kiếm, Thường Như và bà ta giằng co một lúc, cuối cùng nàng phải dùng sức cả người lẫn ngựa bật ra sau thật mạnh mới rút kiếm ra được. Tuyết Hoa Phi Hổ thấy Thường Như rút được kiếm ra… khỏi cú cắn thần sầu của mình thì bất giác buông tiếng khen ngợi : giỏi… giỏi… con nha đầu này giỏi thật…tổ con bà nó… mau theo về Phi Hổ Bang ta sẽ phong cho làm phó bang chủ.
                  Phi Hổ Bang tập hợp toàn đàn bà, những người phụ nữ thất cơ lỡ vận, chồng chết, chồng bỏ… gia cảnh nghèo khó, tì nữ, tì thiếp, kỹ nữ trốn khỏi kỹ viện… Họ đầu quân vào Phi Hổ Bang để tìm nơi nương tựa, họ chiến đấu với tất cả tinh thần và cho thấy không cần đến đàn ông họ vẫn có thể sống được, thậm chí là hùng cứ một phương.
                  Tuyết Hoa Phi Hổ tạo ra vẻ bề ngoài dữ tợn, có lối ăn nói bỗ bã để giằn mặt đám giang hồ thảo khấu chuyên bức hiếp phụ nữ đầy dẫy trên thảo nguyên.
                  Bà ta nói với Thường Như : một mình ngươi có đủ sức bảo vệ cho Trịnh My Châu khỏi sự truy đuổi của biết bao cao thủ giang hồ không? Của những kẻ đốn mạt chuyên mua bán phụ nữ như những con vật không? Gia nhập vào Phi Hổ Bang là lựa chọn tốt nhất cho cô ta trong lúc này. Phi Hổ Bang không bảo vệ cho những người như Trịnh My Châu thì còn bảo vệ cho ai nữa?
                  Họ là những người cùng cảnh ngộ, dễ dàng hiểu nhau và có thể hi sinh cho nhau.
                  Thường Như bất giác có cảm tình với Tuyết Hoa Phi Hổ, nàng tiến sát đến bên, thấy mái tóc của bà ta cứng như rễ tre nhưng cũng đã điểm bạc, bộ mặt hằn lên những nét khắc khổ… hẳn người đàn bà này cũng đã trải qua biết bao đau khổ và cuộc sống với những bi thương của nó đã tôi luyện bà ta trở thành sắt thép. 
                  Một kiếm vừa qua cho Thường Như thấy nàng chưa phải là đối thủ của người đàn bà này.
                  Trịnh My Châu đầu óc đã tỉnh táo lại, nàng quỳ trước mặt Tuyết Hoa Phi Hổ, xin bà ta nhận làm đệ tử và nguyện gia nhập Phi Hổ Bang.
                  Tuyết Hoa Phi Hổ khoái chí cười ha hả, đưa tay vuốt ve Trịnh My Châu : tốt… tốt lắm… về với ta thì… tổ con bà nó… thằng nào mà đụng đến một sợi lông chân của… em… là ta giết tuốt…
                  Thường Như bất giác mỉm cười.
                  Nàng thấy con người này có nửa phần ác và nửa phần thiện.
                  Có người nào mà không ẩn chứa trong mình nửa phần ác và nửa phần thiện?
                  Khi vó ngựa của Phi Hổ Bang khuất sau chân trời thì Thường Như mới thong thả cất bước, tà áo trắng của nàng nổi bật trên thảo nguyên xanh thẳm.
                  Đã hơn một năm nay dấu chân của nàng đã in khắp thảo nguyên, đã có biết bao cuộc chiến, biết bao kẻ thù và biết bao bè bạn.
                  Trầm mặc ta bước đi…
                  Khi ngẩng đầu chợt nhận ra
                  Từ lúc nào đã quay lại điểm khởi đầu
                  Ta ngoan cường đương đầu với thời gian.
                  ………………..

                  Thường Như quyết định tiến về Kinh Thành, nàng đã nghe nói nhiều về nơi ấy, những lời đồn thổi, những niềm khao khát và rất nhiều cạm bẫy.
                  Thảo nguyên rực rỡ trong ánh nắng mặt trời, từng cơn gió thổi mát rượi và mái tóc Thường Như tung bay như những dải lụa đào.
                  Tà áo trắng càng trở nên trắng hơn bao giờ hết…
                  Kiếm của nàng cũng có màu trắng và trái tim của nàng cũng còn trong trắng.
                  #9
                    Cát Tường 04.09.2011 13:36:12 (permalink)
                    09
                     
                    Bên dòng sông Ngân có một cái quán nhỏ gọi là Sông Trăng, Thường Như thích ngồi ở đây ngắm nhìn hoàng hôn. Nàng thích chìm vào gió, mây, sông, nước, và những tiếng hò vang vọng…
                    Khi mặt trời từ từ lặn, cả dòng sông nhuốm một màu đỏ thẫm thì nàng thấy một con thuyền khổng lồ từ xa tiến lại, con thuyền có những cánh buồm đen thẫm.
                    Con thuyền đen dừng trước quán, một đoàn người áo đen tiến vào… trong chốc lát cái quán ồn ào trở nên trống vắng, chỉ còn nghe tiếng gió và Thường Như cũng cảm thấy mình dường như tan biến.
                    Một người tiến đến bên bàn đối diện, cả người y như chìm vào bóng hoàng hôn, chỉ có cặp mắt là sáng quắc.
                    Thường Như tỏ ra bình tĩnh, gương mặt nàng vẫn lạnh như băng, ánh mắt của nàng vẫn như tuyết giá.
                    Thời gian chậm chạp trôi qua, người đối diện mới lên tiếng :
                    -         Người xưa nay đã mất, kỷ niệm xưa đã hết…
                    Thường Như im lặng.
                    Người đó nói tiếp : ta là môn chủ của Vạn Độc Môn.
                    Vạn Độc Môn tiếng tăm lừng lẫy.
                    Người đó nói : danh tiếng ta vang bốn bể, vì thế ta mới thêu tên ta lên lá cờ… để mọi người chiêm bái và… ngưỡng mộ…
                    Thường Như nhìn ra con thuyền đen khổng lồ, lúc này nàng mới thấy có một lá cờ cũng màu đen, trên đó quả là có thêu hai chữ màu trắng thật to.
                    -         Ta là Độc Tôn… môn chủ của Vạn Độc Môn, người vĩ đại nhất trong những người vĩ đại…
                    Lá cờ đen có thêu hai chữ “Độc Tôn” thật là hoành tráng, Thường Như cười thầm trong bụng, nhưng vẫn tỏ vẻ lạnh lùng.
                    Người đó lại nói : cô là Thường Như Nhất Kiếm, kiếm tuy nhanh thật nhưng một đường kiếm dù uy lực như thế nào thì cũng chỉ giết được một người, còn ta chỉ cần một giọt thuốc độc ra tay đúng lúc, đúng chỗ là có thể giết cả ngàn người.
                    Mặt trời đã chìm hẳn cuối nẻo chân trời, không gian chuyển dần sang màu tím, phía xa xa có một vì sao xuất hiện. 
                    Thường Như nhận thấy câu này có vẻ không sai lắm…
                    Vạn Độc Môn Chủ lại nói tiếp : tuy nhiên nếu người nào tận tường Phong Thủy Địa Lý, Kỳ Môn Độn Giáp, Thần Cơ Diệu Toán, Trận Pháp… thì trong một thời khắc nhất định có thể làm xoay chuyển không thời gian, làm sống hoặc chết cả vạn người.  
                    Thường Như cố gắng nhìn y cho rõ nhưng nàng chỉ thấy một màu đen trước mặt.
                    Vạn Độc Môn Chủ : từ đó ta hiểu rằng cuộc sống là phù du…
                    Ngôi sao phía xa trở nên lấp lánh, gió ngoài sông ngày càng thổi mạnh.
                    Vạn Độc Môn Chủ : Ta muốn cô giúp ta một việc, đổi lại ta sẽ tặng cô một câu…
                    Thường Như : ngài tài giỏi như thế thì cần gì ta giúp nữa.
                    Vạn Độc Môn Chủ : bất cứ ai trên đời cũng không thể sống một mình được, đều phải cần có sự trợ giúp của đồng loại.
                    Ông ta lấy ra một tấm thẻ hình tam giác màu đen có một cạnh bị mẻ đưa cho Thường Như : khi đến Kinh Thành, nếu cô thấy người nào có một tấm thẻ khớp với tấm này thì khi trở về đây hãy cho ta biết.
                    Thường Như : sao ông không tự đến nơi đó.
                    Vạn Độc Môn Chủ : ta thích trời cao biển rộng… không thích nơi tận cùng cuộc sống… 
                    Thảo nguyên đã trở nên sẫm lại, không còn phân biệt được chân trời đâu nữa, dòng sông Ngân dường như xao động, dưới sông vọng lên một tiếng hò :
                    Chờ gió lên…
                              đưa thuyền về ... ớ xuôi
                    Đôi bờ sông… lá hoa khoe màu
                              Hò ớ hơi…
                    Quê nhà mến yêu
                              Nắng chiều lưu luyến
                    Vương bóng cầu làng quê thân yêu
                                                               Ơ hơ hơ…

                    Độc Môn Chủ và đám tùy tùng áo đen dường như tan biến, con thuyền khổng lồ từ từ rời bến, quán lại trở nên đông đúc và ồn ào.
                    Thường Như cảm thấy mình như người mơ ngủ.
                    Nhưng tấm thẻ bài vẫn còn nằm trên bàn, nàng bất giác la lên : còn câu nói ngài tặng ta là gì?
                    Cánh buồm đen đã đi rất xa, nhưng Thường Như vẫn nghe câu nói của Vạn Độc Môn Chủ sát tận bên tai : mất một thì được một…
                    Làn gió trở nên mơ màng như vuốt ve mái tóc, ngôi sao xa xa trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Thường Như nhìn ngôi sao xa xôi bâng khuâng tự hỏi “mất một thì được một, câu nói đó ám chỉ điều gì?”.
                    #10
                      Cát Tường 04.09.2011 13:37:56 (permalink)
                      10
                       
                      Mãn Đình Viện là một nơi êm đềm, thanh tịnh giữa thảo nguyên bao la đầy biến động, vì thế mà Thường Như hay ghé lại nơi đây.
                      Nàng nói với Mãn Ngọc : đôi khi ta cũng muốn được sống như muội.
                      Mãn Ngọc nói : vậy thì tỷ đến đây ở luôn đi, Mãn Đình Viện luôn sẵn lòng chờ đón tỷ bất cứ lúc nào.
                      Thường Như cười : ta nói là đôi khi chứ đâu có nói là luôn luôn…
                      Bây giờ là cuối mùa xuân, những cây Mãn Đình Hồng vươn lên cao tít, trăm hoa đang nở rộ, đua nhau khoe sắc. Ngọn gió thảo nguyên thổi về làm những cánh hoa rung rinh nhè nhẹ, Thường Như nâng cao chung trà, nàng dịu dàng nói tiếp: ta sắp đi xa nên ghé thăm muội lần cuối.
                      Mãn Ngọc hỏi : vậy tỷ tỷ đi đâu?
                      Thường Như : ta đến Kinh Thành.
                      Cũng như Thường Như, Mãn Ngọc chưa bao giờ đến Kinh Thành, có thể nói nàng ít khi đi đâu, cuộc đời nàng hầu như gắn bó với Mãn Đình Viện. Đôi lúc nàng cũng muốn đi khắp đó đây nhưng không thể… Trước khi mất, sư phụ đã giao cho nàng phải chăm sóc nơi này.
                      Thường Như nói tiếp : phòng ngừa trường hợp ta không về nữa…
                      Nàng là một kiếm thủ, mỗi cuộc đấu là một cuộc tử chiến, vì thế tương lai không có gì báo trước là sống hay chết. Nàng cũng ít khi biểu lộ cảm xúc, Mãn Ngọc là người duy nhất mà Thường Như cảm thấy không cần phải che giấu những tình cảm yếu đuối.
                      Mãn Ngọc thì trái lại, chỉ mới nghe Thường Như nói thế mà đôi mắt đã rưng rưng, nàng không hiểu vì sao Thường Như lại đeo đuổi một cuộc sống đầy phong ba như thế.
                      Ở đời ai không muốn sống yên lành?
                      Mãn Ngọc có một cuộc sống thật đơn giản, thật bình dị… nàng thừa hưởng đức tính đó từ sư phụ, một người đàn ông quắc thước và trầm mặc.
                      Khi sư phụ dạy nàng luyện kiếm, ông nói : luyện kiếm cũng như luyện nhân, càng đơn giản thì càng dễ theo.
                      Khi học một chiêu kiếm phức tạp, nàng mang điều đó ra nói, sư phụ mỉm cười bảo : đơn giản không có nghĩa là giản đơn, hời hợt, sơ sài… càng đơn giản thì càng phải tinh vi… như vậy mới gọi là khổ luyện công phu.
                      Nàng từng múa kiếm cho Thường Như xem, Thường Như khen ngợi và nói : nếu muội ra ngoài giang hồ nhất định sẽ thành danh.
                      Thường Như múa thử một đường kiếm, Mãn Ngọc rùng mình và nói : đường kiếm của tỷ kinh khủng quá, nó chứa đầy sát khí.
                      Thường Như gật đầu : đó chính là cái mà muội thiếu, muội chỉ có thể có được nó khi trải qua hàng trăm trận chiến đấu, khi tận mắt nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy, và khi chính mình phải chịu những đau đớn tột cùng của sự mất mát…
                      Thường Như uống cạn chung trà, nàng muốn nói với Mãn Ngọc một lời gì đó thật thân thương nhưng không hiểu sao lại im lặng.
                      Từ đây nhìn ra thảo nguyên xa xa là một con đường bé nhỏ, quạnh hiu, Thường Như từ nơi đó đến đây và cũng từ đây đi về nơi đó… nàng cảm thấy ngập tràn cảm giác tự do khi một mình đi giữa thảo nguyên mênh mông này, đi giữa những ngọn cỏ lau cao vút và những tiếng reo bất tận của gió, của mây trời…
                      #11
                        Cát Tường 04.09.2011 13:41:11 (permalink)
                        11
                         
                        Chỉ còn vài trăm thước là đến được cổng Kinh Thành, đã thoáng nghe những tiếng ồn ào náo nhiệt của mọi người thì bỗng nghe ầm một tiếng chấn động, Thường Như cả người lẫn ngựa sa luôn xuống hố. Tuy nhiên nàng phản ứng thật nhanh, ngựa chưa tới đáy thì Thường Như đã phóng vọt lên, vừa ra khỏi miệng hố sâu thì một tấm lưới sắt đã bay đến chụp xuống như chụp chim sẻ, Thường Như không nao núng, vung Thất Tinh Bạch Bảo Kiếm rạch luôn một đường lên tấm lưới sắt rồi nương theo đó vọt ra ngoài.
                        Liệt Hỏa Phường.
                        Họ đã đeo đuổi đến tận đây.
                        Sức mạnh của Liệt Hỏa Phường là sức mạnh của tập thể, họ không có những cao thủ nổi bật nhưng lại có sự đồng đều, sự gan lì đeo bám, sự kiên nhẫn đến tột cùng của bầy sói. Đó là một lực lượng khó bị tiêu diệt nhất trên thảo nguyên, họ đã quyết chí theo rồi thì sẽ không bao giờ từ bỏ con mồi.
                        Dẫn đầu là một thanh niên, gã để ngực trần với nước da đỏ au, mái tóc bay theo làn gió, gã vung Liệt Hỏa Đao quát lớn :
                        -         Liệt Hỏa Trường Hận đã đến đây.
                        Gã là kẻ lên thay Liệt Hỏa Trường Xương, so về dũng mãnh thì còn có vẻ hơn.
                        Liệt Hỏa Phường bao vây tứ phía, Thường Như tả xung hữu đột nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng vây. Kiếm của nàng chạm vào đao của Liệt Hỏa Trường Hận chan chát, Thường Như phát hiện ra gã trai trẻ này võ công rất cao cường, không dễ hạ được ngay.
                        Trước cổng thành có một cây cầu lớn, Thường Như đánh một kiếm thật mạnh đẩy bật Trường Hận sang một bên, tung người phóng vọt lên trên cầu.
                        Quả nhiên bọn Liệt Hỏa Phường không dám theo nữa, họ tuy liều mạng nhưng vẫn tuân thủ qui luật, trên thảo nguyên thì là của họ, nhưng Kinh Thành có chủ nhân khác.
                        Thường Như đã đứng trước cổng Kinh Thành.
                        Kinh thành rộng lớn này có tên Ngũ Phúc Thành, ngoài cổng chính có phù điêu năm con dơi đang ngậm năm đồng tiền vàng chói.
                        Năm con dơi nhìn nàng như chào đón, như mời gọi.
                        Trải qua bao cuộc chiến nàng mới đến được nơi này, tà áo trắng của nàng bây giờ nhuộm đẫm máu đỏ như áo của Kim Cương Tôn Giả.
                        Kinh Thành thật lộng lẫy, nguy nga… sừng sững giữa đất trời…
                        Thường Như nhìn một cách say sưa, nàng chưa hiểu vì sao một nơi sầm uất như thế mà Trịnh My Châu lại có thể gọi đó là “nơi tận cùng cuộc sống”?.
                        Một đoàn người từ trong thành tiến ra, dẫn đầu là một lão già mặc áo gấm với nụ cười luôn nở trên môi.
                        Lão nói : không hổ là Thường Như Nhất Kiếm danh tiếng lẫy lừng trên thảo nguyên, cả đoàn quân sói cũng không làm gì được. 
                        Lão chính là Phúc Vương.
                        Lão hẳn đã chờ đợi giây phút này.
                        Có tiếng vó ngựa vang lên chầm chậm, một con ngựa từ trong thành đi ra, một con ngựa trắng. Thường Như chưa bao giờ thấy một con ngựa đẹp như thế.
                        Con ngựa có cái phong thái, thần sắc thật uy dũng, màu lông trắng với cái bờm trắng càng tôn thêm vẻ đẹp tuyệt vời.
                        Phúc Vương nói tiếp : con ngựa sa xuống hố chắc đã chết, con “Bạch Mã Thiên Kim” này là dành riêng cho cô, mất một thì được một… cái được về sau có khi còn lớn hơn nhiều cái đã mất trước đó…
                        Thường Như nhìn thẳng vào lão… Phúc Vương nở nụ cười tươi trước cái nhìn đó, gương mặt lão thật là hân hoan.
                        Đúng là lão đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi.
                        Thường Như lại nhìn con ngựa… dù cho nó có là con Bạch Mã Thiên Kim đi nữa thì nó vẫn chỉ là một con ngựa, đột nhiên nàng hiểu câu nói của Phúc Vương không phải là để dành cho nàng - câu nói đó là để dành cho chính lão.  
                        Triệu Trọng Thủy là thượng khách của lão, khi ra đi lại dẫn theo Trịnh My Châu, nỗi nhục đó khó mà rửa được. Giả sử lão có mang được Trịnh My Châu về thì cũng vẫn không tránh khỏi bị thiên hạ chê cười… nhưng nếu có được Thường Như thì xem như lấy lại được những gì đã mất.
                        Mất một thì được một… cái được về sau có khi còn lớn hơn nhiều cái đã mất trước đó…
                        Vạn Độc Môn Chủ đã đoán trước điều này, ông ta hẳn hiểu rõ Phúc Vương như lòng bàn tay.
                        Ngay giờ phút này đây, hàng ngàn cặp mắt đang nhìn về phía Thường Như và Phúc Vương, đâu phải ngẫu nhiên mà lão ra tận đây để đón nàng? Mấy ai có được cái vinh dự đó? Lão muốn cho cả đoàn quân Liệt Hỏa Phường nhìn thấy, muốn cho cả thảo nguyên nhìn thấy  - ngay giờ phút này Thường Như Nhất Kiếm đã về với Phúc Vương, chủ nhân của Ngũ Phúc Thành.
                        Khi đỉnh núi kia chẳng còn những góc cạnh…
                        Khi nước sông thôi ngừng chảy…
                        Khi thời gian dừng lại… chẳng còn ranh giới giữa ngày và đêm...
                        Khi đất trời vạn vật trở thành hư vô…

                        Thì khi đó…
                        Thường Như nhớ đến con ngựa sa xuống hố… khi có con ngựa mới thì con ngựa cũ phải chết. Đột nhiên nàng hiểu điều gì sẽ xảy ra với Trịnh My Châu, với Phi Hổ Bang. 
                        Thường Như lướt đến phóng lên con Bạch Mã Thiên Kim, con ngựa như là để cho nàng từ lâu, nàng cứ thế phi thẳng ra thảo nguyên, bỏ lại Phúc Vương và đám tùy tùng lâu la, vượt qua sự vây phủ của Liệt Hỏa Phường. Địa phận của Phi Hổ Bang còn xa lắm, vó ngựa thần kỳ của Bạch Mã Thiên Kim cũng không thể đến ngay được.   
                        Trong lúc đó thì Cửu Trùng Thiên cũng vừa từ Luyện Ngục chui lên, đích đến của lão cũng là Phi Hổ Bang.  
                        Lão đến còn nhanh hơn gió…
                        #12
                          Cát Tường 04.09.2011 13:42:37 (permalink)
                          12
                           
                          Phi Hổ Bang quân số không đông, tính thêm cả Trịnh My Châu thì họ chỉ vừa vặn mười lăm người. Họ tồn tại được trên thảo nguyên là nhờ danh tiếng của Tuyết Hoa Phi Hổ - con cọp cái có cánh – trong “Nhất Hùng, Nhị Hổ, Tam Báo”. 
                          Từ khi về với Phi Hổ Bang Trịnh My Châu mới thấu hiểu thế nào là cái giá của hai chữ “Tự Do”. Đã quen với cuộc sống no đủ, êm ấm nơi Kinh Thành, bây giờ nỗi cực khổ nhất với nàng là những cuộc rong ruổi dường như bất tận. Phi Hổ Bang không ở một nơi nhất định mà luôn dịch chuyển không ngừng, có khi hàng mấy ngày liền không nghỉ, băng qua những đồng cỏ mênh mông, cháy bỏng và khô khốc, nước không có để uống chứ đừng nói đến tắm rửa…
                          Tuyết Hoa Phi Hổ nói : lá cờ của Phi Hổ Bang phải luôn tung bay trên thảo nguyên.   
                          Cửu Trùng Thiên cao sừng sững như một cái cây khô, từ xa bọn Tuyết Hoa Phi Hổ đã nhìn thấy.
                          Lão trọc đầu bởi vì từ lâu tóc đã không mọc nữa, trên người khoác một tấm vải vàng vàng và cặp mắt của lão cũng vàng như nghệ.
                          Phi Hổ Bang từ từ tiến lại, Tuyết Hoa Phi Hổ thường ngày hung hãn là thế, nhưng khi thấy Cửu Trùng Thiên thì tỏ ra nhũn lại. Bà ta nói khẽ : sư huynh… không ngờ còn có ngày được gặp…
                          Bà ta không khóc bởi vì đã từ lâu không còn nước mắt.
                          Bóng của Cửu Trùng Thiên đen sì dưới cái nắng chói chang của mặt trời, giọng của lão khàn khàn : ngươi còn nhớ tới ta sao…
                          Tuyết Hoa Phi Hổ lặng im.
                          Cửu Trùng Thiên nói tiếp : ngươi chắc đoán được vì sao ta lại trở về đây.
                          Cặp mắt vàng vọt của lão nhìn qua Trịnh My Châu như cọp nhìn mồi – Trịnh My Châu rùng mình ớn lạnh trước cái nhìn ấy.
                          Cửu Trùng Thiên : ngươi phải giao con bé đó cho ta.
                          Nghe lão nói thế Tuyết Hoa Phi Hổ siết chặt hai bàn tay lại, hàm răng thép nghiến nghe ken két…
                          Cửu Trùng Thiên : võ công của ngươi là do ta dạy… giờ đây ngươi dám đấu với ta hay sao?
                          Tuyết Hoa Phi Hổ đã xuống ngựa đứng đối diện với Cửu Trùng Thiên, võ công của bà ta đúng là do ông ta dạy, nhưng đã lâu lắm rồi, bây giờ chưa chắc là ai hơn ai.
                          Cửu Trùng Thiên đột nhiên buông rơi tấm vải, trên người ông ta chỉ còn độc một cái khố. Trên cái thân thể gày gò cao sừng sững ấy là dấu vết của hàng trăm đòn roi, của sắt nung đỏ, của kìm kẹp, của xiềng xích… nó chằng chịt những vết sẹo, nhiều đến mức không còn thấy làn da đâu nữa. Tuyết Hoa Phi Hổ bất giác nới lỏng bàn tay, răng bà ta không còn nghiến lại, giọng bà ta nghe nghèn nghẹn : sao sư huynh không chống lại…
                          Cửu Trùng Thiên cười gằn gặn : chống lại… chống lại ai? ngươi có bao giờ phải sống dưới Luyện Ngục đâu mà bảo ta phải chống lại ai?
                          Lão đã ở dưới Luyện Ngục hơn hai mươi năm, bây giờ nhìn lão không còn là con người nữa.
                          Cửu Trùng Thiên khoác tấm vải trở lại, gằn giọng : ngươi đã thấy chống lại Minh Chủ thì hậu quả là như thế nào, hãy giao con bé đó cho ta rồi đi đi…
                          Luyện Ngục có thể bẻ gãy những con người hùng mạnh nhất, những tinh thần sắt thép nhất…
                          Cặp mắt của Tuyết Hoa Phi Hổ vùng long lên dữ dội, hồi lâu sau bà ta mới nói :
                          -         Người xưa nay đã khác, kỷ niệm xưa đã hết…
                          Đúng lúc đó Thường Như vừa kịp đến, nàng tiến lại đứng sát bên Tuyết Hoa Phi Hổ, kiếm của nàng cũng rực lên trong nắng.  
                          Gió trên thảo nguyên không còn thổi nữa, hơi nóng làm cả đồng cỏ trở nên lung linh… Thời khắc trôi qua thật lâu… thật lâu, đủ để làm những trái tim nồng cháy nhất phải rệu rã, đủ để làm những tinh thần cứng rắn nhất phải mệt mỏi và Thường Như cảm thấy hai chân bắt đầu trơ cứng như đá, thanh kiếm trở nên nặng chĩu.
                          Chưa bao giờ nàng phải trải qua một cuộc đấu về ý chí ghê gớm như thế…
                          #13
                            Cát Tường 04.09.2011 13:45:22 (permalink)
                            13
                             
                            Mặt trời đã chìm khuất nẻo chân trời, thảo nguyên trở nên sẫm tối, tròng mắt vàng của Cửu Trùng Thiên trở nên sáng rực.
                            Hổ thường săn mồi về đêm.
                            Bỗng lão ra tay nhanh như chớp, hổ trảo đánh trúng ngay Tuyết Hoa Phi Hổ khiến bà ta bay tuốt ra xa.
                            Tuyết Hoa Phi Hổ rõ ràng là không có ý đón đỡ, Thường Như bị bất ngờ trước phản ứng kỳ lạ của bà ta, phóng Thất Tinh Bạch Bảo Kiếm tới thì Cửu Trùng Thiên giơ hổ trảo ra chụp luôn, thanh kiếm như bị cái kìm sắt khóa chặt, nàng chưa kịp phản ứng thì cũng bị trúng luôn một hổ trảo ngã nhào xuống cỏ.
                            Những người còn lại trong Phi Hổ Bang xông lên tiếp chiến nhưng võ công của họ chỉ thuộc vào loại trung bình nên trong thoáng chốc đều bị Cửu Trùng Thiên đánh ngã. Lão chụp lấy Trịnh My Châu như con hổ bắt con thỏ, sau đó phóng sâu vào màn đen của thảo nguyên.
                            Lão cứ đi như thế đến nửa đêm thì tới bờ sông, Trịnh My Châu qua nhiều ngày sóng gió đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, nàng vẫn giữ được bình tĩnh.
                            Nàng nói : sao ông không giết tôi mà mang đi đâu?
                            Cửu Trùng Thiên : Minh Chủ không muốn giết ngươi mà đày ngươi xuống Luyện Ngục.
                            Lão buông Trịnh My Châu ra, ngồi xuống bên bờ sông như con hổ già : lát nữa sẽ có thuyền của quỷ đến đưa ngươi đi.
                            Trịnh My Châu vẫn đứng sát cạnh lão, tay nàng sờ đến thắt lưng, ở đó có giắt một thanh trủy thủ do chính Tuyết Hoa Phi Hổ giao cho nàng. Bà ta dặn khi nào hữu sự hãy dùng đến nó, tuy nhiên nàng vẫn còn thấy run rẩy… nàng chưa giết người bao giờ.
                            Trịnh My Châu : những người đó họ chết hết hay sao?
                            Cửu Trùng Thiên : ta chỉ đánh ngã, khi mặt trời lên họ sẽ tỉnh dậy.
                            Trịnh My Châu : tôi thà chết trong tự do còn hơn sống trong xiềng xích.
                            Cửu Trùng Thiên cười gằn : khi xuống Luyện Ngục từ từ ngươi sẽ nghĩ khác…
                            Con người có bản năng quen dần với cuộc sống, dù cho đó là một cuộc sống gian khổ như thế nào, đặc biệt là với phụ nữ, họ có bản năng cam chịu số phận.
                            Trịnh My Châu : tại sao ông không trốn đi mà quay lại đó làm gì?
                            Những năm tháng sống trong Luyện Ngục đã làm đầu óc của Cửu Trùng Thiên ngu muội đi, lão không còn suy nghĩ sáng suốt nữa.
                            Lão nói : khó mà có thể chống lại được Minh Chủ.
                            Trịnh My Châu đưa tay vén mái tóc, gương mặt nàng sáng lên trong đêm đen, nàng nói tiếp : tôi cũng đã từng nghĩ như ông… khi tôi còn ở Kinh Thành, cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu một điều là nếu có can đảm chúng ta có thể vượt qua mọi sự áp bức dù cho nó tàn bạo như thế nào… nếu ta có được Tình Yêu và Tự Do…
                            Nàng rụt rè cầm lấy bàn tay của Cửu Trùng Thiên, cảm thấy bàn tay đó chai sạn và khô cứng… có lẽ đã hằng bao nhiêu năm rồi lão không còn biết đến tình cảm yêu thương của con người. 
                            Nàng nói : thực ra hai điều đó chính là một, nếu không có tự do thì cũng không thể có tình yêu…
                            Đến tận lúc này Cửu Trùng Thiên mới đưa mắt nhìn qua Trịnh My Châu, đã hơn hai mươi năm sống dưới Luyện Ngục, hai tiếng Tự  Do đối với lão chỉ còn trong giấc mơ… và đã lâu rồi lão cũng không còn mơ nữa.
                            Dòng sông Ngân sáng lên dưới ánh trăng mờ ảo, đâu đó như vang vọng một lời ca :
                            Em như dòng sông khát…
                            Em là dòng sông Ngân…
                            Gió từ ngoài sông thổi về rào rạt, Cửu Trùng Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Trịnh My Châu, cảm thấy nó ấm áp và run rẩy… đã bao năm qua lão sống trong sợ hãi đến mức làm tê liệt ý chí và ngu muội đi… bây giờ kẻ dám truyền cho lão lòng can đảm vượt lên số phận, cảm nhận được cái sức mạnh của Tình Yêu và Tự Do lại là một người đàn bà bé nhỏ, một người đàn bà thậm chí đã từng không đủ sức mạnh để tự bảo vệ chính mình.
                            Cửu Trùng Thiên đứng dậy, vóc dáng cao lớn của lão sừng sững như một cây cổ thụ, lão nói với Trịnh My Châu : cô đi đi…
                            Lão biết tha cho Trịnh My Châu sẽ phải trả giá bằng cái chết…
                            Trịnh My Châu ngước mắt nhìn lên và nói : tôi sẽ không đi nếu không có ông cùng đi.
                            Cửu Trùng Thiên : cô có hiểu Luyện Ngục là gì không ?
                            Trịnh My Châu : còn ông có hiểu Thảo Nguyên là gì không ?
                            Thảo nguyên vẫn còn đây, ngay bên cạnh đây, mênh mông và bao la, ở nơi đó loài chim được tự do tung cánh.
                            Nhắn giúp cho ta chim ơi
                            Nhắn giúp cho ta mây ơi
                            Thảo nguyên bát ngát đem giấu em ta nơi nào
                            Lần theo dấu vết em đi
                            Tìm đâu cho thấy em yêu
                            Tình yêu đốt cháy, trong tim phút giây nào nguôi…
                            #14
                              Cát Tường 04.09.2011 13:48:26 (permalink)
                              14
                               
                              Khi mặt trời chiếu cái ánh sáng đầu tiên trên thảo nguyên thì Thường Như cũng tỉnh dậy, nàng than : chưa bao giờ gặp phải một cao thủ ra tay nhanh như vậy.
                              Tuyết Hoa Phi Hổ đã tỉnh dậy từ lâu, đang ngồi xếp bằng ngay bên cạnh, cất giọng khàn khàn : phụ nữ chúng ta có nhiều thứ vũ khí chứ không hẳn là chỉ dùng kiếm…
                              Thường Như nhớ lại bà ta đã không hề chống đỡ trước hổ trảo của Cửu Trùng Thiên, nàng nói : tôi chỉ bị bất ngờ trước phản ứng của bà… sau này gặp lại lão chưa chắc tôi bị đánh ngã dễ dàng như thế.
                              Tuyết Hoa Phi Hổ : đến một lúc nào đó cô sẽ hiểu không chống đỡ cũng là một cách chống đỡ… sự mềm dẻo, yếu đuối có thể chiến thắng cái cứng rắn, mạnh mẽ. Kiếm chỉ là thứ cuối cùng, phụ nữ chúng ta còn có nhiều vũ khí hữu dụng hơn nhiều.
                              Thường Như cầm lấy thanh Thất Tinh Bạch Bảo Kiếm đeo vào thắt lưng, có vẻ nàng chưa tin điều đó.
                              Tuyết Hoa Phi Hổ cười một cách bí mật : khi nào cô biết yêu… ha ha ha … cô sẽ hiểu…
                              Thường Như lặng im không nói gì, đúng là hơn một năm nay bôn tẩu trên thảo nguyên, nàng trải qua biết bao cuộc đấu, kẻ thù thì nhiều chứ tình yêu… quả là một món hàng xa xỉ không với tới.
                              Tuyết Hoa Phi Hổ : cô còn trẻ không việc gì phải vội vã.   
                              Phi Hổ Bang đã ổn định lại quân số, họ chuẩn bị lên đường, dường như việc ra đi của Trịnh My Châu đã nằm trong sự tính toán của họ.
                              Tuyết Hoa Phi Hổ vẫn giữ vẻ phong độ như ngày nào, mái tóc rễ tre vẫn lòa xòa, lá cờ với con hổ có cánh vẫn tung bay trong gió.
                              Bà ta nói với Thường Như : cô có muốn đi với ta? Tổ con bà nó… ta sẽ phong cô làm phó bang chủ.
                              Thường Như : tôi sẽ quay lại Kinh Thành.
                              Tuyết Hoa Phi Hổ cười khà : ở đó có tất cả những gì mà cô mong muốn, hy vọng cô sẽ giữ được mình…
                              Khi bà ta dứt lời thì vó ngựa của Phi Hổ Bang đã khuất cuối nẻo trời xa, gió thảo nguyên bắt đầu trở nên ào ạt như báo hiệu phong ba sẽ tới…  
                              Thường Như vẫn một mình đi trên thảo nguyên bao la, nàng có tất cả, lòng can đảm, ý chí, sự quyết tâm… và một điều thiêng liêng mà những người khác không bao giờ có hoặc là có mà đã đánh mất nó… đó là một trái tim trong sáng…
                              Khi đến Kinh Thành, dưới những tòa lâu đài nguy nga, những con đường tráng lệ, những phố thị sầm uất… Thường Như thấy ở đó là cả một sự nghèo đói và khốn khổ, bên cạnh một số ít những kẻ giàu có và no đủ là cả một số đông những con người đói rách, những trẻ em lang thang, ăn mày, những cô gái phải bán thân nuôi miệng… có những con người phải làm việc quần quật trong nhiều ngày, nhiều tháng mà đồng tiền kiếm được không đủ để mua một bộ đồ lành lặn hay nuôi đàn con thơ dại. Ở nơi đó đồng tiền luôn cười ngạo nghễ và những người đàn bà trở nên nhơ nhuốc và sa đọa, họ đánh mất nhân phẩm và dễ dàng ngã vào tay những kẻ lắm tiền nhiều của. Nơi đó không có niềm tin và tự do, không có cơ hội cho những con người chân chính, không có cơ hội cho lương tâm hay sự phấn đấu thực sự… đó là mảnh đất màu mỡ cho những thủ đoạn hèn hạ, những mưu toan lừa lọc và sự cướp đoạt tất cả của bọn thống trị độc tài với người dân khốn khổ bị bưng bít trong cái gọi là “Tam Không” – không nghe, không thấy, không nói nếu muốn được sinh tồn.
                              Thường Như đứng giữa quảng trường, tà áo trắng hòa lẫn vào con ngựa trắng, bông hoa màu trắng trên tóc nàng rực lên trong nắng… Gió trên quảng trường như gào thét những tiếng kêu bi thương của vạn con người đã nằm xuống, thanh kiếm trong tay nàng như rung lên bởi vì phía trước kia kẻ thù đã bắt đầu xuất hiện…
                               
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 27 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9