[URL]Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hoàng
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 47 bài trong đề mục
Viet duong nhan 05.09.2011 03:23:44 (permalink)

Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hoàng

Tên thật Nguyễn Thành-Hoàng sinh năm 1963
Tại Cần-Giuộc thuộc tỉnh Long-An.
Rời Việt-Nam vào tháng sáu năm 1981 đến Singapore, cuối năm 1981 định cư tại Pháp và ra đảo Corse sống ba năm. Cho đến năm 1984 trở lại Paris sống trong trường thiên chúa giáo Jean-Baptiste De Lasalle cho đến năm 1989 và sau đó ra đời 'kéo cày' cho đến ngày hôm nay.

Hiện cư ngụ tại Paris (Pháp)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2011 18:39:17 bởi Viet duong nhan >
#1
    Viet duong nhan 05.09.2011 03:38:37 (permalink)
    Nguyễn Ngọc Hoàng và những vần thơ: "Ta như hạt bụi giữa đời phù du"

    LÊ Ngọc Thạch



    Cách đây 14 năm, một hôm, tình cờ, tôi gặp Nguyễn Ngọc Hoàng trong tiệm phở Bi Da Sài-Gòn Paris 13è, ngồi trao đổi chuyện"thời sự", chuyện"ai còn ai mất" rồi chuyện"trời trăng mây nước"... bất chợt anh đọc cho tôi nghe bài thơ anh mới vừa sáng tác. Tôi hơi xúc động, bởi lẽ, năm đó, 1996, anh 33 tuổi (sanh năm 1963 tại Cần-Giuộc) một thanh niên còn rất trẻ, mà sao lời thơ, ý thơ lại phảng phất một chút mùi" thiền" của triết lý"hư không", một vọng niệm"vô thường" trong "cõi ta bà": "Sắc danh chỉ đẹp khi đang mộng, danh lợi tồn vong vụt thoáng qua". Bẳng đi một thời gian khá lâu, cũng lại tình cờ, tôi gặp anh ở métro Porte de Choisy, anh tặng cho tôi một tập thơ mới vừa hoàn tất, 91 trang, có tựa đề"Tro Tàn". Tôi dành đúng một tháng đọc"Tro Tàn" tổng cộng 7 lần, để chiêm nghiệm, suy luận và hiểu thấm thấu tư tưởng của anh qua từng chữ, từng dấu phẩy, từng dấu chấm, từng tiết tấu nhạc điệu"trắc bình, bình trắc" cách gieo vần của mổi câu thơ.
    Năm 1937, Chế Lan Viên cho ra đời tập thơ"Điêu Tàn" để than thở dùm cho dân tộc Chiêm Thành và thi sĩ đã nghẹn ngào bật lên tiếng khóc"Trời hỡi hôm nay ta chán chết Những sắc màu hình ảnh của trần gian. Rồi cả một thời xưa tan tác đổ. Dấu oai linh hùng vĩ thấy gì đâu? Thời gian chảy đá mòn sông núi lở. Lòng ta còn mãi vết thương đau." (Điêu Tàn). một sự sụp đổ toàn diện, một quốc gia bị diệt vong, mất hết không còn gì, ngoại trừ lịch sử, và được dựng lại trơng tâm trí tưởng tượng . Nào: "Những cảnh ngàn sâu cây lá ngọn. Muôn ma Hời sờ soạng dắt nhau đi". Nào: "Hồn của ai trú ẩn ở đầu ta. Ý của ai trào lên trong trí óc" . Ngược lại"Tro Tàn" một trạng thái có"vạn biến" với thời gian nhưng bất biến trong tiềm thức của thi sĩ. Là bởi vì, dưới đống"Tro Tàn", lửa vẫn còn ầm ỉ cháy . lửa nhớ xưa, lửa ngậm ngùi về kỷ niệm, lửa ly biệt...ngùn ngụt cháy trong một ngày kinh hoàng bỏ cha bỏ mẹ xuống tàu vượt biên khi mới 17 tuổi.
    Chế Lan Viên tưởng tượng rồi thi vị hóa cốt truyện không hẳn có thật và hoàn toàn không thấy. Còn Nguyễn Ngọc Hoàng, lấy cuộc đời mình trải nghiệm qua bao nhiêu nổi"truân chuyên, trầm bổng" thậm chí tan nát luôn cả trong giấc chiêm bao. Với tư cách là một nhân chứng, sống thực, thấy thực, có thực trước một cảnh đời"cứ mãi mãi chia ly, cứ mãi mãi tử biệt", anh thốt lên một cách não nùng: "Buồn hỡi người ơi trôi mãi trôi. Đông qua thu lại mấy phen rồi. Trai Việt, trời Âu buồn cánh nhạn.Bảy nổi năm chìm trôi mãi trôi". Hãy so sánh"nỗi buồn" của một thế hệ đi trước cách đây 65 năm để biết đích xác hơn" nỗi buồn" của Nguyễn Ngọc Hoàng trong thế hệ hôm nay. Năm 1945, Tế Hanh viết: "Một đêm kia, một người Do Thái. Kể lể cùng tôi nỗi nhớ nhà.Thất thiểu trọn đời nơi đất khách. Ăn nhờ sống gửi xứ người ta.Tôi nhớ, ông ơi héo cả hồn! Đời tôi, tôi chẳng muốn gì hơn. Là về cố quận mai sau chết. Còn có bên nhà miếng đất chôn.". Tế Hanh không bao giờ vong quốc bởi thế cái buồn của Tế Hanh là cái buồn vai mượn của kẻ khác. Vậy mà, Tế Hanh còn biết buồn đến "héo cả hồn" Nguyễn Ngọc Hoàng và thế hệ"cùng một lứa bên trời lận đận" như anh, sau năm 1975, "xa xứ" thật, "viễn xứ" thật. Đêm đêm nằm trằn trọc nhớ quê hương . Nhớ cha. Nhớ mẹ. Nhớ anh em. Nhớ người thân ruột thịt. Nhớ da diết. Nhớ ray rức. Nỗi nhớ khôn nguôi trong suốt 36 năm, không phải"héo cả hồn" mà"rướm máu cả linh hồn". Đến độ chịu không nổi, khiến anh phải gào thét trong đêm trường tỉnh mịch, một mình: "Buồn hỡi người ơi trôi mãi trôi. Tim ta băng giá tự lâu rồi. Còn đây giòng máu đầy thương tích. cuồng cuộn trào xem cuộc đổi đời" (trích Buồn)
    Để chống trả với cái buồn" xa xứ" triền miên đeo đuổi. Nguyễn Ngọc Hoàng quyết định rời" cỏi mộng" thôi bay bổng lên chín tầng mây nữa,"nhập thế" bước xuống trần gian, hòa đồng với cuộc sống"ai cũng là bạn" và mượn rượu chôn lấp khối sầu: "Đời phù du buồn chán có được gì. Vui vẻ sống đời cho chi nhận đấy"(trích Mồ Côi). Đời nhà Đông Tấn (265-420) có bảy người nghiện rượu nhất nước Tàu, thành lập một"nhóm nhậu" riêng gọi là"Nhóm Thất Hiền", sống phong lưu, đài các, chẳng làm gì, chỉ biết uống rượu, và đại biểu trứ danh (uống không biết say nhưng chết sớm) cho phái" Trúc Lâm Thất Hiền" là: Nguyên tịch, Lê Khang, Lưu Linh.
    Tại nhà Nguyễn Ngọc Hoàng, Ivry sur Seine, métro Pierre Curie, vào những ngày cuối tuần, luôn luôn có sự hiện diện từ năm tới bảy người"bạn hiền" cùng nhau"nâng ly", "cạn chay", rồi cùng nhau"hàn huyên tâm sự" từ chuyện ngàn xưa cho đến chuyện ngàn sau. Thoạt đầu là " bạn nhậu" lai rai, nhậu chung nhiền năm thì mến với nhau. Vắng mặt một buổi nhậu thì nhớ gần chết. Không ai thương bạn bằng"dân nhậu". Họ là những"tri kỷ" đúng nghĩa của"tri kỷ". Nguyễn Ngọc Hoàng có thể quên người tình chớ không quên được bạn nhậu: "Giai nhân đến rồi đi. Tri kỷ vẫn ngồi lỳ. Ly cạn hãy rót đầy. Tụi mình vô tư nhỉ. Rượu vẫn chưa mềm môi. Máu văn nghệ sục sôi. Đứa đàn, đứa đánh trống. Ván kia bây giờ đóng thuyền rồi" (trích:Vô Tư)
    §§§
    Tưởng ở lại với thế gian, nhấp rượu đến "mềm môi", sống vô tư lự, hồn nhiên, vui vẻ với các bạn thì có thể xoá sạch được" nổi buồn" chìm sâu trong tâm tư, ký ức. Không! Buồn vẫn cứ buồn! Mà nếu như không quên được thì bắt buộc phải nhớ, không còn cách nào khác hơn: "Mấy chục năm rồi sống xa quê hương. Bộ chân gầy đã mỏi gót tha phương. Nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ đàn em nhỏ. Nhớ những nhánh sông xưa nhớ ruộng vườn." Trích (Tư Lự). Đến đây người đọc mới khám phá ra được ý tưởng đích thực trong thơ của Nguyễn Ngọc Hoàng là đứa bé ra đi năm 17 tuổi mà đã chứa hết trong tim một trời quê hương! Để rồi, phải nhớ. Nhớ miên mai, nhớ mãi mãi. Có lẻ nhớ luôn đến cả kiếp sau. Bởi vì, người và quê hương cùng một linh hồn, và: "Quê hương là một con tàu suốt. Chẳng có sân ga trạm cuối cùng" (Kiên Giang)

    LÊ Ngọc Thạch
    Paris janvier 2011
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2011 04:56:12 bởi Viet duong nhan >
    #2
      Viet duong nhan 05.09.2011 03:43:39 (permalink)




      Ta về thăm lại quê hương
      Bờ đê, sông, rạch, ruộng vườn đổi thay
      Còn chăng một chút hình hài
      Thời gian đánh mất, gió mây đổi dời

      Chỉ còn nỗi nhớ chơi vơi
      Tro tàn lửa tắt một trời buồn sao!
      Tìm em biết ở nơi nào ?..
      Buồn dâng lên mắt, buồn vào thơ ta.


      Đó! Tâm sự của Nguyễn Ngọc-Hoàng đã gửi vào “Tro Tàn”. Mỗi một bài thơ trong Tro Tàn là một câu chuyện mà anh đã sống qua. Theo cái nhìn của cá nhân tôi, Tro Tàn cũng là tâm sự chung của các bạn trẻ không gia đình, sống tha phương vào đầu thập niên tám mươi. Tôi đón nhận “Tro Tàn” bằng hai cánh tay mở rộng vì tôi có cảm tưởng rằng một phần của cuộc đời tôi đã nằm trong cái Đống Tro Tàn của Nguyễn Ngọc-Hoàng vậy.

      Cuối cùng tôi hỏi anh ta: Tại sao lại là “Tro Tàn”? Với bản tánh ngạo mạng và hay thích đùa cợt, anh không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ ngâm hai câu thơ:

      “Em ơi lửa tắt, bình khô rượu
      Đời vắng em rồi say với ai”

      (Vũ Hoàng-Chương, Đời vắng em rồi)

      Một người vừa là tri kỷ, vừa là tri âm
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.09.2011 04:33:29 bởi Viet duong nhan >
      #3
        Viet duong nhan 20.09.2011 02:59:33 (permalink)
        Tro Tàn

        Ta về thăm lại quê hương
        Bờ đê , sông , rạch , ruộng vườn đổi thay
        Còn chăng một chút hình hài
        Thời gian đánh mất , gió mây đổi dời

        Chỉ còn nỗi nhớ chơi vơi
        Tro tàn lửa tắt một trời buồn sao !
        Tìm em biết ở nơi nào ?..
        Buồn dâng lên mắt, buồn vào thơ ta.

        Cần Giuộc mai 2007

        #4
          Viet duong nhan 25.09.2011 08:19:26 (permalink)

          NNH rất xúc động với những dòng chữ rất dễ thương, với những tình cảm mà bạn bè dành cho NNH.
          Những tình cảm ấy NNH sẽ không bao giờ quên. Và đặc biệt NNH xin cảm ơn chị VDN. Để nhớ đến những kỷ niệm, những đêm dài với chị Bích Xuân, Chị VDN ... Tụi mình la cà hết quán rượu nầy đến quán rượu khác.

          NguyenNgocHoang: Sep 21 2011, 02:41 PM

          NNH
          #5
            Viet duong nhan 25.09.2011 08:24:02 (permalink)


            Tiên

            Thương tặng trưởng nữ Samantha yêu quí của ba

            Là Tiên phải ở trên Trời :
            Tại sao Tiên xuống làm người trần gian ?
            Lại làm con của Ngọc Hoàng,
            Hành trang vỏn vẹn vài hàng ‘’Thơ Vôi’’.

            Thế thì Tiên nhé, Tiên ơi !
            Cùng ba đi khắp cõi đời nhé Tiên !
            Thế gian cũng có người hiền ;
            Có người gian xảo, có phiên chờ đời.

            Lắm đau thuơng, lắm tuyệt vời,
            Đau thuơng ba nhận, tuyệt vời cho Tiên.
            Nhìn Tiên ngủ chẳng ưu phiền
            Ngủ đi Tiên, giấc diệu huyền Bồng-lai.

            Thiên thần vỗ cánh mình bay,
            Cùng ba đi khắp thiên-nhai hải-hồ
            Thương Tiên vô tội ngây thơ
            Sống vui trong kiếp tình hờ gieo neo.

            Tiên cười ba cũng cười theo
            Bao nhiêu sầu nhớ bay vèo theo mây
            Biết ngày mai, phải chia tay
            Lệ ba từng giọt chảy dài Tiên ơi !

            Mong Tiên giữ mãi nụ cười.
            Mai sao đừng oán trách đời nhé Tiên !

            Nguyễn Ngọc Hoàng
            (Paris, thu 2000)





            La Fée

            À Samantha de Papa

            La Fée n'est pas dans le ciel:
            Pourquoi la Fée du bas à la terre?
            L'enfant de l'Empereur de Jade,
            Préparation pour seulement quelques of ''poetry.''

            Fée ... Puis, à la ferme!
            Ensemble, les trois royaumes doux toute la Fée!
            Le monde a la nature;
            Il ya une ruse, une session d'attente.

            Très douloureuse, très grand,
            Trois traumatismes réception, idéale pour la Fée.
            First Look ne dors pas la douleur
            D'abord aller dormir, sommeil magique Bong-hybrides mysticisme.

            Ses ailes d'ange vol battu,
            Ensemble, les trois passer à mer naturelle-lac-gum
            Ma Fée Innocent
            Vivez la vie heureuse dans l'amour d'ancrage d'urgence semis.

            Smile Smile long des trois
            Rappelez-vous combien le chagrin en volant nuages ​​whiz
            Sachant demain, pour briser
            Taux de trois chaque goutte de streaming à la ferme!

            J'espère Fée garder le sourire toujours.
            Je ne blâme pas ma Fée doux!

            Nguyen Ngoc Hoang
            (Paris, recueilli 2000)



            Fairy

            To Samantha

            Fairy is not in Heaven:
            Why Korea down to the earth?
            The child of the Jade Emperor,
            Prep for only a few of''poetry.''

            Tien Nhe Then, on the farm!
            Together the three realms mild throughout Korea!
            The world has the kind;
            There is a cunning, a waiting session.

            Very painful, very great,
            Three receiving trauma, great for Korea.
            First Look sleep no sorrow
            First go to sleep, sleep magic Bong-hybrid mysticism.

            His angel wings flapping flight,
            Together the three go over to natural sea-lake-chewing
            Korea Trade innocent innocent
            Live life happy in love sowing contingency anchor.

            Smile smile along the three
            Remember how much grief by flying clouds whiz
            Knowing tomorrow, to break up
            Rate of three every drop streaming down on the farm!

            Mong Tien keep smiling forever.
            I do not blame Mai Tien mild!

            Nguyen Ngoc Hoang
            (Paris, collected 2000)


            Thoát dịch Google tradution
            #6
              Viet duong nhan 25.09.2011 08:27:35 (permalink)
              Thơ Nguyễn Ngọc Hoàng

              Rót Thêm

              Rót nữa giùm ta, ta muốn say
              Say cho hết trọn ở đêm nầy
              Thiên sầu theo rượu thăng trong gió
              Mang cả tình hờ vút cao bay.

              Rót nữa giùm ta, ta muốn quên
              Chén đầy, tình cạn, chén cuồng điên
              "Tuyệt tình Cổ Độc" nâng ly nhé
              Bướm điên, ong dại cũng say mèm.

              Rót thêm chén nữa, chén tương lai
              Đừng dệt, đừng thêu thứ tình nầy
              Tình khôn, rượu dại tình lãng tử
              Tình mù, tình bệnh rủ nhau say.

              Ta đã say rồi có phải không ?
              Sao sầu chưa vút tận không trung ?
              Ai bảo với ta là "Nhất Túy"
              Giải được thiên sầu lẫn nhớ mong.

              Ta vẫn còn đây hay ở đâu,
              Ta đã bay cao tận đỉnh sầu
              Hay còn vớ vẫn theo tình bệnh
              Đến cõi hư vô "Tội Ngất Đầu".

              Nguyễn Ngọc Hoàng
              (Paris 13ème, đêm 02-08-1996)



              Verser Plus

              Gique Versez-moi une autre, je veux dire
              Dites cela à tous pleine nuit
              Deuil Dieu dans la promotion du vin dans le vent
              Prenez la haute situation de flambée des éventualités de vol.

              Gique Versez-moi une autre, je veux oublier
              Full cup, les eaux peu profondes, tasse fou fou
              "Grand amour chrétien" toast Nhe
              Papillon fou, les abeilles sauvages sont aussi ivre.

              Verser une tasse de plus, la Coupe du futur
              Ne pas tissé, non brodés d'amour ce truc
              Sage, la mort Romance du vin sauvages
              Amour aveugle, dit que l'amour d'une autre maladie inviter.

              J'étais ivre, non?
              Pourquoi ne pas prendre le deuil est la flambée élevé?
              Qui nous dit que «la plupart Tuy"
              Solution serait naturel après la mémoire.

              Nous sommes toujours ici ou ailleurs,
              J'ai volé haut pour prendre la suite
              Ou encore dans les chaussettes amour malade
              Pour le néant: «Pauvre supprimer le".

              Nguyen Ngoc Hoang
              (Paris 13eme, nuit 08/02/1996)



              Pour More

              Gium Pour me another, I want to say
              Say this for all full at night
              God grief in wine promotion in the wind
              Take the high soaring flight contingency situation.

              Gium Pour me another, I want to forget
              Full cup, the shallow, cup crazy crazy
              "Great Christian love" toast Nhe
              Butterfly crazy, wild bees are also drunk.

              Pour another cup more, future cup
              Do not woven, not embroidered love this stuff
              Wise, wine wild romance death
              Blind love, say love another invite disease.

              I was drunk, right?
              Why not take grief is soaring high?
              Who told us that "Most Tuy"
              Solution would be natural after memory.

              We are still here or elsewhere,
              I flew high to take the following
              Or socks still in love sick
              To nothingness "Poor remove the".

              Nguyen Ngoc Hoang
              (Paris 13eme, night 02-08-1996)

              Thoát dịch Google traduction
              #7
                Viet duong nhan 25.09.2011 08:48:22 (permalink)

                Nợ Núi Sông

                Nếu em không là Aung San Suu Kyi nước Việt
                Nếu em không là Mạnh Khương khóc sập Trường Thành
                Nếu em không là một Lê Thị Công Nhân
                Thì ta đâu “Thẹn mặt làm trai , tủi thân hồ hải”

                Nhưng trời sanh ra em chỉ là cô gái
                Sức yếu tay mềm còn gánh vác nợ núi sông
                Tuy rằng em sinh trưởng ở trong bùn
                Nhưng em vẫn ngát hương tình non nước

                Khác Nguyễn Chí-Thiện bốn mươi năm về trước
                “Nếu chúng ta quyết chọn một con đường
                Con đường máu , con đường giải thoát …”
                Em chọn con đường bất bạo động của Mahatma

                Em chọn con đường nhẫn nại của Mandela
                Và ngọn đuốc của Martin Luther King ngày trước
                Em có lạnh không ? Mùa đông rét mướt
                Chúng có xích xiềng , có hành hạ em không ?

                Ta ở đây tiếp tiếng nói cộng đồng
                Nợ sông núi sao để má hồng gánh chịu?
                Ta xúc động trước tâm hồn em tuyệt diệu
                Nên thơ ta không còn vần điệu em ơi !

                Ivry sur Seine 2009


                *

                Rivière de montagne de la dette

                Si vous n'êtes pas les Vietnamiens Aung San Suu Kyi
                Si vous n'êtes pas pleurer l'effondrement Manh Truong Thanh Khuong
                Si vous n'êtes pas un Le Thi Cong Nhan
                Où sommes-nous ", alors que le côté gauche, les eaux du lac ne le mérite pas"

                Mais le ciel est né fille
                Main molle et la mauvaise santé suppose également la rivière de montagne de dette
                Bien qu'ils poussent dans la boue
                Mais j'aime toujours l'eau non parfumé

                Nguyen Chi Thien-une autre il ya quarante ans
                "Si nous décidons de choisir un chemin
                Chemin de sang, le chemin vers la liberté ... "
                J'ai choisi la voie de la non-violence du Mahatma

                J'ai choisi la patience de Mandela
                Et le flambeau de Martin Luther King day ago
                Avez-vous froid? Lisser hiver froid
                Ils chaînes enchaînées, a abusé de moi?

                J'ai suivi la voix de cette communauté
                Retour à la montagne et des rivières dette contractée rougir?
                J'ai touché son esprit étonnante
                Je ne riment plus poétiques Oh em!

                Ivry sur Seine 2009


                *

                Debt Mountain River

                If you are not the Vietnamese Aung San Suu Kyi
                If you are not crying collapse Manh Khuong Truong Thanh
                If you are not an Le Thi Cong Nhan
                Where are we "then as left side, the lake waters not deserve it"

                But the sky is born girl child
                Soft hand and poor health also assume debt mountain river
                Although they grow in the mud
                But I still love non fragrant water

                Nguyen Chi-Thien another forty years ago
                "If we decide to choose a path
                Blood path, the path to freedom ... "
                I chose the path of nonviolence Mahatma

                I chose the patience of Mandela
                And the torch of Martin Luther King day ago
                Are you cold? Smooth cold winter
                They chained chains, has abused me?

                I followed the voice in this community
                Back to the mountains and rivers debt incurred blush?
                I touched her spirit amazing
                I no longer poetic rhyme Oh em!

                Ivry sur Seine 2009

                _____________________
                Thoát dịch Pháp & Anh par Google tradution

                #8
                  Viet duong nhan 27.09.2011 18:38:26 (permalink)
                  Vài hình ảnh hợp bạn văn_thơ đầu thu 2011 tư gia Nguyễn Ngọc Hoàng


                  Thi sĩ Nguyễn Ngọc Hoàng (24.9.2011)


                  Nguyễn Ngọc Hoàng - Nghệ sĩ Bích Xuân



                  Thành - TấnLộc - NNHoàng - Minh


                  7_VDN & Nguyễn Ngọc Hoàng


                  Nguyễn Ngọc Hoàng & BS NV Chính


                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.09.2011 22:24:37 bởi Viet duong nhan >
                  #9
                    Viet duong nhan 17.10.2011 06:25:51 (permalink)

                    Tập Thơ Tro Tàn


                    Kỷ Niệm

                    Ôi ! Cũng trên mảnh đất này
                    Xưa ta đi giữa trưa đầy giông tố
                    Lìa xa gia đình bè bạn cả người yêu
                    Lòng phập phồng lo sợ biết bao nhiêu

                    Thôi vĩnh biệt ! Quê hương đầy huyền thoại !

                    Ta cũng biết sẽ không có ngày trở lại
                    Và có thể làm mồi cho bọn kình ngư
                    Hay kể từ nay ta lạc bước phiêu lưu
                    Tự do đắt, ta không có quyền trả giá !

                    Mới đó mà đã ba mươi năm rồi hả ?
                    Ba mươi năm trời ròng rã sống tha phương
                    Có những đêm ta mơ thấy những linh hồn
                    Với những bàn tay vẫy lên từ lòng biển

                    Và những khẩn cầu kêu la ghê rợn tiếng
                    Họ van xin ta đốt hộ vài nén nhang
                    Để sưởi ấm vong linh trong cơn bão cơ hàn
                    Rồi biến mất khi ta giật mình thức dậy .

                    Ôi ! Cũng trên mảnh đất này
                    Nay ta về có gió mát , có hoa tươi
                    Nước mắt tuôn rơi theo những tiếng cười
                    Và những bàn tay vẫy lên từ Tân-Sơn-Nhất

                    Sao ta đau đớn, ngậm ngùi
                    Ta lại sợ ngày chia tay
                    Và mơ ước một ngày mai
                    Cũng trên mảnh đất này
                    Ta được chôn thây vĩnh viễn.

                    Tạm biệt !....

                    Nguyễn Ngọc-Hoàng
                    Cần-Giuộc tháng 5-2009


                    R
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2011 06:29:36 bởi Viet duong nhan >
                    #10
                      Viet duong nhan 17.10.2011 06:40:40 (permalink)
                      Nguyễn Ngọc-Hoàng

                      Tập Thơ "Tro Tàn"


                      Ich Bin Ein Berliner !

                      Hôm nay Tây Bá Linh
                      Ăn tiệc thật linh đình
                      Chúc mừng hai mươi năm
                      Ngày bức tường bị vỡ
                      Theo trí nhớ của tôi
                      Cũng ở tại nơi này
                      Mấy chục năm trước đây
                      Tổng thống Kennedy
                      Tuyên bố dân đức rằng:
                      “ Ich bin ein Berliner !”
                      Tôi hy vọng tương lai
                      Rồi sẽ có một ngày
                      Vị tổng thống Hoa-Kỳ …
                      Bên bức tường Gaza
                      Nói Với dân palestine rằng :
                      « Ini féllistini ! »*
                      * Tôi là người palestine

                      Nguyễn Ngọc-Hoàng
                      (Ivry sur Seine 9 novembre 2009)
                      #11
                        Viet duong nhan 17.10.2011 06:45:27 (permalink)
                        Nguyễn Ngọc Hoàng

                        Tập Thơ "Tro Tàn"


                        Tự Hỏi Lòng

                        Ta tự hỏi , em thương gì ta nhỉ ?
                        Gã phong trần hành lý mấy bài thơ
                        Tứ cố vô thân thường ăn bụi ngủ bờ
                        Đi chẳng ai đưa , về không kẻ đón

                        Ta tự hỏi , em chờ gì ta nhỉ ?
                        Đấng nam nhi có thể xô ngã Trường Thành ?...
                        Hay xây cơ đồ trên bãi cát mong manh ?...
                        Không em ạ ! Vì ta hiểu mình hơn ai cả .

                        Ta chỉ muốn em là hồng nhan tri kỷ
                        Trong tim ta , ru giấc ngủ say nồng
                        Trời sanh ra em là đóa hoa hồng
                        Xin chớ vội cấm lên đời anh. Em nhé!

                        Nguyễn Ngọc Hoàng
                        Ivry sur Seine 13 novembre 1995


                        R
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2011 06:46:46 bởi Viet duong nhan >
                        #12
                          Viet duong nhan 17.10.2011 06:58:33 (permalink)
                          Nguyễn Ngọc-Hoàng

                          Tập Thơ Tro Tàn


                          Gửi Huế

                          Ghé lại thăm Cố Đô
                          Một buổi chiều sắp tết
                          Đường xa nên đã mệt
                          Mọi người ai cũng vui
                          Riêng ta buồn rũ rượi
                          Mái ngói phủ xanh rêu …
                          Thành quách cũng tiêu điều !
                          Lớp rong rêu dày đặc kia
                          Có che hết hay không ?..
                          Những quá khứ kinh hoàng !…
                          Ôi ! Thời gian .
                          Tiếng gọi sơn hà.
                          Hoài bảo.
                          Cơ đồ.
                          … …
                          Giờ chỉ còn lại nắm xương khô!...
                          Vận nước nổi trôi
                          Quốc kỳ bao lần đổi sắc
                          Xin hãy ngủ đi !

                          Vào Thành nội , ghé Vân-Lâu
                          Lên dốc Nam-Giao , chợ Đông-Ba
                          Sao ta chẳng thấy gì vui cả
                          Thôi tạm biệt Huế , Tạm biệt Em !
                          Chợt nhớ vài câu thơ Quang Dũng
                          “Bao giờ gặp lại em lần nữa
                          Ngày ấy thanh bình chắc nở hoa
                          Đã hết sắc mầu chinh chiến cũ
                          Còn có bao giờ em nhớ ta .”

                          Nguyễn Ngọc-Hoàng
                          (Huế tết 2009 , kỷ niệm viếng lăng Duy-Tân)


                          R
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2011 07:00:42 bởi Viet duong nhan >
                          #13
                            Viet duong nhan 26.10.2011 04:48:30 (permalink)
                            Nguyễn Ngọc-Hoàng
                            Tập Thơ "Tro Tàn"


                            Gửi Người Đi

                            Thế là người ấy đã ra đi
                            Hành lý người mang được những gì ?
                            Có mang theo được tình ta nhỉ ?
                            Hay để lại đây khối tình si !...

                            Phải chúc cho người những gì đây ?
                            Ong bướm giờ đây chẳng xum vầy
                            Người cứ bước đi đừng vướng bận !
                            Cứ để riêng ta sống lạc bầy

                            Hãy rót cho đầy chén biệt ly !
                            Lời nào cho kẻ ở người đi
                            Ôi giòng Danube ta cứ ngỡ
                            Dương-Tử giang xưa biệt kinh kỳ .

                            Thôi chúc cho người rạng tương lai
                            Lời tận đáy lòng chẳng mỉa mai
                            Vũ trụ xoay tròn tình câm điếc
                            Số mình hiu hẩm oán hờn ai

                            Nguyễn Ngọc-Hoàng
                            Ivry sur Seine aout 1995


                            R
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.10.2011 05:40:00 bởi Viet duong nhan >
                            #14
                              Viet duong nhan 26.10.2011 04:56:18 (permalink)
                              Nguyễn Ngọc-Hoàng
                              Tập Thơ Tro Tàn

                              Vài Lời Tâm Sự


                              - Thật ra tớ cũng chẳng muốn làm thi sỹ hay thi tượng gì cả. Cũng chẳng bao giờ tớ tìm vào con đường văn thơ, khốn nỗi văn thơ như ma quỷ cứ theo đuổi và quấy rầy tớ .
                              Tớ mê thơ từ lúc còn trinh trắng như là : Tản-Đà , Vũ Hoàng-Chương , Dương Bá Trạc , Quang Dũng …
                              Với cái tình yêu thơ tha thiết nồng nàn như vậy, nên bạn bè của tớ phần đông cũng là những người mê thơ , người ta gọi là tri âm .Tớ còn nhớ là chúng tớ có thể ngồi với nhau đến hai , ba giờ sáng bên ly rượu để bàn luận về thơ . Rồi đến khi bạn bè tặng cho tớ những sáng tác mới của họ , cầm bài thơ trên tay đọc đi , đọc lại không biết bao nhiêu lần đến khi tắt đèn rồi mà vẫn chưa chịu rời bài thơ .
                              Có một buổi chiều nhớ nhà , tớ nhớ là vào khoảng năm 1986 , tớ lấy giấy bút ra viết thư cho gia đình còn lại ở Việt-Nam , Nhưng tớ cũng không biết làm như thế nào lá thư đó lại trở thành bài thơ và sau này tớ đặt tên là Hoa Đất Mẹ và nó cũng là bài thơ đầu tiên của tớ .
                              Rồi kể từ đó chứng bệnh của tớ càng ngày càng thêm trầm trọng , giờ đã lan tràn khắp lục phủ ngũ tạng , tớ nghĩ chắc là đã hết thuốc chữa rồi .

                              Kiếp tằm cứ phải nhả tơ
                              Tớ đây thì lại nhả thơ trêu đời .

                              Hay là :

                              Thân nghèo xác nghèo xơ
                              Còn bày đặt làm thơ
                              Làm phiền thân cóc nhái …


                              Với cái tâm tình ấy , tớ muốn được chia sẻ với bằng hữu và tri âm một vài giây phút để mình có thể nhìn ngược về qúa khứ , ngóng về tương lai và để ca ngợi hoặc là để than thở tình yêu , tình dân tộc và tình nhân loại .
                              Thân mến .

                              Nguyễn Ngọc-Hoàng
                              Ivry sur Seine 2008


                              R
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.10.2011 05:45:28 bởi Viet duong nhan >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 47 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9