Một năm nữa lại qua, em vẫn cứ như mây, vẫn cứ lơ lững với những nỗi buồn chưa nguôi, vẫn cứ day dứt về cuộc đời mình, thỉnh thoảng vẫn cứ hỏi tại sao, vẫn cứ muốn có câu trả lời những vẫn cứ sợ hãi...
Quen nhau 6 năm, cưới nhau 6 tháng, sóng gió khiến em mất đi niềm tin ngày đầu tiên mất rồi. Mình đang chờ đợi đứa con đầu tiên, có lẽ cũng phải nữa năm nữa anh nhỉ. Em chờ đợi, em hi vọng nhưng thỉnh thoảng em lại sợ vì đâu đó trong những giấc mơ thảng thốt, em lại muốn trở thảnh single mom, em muốn trốn chạy khỏi anh, muốn tìm cho mình sự bình an ( em vẫn không chắc em có thể thật sự bình an hay không nữa), tỉnh dậy, em bàng hoàng, em quay sang nhìn anh vẫn nằm bên cạnh em, vẫn ngủ ngon, vẫn không biết những ý nghĩ về sự chạy trốn của em, nếu anh biết, anh sẽ làm gì? Anh sẽ làm như anh nói " Never let you go" hay anh sẽ buông tay đề em trôi đi như mây...
Anh vẫn bên em, vẫn ân cần, vẫn yêu thương, vẫn muốn giấu kín những bí mật em đã biết hoặc không biết, em vẫn không muốn nói là em đã biết tất cả vì em chẳng biết phải mở miệng thế nào.
Em tìm cho mình một khoảng trời riêng nho nhỏ, nơi em có thể nói hết tất cả những gì em nghĩ, nơi em có thể khóc, có thể cười, có thể buồn mà không phải lo âu vì có ai đó biết được em là ai, không để những người quen biết em buồn. Đây là một góc nhỏ bí mật của em, nơi em có thể sống thật với chính mình...