Ngẫu nhiên...buồn!
Ngọc Khánh Nhiên 09.09.2011 05:42:25 (permalink)
 Em buồn, vì lẽ gì có lẽ anh cũng biết, ừ, thì ai rồi cũng có lúc phải buồn, phải học nhiều bài học để lớn lên, em cũng vậy, nhưng sao em có cảm giác rằng em không vượt qua nổi.
Em có quên, cố bỏ qua mọi thứ nhưng em lại không lừa dối chính bản thân mình được, em có nhớ, em có nghĩ đến, em vẫn còn chút ích kỷ chứ không thể vị tha, trái tim em cũng bình thường như bao người phụ nữ khác, em không thể bắt mình phải cao thượng, không nghĩ ngợi gì.
Rồi em cũng nhận ra là em không còn nhìn cuộc sống hồn nhiên như trước nữa, em đã có những tháng ngày vô tư, bây giờ thì hết rồi, em hay hoài nghi, hay đặt câu hỏi, hay dằn vặt mình vì những chuyện em chẳng gây ra cũng chẳng thay đổi được. Giá như em không biết gì cả, giá như mắt em mù, tai em điếc, giá như em chỉ là một người phụ nữ suốt ngày chỉ biết nhẫn nhìn, chỉ biết cười, chẳng suy nghĩ, chẳng thắc mắc. Em nhận ra em hay tìm hiểu những thông tin làm em buồn, em cũng chẳng biết vì sao nữa, em muốn biết anh còn giấu em những chuyện gì nữa, em muốn biết lắm nhưng lại sợ đối mặt với sự thật.
Em cố gắng tìm lại cho mình niềm vui, em cầu nguyện cho em, cho anh, cho những vấn đề của mình, nhưng nhiều lúc em thấy mình yếu đuối quá, bàn tay em nhỏ bé, không níu giữ được mọi thứ, có nhiều lúc em thấy mình thật sự bất lực.
Anh có thật sự đã quên cô gái ấy? Anh nói có nhưng em biết là vẫn chưa, em đọc được những gì anh viết, em biết anh vẫn còn nhớ, vì sao vậy anh? Sao không thể toàn tâm toàn ý yêu một người? Sao anh nói là yêu em mà lại khiến em khóc?
Quá khứ đã qua, em muốn cho qua nhưng sao có người lại muốn khơi dậy, sao lại muốn nhóm lên ngọn lửa đã tắt. Khi anh kể về cô ấy, em biết là vẫn còn tình cảm, nhưng không thể đến với nhau, có phải vậy không anh? Em biết vẫn có những bí mật anh không bao giờ nói, em biết nhưng em không nói, em muốn đến lúc anh thật sự muốn chia sẻ với em, em muốn chính anh là người sẽ nói với em.
Em hoang mang, em thật sự hoang mang, em cảm giác có gì đó lung lay, em dự cảm có sự rạn nứt. Em chỉ muốn biết một điều thôi, anh không muốn làm cô ấy bị tổn thương, không muốn làm cô ấy buồn vậy vì sao anh có thể làm em buồn, có thể làm trái tim em tan nát, chẳng lẽ em không có trái tim, em không biết buồn, em không biết khóc, vì sao vậy hả anh?
Khi em không còn buồn nữa em chẳng còn bận tâm những gì anh sẽ làm nữa, em sẽ sẵn sàng cho sự ra đi, đến một lúc nào đó, khi em biết trái tim anh không còn thuộc về em nữa, em sẽ không còn ở bên cạnh anh, em sẽ giải thoát cho anh, cho em vì em không muốn mình phải bị dằn vặt mãi bởi những chuyện em không hề có lỗi.
Anh sẽ tiếp tục hay thôi? Em sẽ chờ, em không phán xét đúng sai nữa, điều đó không còn quan trọng. Khi em quyết định thôi thì mọi thứ sẽ thật sự chấm dứt, em luôn nói thật...
#1
    Ngọc Khánh Nhiên 09.09.2011 22:43:28 (permalink)
    Em ngốc nghếch nên em toàn làm những chuyện ngốc nghếch, em gọi cho cô ấy chỉ để nghe giọng nói của cô ấy, chỉ để biết rằng cô ấy không chịu bỏ cuộc, cô ấy vẫn nhớ anh, vẫn chờ anh, vì sao anh vẫn cho cô ấy cơ hội khi anh đã đứng trước Chúa đề trao lời thề ước cho em, em hoang mang nữa rồi.
    Em biết anh vẫn chưa nói rõ với cô gái ấy là anh đã có vợ, vì sao vậy hả anh? Sao lại để một tia hi vọng khi anh chắc rằng anh sẽ thôi. Em mệt và thật sự không hiểu. Em cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đến một ngày em lại ngồi đây, viết những dòng chữ u buồn này. Mình đã yêu nhau rất lâu, phải trải qua biết bao thử thách mới đến được với nhau, vậy mà bây giờ em có cảm giác em đang đứng trên một con thuyền chông chênh, không biết em sẽ ngã lúc nào.
    Hôm nay lạnh, cái lạnh bên ngoài không khiến em sợ bằng cái lạnh bên trong bản thân em, cái lạnh khi em nhìn anh, nhìn anh với những bí mật em không còn muốn biết nữa, em đã không còn chịu nỗi đả kích, không còn chịu nỗi một tổn thương nào nữa. Nhiều lúc em muốn đi đâu đó một thời gian, để tìm sự thanh thản trong tâm hồn mình, để nhìn lại chính mình, để nhìn lại tình yêu của mình, để biết rằng em vẫn còn có thể tiếp tục được hay không?
    Người ta hay nói rằng làm vợ thì mắt phải mù, tai phải điếc, không nghe, không thấy gì thì sẽ hạnh phúc hơn. Mắt em vẫn thấy, tai em vẫn nghe, em vẫn biết nên em cứ buồn.
    Em tự học cách chăm sóc cho bản thân mình, tự học cách cố gắng làm tất cả mọi việc bằng chính khả năng của mình, em học cách để ít dựa dẫm vào anh, em sợ khi em chỉ còn một mình, em không thể đứng vững nữa...
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2011 03:40:40 bởi Ngọc Khánh Nhiên >
    #2
      Ngọc Khánh Nhiên 14.09.2011 03:48:34 (permalink)
       Cuối cùng thì 2 người phụ nữ của hai thế giới khác nhau cũng đã có thể nói thật lòng về những điều họ nghĩ. Em nói, cô ấy nói, đúng hay sai bây giờ đâu còn quan trọng nữa, em nhận ra trong cái vẻ cam chịu đó vẫn còn một chút gì đó thách thức, một chút hằn học, một chút giận hờn. Để làm gì? Giành lại người đàn ông đã không còn thuộc về mình nữa? Điều đó chẳng phải không cần thiết sao?
       Em không vui cũng chẳng còn muốn buồn, đứng giữa câu chuyện này em thấy mình trở nên ngốc, sao lại tự làm khổ mình như vậy chứ, nếu vốn dĩ nó thuộc về em thì em cũng chẳng cần phải tranh giành, nếu không phải thì càng không nên phải không anh?
       Em chỉ muốn quên hết, muốn xóa hết những hình ảnh không vui khỏi đầu óc mình, em muốn dành thời gian để học, để hoàn thành mơ ước của mình, như em đã từng nói với anh. Em đã đủ tỉnh táo và mạnh mẽ để đứng lên, sống đàng hoàng và thực hiện mọi điều em muốn.
       Thế giới vẫn thay đổi mỗi ngày, em không muốn m ình trở thành người lạc hậu, không muốn mình trở thành con người lệ thuộc và đàng thương, có lẽ em sẽ thay đổi, nhưng theo chiều hướng tốt hơn anh ạ...
      #3
        Ngọc Khánh Nhiên 03.01.2012 22:37:03 (permalink)
        Một năm nữa lại qua, em vẫn cứ như mây, vẫn cứ lơ lững với những nỗi buồn chưa nguôi, vẫn cứ day dứt về cuộc đời mình, thỉnh thoảng vẫn cứ hỏi tại sao, vẫn cứ muốn có câu trả lời những vẫn cứ sợ hãi...
        Quen nhau 6 năm, cưới nhau 6 tháng, sóng gió khiến em mất đi niềm tin ngày đầu tiên mất rồi. Mình đang chờ đợi đứa con đầu tiên, có lẽ cũng phải nữa năm nữa anh nhỉ. Em chờ đợi, em hi vọng nhưng thỉnh thoảng em lại sợ vì đâu đó trong những giấc mơ thảng thốt, em lại muốn trở thảnh single mom, em muốn trốn chạy khỏi anh, muốn tìm cho mình sự bình an ( em vẫn không chắc em có thể thật sự bình an hay không nữa), tỉnh dậy, em bàng hoàng, em quay sang nhìn anh vẫn nằm bên cạnh em, vẫn ngủ ngon, vẫn không biết những ý nghĩ về sự chạy trốn của em, nếu anh biết, anh sẽ làm gì? Anh sẽ làm như anh nói " Never let you go" hay anh sẽ buông tay đề em trôi đi như mây...
        Anh vẫn bên em, vẫn ân cần, vẫn yêu thương, vẫn muốn giấu kín những bí mật em đã biết hoặc không biết, em vẫn không muốn nói là em đã biết tất cả vì em chẳng biết phải mở miệng thế nào.
        Em tìm cho mình một khoảng trời riêng nho nhỏ, nơi em có thể nói hết tất cả những gì em nghĩ, nơi em có thể khóc, có thể cười, có thể buồn mà không phải lo âu vì có ai đó biết được em là ai, không để những người quen biết em buồn. Đây là một góc nhỏ bí mật của em, nơi em có thể sống thật với chính mình...
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9