Ngẫu nhiên...buồn!
Em buồn, vì lẽ gì có lẽ anh cũng biết, ừ, thì ai rồi cũng có lúc phải buồn, phải học nhiều bài học để lớn lên, em cũng vậy, nhưng sao em có cảm giác rằng em không vượt qua nổi.
Em có quên, cố bỏ qua mọi thứ nhưng em lại không lừa dối chính bản thân mình được, em có nhớ, em có nghĩ đến, em vẫn còn chút ích kỷ chứ không thể vị tha, trái tim em cũng bình thường như bao người phụ nữ khác, em không thể bắt mình phải cao thượng, không nghĩ ngợi gì.
Rồi em cũng nhận ra là em không còn nhìn cuộc sống hồn nhiên như trước nữa, em đã có những tháng ngày vô tư, bây giờ thì hết rồi, em hay hoài nghi, hay đặt câu hỏi, hay dằn vặt mình vì những chuyện em chẳng gây ra cũng chẳng thay đổi được. Giá như em không biết gì cả, giá như mắt em mù, tai em điếc, giá như em chỉ là một người phụ nữ suốt ngày chỉ biết nhẫn nhìn, chỉ biết cười, chẳng suy nghĩ, chẳng thắc mắc. Em nhận ra em hay tìm hiểu những thông tin làm em buồn, em cũng chẳng biết vì sao nữa, em muốn biết anh còn giấu em những chuyện gì nữa, em muốn biết lắm nhưng lại sợ đối mặt với sự thật.
Em cố gắng tìm lại cho mình niềm vui, em cầu nguyện cho em, cho anh, cho những vấn đề của mình, nhưng nhiều lúc em thấy mình yếu đuối quá, bàn tay em nhỏ bé, không níu giữ được mọi thứ, có nhiều lúc em thấy mình thật sự bất lực.
Anh có thật sự đã quên cô gái ấy? Anh nói có nhưng em biết là vẫn chưa, em đọc được những gì anh viết, em biết anh vẫn còn nhớ, vì sao vậy anh? Sao không thể toàn tâm toàn ý yêu một người? Sao anh nói là yêu em mà lại khiến em khóc?
Quá khứ đã qua, em muốn cho qua nhưng sao có người lại muốn khơi dậy, sao lại muốn nhóm lên ngọn lửa đã tắt. Khi anh kể về cô ấy, em biết là vẫn còn tình cảm, nhưng không thể đến với nhau, có phải vậy không anh? Em biết vẫn có những bí mật anh không bao giờ nói, em biết nhưng em không nói, em muốn đến lúc anh thật sự muốn chia sẻ với em, em muốn chính anh là người sẽ nói với em.
Em hoang mang, em thật sự hoang mang, em cảm giác có gì đó lung lay, em dự cảm có sự rạn nứt. Em chỉ muốn biết một điều thôi, anh không muốn làm cô ấy bị tổn thương, không muốn làm cô ấy buồn vậy vì sao anh có thể làm em buồn, có thể làm trái tim em tan nát, chẳng lẽ em không có trái tim, em không biết buồn, em không biết khóc, vì sao vậy hả anh?
Khi em không còn buồn nữa em chẳng còn bận tâm những gì anh sẽ làm nữa, em sẽ sẵn sàng cho sự ra đi, đến một lúc nào đó, khi em biết trái tim anh không còn thuộc về em nữa, em sẽ không còn ở bên cạnh anh, em sẽ giải thoát cho anh, cho em vì em không muốn mình phải bị dằn vặt mãi bởi những chuyện em không hề có lỗi.
Anh sẽ tiếp tục hay thôi? Em sẽ chờ, em không phán xét đúng sai nữa, điều đó không còn quan trọng. Khi em quyết định thôi thì mọi thứ sẽ thật sự chấm dứt, em luôn nói thật...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: