[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/8FF1344D82EC4B43934F9E89BE619746.gif[/image]
Nước mỹ có vô vàn ngày lễ , có những ngày lễ rất dễ thương dễ quý. Cũng có những ngày lễ đáng ghét như lễ hội ma quỷ Halloween này đây.
Mỗi năm cứ đến ngày này tôi lại thấy bực mình. Không phải mình tôi đâu ,tôi nghe nhiều người than phiền rồi. Với tôi nó vừa vô duyên , phiền toái và ý nghĩa của nó thì lãng xẹt. Cũng như ngày xưa ở Việt Nam , tôi rất ghét rằm tháng bảy cúng cô hồn các đảng.
Khi các con tôi còn nhỏ , lứa tuổi từ 5 đến 10 , thỉnh thoảng các cháu cũng đòi tôi sắm cho các bộ custom để dự tiệc Halloween ở trường. Các cháu chỉ thích lựa những bộ custom thật xinh đẹp để được làm công chúa , hoàng tử hoặc những con thú nhỏ dễ thương. Các cháu không bao giờ chọn những hình tượng quái dị ,ma quỷ. Khi được 10 tuổi các cháu không thèm tham gia vào các lễ hội đó nữa.
Một hôm , cô bé 10 tuổi hỏi tôi :
-Mẹ ơi sao con thấy ghét ngày lễ ma quỷ quá hà ! Mà chẳng biết vì sao mình ghét nửa...Các bạn lại rất thích.
-Mẹ cũng không thích đâu , vì nó không hợp gu thẩm mỹ của người Việt mình.
- Tại sao nó không hợp hả mẹ ?
- Người mình rất trọng mặt mũi và thích tự nguyện. Việc các con ma đi gõ cửa từng nhà và nói " Trick or treat "
(cho hoặc bị đập phá ) như thiếu tế nhị lắm ! Mà đây chỉ là suy nghĩ của mẹ thôi. Con đừng mang vô trường nói với các bạn và cô giáo, e bất tiện lắm.
Từ đó thì các bé chọn ngồi nhà...chờ ma quỷ đến để phát kẹo. Các bé cũng có chọn lựa riêng. Thấy bạn nào mặc những bộ custom xinh đẹp các bé cứ hốt từng nạm kẹo lớn mà cho. Bạn nào làm ma quỷ rùng rợn chỉ được một hai viên kẹo cho có lệ. Và cũng không thèm nói câu "God bless you " . Tôi thấy tức cười mới lên tiếng
- Các con cứ cho đại nhiều đi ! Mau hết kẹo mình còn tắt đèn đi ngủ chứ. Các bé lý luận
- Mình mà cho ma quỷ nhiều , năm sau nó lại làm ma quỷ nữa , thấy ghét lắm mẹ ơi ! Tụi con chỉ muốn thấy năm sau các bạn làm những thứ so cute thôi.
Halloween đầu tiên của tôi trên đất Mỹ , tôi dắt hai đứa bé hàng xóm đi xin kẹo. Cậu bé Lucky 5 tuổi và em gái Happy 1 tuổi phải ngồi xe đẩy. Lucky làm con cọp , Happy làm con mèo. Tôi không có custom để diện. Ba cô cháu đi từ 7 giờ đến 9 giờ tối , chỉ 2 tiếng đem về lũ khủ kẹo là kẹo. Suốt dọc đường tôi cứ ăn hết viên này đến viên khác. Về đến nhà bố mẹ các em đổ ra cân gần 10 pound kẹo. Vậy là có chút kẹo cho trẻ con vùng quê của họ - Rạch Gía. Họ rất vui vì năm nào họ cũng về bên nhà ăn tết.
Cô bé Happy bây giờ là sinh viên đại học năm thứ 3 nghành business , anh trai Lucky của cô đã là kiến trúc sư xây cất nhà cửa building. Thế mới biết thời gian cứ vùn vụt...
Gần nhà tôi có vài gia đình rủ nhau từng đoàn lũ lượt đi xin kẹo trong các mall lớn. Họ đi từ 3 giờ chiều đến 9-10 giờ đêm bất kể thời tiết giá lạnh. Họ gom được rất nhiều kẹo để dành gởi dần về cho thân nhân. Đó là một nghĩa cử đẹp , nhưng tôi thấy có điều không ổn. Có nên hay không ? khi gởi về cho người thân bên nhà những viên kẹo mà chính chúng ta không rõ nguồn gốc. Người Mỹ thường rất nhân hậu. Nhưng đây là hợp chủng quốc. Có rất nhiều sắc dân man rợ.
Trẻ con ở Mỹ xin kẹo chủ yếu vì vui chứ ít khi ăn. Trong đống kẹo ngon lành quyến rũ , có thể lẫn lộn những viên kẹo độc , kẹo bị cũ bị hư hoặc quá hạn. Làm sao biết được.
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/8BB64D526DF446FDA0BF9672D174C16A.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2011 13:41:02 bởi mưa phố núi >