THẾ GIỚI ẢO VÀ TÌNH THẬT
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 15 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 215 bài trong đề mục
dang son 13.09.2011 13:23:10 (permalink)
[Helpful answer received] / [List Solutions Only]




THẾ GIỚI ẢO VÀ TÌNH THẬT….





_______________________________________________________





Ngồi sau màn ảnh. Đọc và đọc rồi lại lên cơn thèm viết .

Viết gì đây ? Viết về những gì thật nhất trong lòng hay lại đeo một cái mặt nạ cho ra vẻ mình đạo mạo,trí thức ?

Viết để người đọc khen mình vài câu : ‘’ Ấy chà,cái tên này coi có vẻ lịch sự ? ? !! "
Có ai thấy mình tròn ,méo ra sao đâu nhỉ ?
Ở trang member,lý lịch cá nhân, mình có thể tha hồ vẽ ra điều mình muốn :
- Độc thân – cao ráo,cao 1m75.Nặng 70 ký.Cao học.Duyên dáng…………

Nhiều,và nhiều thứ như một trang điểm cần thiết phủ hào quang.Như một tài tử,diễn viên cần được mọi người chú ý…….


Ha ha ha ha ! Rồi đến một lúc,rất thật.Ngồi nhìn mình thảm não.Cái ta của mình hiện lên’’ nguyên vẹn ’’ với cái thật nhất của mình……


Một ngày khác,mình vẫn có thể chán chính mình vì những điều phô trương huyền hoặc.Rồi mình biến mất.Rồi mình hiện hình làm một kẻ khác.Lạ hơn.Mới hơn với cái tên gọi lạ lùng ,dễ yêu hơn…….

Vậy mà…..Vẫn là những ảo tưởng làm duyên để thoát khỏi cuộc đời thường.

Tại sao ta không hẳn chỉ là ta.Thật thà nguyên vẹn với nhưng khiếm khuyết phải có ?
Tại sao ta lại mơ ước ta không còn là ta nữa trong một ảo vọng phù du ?


Thôi mà.Hỏi nhiều chỉ tổ sinh chuyện.Ta đừng hạch họe và tự HÚC ta nữa là xong.

Ta nhìn ta, trở về với trí óc và bản năng thật sự để chỉ là một chân tình rất thực.
Thế có hay hơn không ?


Ảo hay thực.Ta tự biết mà thôi.







GIẢ TỶ.....



__________________



Lấy một vài thí dụ cho dễ hiểu đi :

- Giả tỉ như trên trái đất này,ai cũng hiếu hoà và hiền lành đi.
Nhân loại hiếu hòa hết cỡ và hết sức biết điều với nhau…Chẳng nơi nào có chiến tranh và chẳng ma nào thèm húc ma nào…!

- Giả tỉ như những hạt cát và những viên sỏi trên đường mình đi ngang toàn là đá quý và kim cương óng ánh.
- Giả dụ như ngày nào mình cũng được mặc đẹp,sang trọng và bữa cơm nào cũng thịnh soạn,sơn hào mỹ vị…
- Giả dụ như những người yêu nhau không bao giờ phụ bạc và bỏ nhau ra đi……

Trái đất này sẽ ra sao bạn nhỉ ? :

Ngưòi ta sẽ không gây chiến ( hòa bình ) đánh nhau sống chết.
Người ta không còn thèm muốn kim cương,hột soàn,các bà sẽ không thèm muốn đi shopping nữa…
Người ta sẽ không còn biết món nào ngon ,món nào dở để thi nhau chế biến xào nấu……( = tiến bộ )
Những người yêu nhau sẽ yêu và đẻ con cái ào ào đầy đường để trái đất không còn chỗ để ở và tồn tại vì nạn nhân mãn…..

Sẽ không ai còn phân biệt giữa cái thiện và ác,tốt và xấu vì có lẽ mọi người sẽ giống nhau như khuôn đúc,như người máy….

Ngày đó; tôi còn gì đề tài để viết nếu còn sống sót.Hi hi,ha ha.
Vì những lẽ đơn giản như đã kể trên.

Hình như con người chỉ biết quý sự sống sau khi đã gần chết hoặc thoát chết.
Miếng ăn sẽ ngon ngọt hơn nếu phải đổ mồ hôi,trí óc đi kiếm tìm….
Tình yêu nam nữ sẽ đậm đà,thú vị hơn một khi đã nếm trái đắng và qua bao thử thách……Những nỗi đau,nỗi buồn và mất mát dễ làm người ta chin chắn và biết suy tưởng ,nghiền ngẫm.

Gặp kẻ ác tâm và người tồi tệ,ta sẽ biết quý những người thành tâm,tính tốt…
Ngày và đêm.Nước và lửa. Âm và Dương.

Tôi không dám nghĩ xa hơn.

Tôi cũng như bạn - cảm nhận,suy ngẫm so đo để sống còn và sung sướng để sống.
Sống có ý nghĩa hay không.Sống thật và sống mơ ảo khác nhau rất nhiều điều.Và thiết nghĩ,những điều đó,ta – con người thật – có nhiều lý do để sống thật với chính mình.

Tạm ngừng ở những dòng rất thật ở đây.
Chúc các bạn vui trong thế giới thật và có khi ảo này.





đăng sơn.fr


#1
    dang son 13.09.2011 13:25:50 (permalink)




    GIẢ TỶ LẦN NỮA XEM SAO ?


    _____________________________________________




    ....Đúng ra thì đã tắt máy sau khi đọc vài đoạn ở dây đó.
    Lại thấy có chút thì giờ và thèm viết vài hàng dù hơi mệt mỏi sau một ngày làm việc....

    Cứ giả tỷ mình đang sảng khoái và chẳng mệt nhọc gì.Cứ giả bộ đang sung sướng và yêu đời ra rít đi.

    Cứ giả vờ như cuộc đời này toàn là những điều không đáng để tâm và tất cả đều xảy ra như ý mình muốn...

    Vậy là ta đang lừa ta rồi đấy.Ta đang buồn vì thế này,thế nọ,ta đang lo nghĩ thế nọ ,thế kia..vậy mà ta giả bộ vui như pháo tết.Ta cười hề hà như bất chấp và xem thường việc tranh chấp,ghen ghét của thế gian...

    Có phải là ta đang tạo ra một ảo giác hạnh phúc,nhẹ nhàng hóa mọi điều để vui sống không ?

    Cứ tà tà mỗi ngày giả vờ,giả vịt như thế,hóa ra ta tập được một thói quen vui vẻ,lạc quan lúc nào không hay....

    Ảo hay thật cứ thế tuần tự kéo nhau chạy qua cửa ngõ tâm hồn.Giả mà hóa ra thật.Lạ quá há ?

    Thử giả vờ,giả tỷ như vậy xem có chết ông tây nào không ?





    đăng sơn.fr

    #2
      dang son 15.09.2011 01:25:20 (permalink)





      VIẾT CHO NHỮNG TIẾNG CƯỜI
      (để tưởng như là thật …)



      ___________________________________________




      Ha ha haha….

      Cũng vì những tiếng cười mà ngoài đời thật,tôi xém bị ‘’ăn đòn’’ mấy lần.
      Người mình,cái gì cũng cười được.
      Vui : cười.Buồn quá cũng… cười ( Gọi là buồn cười )
      Lắm khi gặp chuyện trớ trêu cũng đành cưòi ( cười ruồi )
      Gặp chuyện bất bình cũng ráng nín để cười ( cưòi châm biếm,mỉa mai ? )
      Đó là chưa kể đến cái kiểu cười cầu tài,lấy lòng … vân vân và v.v….

      Số tôi có cây đào và vườn hoa,( tạm dịch theo ngôn ngữ của Tử Vi là ‘’đào hoa’’ ! ) nên chẳng may có nhiều cô bạn gái…có cô thật lòng,có cô lông bông,ba trợn hết cỡ nói….và các cô khoái cái trò tâm sự và gỡ rối tơ lòng….vì khoái trò chuyện,tỉ tê nên tôi trở thành một nạn nhân bất đắc dĩ ( nghĩa đen và nghĩa bóng ).Gặp chuyện lòng khó giải quyết và đưa ra một vài nhận định,lắm lúc đành ngồi cười….ruồi,kiểu cưòi này dễ làm người ta nổi cáu !

      - Tại sao anh cười,mỉa mai,chọc quê ư ?

      - Hi hi hi hi.Không dám đâu ?

      -Vậy thì nói đi ?

      Cười thì dễ mà nói thì….
      Nói làm sao cho cô vui lòng ? Có nhiều cái chướng tai,gai mắt ở cô,có thể những chuyện cô kể là ảo.Cái ảo mông lung chủ quan mà cô cho là thật.
      Còn tôi ? Kẻ đứng bên lề nhìn những cái ảo và mơ hồ tưởng là thật.
      Làm sao tôi biết và nói ?
      Tôi nghe,chăm chú hoặc giả vờ nghe và đành cười…..


      Trong khoảng thời gian ngắn vừa qua,tôi bị vài cô giận,và tôi,tôi cũng giận !
      Giận hờn là một trong những cảm tính bình thường của con người.
      Giận điều làm mình không hài lòng.
      Giận điều ngộ nhận.

      Ở thế giới thật,tôi ghét sự ngộ nhận.Thích hoặc không thích nên minh bạch.
      Và tôi ghét luôn danh từ ‘’ ngụy biện ‘’

      Vậy mà,chẳng dám giận ai lâu ( khi mặt sưng lên,thấy khó coi lắm )khi ngó cái mặt mình trong gương.Gương kính là hình ảo phản chiếu hình ảnh thật.Thấy vậy,giống y hệt,nhưng khi đưa tay sờ vào lại không đuợc.

      Ha ha hi hi ! Đành cười - lần này,cười với chính mình.Cái mặt trong gương ảo kia cũng cười theo.Thấy ngộ nghĩnh ,vui vui và quên điều giận dỗi trong lòng.

      Thôi kệ. Ảo hay thật,ta cũng nên cười hê hê he he vài tiếng cho ra vẻ yêu đời.
      Cố gắng vậy.




      đăng sơn.fr






      EM VÀ TÔI.
      THẬT HAY ẢO ?




      ________________________



      Một cô bé ở Net hỏi tôi khi có dịp họa với nhau những bài thơ tình ướt át :
      - Anh ơi ! Những vần thơ anh viết với em là thật hay ảo vậy ? Còn anh ? Anh ảo hay thật trên những dòng chữ ?*


      Ấy dà dà !
      Có khó trả lời lắm không ?

      Văn chương và thế giới chữ nghĩa có cái rắc rối riêng của nó.Nhiều khi đang ảo mà thành… thật !
      Tùy theo một chủ đề,một câu chuyện,người viết thể hiện điều hắn suy nghĩ.

      Lấy một vài giả dụ cho dễ hiểu :

      1. Về văn xuôi :

      - Khi viết về một chuyện tình,nếu hắn là kẻ bị tình phụ liên miên,có lẽ hắn sẽ cay cú lấy nhân vật chính ( Nữ ) ra để cay đắng và nhân tiện ‘’ trả thù ‘’ kiểu gỡ gạc.
      Còn nếu là kẻ được Yêu và hạnh phúc vì yêu thì hắn sẽ viết tưng bừng ca tụng nhân vật nữ ấy ra sao ?

      Cứ từ từ như thế,qua một vài truyện ngắn,truyện dài của hắn,nếu tinh ý người đọc sẽ đoán được ít nhiều tâm trạng ( quá khứ ) của người viết …. ( ? )

      2. Thơ tình :

      - Trong lãnh vực thơ tình theo nhiều thể loại,người làm thơ và đọc thơ theo một chiều hướng rung cảm riêng.

      Người ta có thể mở lớp dạy viết văn nhưng rất khó lòng học và dạy làm thơ…
      Thơ phải được hiểu theo những góc cạnh đặc thù của cảm súc.

      Người làm thơ đưa tay dụng chạm vào thực tế bằng cái nhìn và nỗi rung động riêng ( tâm hồn ) để diễn tả lòng mình.
      Hắn ( chàng hay nàng ) có lắm lúc phải xóa bỏ thực tại để ném mình vào trũng sâu của từng tế bào cảm súc và biến thân để chơi một trò chơi chữ nghĩa….

      Viết không xong một đoạn văn,người ta có thể ngừng lại - để đợi ,tìm và chờ cảm hứng để tiếp tục viết.
      Còn cảm đề cho một bài thơ ? Cảm hứng mất đi,thơ hẳn sẽ mất ý nghĩa của nó…

      Không tin ư ? Bạn cứ thử nếu thực sự chịu khó đối diện với chính mình.



      Tại sao tôi phải dài dòng như đã viết ở trên ?
      Vì một lẽ : Để trả lời cho một câu hỏi ngắn của cô bé.Ngắn và khó trả lời kiểu ngắn gọn.
      Cái cảm giác Ảo hay Thật lắm lúc mù mờ vô hạn trong tâm khảm tôi.
      Với cái thật.Thật sững sờ của đời sống thực tế : tôi đã rất thật;sống sượng,phũ phàng và đôi khi tàn nhẫn….
      Với văn chương và niềm đam mê,tôi quên đi cái tôi của đời trần tục,tôi trần truồng hoàn toàn với cảm súc để viết, để biết tìm thấy mình ở một thế giới khác theo nghĩa : who is…Me ? Who am I ? Qui suis – je ?

      Và như thế,tôi muốn hỏi ngược lại :
      - Em là ai và Ai có thể là Em trong thơ,văn ?


      đăng sơn.fr
      #3
        dang son 15.09.2011 02:44:53 (permalink)




        CHUYỆN ĐỜI Ở NET.



        ______________________________




        ….Môt cô bé khác viết cho tôi ở mail,lời lẽ và cách hành văn chững chạc. Đại khái :

        ‘’ ….Em hy vọng anh hiểu cái lý do mà em phải đổi tên nick và thay đổi luôn phần lý lịch cũ. Điều quan trọng là em không phải vào Net để tìm tình yêu, để biết Em ( Anh) là và Ai sẽ là Em ( Anh )…. ‘’



        Và tôi được biết tên ( thật ) ngoài đời của cô bé.Từ đó,cô viết bài trên Net với một cái tên khác.
        Đơn giản như ‘’ đang giỡn’’ thôi.Vui vẻ với mình một thoáng,tôi bật cười để có điều để..Viết.

        Tôi khoái cái vẻ thành thật của cô bé đã đổi tên mà không đổi cách viết,từ cách đẫn đề,chấm câu xuống hàng trong những bài thơ đã họa với tôi.Dịu dàng, đằm thắm !


        **
        … Một cô bé khác ( lính mới ) ở diễn đàn với cái tên rất mơ mơ,rất tình ,đã vào một topic thơ tôi và nhẹ lờì ‘’ sỉ vả ‘’ tôi khi nói rằng : ‘’ Có cái gì rất ủy mị,rất sáo và Không THẬT ở cách làm thơ của tôi và cô đặt câu hỏi – Có phải đăng sơn và nhân vật ký tên M là một ? Và tại sao tôi không phải là Thành Viên ?

        Cha mẹ tôi ơi ! Tôi lại khoái cách sỉ vả và cách đặt câu hỏi của cô thành viên mới tinh này mới chết chứ !

        Vậy là cái thế giới Net này lại đông đúc với quá nhiều câu hỏi và chủ đề….

        Tất cả những lời lẽ,cách viết trên diễn đàn cho tôi thấy rõ cách xử trí và quang cảnh của đời Thật Trần Gian… :
        Gã ăn mày ở góc đường ngày nào,hôm nay mặc bộ quần áo chỉnh tề trông đẹp trai,bảnh dáng !
        Cô nàng kiều diễm của hôm trước,hôm nay sập sệ,dàn dụa vì mộng ảo không thành đứng khóc trước cổng nhà tôi..


        Ngay cả trên các Diễn đàn ở đây đó,tôi gặp những bài viết rất ‘’ tạo dáng ‘’- vẻ trí thức- thiên về logique,lý luận để sau đó đón nhận sự góp ý,nhưng…..một khi có người vào trả lời,chủ Trang Viết lại quay gót,bỏ rơi ngay điều mình đã đặt vấn đề với tất cả sự hờ hững và quên đi cái tác phong Viết và phong cách trả lời !!!!!
        (Tôi đang nghĩ đến hình ảnh một người mẹ thai nghén, đẻ con ra và vứt con ở lề đường ! )

        Ở thế giới Net này,tôi học thêm được bài học khác : ‘’ Phớt tỉnh ăng lê ‘’ trước vài sự việc. (The capacity for recognizing our own feelings and those of others, for motivating ourselves, for managing emotions well in ourselves and in our relationships). Emotion Intelligence, theo Hoangvienxu. **NCD.com

        Tôi nghĩ : Với ánh sáng rọi chiếu lên hình vật,chúng ta cứ việc nhìn theo góc cạnh riêng lúc muốn nhìn để cho là đẹp hay xấu ( như cách nhìn vào Nghệ Thuật ) còn Ảo tính của sự kiện cũng như cảm tình mình đặt để lên nó chỉ là một việc nhất thời mà thôi !

        Tạm ngừng ở đây để đi cày trả nợ áo cơm ở đời thường.Có dịp,có lẽ tôi sẽ trở lại vấn đề sau khi lạng vài vòng trên mạng.
        Có lẽ sẽ gâu gâu thêm vài phát và sẽ nhận được thêm vài lời ‘’ sỉ vả ‘’ thân tình nữa.




        đăng sơn.Fr
        #4
          dang son 16.09.2011 13:04:38 (permalink)





          ** KHÔNG ĐỀ -NGOẠI MỤC

          ________________________________________



          Người ta kể :

          ''
          ...Ngày xưa,thời còn chiến tranh,anh lính gác tiền đồn đêm đêm lắng nghe đài phát thanh.Cô xướng ngôn viên có giọng nói dịu,êm làm anh say đắm.Cứ thế,hàng đêm anh dành cho mình nỗi êm ả riêng biệt để nghe lời cô giới thiệu và những tình khúc...Cứ như thế - không thấy mặt người nói,chỉ nghe giọng người và anh yêu.

          Khi có dịp trở về thành phố,anh đến đài phát thanh tìm cho được nàng và anh thất vọng.Nàng không đẹp như giọng nói và nhân dáng như anh hằng tưởng và anh thất vọng " .


          Tôi chỉ nghe kể như thế.Chẳng biết tình anh lính còn nguyên vẹn khi thấy mặt người hay không ?

          Mà biết để làm gì ?

          Hình ảnh do sự tưởng tượng.
          Tiếng nói làm rung động cảm súc....
          Lời văn làm say đắm
          Những câu thơ làm hồn say khướt....

          Ta có cần lắm những thứ đó giữa cuộc đời trần trụi này không ?




          ____________________________________________________




          THẬT HAY GIẢ ?




          * Một :



          Đêm khuya khoắc.Bà chị bạn hỏi tôi,vẻ tò mò :
          - Chị thấy em giao thiệp rộng ! Có nhiều bạn lắm hả ? Mà bạn thân nhất là ai ?
          - Bạn thân theo nghĩa nào,chị ?
          - Chẳng hạn…bạn tri kỷ…

          Tôi ngẩn người và bắt đầu đếm.Không đếm bằng đầu ngón tay mà bằng trí nhớ,tôi nhớ rõ rằng mình đã có nhiều bạn : bạn học thời thơ ấu,bạn thời tuổi trẻ và bạn…bè.

          Bà chị vẫn không dể tôi yên khi tôi nói về điều đó.Chị lập lại câu hỏi về bạn Tri Kỷ .
          Tôi ngần ngại :
          - Chắc là không,chị ạ .
          - Có lẽ em không xem chị là bạn ?.Hay tại em thích sự cô độc và khó tính ?

          Tôi ít khi thích những câu hỏi dồn dập và khó trả lời nên lái câu trả lời theo kiểu ‘’ Đi Dạo mát ‘’ :
          - Người ta có ‘’ bè ‘’ nhiều hơn là bạn theo từng lãnh vực.Chị có nghĩ Tri Kỷ nên là người phối ngẫu của mình cho tiện việc sổ sách không ?

          Chị bạn nhất định ‘’ chiến đấu ‘’ với câu hỏi từ ban đầu :
          - Ngoài ngưòi bạn đời,em chắc chắn không có tri kỷ thật sao ?

          Tôi gật đầu,cố giữ sự yên lặng khi nghĩ về những điều chung quanh việc Xã Giao thuờng thức và những sự đồng tình trong tình thân hữu ở đời, ở những bàn tiệc họp mặt, ở chỗ công ăn việc làm….

          Ngày xưa,tôi có vài bạn rất thân ở thời trung học,hoàn cảnh dời dã đẩy chúng tôi tung tán,xa nhau và biến mất ( dù đã mỏi mắt đi tìm ).Sau đó,tôi có duy nhất một tên bạn thân người việt,thân hơn anh em để chia sẻ những buồn vui và cả những cảm nghĩ thầm kín nhất. Ở một đêm rất khuya,hai đứa bạn đã rủ rỉ gọi nhau là : ‘’ Tri Kỷ ‘’ và Tri Âm.

          Ngày qua ngày.Tri Kỷ đã chỉ là một danh từ làm dáng,một tiếng gọi.
          Bây giờ thì………..



          ** Hai :


          Thường thì mỗi khi có dịp họp mặt và ăn uống,các gia đình hay sắp chỗ cho tôi ngồi cạnh hai ông bạn già ở đầu bàn. Ông Thường,vị bác sĩ hưu trí trẻ,tuổi mới độ ngoài 70,tính tình cởi mở và rất hào hoa,vui tính, ông thích ngồi đầu bàn bên trái tôi và luôn luôn cạnh ông Mạnh,nghề gõ đầu trẻ,môn Triết thời Đà Lạt.Tôi là kẻ trẻ tuổi nhất giữa nhóm bạn lớn tuổi nhưng có nhiều nghệ sĩ tính để cho phép tôi gọi là anh chị để ‘’ tạo phép lạ ‘’ trong tình thân hữu dù họ đáng tuổi cha mẹ của tôi.


          Buổi tối nay, đặc biệt hơn, ông Thường nhường chỗ cho một ông tây - cựu hiệu trưởng một trường trung học ở Lyon - ngồi cạnh tôi bên trái ,và bên phải tôi là một bà cũng thùộc loại Cựu giáo sư trung học, dạy pháp văn thời Sàigòn.Tôi nghĩ bụng,tối nay chắc những câu chuyện chỉ vòng quanh những vấn đề giáo dục và chính trị như bao lần……

          Vừa kịp cụng ly sau bài ‘’ diễn văn ‘’ họp mặt,bà cựu Gs tên Phương ghé tai tôi :

          - Này em ! Đừng lên internet trao đổi,viết qua,viết lại ba cái làm nhàm.Cẩn thận.Toàn là Ảo không đó em.

          Tôi cười cười,lãng câu chuyện và quay sang đấu hót với ông tây tóc vàng.

          Sau món ăn đầu,bà Phương lại khều tôi :

          -Này cậu.Chúi đầu viết lăng nhăng,chít chát ở Net chỉ tổ mất thì giờ. Để thì giờ đó mà lo việc làm ăn,việc gia đình .Có ích lợi hơn.Vả lại mấy cái đứa làm thơ khóc mây thương gió toàn nói xạo không à ……

          Và bà giáo tiện việc ,vui miệng tặng tôi một tràng dài khi kể về những cạm bẫy trên Net với đầy đủ chi tiết và kinh nghiệm đã thâu thập được từ đây, đó….

          Lần này thì tôi dấu nhẹm nụ cưòi cầu hòa và cầu tài của mình vào đáy ly vang,tôi lấy can đảm nốc cạn nó và lên đạn - nổi cáu – tôi nhìn sâu vào mắt nàng,hai cặp kính của nàng và tôi có dịp được gần nhau .

          Tôi rủ rỉ với nàng rằng :

          - Chị có vẻ mang nặng thành kiến với cái Thế Giới Ảo và lên án những cái nhì nhằng có thể có và xảy ra ở nó.Em nghĩ ,với sự hiểu biết sẵn có của chị,chị có thể chọn một vài Diễn Đàn và một vài Chủ Đề để viết và xây dựng.

          Thấy bà giáo có vẻ chăm chú nghe và có vẻ gật gù,tôi đổi tông cho bản nhạc và
          ‘’ HÚC ‘’ nàng vài cái nhè nhẹ :
          - Chị cũng có thể giữ ý nghĩ là người ta vào net chỉ để tán gẫu và tán tỉnh nhau thì đó là quyền của chị.Nhưng chỉ mới gặp em một vài lần với nhóm bạn mà chị đã có lòng nhắn nhủ em rồi.Chị chưa vào đọc thử một vài điều em lảm nhảm,nhăng nhít ở net ,phải không ? Khi thử đọc xong ,xin chị cho biết vài ý kiến,có lẽ cũng chưa muộn.Chị nhỉ ?

          Đôi mắt đẹp dịu đi,tỏ ý thông cảm.Nàng lại gật gù :
          - Ừ há.Chị đã có phần quá đáng với em và Net.Chị sẽ có dịp ghé vào chủ đề để đọc cậu.Cho chị xin tên mấy cái site đó đi.Sẽ vào đọc.

          - Em mong thế.Và có dịp,em sẽ húc chị vài lần.Thật đấy.


          Nói vậy cho ra vẻ là mình biết trả đũa thôi.Tính tôi hiền lành.Người ta đọc mình,cảm thông thì cám ơn.Húc như dê húc để làm gì ? Được gì ? Mà có chắc gì mình thấy rõ và biết ai là ai để mà ’’ húc ‘’ ? Không khéo lại tai bay họa gởi !




          đăng sơn.fr


          #5
            dang son 16.09.2011 13:47:07 (permalink)





            KHÔNG EM & KHÔNG TA...



            __________________________________________



            Em kể cho tôi nghe về một buổi sáng
            …Mùa đông sắp hết với cơn nắng
            …Những chiều thứ bảy ,phố đông người
            Và bất chợt,trên môi ai đó những nụ cười

            Em kể chuyện về một bài hát,
            Người ca sĩ da đen quyến rũ,nồng nàn
            đứng trên bục gỗ thả tiếng nhạc .

            Và nàng hát :

            ‘’ ….There’s no me without you
            There’s no meaning to life without You
            When I can’t stop the thinking about You

            ….You told me everything would be fine
            Why am I losing my mind
            How come I fell like a fool
            Why do I keep losing you,when you’e not there
            There’s no me without you….. “” ****




            Dù cho em có kể chuyện cho hết đêm
            Dù cho em có giọng nói rất gần gũi
            Tôi vẫn không sao ở gần được em
            Đã thử ngừng những ý nghĩ về em

            Để có thêm ngày chủ nhật đầy nắng ấm
            Để biết đôi mắt mình thiếu ngủ, đỏ ngầu
            Vì đã nghĩ đủ cách để có nhau
            Làm cách nào thay nỗi nhớ bằng hình ảnh nhau ?!

            …When I can’t stop the thingking about you
            There’s no moon without you
            There’s no Saturday nights without you ****



            Ôi! Ánh trăng đêm ! Kệ ánh trăng !
            Ôi ! Mặc kệ luôn cả những đêm thứ bẩy
            Tôi chỉ cần biết mình không mộng du
            Tôi chỉ cần có em,là tôi vui….



            đăng sơn.fr



            * There’s no me without you…..
            Lyric and music by Baby Face.
            Album : Tony Braxton.”.Secret








            TỪ MỘT BUổI SÁNG


            _________________________________




            Anh thich nói về những buổi sáng
            khi đã rời giấc ngủ từ chăn ấm
            bật ngọn đèn,thức dậy , đón một ngày
            chẳng biết sẽ mưa ngọt lịm hay sẽ nắng ?

            Mà nắng hay mưa,chỉ là chuyện nhỏ
            chỉ cần biết em vẫn thế là anh vui
            vẫn tròn trịa dịu dàng trong nỗi nhớ
            vẫn ánh mắt trong veo tựa giọng cười

            …Bữa ăn sáng và tiếng nhạc từ máy
            giọng hát quen của ca khúc ngày nào
            Em đã gọi anh – ánh mắt mềm từ nhau
            Em đã tựa vai và nho nhỏ cùng hát :

            “ Hello,it’s me,you ‘re looking for
            I can see it in your smile
            …tell me how I can win your heart ?
            …let me …………………………. “
            *



            đăng sơn.fr

            * Hello - Richie L.




            --------------




            Cám ơn Thảo Lam đã ghé thăm.

            Chúc vui nhé !

            nđs.
            #6
              dang son 17.09.2011 12:28:46 (permalink)







              ** Để Trả lời cho vài câu hỏi ở NET.



              ______________________________





              Vừa nhận được thư ,cô bé hỏi và phàn nàn về một vài sự việc ở thế giới Net. Ảo và Thật….

              Cô bé thắc mắc,hoang mang về một số nhân vật đã lấy cùng lúc đến 4,5 cái Nick và ‘’ chơi trò Ảo Thuật ‘’ để đùa bỡn,nhảy múa với tình cảm và ái tình…. Có lúc ,họ là người này,có lúc biến thành người kia – Trai gái,nam nữ lẫn lộn.
              Sự đùa giỡn, ảo hình này dược phát giác bằng một sự tình cờ trên thư từ qua lại giữa những đối tượng chung và riêng.Cô bé nhạy cảm và nhanh trí phát hiện.Rồi buồn,rồi hoang mang….

              Cô hỏi : ‘’ Tại sao thế ? Tại sao thế này,thế kia để bỡn cợt và gây nên những mối dây tình cảm ? Để thõa mãn điều gì ?!

              Thật tình,tôi hiểu đại khái và cùng lúc thây cũng chẳng nên tìm hiểu.

              Các nhà Ảo Thuật đại tài chẳng khi nào muốn bị ‘’ lật tẩy ‘’,và lắm khi khán giả ( dù tò mò ) cũng không nên biết những chiêu thức Bí Mật nhà nghề để cứ hồ hõi vỗ tay và mơ.Màn magic tuyệt duyệt là ở chỗ : Biết là ảo mà vẫn cứ như thật !


              Như tôi đã có lần đề cập ở chủ đề Thế Giới Ảo và…Tình Thật
              ( NCD .com ),tôi đã lấy vài thí dụ tượng trưng cho người Viết và người Đọc trên các diễn đàn…

              < Thử nghĩ đến một Nhân Vật,tạm gọi là HẮN cho tiện ( Hắn là Nam hoặc Nữ hoặc…). Hắn tậu cái computer,gắn Internet,trả tiền lên lạng ở mạng.Ban đầu,hắn lạng vì vèo theo một nhu cầu riêng,vì tò mò,vì muốn khám phá hoặc học hỏi……
              Hắn đọc tin tức thời sự lai rai ở đây đó….Đọc mục văn nghệ,văn gừng hoặc có khi hắn nghiêng nặng về sex,tình dục,cờ bạc vui chơi,hăn biết cách click đúng chỗ, đúng nơi….

              Nhưng đọc mãi,chơi mãi cũng phải chán,một hôm,hắn phát hiện vài ‘’ trò chơi ‘’ mới.Trò chơi của những người ‘’Cô Đơn ‘’chẳng hạn…
              Thế là hắn nhảy vào các forum với những mục Kết Bạn Bốn Phương hoặc các forum chuyên về Tám ( 8 )….Hắn thấy thích thú,vui vẻ vì có những cai tên rất lạ,rất tếu và cũng rất bí hiểm gây sự tò mò……Hắn chạy ra,chạy vào ,nhảy vào các bài viết và từ đó hắn có những sự quen biết,trao đổi…..

              Ngày qua ngày,chứng nghiện Net bắt đầu thành hình,ngồi châu đầu, đối diện với cái màn hình vô tri,vô giác,hắn cảm thấy có lúc bị ‘’ Cô Đơn ‘’ nên nảy ra cái ý định ‘’ Biến Dạng ‘’.Máu Ảo Thuật xui khiến và phát họa cho hắn cái ý định ‘’ sáng tác’’ ra một loạt nhân vật nhiều tên ,trẻ tuổi để được SỐNG nhiều đời sống khác nhau và hắn sung sướng THOÁT ra khỏi cái đời sống bình thường đến tẻ nhạt,vô vị của Hắn….

              Từ đó,hắn tà tà xách mấy cái ‘’ bảng hiệu’’ đi tìm Mồi.Mồi ở đây là những tâm hồn có đại khái tí đỉnh máu văn thơ, hương hoa lãng mạn…….Hắn tinh ý,làm quen và tìm đường nhảy vào các hộp thơ để lả lướt vài đường thương nhớ…..
              Khi tắt máy,trở về với cái đời sống quá thật,quá tẻ nhạt,hắn mơ màng mỉm cười nằm rung đùi bấm đốt ngón tay xem đã Tán được và dính đuợc bao nhiêu con mồi……

              Thử hỏi HẮN một câu :
              - Để làm gì ? Để đi Đến đâu ?


              Cái Trò Chơi sương mù giữa Ảo và Thật này sẽ đến một lúc phải chấm dứt,hạ màn vì một lẽ đơn giản : Làm sao có thể mãi đóng dược nhiều màn kịch trong cùng một lúc ? Nhà diễn kịch đại tài thế nào cũng bị phát hiện và lòi cái đuôi……( ! )

              Có một lúc đùa với lửa với dao thì sẽ …..
              (Khi bị lộ tẩy,hắn len lẻn khoát áo rời đi nơi khác làm ăn………)



              Nghĩ cho cùng,tại sao Ta không chỉ hẳn là Ta của mọi ngày ?
              Ta lên Net,nếu cần viết,cần diễn đạt một điều gì thì sao không suy nghĩ và viết với điều chân thành để chia sẻ ?
              Tại sao Có lại không nói, mà nói Không ?
              Tại sao Ta không nhất thiết chỉ là Ta với những đặc tính ( tốt và xấu ) riêng biệt của mình ?

              ***


              Tôi đành viết chung chung như vậy như một sự trả lời cho thắc mắc của cô bé.Tôi muốn nói thêm một điều ; ‘’ Biết đâu,giữa những cái Ảo, ít ra ta cũng tìm được một cái Thật ?! ‘’




              đăng sơn.fr






              THIÊN ĐƯờNG CỦA HOÀI VỌNG.



              ________________________________________


              Chạy lên cây cầu treo từ hướng Paris vào trung tâm phố ,nhìn xuống những vùng đèn giăng như sao mắc cửi,người ta thấy ngay cái Sòng Bạc thắp sáng trưng đèn.
              Đầy xe trong bãi đậu, đầy người ra vào.

              Cái thế giới mộng và Ảo này đã thu hút biết bao người thích căng thẳng và hy vọng,trong đó có nhiều gia đình và bạn hữu của tôi….

              Khu sòng bạc này không thể nào so sánh với Las Vegas ở Usa.Nhưng dù sao có vẫn còn hơn không cho giới thích đen đỏ và chờ dịp may.

              Từ cửa vào dưới hàng dừa xanh um và cách bài trí lộng lẫy,ta thấy ngay cái quán nước và nhà hàng ăn có sàn nhảy và vài ban nhạc đến chơi mỗi tối thứ năm.Tay trái là khu máy kéo leng keng đủ sắc màu quanh quày bán nước.
              Tất cả bàn ghế đều màu đỏ và những chiếc loa lúc nào cũng nhả những bản nhạc có tính cách gợi dục và kích thích…..Thỉnh thoảng các dàn đèn được bật sáng lên và spot ánh sáng chiếu thẳng vào cái máy đang nhả jackpot .

              Mê càng mê,hăng càng hăng.Thua thì nổi cáu và càng đánh gỡ gạc để hy vọng gỡ “”vốn “”.Được thì nhảy cỡn và săn tay áo đánh tiếp với cái hy vọng là thời vận may đang tới với mình.

              Tôi ghé vào đôi lần vì đi theo một vài người bạn .Không chơi,chỉ để ngồi nghe nhạc , ăn uống ở phía ngoài.

              Ngồi nhìn ra khung kính lung linh đèn và sao trời .Ném cái nhìn ra bờ hồ vòng quanh các khách sạn….tai nghe ban nhạc chơi jazz rất du dương cũng là một cái thú.

              Thú vị hơn là được ngắm những khuôn mặt hí hửng khi họ thắng,cũng không quên dõi mắt nhìn những cái phản lưng và bờ vai rụt cổ khi họ thua,nụ cười và niềm hy vọng đã bị những cái máy và các sòng roulette,poker nuốt chững…..

              Ngồi một chốc lát, đứng dậy ra về.Bãi đậu xe vẫn đầy ấp sự chuyển động.Vài tiếng cười hoặc tiếng cãi vả đâu đó của những cặp vợ chồng cáu kỉnh vì cháy túi vang lại…..


              Đêm hình như lúc nào cũng co dãn được ở sòng bài. Đời sống thì có hạn định ở những bước chân trên đường thực tế.

              Lái xe rời bãi đậu,tự dưng thấy buồn buồn khi nhớ lại những người bạn đã ‘’ anh dũng ‘’ bỏ mình, đốt cháy hết tài sản vì hoài vọng và cơn ảo giác làm giàu trong lúc đến ‘’ giải trí ‘’.Bao nhiêu người mất của và ly tan ?.Bao nhiêu tình yêu và gia đình bị chôn vùi ở ngưỡng cửa ngập ánh đèn và mùi vị náo nức của tiền ?

              Tự dưng nổi cơn du đãng,tự nhiên muốn giở trò ‘’ khủng bố ‘’.
              Phải chi mình có vài trái bom và…. ‘’ Đùng ‘’ !

              Đúng là mình khùng và lo bò trắng răng.


              đăng sơn.fr

              #7
                dang son 18.09.2011 21:47:54 (permalink)






                ...



                CẮN.





                Có người đã viết :


                « Anh thuộc loại dữ và cáo! Anh không cắn ai, nhưng ít ai dám chạm anh.... vì anh viết ít sai chính tả... hi hi hi! ‘’




                Vậy ư ? Ở ngoài đời,có những ‘’ con cáo ‘’ hơi hiền hiền,cáo chỉ nhe nanh gầm gừ và cắn khi chạm đến nó.
                Ở ngoài đời cũng có những con mèo,trông dễ thuơng ,hiền lành nhưng cũng rất im ỉm,tính tình khó chịu, hở cái là chìa móng vuốt.


                Nếu không nói về các loại người,ta có thể nói về các món hàng thật và giả.Hàng giả được được cấu tạo giống hệt như hàng thật ,nhưng trong một thời gian ngắn sẽ lòi ra cái phẩm chất rất xấu….

                Trở lại về Người và cá tính riêng biệt.Tôi thích người
                ‘’ thật ‘’.Thật với tính tình và cách nhận thức và trực diện những vấn đề một cách thẳng thắn.Có - hoặc- Không rõ ràng.Nếu ta thuộc loại cáo và dữ,ta nói thẳng cho đối tượng rõ để tránh đừng để ta ‘cắn’’.

                Có nhiều cách để Húc và Cắn.Nhẹ hay mạnh tùy theo mức độ….

                Tôi,kẻ ngồi truớc màn ảnh của thế giới net đã từng bị cắn ẩu và được cắn. ( dù không biết rõ mình thuộc loại nào…)
                Nhưng có điều..mỗi lần có dịp ‘’ Cắn ‘’ ai xong,nếu họ chịu đau không đáp miếng trả miếng tôi lại ra điều ân hận cho có vẻ nhân đạo.

                Hahaha….Tôi đọc câu : « Anh thuộc lọai dữ và cáo ! Anh không cắn ai, nhưng ít ai dám chạm anh.... vì anh viết ít sai chính tả... hi hi hi! ‘’ *Lại thấy khoai khoái ! Và thấy rất Thật Tình !

                Thử một mình ao ước rằng : ‘’ ở thế giới vừa Ảo vừa Thật này ‘’ ta hãy hết sức đề phòng việc ăn nói, đi đứng.Lách được thì lách - cứ khoan thai,nhẹ nhàng,lịch sự và hy vọng đừng để ai ‘’ cắn’’ và đừng nên ‘’cắn ‘’ ai.

                Đau lắm.Tội thay !.



                ______________________________________




                ẢO GIÁC Ở LÒNG NGƯờI




                Sự đối nghịch giữa tốt và xấu rất rõ ràng.Khi nói đến cái Thật,mình nghĩ dến sự Ảo.Ngày đối đêm.Dương đối Âm.

                Mấy hôm nay,báo chí đang nhắc đến một sự xấu rất tồi bại…
                Chuyện kể cảnh thê lương khó có thể tưởng tượng được đã xảy ra ở Autriche (Áo quốc ),chuyện cái hầm vỏn vẹn 60 thước vuông đã giam giữ ngưòi con gái đến 24 năm dưới sự cưỡng bức của cha ruột mình.Bảy đứa con ra đời trong căn hầm ô nhục.Ba đứa trẻ được đưa lên ánh sáng và được nuôi dưỡng mà bà vợ của hung thủ chẳng mảy may nghi ngờ suốt bao năm trời.

                Dư luận đã bàng hoàng và dặt ra nhiều câu hỏi.
                Đại loại : Tại sao đứa con gái đã không cầu cứu và tiết lộ chuyện bị cưỡng bức từ lúc mình mới 11 tuổi với mẹ mình để đến lúc 18 tuổi bị đưa xuống hầm và hạ sinh 7 đứa
                con ?!.
                Ngưòi mẹ đã đóng vai gì trong gia đình để nuôi 3 đứa con rơi của con gái ( sau khi tin lời chồng là mẹ chúng đã bỏ rơi trước cửa nhà và mất tích theo một tà phái ) ?

                Bà ta bị bùa mê hay vì quá khiếp nhược để hoàn toàn tin vào cái thế giới Ảo toàn bịa đặt từ cửa miệng gã tồi bại ?

                Ta có thể sống trong một thế giới ảo huyền của mình trong một thời gian ngắn,nhưng sống và bơi lội trong nó cả hơn hai muơi năm thì ta đã sống quá Thật,quá phủ phàng và không thể tưởng tượng chế biến hơn được.
                Thế giới Ảo có cho phép một người cha đánh mất lương tâm của mình để thành quỷ dữ ?
                Thế giới Ảo có cho phép đứa con mang tên nạn nhân tiếp tục sống trong khổ nhục khép kín ?

                Càng nghĩ càng bực bội trong một trạng thái bất ổn.Càng đọc những bản tin không rõ ràng như thế càng thấy tội nghiệp cho danh từ Lương Tâm.Chữ lương tâm không sờ mó được giữa ảo và thật.

                Phải chăng lương tâm cũng là một thứ Ảo Giác trong lòng người ?




                đăng sơn.fr
                #8
                  dang son 20.09.2011 02:27:09 (permalink)




                  ...



                  BÊN NGOÀI VÀ BÊN TRONG.


                  _________________________________________




                  Mưa rỉ rả.Ngoài cửa,trời cuối đông ngầy ngật lành lạnh.
                  Tôi định bụng sẽ thưởng cho mình một chuơng trình khá thú vị cho buổi
                  tối : Nằm dài,gác chân đọc sách hoặc xem một cuốn phim gì đó sau bữa ăn tối…

                  Phần tin tức thời sự đang nóng bỏng với những cái tít : Vật giá vùn vụt leo thang,việc làm, đình công,hãng xưởng sa thải hàng loạt…
                  Để tâm trí được thảnh thơi và có được bữa ăn ngon,vớí tay tắt TV,lại để ý đến tờ Nội San Y Giới mà người bạn vừa mang lại tối qua.Mắt lại rơi vào một bài văn ngắn của một nhà văn nữ.

                  Bài viết có một cái tên đẹp : ‘’ Diễm Phúc ‘’ ( của Trần thị Diệu Tâm ).

                  Nhà văn viết theo thể loại tâm tình có đoạn như sau làm tôi chú
                  ý :
                  ….’’ Cái tâm xúc ngoại vật chứ không phải ngoại vật xúc động tâm
                  hồn – ( Cách thức sáng tạo một câu chuyện của người cầm bút để viết cái Giả thành cái Thực ).

                  Người viết nhân tiện kể về một buổi chiều trong công viên, đã gặp gỡ một thiếu nữ mắc bệnh tâm thần;nàng yêu đắm đuối một người đàn ông và đã quên bẵng hiện tại để sống hoàn toàn với một quá khứ và mong chờ người yêu đến mang nàng đi dự dạ hội.Cô đã mặc một bộ áo đầm xưa xũ và tưởng mình đang chờ đợi chàng trong một buổi chiều ngày giáng sinh……

                  Cảm thông mối tình của nàng,tác giả về nhà viết lại câu chuyện và đặt cho thiếu nữ tóc nâu khác chủng tộc một cái tên đẹp : Diễm Phúc !
                  Vì theo bà : đời sống thực tại phủ phàng co khả năng xóa bỏ mọi ước mơ và chỉ có cô gái điên kia là người hạnh phúc trong cái thế giới ảo tưởng không cần thời gian và không gian….

                  ….. < Ước gì mình được trở thành ngưòi đàn bà điên để sống vơi cảm giác thương yêu dịu dàng tràn ngập lòng <
                  …Xin chúc cô mãi mãi còn nghe được những lời ngọt ngào bên tai…Nếu có còn nước mắt trong lòng,lần này tôi không khóc cho cô,tôi sẽ nhỏ xưống hai giọt nước mắt trên cuộc đời khô khốc của những kẻ được gọi là Bình Thường không điên ….< ( T.T.D.T )



                  Với cái nhìn và sự nhạy cảm của riêng mình ,tôi xúc động trươc tâm tình của người viêt.Từ chỗ đứng THẬT - thực tại - đẫn đến sự cảm thông và hiểu được cái diễm phúc ‘’ ẢO ‘’ của người thiếu nữ điên.

                  Vậy sao ?! Người được mệnh danh là “ bình thường “ ở cái thế giới quá thực phải làm mọi cách để chấp nhận,trực diện với mọi vấn đề rất thực tế,còn người tình điên kia,nàng quên đi không gian và thời gian để chỉ tin vào điều mình đang mong chờ và sung sướng !

                  Sau bữa ăn tối,xem xong cuốn phim vui vui,tôi ngồi vào bàn viết ,vẫn còn nếm được cái trạng thái ngầy ngật của trang giấy ghi lại những điều xuất phát từ trái tim.
                  Tâm hồn là sự thể không làm sao sờ mó được.

                  Cảm nhận và rung động là một cách mở cửa tâm hồn.
                  Không có chìa khoá mở thì ghi lại một vài điều để cám ơn.
                  Cám ơn văn chương đã có khả năng đánh động ta vừa tỉnh thức,vừa lãng đãng ở cái thế giới thực tại khá trần truồng này.




                  đăng sơn.fr

                  #9
                    dang son 21.09.2011 12:17:38 (permalink)




                    ...



                    MUÔN VẺ MUôN HÌNH CỦA ĐỜI SỐNG ẢO





                    _____________________________________



                    ‘’ Để thu hút được những kẻ thích sống với tham vọng,quyền lợi ,phải lấy Ảo Tưởng để tặng họ ‘’


                    Đó là một câu nói trong đoạn Hồi Ký của một tên bịp bợm quốc tế.Cuốn sách được ra đời trong những năm tháng tù tội của hắn. **
                    Một đứa bé rất thông minh đã lớn lên với một người mẹ hành nghề mãi dâm,người cha là một võ sĩ quyền anh hết thời,chỉ thích giang hồ và uống rượu.Thằng bé bị bỏ rơi khi ngưòi mẹ bỏ nhà theo tình nhân có tiền bạc.Cha không nuôi nổi , vứt nó vào viện mồ côi !

                    Lớn dần trong sự cô đơn, đói khát tình thương,nó bỏ trốn viện mồ côi,ra đời lang thang với lời nguyền ‘’ Sẽ trả thù dĩ vãng nghèo khó .

                    Nhờ những dịp may đưa đẩy và có một trí nhớ tuyệt vời,thằng bé lăn lộn,quen biết với vài nhân vật ở cấp thượng lưu để học cách ăn nói,tập tục và cách suy nghĩ của họ…
                    Thế là từ những lời gian dối lừa bịp,nó trưởng thành qua những buổi tiệc sang trọng bậc nhất từ Paris đến Los Angeles.


                    Christophe Rocancourt nắm rõ và hiểu biết tận tường cái tâm lý ảo của giới ăn chơi và kinh doanh.Hắn dùng miệng lưỡi và cách thức giao thiệp để móc nối làm ăn mà không cần có vốn riêng.Rất có nhiều người trong giới nghệ sĩ ca nhạc , điện ảnh …bị hắn lừa vì cái vỏ hào nhoáng bề ngoài.Người ta hết mực tin tưởng vào những cái địa chỉ khách sạn lớn nhất nhì mà hắn mời đến để ký hợp đồng,chỉ cần nhìn thấy những chiếc xe thể thao loại đắt tiền ,bộ quần áo được cắt may đúng kiểu thời trang và những vệ sĩ,thư ký đi bên cạnh cũng như cách xài tiền rộng rãi là đủ để tin tưởng.Làm ăn càng ngày càng phát đạt ,hắn nhảy vào ngành địa ốc và hốt bạc….

                    Sau vài lần trục trặc, bị lòi tẩy,cái thế giới Ảo của Christophe bị vỡ toang và hắn bị truy nã khắp nơi.

                    Ngồi tù,hắn hãnh diện ,vênh váo khi đài Tv,báo chí xúm lại xin thẩm vấn ,hắn luôn cho mình là một diễn viên lý tưởng để tận hưởng và đã trả thù những màn tuồng đời xảo trá.
                    Vài hãng phim của Hồ Ly Vọng đã thương lượng với gã Bịp dể viết lại thành truyện phim,hắn cười cười đòi giá rất cao với điều kiện là vai chính trong phim phải do hắn thủ diễn.

                    Cuốn sách kể chuyện Bịp và thế giới ảo của hắn không gây đuợc nhiều tiếng vang đáng kể ( Vì có chắc gì những chuyện hắn kể là thật ?! )

                    Nhưng câu đầu ở tựa cuốn sách của hắn đáng để ta suy ngẫm : ‘’ Cuốn sách này ra đời dể tặng hai con của cha. Để các con biết vươn lên và thay đổi được đệnh mệnh của mình ‘’ _Ký tên : Cha của các con – Cám ơn Trời đất.


                    Hay thật ! Các con hắn sẽ sống rất ‘’ Ảo ‘’ hay rất Thật ?



                    đăng sơn.fr.

                    ** Moi,Christophe Rocancourt,orphelin,playboy et taulard.
                    *Edition Michel Lafon. Oct.2002.
                    #10
                      dang son 23.09.2011 02:24:13 (permalink)



                      ...




                      NGẪM LẠI MỘT VÀI NĂM ĐÃ QUA ĐI .

                      _____________________________




                      Vậy mà tháng năm trôi vùn vụt ! Mới đó mà đã…
                      Lục lọi lại trí nhớ thì thấy và nghe :


                      * Act 1
                      TRỞ CHỨNG .


                      Thời ấy, để có tí tiền phụ tiền học, tôi đến giúp việc chạy bàn cho nhà hàng của tên bạn trong ban văn nghệ khá thân thiết.
                      Tối thứ bảy. Trời mùa hạ. Nóng ! Nhà hàng vừa mở cửa đã có hai bà khách vào ngồi ở sát cửa sổ đang mở toang. Họ kéo ghế ngồi vào cái bàn có tấm carte Réservé.

                      Người đàn bà to béo nhăn mặt gọi bồi bàn :
                      - Cậu tắt nhạc đi. Nhạc làm tôi khó chịu.

                      Bồi không tắt nhạc, bản nhạc tên Nuit (Đêm) đang có đoạn solo guitar chậm và buồn của Jean Jacques Goldman quá hay. Tắt làm sao được ? Vặn nhỏ thì có thể.

                      Khách lại gọi :

                      - Này cậu kia ! Đóng cửa sổ lại, chỗ này nhiều gió, tôi không thích.
                      - Vậy thì tôi dời bàn cho bà nhé. Ở góc kia có một chỗ rất ấm cúng.
                      Bà khách hất mặt, hách dịch :
                      - Tôi là khách quen, chỉ thích ngồi chỗ này. Vả lại Jean là ông chủ của cậu biết rất rõ những thói quen của tôi. Này ! Mang cho tôi hai ly Whisky lớn và hai viên thuốc Aspérine.

                      Tôi cản bà :
                      - Không được đâu bà ạ. Uống thuốc chung với rượu mạnh sẽ nguy hiểm cho bà.

                      Người khách to con nổi cáu, tay khều sâu chìa khóa có cái nhãn hiệu xe Mercedes đặt trên bàn ăn và trợn mắt :
                      - Cậu lì quá há. Tôi sẽ bảo ông chủ cậu đuổi cậu. Cậu biết tôi là ai không ?
                      - Thưa bà. Bà cũng như bao nhiều người khách khác mà thôi. Nếu bà không ưng thuận và điềm đạm, tôi mời bà ra cửa. Jean không phải là chủ của tôi. Bà muốn gặp hắn không ? Tôi gọi hắn.


                      Bà khách khó tính nếm xong cái lì của tôi, dịu giọng :
                      - Tôi hiểu rồi. Làm ơn cho tôi hai viên thuốc Aspérine. Tôi đang nhức đầu.

                      Tôi khều hai cái loa cho bản nhạc pop hát lớn hơn một tí, gọi thằng bạn để nhăn hết cỡ :
                      - Ê bạn. Con mẹ ấy làm tớ muốn nổi khùng. Tớ muốn tống cổ mụ ra khỏi tiệm và tớ cấm cậu buồn vì mất khách.

                      Thằng bạn chủ nhà kiêm nhạc sĩ đánh trống hiểu ý, ve vuốt tôi :
                      - Con mẹ này là chủ cái tiệm kim hoàn ở đầu đường. Cứ hai tuần mụ dắt bạn bè lại ăn uống. Mụ đớp nhiều lắm. Thôi cậu cứ để tớ chiều Mụ và servir cái bàn ấy. Người ta có đầy tiền nên thích được hành hạ người khác và muốn được chiều chuộng mà.

                      Tôi nghe lời bạn.



                      * Act 2 .
                      HƠI ẤM TÌNH NGƯỜI.


                      Nhà hàng đề bảng đóng cửa vào 11 giờ đêm. 10 giờ 30 có hai người khách cuối bước vào.

                      - Thưa Ông, chúng tôi có thể ăn cái gì được không ?

                      Jean và tôi đồng ý. Lấy commande xong, Jean dặn nhỏ tôi :
                      - Toi đừng tính tiền họ nhé. Hai người này là dân không nhà cửa hay ngồi ở đầu đường xin tiền, thỉnh thoảng tớ có cho họ đồ ăn.

                      Hai ông khách nghe bạn tôi nói thế cùng từ chối, dẩy nẩy từ khước :
                      - Nè, nè. Bữa nay chúng tôi có tiền, ăn uống cái gì trả tiền cái đó sòng phẳng. Rất cám ơn lòng tốt của ông chủ.

                      Ăn uống no nê chỉnh tề xong. Khi đứng dậy ra cửa, họ để lại pourboire hơn 10 françe thời đó. Cái bắt tay niềm nở để cám ơn kiểu thân mật làm tôi ấm lòng .

                      Lúc lái xe trên đường về khuya khoắt, tôi nghĩ đến cái Trở Chứng của mụ đàn bà kiểu cách ảo dạng và cách cư xử đầy trung trực của hai ông ăn mày mà phì cười. Cười xong, thấy mắt mình hơi cay cay.


                      Đời có nhiều cái phải chấp nhận. Lâu rồi thì cái Ảo dạng, Ảo hình vẫn thua sự trần trụi ấm áp có thật của những người biết định phân giữa ảo và thật.

                      Ôi đời !



                      đăng sơn.fr
                      - à toi.Jean.

                      *(Viết xong bài này, tôi lại nhớ da diết đến người bạn nhạc sĩ nhân hậu ấy đã khuất bóng. Thế giới bên kia có lẽ thật hơn cái thế giới này)
                      #11
                        dang son 25.09.2011 00:47:56 (permalink)



                        ..


                        VÀI CÂU CHUYỆN QUANH THẾ GIỚI ẢO


                        _____________________________________




                        Trong một tiệm ăn,cậu em khuyên ông anh :

                        - Anh cứ lấy vài cái tên rồi tán lung tung,tán ráo riết đi.Nếu các cô bám quá thì mình lập tức đổi tên nick chạy kiếm mối khác.Đừng cho số điện thoại.



                        Trong một cái phòng khách đầy ấp tiếng nhạc,bà nọ lên giọng
                        oán trách :

                        - Ôi cứ thơ,cứ văn,cứ tán láo,cứ bồng bềnh
                        trong cái phố ảo.Các ông chỉ mơ mơ bồng bềnh.Mất thì giờ...


                        Trên một Topic về thơ,cô làm thơ cứ tưởng là cái anh chàng làm thơ ấy làm thơ tình cho mình,thế là cô bềnh bồng mơ tưởng để đêm ngày làm thơ họa kiểu ướt át...


                        Cứ vậy.Cứ vậy..Thời gian trôi.Trôi.


                        ...


                        Tôi ngồi nghe những mẫu chuyện và thầm nghĩ : Có lẽ cái đời sống này khô khan quá nên ngưòi ta phải mượn thơ văn,mượn cả những cái tên giả trên thế giới ảo để thấy mình còn sống sót...

                        Sống sót trên những dòng chữ như thế.
                        Để đi đến đâu ?


                        Chuyện còn dài.Còn dài ....





                        đăng sơn.fr
                        #12
                          Vách Cũ 25.09.2011 01:16:17 (permalink)

                          Trên một Topic về thơ,cô làm thơ cứ tưởng là cái anh chàng làm thơ ấy làm thơ tình cho mình,thế là cô bềnh bồng mơ tưởng để đêm ngày làm thơ họa kiểu ướt át...


                          Sao ai lại nỡ nói ra SỰ THẬT PHŨ PHÀNG thế nhỉ ?

                          Tuy là mơ, nhưng đó có thể là nhiều ngày sống thêm với nụ cười tủm tỉm thi vị đấy .

                          Có người đang muốn mơ quơ đại mà thấy viết thế này lại hết dám .

                          Ác thật chứ !
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.09.2011 05:58:53 bởi Vách Cũ >
                          #13
                            dang son 26.09.2011 01:50:45 (permalink)





                            ..



                            THÊM MỘT
                            CHUYỆN CỔ TÍCH THỜI NET.
                            Cô Công Chúa và Gã Du Đãng.



                            _______________________________




                            Il était une fois...
                            Ngày xửa,ngày xưa... Có một Cô Công Chúa nhỏ buồn bã với đời sống tẻ nhạt của mình.Cô vào Net của Thế Giới Ảo để lạng vi vu vài vòng...

                            Thế Giới chữ và hình ảnh,âm thanh có nhiều cái hay của nó.Công Chúa nhỏ học hỏi được nhiều thứ ,từ những lời mách bảo kinh nghiệm đời sống đến ba cái chuyện lẩm cẩm linh tinh..Muốn đọc hoặc truy cập cái là có ngay cái đó...

                            Đọc mãi cũng chán và mỏi mắt,cô chuyển sang chuyện viết văn,cô không thích thi ca nên ít làm thơ.

                            Bỗng một ngày kia,Công Chúa đọc được một loạt bài hợp với cô.Cô bé đổi nick name nhảy vào góp ý như một cách làm quen ( Công Chúa nhỏ có cái tật đổi tên như ngày mưa gió bão.... Cái Nick nào của Cô cũng lạ,hay hay....)

                            Gã Viết Lách ngồi sau màn ảnh cũng thấy vui vì có Bạn giao lưu và góp ý.Gã thấy có hứng để viết.Mỏi lưng,mỏi cổ cũng viết.Không biết Gã viết cái gì mà chỉ có mấy cô bạn giao lưu,còn phía Nam thì họa hoằn lắm mới có vài lời thăm hỏi.....

                            Quen quá hóa ra thân.
                            Viết qua viết lại,từ trên Diễn Đàn cho đến lúc viết mail riêng để tâm sự.

                            Đời sống thực tế ở ngoài có nhiều nỗi phủ phàng.Chỉ có thế giới im lặng của chữ nghĩa và tiếng gõ phím mới làm hai tâm hồn dễ gần nhau.

                            Xích lại gần nhau để làm gì ?

                            Người viết và người đọc có một mẫu số chung để có thể lại gần nhau,tìm hiểu và dùng chữ viết như một cách bộc lộ,giải phóng nội tâm.

                            Thế giới của nội tâm có sự rung động riêng mà chỉ có người viết và người đọc hiểu qua mức độ nhạy cảm và chiều sâu.

                            Khi hiểu được nhau,người ta dễ đi đến việc thương mến và yêu nhau từ khoảng cách.

                            Yêu có nhiều cách để Yêu.Cho dù " Tiếng Sét Ái Tình " ở ngoài đời chỉ xảy đến gìữa hai dòng điện từ ánh mắt. Còn ở Thế Giới Ảo ? Làm gì có hơi ấm của bàn tay trong bàn tay ? Nụ hôn ngọt lim cũng chỉ nằm gọn trong dòng chữ. Kể cả việc vuốt ve mơn trớn nhau cũng chỉ trên màn ảnh đầy chữ.

                            Thế thì họ yêu nhau để làm gì ?

                            Cô Công Chúa bé nhỏ mong mỏi gặp chàng ở ngoài đời,để thấy và nhìn ngắm chàng thật sự trong vòng tay với.Dù Cô biết Chàng đã có gia đình.Kẻ đã có gia dinh mà còn đèo bồng trên văn thơ chữ nghĩa ở thường bị coi là ngoại tình tư tưởng - Một thứ Du Đãng ngoại hôn -

                            Cô bé Công Chúa biết vậy mà vẫn yêu.Yêu để thất vọng và Cô cảm thấy mất thì giờ.Cô gửi lời nhắn trên máy phone của Gã Du Đãng.Gã đâm ra sợ.Sợ gì ?!

                            Nếu đã sợ thì sao còn dây dưa gây thêm phiền toái ? Chỉ còn một cách hay nhất và lẹ làng nhất là thay tên đổi họ để viết điều Gã muốn viết.

                            Tội cho Cô bé Công Chúa ! Gã Du đãng cũng thấy tội nghiệp cho loại tình yêu ở Net và gã vấn lương tâm ,tự hứa sẽ không là Du Đãng nữa.Gã hoàn lương,gác kiếm để không phụ tình người.Một khi đã Phụ Tình thì có nghĩa là ta cũng đã tự dối lòng Ta.



                            đăng sơn.fr

                            ( Viết cho những Tình Yêu ở Thế giới Ảo )






                            --------------------------------------


                            @ - Cám ơn Vách Cũ đã ghé thăm.

                            Viết hiền hiền vậy thôi - Không dám ác đâu.

                            Tình thân.

                            nđs.
                            #14
                              dang son 28.09.2011 01:14:58 (permalink)


                              ..




                              THẬT.THẬT TÌNH.

                              _____________________


                              Nỗi vui là điều có thật.
                              Có thật từ khi gặp lại nhau.
                              Ở thế giới Net có nhiều điều kỳ lạ.
                              Đã gọi là thế giới thì cái nghĩa lung linh ảo giác hay ''cảm giác '' có cái nhiệm mầu kỳ diệu.Riêng rất riêng và chung rất chung...

                              Riêng khi cảm thấy thiếu vắng đi một người bạn đã chia xẻ với mình một phần nào cảm nghĩ vui buồn.

                              Bẵng đi,nguời đó biến mất !
                              Đi xa,thay đổi hoàn cảnh sống hay đã chán một cuộc vui ?.

                              Bẵng đi..Và người trở lại.

                              Mừng rỡ vô cùng,như tìm lại được điều mình đã đánh mất .

                              Cứ cầu nguyện được như vậy.
                              Đừng đánh mất nhau nữa .
                              Ở lại đi.Ở lại chia với nhau những vui buồn trong đời sống.
                              Nói với nhau điều ta có thể nói với nhau ( Không bằng cách này thì bằng cách khác )

                              Nỗi im lặng có khi được cho là cùng nghĩa với sự Cô Đơn.
                              Cô đơn có bộ mặt ảo và thật cùng lúc.Không đụng chạm sờ mó được,nhưng nó hiện diện trong lòng rất thật.






                              TÌNH YÊU Ở NET.




                              ______________________________________




                              Tình yêu ở Net ? Nhẹ nhàng ? Rực lửa ?!

                              Ai mà biết !
                              Biết thì có nhiều thứ để biết và để …không biết.

                              Chẳng hạn….
                              Tờ báo của Pháp vừa đăng bản tin về chuyện tình trên Net giữa một Nàng thầy giáo và Chàng đốc tờ của Hiệp Hội Bác Sĩ Không Biên Giới.

                              Nàng quen Chàng trên Net,thư từ qua lại và chàng có cái tài mần thơ tình ( poème d’Amour ) làm nàng rêm mình,nhức mẩy và mê mẩn..Thế là Yêu.

                              Chàng cần tiền để giúp cho Hiệp Hôi săn sóc và chữa trị cho dân ở các nước nghèo….Nàng gửi giúp.
                              Ít lâu sau,chàng gửi mail từ Phi luật Tân nói chàng và hội đang kẹt tiền cho một chương trình nhân đạo và xây Cô nhi viện trong khi chàng chờ hưởng gia tài của ngưòi nhà để cống hiến hết vào Quỹ….

                              Nàng thầy giáo bắt đầu tỉnh táo – không đọc thơ tình mùi mẫn nữa – và xét lại các hành động của chàng ,cùng lúc cho chàng cái hẹn ở cổng phi trường của Pháp để trao tiền và trao thân.Cảnh sát túm chàng và cho nàng biết chàng là Đốc Tờ giả…

                              << Vài chuyện tình ảo mộng tương tự như thế xảy ra nhan nhản trên mặt báo chí…Từ mục Kết Bạn tâm tình bốn phương đến công việc làm ăn trên mạng !


                              Đâu phải chỉ Net mới có chuyện ‘’ nẹt’’ lửa.

                              Ở cuốn truyện tiểu thuyết diễm tình của Quỳnh Giao với các bản dịch việt ngữ,người đọc cũng được dẫn vào một thế giới ảo của tình yêu lung linh,huyền bí.Càng ướt át, đẫm lệ,càng éo le trái ngang càng ăn tiền.

                              Ở thể cách của văn chương ,khi ngưòi đọc thấy chữ ‘’Tôi’.Tôi một cách tài tình ,tinh tế,người đọc sẽ bị và rất hài lòng thả rơi mình vào câu chuyện để tạm quên đi cái thực tế sờ sờ trước mắt.

                              Chức năng của văn chương có sức mạnh lôi cuốn ngưòi đọc vào cái thế giới Ảo đầy hư cấu pha lẫn hiện thực của các nhân vật và tình tiết bao quanh……

                              Trở lại cái vấn đề của Net.Khi tâm tình với nhau,người viết và người đọc cần điều gì ? Thú thật với nhau điều gì ?

                              Có nên thả lỏng tâm hồn mình và tin tất cả vào đối tượng ?

                              Và tình cảm nảy nở….
                              Đến một mức độ nào và ngừng ở đâu để có thể đứng vững trên một căn bản Thật rất Thật và theo chiều hướng tốt để xây dựng ?


                              Nhiều câu hỏi được đặt ra và sẽ có nhiều câu trả lời trái ngược nhau như một sự mâu thuẩn cần phải có trong tâm hồn người.


                              Thế giới Ảo hay Thế giới Thật cần phải có thời gian và một cái tâm rất tịnh để….


                              Để làm gì ?





                              đăng sơn.fr



                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 15 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 215 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9