..
MỘT
trong Những Câu Chuyện....
___________________________________________
Ở cái thế giới có nhiều điều phiền toái phức tạp,tôi đọc ở một chủ đề Tùy Bút và đã ghi lại vài câu chào hỏi góp ý :
"
Chào bạn Didi.
.
Ghé đọc những đoạn tâm tình của bạn,tôi thấy thích cách hành văn của bạn khi bạn diễn tả một cách chính xác sự chuyển động trong tâm hồn của mình.
Văn viết rất sáng,đẹp,gọn ghẽ. Và điều mà tôi thích nhất là sự tự nhiên trong cách diễn đạt.
Hy vọng bạn sẽ vẫn tịnh như thế khi viết.
thân ái
Một người viết và đối diện vơí những điều giữa thế giới ảo và thật.
đăng sơn.fr ____________
Người ấy viết như sau :
**
Ảo Mộng Tàn
Đã hơn ba tháng trôi qua kể từ ngày cơn bão Ike kéo về tàn phá tất cả... Sau ngày đó đã có rất nhiều lần tôi muốn viết... viết những dòng để kết thúc giấc mộng lòng của mình... nhưng rồi cứ chần chờ... lần lựa... chỉ vì còn hy vọng sẽ níu kéo được lại những gì đã mất... Nhưng cho đến hôm nay thì tôi biết tất cả đã thật sự chấm dứt... không còn cách gì có thể hàn gắn và cứu vãn cơn ảo mộng ngắn ngủi và tội nghiệp của tôi được nữa....
Đọc lại những gì mình đã viết trong chuỗi ảo mộng của mình... nước mắt tự dưng rơi không cách nào kềm chế... Và hơn ai hết tôi biết rằng ngoài việc tự trách mình tôi chẳng thể trách một ai... Nếu ngày đó tôi không tham lam đón nhận thì bây giờ tôi chẳng phải buồn bã khi mất đi như thế này... hậu quả của việc mang theo tình cảm thật vào chơi thế giới ảo là sự đau khổ của hôm nay đâu phải tôi không đoán trước được.... vậy mà sao bây giờ tôi vẫn buồn, vẫn tiếc, vẫn cứ muốn trách người?
Còn nhớ... cái tuần lễ mà tôi miệt mài cặm cụi làm c/t.... từ những việc lớn cho đến những điều nhỏ nhặt nhất... khi làm tôi đều nghĩ về anh... tất cả những ý tưởng của anh đưa ra đều được tôi cố gắng thực hiện cho bằng được... vì tôi biết... đó sẽ là kỷ kiệm duy nhất mà chúng tôi có với nhau... Trong những ngày đó tôi mong làm sao một câu thăm hỏi... dù thật ngắn ngủi đi nữa cũng sẽ khiến tôi vui... nhưng không... tuyệt nhiên không... và sau ngày đó... cũng vẫn không... Tôi biết bao nhiêu lời khen dành cho tôi cũng sẽ không thay thế được một điều tôi chờ đợi... là sự hài lòng của anh khi nhìn thấy những ý tưởng của mình đã được tôi nâng niu chăm sóc như thế nào... Buồn và hụt hẫng... Vậy mà khi làm xong c/t... tôi đã tưởng tượng rằng nếu có anh tôi sẽ ôm anh thật chặt và hôn anh... chỉ để chia sẻ niềm vui với mình... (nụ hôn này cuối cùng tôi cũng đã thực hiện được với tất cả can đảm của mình vì tôi vốn không quen chủ động như vậy nhưng có lẽ anh cũng không hiểu đâu...)
Hai tuần lễ trôi qua... nỗi nhớ nhung đã gạt đi được tất cả giận hờn và tự ái.... để tôi gửi cái tối hậu thư bắt anh trả lời... tôi thật ngây thơ khi sau buổi nói chuyện phone hôm đó đã vui mừng hớn hở... nghĩ rằng khoảng cách giữa chúng tôi đã được thu hẹp lại... và có thể sẽ không còn nữa, sẽ trở lại như ngày xưa... Chỉ buổi chiều nói chuyện IM hôm sau tôi mới biết mình lầm, điều tôi lo sợ nhất đã xảy ra... anh quả thật nghĩ rằng tôi dùng những lời lẽ ngọt ngào để dụ dỗ những người khác giúp mình... và có thể anh cũng đã nghĩ rằng nếu cần tôi cũng sẽ nói yêu thương với người khác như đã... với anh để đạt được mục đích. Đến nước này thì tôi nghĩ tôi không cần phải biện mình nữa, hãy để anh nghĩ những gì anh muốn nghĩ...
Rồi cuối cùng giọt nước làm tràn ly cũng đến, việc anh gửi bài nhạc M. để dán ra quả thật ngoài sức tưởng tượng của tôi... bởi vậy khi đọc cái thư của anh Dz chuyển qua tôi chỉ nghĩ rằng là ý của anh Dz muốn dán version cũ của bài đó ra nên đã xớn xác không đọc hết cái thư mà còn hỏi anh rằng anh có muốn dán cái final version ra hay không... Anh quên rằng dạo sau này mỗi khi muốn dán nhạc của anh tôi đều phải xin phép cẩn thận vì anh cho rằng đó là những đòi hỏi của tôi trong khi tôi nghĩ rằng việc làm này là những chăm sóc về tinh thần dành cho anh... Vậy mà bây giờ anh lại làm như vậy, làm sao không khiến người khác nghĩ rằng tôi không chịu dán nên anh cố tình chờ không có tôi mới đem ra... nếu có nghĩ đến cảm giác của tôi chút xíu thì có lẽ chẳng bao giờ anh làm như vậy... cho nên tôi đã nhận hoàn toàn lỗi về mình cho được việc.... sẵn tôi đã mang tiếng độc tài...
Tất cả những việc đó đã khiến tôi nhận ra một điều là chẳng những anh không còn thương tôi nữa mà lại còn đang rất ghét tôi... Và như vậy tôi biết rằng tôi không nên nói thêm gì nữa cả, tôi không muốn cái hố sâu đã có giữa chúng tôi càng sâu hơn...
Không ngờ mọi việc giữa chúng tôi lại kết thúc vô lý như thế này... từ đầu đến cuối có lẽ tôi chỉ làm một điều sai duy nhất là đã thương anh, cho đến bây giờ vẫn vậy... dù anh đã đối xử thât tệ với tôi nhưng mỗi khi nghĩ về anh tôi vẫn cảm thấy ngọt ngào... anh Dz có lẽ nhận ra tình cảm của tôi dành cho anh qua những lời lẽ của tôi... dạo sau này có lẽ vì anh nên tôi thường viết cho anh Dz... nhiều khi chỉ đùa nhưng cũng khiến đỡ nhớ anh phần nào...
Trời, sáng nay đang cảm, đầu óc rối bời tôi viết lan man quá... bây giờ lại chợt nghĩ đến chuyện của mình bắt đầu bằng việc đọc hai bài thơ của anh... và chấm dứt bằng việc đọc hai bài thơ khác... có lẽ anh đã không nghe nên đã không nói tiếng nào... những việc tôi đang làm dang dở có lẽ chẳng nên tiếp tục... bởi sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa...
Ước gì tôi có cái nút Delete giống anh nhỉ? Tôi sẽ click một cái nhẹ nhàng để xóa đi tất cả trong tim tôi những gì tôi đã trao và đã nhận... giống như anh đã làm... thì sung sướng biết bao nhiêu...
Dù muốn dù không, dù có kể vạn lời... thì tất cả thật sự cũng đã hết... adieu zeee... adieu di_di... adieu những ngọt ngào đắm say ngày cũ... như đoạn văn mà tôi đã viết cho anh và mang ra đọc để làm lời giới thiệu bài Mong Anh Sẽ Đến... với hy vọng anh hiểu... nhưng anh đã không... và sẽ không...
di_di
*
Tôi tìm mọi cách, mọi thủ đoạn để níu kéo anh trở về bên tôi khi tôi biết rằng anh đang theo đuổi một cô gái khác có nhiều tài năng trội hẳn hơn tôi. Tôi đặt điều và nói xấu cô ta với anh, tưởng rằng anh sẽ tin tôi nhưng không, anh lại càng xa lánh tôi. Mặc dù tôi email đến anh liên tục, viết những đoạn văn tình tứ lãng mạn, hát "love me tender" "viens m'embrasser" tha thiết tặng anh, diễn âm những bài thơ của anh rồi lồng nhạc Richard Clayderman mong làm anh cảm động. Tuyệt nhiên vẫn không hề có một hồi âm từ anh, hụt hẫng và đau buồn, lòng ghen tức nổi lên, tôi bèn viết những câu truyện đăng lên mạng, tôi hạ nhục đối thủ, người mà anh đang yêu mến, bằng cách cho cô ta nhập vai thành kẻ dành giật và thua cuộc trong tình trường ... Và tôi cảm thấy hả dạ vì tự ái được vuốt ve ít nhiều ... Thế mà khi đối diện với chính mình, tôi vẫn là kẻ bị anh bỏ rơi ...
*
En silence je t'aime, en secret je t'adore.
Tu as su me changer, j'ai appris à t'aimer.
Si un jours je meurs et que tu ouvres mon cœur
Il sera écrit en lettre d'or :
Je t'aime encore.
(Proverbes d'amour)
Tôi dùng bốn câu thơ anh dịch để viết một truyện ngắn, cố tình chứng tỏ cho mọi người biết là anh đã làm tặng riêng tôi. Trong câu truyện tôi phịa ra nhiều tình huống lâm ly, tôi đã tự "cố sát" mình, từ giã cuộc đời ảo, vì thiếu anh thì mọi sinh hoạt cũng sẽ không còn ý nghĩa ... Tôi cố tạo khung cảnh một khu vườn đổ nát, khu vườn mà mỗi khuya khi chồng tôi chìm vào giấc ngủ say thì tôi lại lật đật vào Yahoo chat tìm anh và nũng nịu kéo anh vào đọc và xem những công trình tôi làm tặng riêng anh mong rằng Anh sẽ thích, sẽ mê mẫn tôi mà tiếp tục giúp tôi những c/t nhạc kế tiếp ...
Tôi nhớ khi bắt đầu có cảm tình với anh vì anh quá sốt sắng giúp đỡ, không làm khó dễ hay đòi hỏi tôi như những anh chàng trước đó ... mỗi lần nói chuyện trên phone bàn công việc tôi thường lái qua chuyện gia đình rồi sau đó từ từ hé mở chuyện phòng the, tôi than thở về chồng tôi không biết chiều chuộng ... giả vờ ngây thơ để lôi cuốn, dụ dỗ anh phải chia sẻ cùng ... dù sao đi nữa tôi cũng đã thành công khi anh đã sa lưới tôi một thời gian ... Vườn Khuya, nơi hẹn hò của chúng tôi, tôi không cần biết tôi đã đưa đẩy anh phạm tội ngoại tình, miễn sao tôi lợi dụng được anh, hào quang trên thế giới ảo mới thật sự là chủ đích của tôi ... Tôi tiếp tục sống với Ảo Mộng ...
Sau một thời gian hẹn hò, bỗng dưng anh đổi hẳn thái độ, anh vẫn sốt sắng giúp tôi viết lời giới thiệu cho các tiết mục, nhưng tỏ ra cứng rắn không đáp ứng khi tôi đòi hỏi chia sẻ về phòng the ... rồi dần dà anh rút lui, yêu cầu tôi thay đổi cách làm việc, anh cho rằng làm các c/t Văn nghệ cần phát huy và đổi mới theo chiều hướng sáng tạo, cần những khuôn mặt mới cũng như tạo điều kiện cho người có khả năng tham gia, không nên ôm hết và tự mình dành quyền quyết định ... Tôi giận trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn đóng kịch chiều ý anh ... sau khi người khác thay anh giúp tôi một thời gian tôi mới cảm nhận được sự sốt sắng ở anh ... tôi có chủ ý cố tình làm cho anh ghen khi thấy tôi tình tự bên cạnh người đàn ông mới đang phụ tôi công việc sân khấu ... Anh cũng chẳng thèm bận tâm, tôi liền email và phone cho anh, nửa năn nỉ nửa hù dọa sẽ bỏ đi ra khỏi sân khấu ... Giả tâm của tôi cũng đã thành công khi anh bằng lòng giúp tôi thực hiện c/t cuối với 2 điều kiện: một, là giúp tôi khép cánh cửa sân khấu của tôi trọn vẹn và đẹp. Hai, là tôi sẽ vĩnh viễn ra đi không bao giờ được trở lại đúng như lời tôi hứa nếu anh nhận lời giúp hoàn thành c/t cuối.
Vậy là tôi ra đi bằng một lý do rất chính đáng "đi làm ăn" thay vì lý do "thất tình" ... Khoảng sau một tháng theo dõi anh, thấy anh vẫn an nhiên sinh hoạt trên các diễn đàn, tôi lại nảy ra ý định tìm cách liên lạc và bằng mọi giá phải dụ dỗ được anh trở về bên tôi ... Tôi email và gọi phone cho anh bảo là emergency, để bắt buộc anh phải nói chuyện với tôi ... Khi được anh liên lạc, tôi nũng nịu than thở về cục bướu ở bầu ngực, để mong làm anh động lòng mà sẽ chăm sóc tôi ân cần ... Được voi đòi tiên, tôi dụ anh trở về sân khấu trước đây để sánh vai bên nhau như ngày cũ ... Tôi đâu biết rằng anh thừa thông minh để đọc rõ tất cả manh nha dã tâm của tôi ... Anh chỉ nói vỏn vẹn một câu rằng : "Anh sẽ rất khinh thường người không giữ lời hứa" và cũng từ đó, anh cắt đứt hoàn toàn mọi liên hệ với tôi ... mặc tôi vẫn thèm thuồng lôi kéo ...
Hào quang thế giới ảo cùng với việc sợ mất chỗ đứng, sợ tên tuổi bút hiệu của mình chìm vào quên lãng, thêm nữa tôi muốn chứng minh với anh, tôi vẫn tìm được một sân khấu mới khác để tiếp tục diễn các vai, tôi sẽ dùng giọng của mình để tự đánh bóng các câu chuyện của tôi ... Tôi đã không u mê để giữ một lời hứa không trung thực khi cần thiết để phủ dụ những người đàn ông đến bên tôi ...
*
Tôi nghiệm ra một điều dù có khi đã muộn "vỏ quýt dày móng tay nhọn" ... Buổi đầu hợp tác, tôi biết rõ anh nhỏ hơn tôi vài ba tuổi nhưng tôi vẫn đõng đa đõng đảnh xưng "em" ngọt xớt mỗi khi chat hay nói chuyện phone với anh ... anh và tôi đều lợi dụng nhau cho chủ đích của chính mình ... Tôi dùng anh để cảnh cáo những người đàn ông đã giúp tôi trong quá khứ rằng họ bỏ tôi đi tôi vẫn dư sức tìm được người khác hơn hẳn thay thế họ, còn anh lợi dụng tôi để phô trương, để tôi đưa tên tuổi anh lên cao hơn, mượn sân khấu để anh có thể thu hút hấp dẫn khán giả mà đặc biệt là các cô .
Anh gởi cho tôi nghe nhiều bài hát mà anh chọn lựa rất kỹ càng ... "Sometimes when we touch" , "I've got to get a message to you" , "lady in red" ... Tôi hãnh diện đem khoe với bạn bè và đinh đinh tự tin rằng anh thật sự yêu tôi như dòng chữ "zyd" anh vẫn ghi cuối email khi gởi cho tôi ... sau này khi không còn mặn nồng với tôi , anh đã chỉnh sửa ghi chú để tặng những bài hát đó cho cô gái khác, anh làm tôi mất mặt nhưng tôi vẫn cố vớt vát tìm lý do để biện minh rằng cô gái đó rồi cũng sẽ cùng chung số phận giống tôi ... Cuộc đời là những đổi chác kiếm lợi nhuận ... Anh mồm lanh mép khéo khi chào hàng, tôi tham lam như con thú săn mồi lạ ... thì rồi tôi cũng phải trả giá xứng đáng cho những chuyến hàng ngoại tình ...
di_di
Ảo Mộng Tàn
( nguồn đặctrưng.net )
.....................