THẾ GIỚI ẢO VÀ TÌNH THẬT
.
Chửi .. .. Úi trời .Chửi là cả một nghệ thuật rất cao độ . Ai cũng biết chửi và chửi tùy theo trình độ . Kẻ hạ cấp thì có nhiều ngữ vựng - Thí dụ như : - ĐM nó . Làm phách . Nghèo mà ham ! .. Ok . Uí trời ! Kẻ trung cấp thì mánh khoé, liếc mắt và chơi chữ : - Dời ! Trưởng giả học làm sang . .. Kẻ thượng cấp thì khác : - Tôi coi bạn như cái bóng - Vật vô hình ! .. Úi trời ! Có hơn 2000 cách chửi . Chửi bằng ngôn ngữ kiểu nói . Chửi = ngôn từ của văn học . Chửi bằng thư nặc danh hoặc cao hơn là lấy tên giả kiểu ném đá dấu tay ... .. Ở những diễn đàn net ( không là diễn đàn văn học ) thì có nhiều cách để chửi - Cho dù lắm khi chỉ vì ngứa mắt,ngứa mồm hoặc là ganh nhau vì một bài viết,một chủ đề . Thí dụ viện dẫn : Ta lấy một cái tên khác,chạy vào thọt ,thọt gậy vài phát rồi ta biến Ta cầm đỡ, cầm nhầm một cái nick của kẻ mà ta đang ghét và chơi trò bẫy ngầm cho chúng nó đập nhau vỡ đầu . .. Ui ui ! Bạn tôi,cựu ký giả người Hoa,tham gia một diễn đàn chính trị,đập nhau ỏm tỏi . Ức quá, anh viết bằng hoa ngữ cho kẻ kia :" Đụ má mày. Thằng hạ cấp ". Ơi ! Ơi ! Tôi thấy hết ý kiến . Bây giờ,tôi thử giả vờ để nóng máy và thử chửi bâng quơ : - Hây ! Tôi nghe mấy người đang rù rì nói là tôi lên các diễn đàn để viết và tán tỉnh các em . - Hây ! Cứ đồn đi . Nếu muốn tôi tán,tôi chỉ cần xin cho biết tên tuổi,tôi biết cách viết thư tình .. - Hây ! Chấm hết ! đăng sơn.fr
.
THƯ cho ẢO _____________________________________________________________________ " Ngày..... Tháng ..... Năm ..... Ảo à ! Tôi là ảo ,tôi viết thư cho Ảo . Ảo là cái gì ? Một nhà văn,một nhà thơ ? Một kẻ lấy một cái NICK để vào một hai diễn đàn trong mục đích riêng của mình ? Ok . Vậy thì tôi viết cho ẢO : - Người ta có cảm tưởng quen biết . Người ta giao lưu ,qua lại góp ý và viết thư cho nhau rồi thân thích . Ta muốn gì ở nhau ? - Một tình thân ? Một tình yêu từ khoảng cách ? Ta nói gì ? Viết gì cho nhau ? Ta có thể nói về việc làm,gia đình,xã hội và cả chuyện Sex..... Nói về tình yêu ư ? Ta nghĩ,ta tưởng ta yêu nhau - Trìu mến lắm ( cho ngày qua ngày ) Ta đòi gì ở kẻ kia ? Trợ lực,trợ giúp về tinh thần hay vật chất ? Trời ạ ! Ảo là gì ? Là không thể sờ mó như cánh gương . Vậy thì : Ảo ơi ! Ta ! Chúng ta là ảo mà thôi " đăng sơn.fr
.
KHÔNG VÀ KHÔNG .. _______________________________________________________
Tôi thấy không VUI dù cho là cố gắng để vui .
Tham gia ở nhiều diễn đàn viết,thấy nhiều người viết nhã nhặn,tử tế và cùng lúc cũng thấy nhiều cảnh nực lòng, nực cười .
Lời nói có thể là gió bay đi . Chữ nghĩa thì trơ trơ ở lại . Có một số người dùng các diễn đàn như một công cụ để bôi nhọ,châm chích nhau từ một chuyện riêng nào đó .
Chuyện lẽ thường mà thôi .
Trong vài ngày qua,tôi nhận được một bài góp ý ở một diễn đàn trẻ mới thành lập trong chủ đề mang tên VIẾT ĐỂ LÀM GÌ - Bài viết của một người trẻ,viết khá hay . Buổi sáng vào đọc ,mới thấy - Buổi chiều vào trở lại thì thấy biến mất .
Hôm nay .
Vào một diễn đàn khác ,tôi thấy có vài sự kiện tranh chấp, ghé viết vài lời hòa hảo can gián theo kiểu ôn hoà . Mới đó,chiều đi làm về,trở vào đọc thì thấy cả chủ đề ấy biến mất mà không hề thấy một lời thông báo ( ! )
Chuyện gì đã xảy ra ?
Thế nào là tự do ngôn luận theo một chiều hướng biết tôn trọng lẫn nhau ở một đất nước dân chủ ?
Thế nào là cái quyền được gióng lên một tiếng chuông phản hồi ?
Ở thế giới Net đa dạng,mỗi cá nhân nên ứng xử như thế nào để chứng tỏ là dù có lấy một cái Nick ảo,ta vẫn phải giữ sự nhã nhặn và xử dụng đúng mực văn hóa ?
Cảm thấy không vui . đăng sơn.fr
.
B
ỤP hay HÚC ? Nhận thư cô bạn nhỏ . Cô than phiền : " ..... Họ đang biến diễn đàn thành một cái rạp hát diễn hài . Ở ngay trong chủ đề thơ của em,họ vào nhí nhố .... Có lẽ em sẽ rời diễn đàn ấy .... " Tôi im lặng khi cô bạn xúi dại tôi vào đọc để viết thêm những bài Húc dưới tên Ngụy Húc . Nể tình cô em quá nhạy cảm ấy. Tôi viết tàm tạm ( nhưng lòng không vui ) : CHUYỆN LINH TINH . ______________________________________________________ . BỤP . ' Tao bụp mày - Mày gõ tao - Tao giận,tao chửi mày là đồ " Vô Văn Hóa " ... Sáng ngủ dậy,mở net, đọc nhầm những chuyện linh tinh như thế giữa những người viết với nhau ở một diễn đàn học thức . Sau câu viết kiểu choảng nhau như thế,có tên khác vào viết kiểu tháu cáy,đâm thọt ,đổ dầu để xem họ tiếp tục húc nhau và bụp nhau bằng chữ . Đọc lướt xong - thấy sợ - Thấy thèm húc, thèm bụp . Mà thôi . Chữ nghĩa thì nên quý trọng . Không phải để viết chuyện tào lao,linh tinh . Tội nghiệp chữ . đăng sơn.fr
.
NHẠY - Khi đổi trời - Vừa mưa đó rồi nắng đó,người ta nhảy mũi cảm gió ,nhức đầu . Chuyện thường mà thôi . Gió thì mặc thêm áo để tránh gió . Đang nắng mà trời mưa ập xuống thì mình né vào mái hiên chờ tạnh mưa ...
Đơn giản thế thôi .
Vào một diễn đàn ,tìm điều hay ho để đọc . Buồn buồn thì tìm những chủ đề có tải nhạc mà nghe ( nhiều người chọn những bản nhạc rất hay để tải lên như một chia sẻ về thế giới âm nhạc ) _
Ở mỗi chủ đề của chữ viết,hình ảnh,âm thanh là một thế giới riêng biệt . Thích thì ghé lại đôi ba lần,thấy chủ trang viết lịch sự,nhã nhặn,ân cần thì ta có thể để lại vài lời thăm hỏi ,cảm ơn .
Thế giới của net cũng y như thế giới thật của một xã hội thật ngoài đời :
Những ngôn từ,những bộ mặt có sự thành thật và có sự giả dối màu mè . Có khi thấy thế mà không phải thế . Sự chân thật là điều quý với một vài điều kiện là cần thật sự bền vững với năm tháng .
Cũng có khi .... Đang mưa,rồi nắng . Cũng lắm khi mưa nắng hiện rõ trên một cung cách không bao giờ vững vàng để có thật .... Mưa nắng làm sổ mủi ,nhức đầu,những tấm lòng không có thật cũng làm sổ mũi ,chóng mặt .
Tôi không đội nón,che dù ở những chủ đề viết của mình . Tôi ghét những cái mặt nạ bình phong . Và tôi đã tìm được một thứ thuốc tiêm chích ngừa để dày dạn hơn khi muốn diễn đạt và một khi đã đặt rõ ràng những ý tưởng của mình trên mặt chữ thì tôi không trở lại để xóa bài viết ( trừ một vài trường hợp trở lại để xóa bài viết ở một trang nào đó vì quá thất vọng về tình giao lưu với một kẻ mà mình ngỡ là nhã nhặn thành thật ! ! )
Dùng sự nhạy cảm của tâm hồn để viết - Ok . Nhưng nhạy cảm với điều bạc bẽo thì KHÔNG . đăng sơn.fr
( Viết ở đây vài điều cần viết để trả lời một cách gián tiếp cho một người viết mà tôi hằng quý mến )
. CHÀO & HỎI . ________________________________________________________ Đôi khi , những câu của người xưa dạy rất đúng . Sống ở thời đại mới,cho dù với tất cả sự tiến bộ vượt bực của nền kỹ thuật,ta ngẫm lại những câu châm ngôn,những ngạn ngữ để đời để thấy mình thấm . Có câu " Tiếng chào cao hơn mâm cỗ " - Câu này xưa lắm rồi. Vậy mà thấy đúng và thích . Khi chạm mặt nhau, khẽ một nụ cười , một tiếng chào ( tay bắt mặt mừng ) ,tôi luôn yêu thích những bàn tay chìa ra,mở rộng và cách bắt tay rất chặc chẽ chân thành khi mắt nhìn vào mắt nhau . Khi đã chào hỏi nhau xong thì những câu chuyện được bắt đầu . Bên cạnh những sự chân tình ấy, ở chỗ này chỗ kia,tôi cũng gặp những cung cách khác ở cách chìa bàn tay lỏng lẻo ,ơ hờ và khi bắt tay thì ánh mắt họ quay đi,ngó hờ hững vào chỗ khác . Người đối diện với mình là ai ? Họ xử sự như thế nào trên phương diện giao tế hàng ngày ? Đó là những thắc mắc nhỏ nhoi của tôi vào lúc đầu thời xưa . Ngày qua ngày,có lẽ cuộc đời làm cho mình chai lì,sạn sỏi hơn . Họ chào hỏi ngượng ngập,ơ hờ hay không là chuyện của họ . Nếu họ thật tình ,niềm nở thì mình đáp trả bằng sự thiện cảm,còn không thì cứ quay đi . Nói sơ qua ở các diễn dàn mình đã và đang sinh hoạt thì cũng thế . Sau màn hình,trước màn ảnh là những con chữ ,khi đọc một chủ đề,một bài viết mà thấy có sự hợp lý,nghiêm túc hoặc vui vẻ thì mình vào viết vài lời chào hỏi hoặc góp ý . Có khi trở lại thì thấy lời viết của mình rơi vào một " Khoảng Không " . Viết bằng lời chân tình là một cách chào hỏi . Người ta lờ đi là chuyện của người ta . Có vài cách để " đáp trả " cho hành động thiếu nhã nhặn ấy : Mình cũng phớt lờ đi , không bao giờ trở lại đọc nữa . Hoặc là mình trở lại,tìm câu viết đã góp ý ( hay chào hỏi ) của mình và ấn vào nút xóa ( Khi đã XÓA rồi thì không nuốc tiếc - Là quá khứ ,dĩ vãng - Rồi quên ! ) Giữ một mối chân tình phải dùng thời gian . Cắt bỏ sự thân thiện chỉ là một câu trả lời của thời gian . Và thời gian trôi - Trôi - đăng sơn.fr
.
CHỮ - Cảm hứng là điều cần thiết cho việc viết lách . Viết theo một kỷ thuật viết thì cần thiết là phải có sự tự chủ để tập trung hẳn vào đề tài viết . Viết lan man không đầu , không đuôi là viết theo kiểu " tản mạn " . Tản mạn theo đúng nghĩa của sự lang thang , không chủ định . Nếu mình thả nổi tâm tư như một dòng nước cuốn bèo dạt mây trôi thì có khi dòng chữ của mình chỉ là đôi chốc bềnh bồng ( thả lỏng ) Tôi không thích cho lắm chữ '' thả lỏng " như thế . Thả lỏng mình không có nghĩa là cứ vớ cái gì là đọc cái đó . Vớ ba cái quảng cáo đầy màu sắc,đầy giá cả đại hạ giá để khiến mình nổi cơn thèm muốn, lại chạy ra chợ, ra tiệm vác về dăm ba thứ không cần thiết, để sau đó,nghĩ lại thấy vô bổ ( Không có chúng, mình không chết ! ) Đời sống,công việc làm có quá nhiều áp lực . Có những ngày, mình tưởng, mình thấy thời gian như bó cứng lại. Chạy đầu này,đầu kia, nhìn, ngó những người vừa ăn,vừa chạy . Nhìn và nghe những câu quen quen : '' Tôi không có thì giờ " " Tôi quýnh,tôi quáng ".....Tôi và ..... Tôi, Tôi . Ừ - Thì tôi , những cái " tôi " góp lại thành một tập đoàn , một xã hội , một cung cách văn hóa cảm nhận phong trào . ( Tôi phải nghĩ, phải làm cho giống người khác , nếu không thì tôi bị đào thải ) . Đôi lúc, lẩm cẩm phát phì cười : Té ra mình bị biến dạng thành người máy hoặc thành những kẻ tiêu thụ ,chạy theo kỷ thuật marketing của những tay có bằng cấp trong lãnh vực quảng cáo đánh mạnh vào thị hiếu .... Có cách nào thoát ra khỏi khuynh hướng bị ám thị ấy không ? Có chứ . Một vài ba cách : Định tâm, định huớng,định thần . Giữ yên mình và tìm những điều hay ho ( có thể ) để đọc . Đọc gì ? Chẳng lẽ vào đọc ở một diễn đàn, tìm một cái tên, tò mò, mở lý lịch xem và rơi mắt vào chỗ ghi đề tâm trạng của một thành viên mới : - Chữ ghi : -Giới Tính : Nữ . Tâm trạng : Muốn có Người Yêu . Ngộ ! Lạ ! Người yêu theo kiểu nào ? Thật hay giả ? Sao không tạo và tìm người yêu ở đời thật của trần gian hiện hữu . Chữ nghĩa trên những trang Webs có phải là một món đồ chơi ? Thôi mà . Đùa giỡn như thế để làm gì ? đăng sơn.fr
( Viết sau khi đọc - Bổ và vô bổ )
.
___________________________________________________________________________
VĂN CHƯƠNG ẢO MỘNG Đây là một chủ đề oái oăm , nhiều ớt, nhiều mắm tôm và có vị thuốc súng pha vào bữa ăn .
Tôi cần thật tình cho dẫu là bị oán, bị ghét . Lắm lúc, ngồi gõ chữ sau khi đắn đo,tôi muốn mình hiền lành, dễ thương như một bài thơ tình viết từ thời trung học .
Thế nhưng ( ........ )
Thử đề nghị với bạn vài điều : * Nếu bạn muốn cảm thấy nhẹ nhõm, thư thái ,ngọt dìu dịu thì bạn có thể chọn chủ đề mùi mẫn thơ tình để lâng lâng cảm khoái . * Nếu bạn muốn đỡ căng tâm trí thì hãy mở You Tube để chọn những bản nhạc tình ( Vì tình yêu là thuốc an thần làm dịu đi đời sống ) . * Nếu ( Còn rất nhiều những chữ Nếu khác , tôi xin để bạn chọn lựa theo ý bạn ) .... Bây giờ tôi có thể viết . Cầu xin cho mình viết với sự dịu dàng : Gặp bạn ( bè ). Ở vài buổi tiệc, có người bạn rất học thức nói : - Ông quả thật là kẻ khốc liệt . Hung hăng ! - ...... Giê Su Maria ! Lạy chúa tôi . Khốc liệt . Hung hãn theo vấn đề nào ? Có phải là nói thẳng với người đối diện điều mình nghĩ . ? Sai hay đúng cũng phải nói . Nhìn vào mắt mà nói . Nếu tôi không ưa bạn vì một lý do phải chăng thì tôi nói là không ưa - Mắc gì tôi phải giả dạng màu mè lấy lòng bạn ? Màu mè để có thêm một bữa tiệc để nghe bạn châm chích ngang dọc, để nghe bạn bàn bạc về các vấn đề chính trị mà không dựa theo một sự cởi mở, hiểu biết,nhận thức quanh vấn đề ? Lẽ gì, tôi phải chịu đựng bạn chứ ? Tôi không thích cách pha màu bịa chuyện . Không hiểu, không biết thì nói là Không Biết và chấp nhận điều khác biệt về chủ kiến . Uốn lưỡi 7 lần trước khi nói ư ? OK . Ta cần thì giờ để không nói và suy nghĩ . Vài lần, nghĩ ngợi xong, tôi nói với bạn và cái ông cựu thầy giáo kia : - Ở đây, trên bàn tiệc, có hai lão mà tôi khó ưa . Lão ấy và bạn im lặng . Tôi thấy mình quá đáng . Tôi cười . Tôi mích lòng bạn nhưng tôi không hại bạn . Chả thà là như thế . Về đến nhà, nàng nhà khều , khều : - Anh quá đáng . Đừng nói chuyện mích lòng . Phải rồi . Em nói đúng . Mích lòng vì khều và đụng phải những cái kho đạn, kho mìn nổ tung . Họ nhìn đời, sống đời bằng cái muốn và cách lách luồn ,cao vọng của họ . Họ chỉ trích và lằn nhằn làm anh nhức đầu . Họ vào Net để đọc những bản tin thêu dệt về ca sĩ . Từ một bài đăng tải theo kiểu bới móc hạ nhục đời tư ca sĩ và họ tin chắc chắn là như thế . Họ đọc gì ? Suy luận như thế nào ở một cách hành văn kiểu ấu trĩ sai bét về ngữ vựng,văn phạm . >? Và người chủ trì diễn đàn bản tin văn nghệ văn gừng ấy đã làm gì trước những lời đăng tải hại danh dự và phẩm giá của người khác ? ! Ta có chắc chắn là bài viết đó là trung thực ? Hay chỉ vì ghen tuông để căm tức và trả thù ? Chữ nghĩa như thế, cung điệu viết như thế chỉ là trò cười của giới hạ đẳng . - Có ai bắt mình phải đọc đâu ? - Nhưng họ bắt mình nghe . Nghe xong , nên đọc để tìm hiểu thực hư . Sự thật có nhiều bộ mặt . Phải rồi - Đâu phải chữ nào cũng thuộc loại văn chương . Có những chữ có cái nghĩa rất bẩn trong lòng người . đăng sơn.fr
.
NỘI TÂM & NGOẠI CẢNH . Khi chụp ảnh thì cần ánh sáng và độ contraste ( mạnh và nhẹ - yếu ) Khi chụp ý nghĩ - nội tâm - ta cần điều chi ? Ngoại cảnh là cách trang sức, chưng diện áo quần,giày dép . Nội tâm thì trần truồng như một sự chân thành . Ở vấn đề tâm lý, mọi sự thật đều có góc cạnh ánh sáng riêng . Làm cách nào để bắt nguồn ánh sáng ấy là một việc không phải dễ . Nhưng, tôi yêu thích nguồn sáng chân thực ấy . Không võ trang - Không màu mè ảo dạng . đăng sơn.fr
- đãxưanhưbâygiờ
( mientaongo.net )
.
NGHỊCH CHỮ .
( thư ở không xa, chẳng gần )
BuổI chiều sửa soạn rơi tối , anh mở máy định viết một bài viết ngắn về Việt Dzũng thì anh nhận được lời thăm hỏi và lời chúc giáng sinh + năm mới của em .
Ngộ !
Anh hơi ngạc nhiên chút đỉnh khi trả lời em bằng chữ " ngộ - ngộ ! "
Em phang nhẹ vài cái chấm hỏi, chấm than :
- Sao kêu là " ngộ " chứ ? Bộ muà lễ, chúc anh vài câu giáng sinh , năm mới không được sao hả cái ông anh khó tính kia ?
- Ai nói cô là anh khó tính ? Mắc chi mà mất công chúc anh ?
- Úi trời ! Không khó tính sao lại vào xóa bài viết ở phần góp ý của tui ?
- Cấm em xưng Tui . Anh xóa vì em lờ anh . Anh ghét những kẻ không trả lời khi ai có lòng ghé thăm hỏi .
- Dị mà nói là không khó tính - Thấy ghét . Em chưa thấy ai cà chớn như anh . Uh ! Uh !
- .....
Chẳng bao giờ biết măt mũi em ra sao . Hơi đâu mà anh cãi cọ với em .Chẳng lẽ anh nói chuyện với một con ma người viết chứ ?
Ngày xưa lắc, xưa lơ , anh đọc em ở vài bài viết , anh thấy khó chịu ,anh tò mò xem con nhỏ này viết gì khi kể về những cái vi vu mờ mờ ảo ảo trong những câu chuyện tình không ra tình,thật không ra thật .Bẳng đi một thời gian, em nhảy vào trang viết ở chủ đề đáng ghét mang tên " Thế Giới Ảo và Tình Thật " của anh,em vi vu vài đường lả lướt ....
Ngộ ! Ngộ !
Ngộ như thế mà ngộ . Ngày khác, thấy em cõng vài bài thơ kiểu thơ tình cà nháo của anh vào tủ sách thư viện với cái quyền hạn chọn lọc nào đó của em . Em có lòng è cổ vác chữ nặng nề thì anh cám ơn .
Anh cám ơn cho ra vẻ tử tế vì sự nhân đạo ấy và hỏi : em là ai ? Mặt mũi ra sao ( để xem có giống con ma nhỏ nào không ? ) Em trả lời : " Chẳng ai biết em là ai, chẳng ai thấy mặt mũi em ... Chỉ cần biết em là người thích viết ba cái loăng quăng cho đời đỡ buồn mà thôi " .
Ừ - Thì kệ .
Thời gian trôi, trôi . Em biến mất .
Anh vẫn thả rong chữ nghĩa chạy chơi như kẻ lang thang .
Cứ thỉnh thoảng, em trở lại, khều khều,cọ quẹt với lời chúc mừng giáng sinh , năm mới .
Chúc anh để làm gì ? Anh có biết ai là ai, em là ai . Nhưng dù sao đi nữa, anh cũng biết cám ơn em trên một dòng chữ .
Một năm lại sắp hết rồi . Anh chẳng có gì để chúc lại em ( và hình như anh ghét sự chúc tụng khách sáo như chúc cái vách tường một bóng, một hình ngây ngây đứng với năm tháng rong rêu ) . Năm nay, lần này,anh phá lệ : anh tặng em chữ " Ngộ " ! Ngộ như thế mà thôi .
Ngộ mà thấy vui vui . Thôi thì cứ vui .
đăng sơn.fr
( ViếtĐểCámƠnMộtLờiChúcTừXa )
_______________________________________________________________________________________________
. Có Phải là Một Chuyện Tình ( ? ) Đọc một vài điều , đặt dấu hỏi vì vừa đọc được một vài điều ở thế giới chữ của Thơ Văn - Đọc xong thì thấy nhức đầu, nhức mắt với những cái hỡi ôi . Ơi Trời ! Người ta đã lạm dụng chữ nghĩa - Lạm dụng diễn đàn để tả oán, tả tình sau một cuộc tình . Tình lăn ra chết thì dùng chữ như lời tả oán thóa mạ nhau . Đọc thử cho biết . Biết thế nào là Tình Ảo và Tình Thật . Đọc xong , ngẫm nghĩ . Ngán ngẩm để có thêm điều để viết . Họ là những ngươi làm thơ, họ quay cuồng với những thương thương nhớ nhớ . Rồi họ đã vì cả trăm những lý lẽ để lôi nhau lên web và sẵn sàng hạ gục nhau với câu " Không Đội Trời Chung ".... và ký tên là Vợ - Là Chồng . Ơi ! Ơi Trời ! Đọc xong - Thấy tội cho chữ và nghĩa . Chợt dưng, tôi bỗng ghét cay đắng những cái ảo hình, ảo dạng trong đầu những kẻ mệnh danh là nhà thơ . Tội ! đăng sơn.fr
( ĐãXưaNhưBâyGiờ )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2013 22:03:30 bởi dang son >
.
CHUYỆN
như GIẢ VỜ .....
___________________________________________
Đây không phải là câu chuyện cổ tích .
Vì bây giờ là gần đầu năm 2014 nên chuyện cổ tích sẽ không hợp thời để kể nữa .
Tôi muốn kể cho bạn nghe vài mẫu chuyện kiểu mới - Kiểu Giả dụ - Giả tỷ . 1. GIẢ tỶ 1 / Giả tỷ đi , như thế này cho vui :
Chiều nay là chiều chủ nhật,bạn đang rảnh rang . Trời bên ngoài đang mưa gió ì ầm . Bạn thấy trống rỗng trong tâm hồn . Xem Tv mãi cũng chán vì ba cái phim hình sự đánh đấm quay đi quay lại .Bạn nhớ bạn ,nhớ bè mà cứ bốc phone gọi bạn thì chỉ nghe tiếng máy dặn để lại messages .
Để lấp đầy khoảng trống không trong đầu óc, bạn ngồi vào bàn, mở pc thử lướt tìm vài diễn đàn để đọc ( gọi là để giết thời gian ) ,chợt ánh mắt bạn ngừng lại ở một chủ đề thơ tình . Thơ có vẻ da diết kiểu cọ ( thí dụ ở một chủ đề toàn mưa rơi như " Những Buổi Chiều Còn mưa " chẳng hạn ) Thơ nào chẳng là thơ , nhưng ...
Còn tùy thuộc vào mức độ nhạy cảm riêng mà ta hợp với dòng tâm trạng để một là dửng dưng , hai là rung động buồn bã ..... Thơ hay văn để giải trí .Đọc đi .Đọc chốc lát rồi quên bẵng đi cho được việc . Vậy mà thi thoảng, có người họa qua họa lại ,ngày này qua ngày khác rồi kết thân, rồi tưởng là mình yêu nhau . Nếu bạn không nằm trong trường hợp ấy thì tôi chúc mừng cho bạn .Nếu bạn nằm ở mức độ lậm và không còn biết đường thoát ra để thành kẻ tình nhân của chữ nghĩa thì tôi xin chia buồn cùng bạn . Để biết tại sao tôi phải mất thì giờ chia buồn cùng bạn thì xin ghé mắt đọc lại một trong những bài viết từ chủ đề T.G.A và T.T này . Có thể bạn sẽ hiểu tại sao ....... 2. Giả dụ 2 . Nếu một ngày nào đó, vì quá thích đọc, thích viết và tìm được một vài tâm hồn đồng điệu , bạn kết thân và bạn sẽ định hướng, định nghĩa ra sao trên mặt tình cảm để đối diện với những cái thật nhất trong tâm hồn mình ? Bạn có nghĩ là mình đang có một người yêu trên mạng để khác hẳn với một người yêu ở đời thường .? 3. Giả dụ hay là Giả Tỷ . Viết đến đây thì tôi bị khựng chữ . Cuộc đời và công việc quá thật của tôi sau một ngày làm việc đã làm tôi mờ mắt . Đang thèm một giấc ngủ , thèm nằm mơ để có một giấc mơ đẹp . Ngày mai, thức dậy, sờ sững và nói với đời thật trần gian : Đừng giả dụ, giả tỷ quá nhiều . Đời trần gian không thích chữ giả dụ. Đành thế mà . đăng sơn.fr
.
MỘT VÀI K Ỷ N I Ệ M ở Phố Cũ . Ngày xưa : Có cái cô kia đọc xong bài, vào viết góp ý : .... " Hay thật! Đọc những gì ông viết em cảm thấy hay như đang đọc một bài ký sự,một bài tản văn ..Ngoài những lúc đưa lên định kiến,các bài đăng của ông rất dịu dàng,ngọt ngào và bình thản.Ông có hơi nặng lòng với đời sống tình cảm đang diễn ra trong mình,cách ông bày tỏ cuốn hút,dễ gây rung động cho bất kỳ ngưòi con gái nào nhưng chắc chắn với họ ông chỉ coi như tri kỷ,bảo đảm sau ông đang có một ngưòi phụ nữ luôn là chỗ để ông quay về.Nói cách khác,ông là một người đa tình nhưng có trách nhiệm!!
Chắc ông sẽ thắc mắc: Ồ ,cô nhỏ này là ai mà hay thích nhận định người khác quá vậy ? Và ông cười vì đôi khi những lời nhận định khá ngây ngô,đôi khi cảm thấy khó xử : tại sao người ta lại nói mình như thế ? Có thật mình là ngưòi như thế không ?' Và chắc chắn ,chúng làm ông nhìn lại mình.Em không bao giờ đọc một cách trọn vẹn những bài viết dài nhưng một thoáng thôi,em đã thấy ông có chút thay đổi trong cách viết của mình ( theo hướng tích cực ),ông biết ??? Profile ông ghi rằng ông làm nghề buôn bán ...nhưng nếu ông muốn kiếm vài đồng lẻ bằng nghề viết lách ,em nghĩ no problem.Ông đang sở hữu một đời sống tinh thần mà nhiều ngưòi ngưỡng mộ.Không khó hiểu khi một người như chú Đông Tà lại chỉ dừng bút bằng những lời khen và xem mình như một độc giả.Qủa thật như vậy,người vào topic của ông phải suy nghĩ thật kỹ trước khi góp ý vì ko muốn nó sẽ làm đứt đoạn mạch cảm xúc cũng như cấu trúc topic của ông. Em thường viết và làm một cách phóng túng vì luôn quan niệm cái gì đến sẽ đến nên nhiều khi gây ra những hậu quả mà khôngbiết cách sao khắc phục. Xin lỗi vì một vài nhận định của em đã làm ông nhức nhối,nếu có thể em sẽ sửa lại những chữ như kiêu ngạo,..bằng tự tin và bản lĩnh,nhưng ông nhớ nhé,ko được gọi female bằng "cô" vì nó nghe vừa xưa,vừa lạnh lùng.Nhóc,nhỏ và em ,dễ thương và ngọt ngào hơn nhiều. Ông biết không ? Viết cho ông vài dòng ,em cảm thấy ngại lắm đó vì như thấy mình là một cô nhóc lạc giữa một nơi dành cho những người trí thức và bỗng nhiên cất tiếng.. Hihiii,nhưng mà vì biết rằng ông sẽ nói : " oh,dont serious! You" re very welome here ! " nên ... ** Cách xưng hô ông và em có thú vị ko ông? Vì cách xưng hô của ông bỗng nhiên làm em liên tưởng tới một vài chuyện mình đã đọc.
Thôi,chào ông.Chúc ông luôn giữ được lòng thư thái để có thể tiếp tục có những bài viết hay trong những phút ngẫu hứng.
. Sài gòn, . NB Vài ngày sau cô nhóc mò vào viết tiếp : "" ..... ặc..ặc Mới mò mẫm đọc lại những bài viết cũ của ông,em thấy hỉu hỉu chút chút..Bữa mới đọc có một hai bài mà dám nhận định ngay (may mà nó đúng đúng,)nay có dịp đọc nhìu hơn một chút mới hay ông đúng là một đại cao thủ... Thui,rút...lạng quạng ông cho ăn đạn . À,thích đọc văn của ông hơn đó. Ông có viết truyện ko? Có thì đăng cho mọi người thưởng thức với vì thấy ông là người đạo TC(nhận diện qua chữ amen)mà lại trở thành triết gia thì ko nên. Dẫu sao tất cả cũng chỉ là thú vui tinh thần,chúc ông mãi như thế nhé,chúc mọi người ghé đây vui nhiều luôn ha. Bye bye N.B - 09/23/2007 Dĩ nhiên là mình phải trả lời, mỗi khi nhận được lời góp ý : Để Thử DỄ THƯơNG VÀ NGỌT NGÀO…. Người ta có nhiều cách để ‘’ Thử ‚’’ và „“ Cố Gắng ’’ : Thử có một ngày rất đẹp trong lòng mình. Thử nhìn cuộc đời và những gì diễn ra chung quanh nó một cách dịu dàng. Và …cố gắng vui vẻ,trung thực với lòng mình dù đôi lúc rất cạu cọ và lằn nhằn muốn ’’đấm đá ’’ một tí ! Tại sao thế ? ( Có lẽ bởi vì cái ’’ Tôi ’’ của mình hơi to,hơi quan trọng ! Chao ôi ! Tôi dễ thương,tôi đẹp quá.Chao ơi ! Tôi yêu tôi quá đỗi……và tôi muốn mọi người phải để ý và hết mực chiều chuộng tôi. Cứ thử nghĩ,nếu tôi là một tài tử,giai nhân điện ảnh hoặc một siêu sao ca nhạc,chắc tôi sẽ kiêu kỳ,nghênh ngang và sãnh sẹ dữ lắm ?!! Và chao ơi ! Đến một lúc nào tôi rơi xuống cái chỗ mà ngày xưa tôi đã khổ cực,khốn khổ bò càng để leo lên đài danh vọng,có lẽ cái ’’ Tôi ’’ sẽ đau lòng lắm lắm ?! Và ngồi bệt xuống lề đưòng để khóc nức nở ( và…..kịp nhận ra mình đáng ghét và tội nghiệp ) - Dữ không ? Tự nhiên lôi những cái “ Tôi “ xí xọn, đáng cười ấy ra diễn trò và làm khổ người đọc ? Sao không dịu dàng,thanh thản hơn một tí xíu.Cứ ngồi đó mà diễu cợt,chọc quê người ? Không khéo lại bị sỉ vả và ăn đòn ? Thôi nhé. Bây giờ tôi thử nhẹ nhàng, ân cần,dịu ngọt hơn để xem lòng mình có thoải mái hơn khi viết ? Vào đọc lại Chủ đề. Thấy vui và buồn cười. Cái ’’ Cô ’’ đã gọi mình bằng Ông và xưng Em dễ sợ chi lạ !. Cô ấy ( lại Cô với Cô ) có một cách viết ngộ nghĩnh khi đề cập về một cái“ Ông“ lạ hoắc ! Cô nhắn bảo không nên dùng chữ cô này ,cô kia ở bài viết vì nghe lạnh lùng,xưa và…. Nên thay vào đó chữ : Em,Nhóc,Nhỏ….. Có khó lắm không ? Thử xem . Cô Nhỏ ! Cô cứ tự nhiên và bạo dạn với cách viết và cách xưng hô của cô ! Vì ít ra,cô đã chịu khó đọc thoáng những gì tôi viết và cắn răng,nhăn mặt để hiểu người viết tí đỉnh. Cô nhóc biết không ? Tôi luôn biết ơn và biết điều với những người đã chịu khó “ nhai ’’ những gì tôi viết. Nhiều khi tôi đã thử lãng mạn và rất ư là dịu ngọt với người đọc, để mong lấy lòng họ. Tùy theo các chủ đề và theo một cấu trúc khá rõ rệt để trải lòng….. Và tôi đã sợ.Có nhiều cái ở đời này làm tôi sợ.Sợ đói,sợ khát và sợ …..không ai yêu mình.Sợ người ta nói mình yếu đuối …… Trong quá khứ,tôi đã viết và gởi đăng khá nhiều truyện.Viết xong , thỉnh thoảng đọc lại,tôi thấy mình…..ủy mị và làm cuộc đời này buồn hơn.Và tôi hối hận với những cơn buồn bã vô bổ của mình. Sorry ! Mà này.Cô nhóc ơi ! Tôi đã đến giờ phải ngừng và rời bàn giấy rồi. Xin ngừng (tạm) ở đây.Chúc cô vui,lém lỉnh và nhiều thứ mà cô mong muốn. ( 09/25/2007 ) .... Hôm nay, ngày cuối năm, ngồi đọc lại để thấy thời gian trôi quá nhanh đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2013 22:54:01 bởi dang son >
.
Nói..Hay KHÔNG NÊN NÓI ?*
Đây là một phần đất riêng - Rất riêng được tạo từ một phần đất khác -( Bắt nguồn từ Web NCD- Cái tên mà ngay từ đầu tôi đã không ham thích ! )
Nói thật và Nói thẳng - Tôi không tin tưởng lắm vào chữ Duyên giống như Duyên Phận hoạc Duyên Số vi tính mình không khoái đổ thừa tại Định mệnh hay Hoàn Cảnh ! Vào Web Ncd chẳng qua là nghe lời cô em gái HoaCỏMây ( tác giả của Bài Thơ : Anh có về Dạo Biển cùng Em ? )- Cô ấy là người từ Ncd chạy sang phần đất hoang vu của Mvatôi và cũng là ngươi đầu tiên trò chuyện,họa thơ,góp ý với tôi.( Kẻ viết một mình dưới ánh đèn và bóng tối của mình ) Sau đó là Cô T.Phượng Các vào Chủ đề Viết Để Làm Gì ? - Để trò chuyện chia sẻ vui buồn,ưu tư.... Đến tạm bợ bên NCD như một người Khách.Thấy vui,nên ở lại với thế giới chữ nghĩa và cũng thấy có nhiều phiền toái
Cô em gái CôNương,Hoa Cỏ Mây đã khuyến khích tôi ở lại để viết. Viết cái gì ? Viết để làm mình được vui ư ? Hay để thêm phiền lòng ?
Khi gõ như máy trên phím chữ và mỏi cổ,mỏi lưng..Tôi mong mỏi cho mình điều gì ?
- Được tán tụng như một kẻ có giáo dục và trí thức ư ?
- Được những fán hâm mộ và hùa theo ư ?
- Hay để tập tành Viết để được Nổi Tiếng và tự cấp cho mình cái '' Mac '' Thi sĩ,Văn Sĩ.....
Tất cả những thứ đã đề cập ở trên chỉ cái ẢO mà thôi.
Ở một Thế Giới virtuel- Sờ không được ,đụng không thấy này - ta nên định tâm như thế nào để diễn đạt tư tưởng theo một mục đích đã định và theo một nguyên tắc ?
Mỗi người chúng ta là những thế giới huyền bí Riêng.
Trong Cái Riêng thể nào cũng có một cái Chung .
Làm Thế Nào để những cái Riêng được tụ lại để trở thành một Mẫu Số Chung ?
Riêng nhưng không phải là định nghĩa của chữ Nhất Thể - Cô Lập !
Chung nhưng không có nghĩa là toa rập và bè phái.
Mỗi cái Riêng có những lý lẽ rất RIÊNG TƯ khi vào một Diễn Đàn Những Mẫu Số CHUNG vẫn có những cá biệt để một ngày tự nhìn thấy bản thể duy nhất của mình để tách rời ( Chủ Định hoặc Vô Tình ! Tùy ! ) Chữ viết có Linh Hồn riêng của Người Viết.
Viết để Nói hay Không Viết để được Nói ? đăng sơn.fr
.
độ ẤM ________________________________ Trở lại một diễn đàn xưa , nhận được dòng chữ của một cô bạn rất xưa ( cô đã rời Saigon để sống ở một nơi đầy giá băng mỗi lần mùa đông về ) -
Thấy chữ của cô viết :
" Đăng Sơn .
Mấy hôm trước anh viết còn vui và thú vị lắm sao hôm nay lại nhiều tâm trạng vậy ?
Em không đồng ý anh nghĩ như thế ,bởi vì những chủ đề anh lập ra là những tâm tình của anh sao laị bảo là không thích.
Anh không tin duyên số nhưng lại là người nặng tình cảm .Anh nặng tình với những con chữ.Những con chữ không thể tự mình bay vào blogs mà là do chính con người tạo ra.
Anh không tin vào duyên số nhưng duyên số vẫn là sự thật
.Khi em muốn chia sẻ, em mở laptop ra gõ bụp,bụp......rồi xong. Ai muốn nghĩ gì cũng được,thoát ra một cách nhẹ nhàng . Không phải em xem nhẹ người khác nghĩ gì mà là em biết rõ bản thân mình đang làm gì .
Chủ đề này em và mọi người cũng có góp phần ,Sau này anh đừng nói là không thích nó nữa nha " .
SN2012
------
Đọc xong, thấy mình âm ấm ( cho dù là đang làm bạn với ly cà phê nguội ngắt , cà phê ít đường có vị đắng ) Đọc xong , thôi nhìn ra khung cửa sổ để khỏi thấy bầu trời đông lạnh .
Mở máy, nghe tiếng dương cầm nhè nhẹ, thu góp một vài ý tưởng để chạy chữ trên bàn phím .
Viết để cám ơn một người bạn xưa , chưa bao giờ gặp mặt nhau, chưa bao giờ biết giọng nói của nhau ra sao nhưng vẫn thấy qúy nhau qua bao năm tháng dài từ một vài diễn đàn viết . Ngày ấy là cả một nhóm bạn hay vào các chủ đề của nhau để thăm nhau .
Có lúc, những người bạn viết ơi ơi, gọi nhau là băng đảng " xóm nhà lá " . Và vì sự vui vẻ ồn ào nên băng đảng tạo được chừng 7, 8 trự . Mỗi người có một nét riêng : - Kẻ thích âm nhạc thì tải nhạc và bàn luận về nhạc , kẻ thích đấu hót thì huyên thuyên chạy ra chạy vào trêu nhau ., Tôi thì chỉ thích chữ và thích nỗi lặng tĩnh sau những thoáng ồn ào nhộn nhịp .....
Ở trong nhóm 7, 8 trự ấy, họ từ từ khăn gói biến mất như sương khói ( không lời từ giã ) trừ cô bạn ( em gái ) tên SôngNgân trước khi cô rời Saigon đi Mỹ và một cô nhóc tì loại hiện đại teen và tin tin ...
Ngẫm lại câu " cuộc vui nào cũng tàn ", tôi thấy mình loay hoay ở lại một chỗ như gã quản thủ thư viện ế nhăn , ế nhóc, thấy mình buồn bã ( Tình cảm quá chăng với nhiêu thứ bụi bậm kiểu trung thành của thời gian ? )
Dòng thời gian trôi , thỉnh thoảng thấy nhớ thời kỷ niệm, mở lại những chủ đề , đọc lại những đoạn tâm tình, đùa nghịch giữa bạn viết - Chẳng biết họ đi đâu - về đâu ?
Anh chàng lịch sự nghe nhạc , mê nhạc , chơi nhạc kia biến tan giữa những phím nhạc, cung điệu . Cái cô hay mít nhè và đầy lòng nhân ái hay tương trợ người già yếu, bệnh tật kia đã dong duỗi trên ngõ ngách nào ? Rồi .... Rồi .
Lâu lắm, mới thấy một vài dòng chữ trong nhóm trở lại với vài lời hỏi thăm, rồi lại biến mất -
Thôi thì, mình ở lại, lấy chữ viết khi có điều để viết làm vui . Vui kiểu mình ên .
----
Ngày hôm nay , trở lại trang viết cũ, thấy lại chữ cô bạn em gái xưa viết :
"
---Anh không tin vào duyên số nhưng duyên số vẫn là sự thật ...
" ....Chủ đề này em và mọi người cũng có góp phần ,Sau này anh đừng nói là không thích nó nữa nha "
Nếu cần phải trả lời cô khi cô có dịp trở lại để " gặp " kẻ ở lại ( già nua và xưa, xưa ở trang chữ ), tôi sẽ viết :
" Ít ra, ở giữa thế giới của Net, anh vẫn còn đếm được một vài tấm chân tình với thời gian " đăng sơn.fr
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: