Góc Đời_Thơ
Níu Cho dù cố gượng chẳng buồn rơi Nhỡ cả mùa bay bặt lối trời Dỗi phận mây bồng trôi khắp nẻo Oan tình gió thoảng dạt ngàn nơi Hoa tàn nhụy rữa Xuân nào đến Nắng bỏng chiều loang Hạ cũng rời Ví giả duyên trần như đã vẹn Gieo mình lá rụng nỗi niềm vơi ! TiCa 8.26.2015
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2015 23:48:19 bởi Ct.Ly >
Chiều vắng bến sông
Năm tháng não lòng
Khắc khoải Chiều buông hạt nắng trĩu lưng đồi Vắng cả chim trời não dạ tôi Bến hẹn bơ thờ dăm lãi nổi Sông thề tản mác cụm bèo trôi Năm buồn xứ lạ duyên đàn lỗi Tháng tủi quê người nghĩa vạc côi Não nuột Đông Đoài, Cung Quảng rối Lòng se Hán Sở, bãi giang bồi TiCa 8.31.15
Mộng kê vàng
Giận lẫy dòng sông, ghét cả bờ
Trăng ngà lỗi hẹn gió làm ngơ
Buồn tênh gửi gắm vào câu chữ
Khổ não chôn vùi tận đáy mơ
Ví dải ngân hà luôn mãi đợi
Thời con sóng bạc hẳn kiên chờ
Mai này bến đỗ trời yên ả
Trở mộng kê vàng đẫm ý thơ
TiCa 9.6.15
Giữ nửa mùa bay Ví giả hoàng hôn bỗng rực ngời Hoa Quỳnh mãn nguyệt cánh màu tươi Ve sầu chớm hạ an lòng - ngủ Phượng Vĩ tàn thu phỉ chí - cười
Lụn bấc, duyên hờ như thể mãn
Khô dầu, nghĩa nặng cũng dần vơi
Ta về xóa sạch dòng thơ cũ
Giữ nửa mùa bay, vẹn kiếp người.
TiCa
9.9.15
Xin đừng
Không em ạ, chẳng tí nào thần thoại
Bóng nguyệt gầy đến hãi cả dòng thơ
Ta là ai, bỗng chốc hóa mịt mờ ?
Mãi vất vưởng bên bờ trang huyền sử
Không em ạ, đừng dối mình - bảo tự…
Ngọn gió nào lay tỉnh cả cơn mê
Ta bỗng dưng ngao ngán hẵn lối về
Là em đấy, thế sao nàng chẳng nhớ !?
Thật ngộ nhỉ - chết vẫn còn hơi thở ?
Vạn lần không - dẫu bấy cánh mùa trôi
Giữa dòng đời yên ắng mảnh trăng côi
Bao trăn trở bên đời hằn in dấu
Cao xanh hỡi, nhỡ như người đã thấu
Sóng bạc đầu thử hỏi bởi vì ai ?
Đành thế thôi, gối mộng nhủ đêm dài
Trong nuối tiếc lẫn u hoài vạn thuở
TiCa
9.9.15 * Họa nguyên vận bài "Ru Anh" của Dạ Quỳnh
Chỉ ngần ấy thôi Trăm năm - ai nỡ phí hoài
Qua đêm bão tố, nắng mai ấm nồng
Một ngày hoa dạt bến sông
Cành xuân phơi phới bạc lòng nằm gai Từ em… Nhẹ trở gót hài
Rừng xưa khép lá - kiếp này buồn tênh
Nhọc nhoài tựa cặp đũa vênh
Liêu xiêu con Sáo chông chênh đêm ngày
Dối lòng tìm chút men say
Như làn gió thoảng lá lay - giả vờ...
Cũng đành tàn một giấc mơ
Và thơ lạc giữa bơ vơ muôn loài Từ em…
Xuân sẽ thới lai
Quỳnh tương ấm dạ, bướm ngài hóa thân
Dẫu Ta góp nhặt bụi trần
Nàng đêm gối mộng, Ta ngần ấy vui. TiCa
9.11.15
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2015 17:58:29 bởi Ct.Ly >
Tô thị chờ ai ?
Trùng khơi sóng vỗ miên man
Hỏi nàng Tô thị gian nan chờ gì ?
Ngàn khơi - ngong ngóng bờ xa
Chờ ai, chờ mãi…nhạt nhòa tháng năm
Bồng con để đứng đợi chồng
Rong rêu xanh phủ
Người không quay về.
Mưa rơi ngóc ngách hồn quê
Ai hay Tô thị bộn bề điều chi ?
Phong sương bạc dấu chim Di
Nắng rơi cho tuổi xuân thì mồ côi.
Nghìn năm mong ngóng xa xôi
Miên man đáy mắt bồi hồi - lặng câm
Chờ gì cuối nẻo xa xăm
Để đành hóa đá giữa dòng trùng dương ?
Thương thay một kiếp đoạn trường
Chờ ai mà để má hường phôi phai
Chờ ai - Tô thị chờ ai ?
Chờ ai năm rộng tháng dài buồn tênh !
...
Nầy trời, nầy nước…mông mênh
Nắng mưa vò vò - chông chênh một đời.
TiCa
9.24.15
Cũng có thể
Cũng có thể giữa dòng đời trong đục
Chuyện thiên đường chỉ hư ảo mà thôi
Tình là tình – để mơ mộng dần trôi
Thôi em nhé, mất rồi lần hạnh ngộ.
Hoa và cỏ – xác xơ ngày giông tố
Héo tàn rồi xây thành mộ yêu đương
Chuyện đôi mình như thể…(một lần thương ?)
Mà lối rẽ lại chia đường – ly biệt.
TiCa
(8.30.15)
Ngày rơi Ngày hôm qua Cứ xem là quá khứ Quay đi rồi lại vướng mắc bâng khuâng Tờ lịch rơi và hồn ta trôi mất Dẫu trăm năm là tiếc nuối ngại ngần. Thì hãy ném Vòng luân hồi dịu vợi Ngày chóng tàn cho năm tháng mau qua Ừ ! Cũng phải… Đời giống như tờ lịch Rồi sẽ rơi Và tất cả trôi xa. TiCa (8.28.15)
Mộng úa bờ xa
(ĐL-TNĐ)
(Thuận)
Đêm tàn mộng úa lệ nhòe thơ
Nguyệt vãn sầu dâng bến đợi chờ
Thềm ố phủ màu phai hẹn ước
Bấc tàn khươi dạ trĩu hoài mơ
Êm ru khúc nhạc dòng lưu luyến
Trắc trở câu hò điệu ngẩn ngơ
Mềm rã gót trần duyên lỡ bước
Đêm thâu vọng cả sóng xa bờ
(Nghịch)
Bờ xa sóng cả vọng thâu đêm
Bước lỡ duyên trần gót rã mềm
Ngơ ngẩn điệu hò câu trắc trở
Luyến lưu dòng nhạc khúc ru êm
Mơ hoài trĩu dạ khươi tàn bấc
Ước hẹn phai màu phủ ố thềm
Chờ đợi bến dâng sầu vãn nguyệt
Thơ nhòe lệ úa mộng tàn đệm
TiCa Nguyễn Xuân Hòa
10.14.15
Thác YangBay
Một thoáng u hoài
Ví như mây trắng bạc lòng
Từ Em - môi thắm, má hồng, mắt đen
Rượu nồng, dáng ngọc - hơi men
Gót chân lữ thứ thầm quen ngóng chờ
Em là…
Tôn Nữ “Bất Ngờ”
Kiêu sa - vốn dĩ...hững hờ “Công Nương”
Mặn nồng – lũ lụt Sông Tương
Là sao Thái Bạch - Sâm Thương vốn dè !
Thế rồi…thuyền dạt bến mê
Quỳnh tương ấm dạ
Mộng
Thề
...nhớ nhung ?!
Em à..
Đời vốn mông lung
Tằm tơ kéo sợi mộng cùng - Trúc Mai
Bỗng dưng…trở nhẹ gót hài
Sương giăng Xóm Bóng, thuyền ai ngược dòng
Chiều Xuân - nắng quái kém hồng
Dã Tràng rũ rượi
Biển Đông nhọc nhoài
Thiên thu…
Một thoáng u hoài
Hòn Chồng trăn trở, YangBay lặng lờ ?!
Trí Nguyên, tăm cá mịt mờ
Thì thôi, vẫn thế...câu thơ - lỗi vần
TiCa
10.13.15
Có là gì
Ngày vội vả
Thời gian trôi mãi miết
Nặng trĩu lòng
...hối tiếc - cũng đành thôi
Tự nhủ mình "đừng buồn nhé - nghe tôi
Đời là thế.
Dù mặn môi - vẫn thế".
Ta nhắm mắt nghe gió buồn kể lể
Rồi nhìn mây như thể để tìm quên
Có là gì cái khoảng lặng mông mênh
Và ta đó - đang bồng bềnh nơi ấy ?!
Không luyến tiếc sao hồn đau đến vậy.
Thì tôi ơi !
Đừng nắm lấy thời gian
Đừng trải lòng
Đừng suy nghĩ miên man
Tờ lịch rớt - giấc mơ vàng tan biến.
TiCa NXH
10-15-15
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2015 16:16:21 bởi TiCa >
Đêm trăn trở
Mây giăng khuất cả trăng vàng
Heo may lạc lối, bẽ bàng dáng thu
Đôi bờ vắng bặt điệu ru
Gió ngàn giong ruổi mịt mù chốn nao ?
Bâng khuâng tiếng Quốc nguyên trào
Cho đêm khắc khoải, xanh xao giấc nồng
Để Người luống những hoài mong
Sương khuya trĩu nặng, não lòng bến mơ
Giọt buồn rơi đọng vần thơ
Kiếp tằm rắm rối - thẩn thờ đa mang
Đành thôi - tỉnh giấc mộng vàng
Trăng đêm trăn trở, lỡ làng dấu yêu.
TiCa NXH
Cali 10.26.2015
Chiều chiều
Chiều chiều ra ngóng trời đêm
Trông ngôi Sao sáng bên thềm mờ xa
Mơ gì khi một thoáng qua
Bóng ai mờ mịt như là hư không
Chiều - nhìn sóng vỗ triền sông
lao xao. Để cả cõi lòng miên man
Nhớ người - tình rộng thênh thang
Rồi ra cũng chỉ ngỡ ngàng niềm riêng
Lặng buồn mây tím trôi nghiêng
Trời như bất chợt ưu phiền theo ai
Đợi người - từng vệt nắng phai
Để đêm bất chợt thành dài thiên thu
TiCa
(11.19.15) R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2015 13:40:56 bởi Nguyệt Hạ >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: