Huyền Thoại Một Chuyện Tình ( Luc Bát Trường Thiên)
Đêm rồi anh ngũ anh mơ
Thấy em một bóng ơ hờ bên kia
Tường mây loang trắng ngăn chia
Em ngồi thơ thẩn đầm đìa sương rơi
Giọt sầu từng giọt chơi vơi
Phải chăng em khóc cho đời quạnh hiu
Hồn anh từ cõi hoang hiu
Dìu em rời bến cô liêu lạnh lùng
Rồi ta lên giữa không trung
Hỏi trời sao lắm não nùng bi thương
Đời anh lãng tử phong sương
Đời em cay đắng sầu vương kiếp hồng
Bầu trời thăm thẳm mênh mông
Đôi ta lạc bước giữa rừng hoa tiên
Bao nhiêu cung nữ thay phiên
Phủi từng vết bụi ưu phiền cho em
Rồi em hóa kiếp thành tiên
Ôi nàng tiên nữ dịu hiền thướt tha
Thương em lòng bỗng xót xa
Bởi em tiên nữ anh là phàm nhân
Nên anh trở lại dương trần
Trả cho hết nợ tha nhân đọa đày
Vì anh là kiếp lạc loài
Tình anh là những chuỗi ngày thương đau
Yêu anh em lại xuyến xao
Đôi người đôi ngã xa nhau không đành
Mắt sầu ngấn lệ long lanh
Nhưng đừng em nhé theo anh xuống trần
Thương nhau ta hãy lựa lần
Tiên phàm đâu thể được gần bên nhau
Đành thôi ôm lấy nghẹn ngào
Anh đi em ở thương đau đôi mình
Em ơi ! Ở lại cung đình
Nhớ đừng vội vã vương tình với ai
Tình anh có một không hai
Thương nhau gắng đợi ngày mai tương phùng
Dù xa cách trở muôn trùng
Chờ anh em nhé trong rừng hoa tiên
Nắng hồng mai đó vương lên
Bao nhiêu cay đắng muộn phiền sẽ tan
Đất trời biển rộng thênh thang
Anh từ dương thế mênh mang nỗi sầu
Hồn đơn giá lạnh đêm thâu
Chờ em qua mấy nhịp cầu yêu đương
Bềnh bồng đây đó tha phương
Đếm từng bước lẻ trong sương mịt mờ
Mơ rồi anh lại thêm mơ
Thấy em một bóng em chờ đợi anh
Rồi anh hết nợ dương trần
Đường tiên giới ấy anh sang anh tìm
Hương hoa thoang thoảng êm đềm
Bên nàng tiên nữ lòng thêm ấm tình
Dắt tay nhau đến thiên đình
Tâu cùng ngọc đế chuyện tình ta mang
Tiên nam tiên nữ hai hàng
Ngọc hoàng ngồi giữa cung vàng nguy nga
Tâu rằng thuở ấy không xa
Em là tiên nữ rừng hoa giáng trần
Trót vì nặng nợ dương gian
Hóa thân làm kiếp hồng nhan đoạn trường
Một đêm giá lạnh bên đường
Gặp anh lãng tử tha phương vương tình
Rồi em trả hết nợ trần
Em về tiên giới cam đành biệt ly
Chờ nhau mấy kiếp sầu bi
Luân hồi hạnh ngộ cũng vì nợ duyên
Qua rồi năm tháng truân chuyên
Bây giờ hai đứa hương duyên đậm đà
Ngọc hoàng mắt lệ tuôn sa
Thương cho đôi trẻ thật là thuỷ chung
Truyền cho tiên nữ trong cung
Đèn hoa kết tựu cho cùng nên duyên
Ông Tơ bà Nguyệt cũng lên
Chỉ điều se thắt cho bền phu thê
Đường tình hương thoả đê mê
Xe hoa chờ đón ta về rừng tiên
Tình yêu vẹn vẻ đôi bên
Ngọc hoàng xúc động rượu tiên khỏa mừng
Rồi ta xây giữa khu rừng
Lâu đài tình ái chín tầng yêu đương
Thế là thôi hết sầu vương
Thế là thôi hết đau thương cuộc đời
Ta xây hạnh phúc bên trời
Qua rồi bao kiếp chơi vơi não nùng
Từ đây mưa gió bão bùng
Không hề xao động trên rừng hoa tiên
Hồn đang hạnh phúc ấm êm
Nắng vàng đây đó bừng lên bên đời
Dung linh em bỗng sáng ngời
Cho anh tỉnh giấc giữa trời mê say
Giật mình đôi mắt mù cay
Nghe đâu văng vẳng tiếng ai thở dài
Rồi anh vẫn kiếp lạc loài
Trần gian một bóng đếm ngày thương đau
Kiếp nào em hỡi có nhau
Rừng hoa tiên ấy ta vào duyên mơ
Viễn Phương