Chàng Thơ Và Thỏ Trắng (Chuyện Tình Thơ)
Ngày xưa đó trên thành phố ảo
Dưới vườn thơ đông đảo người qua
Thân bằng thi hữu gần xa
Họa thơ đối đáp trẻ già không phân
Rồi có một ngày xuân tươi thắm
Một cô nàng Thỏ Trắng ngây thơ
Lạc vào trong cõi tình mơ
Say mê những cánh hoa thơ ngọt ngào
Chiều nắng hạ tiêu dao đầu ngõ
Ngơ ngẩn nhìn cô Thỏ xin thưa
Chàng thơ bản tính vui đùa
Thơ tình viết tặng khi vừa chớm quen
Rồi tứ tuyệt bao phen đối họa
Lục bát về tình đã tơ vương
Song thất lục bát thơ đường
Ngũ ngôn, bát cú tỏ tường tình thân
Từ dạo ấy giữa vườn thơ nhỏ
Bao bạn hiền mở ngõ bàn vô
Tình trần như thật như mơ
Thời gian rồi cũng lặng lờ trôi xa
Bao nguyện ước lần qua cõi mộng
Nỗi thương chờ lồng lộng tim đau
Yêu rồi biết tính ra sao
Đêm mơ ngày tưởng khát khao bóng hình
Xuân vui đến bình minh tươi thắm
Nắng hạ về sưởi ấm nhân gian
Thu hoài trở giấc miên man
Đông tàn xơ xác theo hàng gió bay
Rời phố ảo sau ngày đổ nát
Hai mảnh đời tan tác xa khơi
Tim sầu dạ cũng đầy vơi
Mười năm tình nhớ ru đời Viễn Phương
Qua một góc trời thương mây nhớ
Ôm bóng người tình lỡ trăm năm
Tìm về dĩ vãng xa xăm
Ru đời đơn lẻ âm thầm nỗi đau
Chàng thơ vẫn tình sâu đọng lắng
Nhớ nhung nàng Thỏ Trắng khi xưa
Trời buồn nắng ít nhiều mưa
Yêu chi một thoáng dây dưa cả đời
Nào ai biết cơ trời dâu bể
Đã yêu rồi đâu dễ phôi pha
Đành thôi khép bóng tình xa
Lai sinh bù đắp đậm đà lương duyên
Viễn Phương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.08.2017 22:55:45 bởi Viễn Phương >