Thơ Xướng
Nhớ Bạn Văng vẳng đâu đây cuốc kêu nhớ bạn
Giữa mùa Hè chói lọi cả không gian
Lấp lánh hàng cây những giọt nắng vàng
Rơi trên lá thanh âm nghe buồn bã
Con đường ấy ngày thêm xa cách quá!
Dấu ngựa xe đà phủ lấp rêu phong
Bản nhạc xưa đã mờ nhạt đôi dòng
Cung phím cũ dây tơ chùng tiếng dạo
Tận đáy tim nghe âm thanh áo não
Dội vào lòng tiếng sáo của Trương Chi
Số không cùng vận nên chẳng được gì
Thôi đành làm cánh chim di biệt tích
Ta ngồi đây giữa không gian tĩnh mịch
Trầm ngâm buồn mong kỳ tích đến đây
Cầu xin thế giới quay trở lại ngày
Nhộn nhịp đầy niềm vui_ Ta gặp bạn!
Sương Anh
Thơ Hoạ
Đâu Rồi Những Mùa Hè? Nghe đâu đó Ve sầu kêu nhớ bạn
Có phải Hè lãng đãng giữa không gian?
Rớt trên vai hoa nắng nhạt tơ vàng
Sao da diết tâm tư!-Ôi buồn bã.
Hàng Phượng đỏ yêu xưa chừ xa quá
Mái trường làng nay đã phủ rêu phong?
Bạn ta đâu?-Một thuở ngược xuôi dòng
Thời áo trắng xa xôi rồi mấy dạo
Bao thương nhớ chất đầy trong tâm não
Soi bóng đời quạnh quẽ chẳng còn chi
Nhớ thương nhau ngày tháng có nên gì
Ai xóa được tim lòng bao dấu tích?
Đêm khuya với đất trời!-Ôi tịch mịch
Mối tơ tình vương vít mãi còn đây
Dáng thơ xưa hiện ẩn dẫu đêm ngày
Đâu rồi những mùa Hè,...Ta với bạn?
Viễn Phương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.06.2021 07:39:20 bởi Viễn Phương >