Đêm Đông       Đêm đông giá buốt cõi hồn đơn  
  Lữ khách liêu xiêu bóng chập chờn  
  Lóng lánh sương giăng quàng bước lẻ   
  Ngập ngừng gió thoảng lạnh từng cơn     
  Phong trần phiêu bạt bỗng cưu mang  
  Niềm nhớ quê hương vẫn ngút ngàn  
  Cứ mỗi hoàng hôn buông phủ xuống  
  Cơn sầu vội vã trải mênh mang     
  Thoảng lòng se thắt mối tơ vương   
  Ngộ cảnh hoang liêu giấc mộng thường  
  Nghe gió tương tư vờn khoảng vắng  
  Ru tình lữ thứ giữa muôn phương     
  Đêm đông rong ruổi thiếu người thương    
  Ôi!-Biết về đâu giữa dặm trường?  
  Đất khách phôi pha sầu ảm đạm  
  Quê nhà nồng ấm mãi hoài vương     
  Viễn Phương     
  r   
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2023 03:00:30 bởi Thanh Vân >