Thầy Cô?
“Nhứt tư vi sư bán tự vi sư”, “tôn sư trọng đạo” là những câu nói từ ngàn xưa để nhắc nhở học trò phải nhớ ơn thầy cô đã dạy cho mình chữ, lễ nghĩa… nhất là thầy cô tại trường học.
Công cha như núi thái sơn/ Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra để nhắc nhở con phải hiếu để với bậc sinh thành.
Tôi thường nghĩ thêm về cha mẹ không những nuôi con khôn lớn mà còn từng phút từng giây dạy con đạo lý sống đời, thậm chí có cha mẹ còn dạy con chữ nghĩa, kiến thức chuyên môn nữa. Như vậy cha mẹ còn là thầy cô của mình nữa.
Và còn những trường hợp đặc biệt như người thân, như anh/ chị, chú/bác/cô/dì… giúp nuôi dưởng những đứa trẻ chẳng may mồ côi cha mẹ, hoặc vì cha mẹ vì lý do nào đó không thể làm được bổn phận của mình với con, những ân nhân đó tôi xem cũng như thầy cô vậy.
Từ những ý nghĩ đó, vì cha mất sớm, bác Hai tôi phụ giúp với mẹ tôi lo cho tôi ăn học nên người, công ơn của bác khiến tôi viết vài dòng để nhớ đến người trong dịp những người học trò đang nhớ thầy trong ngày 20/ 11 năm nay.
Nhớ Bác Tôi Nhớ bác ngày xưa áo vá vai Đầu trần xà lỏn lội sau cày Đất bùn thành luống thơm cỏ mục Ví thá đôi trâu đội nắng mai. Nhớ bác mệt nhoài tưới liếp vườn Từng gào cố múc nước từ mương Mồ hôi nhễ nhại ròng ròng chảy Mong trúng mùa không ngại gió sương. Nhớ bác nhân từ nuôi cháu côi Giúp em đã vội sớm qua đời Gạo cơm sách vỡ cho ăn học Ân nghĩa này con nhớ chẳng vơi. Anh Tú
November 19, 2015