TẠI SAO CHÚNG MÌNH LÀM THƠ ?
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 8 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 113 bài trong đề mục
dang son 30.09.2011 15:20:33 (permalink)
0


_____________________________________


..



@ - Đôi dòng để trả lời một bạn thơ. ( anh Khù Khờ )
____________________________________________




Thưa anh,khi anh viết :


" Tôi thoáng nghe có người đọc thơ như ca hát
lúc thăng trầm … ngừng … nghĩ … giữa lưng câu
có lúc vui, tiếng lục lạc lắc không ngừng
có đoạn buồn … làm mưa rơi … lách chách.
Tôi đọc thơ, thở theo những gì họ viết
chỗ này ngừng. Chỗ kia lướt
chỗ … (đăm chiêu)
tay bịt tai vì con dấu / quá thình lình
làm tim loạn … ngập ngừng, xong đọc tiếp.

Tôi làm thơ … ờ, thơ nay gần gũi
đến với tôi, thơ không khoác áo cầu kỳ
khi tôi buồn, thơ lẩn quẩn cạnh bên
khi tôi vui, thơ tung tăng như pháo.
Tôi làm thơ … vì còn mê cổ tích
tin cuộc đời đầy thánh thiện như xưa
thơ ngây ngô vì tôi chưa muốn lớn với đời
chất phiền muộn làm già đi cuộc sống.



< Tôi rất yêu thích cách hành văn của anh.Nếu hung hăng,tàn bạo và hơi có chút xấc xượt để thẳng tay gạt bỏ đi các lề lối định luật của loại thơ cổ,tôi có thể nghĩ rằng trong văn của anh đã có chất thơ.

Thơ rất dịu,nhẹ từ câu :
Tôi làm thơ … vì còn mê cổ tích
tin cuộc đời đầy thánh thiện như xưa
thơ ngây ngô vì tôi chưa muốn lớn với đời
chất phiền muộn làm già đi cuộc sống.



Đẹp lắm với cách suy nghĩ như thế.


Còn tôi ?

Tôi đã qua cái thời mê truyện cổ tích.
Đã không tin rằng cuộc đời còn đầy " thánh thiện như xưa "

Khi đụng chạm với thực tế phủ phàng,tôi bắt kịp lại câu nói của anh : " Chất phiền muộn làm già đi cuộc sống ! "

..Vâng ! Thưa anh !

Vì thế,tôi chỉ có một cách duy nhất khả dỉ có thể làm ngừng tạm lại vòng quay của thời gian.Và tôi thử đọc thơ và làm thơ.( Cho dù xưa kia,môn thơ không phải là một môn học dễ nuốt của tôi vào thời trung học- Thưở ấy,cho đến bây giờ,tôi không khi nào có đủ trí nhớ để thuộc đến 10 bài thơ... ) và tôi chỉ còn cách viết văn xuôi .

Thời gian trôi.Tôi cũng trôi theo ở dòng sông đời.Bây giờ,tôi tìm thơ để đọc.Đọc để quên mình ,để thử hoá thân vào tận sâu tâm hồn của người khác.Mỗi thế giới tâm hồn là một vẻ đẹp riêng - Rất riêng....và khi đọc thơ,ta có thể yên lặng để nghe tiếng thơ thở đến tận cùng trái tim...


Vài hàng tâm tình để cám ơn anh và những bạn đọc có lòng ghé thăm nơi này.

Xin chúc vui và bình an.



nđs.
#16
    dang son 30.09.2011 15:26:33 (permalink)
    0



    ..





    NÀNG và Sự HỆ LỤY VỚI NÀNG THƠ.



    ____________________________________



    * Phân đoạn 1.



    ..Toc toc…Toc toc ...

    - Vào đi.


    Người gõ cửa là Nàng.Nàng nói,giọng khẩn khoản :
    - Anh có viết văn xuôi thì cứ viết. Đừng làm thơ tình ướt át nghe.Thơ tình yêu có thể gây nguy hại và sẽ có thể phá vỡ hạnh phúc gia đình…..

    Đoạn chữ và dàn phím chữ đang gõ ngừng bặt.Tôi nhăn nhó :
    - Hại chỗ nào ? Văn xuôi và thơ tình có gì khác nhau ?!

    Nàng đứng không yên.Làm như có cả ngàn con kiến đang bò ở hai bàn chân của mình.
    - Là người rất nhạy cảm,anh sẽ bị các đối tượng họa thơ lại và anh sẽ quỵ ngã vì sự ướt át.Em hiểu anh hơn ai hết.

    Tôi nhăn nhó, rời mắt khỏi màn ảnh vi tính :
    - Còn văn xuôi thì sao ? Em đã đọc những gì anh viết ?
    - Em không sợ loại văn nói về xã hội hoặc về tâm lý lý luận gì gì đó của anh.Chỉ có những bài thơ ướt át giữa anh và các cô nhà thơ làm em không yên lòng.

    Tôi ừ hử cho nàng vui lòng rời gót ngọc khỏi văn phòng làm việc.Ngồi thừ người một lúc lâu trước bài viết đang dở dang,tôi biết mình mất đi cái cảm hứng và sự yên tĩnh cần thiết để tiếp tục viết.

    Thưở xưa,lúc còn mài đũng quần ở nhà trường,khi viết,tôi biết mình sẽ được gì và sẽ mất đi điều gì ! Những bài thơ 16,17 tuổi mới lớn không quan trọng vì đó là những rung cảm nhất thời như cây non cần sự phân bón để chờ nở hoa trái.

    Thời 20,25 tuổi.Lạ thay ! Những bài thơ của tôi,của người đã không còn làm tôi rung động,tôi đã thờ ơ lãnh đạm với thơ,tôi quay sang viết truyện ngắn để gửi đăng ở các tạp chí.Bạn bè và người ta nói văn của tôi khô cứng,không đủ chất lãng mạn vì nghiêng nặng về hình thức tâm lý và lý luận ( văn tôi thuộc loại đánh đấm hoặc nghiêng về style quan
    điểm ,lập trường chính trị ! )

    Thời 30 tuổi trở lên,tôi vẫn còn ‘’ xa lạ ‘’ với những bài thơ mang nặng tính cách ủy mị và tôi đâm ra ghét người làm thơ.Danh từ Thi Sĩ nghe kỳ kỳ khó chịu ! ( Theo tôi,người ta có thể gọi Văn Sĩ là một cái nghề,còn Thi Sĩ thì không )
    Là kẻ đam mê văn chương,tôi hay đọc truyện loại mềm mại,mất mát của Mai Thảo,Từ Kế Tường,Nguyễn Xuân Hoàng…,đọc về tuổi trẻ và truyện du đãng của Duyên Anh hoặc để thấm thía hơn,tôi chọn Nguyễn Thụy Long,Hoàng Anh Tuấn v….v…

    Cứ thế cho đến một ngày kia,tôi nghe nhạc và khám phá ra chất nhạc trong thơ phổ nhạc của Nguyễn Tất Nhiên ( Em hiền như ma soeur –Hai năm tình lận đận…) hoặc Khúc Thụy Du của Du Tử Lê ,Kỷ Niệm của Thanh tâm Tuyền…..Tôi thấy cuộc đời khô đắng bất đầu có chất thơ ! Và thế là tôi trở lại chuyện tập tành làm thơ tình và yêu thơ như ngày nào thấy bài thơ đầu tiên thời 16 của mình nằm trên mặt báo.

    Trong thơ,tôi vẽ cho mình một chữ M ( em ) nho nhỏ,em không mập,không ốm nhách.M của tôi không có hình dạng nhất định như : tóc dài,tóc ngắn,mũi dọc dừa,mắt bồ câu,khuôn mặt trái xoan,môi mộng đỏ …
    Chủ từ ‘’ Tôi’’ của tôi cũng chẳng khi nào có một nhân dáng nhất định.
    Sao cũng được.Miễn là làm thơ để có một bài thơ ,để nói về một cái gì đó.


    Đọc khá nhiều những bài văn xuôi,tùy bút,tôi đâm ra thích cách làm thơ và cách
    ‘’ nói thơ ‘’ rất tự nhiên của một Đạm Thạch,một Luân Hoán ( Họ hay có bài đang ở Văn Magazine - Usa ).

    Nàng ngoài đời thật của tôi đã có một thời gian làm thơ thời thiếu nữ.Nàng đã đọc khá nhiều sách báo và những bức thư tình mà tôi đã viết cho nàng ở ngày ấy….Nhưng đó không phải là niềm đam mê của nàng.Dường như cái niềm đam mê lớn nhất của nàng ngoài âm nhạc,ca hát là việc theo sát và canh chừng tôi.
    Nghĩ cho cùng cũng thấy tội cho cái chức vụ ‘’ Cán bộ quản lý ‘’ đời chàng của nàng.Nàng hay nhắc nhở ( warning ) :
    - Thơ văn không nuôi được con người. Điều Cần thiết là phải Thực Tế với cơm áo với đời sống kinh tế của gia đình.

    - Ô hay ! Anh là người thực tế đấy chứ.Sáng nào cũng vác ô đi,chiều vác ô về.Hãy để cho anh diễn đạt và cố gắng làm dịu đời sống bằng thế giới của chữ nghĩa.Anh xin em,anh van em…..

    Mặc kệ sự kêu nài,van lơn rất rẻ tiền của tôi,nàng phản kháng bằng cách không thèm đọc và góp ý với bất cứ một bài thơ hoặc bài văn xuôi nào của tôi ở các tờ nguyệt san hoặc ở mạng Net .
    Tôi tủi thân,kêu rêu và tự hỏi mình biết bao lần : Viết Để Làm Gì và Viết cho ai ?

    Nàng cũng tủi thân,tủi phận kêu lên :
    - Cái đó thì chỉ anh biết,anh có cả chục,cả trăm Em của anh.Các nàng thơ của anh coi bộ nặng ký hơn thân em !


    Tôi lặng người với chữ Em và ‘’ Em ‘’. Đã nói rồi mà,Em của tôi chỉ là một nhân vật hết sức trừu tượng ( vô hình ),tôi đi nhặt từng mãnh vụn của một vài kỷ niệm của tôi,của người rồi ghép và vá víu lại thành thơ.
    Tỷ như :
    …. Anh thương em ngày em chưa kịp lớn
    Em lớn rồi,em theo gót người dưng…




    Thấy chưa ? Em nào đó của tôi trong thơ không có thật ( dù là trong dĩ vãng ). Tôi nào có tương tư và quá đau lòng khi em theo người sang sông ;Tôi giả vờ,giả vịt trong thơ để chơi nghịch với chữ của mình.

    Nàng của tôi thì không giả vờ khi nghiêm nét mặt :
    - Giả như anh cảm thấy em không đủ tình tứ,lãng mạn, ướt át thì ta chia tay.Tùy anh.

    Nói nghe lạ tai ! Cô đã quản lý đời tôi và tôi chấp nhận.Em không mê đắm với văn thơ chữ nghĩa thì đành thế. Còn tôi ? Hệ lụy xảy ra về cái viết của mình ra sao và thế nào ?

    Khi đặt bút viết hoặc ngồi gõ thẳng chữ trên phím,tôi biết mình nghĩ gì và sẽ viết gì.Theo sự hiểu biết nhỏ nhoi của tôi : Người làm thơ ( xuất hồn ) không cần đắn đo sắp đặt theo kiểu máy móc về cách đặt chữ và sắp xếp quá chau chuốt cầu kỳ cho những bài thơ của mình.Cảm hứng tìm đến bất chợt ở một ngày mưa trong ngày nắng,chỉ cần nhìn ngắm ½ tia nắng yếu ớt đang xuyên qua một góc chiều ngoài phố,nếu cảm hứng thức dậy thì cứ tự tiện ‘’ xuất hồn ‘’ và ‘’ lên đồng ‘’ ;chữ cứ tự động chạy nối lấy nhau trong trí tưởng và được thành hình trên trang giấy hoặc trên màn ảnh vi tính….

    Viết một bài văn xuôi thì lại khác,nếu là người thận trọng,ta cần ghi note theo từng điểm
    và sau đó dựa vào plan để triển khai một cách có lớp lang,thứ tự để dẫn người đọc đến điểm cần yếu mà mình đã sắp xếp với ý định ( Chủ đề, đại ý….)


    Trở lại vấn đề làm Thơ Tình và sự ‘’ Giữ Mình,Bảo Trọng ‘’ .Nàng thật ngoài đời của tôi có lý do để ngăn chận tôi nếu tôi chạm đến hoặc có ý định ‘ hãm hiếp ‘ Nàng Thơ trong thơ ! Nàng thơ ấy hiện diện trên những dòng chữ ngắn,dài.Nàng thơ đã ẩn hình trong sự súc cảm của đối tượng đọc thơ.

    Thiết nghĩ,tôi nên nghe lời Nàng cán bộ Quản Lý đời mình và mặt khác,tôi cũng nên nghe tiếng gọi của Nàng Thơ khi nàng xuất hiện để khiêu dụ ngón tay mình chạy chữ.

    Viết ư ? Phải viết và sẽ viết như thế nào để giữ cân bằng cho tâm tưởng và đời sống riêng cửa mình ?




    đăng sơn.fr
    * cuối đêm *
    ( Ngồi với Viết Để Làm Gì )


    #17
      mưa phố núi 30.09.2011 15:31:32 (permalink)
      0
      KHÙ KHỜ ƠI HỠI KHÙ KHỜ ƠI !

      Ai bảo là anh khờ ?
      Sao tự nhận ngu ngơ
      Đã bảo từ lâu lắc
      Rằng anh như giấc mơ
      Bài viết anh rất lạ
      Dù văn vẫn xuôi vần
      Thơ văn mà như hát
      Mưa phục lăn tài anh
      Hay đổi tên đi nhé !
      Em lựa giùm tên cho
      Nếu anh như ngọn gió
      Em gọi là ĐẠI PHONG !
      Nhé .
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.09.2011 16:01:05 bởi mưa phố núi >
      #18
        dang son 03.10.2011 04:17:08 (permalink)
        0



        ...



        TẠI SAO CHÚNG MÌNH LÀM THƠ ?



        ____________________________




        Chương 4 .



        ___ THƠ và NGƯỜI THƠ :



        1. ĐỌC THƠ và ĐI VÀO THẾ GIỚI CỦA NGƯỜI THƠ :




        * Thế Giới Thơ của Vuongtrantuan.


        BÀI '' SERENATA '' CHỨNG TÍCH

        Em bên tôi
        Vào một chiều đông xa lắc
        Dưới mái hiên rong rêu
        Tôi lom khom đốt thuốc
        Đóm lửa nhỏ nhoi đu soi mắt em buồn bã u hoài
        Có lẻ chiều ấy em về
        Lục tung kỹ niệm
        Rồi quên nhanh những chứng tích ngọt bùi
        Đêm ấy một mình trong quán vắng
        Tách cafe hững hờ nhỏ giọt
        khói thuốc cuộn tròn những vòng ăn năn
        Bai"serenata"ray rức
        Mùa đông_buổi chiêu_mái hiên
        Bầy chim khản giọng giữa cơn mưa tầm tả
        Tôi về chốn cũ
        Mùa mưa cũng đã qua
        Tình cờ
        Ngang mái hiên chứng tích
        Bài"serenata"ngũ yên
        Bầy chim xưa hót lời ca mới.

        --------------


        BÀI CHO EM ĐÊM BA MƯƠI


        Ta vẽ mùa xuân rắc rơi giữa hư không
        Em không về
        Cành mai chưa trổ hết bông
        Nắng vàng bạc thếch
        Em không về
        Ai nép vào anh đêm 30 tối đen như mực
        Em không về
        Sáng mùng một anh biết cùng ai hái lộc cầu DUYÊN

        Có lẻ giờ nầy nơi em phố xá sáng choang
        Em có đợi tiếng chuột kêu may mắn
        Có thể tiếng "túc túc"vọng từ hư không
        Xa muôn ngàn dặm
        Em cứ lắng nghe và cầu nguyện
        Một điều mơ ước trong tim

        Có thể đêm nay nơi em mù sương
        Em có thắp ngọn nến vàng
        Để tưởng nhớ mùa xuân cố thổ
        Để tưởng nhớ một điều không rỏ
        Len lõi trong tim.

        ------------


        GIAO MÙA BUỒN


        Có một ngày
        Nhẹ như mây
        Tháng ba sóng sánh
        Kỷ niệm không vàng như nắng
        Tìm chi tóc ai xa lắc cuối trời
        Còn đâu sợi vắn sợi dài
        Từng đêm mộng mị

        Người con gái ra đi từ sáng tinh mơ
        Dấu ánh mắt không còn nống ấm
        Lời từ giã bâng quơ
        Khúc giao mùa buồn bã

        Có một ngày
        Nắng vàng dậy muộn
        Đường quen không còn ong bướm
        Bấy chim bắt sâu gọi bạn râm ran


        By VươngtrầnTuấn


        _ _ _



        ** Thế Giới Thơ của Ngota ( Cao Thọ Sơn )


        NGÀY ẤY.

        Ta cùng nhau trao môi thời áo trắng
        những lần mưa ướt gót mộng chung lòng
        Chiếc ô nâu che nhau tình rất vội
        Hai đứa vui - đời đẹp đã trao rồi

        *ngotay

        --------


        BIỀN BIỆT.

        Rồi hoa tím đã ra đi biền biệt
        Góc sân trường đã biết cảnh chia ly
        Còn đâu hoa phượng nở trên mi
        vết mực đen tim anh đành thấm mãi

        *Ngotay

        ------------

        XA VẮNG.

        Em ở đâu ? Cho tim anh tắt nắng
        Những buổi chiều quán vắng buồn thênh thang
        Góc đường cũ vẫn rộn rã xốn xang
        Nhưng em hỡi tình ta giờ xa vắng

        *Ngotay

        _ _ _ _



        ** Thế Giới Thơ của Thynguyen81 ( Phạm Thuý Nga )



        LẠNH

        Sáng nay trời tự nhiên lạnh
        Chẳng muốn chạm vào đâu
        chẳng muốn nghĩ đến đâu
        để nguyên mọi quẩn quanh trọn vẹn...

        Em có lạnh?
        đừng lạnh tâm hồn
        đừng cho đi tiếc nuối
        đừng giãi bầy với chữ
        đừng viết thơ bằng lòng thù hận
        chưa khô.

        Quá khứ hai đầu đu đưa
        đeo bám cả khi em ngủ
        đeo bám cả vòng xe xuống phố
        tội cho em gió lạnh trở mùa...

        ( Đêm trắng 12/2010)

        --------


        MÙA ĐÔNG TRONG ANH

        Khi em đến
        chị ấy vừa đi ra nơi cửa
        nắng mòn, vầng trăng cũ
        đổ ngọt vị tình yêu.

        Anh khắc khoải thâm sâu
        vụng về lời thú tội
        và thế là em biết
        anh gột rửa trái tim.

        Em mải miết đi tìm
        mải miết ngồi khâu vá
        mải miết nhặt mùa hạ
        cho mùa đông của anh

        -----------


        THẾ GIỚI NHỎ CỦA ANH


        Thế giới nhỏ của em và anh
        là những bài thơ
        là những suy tư
        là triệu triệu những dự cảm của anh về một tương lai gần.

        Ở đó anh dựng lên số phận
        em bé nhỏ như chưa từng bé nhỏ
        ngọt câu thơ
        ngọt cả tấm hình còn tràn đầy sự cho đi dâng tặng
        cuốn em vào những lô xô dại khờ.

        Anh
        hoá cả vết chân đọng lại mùa xuân
        sau một ngày đã hoá những cỏ non mềm mại
        em vội ôm tiếc nuối
        chạy vào thế giới nhỏ của anh!



        By Thynguyen81




        ..........





        1. Trường hợp của Vương trần Tuấn.



        Không biết họ Vương là ai ? Làm nghề gì ở đời thật và là người như thế nào ? Mà cần gì phải tò mò để biết, chỉ biết rằng thơ và không khí thơ của anh làm người yêu thơ dễ bị say. Cái say không hung bạo dễ làm nổi đóa, thơ và cách dùng chữ của họ Vương chỉ làm ta ngầy ngật, lừ đừ, lênh đênh…

        Thứ ngây ngất buồn như khi vừa cạn giọt cuối của cà phê dưới cơn mưa chiều, ẩm …

        … Dưới mái hiên rong rêu
        Tôi lom khom đốt thuốc
        Đóm lửa nhỏ nhoi đu soi mắt em buồn bã u hoài
        Có lẽ chiều ấy em về
        Lục tung kỷ niệm
        Rồi quên nhanh những chứng tích ngọt bùi
        Đêm ấy một mình trong quán vắng
        Tách cafe hững hờ nhỏ giọt
        khói thuốc cuộn tròn những vòng ăn năn…

        Rồi hình như ở câu :

        … Bài " serenata " ngủ yên
        Bầy chim xưa hót lời ca mới

        Lời ca mới lưng chừng của bầy chim vẫn làm như chưa đủ say sưa người đọc, anh đón thêm chữ cho :


        BÀI CHO EM ĐÊM BA MƯƠI

        …Ta vẽ mùa xuân rắc rơi giữa hư không
        Em không về
        Cành mai chưa trổ hết bông
        Nắng vàng bạc thếch
        Em không về
        Ai nép vào anh đêm 30 tối đen như mực ?


        Tuấn hỏi như vậy để qua một khúc :


        GIAO MÙA BUỒN

        Có một ngày
        Nhẹ như mây
        Tháng ba sóng sánh
        Kỷ niệm không vàng như nắng
        Tìm chi tóc ai xa lắc cuối trời
        Còn đâu sợi vắn sợi dài
        Từng đêm mộng mị

        Người con gái ra đi từ sáng tinh mơ
        Dấu ánh mắt không còn nống ấm
        Lời từ giã bâng quơ
        Khúc giao mùa buồn bã

        Có một ngày
        Nắng vàng dậy muộn
        Đường quen không còn ong bướm
        Bấy chim bắt sâu gọi bạn râm ran.


        Đọc thơ của Vương để thấy một Trần Tuấn buồn bã cô đơn. Người họa sĩ thiết kế đã đưa mình vào một bức tranh ẩm ướt đầy gamme màu trắng đục và xám của những đồi dốc nặng trĩu mây. Mây tháng ba sóng sánh làm kỷ niệm vàng vọt đã không còn đậm màu nắng.

        Khúc giao mùa của anh có nhiều nỗi lặng im khó nói, khó diễn tả như bài Sérénata. Không khí của thơ VTT đã nhẹ nhàng như hình ảnh :

        … Dưới mái hiên rong rêu
        Tôi lom khom đốt thuốc
        Đóm lửa nhỏ nhoi đu soi mắt em buồn bã u hoài
        Có lẽ chiều ấy em về
        Lục tung kỷ niệm
        Rồi quên nhanh những chứng tích ngọt bùi


        Cách vẽ của Vương trần Tuấn là thế. Đẹp ! Buồn vừa vặn khít khao.

        Cách bơi lội bằng chiều vực lẻ loi, vời vợi của thơ trong Tuấn đã làm tôi ngỡ mình là một tay pianist đang say, rất say. Say trên phím đàn để dạo chơi với tempo bossa nova khi sống ở cuối chiều.

        Bản nhạc Blue Bossa đã làm tôi cầu khẩn lấy hồn thơ và chữ thơ của anh để biết chạy những ngón tay rất khiêu dụ và trần truồng ve vuốt nàng thơ như khi âu yếm để hẹn hò tình tứ với chữ. Chữ và hồn của chữ đã làm cuộc đời khô cằn này dịu đi. Dịu đi nhé những đắng cay dù là lẻ đôi khi xa nhau.

        Không đợi ngón tay tôi dứt trên note cuối của phím đàn, tôi nghiêng vai muốn nói lời cám ơn Tuấn. Hay nói đúng hơn là cám ơn và đã say, đã quá khướt say với hồn chàng thơ……..



        * ( Viết trong khi Blue Bossa của Kenny Dorham ngập ùa )


        #19
          dang son 03.10.2011 04:31:54 (permalink)
          0

          ..


          2. Trường Hợp Ngotay Cao Thọ Sơn



          Ở một ngày tháng cũ, Ngotay Cao thọ Sơn đã viết :

          … " Cái trực giác khác thường

          Cuối cùng rồi thì cái gì đến nó đã đến. Cái trực giác mà tôi luôn tin tưởng trong suốt đời lính quả là chính xác lắm. Chị ấy đã khuyên :

          - Chuyến này chú đi tui cảm thấy không yên lòng, tui cảm thấy có gì không ổn.

          Tôi là 1 người lính thì có gì mà ngại đâu chứ? Cười hì hì chào chị rồi vào camp, rồi lên đường như những đồng đội khác ...

          Thời gian ngụp lặn trong máu lửa, thắm thoắt trôi đi 2 tháng oversea.
          Bình minh lên và cái nắng hừng hực của miền sa mạc, gió cát mù mịt ... Cái trực giác lại báo cho tôi biết có điều gì không ổn ..."

          Chiếc trực thăng ngập trong lửa bùng bùng cháy. Họ đều bị thương rất nặng, viên phi công đã tắt thở. Và tôi ...

          Dưới làn áo giáp lõng bõng máu, tôi không cảm thấy đau, tôi cũng không cảm thấy mệt, cái chân trái hình như có cảm giác không phải là của tôi. Thọc tay vào lần áo, tôi thấy máu phun ra ào ào, nóng hổi. Mắt tôi mờ dần và tôi chỉ thoáng nghe tiếng trực thăng hạ cánh và những tiếng la hét của tiểu đội cứu viện. Tôi black out.

          ...

          Hôm nay tôi trở về sau bao nhiêu những phẫu thuật và trị liệu, tôi ngồi ngay trong căn nhà của chị đây. Gõ chữ và nghĩ về cái trực giác của mình. Tôi nhớ 2 đứa con tôi đang ở xa cách đây 7 tiếng đồng hồ đường bay. Tôi nhìn 2 đứa con của chị, tôi nhớ cha của chúng, một người bạn quá cố ... và tôi ... đã tàn phế

          Nhưng cái trực giác của tôi đi đâu mất? Tôi muốn biết có điều gì sẽ sảy ra nữa ???


          ( 16.02.2009 )

          + + +

          Trước khi viết vài hàng cho hương hồn người bạn thơ, tôi ngồi đọc lại những bài thơ trên diễn đàn của Sơn :


          Ngại ngùng


          Có những điều trong anh chưa hiểu hết
          Là thời gian, là mộng ước nửa đời
          Anh vẫn biết, lá già rơi về cội
          và sởi đá muôn kiếp vẫn âm thầm.

          Tựa mầm non giữa mùa đông cằn cội
          Như đêm sầu, lặng lẽ ánh trăng rơi
          buồn lặng lẽ nhẹ len vào mộng tưởng
          Xin thời gian gội xoá dĩ vãng buồn.

          Có những điều trong anh còn chưa nguội
          còn sục sôi và âm ỉ não nề
          Thôi nhé em - Xin xoá vội lời thề
          Để tiếp nối tháng ngày vui còn lại ...


          * Cao Thọ Sơn


          Từ Tạ


          Nước mắt chiều nay rơi
          bồi hồi trên phố vắng
          một người buồn chơi vơi
          nhìn người đi phút cuối

          Câu tạ từ nghẹn lại
          dấu tình vẫn còn ngại
          xin nuốt đắng cay dài
          ta cúi mặt đưa ai

          Chiều nay nước mắt rơi
          đừng buồn nữa người ơi
          hãy quay lưng từ tạ
          dẫu lòng xót lên khơi

          ...

          * Cao Thọ Sơn
          ( 26 tháng 3.2007 )

          ----------


          Anh chàng sĩ quan có cái vui vẻ, dễ mến khi góp ý hoặc kể chuyện vui cho mọi người nghe mỗi lần được về phép. Tính tình vui vẻ thế mà khi làm thơ, lại thích làm thơ buồn.

          Họ Cao nhắc lại cho tôi cái ý nghĩ : " Sau cái mặt nạ hề đùa nghịch làm cho thiên hạ vui, mình lại trở về với chính mình, với những nỗi buồn, nỗi ưu tư…. " Ý nghĩ này càng ngày càng lớn dần trong tôi, mỗi lần tôi rời sân khấu, mỗi lần tấm màn nhung hạ xuống sau những trận cười đã mang lại cho người xem đôi phút thoải mái của một vở kịch mình viết và đồng diễn…. Tôi đã trở về với chính mình, vớí những ưu tư của đời sống thường nhật.

          Tôi hiểu được Cao thọ Sơn qua những bài viết khi về phép, Sơn đã tạm quên khói lửa để trăn trở với những bài thơ tình. Ngotay Cao Thọ Sơn làm thơ ở đâu ? Ở những đêm trằn trọc đối diện với tử thần hay làm thơ để giải khuây khi được rảnh rỗi trong những ngày phép ?

          Không biết. Chỉ biết rằng khi on line gửi đi một vài bài thơ, thấy Sơn trả lời và họa thơ ngay lập tức.

          Khi tôi viết :

          NGÀY ẤY

          Môi em đỏ trên vai anh áo trắng
          những lần mưa vàng vọt trên lối xưa
          Chiếc dù nâu che nhau chờ giọt nắng
          Hai đứa vui - hò hẹn mấy cho vừa...

          Ngồi trước màn ảnh, với một tích tắc họ Cao trả lời ngay bằng :

          ...NGÀY ẤY

          Ta cùng nhau trao môi thời áo trắng
          những lần mưa ướt gót mộng chung lòng
          Chiếc ô nâu che nhau tình rất vội
          Hai đứa vui - đời đẹp đã trao rồi

          *ngotay

          Tôi thấy ơn ớn, thử một bài khác với một vận tốc bão tố :


          XA VẮNG.

          Em ở đâu ? Để tim anh vắng chỗ
          Những buổi chiều quán xá ngồi buồn tênh
          Đèn xanh đỏ những đầu đường thành phố
          Áo hở vai, dấu nhẹm một chuyện tình...

          Sơn đã không chịu thua, gửi cấp tốc vào chủ đề của tôi bài thơ đối :


          ...XA VẮNG

          Em ở đâu ? Cho tim anh tắt nắng
          Những buổi chiều quán vắng buồn thênh thang
          Góc đường cũ vẫn rộn rã xốn xang
          Nhưng em hỡi tình ta giờ xa vắng

          *Ngotay


          Tôi thử thêm lần nữa để xem tài làm thơ như bắn súng của chàng lính :

          BIỀN BIỆT

          Rồi hoa tím đã ra đi biền biệt
          Góc sân trường để lại lá thư xanh
          Còn đâu hoa phượng nở màu mắt biếc
          Sách vở buồn tô đen nét mực anh...

          Cao thọ Sơn bắn tiếp trong vòng ba phút :

          ...BIỀN BIỆT

          Rồi hoa tím đã ra đi biền biệt
          Góc sân trường đã biết cảnh chia ly
          Còn đâu hoa phượng nở trên mi
          vết mực đen tim anh đành thấm mãi

          *Ngotay

          ° ° °

          Tôi ngả nón chào bạn thơ. Và tiếp tục đọc những gì Sơn đã viết cho đến ngày nhà thơ Bùi Vĩnh Thúy (Ladieubongg ) báo tin buồn : Sơn đã nằm xuống.

          Mắt tôi cay.

          Và hôm nay, tôi viết những dòng này để nhớ đến Sơn.
          Ngủ ngon nhé em. Người bạn thơ có một tâm hồn mà tôi hằng yêu quý.








          3. THẾ GIỚI THƠ VÀ CHỮ CỦA THY NGUYÊN .




          EM RU EM

          Đêm
          em thủ thỉ
          quấn vào em chiếc khăn sót lại.

          Đêm như em
          đêm như anh
          ngược mái tóc về sau
          cây cọ khua ngang vần dọc.

          Em bớt cái nhìn ảm đạm
          vẽ tranh trong trí nhớ ngọt lành
          một ngôi nhà màu xanh
          một ngôi nhà em anh
          đứa trẻ ngồi đợi mẹ tan ca về sớm.

          Lô nhô gió cuốn cửa
          giả định vô tình
          đêm
          cây cọ ru mình...


          ...


          THẾ GIỚI NHỎ CỦA ANH


          Thế giới nhỏ của em và anh
          là những bài thơ
          là những suy tư
          là triệu triệu những dự cảm của anh về một tương lai gần.

          Ở đó anh dựng lên số phận
          em bé nhỏ như chưa từng bé nhỏ
          ngọt câu thơ
          ngọt cả tấm hình còn tràn đầy sự cho đi dâng tặng
          cuốn em vào những lô xô dại khờ.

          Anh
          hoá cả vết chân đọng lại mùa xuân
          sau một ngày đã hoá những cỏ non mềm mại
          em vội ôm tiếc nuối
          chạy vào thế giới nhỏ của anh!


          * ( Học trò người dưng tặng Thầy và chị Biển Hồng)
          ...



          LẠNH

          Sáng nay trời tự nhiên lạnh
          Chẳng muốn chạm vào đâu
          chẳng muốn nghĩ đến đâu
          để nguyên mọi quẩn quanh trọn vẹn...

          Em có lạnh?
          đừng lạnh tâm hồn
          đừng cho đi tiếc nuối
          đừng giãi bầy với chữ
          đừng viết thơ bằng lòng thù hận
          chưa khô.

          Quá khứ hai đầu đu đưa
          đeo bám cả khi em ngủ
          đeo bám cả vòng xe xuống phố
          tội cho em gió lạnh trở mùa...


          THY NGUYÊN .

          ( Đêm trắng 12/2010)


          ***

          Thy Nguyên - Phạm Thúy Nga đã viết cho tôi dưới những bài thơ ở một
          ngày cũ :



          Thầy đừng cáu nhé! Em sợ lắm.Cuộc sống không giản đơn như câu chữ mà em và Thầy thường viết.Cuộc sống có màu sắc của cả đắng cay . Những chuyện trong công việc mong Thầy sớm bình tâm trở lại.
          Ai tạo ra đứa con cũng muốn có hồn.Nhưng chuyện gì đến đã đến,có những lúc ta phải cảm ơn mất mát để thêm quý trọng những thứ đang còn hiện hữu quanh ta.


          '' Thầy kính mến!

          ...Tất cả mọi nỗi nhọc nhằn nơi Thầy em đã chỉ biết đọc để chia sẻ với Thầy.Em vừa trở về nhà sau một ngày cày mệt. Cho con ngủ rồi mọi việc,ngồi vào máy đã 23h30.Em qua nhà cũ mỗi ngày,bất ngờ hôm nay có chữ Thầy gửi lại.

          Học trò kính chúc Thầy mạnh khoẻ và cầu mong mọi nỗi nhọc nơi Thầy sớm sắp xếp ổn thoả.


          Thầy đã viết:

          - Đang nghỉ quẩn quanh thì ánh mắt chạm phải tập thơ ‘’ Sân Người ‘’ của cô nhỏ học trò dựng ở kệ sách.Vặn nhạc blue rất khẽ, lật trang đầu nhìn lại tấm ảnh chụp ngồi của cô nhà thơ bắc kỳ, đọc lại vài đoạn thơ rất buồn hiu,buồn hắt...-


          "Hạnh Phúc" là bài thơ em viết năm 2007.Hạnh phúc mà em có năm 2006 đáng ra là của người khác.Số phận trớ trêu buộc em vào người như có sự sắp đặt.Hơn một năm sau em đã phải trả giá cho những hạnh phúc gầy guộc đến với em vội vàng ấy.

          Vì thế em mới viết:

          Em hai bẩy
          một ngày...
          hạnh phúc ló mặt gầy guộc chạm đến
          khoảng không xạm ngắt
          cười đùa...


          Thầy viết:

          " Tôi không thích Thơ và cách làm thơ của em cho lắm ! Vì theo tôi,thơ và cách viết của em là những đoạn văn xuôi được sắp thành chữ cho đẹp mắt khi chữ nhảy hàng,chạy lên chạy xuống."


          Đúng ra Thầy ko thích thơ em mà chỉ thương con chữ của em.Thầy lại tiếp:

          - " Buổi tối lạnh lẽo như thế này,ngồi một mình dưới ánh đèn của bàn giấy,tôi thấy buồn bực và sẵn cái buồn tôi đâm ra thích tâm sự với thơ của em với những điều tôi nghĩ về em.

          Tôi đang hình dung ra câu hỏi ngạc nhiên theo cách nói và viết của em :
          - Trời ạ !Bữa nay sao thầy thẳng tay và ác đến như thế ?! Thầy ‘’ xấu xí ‘’ quá đi thôi !

          Có nhiều lý do để tôi thẳng tay với cô học trò bất đắc dĩ là em….Vì tôi đang có nhiều chuyện buồn và đáng cáu.


          ...
          Thầy ơi! Trò sợ mất như hôm trước và phải gửi đi ngay,giờ lại tiếp tục nha!

          " Học trò xa !

          Lâu lắm rồi,tôi không nhận được tin tức của em ngoài vài chủ đề nào đó ký tên Thy Nguyên….Muốn có tin tức của em thì dễ thôi,tôi chỉ việc bấm số và phone cho em theo những con số em đã gửi..."


          Đọc đến đây em cười té ghế lun.Hiiii! 101 lý do thầy đưa ra đều đúng hết và em tôn trọng.

          Với bài " Khoảng trống " lỗi là do em đấy Thầy ạ. Em "trút" vào ngăn chứ không phải là "thêm chút".



          " Tôi không phủ nhận cái tài lèo lái và biến dạng hình thức đặt câu của em.Như có lần tôi đã viết ở ‘’ Tại Sao Chúng Mình Làm Thơ ? : ‘’ Thơ là sự sáng tạo từ con chữ để chơi một trò chơi chữ nghĩa. Sự sáng tạo cũng có nghĩa là làm cách mạng để đổi mới chữ nghĩa.Nhưng có đôi khi,con chữ chạy nhanh quá để vượt ra ngoài phạm vi kiểm soát của người đẻ ra nó . Tốc độ nhanh và cường điệu vũ bão có thể làm người đẻ ra chữ bị cuốn theo cơn bão không định hướng…."


          Có lẽ 2 ngày tới em xin phép Thầy cho rinh ngay bài viết của Thầy sang blog của em.

          Thầy ơi!Những dòng này của Thầy khiến em rơi nước mắt:

          ...." Nhỏ Thy Nguyên đã bay lơ lững trong cơn bão lòng,Thy nguyên đã viết theo một chiều hướng buông thả xuất hồn.Tôi hiểu đó cũng là một phong cách viết theo kiểu riêng. Tại sao ta phải viết giống người và người viết phải giống ta ?
          Nhưng dù sao đi nữa,những bài thơ ngắn dài của em cũng giúp cho tôi có được một vài khái niệm và ý tưởng để tiếp tục cho loạt bài trong chủ đề về thơ văn sau này.
          Trong một góc thời gian ngắn của buổi tối nay,tôi thấy tạm đủ để bình luận về thể loại thơ trừu tượng của em."



          Em cảm ơn Thầy thật nhiều.
          Trong thi tập Sân người em rất thích bài CÂU VÍ TÌM NHAU:

          ...Em không khóc
          em không đau
          ly rượu chạm môi oà vỡ
          ...
          câu ví ru em vắt kiệt phút giây...



          Thầy ơi! Nguời ta say rượu chết.Có người say tình mà chết. Em say rượu không chết.Em say tình không chết.Em sống để đổ mọi nỗi vào thơ.Sống để say một thứ những lúc cuối ngày ( sau khi các con và Mẹ đã sâu giấc).Đó chính là say thơ.

          Thầy cho phép được không ạ? Dù cơm áo không đùa với khách thơ.Em biết phải làm gì.Phải yêu thơ ra sao. Yêu không đắm chìm.Yêu để đi về phía trước.

          * Học trò: Thynguyen



          ° ° ° °


          Tôi ngồi đọc lại những dòng chữ của Cô học trò người dưng và định viết vài hàng cho cô...Nhưng buổi sớm như hôm nay của tôi ngắn ngủi và chật hẹp quá.Tôi không thích mọi sự vội vàng hấp tấp.

          Khi làm thơ,người ta không vội vã ( chỉ có những con chữ nhập thần mới được quyền vội vã chạy trên phím chữ hoặc tuôn ngòi qua kẽ tay phóng ra bút mực.

          Khi viết văn,người ta cần có sự trầm tĩnh,suy ngẫm...


          Không vội,tôi sắp xếp cho mình một góc thời gian vừa đủ dể viết.Viết bằng tâm và suy nghĩ bằng đạo. Thơ - Nếu nói theo một nghĩa khác phải được đến bằng tâm thức.Thơ thênh thang và thơ phải được giải bày bằng tâm hồn.


          Hồn thơ của Thy Nguyên ra sao ? Tôi đi tìm và thử giải ngữ bằng chính những dòng chữ của cô :



          CẠN YÊU



          Người tạc nụ hôn giông bão
          trên môi em
          người hớt tay trên lọn tóc em
          người cười với mùa thu của em.

          Có cái nhìn thẳm sâu
          có cái nhìn của con mọt cửa
          em co ro như một chú mèo bếp
          giông bão tận đáy buổi chiều.

          Không phải em trong hình hài pho tượng
          chẳng phải người lạc giữa đường
          chẳng phải vị đắng từ nụ hôn giông bão
          mà bởi vì em đã cạn yêu.




          KHOẢNG EM



          Người ơi
          em đã đi về phía không người
          mưa
          gột trôi
          cựa mình
          gửi về em dấu hỏi
          sa mạc của người
          em hâm nóng trong men vị tầm xuân khó nhọc
          con dế hát lời.

          Khoảng của em
          trái chiều
          câm lặng
          đóng băng
          mắt em ngấn những giọt lung linh
          bến nghiêng suốt thì con gái.

          Người ơi
          em đang đi về phía không người.



          ...............

          ( còn tiếp )

          #20
            dang son 04.10.2011 22:33:53 (permalink)
            0


            ...



            GÓC THƠ CỦA NGUYỄN TRƯỜNG AN



            ____________________________________________________






            THƠ và trường hợp Nguyễn Trường An.

            ( Viết với sự chấp thuận của tác giả N.T.A )





            Tôi gặp Nguyễn Trường An trong một hoàn cảnh bắt buột và tình cờ,anh ngồi yên trên ghế xe lăn, hai chân bị cưa mất trong một tai nạn trên đường chạy của tramway ( Anh tự tử hụt sau khi hay tin người yêu bị tai nạn lưu thông… )

            Tôi được biết chuyện này khá trễ khi đọc bài thơ ngắn của anh ghi ở cái bloc note nhỏ :


            ĐI XA.


            ‘’ Em đã ra đi,
            Không lời từ ly
            Làm gì để nói kịp,em ?

            Làm gì để còn lại tình yêu ?
            Em về nơi xa
            Xa bóng đôi ta
            Và anh,anh ở lại
            Đếm trên ngón tay vừa què,vừa cụt của mình
            Anh đã nói thầm thầm với mình :

            Chỉ còn anh sống sót dù không có lý do gì để sống


            Em ra đi ( Vĩnh viễn )
            Rồi một ngày nào đó - không xa lắm
            Anh cũng sẽ ra đi
            Anh tìm em ở nơi ấy
            Em.Em !

            ( N.t.a )



            Tôi lấy làm lạ,có nhiều thứ ở An làm tôi ngạc nhiên ngỡ ngàng : Trong cái chán đời tuyệt vọng của anh,anh viết rất nhiều thay cho lời nói,anh ta có thể ngậm miệng trong vòng hai,ba ngày,anh nói với người lạ bằng nét bút màu xanh trên những tờ bloc note màu trắng,những trang giấy của anh đã đầy ngập chữ.Chỉ có chữ và chữ.


            An còn trẻ lắm,mới 25 tuổi,khuôn mặt có vầng trán rộng và đôi mắt của một đứa bé,trong sáng với nụ cười lúc nào cũng buồn như mưa ( An thích đẩy chiếc xe lăn ra con ngõ đầu bệnh viện để ‘’ tắm mưa’’ và làm thơ về bụi mưa ).



            BỤI


            Anh ngỡ em là hạt bụi
            Nhỏ xiú xiu,bụi đã tìm đưòng vướng con mắt phải của anh
            Con mắt kia còn lại thấy mình buồn
            Nó càu nhàu,nhăn nhó :
            ‘’Thả bụi về phía tôi
            Cho tôi nói một lời
            Tôi yêu bụi,dù bụi làm cay lòng mắt
            Tôi thích bụi mưa
            Mưa làm tôi nghĩ đến người yêu
            Nàng đã bỏ tôi
            Khi chưa kịp nói một lời
            Trăn trối cũng không kịp

            Ngày nàng bỏ đi
            Cũng có cơn mưa bụi như thế này
            Tôi một mình vàng võ
            Lăn xe dưới bụi mưa…. ‘’

            ( N.t.a )


            Cách làm thơ kiểu tự do của An làm tôi hoảng hốt và cái tên của anh cũng làm tôi sợ hãi.Nguyễn trường An là cái bút hiệu thời trẻ,thời áo trắng của tôi khi tôi gửi đăng bài ở các nguyệt san,báo chí ở Saigon !

            Thơ của An có những dấu phẩy và những chữ EM ngắt ngang ở cuối câu.

            Tôi hỏi :
            - Tại sao cháu Không lấy một cái bút hiệu để gửi bài cho báo ?

            - Cháu không thích đọc thơ của mình trên báo !

            - Tại sao cháu làm thơ ? Để làm gì ?



            An cười,buồn,mặt cúi xuống và im lặng,một chốc sau An nhìn tôi bằng ánh mắt mưa,mưa :

            - Tại cháu nhớ đến nàng và muốn đi tìm nàng càng sớm càng tốt.
            - An ! Đừng nói gỡ,chú không muốn nghe điều này.


            An giận dỗi,quay ngoắt đi,hai cách tay lướt bánh xe lăn chạy thật nhanh dưới hàng hiên mưa.

            Tôi cũng quay về văn phòng bệnh viện để làm những thứ giấy tờ cho An xuất viện.Nhưng ý nghĩ về thằng bé ngồi xe lăn vẫn dầy vò tôi ngày đêm.

            Tôi còn nhớ cú điện thoại của bạn đồng nghiệp tên Alain :

            - Nè.Chuyện khẩn.Có một thằng nhỏ người việt nam vừa tự tử,nó là khách của tao và nó vừa nhảy xuống đường hầm Tram Metro ở Paris.Nhà thương vừa báo cho tao khi nó tỉnh dậy,khóc gào ầm ĩ.Tao chuyển cái ca này cho mày để cứu nó.


            Tôi lật đật bỏ hai cái consultation ,phóng xe đến nhà thương.Thằng bé nằm im lìm ngủ say như chết,Hai chân đã bị
            cưa .

            Đọc bản báo cáo tình trạng của An,tôi buồn bã vô cùng,nhà thương đưa cho tôi đọc quyển nhật ký của An ,tôi đọc ở trang cuối cùng :

            ’’ … Paris,ngày..tháng…năm ..

            Hãy chờ anh đi theo em.Anh không muốn sống nữa.Đời vắng em thì anh còn gì để hiện diện trên quả đất khốn nạn này…..’’



            Chữ của An nhỏ,chi chít và có nét chữ mềm mại của một thiếu nữ.An viết bài thơ Vĩnh Biệt bằng Pháp ngữ mà tôi xin tạm dịch như sau :



            ADIEU

            Adieu,Vĩnh biệt ngày tháng đã đẹp
            Adieu;Từ giã luôn những ngày thiếu vắng nhau
            Tôi sống để làm gì ?
            Còn lại gì cho nhau ?
            Ngoài vành tang bằng vải trắng
            Tôi chỉ là cặn bã
            Của một mối tình không còn giá trị
            Tôi muốn đi theo em
            Tan vào em - Em ơi ….



            Adieu !


            ( N.t.a )
            #21
              dang son 04.10.2011 22:42:03 (permalink)
              0


              ..




              2. GÓC THƠ CỦA NGUYỄN TRƯỜNG AN


              1. NHỮNG SÁNG TÁC MỚI.



              TRẮNG !


              Chiều bệnh viện trắng
              Buồn hiu hắt và tuyệt vọng
              Buồn ngồi trên xe lăn trượt tuyết
              Tuyết khóc lời vĩnh biệt
              Tuyết ngậm ngùi nói với xe lăn
              Đừng khóc,đừng buồn nữa
              Để tôi buồn dùm cho

              Người đã đi về miền đất lạnh
              Người để lại một bóng hình ngày cũ
              Người ơi ! Người nào hay nào biết :
              Có những mùa đông trắng như hôm nay
              Tôi đang chậm rãi tự hủy mình

              ....




              ĐEN.


              ĐÊM xuống đậm
              ngoài cửa sổ
              Tôi xuống chậm
              Lần mò về đứng ở ngưỡng cửa
              Em có chùm chìa khóa tử huyệt
              Em nắm trong tay vận mạng tôi

              Chờ đi,tôi lăn bánh xe đời
              Chờ tôi - em - tôi sẽ đến điểm hẹn
              Mở cửa cho tôi nhé - em
              Mở cửa cho tôi đẩy xe vào
              Ta gặp nhau - ngỡ ngàng mừng rỡ

              ĐỂ EM NGỒI GỌN LÕN VÀ HÔN TÔI TRÊN CHIẾC XE LĂN

              TÔI ĐÃ QUÊN LÀ MÌNH QUÈ CỤT
              SAU CÁI NGÀY TỪ LY ẤY

              MÀ CÓ XÁ GÌ ĐÔI CHÂN CŨ
              ĐÔI CHÂN ĐÓ ĐÃ DẠO CHƠI CÙNG NHAU NƠI GÓC PHỐ

              Từng chiều,từng chiều
              Ta đã có hai cặp chân
              Ta và em nay chỉ còn lại một cặp chân
              Em chấp cánh cho tôi bay
              Về một cõi vĩnh hằng và đầy hạnh phúc


              Đêm về,tôi mặc kệ đêm*
              Tôi thắp sáng ngọn đèn cày để viết
              Tôi nhớ em - em ơi !






              TUYỆT

              Quand j'ai dit :
              C'est bon ton baiser
              C'est Good . Đó là tuyệt !

              Tuyệt ở chỗ nụ hôn ngọt
              Em đã quấn lấy tôi đắm đuối từ những lúc quyện lấy nhau
              Ở giữa chiếc cầu Pierre lộng gió
              Gió nói với chúng mình gió thèm muốn
              Gió muốn ùa vào nhịp tim em
              Gió muốn hát lờ nỉ non tình tự
              Cho một ngày có nắng đẹp
              Dù hơi lạnh ở cuối ngày

              Tuyệt ! Tuyệt lắm, em ơi ......



              .............


              NGÀY GÌ - THÁNG MẤY ?



              Tôi làm gì có thời gian nữa
              tôi đã mang danh xưng của thời gian và sự chết
              Người ta chỉ sống có một lần thôi
              Tôi biết thế dù tôi muốn chết theo em
              Khi em chết
              Đúng vào ngày lễ của tình yêu


              Ôi ! Tôi thù ghét cái ngày mà tình yêu trở mặt
              Ngày 14 tháng 2 là ngày em ra đi !


              Người ta đã hôn nhau để thay lời tình tự
              Tôi âm thầm cúi xuống nhìn đôi chân không còn nữa của mình


              Tôi đã tặng em khoảng đùi dài của một thằng cao ráo điển trai ngày cũ
              Tôi tặng em thay cho lời chúc ngày tình nhân...




              nguyễn trường An.
              ( 14.02...... )
              #22
                dang son 05.10.2011 12:39:07 (permalink)
                0


                ..





                COURT !


                Court comme l'amour
                Court comme toi et moi
                Comme un jour de fête
                Comme mes jambes


                Court comme un petit mot
                Court et longue,très longue
                Comme ton regard posé sur moi
                comme je t'ai dit je t'aime


                Court un un jour sans soleil
                Comme une nuit sans lune
                Court comme ta vie
                Court quand je vis sans toi,et je souffre...


                ( C) by nguyentrươngan.
                14.02.2000.



                Ngắn !

                Ngắn như tình yêu
                Ngắn như em và anh
                Như một ngày lễ hội
                Như bàn chân cụt


                Court comme un petit mot
                Court et longue,très longue
                Comme ton regard posé sur moi
                comme je t'ai dit je t'aime


                Ngắn như một câu nói
                Ngắn và dài cùng lúc
                Như ánh mắt em
                Như khi anh nói yêu em

                Court un un jour sans soleil
                Comme une nuit sans lune
                Court comme ta vie
                Court quand je vis sans toi,et je souffre...


                Ngắn như một ngày thiếu nắng
                Như một đêm không trăng
                Ngắn ngủi như đời em
                Ngắn ngủi khi anh sống thiếu em
                ( và anh đau ! )





                < by Nguyễntrườngan và đăng sơn.fr
                ( c ) 2011.France
                #23
                  dang son 05.10.2011 12:42:16 (permalink)
                  0





                  ..



                  THẾ GIỚI CHỮ CỦA NtA và BẠN HỮU


                  _____________________________________________




                  * NUIT.



                  Nuit bleue, Oh oui ! C’est bien bleu comme….*
                  Comme le silence entre nous
                  Nous : C’est bien toi et moi
                  Toi qui me quittes,tu es déjà loin,loin de moi
                  Moi qui….

                  Qui suis-je - et toi,mon amour perdu ?
                  Toi qui étais ma chanson quand je veux
                  Toi,toi et toi
                  Qu’est-ce que c’est : Toi ?
                  : Une femme toute nue et tu as tout fait pourque je sois à toi,bien à toi
                  ( Avec toi,j’ai oublié qui je suis ! )

                  Nuit.La nuit est tombé
                  Je suis tombé
                  Dans le silence bien bleu
                  Je me vois et…




                  NguyentruongAn
                  ( c ) 2011 - France.

                  ...


                  ** BẾN ÂM DƯƠNG


                  Hoàng hôn buông hơi thở gấp
                  Em neo về với cát
                  Em neo với chân mây
                  mắc lại đời tôi vây bủa gạn chìm trong đục.

                  Người cầu xin cho tôi ngôi sao
                  Đủ cho tôi giọt bồ hòn mắc cạn
                  Đêm nay dòng sông xuống tóc


                  Ngấn mắt của sông ai đợi được ngày về.

                  Chiều dẫn em vào bóng núi
                  Môi em chạm đáy tình tôi
                  Bến âm dương vun vút lô xô nhuộm mầu tím của hoàng hôn tan chảy
                  Em vò tôi
                  Phím nhạc lỗi tôi
                  Em bây giờ thanh thản xa xôi...

                  * thynguyên
                  (Tặng An !)






                  " ( Thầy gửi cho An bài thơ đêm qua em viết nhé ! Cuộc sống cần lắm những con đường màu xanh. Cô ấy của An đã chọn cho mình một con đuờng màu xanh riêng biệt. Trần đời lắm nỗi trái ngang vì thế hãy nguyện cầu cho cô ấy thanh thản. Và An phải sống thay cho cô ấy để cảm nhận cuộc đời thay cô ấy ).


                  Chúc Thầy và An sức khoẻ ! "

                  Thynguyen.
                  ( HTND )



                  ...


                  *** KHÓC.



                  Sớm !

                  Thằng làm thơ ngồi khóc



                  Sớm !

                  Bài thơ của nó làm nó chảy nước mắt.

                  Bài thơ nặng dấu ngấn của nỗi ngậm ngùi,phân ly

                  Bài thơ làm nặng lòng đêm

                  Nuit ! Đêm dài và cũng ngắn như tiếng nấc

                  Nuit ! Đêm xanh thẵm từ tận cùng bộ óc



                  Trí tuệ đã là điều phiền phức

                  Trong khối óc mà những thằng Psy không tài nào hiểu nổi



                  Con người là một thế giới bí hiểm

                  Con người có những cái mặt nạ khủng khiếp

                  Vừa hiền lương vừa thô bỉ đến tận cùng



                  Con người sống giữa ánh sáng và bóng tối - Thẫm !



                  ...



                  Sớm !



                  Thằng làm thơ không chuyên nghiệp ngồi đọc lại trang chữ của mình và của người khác.



                  Chữ làm nó rơi lệ

                  Nước mắt lỡ tay rơi xuống tách cà phê nguội của nó

                  Nước mắt hòa tan thành cục muối trong ly cà phê mặn chát !

                  Và nó,thằng làm thơ nhận ra mình ủy mị với thơ để biết khóc. *


                  nguyễntrườngan and đăng sơn.fr
                  (C) 2011.France.


                  ...



                  Tình yêu
                  (thân tặng Nguyễn Trường An)


                  Anh tặng em đôi chân
                  Thay những lời cầu chúc
                  Vào một ngày tình nhân
                  Của lứa đôi hạnh phúc

                  Anh đợi chờ thời khắc
                  Đón em về bên nhau
                  Trao nụ hôn nồng ấm
                  Mãi mãi đến ngày sau

                  Vết thương không còn nữa
                  Trái tim sống lại rồi
                  Vì tình yêu chan chứa
                  Cuộc đời đã sinh sôi


                  by Thuytruc 1976



                  ...




                  Vanhai20460




                  LỜI THƯƠNG YÊU VỚI AN

                  Nếu có số phận như người đời thường nói
                  Thì chắc là trách "Đấng" nông nỗi bày ra...
                  Từng từng chữ là một khối xót xa
                  Không phải chỉ riêng An mà là bao người đọc.

                  Không phải có một mình An lặng khóc
                  Rất nhiều tâm hồn như chuổi ngọc yêu thương
                  Liên kết cùng An chia nỗi đau khôn lường
                  Bao trái tim cũng dường như tan chảy.

                  Một giây trôi qua An tuyệt vọng cùng đáy
                  An nghĩ chẳng còn gì-mãi mãi muốn rời xa
                  An có biết bao tấm lòng thiết tha
                  Chiến đấu từng giây để mà giữ An bên bờ vực!

                  Xin An ngoảnh lại, dù một phút
                  Nhìn vào mắt người túc trực bên An
                  An sẽ thấy quanh An yêu ngập tràn
                  Xin An đừng nhắm mắt, xin An đừng tự hủy.

                  < by Vanhai.




                  .......................




                  Nđs.

                  #24
                    dang son 05.10.2011 12:54:56 (permalink)
                    0



                    ..

                    6. LÀM TÌNH VỚI THƠ !


                    ____________________________________



                    Dưới bài thơ dài bất tận và ướt chèm nhẹp mang tên :

                    EM LÀM GÌ
                    GIỮA CHIỀU MƯA RƠI ?


                    Một người bạn tôi đã viết như một cách trả lời :

                    '' .... " Muà mưa ở đây chỉ là những khởi đầu "
                    Cho một cuối mùa đông lạnh lẽo và âm ỉ ....


                    Bất thình lình tôi muốn ngủ một giấc dài. Những kẻ yêu nhau đợi nhau đến lúc những mùa lá rụng thoát thân thành lửa hy vọng ngùn ngụt trên những cánh rừng. Tôi muốn nằm dài ở cuối câu một và nằm yên và nghe ngóng mọi sự mở ra của tất cả bất cứ một cái ban đầu nào. Thí dụ như là một bọt nước:



                    ' Mùa mưa ở đây chỉ là những khởi đầu '






                    Nhiều khi chúng ta phải tạm tách một hạt cát ra khỏi chỗ toàn cát. Xem soi, xét nét, nghe ngóng, đo lường các đặc trưng, tác dụng, tác hại của nó lên những chỗ dễ chảy máu trong tâm hồn của chúng ta. Y như rằng, tôi đã đang nghe tiếng đùa chơi của những đứa con của cô ấy khi mời cô ấy đứng riêng ra như vậy.

                    Những đứa con từ ngày khác, khoảng khác, những mặt cắt cát khác đồng thị minh nhiên yêu thương sân hận nhau. Khoảng trắng bất thình lình chứa đầy khí lực của một tay thái cực gia thượng thừa run rẩy. Sự mở ra của cái ban đầu ! Cái băng trinh thanh khiết của lịch sử, cái khoảng trắng của thời gian. Hãy im đi sự dò xét vĩ đại trong giấc ngủ gói vén của những chủ thể đại ngã bao ngàn. om mo om mo om mo om mo om mo ecco homo ecco homo ecco homo. Để cho lỗ tai thần diệu của tâm hồn con người được thuận thảo tột cùng mở ra với chính hắn với tất cả viễn tượng phù du với tất cả những khởi đầu của mọi biên giới chênh vênh cắt nát mấy bờ thực tại


                    Sơn ạ, tôi nghe từ câu trên tiếng thác đổ của ngút ngàn nguyên ủy ...

                    Thân, Khải Ý.

                    ''


                    ______________



                    Tôi không hiểu rõ cho lắm ý của bạn mình muốn nhắn nhủ điều gì vì bạn tôi viết dài và mông lung quá.Hình như anh đã đi vào một bià rừng cuả chữ ơi là chữ của một thứ mê hồn trận ?!

                    Bạn viết ấy của tôi thì lúc nào cũng thế.Bạn cảm khái và thích viết theo kiểu của bạn / Tôi đọc và hiểu lờ mờ theo cái cách đọc của mình.

                    Thế nào cũng xong.Sao cũng được.Miễn là có tiếng mưa ở đầu một ngọn bút.Bút mưa để những ngưòi tình còn thấy nhau để đời này còn chỗ đáng yêu,đáng nhớ.

                    Đang nghe nhạc nhẹ và nghe mưa tí tách để viết.

                    Tôi ngừng gõ phím chữ để suy nghĩ xem mình sẽ viết gì và tại sao viết ?






                    * Mùa mưa ở đây chỉ là sự Khởi Đầu !



                    " Mùa mưa ở đây chỉ là những khởi đầu
                    Cho một cuối mùa đông lạnh lẽo và âm ỉ ..."


                    Anh biết rõ như vậy mà,em
                    Từng chiều,từng chiều âm thầm
                    Âm thầm bóng thời gian đẩy nhau
                    Anh,với những bản nhạc cũ,âm thầm

                    Anh khe khẽ nắn nót,gọi tên em
                    Khi lòng mình trùng xuống
                    Khi không còn ai bên cạnh để nói
                    Khi bóng chiều ngã ập xuống vũng đen của cô đơn

                    Anh thấy mình lạc lõng và cô quạnh quá đỗi
                    Anh thấy mình cần nói dối
                    Cần đàn áp mình bằng vũ lực để khỏi thấy mình đang buồn bã
                    Anh muốn cưỡng hiếp một cách hung bạo những nỗi buồn
                    Như thằng già dịch đang chảy nước miếng nhìn gái đẹp và quá thèm thuồng

                    Anh muốn túm tóc con buồn và bế nó vào phòng riêng
                    Anh nhẩn nha và cùng một lúc hùng hục cởi bỏ áo quần mình.
                    Anh trơ trụi,trần truồng...
                    Để có thể yên lòng và ve vuốt nỗi buồn.
                    Buồn rướn người,rên ư ư trong cổ họng

                    Anh ghé môi hôn và ngoạm lấy nỗi buồn bằng cặp môi quá đỗi tham lam
                    Anh dục vọng,tầm thường khi dụ dỗ nỗi buồn bằng câu nói hổn hển :

                    -'' Em ! Hãy ngoan,hãy nằm yên và thụ huởng
                    Hãy đưa đầu ngực cho anh cắn ,anh ngoạm
                    Hãy chìa chiếc bụng trắng phau hơi hới
                    Và làm tình với anh cho qua đến nửa đêm

                    - '' Em,hãy ngoan,hãy rỉ rên như chưa bao giờ biết tự mình cảm khoái
                    - '' Em,hãy quên đi em là ai.Hãy nhắm dôi mắt lại - Em ''

                    Người tình tên Buồn của anh đã rất dịu,rất ngoan
                    Cô ấy rướn người với cặp môi mở hé
                    Cô ghịt lấy đầu anh và tham lam tận hưởng !

                    Chao ơi ! Chao Ơi ! Anh không thể nào sung sướng được hơn thế nữa


                    Buồn và anh ,cả hai thân thể đã nhập một
                    Hai đã không còn là hai mà chỉ là một
                    Nhất thể,duy nhất mà thôi .Em !


                    Em , Hãy là nỗi buồn như thế...................................






                    đăng sơn.fr

                    #25
                      mưa phố núi 07.10.2011 16:19:06 (permalink)
                      0
                                       THƠ CA DAO



                                            Công cha như núi Thái Sơn

                                    Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
                                            Một lòng thờ mẹ kính cha
                                      Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con

                           Có người Việt Nam nào trong chúng ta lại không biết đến những câu ca dao này không? Bài học vỡ lòng mà , chỉ bốn câu lục bát ngắn gọn thế thôi là một bài học luân lý ở đời rồi. Bài học này cứ bám sát gót chân ta theo suốt một đời , làm sao mà quên được. Nếu đổi lại là một đoạn văn ngắn chắc không làm chúng ta nhớ dai đến vậy. Từ nhỏ thì tôi đã nhận ra sức mạnh của ca dao , tục ngữ,vè , đồng dao...vv
                      Đó là những thứ văn thơ đơn giản mộc mạc ,gần gũi với tâm hồn mọi người ,mọi nơi ,mọi lúc ,rất dễ nhớ vì có vần có điệu

                                          Bầu ơi thương lấy bí cùng
                                  Tuy là khác giống nhưng chung một giàn

                            Khi còn nhỏ đi học ,thể nào cũng gặp những chuyện trò này ăn hiếp trò kia , đánh lộn hoặc chưởi bới nhau ỏm tỏi. Thầy bắt phạt chép 100 lần câu ca dao trên , vậy là nhớ đến muôn đời.Nhờ đó mà biết yêu quý mọi người chung quanh ,không sanh sự ỷ lớn hiếp bé ,không cậy thế nhà giàu ăn hiếp kẻ nghèo.

                                        Một cây làm chẳng nên non
                                    Ba cây chụm lại nên hòn núi cao

                            Dễ thương hông? Đó là tình đoàn kết,chỉ cần đoàn kết hiệp lực đồng tâm thì bất cứ chuyện gì chúng ta làm cũng phải có kết quả

                                        Trai khôn tìm vợ chợ đông
                                   Gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân

                            Mưa Phố Núi đặc biệt thích những anh chàng bậm trợn mày râu ,đáng mặc nam nhi.Cho dẫu có xấu trai chút xíu hổng sao cả ,nam tính là thế mạnh ,đàn ông cho ra đàn ông.

                                            Làm trai cho đáng nên trai 
                                    Xuống Đông ,Đông tĩnh lên Đoài ,Đoài yên

                             Ui chao ! nếu bậm trợn mà biết làm thơ nữa thì hỏi ai không mê đứt đuôi con nòng nọc. Nếu anh chàng nào mà lỡ sanh ra mang tiếng con nhà nghèo ,lại bị trời bắt xấu thì cứ nghe lời nhỏ Mưa này một lần. Anh cứ việc tập làm thơ cho thiệt hay thì thể nào cũng toại nguyện

                             Mưa có một chị bạn ,khi còn trẻ rất đẹp gái ,con nhà giàu. Trước 1975 gia đình ở Sài Gòn mở tiệm vàng lớn ,lấy tên chị tiệm vàng Kim Tiên. Chị nay đã trên 60 ,góa chồng từ khi 40 tuổi. Nhìn chị đẹp mặn mà , Mưa lấy làm tiếc cho chị. Mưa cứ hay tìm cách gán ghép người này người nọ cho chị mà không xong.Mưa và chị hay nói chuyện văn thơ sách báo với nhau ,thương quý chị như mẹ ở nhà vậy. Một bữa Mưa thỏ thẻ hỏi chị
                             - Coi chị còn mướt quá hà , ở góa hơn hai mươi năm chị không thấy buồn sao?
                             -Buồn chứ cưng ,buồn thê thảm luôn đó chứ ! Nhưng mình không gặp được ý trung nhân thì thôi chứ biết sao. 
                             -Vậy như thế nào mới là ý trung nhân của chị ?
                             - Phải là nam mỹ tử ,ăn nói nhỏ nhẹ ,ăn vận gọn gàng sạch sẽ ,đầu óc phải văn chương thi phú ,còn phải biết hát Karaoke.
                             - Ui cha trời đất ơi ! Kiếm đâu ra cho chị đây hở trời. Thôi để em làm tấm bảng
                      " Tiết hạnh khả phong " tặng chị luôn cho rồi.

                            Tìm vợ chợ đông thì mới biết cô nào nhanh nhẹn vén khéo để sau này hầu hạ chồng cho đúng phép tắc chứ ! Chẳng lẽ đi tìm mấy cô thi sĩ trên thi đàn này sao? Con gái mà mơ mộng trăng thơ kiểu Mưa Phố Núi thì có mà ế chổng gọng nồi niêu. Anh nào ngoan cố cãi cha cãi mẹ rước về thì cứ việc từ từ mà hầu cô nàng cho đến khi sói trán.

                                             Lỗ mũi thì tám gánh lông
                                    Chồng yêu chồng bảo tơ hồng trời cho
                                             Đêm nằm thì ngáy o o...
                                    Chồng yêu chồng bảo ngáy cho vui nhà
                                             Đi chợ thì hay ăn quà
                                    Chồng yêu chồng bảo về nhà đỡ cơm
                                             Trên đầu những rác cùng rơm
                                     Chồng yêu chồng bảo hoa thơm rắc đầu

                             Ai dám bảo con gái xấu là ế ? Có nhiều khi xấu trong mắt người này lại đẹp trong mắt người khác.Cũng có nhiều khi quá nhiều cái xấu gộp lại tự nhiên sanh ra cái duyên. Hay là theo cách suy diễn đơn giản của Mưa , mấy cô gái tự biết mình kém cõi dung nhan thường ra sức trau dồi đức hạnh, cho nên thường ngoan hiền hơn mấy cô đẹp.Nhờ vậy mà vẫn được yêu và thường hưởng hạnh phúc ,cuộc đời ít sóng gió , mà phải vậy thật hông ta ?

                            Vậy đó ,thơ chính là linh hồn của ngôn ngữ !
                      Với thời gian ,thơ được truyền miệng trong dân gian lâu đời, dần dà trở thành ca dao hay đồng dao.

                            Thơ là nhịp cầu nối những con tim yêu đương khao khát đến với nhau gọi là thơ tình - thơ lãng mạn.

                             Thơ là sự giải thoát thanh tao của những tâm hồn muốn thoát khỏi hệ lụy thường ngày ràng buộc để trở thành thi đàn -bằng hữu tri giao.

                              Ngoại lệ có những vần thơ lơ tơ mơ thì gọi là thơ con cóc -thơ lãng xẹt.

                             Hiện tại có một số thơ rất hào hùng kêu gọi tình yêu nước và đoàn kết dân tộc ngay trên thi đàn mình đây thì gọi là chiêu hồn thơ -thơ ca

                             Muôn hình vạn trạng ,ôi nàng thơ !

                                  Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm
                                  Có những ngày trốn học bị đòn roi
                                  Nay yêu quê hương vì trên từng núm đất
                                  Có một phần xương thịt của em tôi
                                                               (Tế Hanh )




                      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/F7071E0096A946989C9105C0AC820658.jpg[/image]
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2011 16:34:39 bởi mưa phố núi >
                      #26
                        dang son 08.10.2011 12:04:07 (permalink)
                        0

                        TẠI SAO CHÚNG MÌNH LÀM THƠ ?



                        ..

                        VIẾT CHO NHAU.

                        ______________________________________________




                        Sơn huynh !

                        " Thơ được đo bằng độ dài trải từ một xứ sở xa xăm tới khu vực những cư dân rải rác ở nơi cùng trời cuối đất. Thơ nhập vào dòng chảy mới, khoảng khoát, cùng chuyển động bất kể những phân cách không thời gian. Thơ có thể là sống sượng và ngùn ngụt lửa, có thể sạn sỏi hay vàng ròng nhưng dứt khoát, ở ngoài những cánh cửa đã khép. Và vậy, thơ không còn là tiếng than đơn lẻ mà là bản đồng ca, không còn sự chết mà là sự sống: Như ngọn lao ném ra chẻ dọc những con đường. Thơ có mặt như một ngạc nhiên và mãi mãi như một ngạc nhiên, bởi một điều chung quanh chúng ta vẫn còn đầy bứt phá nơi những tâm hồn ăm ắp chất thơ và đời thơ. " (lời mở đầu cho tạp chí Thơ mùa Xuân 1996, nhóm Tân Hình Thức)


                        Câu hỏi " tại sao chúng mình làm ?" là một cánh cửa bước vào một thế giới khác. Một thế giới mà sự trật tự ngăn nắp rõ ràng chỉ là những hóa thân ngụy trang cho linh hồn của u uyên thần Hỗn Độn.

                        Nó găm trong tim của những người thơ. Sống như làm thơ. Thơ như là sống.

                        Nó rút mạch tất cả những gì nhạy cảm, sâu xa và dễ bốc. Nó thưa thốt những cách khác nhau trong mỗi con người và cũng vậy nó gột rửa những chiếc giường thực tại bằng những giấc ngủ thoảng bơ vơ, thoảng ngây ngu, thoảng tiếc nuối, thoảng những khoảng hóa thân v.v và v.v.

                        Tôi không thích sự đàn áp. Bất kể !!! Sự đè của cái mới lên cái cũ. Sự đè của cái cũ lên cái mới. Sự miệt thị của cái hay với cái dở (hay ngược lại). Trong mọi thể dạng của đàn áp ta dễ dàng nhận ra những cột mốc của con đường dẫn đến bãi hành quyết tinh thần tự do khám phá, tự do thơ, tự do sống. Có điều, tôi muốn được xấu hổ một cách tự do khi tôi làm lại tinh thần của một kẻ khác.

                        Tôi nghĩ, tất cả mọi áp đặt của bất kể cá nhân nào lên thơ cũng chỉ có ích lợi duy nhất đối với cá nhân đó. Cốt lõi của nó là nhịp điệu (O. Paz), tức ý bao hàm cả thi tính và nhạc tính. Kỳ thị quá chăng ? Không đâu. Tuy nhiên, không nên có một sự hy vọng, tham muốn nào đè lên thi hứng. Tức là, khi làm thơ tôi không hy vọng nó sẽ được phổ nhạc. À, mà nếu nó được thì tôi càng vui. À, mà nếu có ai làm thơ với hy vọng là thơ mình sẽ được phổ nhạc thì tôi cũng vui chung với sự sáng tạo của người ấy. Miễn là, tôi xin phép được nhận ra niềm xấu hổ tự do khi tôi lỡ làm lại tinh thần của một kẻ khác.

                        Làm thơ, trong ý của riêng tôi, không nên trọng thị luật tắc mà để cho cái thi hứng về thi tính ban đầu trong ta bị méo mó. Khi nào may mắn, ta làm được một bài khớp luật mà thơ thật thơ thì cũng vui. Quan trọng hơn cả, bất cứ khi nào thi hứng về với ta, thi tính rộng lượng vén lên cho ta thấy một vài khu mê hồn quyến rũ - nếu ta được viết lại ngay thì còn gì bằng. Nóng hổi, vừa thổi vừa ghi. Nó chân thực hơn cả. Bây giờ là thời đại thông tin thừa mứa, chỉ có sự chân thật là thiếu vắng. Tôi cũng không thể chân thật nếu cứ ép mình vào những khuôn khổ tự thán, thất tình, thương nhớ người yêu hoặc quê nhà một cách lôm côm. Nói vậy, chứ khi nào tôi tự thán, thất tình, thương nhớ lôm côm thì tôi cũng làm thơ theo thể điệu ấy rất mực mê mềm.

                        Phải đọc nhiều. Phải học. Đọc trên một nghìn cuốn khảo luận về thơ. Rồi hãy về đùa chơi với bông cỏ may. Táy máy với dòng khe. Có điều, nếu khi ấy cái thi hứng không về thì tôi cũng phải đành ngậm - im cho đến chết.

                        Tôi nghĩ tôi chỉ viết đôi dòng cùng huynh cho vui topic. Không ngờ cái cánh cửa lòng thòng dài-dai-dở trong tôi lại bắt đầu rục rịch mở ra. Tốt hơn hết là tóm lại. Tóm lại huynh hãy nhận ở tôi một sự chân thành mong " chúng mình hãy làm thơ " . Như thế vậy.



                        Thân, Khải Ý.

                        ( dactrung.net )
                        #27
                          dang son 08.10.2011 12:56:23 (permalink)
                          0





                          DẠO MỘT VƯỜN THƠ.




                          ____________________________







                          * NGÕ NHÀ EM


                          Ngõ nhà em
                          Giản dị mà khó quên
                          Phố rộng, ngõ cũng rộng
                          Căn nhà nhỏ mà xinh
                          Khiến lòng người ấm áp
                          Mỗi lần được ghé thăm !

                          Ngõ nhà em
                          Đã một lần đi qua thật khó quên
                          Nên chẳng cần nhớ tên, nhớ phố
                          Chỉ cần nhớ những điều bất thường ta hay gặp
                          Giữa những con người !

                          Ngõ nhà em
                          Tôi lại thẩn thơ ngồi viết thâu đêm
                          Thấy rõ môi cười mắt ngọc
                          Thấy rõ trăng đêm đang vỡ
                          Lao xao trắng cả đầu xanh...


                          HP, ngày 19.7.2011Kiều Anh Hương ( Ncd )




                          -----------





                          TIM TÍM 1



                          Tim tím màu móng tay

                          Tim tím màu hoa rừng

                          Tím hoàng hôn phố biển

                          Tím tình anh ngày xưa .



                          Tim tím lục bình trôi

                          Tim tím dòng Hương giang

                          Tím áo ai Đồng Khánh

                          Tím mây trời Nam Giao .



                          Mưa qua cây sầu đông

                          Tim tím sắc cầu vồng

                          Vành nón lá chao nghiêng

                          Tím hồng mắt môi em .



                          Tình mơ như mực tím

                          Dáng nhỏ ơi thẹn thùng !

                          Nấp sau giậu hiên thưa

                          Tim tím bông cát đằng .

                          ...

                          Em đi theo tình em

                          Xanh xanh màu đại dương

                          Quên thời gian tim tím

                          Một góc trời quê hương .



                          DuLan 04/08/2011



                          ----------------


                          SỢI TÓC

                          *
                          Em gởi cho anh sợi tóc thề
                          Dù không ước hẹn chuyện sơn khê
                          Dù không thề hứa lời dâu bể
                          Sợi tóc thay em hẹn lối về.

                          Em gởi tặng anh sợi tóc dài
                          Cùng lời thương nhớ viết đêm nay
                          Dù không hứa hẹn lời tơ tóc
                          Sợi tóc này anh nhớ giữ hoài!

                          Em gởi cho anh sợi tóc em
                          Là thương. Là nhớ của nhiều đêm
                          Là tim em đó anh yêu dấu
                          Sợi tóc này mang cả nỗi niềm.

                          **
                          Em gởi cho anh sợi tóc mây
                          Với lòng yêu mến vẫn không phai
                          Gởi anh một chút mùi hương tóc
                          Là cả ân tình anh có hay?


                          < Bien Hong ( ncd )





                          ------------






                          * Khoảnh khắc...


                          Ở một tháng ngày...

                          Cô đơn chừng như trôi xa
                          vỡ òa ly café giọt đắng

                          Chút yêu thương ngọt ngào
                          men say chếnh choáng
                          chông chênh

                          Lầm lụi dắt díu nhau
                          dấp dúi vượt rào

                          Ngập ngụa khát khao
                          xua cô đơn trôi về nơi xa lắm

                          Em một đời ướt đẫm
                          sương đêm

                          Nghe bờ môi rũ mềm
                          nghễnh ngãng

                          Sợi nhớ sợi thương
                          lơ đãng
                          bên thềm...

                          ***

                          Ốc Sen - NAN- ncd.





                          ________



                          * THU MUỘN


                          Thu muộn em cho câu thơ vơi
                          Khúc niệm đông chẳng thể nói lời
                          Ngày mai có người sang qua bến
                          Anh gửi theo về mắt lá say...


                          < Thy Nguyên 81 - Ncd.







                          ______________




                          nđs.

                          #28
                            dang son 11.10.2011 23:56:02 (permalink)
                            0


                            ..



                            MƯA THÁNG MẤY ?

                            Trang thơ mở cho lòng ai cũng mở ...
                            Đôi lời thương đâu tự nói được nào !!
                            Bến bờ yêu có phủ lấp trăng sao ??
                            Cầu ô thước có còn người đón đợi ??

                            Hè chưa qua mà đã thấy mưa ngâu !!
                            Sông ngân đó ,chảy dài theo nỗi nhớ ..
                            Dải ngân hà ta tìm ánh sao sa ...
                            Để Ngưu Chức thắp lửa lòng đón đợi !!

                            Hỏi trời cao ,mây giăng phủ về đâu ??
                            Mưa cứ mãi rơi trên từng lá đổ ..
                            Giòng sông trôi lặng lẽ chảy bên đời ...
                            Còn hay mất ...sông cũng về biển cả ..

                            HÀ LƯU THUỶ ( Ncd )





                            HƯƠNG XƯA

                            Trăng nghiêng dáng liễu nhả đường tơ
                            Vàng óng dòng sông ,ướt lời thơ !!
                            Đơn côi một cõi nào ai biết !
                            Trăng khóc phận mình ,sông chơ vơ !!!

                            Sông đời lặng lẽ vẫn cứ trôi ..
                            Bể dâu ,dâu bể chỉ thế thôi
                            Đời người sướng khổ được mấy lúc
                            Vui buồn duyên phận hỏi ý trời !!

                            Hạ về cháy đỏ cả lời thơ ..
                            Ve sầu rả rích gió đưa mơ !!
                            Lòng ta ai thấu ,tình ai tỏ
                            Một chút hương xưa vẫn cứ chờ !!!

                            HÀ LƯU THUỶ ( Ncd )





                            THU KHÚC MỘT


                            Và mùa hạ đã ra đi
                            Và em cũng ra đi
                            Chiếc lá rụng đầu mùa gầy rộc
                            Hạt mưa chớm thu khô khốc
                            Rơi vào xa xăm
                            Tiếng guốc khua xoay xoáy trong hồn

                            Ngồi ngó ra từ sáng tinh mơ
                            Đến chạng vạng
                            Thời gian âm ẩm lạnh
                            Thèm mùi tóc khê nồng
                            Âm ẩm mùi rơm rạ
                            Bàn tay thơm mùi nước vo gạo
                            Thẹn thùa dấu vào áo len đan

                            Chim Dồng dộc bắt đầu làm tổ
                            Chiếc võng đong đưa trên ngọn tre già
                            Chẳng lẽ em lại không về
                            Ai đốt lá mùa thu cho em sưởi ấm

                            Ổ chim Dồng dộc không hề yên ổn
                            Chứng tích là chiếc lồng đan bằng gốc tre già
                            Từ sáng sớm đến chiều hôm
                            Nhìn về mây trời xa thẳm
                            Nó cũng như tôi
                            Chờ đợi một điều gì không hiểu

                            Và mùa thu sẽ ra đi
                            Và tôi cũng sẽ ra đi
                            Mờ mịt đường xa
                            Nghe xốn xang bao điều nghịch lý.


                            VươngTrầnTuấn ( Ncd )




                            GIAO MÙA BUỒN

                            Có một ngày
                            Nhẹ như mây
                            Tháng ba sóng sánh
                            Kỷ niệm không vàng như nắng
                            Tìm chi tóc ai xa lắc cuối trời
                            Còn đâu sợi vắn sợi dài
                            Từng đêm mộng mị

                            Người con gái ra đi từ sáng tinh mơ
                            Dấu ánh mắt không còn nống ấm
                            Lời từ giã bâng quơ
                            Khúc giao mùa buồn bã

                            Có một ngày
                            Nắng vàng dậy muộn
                            Đường quen không còn ong bướm
                            Bấy chim bắt sâu gọi bạn râm ran.



                            VươngTrầnTuấn ( Ncd )

                            #29
                              dang son 24.10.2011 04:23:19 (permalink)
                              0



                              ..



                              GÓC EM

                              Cuối tháng
                              quay trái
                              nghiêng phải
                              ngó trước
                              nhìn sau
                              em chỉ thấy thiếu anh là lớn nhất.

                              Đọc trên facebbook
                              biết anh có thêm một người đàn bà
                              biết anh có thêm một đứa trẻ
                              biết anh cộng hạnh phúc bằng mắt
                              biết anh nâng hạnh phúc bằng tay
                              em vui như chính em là người đàn bà đó…

                              Ông Trời vá tháng mười như thế
                              Ông Trời vá em như thế
                              thu êm trôi
                              thu rơi
                              ngang qua vai em một chiều thứ bảy
                              nhà bên CD Trịnh vô tình
                              lùa cho mùa đông chạm góc
                              em.


                              thynguyen81


                              ..



                              Đông nay lạnh sớm

                              phố em qua

                              hạt mưa ở đợ

                              mặt đất gồng lên gánh giá.



                              Phố phố phố

                              người người người

                              hối hả bán

                              ngập ngừng mua

                              ngược xuôi gió luồn cơm áo

                              người nghèo

                              lạnh cong da bởi bão

                              vấp hạt mưa ngái ngủ thời gian.



                              Chiều ngậm ngời ý nghĩ vòng quanh

                              kí tự đan xen lồng vào đôi mắt

                              chợ không chọn sự im lặng

                              Cho em khuây khoả một giây.



                              Trộm nhớ một khung cửa sổ

                              Trộm nhớ một bậc thềm quen

                              Biết mùa đông nay lạnh sớm

                              Phố ơi! khoan vội lên đèn...


                              thynguyen81



                              ..





                              KHOẢNG RIÊNG

                              khoảng riêng em,em biết mà thôi
                              khoảng chấp nối tiếng cười
                              giữa trời mây xám đục
                              buổi sáng muộn ,biếng lười

                              khoảng riêng em từ buổi chiều quạnh quẽ
                              tiếng ai hát vang vọng nỗi tịch liêu
                              có một chút vui buồn trong câu nhớ
                              để đời này còn một khoảng cần nhau





                              CHUYỆN THƯỜNG TÌNH,THẾ THÔI




                              Người ta yêu nhau vào những ngày đẹp nắng
                              tình yêu khoác vào người những tà áo trắng
                              tay trong tay với từng nụ cười
                              để thấy đời mình tươi

                              Người ta xa nhau vào những ngày mưa gió
                              buồn tìm đến khi bàn tay vẫy bàn tay
                              rồi thời gian chỉ còn là những hạt bụi
                              lẻ loi tan loãng giữa trời mây

                              Chuyện thường tình,thế thôi
                              Chỉ là những bình thường - Thế thôi...

                              Nguyễntrườngan
                              ( France )




                              ..




                              HỒN THU ...



                              Em tóc xõa

                              Vướng mây sầu giăng thấp

                              Kín hồn hoang

                              Ta giấc ngủ mơ màng

                              Xa dịu vợi

                              Mộng tràn cơn hư ảo

                              Đam mê đời

                              Lạc kiếp chốn phù du

                              ...

                              Vàng buông rơi

                              Góc rừng xưa đan lối

                              Bước ai về

                              Chầm chậm ngõ chiều thu

                              Ơi đắm đuối!

                              Phím tơ chùng mê mãi

                              Trong một thoáng

                              Cổng thần tiên vừa khép ...

                              Dulan




                              -----
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 8 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 113 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9