..
2. Trường Hợp Ngotay Cao Thọ Sơn Ở một ngày tháng cũ, Ngotay Cao thọ Sơn đã viết :
… " Cái trực giác khác thường
Cuối cùng rồi thì cái gì đến nó đã đến. Cái trực giác mà tôi luôn tin tưởng trong suốt đời lính quả là chính xác lắm. Chị ấy đã khuyên :
- Chuyến này chú đi tui cảm thấy không yên lòng, tui cảm thấy có gì không ổn.
Tôi là 1 người lính thì có gì mà ngại đâu chứ? Cười hì hì chào chị rồi vào camp, rồi lên đường như những đồng đội khác ...
Thời gian ngụp lặn trong máu lửa, thắm thoắt trôi đi 2 tháng oversea.
Bình minh lên và cái nắng hừng hực của miền sa mạc, gió cát mù mịt ... Cái trực giác lại báo cho tôi biết có điều gì không ổn ..."
Chiếc trực thăng ngập trong lửa bùng bùng cháy. Họ đều bị thương rất nặng, viên phi công đã tắt thở. Và tôi ...
Dưới làn áo giáp lõng bõng máu, tôi không cảm thấy đau, tôi cũng không cảm thấy mệt, cái chân trái hình như có cảm giác không phải là của tôi. Thọc tay vào lần áo, tôi thấy máu phun ra ào ào, nóng hổi. Mắt tôi mờ dần và tôi chỉ thoáng nghe tiếng trực thăng hạ cánh và những tiếng la hét của tiểu đội cứu viện. Tôi black out.
...
Hôm nay tôi trở về sau bao nhiêu những phẫu thuật và trị liệu, tôi ngồi ngay trong căn nhà của chị đây. Gõ chữ và nghĩ về cái trực giác của mình. Tôi nhớ 2 đứa con tôi đang ở xa cách đây 7 tiếng đồng hồ đường bay. Tôi nhìn 2 đứa con của chị, tôi nhớ cha của chúng, một người bạn quá cố ... và tôi ... đã tàn phế
Nhưng cái trực giác của tôi đi đâu mất? Tôi muốn biết có điều gì sẽ sảy ra nữa ???
( 16.02.2009 )
+ + +
Trước khi viết vài hàng cho hương hồn người bạn thơ, tôi ngồi đọc lại những bài thơ trên diễn đàn của Sơn :
Ngại ngùng
Có những điều trong anh chưa hiểu hết
Là thời gian, là mộng ước nửa đời
Anh vẫn biết, lá già rơi về cội
và sởi đá muôn kiếp vẫn âm thầm.
Tựa mầm non giữa mùa đông cằn cội
Như đêm sầu, lặng lẽ ánh trăng rơi
buồn lặng lẽ nhẹ len vào mộng tưởng
Xin thời gian gội xoá dĩ vãng buồn.
Có những điều trong anh còn chưa nguội
còn sục sôi và âm ỉ não nề
Thôi nhé em - Xin xoá vội lời thề
Để tiếp nối tháng ngày vui còn lại ...
* Cao Thọ Sơn
Từ Tạ
Nước mắt chiều nay rơi
bồi hồi trên phố vắng
một người buồn chơi vơi
nhìn người đi phút cuối
Câu tạ từ nghẹn lại
dấu tình vẫn còn ngại
xin nuốt đắng cay dài
ta cúi mặt đưa ai
Chiều nay nước mắt rơi
đừng buồn nữa người ơi
hãy quay lưng từ tạ
dẫu lòng xót lên khơi
...
* Cao Thọ Sơn
( 26 tháng 3.2007 )
----------
Anh chàng sĩ quan có cái vui vẻ, dễ mến khi góp ý hoặc kể chuyện vui cho mọi người nghe mỗi lần được về phép. Tính tình vui vẻ thế mà khi làm thơ, lại thích làm thơ buồn.
Họ Cao nhắc lại cho tôi cái ý nghĩ : " Sau cái mặt nạ hề đùa nghịch làm cho thiên hạ vui, mình lại trở về với chính mình, với những nỗi buồn, nỗi ưu tư…. " Ý nghĩ này càng ngày càng lớn dần trong tôi, mỗi lần tôi rời sân khấu, mỗi lần tấm màn nhung hạ xuống sau những trận cười đã mang lại cho người xem đôi phút thoải mái của một vở kịch mình viết và đồng diễn…. Tôi đã trở về với chính mình, vớí những ưu tư của đời sống thường nhật.
Tôi hiểu được Cao thọ Sơn qua những bài viết khi về phép, Sơn đã tạm quên khói lửa để trăn trở với những bài thơ tình. Ngotay Cao Thọ Sơn làm thơ ở đâu ? Ở những đêm trằn trọc đối diện với tử thần hay làm thơ để giải khuây khi được rảnh rỗi trong những ngày phép ?
Không biết. Chỉ biết rằng khi on line gửi đi một vài bài thơ, thấy Sơn trả lời và họa thơ ngay lập tức.
Khi tôi viết :
NGÀY ẤY
Môi em đỏ trên vai anh áo trắng
những lần mưa vàng vọt trên lối xưa
Chiếc dù nâu che nhau chờ giọt nắng
Hai đứa vui - hò hẹn mấy cho vừa...
Ngồi trước màn ảnh, với một tích tắc họ Cao trả lời ngay bằng :
...NGÀY ẤY
Ta cùng nhau trao môi thời áo trắng
những lần mưa ướt gót mộng chung lòng
Chiếc ô nâu che nhau tình rất vội
Hai đứa vui - đời đẹp đã trao rồi
*ngotay
Tôi thấy ơn ớn, thử một bài khác với một vận tốc bão tố :
XA VẮNG.
Em ở đâu ? Để tim anh vắng chỗ
Những buổi chiều quán xá ngồi buồn tênh
Đèn xanh đỏ những đầu đường thành phố
Áo hở vai, dấu nhẹm một chuyện tình...
Sơn đã không chịu thua, gửi cấp tốc vào chủ đề của tôi bài thơ đối :
...XA VẮNG
Em ở đâu ? Cho tim anh tắt nắng
Những buổi chiều quán vắng buồn thênh thang
Góc đường cũ vẫn rộn rã xốn xang
Nhưng em hỡi tình ta giờ xa vắng
*Ngotay
Tôi thử thêm lần nữa để xem tài làm thơ như bắn súng của chàng lính :
BIỀN BIỆT
Rồi hoa tím đã ra đi biền biệt
Góc sân trường để lại lá thư xanh
Còn đâu hoa phượng nở màu mắt biếc
Sách vở buồn tô đen nét mực anh...
Cao thọ Sơn bắn tiếp trong vòng ba phút :
...BIỀN BIỆT
Rồi hoa tím đã ra đi biền biệt
Góc sân trường đã biết cảnh chia ly
Còn đâu hoa phượng nở trên mi
vết mực đen tim anh đành thấm mãi
*Ngotay
° ° °
Tôi ngả nón chào bạn thơ. Và tiếp tục đọc những gì Sơn đã viết cho đến ngày nhà thơ Bùi Vĩnh Thúy (Ladieubongg ) báo tin buồn : Sơn đã nằm xuống.
Mắt tôi cay.
Và hôm nay, tôi viết những dòng này để nhớ đến Sơn.
Ngủ ngon nhé em. Người bạn thơ có một tâm hồn mà tôi hằng yêu quý.
3. THẾ GIỚI THƠ VÀ CHỮ CỦA THY NGUYÊN . EM RU EM
Đêm
em thủ thỉ
quấn vào em chiếc khăn sót lại.
Đêm như em
đêm như anh
ngược mái tóc về sau
cây cọ khua ngang vần dọc.
Em bớt cái nhìn ảm đạm
vẽ tranh trong trí nhớ ngọt lành
một ngôi nhà màu xanh
một ngôi nhà em anh
đứa trẻ ngồi đợi mẹ tan ca về sớm.
Lô nhô gió cuốn cửa
giả định vô tình
đêm
cây cọ ru mình...
...
THẾ GIỚI NHỎ CỦA ANH
Thế giới nhỏ của em và anh
là những bài thơ
là những suy tư
là triệu triệu những dự cảm của anh về một tương lai gần.
Ở đó anh dựng lên số phận
em bé nhỏ như chưa từng bé nhỏ
ngọt câu thơ
ngọt cả tấm hình còn tràn đầy sự cho đi dâng tặng
cuốn em vào những lô xô dại khờ.
Anh
hoá cả vết chân đọng lại mùa xuân
sau một ngày đã hoá những cỏ non mềm mại
em vội ôm tiếc nuối
chạy vào thế giới nhỏ của anh!
* ( Học trò người dưng tặng Thầy và chị Biển Hồng)
...
LẠNH
Sáng nay trời tự nhiên lạnh
Chẳng muốn chạm vào đâu
chẳng muốn nghĩ đến đâu
để nguyên mọi quẩn quanh trọn vẹn...
Em có lạnh?
đừng lạnh tâm hồn
đừng cho đi tiếc nuối
đừng giãi bầy với chữ
đừng viết thơ bằng lòng thù hận
chưa khô.
Quá khứ hai đầu đu đưa
đeo bám cả khi em ngủ
đeo bám cả vòng xe xuống phố
tội cho em gió lạnh trở mùa...
THY NGUYÊN .
( Đêm trắng 12/2010)
***
Thy Nguyên - Phạm Thúy Nga đã viết cho tôi dưới những bài thơ ở một
ngày cũ :
Thầy đừng cáu nhé! Em sợ lắm.Cuộc sống không giản đơn như câu chữ mà em và Thầy thường viết.Cuộc sống có màu sắc của cả đắng cay . Những chuyện trong công việc mong Thầy sớm bình tâm trở lại.
Ai tạo ra đứa con cũng muốn có hồn.Nhưng chuyện gì đến đã đến,có những lúc ta phải cảm ơn mất mát để thêm quý trọng những thứ đang còn hiện hữu quanh ta.
'' Thầy kính mến!
...Tất cả mọi nỗi nhọc nhằn nơi Thầy em đã chỉ biết đọc để chia sẻ với Thầy.Em vừa trở về nhà sau một ngày cày mệt. Cho con ngủ rồi mọi việc,ngồi vào máy đã 23h30.Em qua nhà cũ mỗi ngày,bất ngờ hôm nay có chữ Thầy gửi lại.
Học trò kính chúc Thầy mạnh khoẻ và cầu mong mọi nỗi nhọc nơi Thầy sớm sắp xếp ổn thoả.
Thầy đã viết:
- Đang nghỉ quẩn quanh thì ánh mắt chạm phải tập thơ ‘’ Sân Người ‘’ của cô nhỏ học trò dựng ở kệ sách.Vặn nhạc blue rất khẽ, lật trang đầu nhìn lại tấm ảnh chụp ngồi của cô nhà thơ bắc kỳ, đọc lại vài đoạn thơ rất buồn hiu,buồn hắt...-
"Hạnh Phúc" là bài thơ em viết năm 2007.Hạnh phúc mà em có năm 2006 đáng ra là của người khác.Số phận trớ trêu buộc em vào người như có sự sắp đặt.Hơn một năm sau em đã phải trả giá cho những hạnh phúc gầy guộc đến với em vội vàng ấy.
Vì thế em mới viết:
Em hai bẩy
một ngày...
hạnh phúc ló mặt gầy guộc chạm đến
khoảng không xạm ngắt
cười đùa...
Thầy viết:
" Tôi không thích Thơ và cách làm thơ của em cho lắm ! Vì theo tôi,thơ và cách viết của em là những đoạn văn xuôi được sắp thành chữ cho đẹp mắt khi chữ nhảy hàng,chạy lên chạy xuống."
Đúng ra Thầy ko thích thơ em mà chỉ thương con chữ của em.Thầy lại tiếp:
- " Buổi tối lạnh lẽo như thế này,ngồi một mình dưới ánh đèn của bàn giấy,tôi thấy buồn bực và sẵn cái buồn tôi đâm ra thích tâm sự với thơ của em với những điều tôi nghĩ về em.
Tôi đang hình dung ra câu hỏi ngạc nhiên theo cách nói và viết của em :
- Trời ạ !Bữa nay sao thầy thẳng tay và ác đến như thế ?! Thầy ‘’ xấu xí ‘’ quá đi thôi !
Có nhiều lý do để tôi thẳng tay với cô học trò bất đắc dĩ là em….Vì tôi đang có nhiều chuyện buồn và đáng cáu.
...
Thầy ơi! Trò sợ mất như hôm trước và phải gửi đi ngay,giờ lại tiếp tục nha!
" Học trò xa !
Lâu lắm rồi,tôi không nhận được tin tức của em ngoài vài chủ đề nào đó ký tên Thy Nguyên….Muốn có tin tức của em thì dễ thôi,tôi chỉ việc bấm số và phone cho em theo những con số em đã gửi..."
Đọc đến đây em cười té ghế lun.Hiiii! 101 lý do thầy đưa ra đều đúng hết và em tôn trọng.
Với bài " Khoảng trống " lỗi là do em đấy Thầy ạ. Em "trút" vào ngăn chứ không phải là "thêm chút".
" Tôi không phủ nhận cái tài lèo lái và biến dạng hình thức đặt câu của em.Như có lần tôi đã viết ở ‘’ Tại Sao Chúng Mình Làm Thơ ? : ‘’ Thơ là sự sáng tạo từ con chữ để chơi một trò chơi chữ nghĩa. Sự sáng tạo cũng có nghĩa là làm cách mạng để đổi mới chữ nghĩa.Nhưng có đôi khi,con chữ chạy nhanh quá để vượt ra ngoài phạm vi kiểm soát của người đẻ ra nó . Tốc độ nhanh và cường điệu vũ bão có thể làm người đẻ ra chữ bị cuốn theo cơn bão không định hướng…."
Có lẽ 2 ngày tới em xin phép Thầy cho rinh ngay bài viết của Thầy sang blog của em. Thầy ơi!Những dòng này của Thầy khiến em rơi nước mắt:
...." Nhỏ Thy Nguyên đã bay lơ lững trong cơn bão lòng,Thy nguyên đã viết theo một chiều hướng buông thả xuất hồn.Tôi hiểu đó cũng là một phong cách viết theo kiểu riêng. Tại sao ta phải viết giống người và người viết phải giống ta ?
Nhưng dù sao đi nữa,những bài thơ ngắn dài của em cũng giúp cho tôi có được một vài khái niệm và ý tưởng để tiếp tục cho loạt bài trong chủ đề về thơ văn sau này.
Trong một góc thời gian ngắn của buổi tối nay,tôi thấy tạm đủ để bình luận về thể loại thơ trừu tượng của em."
Em cảm ơn Thầy thật nhiều.
Trong thi tập Sân người em rất thích bài CÂU VÍ TÌM NHAU:
...Em không khóc
em không đau
ly rượu chạm môi oà vỡ
...
câu ví ru em vắt kiệt phút giây...
Thầy ơi! Nguời ta say rượu chết.Có người say tình mà chết. Em say rượu không chết.Em say tình không chết.Em sống để đổ mọi nỗi vào thơ.Sống để say một thứ những lúc cuối ngày ( sau khi các con và Mẹ đã sâu giấc).Đó chính là say thơ.
Thầy cho phép được không ạ? Dù cơm áo không đùa với khách thơ.Em biết phải làm gì.Phải yêu thơ ra sao. Yêu không đắm chìm.Yêu để đi về phía trước.
* Học trò: Thynguyen ° ° ° °
Tôi ngồi đọc lại những dòng chữ của Cô học trò người dưng và định viết vài hàng cho cô...Nhưng buổi sớm như hôm nay của tôi ngắn ngủi và chật hẹp quá.Tôi không thích mọi sự vội vàng hấp tấp.
Khi làm thơ,người ta không vội vã ( chỉ có những con chữ nhập thần mới được quyền vội vã chạy trên phím chữ hoặc tuôn ngòi qua kẽ tay phóng ra bút mực.
Khi viết văn,người ta cần có sự trầm tĩnh,suy ngẫm...
Không vội,tôi sắp xếp cho mình một góc thời gian vừa đủ dể viết.Viết bằng tâm và suy nghĩ bằng đạo. Thơ - Nếu nói theo một nghĩa khác phải được đến bằng tâm thức.Thơ thênh thang và thơ phải được giải bày bằng tâm hồn.
Hồn thơ của Thy Nguyên ra sao ? Tôi đi tìm và thử giải ngữ bằng chính những dòng chữ của cô :
CẠN YÊU
Người tạc nụ hôn giông bão
trên môi em
người hớt tay trên lọn tóc em
người cười với mùa thu của em.
Có cái nhìn thẳm sâu
có cái nhìn của con mọt cửa
em co ro như một chú mèo bếp
giông bão tận đáy buổi chiều.
Không phải em trong hình hài pho tượng
chẳng phải người lạc giữa đường
chẳng phải vị đắng từ nụ hôn giông bão
mà bởi vì em đã cạn yêu.
KHOẢNG EM
Người ơi
em đã đi về phía không người
mưa
gột trôi
cựa mình
gửi về em dấu hỏi
sa mạc của người
em hâm nóng trong men vị tầm xuân khó nhọc
con dế hát lời.
Khoảng của em
trái chiều
câm lặng
đóng băng
mắt em ngấn những giọt lung linh
bến nghiêng suốt thì con gái.
Người ơi
em đang đi về phía không người.
...............
( còn tiếp )