TẠI SAO CHÚNG MÌNH LÀM THƠ ?
Thay đổi trang: << < 78 | Trang 8 của 8 trang, bài viết từ 106 đến 113 trên tổng số 113 bài trong đề mục
dang son 10.10.2015 23:03:41 (permalink)
0
.
 
 
 
 


TrựcDiện
( Face à Face < )










... CơnNhớĐiQua


đã một thuở ngồi buồn ta với bóng
đêm càng sâu càng nặng hạt tình duyên
bởi những thứ ấy là mơ thăm thẳm
sao có ngoài đời, cổ tích thần tiên
*
ta với bóng nẫu hồn con tim nhỏ
cứ oằn người cho khắc khoải hồng tâm
đợi cơn nhớ đi qua vùng thủ thỉ
chào niềm riêng giấu kín tận vô cùng
*
ai có hỏi chuyện người điên hay khóc
trả lời giùm vì nước mắt thật cay
cay đến nổi nguyên trái tim nghẽn thắt
ai cột sợi buồn cho nó đêm nay


đht







Face 
à Face


< To ĐôngHương .
...














Sais tu que tu as commis beaucoup de fautes ?


J'ai reçu à boxmail tes poèmes très classiques - je me suis étonné et je suis en colère contre toi !



Je t ' écris ici en francais par délicatesse et tu comprendras pourquoi :


1 ° 


Je ne suis pas ta poubelle


2 °


Quand tu envois tes mots , tu te prends pour QUI ?


3 °

Etant qu 'une femme cultivée , Tu n ' as pas dit le mot BONJOUR


4 °


J ' avais l ' impression que nous étions des robots ( Automates en ce temps trop à la mode ! )



...




Je suis entrain de te faire mal - bb ?



C ' est pas grave .





______________________________________





Je pourrais te pardonner
à ma façon comme suivant :





đã một thuở ngồi buồn ta với bóng

( Il était une fois , seule face à mon ombre )

đêm càng sâu càng nặng hạt tình duyên
( Plus la nuit s 'avance , plus l 'amour s' alourdit

bởi những thứ ấy là mơ thăm thẳm
Car lesquelles sont des rêves trop profondes
sao có ngoài đời, cổ tích thần tiên
Cela n'éxite pas - Il était une fois
*
ta với bóng nẫu hồn con tim nhỏ
Avec mon ombre , oh combien tristesse à l 'âme d ' oiseaux


cứ oằn người cho khắc khoải hồng tâm
tant de peine , et ensuite, c' est dans l ' âme


đợi cơn nhớ đi qua vùng thủ thỉ
Attendant la pensée traversée
chào niềm riêng giấu kín tận vô cùng
Bonjour le chagrin caché à l 'infini
*
ai có hỏi chuyện người điên hay khóc
Qui demande le fou pleurant
trả lời giùm vì nước mắt thật cay
Qui réponds avec tous ses larmes 
cay đến nổi nguyên trái tim nghẽn thắt
Pimenté dans son coeur mortel
ai cột sợi buồn cho nó đêm nay
Qui pourrait garder une pince de cette nuit .... *

đht



Note :



< Une pince : être radin, avare, pingre








Salut -




đăng sơn.fr




 
 
 
 
dang son 20.10.2015 21:48:54 (permalink)
0
.
 
 
 
 
 
 










* Viết thay vì Nói - parole -



.





Ở hộp thư sớm nay ,
tôi lại nhận được những bài thơ của em .

Không một lời thăm hỏi .

Không một lời nhắn

Khi không có gì vui thì tôi bấm vào nút XÓA


Và giữ lại một tấm ảnh 2 đứa bé t
ừ 3 bài thơ quạnh hiu :












*

Em biết chứ ?

Ở ngoài đời sống quá khô khan này, tôi luôn có 2 , 3 bộ mặt . Tôi thử viết văn , làm thơ để làm dịu đi những khúc mắc , những bộ mặt nạ của người với người .


Giữa văn xuôi và lời thơ, tôi nghiêng về văn xuôi để làm mềm đi những dịu dàng rất cần thiết . Khi em nhìn kỹ vào tấm ảnh đã tải ở trên, phía bên tay trái - Em thấy gì không ?

-- Con bé cầm con gấu, con thỏ khi nắm lấy bàn tay thằng bé ấy giữa trời ấm nắng .



Đó là trong những hình ảnh mà tôi rất thích sau khi đã thu xếp thì giờ sau những bận rộn của đời sống cơm áo gạo tiền . Khi tôi đi dạo chỗ này, chỗ kia, tôi hay ngắm nhìn những đứa trẻ ngây ngô lũng đũng đi cạnh cha mẹ ông bà . Ánh mắt chúng có điều ngây thơ ngộ nghĩnh mà tôi đã mất đi theo năm tháng .



Bây giờ , tôi làm đàn ông - Vững và có khi không vững .

Tôi biết rõ là tại sao mình viết với những tâm trạng khác nhau . Có khi viết rất cứng , rất đểu cáng ( giọng bắc kỳ ! )


Em và tôi ? Ta chẳng có điều gì giống nhau .


Nếu cần có một người đi bên cạnh, tôi biết mình chọn gì .


Thôi mà em . Làm thơ để làm gì ?








đăng sơn.fr






....















 
 
 
 
 
 
 
dang son 31.10.2015 23:23:27 (permalink)
0
.
 
 
 
 

















Luà chữ viết vào tản văn
( thay vì làm THƠ )










Vào thăm trang viết ở một ngày cũ , cậu trẻ đã viết về Thơ và người tình thơ của cậu :






" ...........



..
[Tản văn và Thơ]


Nhật ký Nàng và Tôi.


Có một người bạn hỏi tôi: “tại sao trong thơ của mày lắm “nàng” thế? Mày không thấy nhàm sao?” Ai cũng nghĩ “nàng” chính là người yêu tôi, và tôi cũng nói ngay: “đúng vậy, đó là người tôi yêu”.


Một người con gái diệu kỳ mà bản thân tôi cũng không biết được nàng tên gì? ở đâu? Dáng điệu thế nào?... lạ thế đấy.


Tôi yêu kiều gọi tên nàng hai chữ “nàng Thơ”. Và chuyện tình của chúng tôi cũng như bao câu chuyện tình của các đôi trai gái khác, tức là có gặp gỡ, có âu yếm, có giận hờn và có cả chia ly, thậm chí có những lúc tưởng chừng như mất nhau vĩnh viễn.


Những dòng này như dòng chảy từ quá khứ rót vào hiện tại. Tôi ngược dòng tìm về nơi chúng tôi đã đi qua. 


(Trong bài viết có sử dụng những câu trong các bài thơ đã làm và xuất bản… bằng tay của Ngố nhưng lại chưa được dịp nào chường mặt lên mạng xã hội. Vì thế nếu ai đó muốn tìm trọn vẹn một bài nào đó thì hỏi Ngố nhé).
-----------




Tôi yêu nàng, như yêu một người tình lạ.


Nói là người tình bởi lẽ nàng đã đi bên tôi, đã cùng tôi trải qua những buồn vui, những thăng trầm, nàng đã lớn lên bên tôi, cũng có lúc chia ly lúc gặp gỡ… và nói nàng “lạ” đối với tôi cũng không sai.


Tôi cũng không biết rõ về nàng, tôi chỉ thuộc vài câu Kiều, nhớ đôi ba dòng của các nhà danh giá như Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hồ Xuân Hương… kể cả là khi nàng đến bên tôi, tôi cũng không thể thuộc được những gì mình đã viết.


Tôi đã hờ hững thế đấy, vậy mà nàng vẫn yêu, vẫn mê hay nói cách khác là tôi vẫn yêu vẫn mê nàng, nồng nàn như từ thủa ban sơ – Nàng Thơ.


Cái lạ ở nàng còn được nói đến từ khi mới quen, chỉ là một sự tình cờ hay là sự sắp xếp sẵn của duyên phận? Đó chỉ là những dòng vu vơ, những thứ mà tôi “cho rằng đó là thơ” mà tôi cũng không nhận ra rằng đó chỉ là những câu sai ngữ pháp được .. xuống dòng.


Thế đấy, tôi quen nàng trong một ngày hè đi nhặt những chú cá rô lách lên từ con nước xối xả của cơn mưa rào ban xế:


“..Cá rô ron
Rán lên giòn
Ăn thật ngon…”
(Cá rô ron)


Kể từ đó nàng ngúng ngẩy theo tôi lên những năm cấp hai khi tôi đã nhận ra được sự giao hoán của các mùa trong năm, để rồi lần đầu tiên tôi thấy bâng khuâng, cái bâng khuâng ngây ngô đến lạ: 


“..Mùa xuân đấy
Nắng khẽ vàng cựa quậy…”
(Mùa Lang Thang)


Tôi và mùa lang thang hết tháng này qua năm khác, tôi cũng quên bẵng đi nàng từ hồi nào mà không hay để chơi những trò như đá dế, đánh lộn, chui trong đống rơm… có lẽ nàng là con gái nên chẳng ưa gì mấy cái trò nghịch ngợm của lũ con trai này nên đã rời bỏ tôi.


Mãi cho đến những năm cấp ba, khi đã bập bẹ hiểu được rằng trong hồn mình đang có một thứ tình cảm khác sinh ra, nó chỉ nhu nhú thôi nhưng chưa bao giờ ngừng lớn. Đó là tình yêu, thứ tình yêu vụng dại mà ngây ngất của thủa trăng thề.


Và trong những ngày tháng u uẩn với tình cảm lạ mà cuốn hút này, tôi đã tình cờ, lại tình cờ gặp được nàng. Đó đúng vào dịp tôi được tặng một quyển sổ cực kỳ “oách”. Tôi vồn vã chép ngay ngắn tác phẩm đầu đời lên trang nhất, kể từ đó, một “mùa lang thang” đã bạn với tôi cho đến tận những lúc này với lời hẹn hò không bao giờ chấm dứt: 


“Màu xám lặng, đông đang tìm nỗi nhớ
Gió xưa về con dốc bỗng bơ vơ
Anh lại chờ, chờ em trên dốc ấy
Bỏ lại mùa, trong ký ức lang thang”


Và tôi đã vô cùng bàng hoàng, ngỡ ngàng khi biết rằng rằng tôi và nàng đã yêu nhau từ khi nào chẳng biết, chỉ biết nàng tặng cho tôi khúc giao mùa ấy khi tôi còn học lớp bảy (mười ba tuổi).


“Yêu em từ thủa lên mười
Vì sao em lặng chẳng cười với tôi”


Chúng tôi lại lang thang khắp ba năm áo trắng để mặc cho môn văn vẫn ì ạch với điểm năm gầy gò, còi cọc (tôi không thích thể loại nghị luận và phân tích vì cho rằng chúng đa phần dựa vào khả năng chém gió).


Chúng tôi cùng yêu hoa, rồi yêu luôn cả cô bán hoa mỗi sáng:


“Ơi cô gái! Cô đèo hoa trên phố
Cô biết chăng là anh đã yêu cô…”
(Hoa trên phố)


Chúng tôi cùng nhau chờ xuân trong tiếng gió biển của tưởng tượng:


“…mùa xuân không về hoa chảy máu
Ngọn gió không đưa sóng bạc đầu…”
(Hoa và sóng)


Và cũng trong những giây phút mặn nồng này, như một linh cảm của số phận khi chúng tôi đã vô tình nhận ra “mầm chia biệt” mà lại không để ý đến:


“Lòng buồn thân anh đường hai ngả
Nửa muốn ra khơi, nửa vỗ bờ…”


Đó chỉ là một gợn sóng lăn tăn trong biển yêu điên cuồng như bão táp:


“…Hay vì em anh chẳng thể yêu ai?
Hay vì em cầm tù lòng anh mãi?
Con bão tình chẳng biết lúc nào phai
Tiếng cười ai là bão tố lòng anh.”
(Cơn bão tình)


Và cũng có đôi khi những giận hờn vu vơ lại ghé thăm, tuy không thường xuyên nhưng cũng làm cho bể tình gợn sóng:


“Anh vội trách vì sao anh yếu thế
Vội tin ngay lời nó chẳng thật lòng…”
(Nắng)


Chúng tôi hiểu lòng nhau lắm, hiểu đến cái mức như là đôi tri kỷ từ đời kiếp nào:


“Một niềm chẳng người câm lặng
Một nỗi buồn chẳng của riêng ai…”
(Bay mãi)


Tình yêu ấy gắn bó không rời tưởng chừng như vĩnh cửu:


“..Xa một khắc nghĩa là yêu một khắc
Vắng một ngày tức sầu khổ đang mang…”
(Gõ cửa)


Khi bất chợt xa nhau, nỗi tương tư sầu muộn trĩu nặng cả đôi vai:


“… Hay tại bởi tôi thương em quá vậy
Một lần mong, thời gian dài mấy ức…”
(Nặng bước tương tư)


Thậm chí tôi cũng đã viết những trường ca để tâm sự thâu đêm với nàng:


“anh là người con trai
Nước mắt buồn cũng nhiều như con gái….

Bởi đa tình nên nhỏ lệ thế thôi
Tự đa tình nên tự khổ thế thôi!”
(Tâm Thức)


Tôi ngây ngất với nàng, say mê như say mọi thứ trên đời cộng lại cho đến khi tiếng ve của tuổi 18 cất lên. Tôi phải thức thâu đêm học bài để đến với cái gọi là “ước mơ” mà không biết đó có phải là ước mơ của tôi nữa hay không? – Đại Học.


Tôi chẳng còn thời gian mà say sưa với nàng nữa. Tôi biết nàng buồn lắm, có những đêm nàng đến thăm tôi trong tiếng rỉ rả của dế khuya và hương café dịu đắng.


Đêm ấy, nàng tặng cho tôi những lời đầy ai oán:


“…Tìm một chút vị ngọt ngào quá khứ
Để dặn lòng chảy mãi nỗi nhớ thương…”
(Lang Thang)


Và cũng đêm ấy, tôi đã chạnh lòng, tôi đã vuốt ve mái tóc bồng bềnh như gió của nàng và khe khẽ hát:


“Ngủ ngoan em yêu!
Và mơ về một chiều xa vắng.
Một chiều hồng
Rực nắng trong mắt ai?
Em tôi ơi!
Ngủ ngoan tình vụng dại.
Phải không về?
Mãi mãi chốn lãng quên.
Xa nơi đây,
Em xa bờ bến cũ.
Chẳng bao giờ
Nhớ tiếng hát Trương Chi…”
(Lời ru)


Mặc dù không nói ra nhưng tôi biết nàng hận tôi lắm, yêu càng nhiều thì hận lại càng sâu:


“Người không nói
Hay người còn đang hận
Hay tại người, 
Vương vấn nỗi nhớ thương?”
(Tôi chưa quên)


Cánh cửa đại học đón tôi vào mà bỏ lại nàng trong tiếng nức nở sau lưng:


“Em và tôi, hai nửa bước ngược đường”


Thế đấy, tôi xa nàng trong một chiều thu, không nước mắt, không tạ từ chỉ có chút đắng còn sót lại ở đêm nào thao thức:


”Quên lời hứa quên luôn người đã hứa
Chưa khi nào tình khóc đắng sau lưng…”


Không như thời con trẻ, cuộc chia tay lần này tưởng chừng như là vĩnh viễn, trong suốt thời gian tám năm dài đằng đẵng tôi không một lần gặp lại nàng, cũng như tôi chưa từng lại yêu một ai:


“Tôi tự hỏi thế gian này lạ thế
Trăm vạn người sao tôi lại… mê em”


Quãng thời gian 1/8 của cuộc đời ấy đã thay đổi nhiều thứ, thay đi màu áo trắng của cậu học trò năm nào, thay đi cái lốt thư sinh gầy gò ốm yếu và nó cũng thay luôn cả hình bóng nàng trong tôi khiến cho chúng tôi đã trở thành người xa lạ.


Trong thời gian này tôi cũng đã làm quen được với cô Văn, cô ấy cũng khá dài dòng như một bộ tiểu thuyết và cũng hay bay bổng nhưng lại thích cáu kỉnh và đặc biệt luôn luôn thừa thời gian.


Chính vì thế, cô ấy và tôi cứ nhẩn nha mà làm quen, nhẩn nha mà thích thú. Kể cả lúc tưởng chừng như hiểu nhau rồi thì tôi lại nhận ra mình không chịu nổi sự cáu kỉnh đầy học thức của cô. Nào là phải chặt chẽ, nào là phải trong sáng, nào là phải lãng mạn, bay bổng, nhịp nhàng…. Ôi, tôi đến chết mất thôi….


Một ngày lang thang, bàn tay số phận lại vô tình đùa bỡn với lòng tôi khi hướng mắt tôi vào một bóng hình lạ mà lại quen.


Cũng ngỡ ngàng nhiều như lần đầu chạm trán tôi chưa nhận ra đó là nàng. Tôi đã đi theo nàng như kẻ mộng du đi tìm trong ký ức, rồi tôi tập yêu, tập hẹn hò:


“…Hẹn hò đi
Cho tình chẳng lênh đênh
Cho bến vắng
Hết ngày buồn lẳng lặng…”
(Hẹn hò đi)


Sau buổi hẹn hò ấy, tôi nghẹn ngào khi nhận ra nàng, nhận ra rằng nàng đã không hề xa tôi mà chỉ tạm tách ra khỏi đời tôi như một phép thử, tuy tàn nhẫn nhưng lại vô cùng hiệu quả.


Nàng vẫn bên cạnh tôi, vẫn theo tôi trên những dấu chân của tháng năm và giờ này lại chấp nhận về sống cùng với tôi – một con người phụ bạc.


Vì tôi và nàng cũng biết, chúng tôi vẫn còn sâu đậm với nhau lắm. Đi qua cái thủa nồng nàn và giờ đây còn lắng lại là thứ ân tình sâu nặng.


Ân tình ấy lên men trong chút riệu thừa của quá khứ có gia giảm thêm chút bụi đời – tình yêu ấy, trinh nguyên như ngày đầu gặp gỡ, một ân tình chẳng dễ lãng quên.


“..Vị xuân già
Đăng đắng ngà ngà say…”


Như một sự lo sợ, tôi phải dặn nàng:


“..Nếu ngày mai anh quên
Bên hồn anh trống vắng
Thì em ơi lẳng lặng
Nhắc khẽ vào môi anh.”
(Nếu ngày mai)


Chúng tôi đã đi một quãng đường không ngắn từ lạ đến quen rồi lại lạ lại quen.
Và cho đến lúc này, chúng tôi cặp kè bên nhau sớm hôm, không còn nồng nhiệt điên cuồng mà thay vào đó là thứ men nồng nàn thoang thoảng tựa hơi thở của nhau:


“Nàng ơi xõa tóc làm chi?
Lại đây tôi chải cho nàng tóc tơ
Chải xong tôi lại làm thơ
Ngâm nga đôi chữ nàng mơ tóc thề…”
(Tóc mây)


Mùa Hạ 2014 – Ngố Tiên
















< 2 .



À à, té ra là chuyện tình của cậu trẻ như thế .Nhẹ nhàng. Gần xa . Đuổi bắt .


Mỗi người đều có vài điều tình cờ mà đến với nhau để kể lể chuyện tình của mình . Tôi yêu quý những chuyện tình nên khi đọc giọng văn , giọng thơ như thế tôi cũng thèm kể lể .

Kể gì ở đây ?



Tôi khác cậu trẻ ấy ở thời chập chững học yêu và biết yêu khi cậu ta ba hoa thú nhận là đã' yêu ' từ lúc 13 tuổi . Cậu làm câu thơ :

... 
“Yêu em từ thủa lên mười
Vì sao em lặng chẳng cười với tôi ” 




Bố mẹ tôi ơi ! 

Ai yêu ai lúc 10 tuổi ? Nó dám yêu nó 10 - 13 tuổi ư ?


10 tuổi, tôi còn tắm mưa ngoài ngõ , còn chơi trò nghịch ngợm , còn tạc hình, nhảy cò cò , đánh banh đũa với con gái hàng xómg và mày tao với chúng .

Tôi chẳng biết gì và tai nạn lúc 16 tuổi xảy ra : 


Khi rời mắt khỏi những quyển tạp chí Tuổi Hoa - Tuổi Ngọc - Thiếu Nhi có những tấm bìa vẽ rất đẹp của họa sĩ ViVi , tôi dòm dòm, ngơ ngẩn lạ lùng ở một tà áo dài có tóc dài . Ngơ ngẩn vì người ta biết mình bị rình , bị ngó nên họ thẹn thùng cúi mặt ngoe nguẩy trên đường về .

Thiếu nhi chẳng thuộc câu thơ nào cho ra hồn vì thiếu nhi nóng máu hay sắn áo, sắn quần đánh nhau sứt trán u đầu . Sau đó, nguội lại , trên đường về học lại thấy môi hồng mắt nai đi đi, về về . Và vài bài thơ ra đời đăng trên tạp chí dành cho thiếu niên .



Sung sướng chút đỉnh rồi sau đó quên lãng . Chẳng hẹn hò gì với nàng thơ nào đó nữa để gặp nàng Văn . Nàng này hấp dẫn hơn nhiều vì hợp tính hợp tình với cái hay quạu cọ đấm đá của thằng thanh niên .

Nàng hiểu hắn mỗi lần hắn văng mạng theo kiểu lý luận . Lý luận không xong, hắn đấm tiếp . Hắn gấp sách vở, cất ông Nguyễn Công Trứ, Tú Xương, Tản Đà vào một góc, phóng lên xe 2 bánh, hẹn hò với lũ bạn , nghe nhạc tây, nhạc mỹ và phì phèo .



Hắn lết gần hết mấy quán cà phê . Và có lúc hắn nhăn mặt chửi rủa móc méo thi sĩ là kẻ buôn mây bán gió và ảo mộng . Hắn không đọc Huy Cận , Xuân Diệu đến 5 bài và hắn trở thành kẻ vô học ở thi ca .


Nàng Văn đã lấy hắn . Chiếm đoạt hắn .



Bây giờ, gần hết năm 2015 , thấy mợ kia gọi hắn là nhà thơ . Hắn hãi hết vía .








Chuyện còn dài





đăng sơn.fr





( dactrung.net )




dangsonfr.blogspot.com



.








'





















 
 
 
 
 
 
dang son 17.12.2015 04:12:44 (permalink)
0
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 



'' MộtChút
...


một chút thôi, kẻo mình quên
quên những lời dối gian
nơi chốn hẹn cũ
biển không còn màu xanh thẫm
quá khứ ở lại - đằng sau .


Trần.K.Sơn




















GiãTừ <



Lời biệt ly muà đông
Trời lạnh ,sao trời lạnh
Dửng dưng , sao dửng dưng

QuỳnhNgọcLan



HeoMây

Thì thầm với nhau
Một chỗ nào
Không còn nhau
Mình tôi với tôi , sao trời lạnh
Chiều đầy heo mây lành lạnh
Căn gác nhỏ và tình khúc
Sao không còn nhau ?

@ nguyênhạ -




ĐÊM

______________________________ đăng sơn.fr



Vắng tiếng cười em
Đêm
Đêm hiu hắt
Đêm đông ở tháng 12
Lang thang - lang thang
Dấu ấn buồn tênh
Ta bỏ quên chốn cũ
Ngày đi theo - ngày
Đêm trở về quạnh hiu .





LẠNH -



lạnh và héo hắt
Em và tôi
Sao đành xa nhau - em & tôi ?


nguyễnthịLoanPhiên .


 
dang son 17.12.2015 04:19:43 (permalink)
0
.
 
 
 
 


NgườiDưng <




Chiều như là chiều thôi
Mưa như người khách trọ...

Ừ thì là buổi chiều thôi
Ta trở thành ngừi dưng - em và tôi



đăng sơn.fr & ThyNguyên

 
 
 
 
dang son 31.12.2015 16:45:45 (permalink)
0
.
 
 
 
 
 NgủVùi ...










B -
vớt hạt buồn
bỏ vào ly nước đá
lỡ buồn rồi , buồn nữa ,có sao đâu !
người là thế thì tình là vậy đó
vài lần mưa , lần nắng chẳng vì sao
khuấy chiếc muỗng - buồn chợt kêu thành tiếng
tiếng thở dài thức giấc, chạm vào nhau
giọt lệ nóng , có lắm khi hớn hở
hoà  vào giấc ngủ (  rồi )  nhẹ nhõm niềm đau .

(  nguyễnthịLoanPhiên )



ThứcDậy - Zen -

thấy mình cười, mình sống
ngày theo ngày cộng lại những điều vui
không là đá - không bão - không than oán
chỉ là cuộc sống bình dị mà thôi
( Trần . K . Sơn )



BàiCuốiNăm -


nếu là chữ, tôi thích là câm lặng
như mù sương giữa đường vắng cuối năm
nếu là EM , tôi giữ lại chút nắng
làm mình vui như những điều hỏi thăm ...
( đăng sơn.fr )
....








 
 
 
.
dang son 15.05.2016 00:29:13 (permalink)
0
.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 










Viết ở Ngày Hôm Sau .





*




( Chuyện cũ ) :


Đêm qua đang viết ngon lành, lúc tải bài, cái pc mắc dịch làm chữ biến mất . Ơ hơ và hứ hứ . Uổng công ngồi còng lưng và cúp điện , đi ngủ .


Đêm qua đang viết đến đoạn gây cấn :


" Nếu em nhỏ SG dùng ca từ của nhạc sĩ TCS mà diễn giải thì tôi có thể cãi cọ với em như sau :

- Em có thể lầm lẫn với notes nhạc và ca từ ở vấn đề Lời và Nhạc ( từ chữ Thi Ca ) ..




* ( Chuyện Mới ) :



Sáng nay, thức dậy , hoảng hồn ác ! Thấy mình còn sống , tà tà sống . Té ra mình chưa hui nhị tì . Mô Phật . 


Bữa quà sáng, bữa cà phê sau khi tập thể dục , nhìn cuốn Agenda mà thấy rùng mình : .......


Zen - Zen đi mà . Ghi vào một khoảng trống chữ OK và bay ra đường . Zen ! Zen ! Những bản tin tức đã không có gì mấy vui . Zen ! Hạ hoả đi ơi ơi . Đài khí tượng nói là mưa sẽ là mưa .







...


Ở cái xứ này , trừ nhà nông , ai cũng ớn mưa .
Mắc cái chi mà ngày nào cũng mưa ? Trời ơi , trời ơi ...



Khỏi cần kêu trời , kêu đất nữa . Mưa thì cứ mưa đi, tôi quen rồi . Quen từ ngày ấy ở xứ cũ , đã ngồi ở quán vắng, giả vờ yêu đương để thất tình làm bài thơ , rất vội :


... mềm lòng chi , vài hạt mưa đã cũ
cũ một thời sách vở ngủ trên tay
em , áo lụa , ngang nhà, tôi chợt nhớ
con đường về dài lắm - người nào hay ?

mềm đi tôi . Giọt cà phê ngồi quán
chiều mưa ấy ( có lẽ ) ở tháng năm
tóc cài bím và cây dù đủ ướt
thấy mình buồn như tượng chúa ăn năn ....



...


Nghĩ lại sao thấy mình ác đức quá là ác . Ngày mưa đã như thế . Tại sao lại làm mình buồn hơn chứ ?



Có thể nào làm mình vui hơn không ?



....................


2.



4.00 pm . Giờ nghĩ dưỡng sức, mở Net . Thấy chữ của con nhỏ người SàiGòn . Hết hồn ở chủ đề Một Chút .


Hết hồn vì một vài lý do rất nhỏ xíu kiểu một chút :


. Hắn viết văn như kiểu nói chuyện !

. và hắn làm bài thơ thấy kỳ kỳ :

Nguyên văn của hắn <<<



'' 
Làm những bài thơ tình
Có hai người dìu nhau đi dưới cơn mưa
Mà mưa thì lạnh rát
Còn tình thì rách nát ''



______________________________________________________________________




Mèng ơi ! Trời ơi !

( Chẳng biết hắn ăn trúng cái gì mà làm thơ như thế ấy ? )

Vì nếu ai cũng làm thơ kiểu như thế thì các ông, các nàng thơ sẽ chạy mất dép và lăn ra mà ngáp ngáp như cá ở miền Trung đang chết .



Má ơi ! Ông bà ơi !


Nói thật để mích lòng con bé SG ấy một tí nị :


- Nếu ở khóa dạy kịch nghệ , em là học trò của tôi thì tôi sẽ làm em nhè nhè trong vòng 5 phút phù du . Và em sẽ hiểu tại sao với hai trái trứng màu đỏ khi em nộp bài .


( Tôi nói thật tình mà . Nếu cần viết văn , làm thơ về mưa thì tôi có thể lãng mạn chút đỉnh cho ra vẻ , nhưng ... Ở ngoài đời , tôi không như thế đâu , em ... )



Trước khi xụ mặt và giận dỗi , hãy để tôi giúp em từ những câu thơ về Mưa của em :


1.


'' 
Làm những bài thơ tình
Có hai người dìu nhau đi dưới cơn mưa
Mà mưa thì lạnh rát
Còn tình thì rách nát ''



Nếu tôi là EM , thì tôi viết :


Làm dùm một chút thư tình
Về chuyện cơn mưa cách ngang đôi mình
Mưa rơi từng giọt lạnh tanh
Tình chưa kịp dứt , sao tình rời nhau ?





2.



Ở bài thứ 2 , nhỏ SG viết :


.Em nghe dại khờ
Chỗ anh có cơn mưa lạc lối
Về đi anh đừng để mà em bối rối
Đừng để em lạnh tối này nha
Chỗ hẹn chúng ta chưa gọi là xưa
Đời thì còn lê thê không điểm cuối
Dẫu tóc anh pha màu sương muối
Em vẫn đợi mà mặc sông cạn núi mòn




..




Chuyện gì đã xảy ra ở bài thơ như thế ?

Ở đoạn câu thứ 3 , cô Sg đã bị thừa chữ ' MÀ ' ( Về đi anh đừng để mà em bối rối ) .



< Giải thích : Nếu lạm dụng giới từ của chữ Để và chữ Mà thì câu thơ sẽ rất nặng nề .


Ở thi ca có chất âm nhạc , ta có thể loại bỏ những accords , giới từ , không cần thiết để Giản Dị hóa mạch nhịp âm thanh ...



Và về vấn đề danh tính , thân phận , khi đọc câu :

" Đừng để em lạnh tối này nha " 



..................


Nếu nói về kỷ thuật viết và nghệ thuật đọc thì có 2 đối tượng : Tác Giả và Độc Giả .



Độc giả nếu tinh ý thì sẽ đoán được tuổi đời và tuổi của chữ viết ( căn cước định hình từ độ sâu của cảm xúc - Mức độ sâu lắng của tác giả - ????? !!!! -


Nếu đọc kỹ tâm tư của góc phố mang tên con bé SàiGòn ấy , ta hẳn có thể khám phá sự mâu thuẩn của cô khi cô kể chuyện :




.Em nghe dại khờ
Chỗ anh có cơn mưa lạc lối
Về đi anh đừng để mà em bối rối
Đừng để em lạnh tối này nha
Chỗ hẹn chúng ta chưa gọi là xưa
Đời thì còn lê thê không điểm cuối
Dẫu tóc anh pha màu sương muối
Em vẫn đợi mà mặc sông cạn núi mòn





Nét trái nghịch ấy từ lúc :



Về đi anh đừng để mà em bối rối
Đừng để em lạnh tối này nha







< Thật lạ kỳ !


( Nếu là người yêu của cô ,tôi sẽ hỏi cô :

- Tại sao em xúi anh về đi anh rồi em lại nói : Đừng để em lạnh tối này nha ... ( ? )




---------------------------------------




* Psychology <




Trêu cô nhóc thế thôi để xem cô ra sao .

Nếu đã từng đau thương để trải nghiệm về tình yêu , người ta hay pha trộn chữ Không lừng lững vào chữ Có .



Nếu là một nhà thơ viết về thơ tình, tôi muốn ( thử ) viết :




- Về đi anh , bóng tối đã tràn về
Về nghe thổn thức ở cuối đêm có mùi hương tóc
Về đi, để biết mình yêu ở đoạn tình lê thê

Đêm của anh có một ngàn sợi tóc
Tóc em dài và đẩm ướt những cơm mê

Về đi mà - anh - anh về đi
Em ở lại , thầm thì tưởng mình như công chúa
Đêm SàiGòn còn vương vấn nửa giấc mê ...
















đs










 
 
dang son 31.07.2016 09:15:57 (permalink)
0
.
 
 
 
 
 
 
--- Có Khi Nên Xa Hẳn Nhau .



















------------



  Đang nghe nhạc - những bản nhạc pháp rất lãng mạn tình tứ khi họ đã pha một chút đầm đậm bóng tối ở đâu đó để làm buồn người nghe với vài điều kiện nào đó .

   Đang nghe nhạc và chậm rãi đọc những đoạn viết có khi không đầu không đuôi của một cảm giác tình yêu ngớ ngẩn nào đó , đang và đang ...


    Mở lại tập hình ảnh đã đi dạo ngày hôm kia  và nhốt gọn thứ  màu sắc của ánh nắng miền địa trung hải , miền biển có ánh nắng ngập lìm lịm trên bãi  cát, trên từng góc thành phố .

 Và đang nghĩ về em - tôi không viết chữ em bằng chữ hoa vì có thể là sau bài viết này, em chỉ là một cọng gió , một giọt mưa để vĩnh viễn biến mất  trên những trang viết sau này của tôi ...


  Em yên tâm - Đây không phải là thư tình vì tôi không còn đủ chữ để viết cho em sau những ngày tháng ta ' tưởng ' là mình yêu nhau ....( Cái cảm giác mơ hồ của sự tưởng tượng ấy là điều tôi ghét  nhất ở những kẻ viết văn và  làm thơ - Có cái gì ảo dạng khó lòng thành thật )


   thành thật làm sao được ở chữ lãng mạn như sương, như khói , khi  làm thơ ở trạng thái, có kẻ đọc hay nghĩ  rằng : người đó viết cho mình < Riêng mình . Ô kìa ! Hắn viết bài Hương Ngọc Lan ở đâu đó , mình đọc rồi mình vơ vào người để nghĩ là hắn viết cho mình .


   Tại sao làm thơ ?

   Tại sao viết văn ?



 Hai câu hỏi ấy không dành cho em nữa . Em đi đi ,em ! Bay đi - Và hãy tan vào bụi .




 đăng sơn.fr







.





 
 
 
 
 
 
Thay đổi trang: << < 78 | Trang 8 của 8 trang, bài viết từ 106 đến 113 trên tổng số 113 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9