Truyện ngắn thơ
thanhsingle 28.09.2011 22:29:10 (permalink)
0
Sinh nhật mùa thu
 
Như hẹn đến mùa thu
Là mẹ làm sinh nhật
Tôi năm nay tuổi đẹp
Của đôi tám trăng tròn
Đã đến ngày birthday
Tất cả đã sẳn sàng
Nhưng tôi vẫn thờ ơ
Với nổi niềm canh cánh.
 
Mẹ hình như chợt hiểu
Hỏi tôi sao không vui?
Nào tâm tình cùng mẹ!
Tôi như được cứu cánh
Kể lại cho mẹ nghe
Chuyện phá cổ Trung thu
Ở tình thương mái ấm
Mà tôi người được chọn
Làm vai của Chị Hằng
Tôi nào có đẹp chi
Nhưng mọi người khuyến khích
Biểu quyết với số đông
Vui đùa cùng các bé
Thật hồn nhiên vô tư.
 
Đang cười nói vui vẽ
Trong sáng với trăng rằm
Chợt tôi nhìn xung quanh
Thấy góc tối hiên nhà
Một bé gái nho nhỏ
Vẫn ngồi thừ không chơi
Từ lúc nào chẳng biết
Tôi nhè nhẹ bước đến
Ngồi xuống cạnh bên em
Đưa quà rồi thủ thỉ
Sao em không ra chơi
Ngồi thiu thỉu một mình
Bé ngẫn đầu ngắm nghía
Đôi môi hỏi buồn tênh:
Chị Hằng ơi em hỏi
Em có mẹ hay không?
Tôi giật mình thót tim
Ai mà không có mẹ
Nhưng tôi còn kềm giữ
Chẳng nói ngay ý mình
Và trìu mến mĩm cười
Vòng tay như âu yếm
Thôi bé ngoan nha bé
Ra chơi cùng các bạn
Chị sẽ tìm mẹ cho!
Bé như được chia sẽ
Hôn Chị Hằng thật kêu
Ăn giòn rang quà bánh
Tiếng thánh thót hồn nhiên:
Em cảm ơn Chị Hằng!
Rồi chạy ùa ra sân
Vui Trung Thu với bạn.
 
Người con như sâu lắng
Cảm giác với tình thương
Bên mẹ hiền sớm hôm
Nhưng quanh ta còn lắm
Những mãnh đời cút côi
Thiếu tình thân mẫu tử.
 
Mẹ nghe xong đã hiểu
Bổng nhớ lại người quen
Muốn tìm một đứa con
Người trong nhà cũng muốn
Mẹ nhanh tay gọi điện
Báo với thím mẹ quen
Câu chuyện Tết Trung Thu
Mới vừa qua nơi ấy
Một thoáng mỗi ngày qua
Vào chủ nhật đẹp trời
Người thím đến nhà chơi
Dẫn theo em gái nhỏ
Thấy tôi em đã gọi:
Chị Hằng chúng em đây!
Tôi sửng người như gậy
Sự thật hay đang mơ
Mẹ lay nhẹ như nói
Cho con bớt thẫn thờ.
 
Với tôi thật ý nghĩa
Ngoài mẫu tử tình thân
Còn tình người nhân ái
Riêng tôi và em bé
Được ước mơ nho nhỏ
Là sinh nhật mùa thu.
 
-   Bài thơ này được phỏng tác theo đôi dòng cảm xúc trong chương trình Tuổi Thần Tiên, Đài Tiếng nói Nhân dân TP Hồ Chí Minh (kênh AM).
-   Tình cờ nghe được trên radio nên không biết tác giả và tựa đề cảm xúc. Tác giả đã tự đặt tên cho truyện ngắn thơ này.
#1
    thanhsingle 14.10.2011 22:48:00 (permalink)
    0
    Cửa thiền thanh tịnh
     
    Tại khách đường trong một ngôi chùa nhỏ
    Có chuyện trò người khách với sư cô
    Nhưng lâu lắm về hơn mười năm trước.
     
    ***
    Sư trịnh trọng tiếp khách ở nơi xa
    Một phụ nữ đang run vì thương nhớ
    Sư Minh Thái hỏi bà hơi êm nhẹ:
    “- Hồi lúc đó thí chủ còn có nhớ
    đứa trẻ xưa lúc đó ấy thế nào ”.
     
    Sư vẫn nhớ một lần vào giữa tối
    Sau thỉnh chuông sư đã trách bé con:
    “- Hôm nay con không chú tâm tụng niệm”
    Bé ngước mắt hình như đang có nước
    Môi mếu run từng chử hỏi sư cô:
    “- Ba má con sao lại bỏ rơi con”
    Đêm tỉnh mịt gió lùa trên hiên mái
    Chiếc lá rơi ru yên lặng tấm lòng
    Sư ôm bé vào lòng khe khẻ nói :
    “- Chắc tại vì cuộc sống quá khó khăn
    Sẽ tốt hơn nếu con vào cửa Phật
    Cha mẹ nào đâu muốn bỏ rơi con”
    Bé nghe sư tâm hồn như thổn thức:
    “- Ước gì con được gặp lại má con
    Dù chỉ một và một lần được gặp”.
     
    ***
    Giờ mẹ bé đã trở về chốn cũ
    Với dáng hình tươi đẹp lại cao sang
    Không khổ khó túng bần như sư nghĩ
    Vừa mới gặp sư giật mình thương cảm
    Vì mắt bà như có nước từ tâm:
    “- Đã nhiều đêm mơ thấy rõ con tôi
    Tôi quấn nó trong cái khăn vàng cũ
    Rồi bỏ vào một cái chậu rỗng tênh
    Chưa trồng cây đang để trước cổng chùa.
    Tôi vẫn nhớ con tôi vừa đầy tháng
    Trong mơ nghe nó khóc gọi má ơi”
     
    Người phụ nữ như sống về ký ức
    Với đứa con thân đau bệnh mõi mòn
    Con gái nhỏ hay tìm về khi tối
    Đội mũ mềm che kín bởi như da
    Mẹ xót xa tình đượm thắm bao giờ:
    “-Đến giờ mà vẫn còn đau con hở”
    Lời gọi bé như kim châm tâm mẹ
    “- Má má ơi con ngộp thở quá chừng”
    Thâm tâm mẹ hy sinh cho con nhỏ:
    “- Nếu má chết để con không đau nữa
    Má sẽ chết để khỏe mạnh cho con”
    Tấm lòng mẹ bé như nghe đáp lại:
    “- Làm sao chết, đâu dễ dàng đánh đổi
    Bệnh của con nếu chết sẽ hết đau”
    Tìm ký ức hôm nao vào buổi sớm
    Bé thì thào gọi mẹ muốn ra sân
    Mẹ bồng bế thay đồ xinh cho bé
    Dưới hiên nhà nắng chiếu vệt chổ loang
    Chưa sửa chửa từ khi cha biền biệt
    Nào biết đâu nguồn ngọn bỏ ra đi
    Trước luống rau cho thêm bửa của con
    Tuy khó nhọc nhưng bé nhìn sâu thẳm
    Bé như thầm: “- Trời xanh biết mẹ ơi”
    Mẹ mang sửa để cho con uống miếng
    Nhưng bé con chầm chậm lại lắc đầu
    Rồi nhấc tay khẻ chạm vào tay mẹ
    Héo mòn khô nâng ly sửa vỗ về
    Mắt bé nói như đong đầy trìu mến
    “- Con ấm lòng, con muốn ngũ mẹ ơi”
    Nắng dịu bớt bé vẫn nằm như ngũ
    Chim hót ca đâu đó ở trong vườn
    Mẹ nhìn thấy gương mặt non của bé
    Thấp thoáng cười với nhoẻn nụ đang mơ
    Mẹ ôm con quên thử thách cuộc đời
    Quên kiệt sức, nghĩ làm gì cho bé
    Theo thâm tâm cho bé thật hết đau
    Thật lạ kỳ, đang ý nghĩ miên mang
    Thì lại thấy một ngôi chùa trước mắt
    Âu có lẻ duyên Trời cho người mẹ
    Làm vì con thoát khỏi nổi đớn đau.
     
    ***
    Trở lại thực với thời gian hơn tháng
    Nơi ngôi chùa có quá khứ niềm riêng
    Người phụ nữ lời khẩn thành kính trọng:
    “- Thưa sư cô, tôi xin đón cháu về
    Để đắp bù bao tủi khổ lâu nay,
    Từ đỏ hỏn đến bây giờ trẻ nhỏ ”
    Sư Minh Thái nghe qua lời nói khẻ
    Sư chao lòng chợt nhớ những cầu mong
    Có một ngày cha mẹ sẽ hồi tâm
    Mà trở lại đón máu hồng cửa Phật
    Con gặp mẹ như một lần mơ ước
    Mẹ gặp con thương tủi khúc ruột còn
    Sư nhớ lại cách đây mười năm trước
    Bé như cằn cây khô trong chậu trống
    Nhưng toát ra khí lực sự sống còn
    Bé bỏng kia truyền hơi ấm sang cô
    Đôi mắt bé cùng đôi tay trìu mến
    Sư tưởng tượng không gian chân trời mới
    Bé bây giờ như Trời Phật ban cho
    Hay là bé ngày xưa không còn nữa
    Đã đầu thai vào đứa trẻ nay mai
    Đang vui sống trong gia đình đầm ấm.
     
    Bổng câu hỏi cắt ngang dòng suy tưởng
    Với trông mong cùng khắc khoải niềm tin:
    “- Chúng tôi xin được đón cháu về nhà
    Vậy có thể mong sư cô cho phép?”
    Sư Minh Thái chậm rãi lời dò xét:
    “- Liệu chồng nay thí chủ chấp nhận không
    Cháu yêu thương như con ruột của mình?”
    Người phụ nữ liền trả lời như sẳn:
    “- Tất nhiên rồi anh ấy chấp nhận ngay
    vì đã từng trăn trở đến yêu thương”
    Thêm chứng minh chị vội gọi chồng vào
    Anh nghe thấy liền bước vào nơi sảnh.
     
    ***
    Một cơn gió thổi sốc vào hơi lạnh
    Sư nghĩ đời sao lại quá trớ trêu
    Sao lại có người bỏ con bệnh tật
    Và để rồi hơn biền biệt mười năm
    Đón nhận trẻ bằng yêu thương lời hứa
    Sư Minh Thái ngỡ mình như gột rữa
    Trong tiếng chuông tụng niệm chốn cửa thiền
    Bao hĩ nộ sân si người hiện tại
    Vẫn như còn khi nghĩ chuyện thương đau
    Định thốt lên: “Xin thí chủ về đi
    và đừng hỏi chuyện gì về đứa trẻ”
    Chưa kịp nói thì vang vọng tiếng chuông
    Như lan tỏa trên mặt hồ yên lặng
    Từng chút một dâng ngập tràn khách sảnh
    Nơi đang có hai nổi lòng người mẹ
    Hai nổi đau cào xé đã từ lâu
    Đức Phật nhìn chánh điện ở trên cao
    Như xu thế cuộc đời nào biết trước
    Sư Minh Thái nói lời chào quay bước:
    “- Đây cuộc sống thôi tùy vào đứa trẻ
    là nhân sinh tâm nguyện ở mỗi người”
     
    ***
    Như phụ họa không gian nơi cửa Phật
    Cạnh gian phòng của chánh điện tôn nghiêm
    Mấy đứa trẻ đang kinh kệ buổi chiều
    Giọng trong trẻo cất vang lên như hát.
     
    -         Phỏng tác theo truyện ngắn 1.190 chử của tác giả Phương Trà.
    -         Trên báo Tuổi Trẻ chủ nhật ngày 07/08/2011.
    #2
      thanhsingle 13.01.2012 14:38:56 (permalink)
      0


      Chòi nhà Cô Nắng
       
      Thuở xưa thỉnh thoảng băng rừng
      Đi đây đi đó vì từng việc riêng
      Mọi người thường nhắc đến Cô
      Gọi là Cô Nắng chòi nhà vùng ranh
      Với Cô không sống cho mình
      Mà là rất tốt chân tình với ai
      Thường thì giúp kẻ lở đường
      Mọi người đều biết vì thường qua đây
      Có khi thấy lắm trẻ con
      Hỏi ra mới biết cô còn trinh nguyên
      Đám trẻ Cô giúp người ta
      Mồ côi khốn khổ gần xa thương tình
      Từ nhỏ Cô cũng mồ côi
      Từ khi còn mẹ thế rồi mẹ đi
      Mẹ đi xuống dưới cửu tuyền
      Để cô ở lại mơ quyền trẻ thơ
      Cha cô không biết là ai
      Chỉ biết có mẹ luôn cày tấm thân
      Mất mẹ tự sống một mình
      Hình như cô được mẹ nhìn trên cao
      Dắt dìu sống tốt thật thà
      Đầu trên xóm dưới nhà nhà đều khen
      Tên Nắng mẹ gọi từ lâu
      Vì đầu trần nhẳn có đâu nón vành
      Da thì sạm nắng như tranh
      Nhưng được cái giỏi làm nhanh, hiền từ
      Gọi là Cái Nắng còn thơ
      Lúc còn nhò xíu chơ vơ chợ đời
      Gọi là Bé Nắng lớn rồi
      Ở tuổi mới lớn đến thời thanh niên
      Đến lúc tự lập nơi riêng
      Thường gọi Cô Nắng cho yên tấm lòng
      Mẹ Nắng bị chết xưa kia
      Do bên nội Nắng chia lìa cả hai
      Mẹ Nắng tính nết hiền nhân
      Cả tin bên nội rằng chàng đã thăng
      Nào ngờ người có chết đâu
      Mà bị đưa đẩy tuyến đầu vùng xa
      Riêng bà lọt bẩy ranh ma
      Tự thân hành hạ cho là bệnh hoan
      Để rồi lấy cớ thuốc thang
      Quá liều thành độc thấu cang mạng người
      Mẹ chết trong lúc mưa dầm
      Nắng như đứt ruột từng tầm mẹ ơi
      Cầu trời phù trợ mẹ ôi
      Được đến dạy bảo cho tôi nên người
      Thấu hiểu tâm nguyện thỉnh cầu
      Nắng như có mẹ thêm bầu mưu sinh
      Không làm phật ý mọi người
      Chú tâm làm việc tươi cười nói năng
      Có lúc người nhận con nuôi
      Nắng sợ mẹ tủi nên thôi nhẹ từ
      Nhiều người thấy lạ hỏi han
      Nắng nói có mẹ tâm can con rồi
      Mọi người càng lúc yêu thương
      Nắng như hiểu rõ đôi đường thiện tâm
      Có hướng, Nắng tự lập thân
      Bìa rừng ranh giới xóm làng trú thân
      Tự làm quanh quẩn ngày đêm
      Gom góp từng thứ cho êm qua ngày
      Dài ngày thành nghiệp cơ riêng
      Nắng cứ giúp đở tiếng hiền bay xa
      Những người lở bước cầu xin
      Nắng cho tá túc lòng tin Đất Trời
      Có khi gặp trẻ mồ côi
      Nắng thường nhắc nhở phải làm thiện nhân
      Bé nào muốn thế theo cô
      Lớn lên tự lập cơ đồ riêng tư
      Cứ thế năm tháng trôi quanh
      Vài lớp thế hệ mồ côi thành người
      Có người trở lại giúp cô
      Mĩm cười từ chối hư vô giúp rồi
      Cô mừng thấy đã nên người
      Làm việc hữu ích bằng mười giúp cô
      Thấm thoát chẳng biết bao lâu
      Mọi người thoáng gặp cô hầu ít ra
      Tôn trọng Cô muốn một mình
      Cho nên ai nấy cố tình không qua
      Một hôm ông lão ăn xin
      Nào đâu có biết chuyện gì nơi đây
      Chòi nhà cô Nắng nghĩ chân
      Nhưng mãi chẳng thấy chủ nhân chòi nhà
      Được thể ông cứ đi về
      Dọn dẹp sạch sẽ khỏi lê nẽo đường
      Sau này ông rõ nguồn cơn
      Do nhiều người kể thiệt hơn tấm lòng
      Cô Nắng trước đó ở đây
      Ông lão thầm hiểu đủ đầy nhân sinh
      Cứ theo tiếng gọi lương tâm
      Làm lụng tích lũy để ngầm về sau
      Con đường Cô Nắng chọn đi
      Ông đây bước tiếp đến khi lìa đời
      Chòi nhà Cô Nắng xưa kia
      Đến nay vẫn vậy tựa kìa Miễu Thiêng
      Chòi nhà khó hiểu tôn nghiêm
      Những ai khốn khổ đến chiêm nghiệm mình.


      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101576/790CC27A660A436CA55CDD90F9667E29.jpg[/image]
      Attached Image(s)
      #3
        thanhsingle 04.02.2012 14:41:51 (permalink)
        0
        Chuộc lương tâm
         
        Câu chuyện là của
        Cậu học trò nghèo
        Và thầy dạy học
        Hơn hai mươi năm.
         
        Được đeo vào tay
        Một chiếc đồng hồ
        Là niềm hảnh diện
        Ra mặt mọi người.
         
        Cậu học trò nghèo
        Ở ký túc xá
        Năm học mười hai
        Là điều mơ ước.
         
        Chủ nhật về nhà
        Mạnh dạn xin mua
        Với mẹ có cha
        Một chiếc đồng hồ.
         
        Mẹ trả lời con :
        “ - Gạo nhà sắp sửa
        chẳng có mà ăn
        huống chi đồng hồ ”.
         
        Nghe mẹ nói thế
        Thất vọng quay lưng
        Vội vàng húp cháo
        Để trở lại trường.
         
        Bổng dưng bố hỏi:
         “ - Đồng hồ làm chi ”
        Cậu liền trả lời
        bằng bịa một chuyện:
         
        “ - Vì là lớp cuối
        lại chuẩn bị thi
        bây giờ lên lớp
        không theo khóa biểu
        nên ai cũng có
        đồng hồ đeo tay ”
         
        Cậu ngồi nôn nóng
        Đợi bố trả lời
        Thế nhưng bố cậu
        Chỉ ngồi lặng yên.
         
        Trở về ký túc
        Nhớ lại tại gia
        Cậu chẳng dám mơ
        Đến chuyện đồng hồ.
         
        Nhưng chỉ vài hôm
        Mẹ cậu tới trường
        Trong túi vãi hoa
        Bà đã rút ra
        Một chiếc đồng hồ
        Made in Thụy Sĩ
        Mới toanh sáng loáng
        Cậu đón lấy ngay
        Sắn tay định đeo
        Mẹ cản cậu ngay:
        “ - Đây thứ quý giá
        phải lấy tay áo
        che lại cho nó
        khỏi bị xước trầy
        tuyệt đối giữ gìn
        không hư không mất ”
         
        Tiễn mẹ ra cổng
        Rồi cậu hỏi mẹ :
        “ - Sao lại bổng dưng
        Nhà mình có tiền ”
        Mẹ liền trả lời :
        “ - Bố mày bán máu ”
         
        Đầu cậu quay cuồng
        Khi nghe mẹ nói
        Bố đã vì cậu
        Mà phải hy sinh
        Dòng máu của mình
        Có tiền mua sắm
        Tôi liền cất ngay
        Y cũ lúc đầu
        Hỏi thăm dò hỏi
        Các bạn gần xa
        Mua đồng hồ mới
        Cậu đây bán lại
        Chẳng tin cậu nói
        Vì cậu không thích
        Chỉ nghĩ nó hư
        Nên họ không mua
        Tình thế cuối cùng
        Nhờ thầy chủ nhiệm
        Tìm người mua lại
        Một chiếc đồng hồ
        Và kể với thầy
        Đầu đuôi câu chuyện
        Vừa kể vừa khóc
        Lòng quặn xót đau
        Khi thầy nghe xong
        Vỗ vai và nói:
        “ - Thầy đang cần mua
        Một chiếc đồng hồ
        vậy em để lại
        cho thầy chiếc đó ”
        Thầy đã trả cậu
        Nguyên giá số tiền
        Cậu dùng số tiền
        Nộp ngay ăn ở
        Cho nhà tập thể
        Hai tháng liền kề
        Nhưng cậu khó hiểu
        Chưa thấy thầy đeo
        Nếu như có hỏi
        Thầy chỉ mĩm cười
         
        Thời gian qua đi
        Cậu đỗ đại học
        Đi làm nơi xa
        Ở một tỉnh lỵ
        Nhưng mãi theo cậu
        Chuyện chiếc đồng hồ
        Trong dịp về quê
        Cậu đến tìm thầy
        Hỏi thăm sức khỏe
        Hỏi chuyện đồng hồ
        Thầy cậu đã già
        Tóc bạc trắng phơ
        Đến nơi cất giữ:
        “ - Đồng hồ còn đây ”
        Cậu thấy y nguyên
        Đến từng vãi bọc
        Ngạc nhiên cậu hỏi:
        “ - Sao thầy không đeo ”
        Từ tốn trả lời:
        “ - Thầy đợi em chuộc ”
        Cậu liền hỏi tiếp :
        “ - Thưa thầy, vì sao
        thầy biết em sẽ
        trở lại xin chuộc ”
        Thầy liền bảo rằng:
        “ - Nó không đơn giản
        là chiếc đồng hồ,
        điều quan trọng hơn,
        nó là lương tâm
        của một con người ”

        Theo truyện ngắn “ Chuộc lương tâm ”    
        Tác giả : Lý Tử (Trung quốc)
        Người dịch : Nguyễn Hải Hoành

        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9