CUNG SẦU TÌNH THƠ (1)
Xin gữi lại_ Cám ơn _
CUNG SẦU TÌNH THƠ Gío đưa gió đẩy tình sầu Nhớ em chẳng biết để đâu nỗi buồn! Sao lại trách ? Tình Thơ thương nhớ Bóng hình ai gợi nhớ gợi thương Ta nhớ Em _vườn xưa chung lối Con đường nào , hơi thở còn vương ! Sao lại trách ? Tình Thơ hờ hững Gió mưa giăng, mưa gió phủ phàng Sao vội vã cung đàn lạc phiếm Ý buông trôi lạc lối ngỡ ngàng Sao lại trách ? Tình Thơ quên lãng Say mây Trời mờ nhạt ước mơ Cuộc nhân sinh nhạt nhòa phù phiếm Ta còn gì ? một chút TÌNH THƠ ! Sao lại trách Tình thơ thinh lặng Sống ẩn mình thôi thương nhớ chi Giòng nước trôi thả hồn gửi gấm Nhớ thương Em ta chẳng còn gì ! Sao lại trách Tình Thơ chôn kín Ngại nắng vàng dẫn đến tơ vương Em lặng lẽ lòng ta xao xuyến Trách thời gian phong kín nẻo đường ! Xin đừng trách Tình Thơ dang dở Cung đàn kia ai trộn ý thơ ? Hồn nức nở hòa trong Cung Bậc Tim nghẹn ngào_Sỏi đá ngẩn ngơ !!! MẶC KHÁCH
THU HIU HẮT (ChiếnTranh_NgụcTù) U Minh buồn _ một chiều Thu phai nắng Bước chân Em thoăn thoắt giữ đồng hoang Anh nghe như ai dẫm nát linh hồn Em run sợ bóng chiều buông hoang vắng Nhanh lên Em , hòang hôn đang tắt nắng Rừng chuyển mình , gió lộng _ cảnh đìu hiu Em về mau kẻo lỡ chuyến đò chiều Anh lo ngại đường xa đầy bất trắc Nhìn theo Em… vòng kẽm gai, se thắt Xót xa lòng nhớ mãi dáng Em thơ Em trở về cô lạnh nét bơ phờ Anh đứng lặng ...cõi lòng nghe tan nát Trăng Thu lạnh ,nhạt nhòa đêm ngơ ngác Muôn hồn ma tức tưởi khóc âm thầm Lá vàng rơi phủ kín kiếp tù nhân Em đã hiểu !_ Thu về sao HIU HẮT ?! MẶCKHÁCH (Gữi Em N_người tình yêu dấu) Rừng U Minh 1980
BÓNG DÁNG TỤYỆT VỜI
Xin chuyển đến em TRẦN KIM TIẾN _ với lòng ngưỡng mộ.
MK
Em xuất hiện khi Trời Quê tang tóc
Giữa phố buồn, chấp nhận cảnh cùm gông
Thân nữ nhi dám đọ với núi sông
Là Em đó Tổ Quốc ơi ! chứng giám
Kìa Em bước , dáng uy nghi qủa cảm
Nét thanh cao ôi nhan sắc tuyệt vời
Lòng yêu nước vang vọng khắp muôn nơi
Em xứng đáng cho bao người ngưỡng mộ
Mắt xanh biếc, ánh sắc màu ngạo nghễ
Áo trắng trong , gói trọn tấm thân ngà
Sống oai hùng không thẹn với non sông
Có phải Em là hiện thân Trưng Triệu
Ba bị chết bởi lũ người tàn bạo
Chỉ vì yêu nước, chống giặc ngọai xâm
Thù nhà , em phong kín lại trong tâm
Cùng tuổi trẻ xuống đường đi tranh đấu
Kìa Nam nhi sao chịu làm nô lệ ?
Sống vô tư , hưởng thụ , chẳng tình thương
Hãy nhìn xem tuổi trẻ đang lên đường
Hiến máu xương quyết làm nên lịch sử
Cao cả thay bao anh hùng đơn độc
Đang chịu tù đày địa ngục trần gian
Nằm cô đơn đợi thân xác héo tàn
Chết im lặng nào có ai hay biết !
Đêm sâu lắng nhìn không gian hiu quạnh
Tháng ngày trôi , năm tháng cũng tàn phai
Nhớ Quê hương giấu trong tiếng thở dài
Hồn xúc động nghe lòng dân oán thán !
MẶC KHÁCH
GỮI GIÓ MÂY BAY Em buồn anh cũng chẳng vui Bên ngòai gió lạnh sao vùi nhớ thương? Ngủ đi em… thôi hãy ngủ say Ta( ru) em ngủ quên tình vấn vương Bạc tiền danh vọng , lòng nhân thế Trong ta còn lại nỗi chán chường Đêm vắng lặng em sầu cô quạnh Vẳng lời buồn tận bãi tha ma Em có thấy đôi hồn nghiêng ngả Dìu dắt nhau bịm rịn chia xa Đêm sắp tàn hồn ma ngơ ngác Ta âm thầm chứng kiến ly tan Em có thấy lẫn trong nước mắt Mắt hững hờ , nước mắt khóc than Ngủ đi em …ta ru em ngủ Trái tim khô cằn cỗi vết đau Mỗi lời ru là lòng đang siết Cả lời thơ tuôn chảy úa màu Rồi mai đây đường đời vạn nẽo Để lại gì ? tưởng nhớ đến nhau Một chút “ bâng khuâng” là quá đủ Xin đừng lay động_ Ánh Trăng Sao ! MẶC KHÁCH
“ ….. Hồn đi hoang ở góc nhỏ Thiên đường Nơi tội lỗi ta với người vừa quen biết “ …… Nữ Thi sĩ Bích Hà GÓC NHỎ THIÊN ĐƯỜNG Cánh cửa nhỏ vì sao Em khép vội ? Thôi then cài Em nhé chỉ vầng Trăng Ánh Trăng lạnh muôn đời Trăng câm nín Em giữ giùm_ ta ước một lần thăm ! Đêm hò hẹn có Trăng vàng đưa lối Lòng bâng khuâng ước hẹn ngỏ đôi lời Đời mong manh ngại ngùng ngày chia cách Có lần nào Em thẹn ,trách buông lơi ? Cánh cửa nhỏ xin em đừng khép vội Mây trên Trời háo hức hạt sương sa Hồn thơ thẩn tìm về nơi vụng dại Có lần nào _Em khóc phút chia xa? Một GÓC NHỎ THIÊN ĐỪỜNG_sao tội lỗi ? Ánh Trăng tàn sao vội trách thời gian? Ta tìm Em từng nẻo đường vô vọng Tiếc một đời ta chẳng gặp Giai nhân ! MẶC KHÁCH
CUNG SẦU TÌNH THƠ (2) Sao lại trách ? hồn tôi bỏ ngỏ Níu thời gian , diễu cợt Giai nhân Này ,Vàng son , Uy quyền, Danh vọng Cùng với ta ngự trị cõi trần ! Sao lại trách , sắc đời mộng mị ? Vươn cánh tay em vẽ đắm say Đôi môi kia đợi chờ , trau chuốt Ngỡ yêu thương mời gọi đâu đây Sao lại trách ,hồn tôi ray rức ? Nhớ thương ai thơ thẩn … sao Trời Tiếc cho em , tình đời gian dối Ngỏ Em về hoang vắng mưa rơi…. Sao lại trách_,Cung sầu phím lạc ? Vì cuộc đời chẳng phải thương đau ? Em nghe chăng , trần ai thống khổ Phố đông người , sao mãi “tìm nhau “ ? Sao lại bảo ,giòng Thơ bất chợt ? Ý trong tim đan dệt hồn Thơ Tình thơ ơi …. Xin đừng vội bảo : “Có xá gì , một chút Tình Thơ “!!! MẶC KHÁCH
chào bạn lamvan,
dv đã chuyển các bài đăng của bạn chung lại một.
để làm quen với trang thơ, dv xin bạn vui lòng vào đây để tìm hiểu thêm nhé !
chúc bạn vui và sáng tác nhiều.
mến!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.10.2011 13:50:22 bởi diên vỹ >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: