Linh Hồn
(Truyện ngắn)
…Trong nổi thất vọng chán chường , gã nghe nói ở cuối làng xa có một xóm gọi là xóm “Âm hồn “… Nơi ấy khi xưa là nghĩa trang của những người tha phương cầu thực tứ cố vô thân, những âm hồn cứ vất vưởng lang thang đây đó có khi hiện thân thành một cụ già nua hay một cô gái xuân thỉ , rổi nghe đâu có nhiểu kẻ sa cơ lỡ vận van vái cầu xin và nhờ duyên may nên gặp những âm hồn nầy giúp đở mà bổng chốc trở nên khá giả sang giầu hoặc chí ít cũng vượt qua được nổi khó khăn túng cùng để tìm đường mà sống . Thế là gã quyết định ra đi …
Gã cứ lang thang cho đến ngày nọ khi đến một nghĩa trang đầy những bóng ma dật dờ , không nghi ngờ gì nữa ! Đây đúng là cái nghĩa trang “ Âm hồn “mà gã hằng mong tìm kiếm . Không chờ lâu , gã đã gặp một tên tóc dài mắt to lồ lộ hắn nhìn gã đăm đăm rồi bổng hỏi :
-Tôi trông anh dường như tuyệt vọng quá ? phải nuôi ý chí mà sống chứ !
Gã cười mũi đau khổ :
- Ý chí có là cơm gạo đâu anh ơi ! Đời tôi cùng quẫn tuyệt vọng quá anh ơi ! Tôi van anh hãy giũ lòng thương mà giúp tôi …
Tên tóc dài ra vẻ ưu tư suy nghĩ rồi nghiêm trang nói :
- Đây là xóm Âm hồn , Âm hồn cũng như người sống , không ai có thể cho đi mà không nhận lại … Tôi có gì nhận lại để mà cho ?
-Tôi sa cơ lỡ vận chẳng còn gì ngoài cái tấm thân mạt hạng nầy có ai cần nữa đâu anh ?
Đôi mắt của tên tóc dài như sáng lên … Hắn nói hắn sẳn sàng giúp gã và hắn cũng sẳn sàng mua tất cả … Như mở cờ trong bụng gã nói trong van lơn mừng rở :
-Ông mua gì cũng được mà ! Chỉ xin ông hãy cứu giúp tôi ! Tôi lạy ông trăm ngàn lần !
Gã cầu xin như mê sảng ,mà thực ra gã nghĩ gã có còn gì đâu nữa mà mặc cả bán mua . Tên tóc dài lẳng lặng gật đầu … Hắn móc túi trao gã một nắm tiền rồi quay lưng lầm lũi bước đi . Gã nhìn trên đôi tay mình đang nắm chặt những đồng tiền mới toanh thẳng cứng rồi bật cười đắc ý quay về .
Trên đường về ghé qua một quán cóc ven đường gã làm ngay vài chén rượu , chân bắc chữ ngũ rung đùi tay mân mê cái cằm tua tủa những sợi râu thưa bổng gã nhận ra cuộc đời đang vẫn còn rất đẹp, trong men rượu lâng lâng gã cứ xăm soi mãi xấp tiền mới trong tay mà thầm cảm ơn cái xóm Âm hồn kỳ lạ ! Những chiếu bạc đen đỏ và những cuộc vui trác táng thâu đêm thủa nào lại hiện về trong gã , gã quên mất những ngày khốn khó tủi nhục và chỉ muốn tìm lại để hưởng thụ cái nơi mà đã vừa đưa gã đến nơi cùng khổ tuyệt vọng vừa qua … Nhưng từ hôm ấy gã bổng cảm nhận như có tay mà như không còn , nó cứ dật dờ như sương khói cứ vô giác vô tri !
Nắm tiền mới đó rồi cũng cạn dần hết sạch , gã lại rơi vào cái tình cảnh khốn cùng như ngày nọ . Đến một buổi sang tinh mơ gã chồm dậy vội vả bước ra đường đi mãi lại đến cái nghĩa trang Âm hồn hôm nọ ,gặp lại tên tóc dài mắt to trong cơn túng quẫn gã mừng rở…
- Ông ơi ! Hãy giúp tôi nào ông ơi !
- Thế anh muốn bán gì ? Hay tôi mua cả đôi chân cái đầu anh vậy ?
- Ấy , ấy …Cái đầu thế nào được! thôi tôi bán đôi chân mình . Anh cho kha khá tiền giùm cho !
… Một lần nữa cầm nắm tiền trên tay quay về gã như bước trên mây, đôi chân gã từ ấy cứ khật khờ khẳng khiu yếu dần cho đến ngày bại liệt .Từ hôm ấy gã sợ hãi mất ngũ bao đêm chỉ mong tìm lại gặp tên tóc dài để có gì thương lượng lại . Gã đã thấm thía nỗi bực dọc khi có tay chân mà như còi cọc vô tri , gã chỉ mong tìm lại được cái mạnh mẽ linh hoạt của tay chân ngày cũ , gã mới hiểu cái vừa mất đi là vô giá nhất trên đời.
Gã ra đi thật sớm lê lết khó khăn lắm đến tận xế chiều gã mới tìm gặp lại tên tóc dài nơi cái xóm Âm hổn chết tiệt ngày nào .Hắn trố mắt cười vang khi nhìn thấy gã khập khà tàn tạ trên đường .Níu áo tên tóc dài gã van lơn :
-Này anh ơi ! mình có thể thương lượng lại không ? Anh cho tôi lại chân tay ngày cũ anh nhé !
Tên tóc dài bổng phá lên cười dòn tan :
-Anh muốn tôi trả lại chân tay ư ?
-Đúng đấy, anh giúp tôi đi , thế nào tôi cũng chịu .Tôi van xin anh lần cuối để làm lại cuộc đời khốn khó nầy mà anh ơi !
Gã muốn chộp lấy tên tóc dài để nện cho hắn một trận nên thân nhưng vô ích vì chân tay gã đã trở nên còi cọc vô tri … Gã cứ giương mắt bất lực nhìn tên tên tóc dài để chờ đợi …
-Thôi được, tôi sẽ trả lại anh chân tay , nhưng anh phải gán lại cho tôi cái linh hồn !
Giọng tên tóc dài dứt khoát, gã trố mắt ra nhìn :
-Linh hồn ? Chả lẻ anh bắt tôi chết ư ? Anh ác quá !
-Ồ không ,tôi đã chẳng nói với anh có ai cho đi mà không nhận lại bao giờ đó sao .
Trong cơn hoảng loạn gã chỉ biết rằng thôi gã sẽ không chết gã sẽ được hoàn trả lại chân tay gã sẽ làm lại từ đầu … Thế là gã mau mắn gật đầu .Tên tóc dài cất tiếng cười vang hắn dúi vào tay gã một nắm tiền rõ to lấn nữa.Tức thì chân tay gã đã trở lại bình thường mạnh mẽ như xưa ,gã vươn vai hít một hơi dài nguồn sinh lực như cuồn cuộn chảy về trong một thân thể hồi sinh, gã tự trách mình thế mà bấy lâu nay gã đã không nhận ra điều vô giá ấy , gã thấy tự tin và tràn đầy sức sống để quyết thoát xa cái cảnh khốn cùng trong những ngày còn lại ở ngày mai . Cầm nắm tiền cuối cùng trong tay gã bước đi như trốn chạy cái nghĩa trang âm hồn kinh tởm ấy , nhưng tâm trí gã chẳng hiểu làm sao cứ như mơ như ngũ …
Đêm ấy và nhiều đêm sau nữa gã đã không còn nhớ lối trở về , từ đó người ta thấy một gã điên lực lưỡng trên tay cầm chặt một nắm tiền cứ đi lang thang ,đi mãi … Không ai biết nhà cửa gã ở đâu, không ai thấy gã cười, chẳng ai thấy gã nói, gã cứ đi đi mãi giữa đời như cây cỏ …
Không biết về sau này gã về đâu và sống chết thế nào ? Mà có lẽ gã đã chết rồi từ khi đổi nắm tiền để gán mất cái Linh Hồn lần sau cuối !
LẶNG- LHG. Saigon mùa thu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2011 22:34:11 bởi Lặng >