CHUYỆN TÌNH VEN ĐÔ
---*---
(Tặng em Hồ Thị Nhung)
Như bao cô gái trên đời
Em đang sống giữa bầu trời tự do
Từ ngày chân bước xuống đò
Sang ngang cập bến chẳng hò hẹn chi
Má hồng ngày đó ai bì
Tuần trăng chăn gối thế rồi nhạt phai
Trường đời gai góc then cài
Gia đình xã hội hai vai nặng nề
Việc nhà khoán trắng dâu về
Ruộng vườn, cơm nước, bộn bề chăn nuôi
Anh thì thụ động vâng lời
Mẹ cha độc đóan chẳng cười mấy khi
Nhìn em anh cứ lầm lì
Tỏ ra oán trách, thực thì oan sai
Duyên tình cứ thế kéo dài
Qua năm qua tháng chẳng ai tỏ tường
Gữa thời kinh tế thất thường
Bỏ rời nhà nước, ra đường đi phe
Chợ phiên buôn chuối, bán chè
Giao du gái cỏ vỉa hè sớm hôm
Kém lời, chuyển nghiệp xe ôm
Nẻo ngang, ngõ tắt, xóm thôn phố phường
Ngó nghiêng lượn khắp bốn phương
Về nhà nặng nhẹ, ăn sương bãi bờ
Vợ như kẻ mướn ở hờ
Tự dưng gây sự đấm bờ môi son
Con giờ khôn lớn chửa tròn
Nhìn hai bố mẹ nặng đòn, nghĩ suy...
Vợ chồng nhìn mặt quay đi
Lời đay để lại còn chi luận bàn
Chính quyền phố xóm khuyên can
Lá khoai đầu vịt nước tràn tràn trôi
Sao em khổ thế em ơi !!!???
Giờ đây ốm bệnh ai người chăm nom
Thuốc thang tiền của sói mòn
Ung thư nội tạng gần tròn sáu năm
Một lời chồng chẳng hỏi thăm
Lại còn hành hạ, lương tâm dày vò
Vợ chồng như một chuyến đò
Còn tình, còn nghĩa câu hò chung vui
Khi mà duyên lụi tình thui
Tắt ngang bến hẹn ngậm ngùi làm chi
Mạnh ai đường nấy người đi
Cho đời thanh thản khỏe dai, thọ dài ...
Tuyen45.