Tự an.
Tri-kỷ,tri-âm được mấy người.
Đường trần thanh-thãn cuộc rong chơi.
Nhân-tình phù-phiếm theo mây nỗi.
Thế-thái bọt-bèo thuận nước xuôi.
Cuộc thế phế,hưng giương mi nhạo.
Việc đời thành,bại vễnh râu cười.
Con người là bụi trong trời,đất
Một mãy thời-gian đã đũ vui
Người San Jose
Qua phà Rạch Miểu
Năm ấy,tôi về thăm quê ngoại.
Qua phà Rạch Miểu buỗi chiều thu.
Lục-bình thơ-thẫn trên sông rộng.
Nước chỡ phù-sa chẵng tính mùa.
Cồn Phụng bơ-phờ,gắng ngũ quên.
Nắng chiều gội tóc đám dừa nghiêng.
Mận,xoài như cố vươn tay lá.
Thấp-thoáng nhà ai mái lá chênh.
Ngày ấy ra đi tìm sanh-lộ.
Đâu ngờ thoáng chốc mấy mươi năm.
Nay về tóc đã lâm-râm trắng.
Đễ thấy quê nhà vẫn tối-tăm.
Ngoại nằm đơn-độc bên hàng trúc.
Mộ nhỏ sơ-sài,đám cỏ chen.
Ngoại đi,đi mãi không về nữa.
Bõ đám cau già đứng ngã-nghiêng.
Con đã về đây,ngoại có hay.
Quê người đã mõi cánhchim bay.
Quê mình muốn ỡ mà không được.
Ai đã làm nên cuộc đắng này.
Rồi lại trỡ về đời viễn-xứ.
Vội-vàng cho kịp chuyến phà ngang.
Sông Tiền lạnh-lẽo trôi hờ-hững.
Mây vắt ngang trời như rũ tang.
Chuyến bay lặng-lẽ về châu Mỷ.
Ngoái lại trời Nam luống ngậm-ngùi.
Con về thung-lủng vàng hoa ấy.
Chạnh nhớ quê nghèo,mắt lại cay.
Người San Jose
Tự răn
Thậm ngu tắc lú,dĩ-nhiên rồi.
Bám đít Thiên-lôi,thiệt khó coi.
Cứ tưỡng văng nanh "ranh-thi-sỡi"
Nào hay sứt trán 'lảo-thi-bòi".
Trời cười :Ít trí thì to mép.
Lôi mĩa :Nhỏ tài ắt lớn môi.
Tưỡng mình thi-bá,cha thiên-hạ.
Đâu biết chĩ là cóc díng vôi.
Người San Jose
Chọn.
Một :chạy theo tiền.Hai:chọn thơ.
Ngả ba đứng mãi,ngẫn rồi ngơ.
Tiền ơi ! Thơ hỡi ! Làm sao chọn?
Nghĩ đến bạc đầu,mới chọn thơ.
Người San Jose
Nhật-ký.
201011
Đêm qua nằm ngũ không mơ.
Sáng nay viết mấy vần thơ lạc đề.
Trần- gian lặng-lẽ đi,về.
Một mình ngự-trị bốn bề quạnh-hiu.
211011
Tình người quanh-quẫn ghét,yêu.
Thói đời tranh-chấp những điều thị-phi.
Trăm năm một tiếng cười khì.
Xuôi tay,nhắm mắt,còn gì mang theo
221011
Muôn đời là chuyện tình-yêu.
Phế-hưng,thành-bại sớm chiều chợt qua.
Thời-gian nó chẵng đợi ta.
Tuổi xuân bám gót tuổi già trôi nhanh.
231011
Đời là một cuộc đua-tranh.
Cậy khôn,ỹ mạnh tranh giành lẫn nhau.
Tóc xanh cho tới bạc đầu.
Chẵng ai chịu học những câu răn mình.
241011
Đất trời vốn có tình.
Nuôi dưỡng mọi sanh-linh.
Yêu thương hết vạn-vật.
Chẵng lẽ bõ quên mình !?
251011
Tai bay,vạ gió thình-lình.
Tự mình phãi cứu lấy mình bậu ơi.
Giận đời nhưng cũng ơn đời.
Đừng nên buông thã những lời bạc đen.
261011
Cửa hàng chày,cối đây mà.
Viết bừa,cãi ngược chính là...
Coi thường độc-giả bốn phương.
Tưỡng mình chột mắt,làm vương xứ mù.
Xin mời cối lớn,chày to.
Vào đây tranh-luận con bò trắng răng.
271011
Đi đâu rối cũng về nhà.
Cuối-cùng đẹp nhất vẫn là quê-hương.
Dù đi tám hướng,mười phương.
Làm sao quên được ngôi trường tuổi thơ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2011 21:47:49 bởi Người San Jose >