Thơ Trần Trụi
Đánh Mất...
Lòng thật muốn một hôm nào thức dậy
Thấy mình về thăm lại phố xưa xa
Người yêu xưa bẻn lẻn trước sân nhà
Trong ánh nắng đôi môi người rực đỏ
Ôi! dĩ vãng của mối tình sụp đổ
Vẫn theo hoài thêm nặng bước cô đơn
Nên bao đêm trong giấc ngủ chập chờn
Người thoáng hiện thoáng mờ trong ảo giác
Mấy mươi năm sao lòng không đổi khác
Còn yêu hoài yêu mãi đến bao lâu?
Làm sao quên, sao xóa mối tình đầu?
Để thanh thản lòng yêu thêm lần nữa
Cả cuộc đời chia làm hai cái nửa
Nửa cho em, chịu mất tự lâu rồi
Nửa cho mình còn lây lất mà thôi
Tôi dại quá, nên tôi đành mất hết
Hối Hận
Ta chợt tỉnh sau một lần mê muội
Để thấy mình đã mất hết người thân
Tuổi thanh xuân nay trở gót xa dần
Hoàng hôn sắp đè trên vai lầm lỡ
Thôi đã hết giờ chẳng còn chi nữa
Nát tan rồi hàn gắn được bao nhiêu
Tham vọng xưa nay đổi gió mưa chiều
Cố quên lãng vẫn vương nhiều hối tiếc
Người đã xa cánh chim trời biền biệt
Ta nơi này ôm mãi trái sầu rơi
Kiếp buồn này lỗi chỉ tại ta thôi
Khi ngã ngựa ai biết mình sắp ngã
Buồn gì bằng sau một lần sa ngã
Để thấy mình phải trả giá ngàn sau
Ta cắt tình bằng những vết dao sâu
Máu hối hận còn tươi ngàn năm nữa
Xuân Nay Em Vẫn Chưa Về
Em đi buổi đó xuân xanh lắm
Xanh cả hồn tôi lẫn ruộng đồng
Nay tóc bạc lòng nhăn nếp nhớ
Còn bao xuân nữa để chờ trông
Biết sẽ bao lâu em trở về
Ta còn ngóng đợi cuối đường đê
Xuân bao lần hát câu thân ái
Xuân đến, xuân buồn, xuân lại đi
Quê đón xuân này không tiếng pháo
Không người em cũ dáng xinh xinh
Mùa xuân năm đó cùng đi lễ
Đâu nữa thề xưa, chuyện chúng mình
Hôm Nay Tuyết đổ Nhớ Người
Hôm nay tuyết đổ xuống nhiều
Ngày đi qua thiếu nắng chiều rưng rưng
Trắng tinh đồi tuyết lưng chừng
Vai nào giá lạnh nhớ từng nắng xưa
Xứ người đông vắng cơn mưa
Những khi buồn nhớ, tuyết rơi hạt sầu
Nơi em xuân đã thắm màu
Nơi anh vừa với tay chào gió đông
Lạnh đưa phiến nhớ vào hồn
Nghe từng kỷ niệm dập dồn quanh đây
Cách xa nữa quả đất này
Nhớ thương em đã bao ngày tuyết rơi
Hỡi em ngàn dặm xa vời
Biết anh nhớ đến rả rời đêm nay
Gởi Nắng
Mắt em đong nắng ngàn xưa
Soi hồn ta những đêm mưa nhớ người
Tóc em kết sợi tơ trời
Xa nhau rơi xuống rối bời đời ta
Góp bao sợi nắng miền xa
Gởi theo làn gió lụa là đến em
Nếu làn gió đến vào đêm
Mong từng sợi nắng ru êm giấc nồng
Hôm qua thấy giọt nắng hồng
Tung tăng rơi giữa cánh đồng xanh tươi
Đuổi theo bắt tặng cho người
Mong mai sau thắp khung trời của nhau
Nắng Buồn
Em thắp nắng hồng trên mái tóc
Ra đường đùa giỡn với mùa xuân
Mùa xuân Mai, Cúc đào đua nở
Còn có bao chàng theo gót chân
Tôi gánh trên vai ánh nắng vàng
Ra đường soi rõ bước lang thang
Đến nhà thắp sáng trên thềm vắng
Hâm ấm lòng đơn, chắn gió ngàn
Nắng chẳng bao giờ soi bóng tối
Mưa không vơi cạn nỗi buồn thương
Nắng mưa không giúp gì tôi được
Còn muốn dài thêm nỗi đoạn trường
Lỡ biết áo tình em đổi mới
(Chắc không bán được nỗi đơn côi)
Cách xa lâu quá ai đành chịu
Để úa xuân xanh chỉ một thời
Lỡ biết lòng mình còn yêu mãi
Nên sầu thêm tuổi mỗi ngày qua
Sầu nhăn từng nếp sâu thương nhớ
Chưa tới mười năm đã thấy già
Xin Em Chút Nắng Xuân
Xuân vui kết bạn Đông gầy
Nắng thưa hòa với tuyết dày lối đi
Nơi em Xuân mới dậy thì
Nơi ta Đông mới thầm thì trên cao
Cũng trời nắng gió lao xao
Cũng mây ngũ sắc cũng sao thắp trời
Vì sao gió lạnh không mời
Vẫn lên đây giữa xứ người xa xôi
Em đi nắng ấm bờ môi
Ta về lạnh buốt từng hơi thở dài
Bao giờ hạ đến nơi ai
Thì xuân lại đến trên ngày nắng ta
Xuân em nếu nắng lụa là
Mong gom góp chút gởi qua bên này
Buồn Xuân Vắng
Anh ngồi đây thu mình trong góc nhỏ
Ngoài trời đông lạnh lắm gió đông buồn
Chiều sắp tàn sau dãy núi mờ sương
Bỏ lại anh với trời đen ảm đạm
Căn lều bé giữa mùa đông lạnh thảm
Chắc cũng buồn cũng nhớ ngày hè xưa
Anh cũng buồn cũng nhớ những chiều mưa
Trong quán cóc ru nhau vào mơ mộng
Ở nơi đây nơi mùa đông tuếch rỗng
Nơi cuối tuần lều vắng, bãi tha ma
Người lao công đã về phố thăm nhà
Riêng anh đếm thời gian qua cửa sổ
Anh hát ru mùa đông vào giấc ngủ
Bằng những lời tâm sự của thu sầu
Bỗng thấy buồn cho một cuộc tình Ngâu
Tình ta đó, có khác gì đâu nhỉ
Nỗi nhớ người nhuốm màu rêu cũ kỹ
Mỗi khi về lại tươi sắc hoa xuân
Ở nơi em trời giờ đã vào xuân
Vắng anh, nắng chắc cũng buồn nhớ lắm
Em nhớ sắm cho mình bông hoa thắm
Để giao thừa còn có chút niềm vui
Nhớ mỉm cười dẫu thương nhớ chưa vơi
Nhớ gọi tên nhau như anh hằng đêm gọi
Anh đặt xấp hình em dưới gối
Để chiêm bao mong thấy dáng em về
Để mơ ngày nào ở giữa đường quê
Đầu năm mới đưa em đi hái lộc.
Chắc đêm nay, thêm một đêm nhằn nhọc
Đêm nhớ em như tất cả bao đêm
Nghe gió xuân mang buốt lạnh qua thềm
Thèm hơi ấm của tình nhân ru giấc ngủ
Nắng Ân Tình
Cảm ơn em chút nắng vàng đã gởi
Từ một nơi nào đó (Cali)
Ta đã đặt khẽ khàng bên chiếc gối
Để hằng đêm còn thắm giấc mơ đời
Cảm ơn em lời ru ngày nắng mới
Lời ru thơm hương sớm mộng ban trưa
Để lối về hoàng hôn còn đứng đợi
Dẫu mùa đông thiếu bóng dáng mặt trời
Ta sẽ ghép trong áng thơ nồng ấm đó
Chút mây mây, chút mộng cuối chân trời
Nơi cuối ngày Mặt trời treo bóng đỏ
Tô hoàng hôn dào dạt sóng ân tình
Ta sẽ vẽ trên những vầng dương đó
Những nụ cười còn rõ nét xuân tươi
Gởi đến em hôm nào trời lộng gió
Thắp nơi em xinh thắm buổi Giao Thừa
Màu Tình Yêu
Trong hằng triệu ngàn triệu màu sắc đó
Hỏi có màu nào như màu đôi mắt em
Sao ta biết trả lời sao cho tỏ
Bởi dương gian chưa tên sắc "dịu hiền"
Hỏi khi yêu, tình ánh bao nhiêu sắc?
Hỏi khi buồn tim có xậm đen nâu ?
Hỏi môi em có bao nhiêu vị ngọt?
Sau nụ hôn đầu còn biết nhớ bao lâu?
Ta sẽ tô bờ mắt em xanh thẫm
Màu đại dương từ thuở nguyên khai
Ta sẽ tô bờ vai màu trắng nõn
Màu mây ngàn chưa nhuộm gió thu phai
Nếu ngày nào trái tim em hé mở
Đón ta vào tô lại sắc tình yêu
Ta sẽ tô tim em màu hạnh phúc
Màu nhớ nhung pha sắc khói lam chiều
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2012 00:14:20 bởi Trần Trụi >
Yêu Kẻ Bụi Đời
Ta bụi đời lỡ quên màu "thánh thiện"
Sắc "phong sương" ai biết bạc bao nhiêu
Em ngây thơ mơ màu xanh của biển
Bước bên ta chưa ngỡ mộng tiêu điều
Ta tội lỗi vác trên người thập giá
Giơ đôi tay cuồng khấu níu tương lai
Lỡ đôi chân trói trong miền hiện tại
Nên suốt đời chưa bước đến ngày mai
Dại chi em, theo ta mà xuôi ngược
Gieo yêu thương trên mảnh đất khô còng
Mộng không chín nên trái tình co quắp
Chờ gió mùa sầu chín rụng ven sông
Ta ngạo đời, đời dậy cơn sóng động
Nên tình mình nước mắt đẫm bờ môi
Tình hư hao bởi đời ta lầm lỗi
Bởi đời em cùng phận số "tơi bời"
Tình Vừa Mới...
Tình còn mới phải không em vừa mới
Và mới vừa tan vỡ buổi hôm qua
Chưa đủ nồng nên trong lúc chia xa
Em chắng khóc, ta dại khờ không níu kéo
Tình vừa mới hôm qua nay đã héo
Dù rễ si ta đã bám đến tận cùng
Ta khù khờ lại nghĩ nấm mồ chung
Khi sự sống trả về cho thượng đế
Tình vừa mới nhưng sao xa chẳng dễ
Không phải tình đầu sao ta sợ tình sau
(Càng yêu người nên càng khổ càng đau)
Nên ta sợ ngày sau tim chết lặng
Tình vừa mới sao lệ ta mặn đắng
Hay bởi khi chưa chín cắn cho tàn
Hay bởi vì trong đôi mắt kiêu sa
Ta cũng giống như muôn ngàn tên si khác
Tình vừa mới, nên ta còn ngơ ngác
Còn ngỡ ngàng chưa chấp nhận biệt ly
Mùa Xuân Em Đi
Mùa xuân em ra đi
hoa mai rụng rơi nhiều
Trên lối về qua ngỏ
Ngọn cỏ buồn hay nỗi cô liêu
Mùa xuân em ra đi
Cánh én cũ quên về
Trên con đường đi lễ
Hồn nắng vương vương chút gió buồn
Mùa xuân em ra đi
Có chút gì thương nhớ
Đọng trên cánh lá xanh
Trong khung trời vắng lạnh
Ta còn có nhau không?
Mùa xuân em ra đi
Tim anh rụng bên thềm
Nghe máu tình nhỏ giọt
Trên quãng đời ngày đã sang đêm
Xuân Ngâu
Mổi lần gió đem hương xuân ngào ngạt
Khơi trong lòng một nỗi nhớ xanh xao
Ngày nắng biếc trên tuổi còn thơ dại
Áo thư sinh vừa khoác mộng lần đầu
Áo thư sinh chưa khoác được bao lâu
Tan vỡ rồi sao giấc mộng ban đầu
Mùa xuân ấy trên con đường đất đỏ
Con bướm ngày nào, vàng khóc tình ngâu
Tình tắt nắng xuân sang màu dĩ vãng
Tóc bạc màu nhung nhớ dáng người xưa
Dòng sông sầu ngăn cuộc đời đôi lứa
Ô Thước nào tan tác mộng xuân mưa
Xuân
Xuân đã đến trong làn gió mát
Trên trời xanh xanh ngát cả quê hương
Nụ chồi xinh đâm trổi vạn khu vườn
Là háo hức lan trong từng hơi thở
Xuân đã đến lòng người như phố chợ
Chợ đông vui hớn hở mở vui chào
Hương mứt dừa thơm cả mấy mùa sau
Vị mứt bí ngọt ngào mừng khách ghé
Yêu nụ cười tươi trên môi từng đửa trẻ
Yêu dáng khoan thai cô hái lộc đầu năm
Khuôn mặt thân tươi như buổi trăng rằm
Nhà sạch sẽ sạch trên từng kẽ ghế
Xuân là thế bởi ý xuân là thế
Ưu phiền trong năm theo gió mát qua đi
Khách phương xa mong mỏi bước chân về
Xuân xum họp quây quần cùng thân thuộc
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: