Thơ Trần Trụi
Hỏi
Hỏi mùa xuân có bao giờ trẻ mãi
Để lá trên cành vĩnh viển hoài xanh
Để tóc người óng mượt mặc thời gian
Hồn nhiên sẽ thôi phai trên tóc bạc
Hỏi nắng hạ lần nào buồn man mác
Để em còn giận dỗi lúc mùa sang
Để cơn mưa giăng giữa lối địa đàng
Thôi nức nở rơi rơi từng giọt lạnh
Hỏi sương thu bao giờ thôi lóng lánh
Để lá thu còn giữ mãi linh hồn
Để tình mình không giữa khói hoàng hôn
nằm chết lịm khi trời lên gió bão
Hỏi gió đông có bao nhiêu hoài bão
Mà đêm về vọng hú đến thê lương
Để môi ai lạnh ngắt giữa canh trường
Nghe hơi ấm còn vương trên chăn gối
Hỏi bốn mùa, mùa nào đi tiếc nuối
Hỏi tình còn hấp hối đến bao lâu
Hỏi tình nhân sao tặng mãi u sầu
Cho hạnh phúc mãi còn xa tầm với
Tháng Hai Anh Chị Về Trời
Tháng Hai chị đi về nước Chúa
Bỏ lại đàn em giữa bụi trần
Anh tôi hôm đó buồn không nói
Đôi mắt sầu như mảnh vải tang
Tháng Hai Anh về thăm quê mẹ
Bỏ vợ con thơ ở xứ người
Tôi trách anh sao tàn nhẫn quá
Vải tang chưa bạc đã tìm vui
Tháng Hai năm nhuận ngày hai chín
Bỏ lại người thân giữa tóc tang
Chín suối, hồn anh đi lững thững
Mẹ Buồn giọt lệ cũng rơi hoang
Tháng Ba về gặp anh lần cuối
Suối lệ trong tôi mới bắt đầu
Chẳng biết hồn anh và chị có
Thăm người em giữa những đêm sâu Viết cho chị và anh vừa mất ngày 17 và ngày 29 tháng Hai 2012
THÀNH KÍNH PHÂN ƯU
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/0D0F5C6682FE45EFB0A9A88A0A52965A.jpg[/image]
Thành tâm từ đáy lòng Mưa Phố Núi xin được đồng cảm chia sẻ nổi đau cùng anh Trần Trụi và gia quyến
Kính mong hương linh Anh và Chị sớm về cõi vĩnh hằng .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2012 12:23:21 bởi mưa phố núi >
HAI THÁNG HAI Tháng hai của người là tình yêu mật ngọt
Là hẹn thề nhung nhớ chưa phôi pha .
Của em là kẹo - hoa - chúc tụng .
Là những vần thơ tuôn chảy lụa là ...
Tháng hai của anh sao mà tàn nhẫn quá !
Tang liền tang ,chồng chất nối thương đau .
Đứt thịt lìa da -chua xót ngậm ngùi .
Em lại trách sao thơ anh buồn thế ?
Quá vô tình em lại cứ bắt anh
Đền cho em những vần thơ mộng mị
Khi trái tim anh vẫn cứ đau râm rỉ ...
Tặng em ngọt ngào , anh giữ lại đắng cay .
Mất anh chị rồi đau đớn lắm thay !
Anh có muốn trời bù cô em gái .
Là em đây không còn nữa dỗi hờn .
Chỉ biết sớt chia ,thấu hiểu cảm thông .
Giòng mực tím viết cho thời áo trắng ,
Thôi bây giờ vẽ giúp mảnh khăn tang .
Mực tím ơi ! Xin chia nữa bẻ bàng ...
Cùng năm tháng mau vơi đi sầu khổ .
---muaphonui---
Bây Giờ...
Bây giờ là mùa nào
Tuyết rơi trong trời nắng
Mùa nào qua ngõ vắng
Nắng buồn trong hư hao
Hôm nay tôi là ai
Ngày mai sẽ là ai
Ngày sau nữa còn ai
Là ai giữa đường trần
Còn ai nhìn tôi khóc
Khi đời trở mùa đông
Còn ai nghe tôi hát
Những buồi chiều mưa giông
Bây giờ ngày hay đêm
Sầu giăng màn bốn vách
Đèn đơn hiu hắt lạnh
Bóng lặng đen trước thềm
Co ro nằm trên tuyết
Mơ gì giấc cô miên
Cảm ơn MPN rất nhiều
Đừng...
Đừng em nhé, đừng đợi chờ chi nữa
Chốn thiên đường quên mở lối đi lên
Đôi cánh thần tiên gẫy giữa đêm đen
Làm sao đến bằng đôi chân quá chậm
Nắng chẳng ghé thăm khung trời ảm đạm
Gió chẳng đi ngang han hỏi góc ngục tù
Trái tim dù chất chứa mộng phù du
Cũng chỉ đủ kết duyên trong ảo vọng
Kinh tình yêu phai dần trong cuộc sống
Hương tình yêu như giấc mộng ban chiều
Ta và em đời bắt phải cô liêu
Phải đau đủ thú yêu thương lỡ chọn
Đừng em nhé níu chi tình khốn đốn
có bao người bắt giữ giấc chiêm bao
Là mộng thôi, tỉnh giấc đã hư hao
Tình lại rách như vần thơ sầu khổ
Thơ sầu rụng bên bến tình dang dở
Thuyền yêu thương đã bỏ bến ân tình
Kiếp đợi chờ chỉ như sóng lênh đênh
Xa xa mãi bao giờ quay trở lại
Quên em nhé một mối tình vụng dại
Lỗi lầm xưa đã hóa nhưng cơn đau
Nếu ngày nao lá úa lại tưa màu
Thì có lẽ sẽ mong lần hàn gắn
Ru Người
Ru người chưa trọn giấc mơ đêm
Nghe gió chia ly lạc trước thềm
Vắng bóng nhau hồn chăn gối lạnh
Hương tàn sương sớm nhớ thương thêm
Ru người chưa trọn giấc ban trưa
Giông tố nào qua lúc mới vừa
Nói tiếng yêu đầu trong gió hạ
Giọt buồn như đổ dưới hiên mưa
Lời ru âm vọng vang đồi núi
Rừng lá thu sang đổ ngậm ngùi
Thảng thốt chim uyên bay lạc bạn
Tiếng buồn dư vọng một âm côi
...Một Nửa...
Tôi xin là nửa mảnh trăng tà
Soi trọn bờ mi mỗi lúc xa
Mỗi lúc năm canh dài chẳng đủ
Nhớ người rơi lệ, ngỡ mù sa
Tôi xin là nửa con đường cũ
Đứng đợi muôn năm một nửa kia
Cón suối bạc đời chia cách mãi
Bao lâu khô cạn nỗi chia lìa
Tôi xin lại nửa câu ly biệt
Pha loãng vào trong một tiếng chào
Nếu có lần nào ta gặp lại
Vẫn còn lời chúc phúc cho nhau
...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2016 23:34:09 bởi Trần Trụi >
Còn Đây
Còn đây một chút mộng đời
Thả theo làn gió mong trời bao dung
Gió đừng đẩy xuống mê cung
Kiếp sau ta bớt ngại ngùng đầu thai
Còn đây dăm cọng tóc mai
Trao nhau từ buối phôi thai tình đầu
Người xưa trôi dạt nơi nào
Ngắn dài tóc có vương màu thuỷ chung
Còn bao giấc mộng tương phùng
Xin đưa ta đến thăm vùng lãng quên
Có Phải Em Lầm?
Có phải em lầm anh người tử tế?
Là trai hiền lành nhất ở trần gian
Nhưng em ơi! anh là kẻ hoang đàng
(Mà thượng đế đã hối hận sau lần lỡ tạo)
Phải em lầm, anh chưa lần nói "láo"?
Nói yêu em và yêu chỉ em thôi
Nhưng em ơi! anh là kẻ bụi đời
(Phải lừa lọc để mai còn tồn tại)
Có phải em lầm anh biết sai biết trái?
Biết khi nào dỗ ngọt, biết "ga lăng"
Trời sinh anh là kẻ lăng nhăng
Nên lời nói không thể nào tin cả
Có phải em lầm anh là tất cả
Là vị tiên vừa giáng thế hôm xưa
Nhưng em ơi! anh là quỷ hoá người
(Lừa gạt diêm vương lên tìm em đấy)
Bởi vì tôi sống nơi cuối hẻm
Bởi vì tôi sống nơi cuối hẻm
Nên đợi chờ mòn mỏi bước chân ai
Bởi chỉ mình tôi nơi cuối hẻm
Nên em ngại ngùng không ghé lại đây
Nhà em ở giữa quãng đường đến sở
Sớm như chiều tôi vẫn bước ngang qua
Bình minh lên nắng hạ rất hiền hoà
Cũng có lẽ vì em ngồi bên cửa sổ
Cũng có lẽ vì em còn bên cửa sổ
Nên hoàng hôn dịu nắng trên vai tôi
Bao cơn mưa trên tóc giọt bồi hồi
Những chiều muộn lối về lên gió mát
Cổng nhà em hương hoa bay ngào ngạt
Cho con tim khao khát nói tiếng yêu đầu
Căn phòng tôi bốn vách đã rêu nâu
Nằm thoi thóp chờ một lần người đến
Nhưng tim em như thuyền mơ xa bến
Mộng mây bay thăm người chốn ngút ngàn
Góc trời này tôi vẫn bước lang thang
Mơ một tối phòng thôi niềm đơn độc
Bởi vì tôi sống trong cùng hẻm hóc
Nên đi về chỉ một lối thân quen
Nên tình tôi luôn cuối ngõ không đèn
Nằm đơn lẽ nhìn người qua bến lạ
Bởi vô duyên dẫu gần thành xa quá
Dăm bước đường nay dài tận thiên thu
Người Thơ
Nơi em đến hẳn nhiều hoa lạ
Muôn sắc đua khoe dưới nắng vàng
Đợi gió lên hương thơm mái tóc
Cho người lãng tử mộng mênh mang
Mơ giấc bình yên một chớm thu
Em như tia nắng giữa sương mù
Tim ta từ có lần đau đớn
Chờ mãi trăm năm một ước mơ
Năm Mươi Năm Lạc Lối
Năm mươi năm gập ghềnh sóng gió
Bao khát khao một giấc mộng yên bình
Bao đêm dài quanh quẩn bước buôn tênh
Ta vẫn sống, vẫn ngờ nghi hư, thực
Năm mươi năm có bao ngàn thao thức
Hằn trên mình vết trũng của thời gian
Đôi mắt mờ từ giấc mộng đi hoang
Còn thấy rõ lối lên vùng cô độc
Năm mươi năm có hai lần ta khóc
Mà lệ rơi ngập mấy nhánh sông buồn
Năm mươi năm có mấy phút ngông cuồng
Ta bỏ mặc tình rơi vào vực thẳm
Năm mươi năm đi qua bao đường nắng
Qua bao con đường tuyết phủ mú sương
Qua bao con đường hoa toả ngát hương
Nhưng ước vọng còn trên đường chưa đến
Năm mươi năm có ta ngồi đếm
Lá thu vàng mấy chiếc lạc đường rơi
Đường tương lai ta đánh mất đâu rồi
Anh Đã Thấy...
Anh đã thấy mùa thu về ngang phố
Cũng màu lá vàng trên ghế công viên
Những hàng cây xưa ngơ ngẩn muộn phiền
Chờ đợi bước chân nhau về thăm lại
Anh đã thấy dáng mùa thu khắc khoải
Hằn trên đôi cánh lạnh của ve sầu
Tiếng u hoài nay khàn mất còn đâu
Để nhắc nhở ta xa nhau rồi đó
Anh đã thấy hồn thu vàng lối cỏ
Ngày thôi xanh, chiều lạnh ướt sương buồn
Tình không còn đêm hò hẹn ngát hương
Trên suối tóc của một thời say đắm
Anh đã thấy mắt mùa thu thăm thẳm
Bao đêm trường mong mãi mộng bình an
Gió cô đơn có từ buổi sơ hoang
Về gõ cửa mạch đời lên trơ tráo
Anh đã thấy thuyền yêu ngày giông bão
Đang đắm dần biển nào đó xa khơi
Nơi mùa thu ngự trị đến muôn đời
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: