Thơ Trần Trụi
Bên kia đồi vẫn nắng
Về thôi, bên dời vắng lặng
Lá vàng rồi cũng rơi mau
Về thôi, dấu yêu mờ nhạt
Tiếc chi em khúc tình sầu
Về thôi buồn xưa sẽ mất
Và mưa sẽ khuất sau đồi
Thời gian bụi sầu lắng đọng
Nụ cười lại thắm trên môi
Một ngày nắng xuân lại đến
Cây sầu đông sẽ đâm chồi
Bên đường kia ai đứng đợi
Trao em tình mới tinh khôi
Ngày mai bên đường gió lộng
Em tôi vui bước chân chim
Bến tình mang tên chung thuỷ
Chờ em lên chiếc thuyền duyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2012 17:52:27 bởi diên vỹ >
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2012 13:19:42 bởi mưa phố núi >
Mộ Quên
Chia nhau chút nắng cuối ngày
Thắp lên để thấy lối mây cũng buồn
Rồi mai dưới bóng tà dương
Có tôi ngồi nhớ con đường tình quên
Về đâu em tóc nhung êm
Về đâu dáng nhỏ thân mềm gót mưa
Những ngày yêu đã về xưa
Xây bao hạnh phúc vẫn chưa qua cầu
Mảnh tình rụng xuống vực sâu
Còn nghe âm vọng trên lầu chuông xa
Trong từng chiều nắng phôi pha
Chỉ mình tôi đếm ngày qua qua ngày
Một lần nói khẽ "chia tay"
Một đời lấp vẫn chưa đầy mộ quên
Giọng ngâm của MPN hay quá. Cảm ơn MPN nhiều. Mến chúc Mưa mùa Giáng sinh bình an và một năm mới tươi vui.
Thơ người...thơ ta
Thơ người viết có cỏ cây hoa bướm
Có núi non cao vút chạm mây ngàn
Có rừng thu vàng dưới trời xanh thẫm
Có lối mòn dẫn đến bến đò ngang
Thơ người viết tụng ca đời tươi sáng
Tô nắng hồng lên phố núi ngày đông
Gọi cơn mưa lên ngày hè nóng đỏ
Cho người xem khao khát mộng lòng
Thơ người viết có buồn lên... rất nhẹ
Đủ cho người lỡ bước chợt bâng khuâng
Và đôi khi có niềm vui chợt thoáng
Khiến kẻ lang thang vứt bỏ áo phong trần
Thơ người viết êm như dòng sông chảy
Đưa người mơ thăm vũ trụ đêm trăng
Gửi ước nguyện trên muôn ngàn tinh tú
Ngủ bên thềm ôm ngôn tự lâng lâng
Thơ ta viết, toàn ngôn từ bí hiểm
Hiểu mình ta duy chỉ mỗi ta thôi
Lỡ sinh ra với đôi tay về vụng
Nên dòng thơ giờ vẫn nhạt như vôi
Tình Trong Bốn mùa
Như mùa xuân dấu hồng
Trên tùng cánh trúc đào
Tình yêu lên theo làn gió
Tình lên theo nắng xôn xao
Như mùa thu dấu buồn
Trên từng chiếc lá vàng
Tình yêu im trong vạt nắng
Mỏng manh trong nắng sương tan
Như mùa hạ xa cách
Phượng đỏ lưu bút xanh
Màu quên mang hy vọng
Tình yêu đi rất nhanh
Như mùa đông trút sầu
Trên từng nhánh ngã màu
Rồi mai tình ta về đâu
Người đi, người nhớ bạc đầu
Rất Xa
Cho tôi một góc bên hè phố
Để trải đời vui với lá rơi
Hồn Lá rụng bay theo nắng gió
Buồn tôi còn đó lúc đầy...vơi
Ngày đến, đi... như những áng mây
Chiều chuông ngân mãi tiếng hao gầy
Dáng ai từng thắp hoàng hôn cũ
Còn có mơ ngày tay nắm tay
Hồn gió bay theo kiếp bụi đời
Đem tình thơ mộng ầy xa khơi
Ngày qua có lẽ nơi xa lạ
Người ấy âm thầm nhớ đến tôi!
Cho tôi chỗ đứng dưới lầu chuông
Chờ thánh ca vang trong giáo đường
Ước nguyện bao mùa Chúa giáng thế
Tình còn đâu đó giữa muôn phương
Bạc
Ai níu hoàng hôn mùa buốt giá
Để chiều khắc khoải vọng sương loang
Trên những con đường vương kỷ niệm
Tình tan theo vạt nắng hiu vàng
Tinh có bao giờ sống mãi đâu
Qua nhanh ôi giấc mộng ban đầu
Thời gian như nước dần xa bến
Đưa thuỷ chung vào chốn bể dâu
Hứa hẹn bay theo gió hững hờ
Đâu thời đưa đón mộng trong mơ
Ai đong được hết lời ong bướm
Trả lại đời hoa nửa kiếp chờ
Yêu dấu tan theo làn tóc bạc
Như Xuân phai bởi gió hoang đàng
Trăm năm núi đợi mây chung thuỷ
Chỉ để ngàn năm vọng tiếng than
Thăm một mùa xuân
Mời em ghé quê tôi mùa tết đến
Ngắm lửa hồng tô sắc bánh chưng xanh
Sớm, sương xuân ôm nụ mộng trên cành
Trưa, áo cưới bay trên mùa hạnh phúc
Những cánh én lượn vòng quanh khóm trúc
Những đào mai khoe nở hội tương phùng
Nắng lên vàng xen qua từng mái lá
Nắng về xua đi gió lạnh cuối đông
Có tiếng hò ngọt ngào như kẹo mứt
Cho tình quê thơm nức vị hương giang
Bà mẹ quê gánh quà qua phố chợ
Gánh mùa xuân về trải giữa thềm soan
Miệt mài đi
Miệt mài đi mãi về đâu?
Chân trên cầu vướng lòng sâu đáy buồn
Vai quàng mưa, áo thâm sương
Đầu nguồn quên, nhớ... cuối nguồn mịt xa
Một lầm lỡ, mấy bôn ba
Hôm nao chợt thấy tóc pha nắng chiều
Vẫn tìm nhau, bởi thương nhiều
Ngược xuôi những bến tiêu điều gió mưa
Miệt mài chân mỏi dừng chưa?
Hay còn đi mãi cho vừa nỗi đau
Tuổi xuân rồi cũng qua mau
Tình ta..ôi biết ngày nào kết thân
Đi ngang đường cũ bao lần
Hàng cây hẳn đã quên dần chuyện ta
Lại một mùa xuân viến xứ
Nơi ta ở có bốn mùa rõ nét
Nhưng buồn vui chẳng đến với chu kỳ
Nên có những nỗi sầu không đoạn kết
Vẫn kéo dài u uất mấy mùa xuân
Xuân đã đến nhưng hồn xuân chẳng có
Nắng lên vàng chẳng ấm nỗi tha hương
Trời lên xanh chẳng tươi thêm màu cỏ
Bởi tuyết đông chưa tan nổi vên đường
Ta đã đón bao mùa xuân viễn xứ
Có bao giờ đâu nhớ lúc giao thừa
Hứa với lòng nhưng bao lần xuân đến
Tình giấc mộng hờ ngày đã về trưa
Tết năm nay như bao mùa tết trước
Tháng hai về tuyết vẫn đọng trên cây
Thì có lẽ đêm giao thừa cũng thế
Mùng nằm qua hương tết vẫn chưa đầy
Ai ở đó quê hương ngày xuân đến
Thương giùm tôi cành mai nở tươi vàng
Thức giùm tôi tối ba mươi háo hức
Gửi mộng về báo thức buổi xuân sang
Tình Xuân
Có hương xuân trong gió
Có hồn xuân trong hoa
Có tình xuân vừa chớm
Trong nụ cười hôm qua
Có sắc xuân hồng thắm
Tô lên mùa thơ ngây
Có nắng xuân rạng ngời
Tô trên làn mắt biếc
Cho tình xuân lên ngôi
Có em ngồi xoả tóc
Hương bay trong gió xuân
Về nơi tôi viễn xứ
Ngỡ như đã rất gần
Có tôi ngồi thả mộng
Mộng bay theo mây trời
Biển trời xuân xanh thẫm
Đưa hồn tôi ra khơi
Có dáng xuân tha thướt
Trong giấc mơ ban chiều
Sáng mưa xuân rơi nhẹ
Lòng xuân có cô liêu?
Tết...nỗi lòng người ở lại
Như những người đã tha phương cầu thực
Em trở về quê ăn tết sáng này
Đường xa lộ đông chen người tất tả
Trả thị thành buồn lặng với hàng cây
Đêm giao thừa biết cùng ai chờ đợi?
Vắng tiếng cười, phố xá đã quên vui
Lộc đầu năm anh hái, mầm xanh biếc
Còn trên tay lây lất, ngậm ngùi
Sáng mùng một, một mình anh đón tết
Một phòng không, một gối mộng cô đơn
Trưa mùng hai, đôi bàn tay lạnh lẽo
Quẩn đôi chân.. đôi mắt đã lên hờn
Mồng ba đến, đã ba ngày...hết tết
Ngã ba đường chờ mãi bóng em qua
Rồi mùng bốn mùng năm sang mùng sáu
Em lên không hay mãi ở quê nhà
Cảm ơn đời
Cảm ơn đời cho tôi thềm xuân mới
Mong năm này còn có chút bình yên
Ôi chỉ một năm nhiều lắm muộn phiền
Như mấy kiếp qua đi rồi... chẳng nhớ
Cảm ơn đời chút nắng vàng rực rỡ
Chút rộn ràng thắp sáng cõi sầu đông
Cho tôi về thăm lại những giòng sông
Mà mơ ước nhiều lần trôi ra biển
Cảm ơn đời những nụ cười... khan hiếm
Trên đôi môi từ buổi biết xa người
Tôi sẽ giấu vào ký ức năm mươi
Đem thắp sáng những ngày mưa giận nắng
Cảm ơn đời con đường tình đứt quãng
Để mai già nhớ lại đã về đâu
Những cuộc phân ly, ước hẹn bên cầu
Hẳn nước mắt thêm mặn nồng dĩ vãng
Cảm ơn con tim sau bao lần dấy loạn
Trầy xước nhiều mà máu vẫn đỏ nguyên
Ngày mai đời cho được chút bình yên
Chắc sẽ ngủ như loài sâu xứ lạnh
Một lần nhìn lại
Tôi một lần nhìn về cuối chân trời
Thả ước mơ trên từng cơn sóng biển
Sóng nhấp nhô Vào ra bao chuyến
Như ước vọng tôi hiên ẩn nhọc nhằn
Tôi một lần ra khơi đuổi theo làn mây trắng
Chợt bàng hoàng... lạc giữa đại dương xanh
Tôi tìm thấy tôi trong muôn trùng vắng lặng
Đâu bờ vui, đâu bến nắng yên lành
Tôi một lần nhìn cơn mưa dai dẳng
Mà vọng trông ánh nắng phía sau đồi
Leo lên đỉnh chiều tàn trong tiếng gió
Mưa nắng tàn đêm một cõi riêng tôi
Tôi một lần ra đi, nhớ muôn người ở lại
Và rất buồn trông dáng một người đi
Những cuộc chia ly những lần đưa đón
Mà bến ga nằm mãi nhớ quên gì?
Xuân mơ
Này em đã hết mùa đông lạnh
Đàn én tha hương đã trở về
Trò chuyện trên cành trứng cá
Trĩu oằn xuân vị với hương quê
Này em đôi bướm vàng xinh nhỏ
Vòng lượn bên nhau dưới nắng hồng
Hàng thông đồng hoạ reo vi vút
Em có cùng anh đến ngắm không
Này em mây trắng nơi xa tắp
Đã rủ nhau sang đón gió mùa
Khung cửa nhà anh vàng óng nắng
Em cùng anh nhé đón xuân mơ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: