Thơ Trần Trụi
[color=#333300
]Ai Người Yêu Em Ai tụng ca em mắt biếc?
Ai dành dỗ buổi mưa buồn
Ai người chờ đến chiều buông
Giả vờ như giờ chưa tới
Ai người đưa em sớm tối
Đạp xe lên dốc đường trơn
Ai nghe em trút giận hờn
Mỗi chiều sau khi tan sở
Ai người van em tha lỗi
Giữa đường đông lắm người qua
Ai người trộm hái bông hoa
Bởi quên đem tiền mua tặng
Ai người vì em chết lặng
Vì nghe câu nói chia tay
Ai người cạn hũ rượu cay
Ngày em rong thuyền chuyển bến
Ai người trong nhớ tìm quên
Giữa không gian màu kỷ niệm
Ai người đem về trên biển
Thẫn thờ gọi mãi tên nhau
Em và Ta Em xinh tươi đón ngày qua óng ả Thắp đôi môi giọt nắng sớm thơm hồng Ta héo tàn nhìn ngày đi vội vã Đắp nắng chiều mong đủ ấm lòng đông Em thơ ngây xếp tương lai vào hiện tại Thả mộng mơ trên từng áng mây bay Ta bụi đời thở từng hơi dĩ vãng Nên chiêm bao là ảo giác đoạ đày Em, hai buổi, tung tăng đôi chân sáo Cặp sách đầy căng hoa trắng bướm vàng Ta bữa co ro ngồi lo bữa đói Bụng căng tròn hơi phiền não trần gian Em bước vào yêu lần đầu không do dự Lời tình ngon như trái táo thiên đường Ta thấy tình yêu như thuyền trong gió bão Mây ưu sầu giăng kín cả muôn phương Ta và em có muôn ngàn khác biệt Cả một trời xung khắc đấy em ơi Nếu cố nhập bóng đêm vào ánh nắng Chỉ để thấy chiều trong hiu hắt sương mờ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.04.2013 22:36:57 bởi diên vỹ >
Bến ga đời
Xe lăn bánh, bóng dần xa Trả lại cho đời một bến ga Quạnh vắng, hoàng hôn quàng tay vẫy Đưa tình vừa đó...mới hôm qua Rồi những chiều xuân đi rất vội Hai mươi mùa ngỡ áng mây trôi Chuyến tàu năm cũ về đâu nhỉ Còn nhớ nơi đây, có một người Có một người ngồi trên ghế xưa Qua thềm bao nắng lẫn bao mưa Sân ga vẫn những người chào, đón Mà bóng ai kia vẫn mịt mờ Vai bạc màu chờ, tóc bạc mong Tàu khuya còi hú...não khôn cùng Bến tôi yên tĩnh người không ghé Dừng bước rồi chưa hỡi kẻ dưng?
Đêm chờ Đêm vẫn cứ dài như ước mơ Rức ray trăn trở nỗi trông chờ Mong Ngày mai nắng lên tươi sáng Soi lối duyên về bên bến mơ Mưa nắng ra đi biết trở về Sao người lạc mãi chốn u mê Dòng thơ năm trước buồn ngày cũ Ngày tiễn đưa nhau giữa nắng hè Chờ nhau thu đã úa xuân thì Lá rụng bao mùa phai lối đi Ghế cũ ngùi bên thềm rêu mới Nằm nghe dĩ vãng rủ nhau về Đêm có trăng thề gợi ước xưa Có sương hò hẹn nụ hoa mưa Có mây vây khắp hồn non nước Có một người quen dõi mắt chờ
Kiếp Hoang Đàng Đêm quê mơ ánh sáng thành đô Mơ nắng lung linh thắm mặt hồ Mơ bước chân cuồng quanh góc phố Thả hồn phiêu bạt chốn hư vô Trăng hắt hiên ngoài lạnh cửa song Âm vang vàng võ tiếng côn trùng Về đây mới biết lòng ta vẫn Chưa lắng bụi phiền nơi phố đông Ôi đêm ngỡ tưởng dài vô tận mộng mơ theo cánh muỗi bay về Sầu nghiêng theo bóng đèn khuya khoắt Mai chắc đổ càn trên dốc quê Chiều nay phố thị đông vui quá Vội vã sợ đêm sẽ chóng tàn Vì bởi cuộc vui luôn ngắn ngủi Nên thân muôn kiếp vẫn hoang đàng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.05.2013 13:56:47 bởi Trần Trụi >
Em Đi Em đi sớm nắng chưa lên Đường tình say giấc mơ quên vẫy chào Vọng vang thê thiết còi tầu Em đi bỏ mối duyên đầu em đi Trả mưa cho gió mê si Trả trường lớp với ngày thi nặng lòng Trả câu thề hẹn bên sông Trả anh lại với cánh đồng cô đơn Bởi tình so đọ thiệt, hơn Em đi cho thoả dỗi hờn nhỏ nhen Đêm qua từ ngõ thân quen Bước chân nghiêng dưới bóng đen lỡ làng Em đi (có lẽ sang ngang) Một câu từ biệt... vội vàng... lỡ quên
Hoa Ngâu Vàng
Hoa Ngâu rụng vàng vườn mưa tháng Sáu Xếp thơ ngây mơ đón mối tình đầu Hạ vừa sang tim đã hồng thắm sắc Đây tuổi biết buồn xin nhận thú thương đau Nhưng giấc mơ, từ yêu em, rực nắng Đêm không đủ dài để viết nốt tình thơ Ngày lẳng lặng nhìn em qua cửa ngõ Lời yêu thương ...biết trốn đến bao giờ Tháng Sáu đi Hoa Ngâu vàng vẫn rụng Như tình anh còn hát khúc đơn phương Lũ ve sầu trưa hè lên nức nở Mộng mơ anh, giăng kín cả con đường Anh đón nhận nụ cười...mưa tháng Bảy Hoa Ngâu vàng thôi rụng buổi mưa Ngâu Đêm rất dài chờ sớm lên nắng mới Nắng tình yêu soi sáng mộng ban đầu Dăm tháng Bảy qua đi tình dần nhạt Ai đem tơ giăng bít lối thiên đường Anh thầm hỏi vì ai mà nông nỗi Giờ chúng mình lưu lạc giữa hai phương Mưa tháng Bảy rơi buồn trên xứ lạ Không hoa Ngâu, tuổi đã biết buồn hơn Từ xa nhau tháng ngày qua khắc khoải Tình đầu kia giết mất nửa linh hồn
Mai Ta Xa Cách
Mai em rời tỉnh về quê
Mai ta trở lại cơn mê giữa đời
Chuyến xe sớm, chở bồi hồi
Đưa em và những ngậm ngùi về xa
Tình chưa cạn chén đêm qua
Hơi men kỷ niệm lên nhoà bước đi
Tình chưa phải đến phân ly
Nghe hương xa cách lên nghi ngút đời
Mai ta như cánh chim trời
cô đơn...lẻ bạn...ngân lời thiết tha
Mai em dưới ánh trăng tà
Biết còn mơ ước căn nhà mơ xinh
Mai anh tiễn bước lặng thinh
Đường về chợt thấy bóng mình cô đơn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2013 12:27:48 bởi Trần Trụi >
Trách mùa thu Một mùa thu mặc áo thâm nâu Đến trả đời tôi những nỗi sầu Gió lạnh mưa tuôn qua phố nhỏ Buồn từng hạt xót vết thương sâu Thu khoác buồn lên vai áo vàng Của ngày nhạt nắng giấc mơ tan Em xưa mộc mạc chưa son phấn Tóc ngủ trên vai mộng dịu dàng Tôi tiếc thời gian trôi quá nhanh Sao không đứng lại một đôi lần Để tôi nhốt hềt em tinh khiết Vào khoảnh trời riêng xưa rất xanh Nhưng thu qua di, tình đi qua Đâu còn vóc dáng em kiêu sa Chiều nay thu gió ngoài song cửa Thèm quá môi xưa rất... mặn mà
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2013 12:20:42 bởi Trần Trụi >
Tình như lá thu Em lên đồi nhung lụa Ta xuống dốc bụi đời Bánh xe tình năm đó Lăn hoài lối đơn côi Những mùa thu lặng lẽ Nhìn mưa đổ bên song Hiên nhà ta cũ dột sầu tuôn xuống từng dòng Một thời say bóng dáng Một đời lạc giấc mơ Ôi bao giờ tìm được Một đêm chẳng vật vờ Mình cùng trang kỷ niệm Đã khác lối đi về Em không còn nơi ấy Đường ta lắm lê thê Ta nhớ em ngày đó Em quên ta hôm nay Ngày mai dù lên nắng Tình vẫn đó, đoạ đày Hôm qua đã vào thu Mưa buồn ru chiếc lá thu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2013 14:12:25 bởi Trần Trụi >
Cảm ơn em... Cảm ơn em một cuộc tình ngắn ngủi May còn ta nhớ bao buổi bên nhau Bao chiều mưa dìu đón qua cầu Ta ướt sũng (bởi chiếc dù không đủ lớn) Cảm ơn em một cuộc tình cợt bỡn Dạy cho ta đâu là nghĩa "tình hờ" Nếu ngày nào gặp ta với bơ vơ Đừng nhìn mặt trao nụ cười thoả mãn Cảm ơn em một cuộc tình mù quáng (mấy ai yêu bằng lý trí bao giờ) (Mấy ai biết mình là tượng đá ngây ngô Được ôm ấp một lần để rồi xa vĩnh viễn) Cảm ơn em không một lần đưa tiễn Để phi trường vắng bớt những lời "thương" Những dối gian, thề hẹn, những cơn buồn Mong dĩ vãng "vui lòng", chôn tất cả Cảm ơn em trao ta đời nghiệt ngã Sống vì yêu, nếu chết....cũng vì yêu Nên muôn đời... có lẽ... vẫn cô liêu Và có lẽ... sẽ vì em mà sống
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2013 13:15:06 bởi Trần Trụi >
Sài Gòn trong ta đầy kỷ niệm Người đi có nhớ mùa ngâu nở Rụng dưới cơn mưa lót lối về Sài Gòn còn giữ dáng em thon? Mưa sớm còn nghe nắng dỗi hờn Ta nhớ những chiều trong quán cóc Sau làn khói thuốc, tóc em thơm Ta nhớ mùa xuân đường Nguyễn Huệ Chợ hoa muôn sắc nở chờ nhau Đã qua ngày tháng ngây thơ đó Xuân đã tô lên tóc bạc màu Ta nhớ hè xưa nhớ cổng trường Nhớ màu phượng đỏ nhớ Trưng Vương Áo dài tinh trắng hồn xe đạp Cọc cạnh theo em suốt đoạn đường Ngày đó giá như chẳng nợ duyên Mặc nhau đơn lẻ bến không thuyền Sài Gòn Đã chẳng gi lưu luyến Mưa hẳn không buồn rơi trước hiên
Về đây em Em sẽ về tìm ta buổi cuối thu? Khi tất cả non ngàn vàng lên buồn bã Khi gió đông đang về trong vội vã Về đây nghe hơi ấm giấc nhân tình Về đây nghe trái tim ta lính quýnh Sau cơn mê dài tìm được ánh bình minh về đây khi tuổi xuân chưa ngã nắng Vì cuộc đời như giấc mộng ba sinh Ta sẽ đưa nhau qua miền cô độc Trút bỏ giận hờn, gầy dựng bến thương yêu Ngày xưa ta chào đời trong tiếng khóc Mong cùng vui khi bóng ngả cuối chiều Về đây cùng ngồi trên đồi lộng gió Nghe sáo diều vi vút tiễn hoàng hôn Nụ hôn sâu xoá tan sầu ly biệt Tay lại trong tay xây bến tương phùng Về đi em? ta mất dần kiên nhẫn Về chưa em? xuân cũng sẽ tàn thôi Về không em? đông lên trắng trên đồi Tim sắp lạnh môi sắp khô chờ đợi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.10.2013 13:12:54 bởi Cạn Nguồn >
Một đời tôi... Một đời tôi... đi Qua những nơi, mùa hè không phượng đỏ qua những mùa xuân vắng nắng hanh vàng qua những cuộc tình ngỡ là hạnh phúc Ai biết trần gian không lối địa đàng Một đời tôi... đứng Nhìn theo bóng những chuyến tàu vội vã Đem chia ly từ những bến ga buồn Chở đợi chờ về nơi người xa vắng Lê nỗi sầu qua phố những chiều sương Một đời tôi... nghe tiếng ví von của đôi chim chào nắng sớm Lời xót xa từ những khúc tình sầu Tiếng nấc nghẹn con tim khi tan vỡ Từ đôi nhân tìn trao hết buổi xa nhau Một đời tôi... ngồi Bâng khuâng nhìn theo mây trời bãng lãng Thả ước mơ theo những cánh diều bay Mơ về em, người yêu chưa lần gặp Chẳng rượu tình, hương mộng vẫn nồng say
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: