:..Thư Cho Người Tình..:
11.2.2008
Mùa Tình Yêu
Kỷ niệm 25 năm
"Chuyện Chúng Mình"
Anh, Hỗm rày em bận rộn ba cái vụ hát xướng cải lương - Nay đa xong rrồi và ngày "Lễ Tình Yêu" (Saint-Valentin) gần kề bên. Kỳ này Anh lên mừng kỷ niệm 25 năm hai đứa mình gặp nhau mà lòng em không một chút xôn xao chao động - Mặc nhiên bình tĩnh - Chẳng vui mừng gì hết. Tâm hồn em thật sự lắng đọng rồi. Em rất toại nguyện giữ gìn một Người Tình đến giờ này - Và đã lợi lộc hạnh phúc cho bao nhiêu người và cả gia đình Anh nữa. Bữa hôm Anh nới, Anh mưốn đi ăn nhà hàng Tây "bự" ha ! Em nghĩ ăn chi n/h lớn mắc tiền quá xá hà ! Tuy em nghĩ vậy. Nhưng em sẽ chìu ý Anh. Cái này "Chàng muốn là trời muốn" đấy nhé ! Ý, mà Chàng dễ thương quá không chịu Chàng sao được. Hà hà... em làm bộ chớ thật ra, em cũng khoái ăn n/h lớn thấy mồ luôn. Lâu lâu làm kiểu cách theo lối ông Hoàng, bà Chúa một lần cũng vui. Chắc mình đi n/h "Charlot 1er" ăn đồ biển. Anh không thích ăn hào sống thì để em ăn dùm luôn - Còn Anh thì ăn tôm dùm em .
Bỗng nhiên nhớ lại dĩ vãng va ékỷ niẹm xa xưa... Em đem truyện dài "Mai Ly" vào đây đọc lại - Lòng nghe giao động bâng khuâng, đôi mi ươm ướm lệ buồn_vui... Cảm ơn Anh, Cảm ơn Anh đã cho đời em êm đềm từ dạo ấy. Anh uyên em và Anh yêu cả dân tộc em - Anh đã đọc tất cả sách nói về nguồn gốc dân Việt Nam. Có lần nghe Anh nói, Anh hiểu về bản chất người Việt Nam hơn em nữa là khác - NHưng Anh đọc thật nhiều mà chẳng thấy em ở trong đó một góc cạnh nào hết. Rồi Anh mỉm cười va énói : "Em không phải Việt Nam !". Làm sùng và trợn mắt đôi hơi lộ của em lên - Anh hết hồn...........
"Mai Ly"
Chương kết
Hè đến, một buổi tối Mai Ly thấy André đang ngồi salon đọc báo ở nhà trên, vì từ ngày hai người chửi nhau, Mai Ly không còn qua phòng của André nữa. Nàng có phòng riêng để che dấu bà Mẹ, xem như Mai Ly chỉ làm quản gia nhà chàng thôi, nhưng bà ta biết hết chuyện, vì dưới nhà có cơ sở kế toán cho những chưởng khế (notaire) toàn nước Bỉ, có tất cả trên dưới khoảng ba chục nhân viên, còn André thì đi làm mấy hãng ở bên Pháp. Mai Ly gõ cửa bước vào salon nói :
- Xin lỗi, em làm phiền anh, vì em việc muốn nói với anh.
André bỏ mắt kiếng xuống nhìn Mai Ly, chàng hỏi :
- Có chuyện quan trọng mà em chễm chệ dữ vậy ?
Mai Ly từ tốn nói :
- Hai mươi lăm tây này, em dọn nhà về Paris.
André nhìn Mai Ly một cái nhìn tự đắc, rồi nói :
- Em dám trở về Paris ? Anh không tin !
Mai Ly xin lỗi André, nàng đứng dậy về phòng lấy giấy tờ, nàng trở lại thảy lên bàn và nói :
- Xin anh cứ đọc, các thủ tục em đã lo xong hết rồi kia.
André lấy lật ra đọc mà hai tay chàng run run, và hỏi :
- Em bỏ anh thật à ?
- Không. Em không bỏ anh. Anh đuổi mẹ con em là đúng hơn.
Giọng nói của André hơi yếu ớt :
- Thỉnh thoảng em trở qua đây chớ ?
- Nếu anh muốn.
André sực nhớ còn mấy dạ tiệc có mời cả Mai Ly, chàng hỏi :
- Em biết còn ba chỗ người ta mời tụi mình dự tiệc, em nhớ trở qua đi với anh nhé !
Mai Ly ngán ngược mấy chuyện ấy, nàng trả lời :
- Thì anh cáo lỗi dùm em.
- Em không còn thương anh sao ?
- Anh hỏi em, xin anh trả lời dùm luôn đi.
André đành im lặng để cho Mai Ly dọn nhà. Nàng vẫn còn chủ quyền chiếc xe du lịch "BMW 520" màu trắng mà André đã mua tặng cho nàng hồi mới về nhà chàng. Vì thế mà Mẹ chàng ganh ghét với Mai Ly kinh khủng. Chiếc xe Mai Ly sử dụng thêm một tháng, sau đó là nàng lái trở qua Bỉ và sang tên trả lại cho André. Tiếng đồn là Mai Ly ở Lâu Đài bên Bỉ, vì có bạn bè qua chơi vào những hè và rất nhiều nghệ sĩ như : Hùng Cường, Hương Lan, Quốc Anh và một số bạn bè... Có một vài lần những nghệ sĩ đó sau khi hát ở Bruxelles hoặc Liège là Mai Ly đến rước họ về nhà tha hồ ăn nhậu. Gần ba mùa hè và hai mùa đông ở Bỉ. Sầu não đau thương, xử lý, xử trí. Ôi ! Thật là mệt mỏi cho Mai Ly.
*
Trở về Paris, sống với số tiền cung cấp của Jean-Jacques cho hai con cỡ ba ngàn quan cũng tạm sống. Mai Ly chán ngán cảnh đi làm đêm, nàng đi xin việc làm caissaire, bán hàng v. v... Nhưng những lá thơ nàng viết để xin việc. Thơ trở về đều là : "Chúng tôi xin lỗi, chúng tôi rất tiếc là đã đủ người...". Dạo ấy, vào mùa hè 1982 ở Việt Nam Thuyền Nhân vượt biển lên cao điểm. Còn gia đình của Mai Ly thì kêu cầu cứu, từ cây kim, sợi chỉ, thuốc men, vải sồ... Làm tâm hồn của nàng đau quặn thắt...
Tại Paris, đàn ông, con trai Pháp-Việt, Mai Ly cũng quen biết rất nhiều. Nàng thường đi chơi chung. Nhưng họ nghĩ Mai Ly giàu có. Bởi họ nhìn nàng qua lối ăn diện bề ngoài, đối với người đồng hương nàng rất kính đáo, giữ gìn phong cách, không đùa cợt lã lơi. Đôi khi nàng có để ý và chỉ yêu thầm, cũng có lần nàng bị sa ngã. Nhưng bởi thành kiến của những người đàn ông Việt Nam, hễ rờ được đàn bà con gái có chồng Tây, Mỹ thì họ lại bán rao một cách không ngượng miệng. Nhưng Mai Ly rất hãnh diện, vì nàng chưa có một ông "khách" nào là người Việt Nam cả. Nàng hay nói đùa đùa với mấy ông ưa nàng :
"Ao nhà nước vẫn còn trong, mấy anh khuấy cỡ nào cũng không đục đâu. Hơn nữa, em chỉ mê đàn bà, con gái đẹp thôi. Hãy xem em như bạn trai đi, để mình nhập bọn ăn nhậu cho vui đời...". Vì vậy mà Mai Ly có thêm cái tên là "Jean-Claude".
Qua bao nhiêu tháng tìm việc không được. Mai Ly rất cần tiền, và lòng cô đơn trống lạnh, mà bướm ong thì nườm nượp la cà muốn "nhào" vô nàng. Rồi một đêm thanh vắng tâm hồn của Mai Ly nghe buồn khổ, thương cho thân phận mình và những người thân yêu. Nàng sực nhớ tới hộp đêm "Cabaret", nàng nghĩ :
"Trở lại "Rừng Đêm" của Paris cho xong, nơi đó tha hồ mà lựa, đi làm có lương, uống nước có tiền, gọi ăn cũng có tiền, còn vấn đề khao khát tình thì mình có quyền lựa chọn...". Mai Ly hơi tin dị đoan khi trở lại "Rừng Đêm". Nàng xem lịch, lựa được ngày tốt để đi xin việc. Đi đến "Lucky-Luck", bây giờ đã đổi chủ và đổi tên mới là "L’Admiral". Đến nơi nàng gặp lại bạn đồng nghiệp, một nhóm taxi từng dẫn khách, họ reo mừng, vui vẻ. Ông chủ mới vừa thấy Mai Ly là ông rất bằng lòng. Ông tươi cười nhận nàng làm việc liền. Kỳ này Mai Ly quyết dạ làm có nhiều tiền để gởi tiền về cho Mẹ và gia đình giòng họ ở Việt Nam. Và cũng muốn đổi nhà lớn hơn. Vì các con của nàng đã lớn, phải cần mỗi đứa mỗi phòng.
Mai Ly như cánh hoa đang đà nở hết cỡ, nàng đã ba mươi bảy tuổi mà khách và ông chủ ngỡ là hai mươi lăm tuổi thôi. Khi biên giấy tờ khai cho Mai Ly, ông chủ rất ngạc nhiên, ông hỏi :
- Có thật tuổi của cô không ?
- Thật chứ. Vì tuổi người Việt Nam thì ông phải cộng thêm mười tuổi nữa.
Mai Ly gặp may được ông bà chủ thương mến đến đỗi các đồng nghiệp ganh tị với nàng, Có một lần các cô đồng nghiệp, họ hùa nhau đón đường muốn rạch nát mặt nàng. Nhưng cũng may, nhờ đám tài xế taxi ra oai anh hùng hâm dọa tụi kia.
Nhưng với mấy "dân Anh-Chị" và nhóm taxi, Mai Ly phải đóng kịch, nàng giả vờ như nàng là loại bệnh "đồng tính luyến ái" để ngăn cản những người muốn tán tĩnh nàng. Mai Ly nói là nàng chỉ mê đàn bà, con gái thôi. Thỉnh thoảng tối chúa nhật nàng nghỉ làm để đi nhậu chung với họ. Mai Ly không để họ bao trả tiền ăn uống, mà nàng sòng phẳng trả qua trả lại hoặc chia ra trả như bạn trai. Từ mấy chú "lính chìm", "lính nổi" và những tay "anh chị" bự thứ thiệt ở khu Champs-Élysées. Mai Ly thường đi ăn nhậu chung với họ. Nàng dựng một bức bình phong kiên cố với họ, cứng mà mềm, mềm mà cứng, họ rất mến Mai Ly. Nàng luôn lòng dặn lòng :
"Không nên si tình bậy với những người này là tiêu đời em đấy nhé May Ly !" Mai Ly cố gắng làm việc không dám nghỉ đến tình yêu, nàng nghĩ :
"Hễ việc "âm dương" đòi hỏi thì mình lựa ông nào lịch sự biết quý trọng yêu thương đời hoa thì mình đi chơi - vừa có tiền và vừa được giải quyết cái đôi lần đòi hỏi... Bởi mình cũng là người ta như ai. Miễn sao đừng "lấy chồng bạn, bạn chồng" là ổn rồi rồi."
Mai Ly nhớ lại "Truyện Kim-Vân-Kiều" của đại thi hào Nguyễn Du :
"Thúy Kiều bán mình để cứu cha. Còn mình, với cái hương sắc nhạt màu này. Mình hái được ra tiền để tự cứu và còn biết bao người đang trông cậy vào mình. Tại sao mình không đi làm mà để ong bướm đùa chơi lại còn rêu rao, nói xấu. Tội gì cho bướm vờn, ong cợt "chùa" cho uổng một đời hoa đang sắp tàn ? ".
Có một vài vị nổi tiếng giàu có ở Việt Nam, nay vẫn còn khá giả tại Paris, họ thường gởi hoa tặng Mai Ly và đem quà bánh tặng cho các con nàng. Họ cố ý muốn thử cho biết cái xác của Mai Ly, những người ấy đã quen với Mai Thu ở Maxim’s (Sàigòn) khi xưa. Họ nghĩ chắc Mai Ly không chừa ai. Nhưng họ thất vọng, có đôi khi Mai Ly nói đùa với họ :
"Xin các anh cho em thương em một chút xíu đi, vì ngàn xưa đã có câu : "Làm đĩ chín phương cũng chừa một phương để lấy chồng". Nhưng riêng em thì không để lấy chồng, mà chỉ mong muốn nước ao nhà vẫn còn trong không bị vấn đục thôi. Vã lại, xác thân em nào có xứng đáng gì với các anh nữa đâu. Xin các anh tha cho em !" May mắn hay nhờ ơn Trời, Phật hoặc tại, bị, gì đó... Nhờ thế mà Mai Ly chưa có một ông "khách" Việt Nam nào cả. Đó là quan niệm sống, tư tưởng riêng của nàng hiện tại thôi. Còn ở tương lai ai nào biết được ? Từ đó, họ xem Mai Ly như cô em gái. Nàng cũng từng yêu thầm vài bóng của người đồng hương, còn cái xác thì sợ quá. Vì Mai Ly tự biết mình không "xứng đáng" để trao tặng cái thân xác lấp đầy cát bụi, tro bùn này !
Gặp Quân Tử
Đêm Lễ Tình Yêu (Saint-Valentin) phủ tuyết sương
Quân Tử lang thang giữa đêm trường
Bỗng dưng dừng bước nhìn hoa dại
Động lòng vương vấn chuyện yêu đương.
Với tay nhặt lấy cành hoa ấy,
Ấp ủ đượm tình tỏa ngát hương
Bao năm bôi xóa đời gió bụi,
Tan biến đoạn trường, dứt đau thương.
Paris, giữa mùa đông, Lễ Giáng Sinh và Tết Dương Lịch vừa qua nên đèn đuốt vẫn còn rực rỡ sáng chang, du khách đông đảo rảo bước tấp nập trên những đại lộ nổi danh Champs-Élysées, Capuccine, Des Italiennes, Opéra, Saint-Michel, Montparnasse ... Nhứt là chân tháp Eiffel nằm cạnh bên bờ sông Seine.
Mai Ly ngất ngưỡng đi làm trong tuần. Cuối tuần thì nàng dẫn hai con đi ciné, đi ăn nhà hàng, đi đánh "Tine" mấy tiệm café ở khu Montparnasse hoặc Champs-Élysées.
Mải đến đêm lễ Thánh-Tình-Yêu (Saint-Valentin) 14 tháng 2 năm 1983. Đã hơn mười giờ đêm, một cánh bướm lạc vào cabaret l’Admiral. Còn sớm, chỉ có vài cô mới đến làm. Một ông khách bước vào nhìn ngơ ngác. Vì cabaret vắng người, Mai Ly ra dấu cho cô bạn đồng nghiệp tiếp, cô ta xoay đi chỗ khác, Mai Ly đi từ từ đến gần ông khách :
- Chào ông !
- Chào cô !
- Ông uống chi ?
- Cognac sec !
- Ông từ đâu đến ?
- Tôi đến từ Lyon !
- Vậy ông là người Pháp ?
- Không. Tôi là người Corse.
- Thì cũng như người Pháp rồi.
Mai Ly mới nói chuyện có mấy câu thì cô barmaid Marie-Claire đến đem ly Cognac và hỏi ông khách :
- Xin lỗi ông, tôi bất lịch sự cắt lời nói chuyện của ông với cô Mai Ly. Thưa ông ! Cô Mai Ly có được uống gì với ông không ?
Ông khách nâng ly lên, miệng tươi cười vui vẻ và nói :
- Uóng rượu một mình làm sao vui được !
Marie-Claire liền đưa tay vặn nút chai Champagne nổ bốp mà không cần hỏi thêm câu nào với ông khách, ông nhìn Mai Ly và nói :
- Tôi được biết tên cô, qua cô nầy. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Boby.
- Boby ! Sao anh là người Pháp mà lấy tên Mỹ vậy ?
- Đúng. Boby tức là tên Robert của Pháp đó.
- Tôi hiểu rồi. Ngồi comptoire đau lưng quá, anh có thích xuống ngồi bàn không ?
- Tùy cô !
Mai Ly ra dấu cho bồi bàn (Maître d’hôtel) bưng Champagne dọn xuống bàn. Boby vui vẻ giễu, chàng nói :
- Cô đừng có nhìn cái đầu tôi. Vì tôi còn nhỏ lắm nên tóc chưa mọc. Ở đây đẹp và sang quá. Cô làm ở đây bao lâu rồi ?
- Dạ, tôi mới trở lại mấy tháng nay.
- Vậy, hồi đó cô đã có làm ở đây rồi sao ?
- Vâng !
- Cha, chắc cô lấy chồng à ?
- Gần như vậy !
- Rồi bây giờ cô có ai nữa chưa ?
- Chưa. Tôi đang tìm đây !
- Cô muốn làm vợ tôi đêm nay không ? Vì đêm nay là đêm lễ Thánh Tình Yêu (Saint-Valentin).
- À, bon !
- Ủa, cô không biết hả ?
- Biết chứ. Tôi đã có chồng Pháp mà !
- Rồi tại sao cô lại ở đây ?
- Chồng tôi biến mất rồi !
- Chết rồi à ?
- Thôi. Sao anh hỏi nhiều quá !
Boby bụm miệng, và nói tiếp :
- Xin lỗi cô, gặp cô đêm nay sao tôi vui quá, giống như tôi được có vợ mới.
Mai Ly đánh trên vai Boby, nàng nói :
- Trời ơi ! Chắc hồi nhỏ anh lí-lắc lắm phải không ?
- Tôi vẫn còn nhỏ mà, cô không thấy tôi chưa mọc tóc sao ?
Boby thật như hề, vui tánh, không bóc hốt, mà chỉ giễu giỡn thôi, Mai Ly hỏi :
- Anh ở đâu tại Paris này ?
- Tôi ở gần đây, Napoléon hôtel.
Mai Ly cười và nói :
- Thôi đúng rồi. Anh là người Corse nên ở hôtel Napoléon !
Boby nói giễu tiếp :
- Vâng ! Napoléon là em trai tôi. Ý không. Là anh tôi...
Boby vẫn tiếp tục đùa vui, chàng nghe nhạc slow trỗi lên, chàng đứng lên mời Mai Ly, cung cách làm như vua chúa :
- Napoléon, xin mời "Josephine-Việt" nhảy bản Slow này.
Boby làm các cậu bồi bàn "barman" đều cười. Khi Mai Ly và Boby ra sàn nhảy, mấy cậu ở đây đổ bớt Champagne cho mau cạn chai. Vì họ ngửi thấy Boby là loại khách sành điệu. Giỡn đùa vui cười. Họ đã đổ hết hai chai Champgne rồi. Đến lượt chai thứ ba, Mai Ly ra dấu cho "barmen" nên lịch sự hỏi ông khách.
Barman, làm bộ lau bàn và đổ gạt tàn thuốc, cậu hỏi :
- Thưa ông, ông cho phép tôi mở thêm một chai nữa chứ ?
- Được. Nhưng tôi muốn mời Josephine-Việt đi chơi được không ?
Cậu bồi bàn cười cười, rồi nói :
- Chuyện đó, ông nên hỏi "Josephine-Việt" của ông. Còn chúng tôi không quyết định được.
Nghe thế Mai Ly ra dấu gặt đầu, như bảo đem phiếu tính tiền. Họ đưa phiếu, Mai Ly liếc mắt thấy hơn bảy ngàn quan. Boby móc "carte-crédit Américain-Express". Chàng nhìn sơ và ký tên, rồi nói :
- Hơi mắc đó !
Mai Ly cười :
- Thì "cabaret" ở Champs-Élysées mà anh !
- Nói giỡn với cô, chớ tôi biết ở Paris cái gì cũng mắc, nhứt là hoa từ Việt Nam bay đến đây.
- Thì anh làm toán thử đi. Nếu anh lấy vé qua Việt Nam tốn bao nhiêu ? Còn ăn ở khách sạn nữa. Nhưng đêm nay anh tính đi ăn "lễ cưới" của hai đứa mình ở đâu ?
- Ủa, cô đói bụng hả ?
- Không. Tôi ăn cơm với các con tôi rồi.
- Cô có mấy con,
- Hai đứa.
- Trai hay gái ?
- Một trai, một gái.
- Mấy tuổi rồi ?
- Mười lăm và mười ba.
- Cái gì ? Cô mới bây lớn mà con cô lớn tuổi vậy sao ?
- Tôi già rồi anh ơi ! Anh đoán coi tôi bao nhiêu tuổi ?
- Tại cô nói tuổi con cô rồi tôi khó đoán quá, thôi cô nói đi !
- Anh hỏi thì tôi nói thật. Ba mươi bảy tuổi Việt Nam, còn tuổi Tây thì ba mươi sáu.
Boby lắc đầu nhìn Mai Ly, chàng nói :
- Nếu cô không nói tuổi con cô thì tôi cho cô không quá ba mươi, mà còn tuổi Tây, tuổi Việt nữa, tôi thấy ngộ quá.
Mai Ly cũng vui nhộn với ông khách mới vừa quen, mà ngỡ là quen từ lâu, Boby hỏi :
- Cô định tụi mình sẽ đi đâu chưa ?
- Bữa nay, chắc ở đâu cũng đông. Thôi, mình về dinh Napoléon uống Champagne tiếp. Chớ uống ở đây mắc lắm. Nhưng... trước khi đi anh có thể nói cho tôi quà không ?
Boby chưng hửng, vì chàng tưởng đã tính chung hết rồi, nhưng chàng hiểu liền và hỏi Mai Ly :
- Cô muốn bao nhiêu ?
Mai Ly không ngần ngại, nàng nói :
- Ba ngàn quan, anh giúp tôi được không ?
- Ô là la ! Nhiều quá vậy... Nhưng O.K. "Josephine-Việt"!...
Boby đứng lên đưa tay kéo Mai Ly cũng đứng dậy theo. Sau đó hai người rời khỏi "cabaret l’Admiral" đi băng qua khách sạn "Napoléon". Ngoài trời lạnh buốt và tuyết đang rơi trắng xóa làm ngập cả hai bên lề đường. Mai Ly rất sợ tuyết, vì đã ở hai mùa băng giá ở bên Liège (Bỉ).
Trước khi vào, Mai Ly hỏi Boby :
- Anh có một trăm quan không ?
- Có. Để làm gì ?
- Thông thường những khách sạn sang thì ít khi bị rắc rối, nhưng mình cũng tế nhị biếu cho ông gác cửa đêm.
- Vậy à ! Tiền đây em cho ông ấy đi.
Ông gác đêm nhận tiền và niềm nở tươi cười đi lấy chìa khóa, ông ta hỏi :
- Ông bà có cần uống gì không ?
Mai Ly quay sang nói với Boby :
- Mình gọi Champagne lên phòng uống tiếp nhé !
- Lẽ đương nhiên. Nhưng em có cần ăn gì không ?
- Vâng ! Em thấy cũng hơi đói. Vậy mình gọi hai dĩa thịt nguội đủ thứ, chứ giờ này chắc kkông có đồ ăn nóng đâu.
Ông gác đêm nghe thế, ông nói :
- Ông bà cứ lên phòng, chút xíu sẽ có người bưng Champagne và đồ ăn lên... Chúc ông bà hưởng một đêm tuyệt vời !