NHÂN CHỨNG GIẢ
tahuudinhqn 20.10.2011 11:47:42 (permalink)
NHÂN CHỨNG GIẢ
                                                            Tạp bút của Tạ Hữu Đỉnh
 
                                                         “Miệng thế nhọn hơn chông mác nhọn
                                                         Lòng người quanh tựa nước non quanh”
                                                                                             Nguyễn Trãi
 
Tập sách: “Xuân Quỳnh thơ và đời”, do Vân Long sưu tầm và tuyển chon, Nhà xuất bản Văn Học in tháng 3 – 2004, trong đó có trích in bài: “Ngày cuối cùng của Xuân Quỳnh - Lưu Quang Vũ và cháu Quỳnh Thơ” của tác giả Doãn Châu. Đọc bài viết này khiến tôi nghi ngờ, không tin đó là một vụ tai nạn giao thông như báo chí đã đăng tải.
Để giải trình những điểm nghi ngờ, và để bạn đọc tiện theo dõi, tôi xin trích  một số đoạn trong bài viết của Doãn Châu, Và cũng xin cảm phiền quý vị bạn đọc, vì phần trích hơi bị dài: “…Gần đây vẫn có người hỏi tôi đây là tai nạn thật hay là tai nạn giả. Thiên hạ đến là nhiều chuyện! Hay cũng vì yêu mến, nhớ tiếc Vũ - Quỳnh và cháu mà người ta không tin ở tai nạn? Là bạn thân, đồng thời là chứng nhân cuối cùng, tôi thấy cần phải kể lại câu chuyện này…”. “…Nhân chuyện tôi và Vũ làm vở “Hai nghìn ngày oan trái” với đoàn kịch Hải Phòng. Thành ủy và Đoàn kịch có nhã ý mời cả hai gia đình chúng tôi về Đồ Sơn tắm biển và kết hợp đọc vở. Anh Lân ở đoàn Hải Phòng lên đón mấy lần nhưng chúng tôi bận đi công tác miền Nam nên đành phải lui lại. Trung tuần tháng bẩy từ Đà Nẵng ra, chúng tôi lại nhận ngay được lời mời của Hải Phòng. Mọi lần, những việc chuẩn bị tôi đều phải lo. Lần này, Vũ chủ động, hăng hái đi thuê ô tô và tổ chức chuyến đi. Chị Quỳnh, nhà tôi và hai cháu vui lắm. Vũ thuê xe của Đoàn 12…”  (Đoàn xe của Tổng cục chuyên gia – THĐ). “…Sáng 17. Vũ đọc kịch bản “Hai nghìn ngày oan trái” cho Đoàn kịch Hải Phòng. Công việc diễn ra  hết sức suôn sẻ…”. “…Dường như sang đến ngày thứ ba thì Vũ nhớ hẹn làm việc với anh Hoàng Quân Tạo ở Đoàn kịch Hà Nội. Ăn bữa trưa xong. Vũ cứ bồn chồn, đứng ngồi không yên Vũ giục về luôn, nhưng đã hẹn chờ anh Lân ở Đoàn Hải Phòng để cùng về Hà Nội nên cứ nấn ná mãi…”. “…Hai cháu nhỏ lúc đầu ngồi cạnh nhau. Đến gần cầu Phú Lương, cháu Mi (tức Quỳnh Thơ) buồn ngủ, chị Quỳnh đổi chỗ cho cháu nhỏ nhà tôi để giữ cho cháu Mi ngủ. Trong lúc Vũ đang nói chuyện cụ bà đi sinh hoạt tổ dân phố thì…rầm một tiếng, cả chiếc xe nẩy tung lên… Khi tôi mở mắt ra thì cảnh tượng thật hãi hùng. Quỳnh và cháu Mi nằm im không nhúch nhích. Vũ chỉ còn khe khẽ thở. Tôi cởi áo may ô gối đầu cho Vũ. Vũ thều thào: “Thằng Mi nó đâu rồi?”. Đó là câu cuối cùng Vũ còn nói được. Tôi cõng Vũ lên một chiếc xe nhỏ chở đến bệnh viện. Đến thị xã Hải Dương thì cảnh sát giao thông ách lại. Nói thế nào họ cũng không cho đi tiếp vì nhíp xe bị gẫy rất nguy hiểm. Tôi đành bế Vũ xuống vẫy xe khác…”(Hết trích).                                            *    *     * Trong cái tiếng “rầm” khủng khiếp ấy, chiếc xe nẩy tung lên. Chắc là xe cán phải mìn? Khi Doãn Châu mở mắt ra thấy cảnh hãi hùng, thay vì nhìn vợ con mình trước, ông lại nhìn thấy mẹ con Xuân Quỳnh và Lưu Quang Vũ trước. Chi tiết đó không thật. Thế vợ con ông đâu? Hay họ cũng như ông, chẳng bị thương tích gì, nên ông cho qua không cần nhắc đến? Chiếc xe bị tung lên rơi xuống, có gẫy vỡ, dúm dó không? Hai người chết và một người chỉ còn thoi thóp, Doãn Châu có trông thấy máu me, thương tích của họ không? Sao không thấy ông nhắc đến? Thật khó tin, vô lý, bẩy người ngồi trong xe mà chỉ riêng ba người nhà Lưu Quang Vũ bị tử nạn. Còn ba người trong gia đình Doãn Châu và người lái xe lại không bị một chút trầy da xước thịt nào? Hay là họ được Phật Bà Quan Âm cho phép thần thông biến hoá?... Rồi lại còn chuyện xe bị gẫy nhíp mà vẫn chạy được. Cũng là một điều vô lý, nhưng còn vô lý hơn nữa là xe đang vận hành, không bắt dừng lại để khám xe, mà cảnh sát giao thông lại biết xe bị gẫy nhíp? Rồi lại thêm một điều khó tin nữa là, khi đã biết xe chở người bị nạn đi cấp cứu, sao cảnh sát giao thông không vẫy xe khác chở thay, mà chỉ một mực giữ chiếc xe gẫy nhíp lại, để Doãn Châu phải bế Lưu Quang Vũ xuỗng rồi vẫy xe khác chở đi? Thật không thể tin được. Vậy đâu là sự thật? Tôi nghĩ rằng sự thật chỉ có thể là: Kẻ ác phục ở bên đường, rồi bắt chiếc xe chở Lưu Quang Vũ phải dừng lại. Hạ sát cả nhà Vũ xong, chúng dàn dựng hiện trường, tạo ra cảnh tượng một vụ tai nạn giao thông, như các báo chí đã tường thuật, để che mắt dư luận và các cơ quan pháp luật của Nhả nước. Với những người còn lại, bọn ác chỉ cần ra một cái lệnh bắt họ phải câm lặng suốt đời bằng cái giá của chính sinh mạng họ. Thế là xong. Và những người đó đã trở thành “tình nguyện viên” đứng ra làm nhân chứng giả, để biến cái giả (hiện trường tai nạn giao thông) thành cái thật. Ai cũng biết vợ chồng Lưu Quang Vũ không phải là chính khách. Họ là nhà thơ, nhà soạn kịch. Họ hoạt động nghệ thuật, chứ không làm chính trị. Vậy vì sao họ lại bị ám hại? Và kẻ thủ ác là ai? Điều đó tưởng cũng dễ hiểu. Vì giầu ghen khó ghét. Vì họ quá nổi tiếng. Và vì đạo đức đang suy thoái. Một ông quan đứng đầu tỉnh Hà Giang, chắc chắn phải là đảng viên, và rất có thể còn là một cấp uỷ to nữa, nghe đâu ông ta đã từng được cấp trên tặng bằng khen, vì có thành tích học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh. Thế mà ông ta lại nhận lễ của thầy Hiệu trưởng (“Cha sinh không bằng thầy dậy”). Thầy bắt các con là các cháu nữ sinh, tuổi vị thành niên phải hiến thân cho các quan đầu tỉnh, để thầy được chức, được quyền, được lợi. Việc như thế mà đã xẩy ra, thì trên đời này còn việc xấu xa, đen tối nào lại không có thể xẩy ra? Tôi đoán chắc rằng trong bối cảnh xã hội thời gian đó, nếu Lưu Quang Vũ không nổi tiếng và không được đông đảo khán giả yêu mến như vậy thì đâu ra nồng nỗi. Vậy kẻ ác là ai? Câu hỏi đó thật đáng tiếc vẫn chưa có lời giải đáp. Nhưng: “Cái kim bọc giẻ…”. Sớm muộn thì rồi kẻ ác cũng phải lộ mặt. Thế kỷ trước ở nước Mỹ, vợ chồng nhà bác học Rôdânbơ đã bị Toà án kết tội tử hình, vì đã trao bí mật nguyên tử cho Liên Xô. Nhưng 40 năm sau, khi chiến tranh lạnh giữa hai phe kết thúc, Toà án Mỹ đã xử lại và minh oan cho nhà bác học. Ở nước ta, thời Hậu Lê cũng xẩy ra vụ án oan ở Vườn Vải, Bắc Ninh, đẫm máu người trung lương. Nhưng rồi 20 năm sau Nguyễn Trãi và Thi Lộ cũng được minh oan. Còn bây giờ, các nhà luật pháp của nước Việt Nam Xã hội chủ nghĩa ưu việt, liệu có đưa được kẻ ác giấu mặt ra ánh sáng, và minh oan cho gia đình nghệ sĩ Lưu Quang Vú – Xuân Quỳnh không?...                                                              TP Uông Bí, 10 – 2011                                                                       T.H.Đ
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9