Xa Rất Là Xa     
  Đối diện đêm đen, ta cũng nhiều khi  
  Không biết mình đang mong muốn điều chi  
  Câu hỏi đó cứ xoáy mòn suy nghĩ   
  Ta luôn bơ vơ tìm kiếm những gì      
  Quá nửa đời người còn mãi phân vân  
  Đôi khi nhìn lá rụng xuống trên sân   
  Nụ cười cũng rơi dần theo năm tháng  
  Giữa giấc mơ tình réo gọi bao lần     
  Cũng như người, ta mong mỏi bình yên   
  Mà sao tâm lại cứ mãi muộn phiền   
  Nợ cơm áo lo đói no sướng khổ  
  Ta mệt nhoài sống cùng với đảo điên      
  Đến cuối cùng, chúng ta sẽ được chi  
  Kỷ niệm buồn mãi níu kéo người đi  
  Dòng sông cũ, một quảng đời thơ ấu   
  Một mảnh tình riêng của tuổi xuân thì      
  Đường về quê mẹ, xa rất là xa  
  Mẹ không còn ngồi đợi trước hiên nhà   
  Xứ người nhớ mãi phố ngày xưa ấy   
  Ta ước gì được ôm mẹ khóc òa     
  sgecstasy         
  R   
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2017 12:29:12 bởi Nguyệt Hạ >