Trang Thơ sgecstasy
Nắng đã tắt
Nắng đã tắt trên hàng cây cuối phố
Chiều công viên chầm chậm mùa thu về
Tôi lang thang tìm một nơi trú ẩn
Giữa dòng đời, lẫn lộn, tỉnh và mê
Nắng không vàng như lá vàng sân cỏ
Tình trăm năm ảo mộng giấc mơ đời
Gió thổi qua mảnh hồn tôi tơi tả
Em thấy gì, một giọt lệ đang rơi
Trong im lặng có ngàn lời muốn nói
Giữa cơn mơ vọng lại tiếng ai cười
Ghế công viên cuộc tình xưa khép lại
Một chỗ ngồi, một khoảng trống riêng tư
Nắng đã tắt người đi, về xuôi ngược
Con chim buồn lạc lỏng cất tiếng kêu
Em xa quá làm sao em thấy được
Tôi cô đơn như vạt nắng trong chiều
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2016 07:13:46 bởi sgecstasy >
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.05.2008 03:58:19 bởi sgecstasy >
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.05.2008 03:59:19 bởi sgecstasy >
khoảng trống
im lặng của dòng sông
nổi chán chường
niềm tuyệt vọng
biển
khát vọng
tiếng thì thầm của sóng
giọt nước mắt
vực sâu tối
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2014 06:02:56 bởi sgecstasy >
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.05.2008 04:00:40 bởi sgecstasy >
Muộn Có phải đã quá muộn màng
để nói lên những lời xin lỗi?
Những giọt nước mắt em rơi xuống
như những viên đá cuội ném xuống mặt hồ
đập vỡ tan yên lặng dòng sông. Anh không muốn tự bào chữa cho mình
vì những điều đã xảy ra.
Anh ân hận đã làm cho em buồn
vì những khát vọng của riêng anh. Nửa đời người đã đi qua
vẫn thấy mình xa lạ.
Một ánh mắt buồn,
một thất vọng không tên. Em không là người có lỗi.
Lỗi ở nơi anh không kiềm chế được lòng mình.
Chạy đuổi theo cái bóng một chuyện tình
dù biết trước sẽ không thành sự thật. Ôi ! ảo vọng một đời
anh cất giấu trong tim. Nửa đời người đã đi qua
Thức giấc giữa cơn say
Tìm kiếm đều gì
Hạnh phúc trắng như mây bay Lời nói chân thật trở thành vô nghĩa
Giấc mộng qua rồi theo giọt nước mắt em rơi.
Đôi mắt em
nói lên muộn phiền em cất dấu một đời. Có phải đã quá muộn màng
để làm lại từ đầu?
Em nói đi, xin đừng bỏ anh đi.
Chặng đường chúng ta đã đi qua
hơn mười năm lẻ
Chẳng lẽ nào không giữ được bước người đi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2015 06:14:41 bởi sgecstasy >
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.05.2008 04:01:49 bởi sgecstasy >
Trích đoạn: sgecstasy
Muộn
Có phải đã quá muộn màng
để nói lên những lời xin lổi?
Những giọt nước mắt em rơi xuống
như những viên đá cuội ném xuống mặt hồ
đập vở tan yên lặng dòng sông.
........
Có phải đã quá muộn màng
để làm lại từ đầu?
Em nói đi, xin đừng bỏ anh đi.
Chặng đường chúng ta đã đi qua
hơn mười năm lẻ
Chẳng lẻ nào không giữ được bước người đi.
Nắng Nghiêng Đỉnh Sầu Em hiểu trong lời xin lỗi
Còn chút hy vọng mệt nhòai
Em chẳng có quyền quyết định kết cục hôm nay
Bởi trong tình yêu em nào đâu được lựa chọn
Hơn mười năm lẻ
Anh đưa em từ bến mơ bến mộng
Anh rót vào tai em những lời trông mong
Lòng tự nhủ lòng
Bờ hạnh phúc sẽ không đâu xa
Em quá ngây thơ hay dòng đời lắm bảo tố phong ba?
Ném thơ ngây vào gian vào dối
Bỏ tin yêu vào chiếc cối
Nghiền nát
Tiếng chạm nhau rền cả cõi lòng
Em như chiếc bóng bòng bong
Mưa phập phồng
Con còng dầy lên mủi cát
Đồng rạ lúa chiêm xao xác
Trũng trâu nằm văng vẳng tiếng nhai
Ngán ngẫm như chiếc đĩa bị trầy xoay lại lần hai
Giọng Evis Phương trầm ấm.... "Thà làm hạt mưa..."
Trong chiều vắng
Gấp khúc
Tênh hênh
Mặt diện của sự thật lệ thuộc vào những lời bóng bẩy
Chúng mình quá hiểu nhau để không cần dùng sự gượng gạo che lấp nụ cười
Môi lạc thếch nhếch lên nữa miệng
Tạc vào nhau đốm mắt đục ngầu
Thẳm sâu ánh mắt
Cơn mưa Ngâu tháng bảy trút nước như muốn rữa tróc
Tháng Ngày Ta Còn Nhau !
Vậy là sau đêm nay không còn có ngày mai
Tháng Ngày Ta Còn Nhau
Hơn mười năm lẻ
Mặt trời hát khúc hoan ca
Nắng nghiênh đỉnh sầu
Kết thúc của một bắc đầu nào cũng khủng khiếp như nhau 25/11/05
Đỗ Ngọc
Lạnh
như viên đá lấy ra từ tủ lạnh
em nhìn tôi, mắt lạnh đến vô cùng
ái ân mặn nồng giờ không còn nữa
gối chăn buồn nhớ hơi ấm bàn tay
mùa đông về chưa mà trời rét lạnh
em co ro nằm ngủ một góc nhà
tôi đứng im, lặng thầm trong bóng tối
rồi quay về nằm ngủ ở chiếc sofa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.02.2011 08:52:29 bởi sgecstasy >
Em nghe không tiếng khóc một dòng sông
như một tên hề giễu dở
quậy phá lung tung trên sân khấu cuộc đời
phấn son trên mặt
tôi dấu nỗi buồn ở đó
miệng nói tươi cười
tôi dấu giọt lệ đang rơi
tình yêu là biển lớn
tôi thu mình trong vỏ ốc cô đơn
dấu chân em,
một lần đi qua đó
để lại trong tôi tiếc nhớ một đời
hạnh phúc như một chiếc bánh vẽ
tôi chia năm xẻ bảy trao tặng người
cuối cuộc tình,
tôi đi về lặng lẽ
em nghe không tiếng khóc một dòng sông
chim uyên ương bay đi
bằng đôi cánh gảy
đường chim bay ở phía cuối chân trời
hạt mưa rơi trên cuộc tình đổ vỡ
có khi nào em chợt nhớ về tôi
hồn tội lỗi
chất đầy trong trí nhớ
giữa giáo đường tôi bật khóc như trẻ thơ
tim sám hối
cầu ơn trên cứu rỗi
cho một người đang sống ở trong mơ
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.02.2011 08:54:20 bởi sgecstasy >
Trích đoạn: sgecstasy
Em nghe không tiếng khóc một dòng sông.
hạnh phúc như một chiếc bánh vẽ
tôi chia năm xẻ bảy trao tặng người
cuối cuộc tình,
tôi đi về lặng lẽ
em nghe không tiếng khóc một dòng sông
chim uyên ương bay đi
bằng đôi cánh gảy
đường chim bay ở phía cuối chân trời
hạt mưa rơi trên cuộc tình đổ vở
có khi nào em chợt nhớ về tôi
Nhớ Thương Nhau Theo Lối Cũ Mà Về Em sẽ về nương náu tại con sông
Dòng nước êm ru tình hai đứa
Em sẽ về lật tung cánh tầm xuân chín dở
Tìm kím
Ngọt ngào vị tình đầu
Băng băng trong mưa một nụ mầm trong vắt
Em sẽ về lắng nghe nức nở dòng sông
Thả hy vọng qua câu ca dao chân thật
Còn duyên kẻ đón người đưa
Hết duyên đi sớm về khuya
Một mình
Văng vẳng trong mưa một giọng ca trong vắt
Em sẽ về hôn vết nức dòng sông
Từ em đi sông cuộn mình rĩ máu
Những giọt lệ chia năm xẻ bảy
Bổ thẳng vào cô độc bao năm
Từ em đi
Đường bay gảy nẻo
Chim lạc đàn
Mờ mịt chốn yêu thương
Mười lăm thăm thẳm
Sông nhuộm trắng trăng vàng
Em sẽ về cùng dĩ vãng dòng sông
Chiếc thuyền lá
Chèo theo nhịp gió
Chở đến anh tấm lòng cô gái nhỏ
Nhớ thương nhau theo lối cũ mà về ! 26/11/05
Đỗ Ngọc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2005 02:26:51 bởi Believe >
Cùng Chút Nỗi Niềm Riêng
Ai cũng có nỗi buồn riêng khép nín
Dấu trong tim những đau đớn muộn phiền
Lời chân thật đôi khi không thể nói
Gởi vào thơ một chút nỗi niềm riêng
Bờ biển xưa một mình tôi ngồi khóc
Tiễn đưa người ở lại lòng biển sâu
Sống và Chết, đường đi không chung lối
Nhớ thương nhau thoáng chốc bạc mái đầu
Trăng viễn xứ buồn hơn trăng quê Mẹ
Đời lưu vong lưu lạc cánh chim chiều
Cây sầu đông lớn dần theo nỗi nhớ
Giấc mơ tàn chín rụng trái sầu đau
Hai mươi năm nỗi buồn vẫn còn đó
Đêm tối về trăn trở giấc cô liêu
Mộng Nam Kha bây giờ tôi mới hiểu
Muộn màng rồi đau đớn nỗi niềm riêng
Ai cũng có nỗi buồn riêng khép nín
Buồn tôi đây, buồn em ở nơi nào
Nhánh sông đời rẽ nhánh chia trăm ngã
Đường em về có thấy hạt mưa sa
Đã đưa TV
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.02.2011 09:04:12 bởi sgecstasy >
Cũng một chỗ nằm
chỗ nằm bóng tối vây quanh
tay che dấu lệ cũng đành phận tôi
chim bay bỏ núi xa đồi
em đi để lại trong tôi nỗi buồn
gối chăn còn giữ hơi người
chìm trong cõi nhớ mưa rơi mái ngoài
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.02.2011 09:05:45 bởi sgecstasy >
Trích đoạn: sgecstasy
Tôi
Khoảng trống
Sự im lặng của dòng sông
Nổi chán chường
Và, niềm tuyệt vọng
Biển
Khát vọng
Tiếng thì thầm của sóng
Giọt nước mắt
Và, vực sâu tối
Vực Sâu Tôi Mở Tự Bao Giờ? Tôi
Mênh mông
Nỗi buồn thăm thẳm
Mắt môi cười
Hòai vọng xa xăm
Đã bao lần
Sông cồn dĩ vãng
Tôi
Lặng người
Nhìn chiều rơi ngược dòng
Biển
Mê hoặc
Nỗi buồn thăm thẳm
Dắt cô đơn
Dạo biển chiều mưa
Biển trắng xóa
Nối dài
Mây - nước
Tôi nối dài
Tôi với lặng câm !
Dắt cô đơn
Dạo biển chiều mưa
Khát vọng gào
Đánh thức mê lầm
Sóng mơn man
Ngoan hiền hôn cát
Để cho bờ
Hối tiếc ngẩn ngơ
Sét đì đùng
Chớp loè nỗi nhớ
Vực sâu tôi
Mở tự bao giờ?
Dắt cô đơn
Dạo biển chiều mưa 28/11/05
Đỗ Ngọc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.05.2008 04:04:06 bởi sgecstasy >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: